-
Chương 603-605
Chương 603: Kế hoãn binh
Trữ Phượng Toàn nhướng mày, tức giận nói: “Nhất Chi Mai, nể mặt Liễu Tông Sư, chỉ cần bà giao hạt châu ra, tôi sẽ không làm khó bà. Còn nếu bà vẫn cố chấp không chịu hối cải, khăng khăng chống lại đảo Cửu Long của tôi…”
Trữ Phượng Toàn không nói hết câu, giữ lại chút thể diện cho Liễu Kim Sinh.
Thế nhưng, chị Mai lại càng tức giận hơn, vốn dĩ bà ta đã muốn trả lại viên châu rồi nhưng giờ bà ta quyết định không trả nữa, lạnh mặt nói: “Hạt châu không ở chỗ tôi, muốn lấy thì tự đi mà tìm”.
Lý Dục Thần thấy Liễu Kim Sinh mỉm cười, có vẻ như đây chính là kết quả mà ông ta muốn.
Anh lại càng thêm chắc chắn Hỏa Long châu đang trong tay Liễu Kim Sinh. Rõ ràng là ông ta cố ý đổ tội này cho chị Mai nhưng người ngoài lại nghĩ ông ta cõng thay tội cho chị Mai suốt mấy chục năm. Rõ ràng ông ta là kẻ bạc tình nhưng lại được ngợi ca là tình sâu nghĩa nặng. Quả là giỏi tính toán!
Chị Mai là người thông minh nhưng bà ta không biết sự khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu, hơn nữa lý trí và sự thông minh của bà ta đã bị tình cũ, hận mới che mờ, không nhìn ra được vấn đề.
Trữ Phượng Toàn giận dữ, chắp tay nói với Liễu Kim Sinh: “Liễu Tông Sư, Hỏa Long châu vô cùng quan trọng với đảo Cửu Long, người phụ nữ này đã không biết tốt xấu như vậy thì tôi đành phải đắc tội thôi”.
Liễu Kim Sinh thở dài, nói: “Ôi, tôi có lòng bảo vệ hoa nhưng tiếc là hoa không hiểu lòng tôi…”
Nét mặt ông ta đượm đôi chút đau buồn, không hề giống giả vờ.
Đường đường là Tông Sư, là bậc chí tôn trong võ đạo, vậy mà lại cất lên tiếng cảm thán buồn bã như vậy, chuyện này không khỏi khiến nhân sĩ võ lâm cảm thấy bất bình thay ông ta, cứ như thể thứ mà người phụ nữ này làm tổn thương không phải là trái tim của Tông Sư mà là toàn bộ võ lâm vậy.
“Thật sự là không biết tốt xấu!”
“Tôi đã nói rồi, lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất trên đời này, chúng ta luyện võ chớ nên đa tình!”
“Chớ nói nhảm, bà ta là bà ta, đừng đánh đồng bà ta với tất cả phụ nữ trên đời này”.
“Đúng vậy, bà ta chỉ là một ả giặc cướp của Lan Môn mà thôi. Ai mà chẳng biết Lan Môn không chỉ trộm đồ mà còn trộm cả người chứ!”
Mọi người càng nói càng khó nghe.
Trữ Phượng Toàn thấy Liễu Kim Sinh không định che chở cho Nhất Chi Mai bèn định ra tay với bà ta.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngồi bên cạnh chị Mai cũng căng thẳng lây. Ông chủ Vương xoa lòng bàn tay, bàn tay lập tức đỏ rực. Còn giữa kẽ tay của sư phụ Vinh thì xuất hiện thêm lưỡi dao mỏng như cánh ve.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần bỗng nói: “Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả chị Mai và Liễu Kim Sinh, ai nấy đều đổ dồn lại nhìn Lý Dục Thần.
“Cậu bảo sao?”, Trữ Phượng Toàn gằn giọng.
“Tôi bảo là Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”, Lý Dục Thần không chút hoang mang, đáp hết sức bình tĩnh: “Chờ đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đích thân mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long một chuyến”.
Liễu Kim Sinh tò mò quan sát Lý Dục Thần, ánh mắt có phần khó hiểu.
Trữ Phượng Toàn cười gằn, hỏi: “Dựa vào gì mà tôi phải tin lời cậu?”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Dựa vào việc tôi họ Lý”.
Vừa rồi đã có người kể lại chuyện xảy ra trên hồ Tiền Đường hôm qua, mọi người đều đã biết Lý Dục Thần là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô.
Tiền Khôn nhìn về phía Lý Dục Thần, mắt sáng lên như đã hiểu thấu ý đồ của anh.
Lúc này anh nói như vậy không chỉ thể hiện anh tự tin vào bản thân mà còn là tuyên bố với tất cả mọi người rằng nhà họ Lý ở thủ đô đã mạnh mẽ trở lại.
“Hừ”, Trữ Phượng Toàn không nhịn được bật cười: “Tôi biết cậu họ Lý nhưng trên đời này có nhiều người họ Lý như vậy, cậu chỉ nói một câu mà đòi tôi tin cậu ư? Lỡ như cậu chạy mất thì sao? Tôi biết đi đâu tìm cậu bây giờ?”
Lý Dục Thần nói: “Danh dự của tập đoàn Kinh Lý và nhà họ Lý ở thủ đô mà lại không sánh bằng một viên Hỏa Long châu nhỏ nhoi ư?”
Tiền Khôn đột nhiên lên tiếng: “Nhà họ Tiền tôi đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.
Tiền Khôn vừa dứt lời, Cao Sĩ Hiến cũng nói: “Nhà họ Cao tôi cũng đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.
Đám đông xôn xao bàn tán, hai nhà họ Tiền và họ Cao đồng thời ra mặt bảo lãnh, e rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Mọi người không biết Hỏa Long châu là gì nhưng dù thế nào nó cũng chỉ là một hạt châu, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao ra mặt, đừng nói là một hạt châu, cho dù có mua luôn cả đảo Cửu Long thì cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ.
Trữ Phượng Toàn cảm thấy khó xử, Hỏa Long châu rất quan trọng với đảo Cửu Long nhưng ông ta cũng không thể không nể mặt hai vị họ Tiền và họ Cao này.
Liễu Kim Sinh cười nói: “Đảo chủ Trữ, nếu ông Khôn và ông Cao đều đã đứng ra bảo lãnh rồi thì mong ông vui lòng đợi thêm ít hôm nữa. Chắc hẳn cậu Lý đây sẽ nói được là làm được”.
Đối với Liễu Kim Sinh, đây là một kết quả tốt. Nếu như Trữ Phượng Toàn động thủ ngay tại đây thì khó nói trước được kết quả sẽ như thế nào, một khi Trữ Phượng Toàn biết thứ trong tay Nhất Chi Mai không phải là Hỏa Long châu thì sẽ khá phiền phức.
Ông ta tin chắc Lý Dục Thần không thể nào mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long, bởi vì Hỏa Long châu đang ở trong nhà ông ta. Chắc chắn anh nói vậy chỉ là kế hoãn binh, giải vậy cho Nhất Chi Mai mà thôi.
Có điều nếu vậy thì Trữ Phượng Toàn sẽ không nghi ngờ thứ mà Nhất Chi Mai ăn trộm không phải là Hỏa Long châu, lại càng sẽ không nghi ngờ Liễu Kim Sinh.
“Được, vậy tôi nể mặt hai người”, Trữ Phượng Toàn chắp tay, sau đó chỉ ngón tay vào người Lý Dục Thần, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nói được làm được! Nếu không họ Lý của cậu sẽ phải khắc lên trên bài vị!”
Chương 604: Ân oán
Bắt đầu từ lúc Liễu Húc bị đánh, đến khi hai nhà Tiền Cao đứng ra bảo vệ cho Lý Dục Thần, khúc nhạc dạo này của đại hội võ lâm cũng coi như kết thúc.
Trữ Phượng Toàn không tiếp tục làm khó Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không dây dưa với chị Mai nữa.
Mọi người tiếp tục uống rượu ăn cơm, chỉ là trong bữa tiệc lại có rất nhiều lời bàn tán về Liễu Kim Sinh và Nhất Chi Mai, trong đó đương nhiên cũng không thiếu được những suy đoán về mối quan hệ giữa Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai.
Cũng không biết ai là người mở đầu nói Lý Dục Thần là tiểu bạch kiểm được Nhất Chi Mai nuôi, vì tên tiểu bạch kiểm này, Nhất Chi Mai mới rời khỏi Liễu Kim Sinh. Chuyện này vừa vặn giải thích, vì sao Hoả Long châu mà bà ta vất vả trộm được từ đảo Cửu Long sẽ ở chỗ Lý Dục Thần.
Nghe những lời đồn thổi quá đáng này, Lý Dục Thần vô thức lắc đầu, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngôn đáng sợ.
Ngược lại, chị Mai cười lớn một tiếng, nâng ly rượu lên nói với Lý Dục Thần: "Ê, tiểu bạch kiểm, có phải hai chúng ta nên cạn một ly hay không?"
Rượu trên bàn không tệ, nhưng từ khi đột phá Tiên Thiên, tất cả rượu trên trần gian này đều trở nên vô vị đối với Lý Dục Thần, chỉ có rượu ngon trên Côn Luân mới có thể gợi lên con sâu rượu trong anh.
Chẳng qua chị Mai mời rượu, anh vẫn nên uống.
Anh cầm ly rượu lên, cười nói: "Cảm ơn chị Mai đã chiếu cố!"
Lời này có một nửa là trêu chọc, một nửa là xuất phát từ tình cảm chân thực. Ban đầu ở quán cơm Thân Dân, chị Mai quả thật đã vô cùng chăm sóc anh và Đinh Hương. Lý Dục Thần cũng cảm ơn vị bà chủ này từ tận đáy lòng.
Chị Mai nâng ly rượu đến bên môi, nheo mắt cười quyến rũ: "Khi nào lại đi làm tóc với chị không?"
Lý Dục Thần cười hì hì, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Chị Mai cũng nâng ly uống hết.
Chỉ là vui đùa thôi, chị Mai hơi cau mày. Bà ta vốn là người thông minh, vừa rồi vì Liễu Kim Sinh mà đầu óc có chút choáng váng, hiện tại bà ta đã bình tĩnh lại, cũng đoán được rất nhiều chuyện.
"Cậu thật sự muốn đến đảo Cửu Long sao?", Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên là thật", Lý Dục Thần nói: "Không phải trước đó tôi đã nói với chị sao, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đưa chị cùng đến đảo Cửu Long một chuyến".
Chị Mai cúi đầu, đùa nghịch ly rượu rỗng trong tay.
Bà ta đã nhận ra rằng viên Hoả Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói đến có lẽ không phải là viên mà bà ta đã trộm được. Mà chính mình, có lẽ đã bị Liễu Kim Sinh lừa.
Tuy nhiên bà ta không hiểu, nếu đây là một cái bẫy thì nó bắt đầu từ khi nào?
Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, cùng với đó là nỗi sợ không tên.
Biết đâu hai mươi năm trước, bắt đầu từ khi bà ta đến nhà họ Liễu trộm đồ, Liễu Kim Sinh đã bày ra một cái bẫy. Mà cô bé của Lan Môn tự phụ lại đơn thuần năm đó, đã vô tri vô giác chui vào.
"Liễu Kim Sinh!"
Chị Mai thì thầm cái tên đó một cách oán hận, trên tay dùng sức, ly rượu bằng gốm sứ tinh xảo đã biến thành bột phấn dưới đôi bàn tay non mềm của bà ta.
...
Ngoài việc trò chuyện, trong bữa ăn không còn việc gì khác để làm. Sau bữa ăn, đại hội võ lâm lại tiếp tục.
Những tranh chấp giữa các môn phái võ lâm Nam Giang nhanh chóng được giải quyết dưới sự phối hợp của mấy vị Đại Tông Sư, đang lúc mọi người tưởng chừng sắp bước vào màn kịch quan trọng của đại hội – trận quyết đấu giữa hai Đại Tông Sư, thì chưởng môn của Thái Cực Nam Phái, Vương Tôn Sinh đột nhiên đứng ra.
"Giữa tôi và cậu Lý có một số việc cần giải quyết một chút", Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần nói.
Anh và chị Mai liếc nhau một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, đây là người do Liễu Kim Sinh phái tới để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần.
"Chưởng môn Vương, ông và cậu Lý có ân oán gì?", Bách Phú Minh hỏi.
Vương Tôn Sinh nói: "Ân oán thì chưa đến mức. Mấy tháng trước, tôi và cậu Lý vô tình gặp gỡ ở thành phố Hoà, đã hẹn nhau đánh một trận. Lúc đó thiệp mời được phát đi rộng rãi, người trong giang hồ đều có nghe thấy".
Phía cuối lập tức có người phụ họa, nói: "Chuyện này tôi biết, lúc đó cũng rất oanh động ở thành phố Hoà, chợ đen thậm chí còn được mở ra, tiền đặt cược rất cao".
Vương Tôn Sinh nói: "Đáng tiếc, có người lâm trận bỏ chạy, võ không so thành. Trên giang hồ không biết rõ tình hình, có người nói là tôi cố ý thổi phồng, khiến tôi gặp phải nhiều phiền toái không nhỏ. Hôm nay thật không dễ mới gặp mặt, lại là đại hội võ lâm, trước mặt các Tông Sư, cậu Lý, có phải chúng ta nên tính rõ món nợ cũ này không?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần.
Mọi người cũng rất tò mò về thực lực của anh, nhất là vừa rồi, khi đối mặt với Liễu Kim Sinh và Trữ Phượng Toàn, anh không hề có một chút khiếp sợ nào, không biết là thật sự có năng lực, hay chỉ là cố làm ra vẻ.
Liễu Kim Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, cười như không cười, hỏi: "Cậu Lý, lời chưởng môn Vương nói có phải là sự thật không?"
Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Đó là sự thật".
"Quy củ của đại hội võ lâm chính là vì giải quyết, dẹp yên tranh chấp giữa các vị. Nếu chuyện mà chưởng môn Vương vừa nói đến là sự thật, vậy thì chúng ta không thể mặc kệ. Hai vị có thể đưa ra yêu cầu riêng của mình, chúng ta sẽ xem xét mà phân xử".
Chương 605: Lời xin lỗi
Liễu Kim Sinh có chút không nhìn thấu được Lý Dục Thần, nếu chỉ nhìn khí chất trên người anh để phán đoán, thì chỉ là một người bình thường, không có gì lạ. Tuy nhiên, vừa rồi khi ông ta dùng uy thế áp người, Lý Dục Thần không biết là cố ý hay vô tình làm vỡ chiếc ly, phá giải một cách nhẹ nhàng.
Bởi vì có liên quan đến Hỏa Long châu và đảo Cửu Long, Liễu Kim Sinh không dám khinh suất, mới khiến Vương Tôn Sinh ra mặt để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần.
Anh nhìn Vương Tôn Sinh, hỏi: "Chưởng môn Vương muốn như thế nào?"
Vương Tôn Sinh nói: "Rất đơn giản, chúng ta so tài một trận, ở trước mặt Tông Sư, không ai có thể gian lận, chính là xem võ đạo hư thực ra sao. Nếu cậu thắng, chuyện ngày đó coi như xoá bỏ, sau này, đệ tử Thái Cực Nam của tôi gặp cậu như nhìn thấy bề trên. Nhưng nếu cậu thua, thì phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người, lấy lại danh dự của tôi".
Dứt lời, trên người Vương Tôn Sinh bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Những người khác kinh ngạc kêu lên: "Một năm không gặp, bản lĩnh của chưởng môn Vương lại tiến bộ, không ngờ đã là Bán Bộ Tông Sư!"
"Chẳng trách người trẻ tuổi kia lâm trận bỏ chạy, Bán Bộ Tông Sư, cậu ta chắc chắn không thể đánh bại rồi!"
"Xem thử hôm nay cậu ta làm sao bây giờ, nếu cậu ta dám đến, nói không chừng người ta cũng có tiến bộ thì sao!"
...
Những người ở hiện trường chú ý đến chuyện này nhất, ngoại trừ người bên cạnh Lý Dục Thần và Liễu Kim Sinh, còn có Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn đã đột phá Tông Sư, nhưng ông ta cũng không thể đoán được thực lực của Lý Dục Thần, vừa vặn có thể dùng Vương Tôn Sinh để thử một chút.
Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần: "Cậu Lý, mời!"
Lý Dục Thần chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn cầm ly rượu, không nhanh không chậm đi về phía Vương Tôn Sinh.
"Ha, tên nhóc này thật vô lễ! Đánh nhau còn cầm theo ly rượu, cậu ta tưởng mình là Lý Bạch à!"
"Bán Bộ Tông Sư, cho dù là Tông Sư ra tay, cũng phải ứng phó cẩn trọng".
...
Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần, cười mỉa.
Anh đi đến trước mặt ông ta, nói: "Chưởng môn Vương, lần trước lỡ hẹn quả thật là lỗi của tôi. Tôi không còn gì để nói, xin lỗi ông. Xin cạn trước!"
Nói xong, anh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lý Dục Thần đưa chiếc ly rỗng của mình ra để mọi người nhìn thoáng qua rồi ung dung trở về chỗ ngồi.
Điều này làm cho mọi người choáng váng.
Lâm Vân còn đang nhỏ giọng phàn nàn: "Anh rể, sao anh không làm chết ông ta?"
Mã Sơn cũng rất là khó hiểu.
Chỉ có chị Mai cười khúc khích, nhớ lại những gì đã xảy ra trong chỗ Sáu Sẹo, cười hì hì: "Thằng nhóc thối, luôn hành động trái lẽ thường!"
Vương Tôn Sinh cũng không ngờ rằng Lý Dục Thần lại thẳng thắn xin lỗi như vậy, nhất thời sửng sốt tại chỗ.
Ông ta vốn dĩ rất coi trọng chuyện này, vì gần đây ông ta đã nghe rất nhiều tin đồn về Lý Dục Thần.
Nhưng anh không ra bài theo lẽ thường, mọi sự chuẩn bị của ông ta cũng đều uổng phí, mục đích không đạt được, giống như đấm vào bông.
Lúc này, bốn phía trong đại sảnh bắt đầu vang lên tiếng xì xào.
Nghe được những tiếng xì xào này, Vương Tôn Sinh giống như đã hiểu, cậu Lý này sợ là chỉ được mã ngoài, chỉ biết phô trương thanh thế, căn bản không có bản lĩnh gì. Về phần đường ngang ngõ tắt gì đó, hôm nay có nhiều Tông Sư ở đây như vậy, sao cậu ta dám dùng.
Liễu Kim Sinh cười mỉa một tiếng, cũng yên tâm.
Mà Viên Thọ Sơn càng là mừng như điên. Ngay cả Vương Tôn Sinh cũng không dám đánh, ông ta còn có gì phải sợ hãi.
Không chỉ có Viên Thọ Sơn và Liễu Kim Sinh, mà hầu hết mọi người có mặt ở đây đều vô cùng thất vọng với cậu Lý, ngay cả nhìn anh cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Người trong võ lâm, ngoại trừ bản lĩnh ra, còn phải nói đến võ dũng, có thể chiến đấu hay không chỉ là thứ yếu, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, vậy anh chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát, là sỉ nhục đối với võ lâm!
Ngay cả Tiền Khôn và cha con nhà họ Cao cũng cảm thấy khó hiểu.
Lý Dục Thần vừa mới cao điệu tuyên bố sự trở về của nhà họ Lý từ thủ đô, lúc này nếu đánh bại Vương Tôn Sinh là cơ hội tuyên truyền rất tốt, dù sao Vương Tôn Sinh cũng là Bán Bộ Tông Sư.
Chỉ có Trí Nhẫn kinh ngạc liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cụp mi xuống, tiếp tục làm vị sư già ngồi thiền.
Lý Dục Thần trở lại chỗ ngồi của mình ở trong góc giữa những tiếng xì xào, với vẻ mặt vui sướng, không hề quan tâm đến những lời chế giễu xung quanh.
Chị Mai tò mò nhìn ly rượu trong tay anh, hiếu kỳ hỏi: "Ly rượu này của cậu từ đâu ra? Tôi nhớ vừa rồi, không thấy cậu lấy thêm ly rượu nào".
Lúc này, anh không còn ở trong phòng ăn dùng cơm, mà là quay trở lại sàn đấu võ của đại hội.
Hầu hết mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào việc Lý Dục Thần không dám chấp nhận luận võ với Vương Tôn Sinh, không ai quan tâm đến cái ly trên tay anh. Hoặc là có người chú ý tới, cũng chỉ nghĩ rằng anh là một người yêu rượu mà thôi.
Nhưng chị Mai ngồi cùng bàn với anh, tâm tư tinh tế, nhớ rõ anh ra về tay không.
Lý Dục Thần lắc chiếc ly trong tay, hỏi: "Lan Môn các người không phải có một loại thủ đoạn, gọi là cách không lấy vật sao?"
Chị Mai giật mình, hỏi: "Đây là cảnh giới tối cao của Đạo Thuật Lan Môn, làm sao cậu biết?"
Lý Dục Thần cười một tiếng, hơi đưa tay đẩy nhẹ về phía trước, giống như đang cụng ly với ai đó, nhưng chiếc ly trong tay đột nhiên biến mất.
Chị Mai nhìn đôi tay trống rỗng của anh, rồi vô thức nhìn lên trần nhà, như thể bà ta nhìn thấy một chiếc ly đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện trên bàn ăn ở tầng trên.
Hòa thượng Trí Nhẫn ở đối diện của đại điện, hàng mi cụp xuống chợt nhấc, bỗng nhiên ngước mắt lên, lộ ra một tia sắc bén, liếc nhìn một cái rồi thu hồi lại.
Mà từ góc đông bắc và tây nam, rất nhiều ánh mắt đồng thời đổ về phía này.
Người đàn ông có bộ râu cá trê liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, hơi cau mày, hình như đang tự hỏi gì đó.
Trữ Phượng Toàn nhướng mày, tức giận nói: “Nhất Chi Mai, nể mặt Liễu Tông Sư, chỉ cần bà giao hạt châu ra, tôi sẽ không làm khó bà. Còn nếu bà vẫn cố chấp không chịu hối cải, khăng khăng chống lại đảo Cửu Long của tôi…”
Trữ Phượng Toàn không nói hết câu, giữ lại chút thể diện cho Liễu Kim Sinh.
Thế nhưng, chị Mai lại càng tức giận hơn, vốn dĩ bà ta đã muốn trả lại viên châu rồi nhưng giờ bà ta quyết định không trả nữa, lạnh mặt nói: “Hạt châu không ở chỗ tôi, muốn lấy thì tự đi mà tìm”.
Lý Dục Thần thấy Liễu Kim Sinh mỉm cười, có vẻ như đây chính là kết quả mà ông ta muốn.
Anh lại càng thêm chắc chắn Hỏa Long châu đang trong tay Liễu Kim Sinh. Rõ ràng là ông ta cố ý đổ tội này cho chị Mai nhưng người ngoài lại nghĩ ông ta cõng thay tội cho chị Mai suốt mấy chục năm. Rõ ràng ông ta là kẻ bạc tình nhưng lại được ngợi ca là tình sâu nghĩa nặng. Quả là giỏi tính toán!
Chị Mai là người thông minh nhưng bà ta không biết sự khác nhau giữa Hỏa Long châu và Mỹ Nhân châu, hơn nữa lý trí và sự thông minh của bà ta đã bị tình cũ, hận mới che mờ, không nhìn ra được vấn đề.
Trữ Phượng Toàn giận dữ, chắp tay nói với Liễu Kim Sinh: “Liễu Tông Sư, Hỏa Long châu vô cùng quan trọng với đảo Cửu Long, người phụ nữ này đã không biết tốt xấu như vậy thì tôi đành phải đắc tội thôi”.
Liễu Kim Sinh thở dài, nói: “Ôi, tôi có lòng bảo vệ hoa nhưng tiếc là hoa không hiểu lòng tôi…”
Nét mặt ông ta đượm đôi chút đau buồn, không hề giống giả vờ.
Đường đường là Tông Sư, là bậc chí tôn trong võ đạo, vậy mà lại cất lên tiếng cảm thán buồn bã như vậy, chuyện này không khỏi khiến nhân sĩ võ lâm cảm thấy bất bình thay ông ta, cứ như thể thứ mà người phụ nữ này làm tổn thương không phải là trái tim của Tông Sư mà là toàn bộ võ lâm vậy.
“Thật sự là không biết tốt xấu!”
“Tôi đã nói rồi, lòng dạ đàn bà là thứ độc ác nhất trên đời này, chúng ta luyện võ chớ nên đa tình!”
“Chớ nói nhảm, bà ta là bà ta, đừng đánh đồng bà ta với tất cả phụ nữ trên đời này”.
“Đúng vậy, bà ta chỉ là một ả giặc cướp của Lan Môn mà thôi. Ai mà chẳng biết Lan Môn không chỉ trộm đồ mà còn trộm cả người chứ!”
Mọi người càng nói càng khó nghe.
Trữ Phượng Toàn thấy Liễu Kim Sinh không định che chở cho Nhất Chi Mai bèn định ra tay với bà ta.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh ngồi bên cạnh chị Mai cũng căng thẳng lây. Ông chủ Vương xoa lòng bàn tay, bàn tay lập tức đỏ rực. Còn giữa kẽ tay của sư phụ Vinh thì xuất hiện thêm lưỡi dao mỏng như cánh ve.
Đúng lúc này, Lý Dục Thần bỗng nói: “Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”.
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả chị Mai và Liễu Kim Sinh, ai nấy đều đổ dồn lại nhìn Lý Dục Thần.
“Cậu bảo sao?”, Trữ Phượng Toàn gằn giọng.
“Tôi bảo là Hỏa Long châu đang ở chỗ tôi”, Lý Dục Thần không chút hoang mang, đáp hết sức bình tĩnh: “Chờ đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đích thân mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long một chuyến”.
Liễu Kim Sinh tò mò quan sát Lý Dục Thần, ánh mắt có phần khó hiểu.
Trữ Phượng Toàn cười gằn, hỏi: “Dựa vào gì mà tôi phải tin lời cậu?”
Lý Dục Thần mỉm cười: “Dựa vào việc tôi họ Lý”.
Vừa rồi đã có người kể lại chuyện xảy ra trên hồ Tiền Đường hôm qua, mọi người đều đã biết Lý Dục Thần là con cháu nhà họ Lý ở thủ đô.
Tiền Khôn nhìn về phía Lý Dục Thần, mắt sáng lên như đã hiểu thấu ý đồ của anh.
Lúc này anh nói như vậy không chỉ thể hiện anh tự tin vào bản thân mà còn là tuyên bố với tất cả mọi người rằng nhà họ Lý ở thủ đô đã mạnh mẽ trở lại.
“Hừ”, Trữ Phượng Toàn không nhịn được bật cười: “Tôi biết cậu họ Lý nhưng trên đời này có nhiều người họ Lý như vậy, cậu chỉ nói một câu mà đòi tôi tin cậu ư? Lỡ như cậu chạy mất thì sao? Tôi biết đi đâu tìm cậu bây giờ?”
Lý Dục Thần nói: “Danh dự của tập đoàn Kinh Lý và nhà họ Lý ở thủ đô mà lại không sánh bằng một viên Hỏa Long châu nhỏ nhoi ư?”
Tiền Khôn đột nhiên lên tiếng: “Nhà họ Tiền tôi đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.
Tiền Khôn vừa dứt lời, Cao Sĩ Hiến cũng nói: “Nhà họ Cao tôi cũng đồng ý bảo lãnh cho cậu Lý”.
Đám đông xôn xao bàn tán, hai nhà họ Tiền và họ Cao đồng thời ra mặt bảo lãnh, e rằng đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Mọi người không biết Hỏa Long châu là gì nhưng dù thế nào nó cũng chỉ là một hạt châu, có nhà họ Tiền và nhà họ Cao ra mặt, đừng nói là một hạt châu, cho dù có mua luôn cả đảo Cửu Long thì cũng chẳng ai cảm thấy bất ngờ.
Trữ Phượng Toàn cảm thấy khó xử, Hỏa Long châu rất quan trọng với đảo Cửu Long nhưng ông ta cũng không thể không nể mặt hai vị họ Tiền và họ Cao này.
Liễu Kim Sinh cười nói: “Đảo chủ Trữ, nếu ông Khôn và ông Cao đều đã đứng ra bảo lãnh rồi thì mong ông vui lòng đợi thêm ít hôm nữa. Chắc hẳn cậu Lý đây sẽ nói được là làm được”.
Đối với Liễu Kim Sinh, đây là một kết quả tốt. Nếu như Trữ Phượng Toàn động thủ ngay tại đây thì khó nói trước được kết quả sẽ như thế nào, một khi Trữ Phượng Toàn biết thứ trong tay Nhất Chi Mai không phải là Hỏa Long châu thì sẽ khá phiền phức.
Ông ta tin chắc Lý Dục Thần không thể nào mang Hỏa Long châu tới đảo Cửu Long, bởi vì Hỏa Long châu đang ở trong nhà ông ta. Chắc chắn anh nói vậy chỉ là kế hoãn binh, giải vậy cho Nhất Chi Mai mà thôi.
Có điều nếu vậy thì Trữ Phượng Toàn sẽ không nghi ngờ thứ mà Nhất Chi Mai ăn trộm không phải là Hỏa Long châu, lại càng sẽ không nghi ngờ Liễu Kim Sinh.
“Được, vậy tôi nể mặt hai người”, Trữ Phượng Toàn chắp tay, sau đó chỉ ngón tay vào người Lý Dục Thần, cảnh cáo: “Tốt nhất là cậu nói được làm được! Nếu không họ Lý của cậu sẽ phải khắc lên trên bài vị!”
Chương 604: Ân oán
Bắt đầu từ lúc Liễu Húc bị đánh, đến khi hai nhà Tiền Cao đứng ra bảo vệ cho Lý Dục Thần, khúc nhạc dạo này của đại hội võ lâm cũng coi như kết thúc.
Trữ Phượng Toàn không tiếp tục làm khó Lý Dục Thần, Liễu Kim Sinh cũng không dây dưa với chị Mai nữa.
Mọi người tiếp tục uống rượu ăn cơm, chỉ là trong bữa tiệc lại có rất nhiều lời bàn tán về Liễu Kim Sinh và Nhất Chi Mai, trong đó đương nhiên cũng không thiếu được những suy đoán về mối quan hệ giữa Lý Dục Thần và Nhất Chi Mai.
Cũng không biết ai là người mở đầu nói Lý Dục Thần là tiểu bạch kiểm được Nhất Chi Mai nuôi, vì tên tiểu bạch kiểm này, Nhất Chi Mai mới rời khỏi Liễu Kim Sinh. Chuyện này vừa vặn giải thích, vì sao Hoả Long châu mà bà ta vất vả trộm được từ đảo Cửu Long sẽ ở chỗ Lý Dục Thần.
Nghe những lời đồn thổi quá đáng này, Lý Dục Thần vô thức lắc đầu, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cái gì gọi là nhân ngôn đáng sợ.
Ngược lại, chị Mai cười lớn một tiếng, nâng ly rượu lên nói với Lý Dục Thần: "Ê, tiểu bạch kiểm, có phải hai chúng ta nên cạn một ly hay không?"
Rượu trên bàn không tệ, nhưng từ khi đột phá Tiên Thiên, tất cả rượu trên trần gian này đều trở nên vô vị đối với Lý Dục Thần, chỉ có rượu ngon trên Côn Luân mới có thể gợi lên con sâu rượu trong anh.
Chẳng qua chị Mai mời rượu, anh vẫn nên uống.
Anh cầm ly rượu lên, cười nói: "Cảm ơn chị Mai đã chiếu cố!"
Lời này có một nửa là trêu chọc, một nửa là xuất phát từ tình cảm chân thực. Ban đầu ở quán cơm Thân Dân, chị Mai quả thật đã vô cùng chăm sóc anh và Đinh Hương. Lý Dục Thần cũng cảm ơn vị bà chủ này từ tận đáy lòng.
Chị Mai nâng ly rượu đến bên môi, nheo mắt cười quyến rũ: "Khi nào lại đi làm tóc với chị không?"
Lý Dục Thần cười hì hì, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Chị Mai cũng nâng ly uống hết.
Chỉ là vui đùa thôi, chị Mai hơi cau mày. Bà ta vốn là người thông minh, vừa rồi vì Liễu Kim Sinh mà đầu óc có chút choáng váng, hiện tại bà ta đã bình tĩnh lại, cũng đoán được rất nhiều chuyện.
"Cậu thật sự muốn đến đảo Cửu Long sao?", Chị Mai nhìn Lý Dục Thần, có chút lo lắng hỏi.
"Đương nhiên là thật", Lý Dục Thần nói: "Không phải trước đó tôi đã nói với chị sao, sau khi đại hội võ lâm kết thúc, tôi sẽ đưa chị cùng đến đảo Cửu Long một chuyến".
Chị Mai cúi đầu, đùa nghịch ly rượu rỗng trong tay.
Bà ta đã nhận ra rằng viên Hoả Long châu mà Trữ Phượng Toàn nói đến có lẽ không phải là viên mà bà ta đã trộm được. Mà chính mình, có lẽ đã bị Liễu Kim Sinh lừa.
Tuy nhiên bà ta không hiểu, nếu đây là một cái bẫy thì nó bắt đầu từ khi nào?
Bà ta nghĩ đi nghĩ lại, chợt dâng lên một cảm giác ớn lạnh, cùng với đó là nỗi sợ không tên.
Biết đâu hai mươi năm trước, bắt đầu từ khi bà ta đến nhà họ Liễu trộm đồ, Liễu Kim Sinh đã bày ra một cái bẫy. Mà cô bé của Lan Môn tự phụ lại đơn thuần năm đó, đã vô tri vô giác chui vào.
"Liễu Kim Sinh!"
Chị Mai thì thầm cái tên đó một cách oán hận, trên tay dùng sức, ly rượu bằng gốm sứ tinh xảo đã biến thành bột phấn dưới đôi bàn tay non mềm của bà ta.
...
Ngoài việc trò chuyện, trong bữa ăn không còn việc gì khác để làm. Sau bữa ăn, đại hội võ lâm lại tiếp tục.
Những tranh chấp giữa các môn phái võ lâm Nam Giang nhanh chóng được giải quyết dưới sự phối hợp của mấy vị Đại Tông Sư, đang lúc mọi người tưởng chừng sắp bước vào màn kịch quan trọng của đại hội – trận quyết đấu giữa hai Đại Tông Sư, thì chưởng môn của Thái Cực Nam Phái, Vương Tôn Sinh đột nhiên đứng ra.
"Giữa tôi và cậu Lý có một số việc cần giải quyết một chút", Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần nói.
Anh và chị Mai liếc nhau một cái, trong lòng lập tức hiểu ra, đây là người do Liễu Kim Sinh phái tới để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần.
"Chưởng môn Vương, ông và cậu Lý có ân oán gì?", Bách Phú Minh hỏi.
Vương Tôn Sinh nói: "Ân oán thì chưa đến mức. Mấy tháng trước, tôi và cậu Lý vô tình gặp gỡ ở thành phố Hoà, đã hẹn nhau đánh một trận. Lúc đó thiệp mời được phát đi rộng rãi, người trong giang hồ đều có nghe thấy".
Phía cuối lập tức có người phụ họa, nói: "Chuyện này tôi biết, lúc đó cũng rất oanh động ở thành phố Hoà, chợ đen thậm chí còn được mở ra, tiền đặt cược rất cao".
Vương Tôn Sinh nói: "Đáng tiếc, có người lâm trận bỏ chạy, võ không so thành. Trên giang hồ không biết rõ tình hình, có người nói là tôi cố ý thổi phồng, khiến tôi gặp phải nhiều phiền toái không nhỏ. Hôm nay thật không dễ mới gặp mặt, lại là đại hội võ lâm, trước mặt các Tông Sư, cậu Lý, có phải chúng ta nên tính rõ món nợ cũ này không?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Dục Thần.
Mọi người cũng rất tò mò về thực lực của anh, nhất là vừa rồi, khi đối mặt với Liễu Kim Sinh và Trữ Phượng Toàn, anh không hề có một chút khiếp sợ nào, không biết là thật sự có năng lực, hay chỉ là cố làm ra vẻ.
Liễu Kim Sinh nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần, cười như không cười, hỏi: "Cậu Lý, lời chưởng môn Vương nói có phải là sự thật không?"
Lý Dục Thần gật đầu, nói: "Đó là sự thật".
"Quy củ của đại hội võ lâm chính là vì giải quyết, dẹp yên tranh chấp giữa các vị. Nếu chuyện mà chưởng môn Vương vừa nói đến là sự thật, vậy thì chúng ta không thể mặc kệ. Hai vị có thể đưa ra yêu cầu riêng của mình, chúng ta sẽ xem xét mà phân xử".
Chương 605: Lời xin lỗi
Liễu Kim Sinh có chút không nhìn thấu được Lý Dục Thần, nếu chỉ nhìn khí chất trên người anh để phán đoán, thì chỉ là một người bình thường, không có gì lạ. Tuy nhiên, vừa rồi khi ông ta dùng uy thế áp người, Lý Dục Thần không biết là cố ý hay vô tình làm vỡ chiếc ly, phá giải một cách nhẹ nhàng.
Bởi vì có liên quan đến Hỏa Long châu và đảo Cửu Long, Liễu Kim Sinh không dám khinh suất, mới khiến Vương Tôn Sinh ra mặt để thăm dò chi tiết Lý Dục Thần.
Anh nhìn Vương Tôn Sinh, hỏi: "Chưởng môn Vương muốn như thế nào?"
Vương Tôn Sinh nói: "Rất đơn giản, chúng ta so tài một trận, ở trước mặt Tông Sư, không ai có thể gian lận, chính là xem võ đạo hư thực ra sao. Nếu cậu thắng, chuyện ngày đó coi như xoá bỏ, sau này, đệ tử Thái Cực Nam của tôi gặp cậu như nhìn thấy bề trên. Nhưng nếu cậu thua, thì phải xin lỗi tôi trước mặt mọi người, lấy lại danh dự của tôi".
Dứt lời, trên người Vương Tôn Sinh bộc phát ra một luồng khí thế mạnh mẽ.
Những người khác kinh ngạc kêu lên: "Một năm không gặp, bản lĩnh của chưởng môn Vương lại tiến bộ, không ngờ đã là Bán Bộ Tông Sư!"
"Chẳng trách người trẻ tuổi kia lâm trận bỏ chạy, Bán Bộ Tông Sư, cậu ta chắc chắn không thể đánh bại rồi!"
"Xem thử hôm nay cậu ta làm sao bây giờ, nếu cậu ta dám đến, nói không chừng người ta cũng có tiến bộ thì sao!"
...
Những người ở hiện trường chú ý đến chuyện này nhất, ngoại trừ người bên cạnh Lý Dục Thần và Liễu Kim Sinh, còn có Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn đã đột phá Tông Sư, nhưng ông ta cũng không thể đoán được thực lực của Lý Dục Thần, vừa vặn có thể dùng Vương Tôn Sinh để thử một chút.
Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần: "Cậu Lý, mời!"
Lý Dục Thần chậm rãi đứng dậy, trong tay vẫn cầm ly rượu, không nhanh không chậm đi về phía Vương Tôn Sinh.
"Ha, tên nhóc này thật vô lễ! Đánh nhau còn cầm theo ly rượu, cậu ta tưởng mình là Lý Bạch à!"
"Bán Bộ Tông Sư, cho dù là Tông Sư ra tay, cũng phải ứng phó cẩn trọng".
...
Vương Tôn Sinh nhìn Lý Dục Thần, cười mỉa.
Anh đi đến trước mặt ông ta, nói: "Chưởng môn Vương, lần trước lỡ hẹn quả thật là lỗi của tôi. Tôi không còn gì để nói, xin lỗi ông. Xin cạn trước!"
Nói xong, anh nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lý Dục Thần đưa chiếc ly rỗng của mình ra để mọi người nhìn thoáng qua rồi ung dung trở về chỗ ngồi.
Điều này làm cho mọi người choáng váng.
Lâm Vân còn đang nhỏ giọng phàn nàn: "Anh rể, sao anh không làm chết ông ta?"
Mã Sơn cũng rất là khó hiểu.
Chỉ có chị Mai cười khúc khích, nhớ lại những gì đã xảy ra trong chỗ Sáu Sẹo, cười hì hì: "Thằng nhóc thối, luôn hành động trái lẽ thường!"
Vương Tôn Sinh cũng không ngờ rằng Lý Dục Thần lại thẳng thắn xin lỗi như vậy, nhất thời sửng sốt tại chỗ.
Ông ta vốn dĩ rất coi trọng chuyện này, vì gần đây ông ta đã nghe rất nhiều tin đồn về Lý Dục Thần.
Nhưng anh không ra bài theo lẽ thường, mọi sự chuẩn bị của ông ta cũng đều uổng phí, mục đích không đạt được, giống như đấm vào bông.
Lúc này, bốn phía trong đại sảnh bắt đầu vang lên tiếng xì xào.
Nghe được những tiếng xì xào này, Vương Tôn Sinh giống như đã hiểu, cậu Lý này sợ là chỉ được mã ngoài, chỉ biết phô trương thanh thế, căn bản không có bản lĩnh gì. Về phần đường ngang ngõ tắt gì đó, hôm nay có nhiều Tông Sư ở đây như vậy, sao cậu ta dám dùng.
Liễu Kim Sinh cười mỉa một tiếng, cũng yên tâm.
Mà Viên Thọ Sơn càng là mừng như điên. Ngay cả Vương Tôn Sinh cũng không dám đánh, ông ta còn có gì phải sợ hãi.
Không chỉ có Viên Thọ Sơn và Liễu Kim Sinh, mà hầu hết mọi người có mặt ở đây đều vô cùng thất vọng với cậu Lý, ngay cả nhìn anh cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Người trong võ lâm, ngoại trừ bản lĩnh ra, còn phải nói đến võ dũng, có thể chiến đấu hay không chỉ là thứ yếu, ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có, vậy anh chỉ đơn giản là một kẻ hèn nhát, là sỉ nhục đối với võ lâm!
Ngay cả Tiền Khôn và cha con nhà họ Cao cũng cảm thấy khó hiểu.
Lý Dục Thần vừa mới cao điệu tuyên bố sự trở về của nhà họ Lý từ thủ đô, lúc này nếu đánh bại Vương Tôn Sinh là cơ hội tuyên truyền rất tốt, dù sao Vương Tôn Sinh cũng là Bán Bộ Tông Sư.
Chỉ có Trí Nhẫn kinh ngạc liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, sau đó cụp mi xuống, tiếp tục làm vị sư già ngồi thiền.
Lý Dục Thần trở lại chỗ ngồi của mình ở trong góc giữa những tiếng xì xào, với vẻ mặt vui sướng, không hề quan tâm đến những lời chế giễu xung quanh.
Chị Mai tò mò nhìn ly rượu trong tay anh, hiếu kỳ hỏi: "Ly rượu này của cậu từ đâu ra? Tôi nhớ vừa rồi, không thấy cậu lấy thêm ly rượu nào".
Lúc này, anh không còn ở trong phòng ăn dùng cơm, mà là quay trở lại sàn đấu võ của đại hội.
Hầu hết mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào việc Lý Dục Thần không dám chấp nhận luận võ với Vương Tôn Sinh, không ai quan tâm đến cái ly trên tay anh. Hoặc là có người chú ý tới, cũng chỉ nghĩ rằng anh là một người yêu rượu mà thôi.
Nhưng chị Mai ngồi cùng bàn với anh, tâm tư tinh tế, nhớ rõ anh ra về tay không.
Lý Dục Thần lắc chiếc ly trong tay, hỏi: "Lan Môn các người không phải có một loại thủ đoạn, gọi là cách không lấy vật sao?"
Chị Mai giật mình, hỏi: "Đây là cảnh giới tối cao của Đạo Thuật Lan Môn, làm sao cậu biết?"
Lý Dục Thần cười một tiếng, hơi đưa tay đẩy nhẹ về phía trước, giống như đang cụng ly với ai đó, nhưng chiếc ly trong tay đột nhiên biến mất.
Chị Mai nhìn đôi tay trống rỗng của anh, rồi vô thức nhìn lên trần nhà, như thể bà ta nhìn thấy một chiếc ly đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện trên bàn ăn ở tầng trên.
Hòa thượng Trí Nhẫn ở đối diện của đại điện, hàng mi cụp xuống chợt nhấc, bỗng nhiên ngước mắt lên, lộ ra một tia sắc bén, liếc nhìn một cái rồi thu hồi lại.
Mà từ góc đông bắc và tây nam, rất nhiều ánh mắt đồng thời đổ về phía này.
Người đàn ông có bộ râu cá trê liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, hơi cau mày, hình như đang tự hỏi gì đó.