-
Chương 588-590
Chương 588: Góp vốn đầu tư
Lý Dục Thần nói xong không để ý tới ông ta nữa, quay qua nói với Lang Dụ Văn: “Anh nói tiếp đi”.
Lang Dụ Văn gật đầu, nói to: “Vừa rồi tôi chỉ mới nêu một mục tiêu nhỏ”.
Mọi người lại xôn xao.
“Mẹ kiếp, định nghĩa mục tiêu nhỏ lại thay đổi rồi à? Thâu tóm nhà họ Viên mà gọi là mục tiêu nhỏ à?”
Lang Dụ Văn nói tiếp: “Trước đó tôi đã nói rồi, chúng tôi có lòng tin, trong vòng ba năm sẽ trở thành gia tộc số một thủ đô. Đây là mục tiêu trung hạn. Còn mục tiêu dài hạn…”
Anh ta thoáng dừng lời.
“Chuyện này tạm thời chưa cần công bố. Chúng ta bàn chuyện mục tiêu nhỏ trước. Tuy là mục tiêu nhỏ nhưng dẫu có là chân muỗi thì đó cũng là thịt, cũng có mùi vị. Tôi sẽ nấu một nồi canh chân muỗi, hoan nghênh mọi người thưởng thức…”
Nói rồi, anh ta lấy ra một xấp tài liệu dày.
“Đây là báo cáo phân tích tài sản của nhà họ Viên do tôi thực hiện và kế hoạch thâu tóm toàn bộ doanh nghiệp con của nhà họ Viên trong vòng ba tháng của chúng tôi. Nếu ai đó ở đây thấy hứng thú với nồi canh chân muỗi này, cũng muốn nếm thử một miếng thì chúng tôi hoan nghênh các vị gia nhập”.
Nhìn xấp tài liệu mà Lang Dụ Văn giơ lên, mọi người đều hết sức tò mò.
Rốt cuộc đó là bản kế hoạch như thế nào để có thể giúp tập đoàn Kinh Lý thâu tóm được quái vật khổng lồ như nhà họ Viên trong vòng ba tháng?
So với nhà họ Viên, khối tài sản vài tỷ của tập đoàn Kinh Lý quả là chuột với voi. Chuột có thực sự có thể giết được voi không?
“Gia nhập như thế nào?”, có người không nhịn được hỏi.
Lang Dụ Văn thong thả nói: “Tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi vừa mới thành lập không lâu nên cánh cổng vẫn còn rộng mở. Có tiền thì góp cổ phần, có năng lực thì có thể tới phỏng vấn chức vụ ở chỗ chúng tôi. Ngoài ra, nếu có dự án thì cũng có thể hợp tác với chúng tôi”.
Lần này mọi người đã hiểu.
Lang Dụ Văn đến đây để kêu gọi đầu tư!
Khá lắm, coi nhà họ Viên là một nồi thức ăn, dùng chiếc nồi này để thu hút vốn đầu tư và nhân tài, đây là hành vi trước nay chưa từng có.
Lang Dụ Văn thật to gan lớn mật!
Không chỉ những người khác mà ngay cả Lý Dục Thần cũng bội phục chiêu này của Lang Dụ Văn.
Đây không chỉ là suy nghĩ viển vông nữa mà là rút củi dưới đáy nồi.
Lợi dụng buổi lễ đính hôn này có mặt đông đủ các gia đình giàu có ở Tiền Đường và các vùng lân cận rồi ép bọn họ phải chọn một phe.
Lập tức cô lập nhà họ Viên. Kế hoạch này đúng là thứ mà Lang Dụ Văn có thể nghĩ ra, hơn nữa còn là nghĩ ra chỉ một thời gian ngắn sau khi biết kế hoạch lễ đính hôn của Lý Dục Thần.
Anh không can dự vào chuyện kinh doanh nên khi Lang Dụ Văn đề cập tới kế hoạch này, Lý Dục Thần lập tức đồng ý ngay.
Muốn để tập đoàn Kinh Lý trở thành tập đoàn đứng đầu thủ đô trong vòng ba năm mà không sử dụng chút thủ đoạn độc đáo thì sao có thể làm được?
Đâu thể nhờ Lý Dục Thần đi cướp từng nhà, từng nhà một chứ.
Lang Dụ Văn tuyên bố đanh thép xong, Từ Thông là người đầu tiên bước ra, nói to:
“Đây quả là cơ hội từ trên trời rơi xuống mà Từ Thông tôi gặp được! Nhà họ Từ của Cô Tô muốn góp vốn năm tỷ vào tập đoàn Kinh Lý!”
“Ồ, năm tỷ!”
“Không hổ là mãnh hổ Giang Đông, ra tay một phát là chi ngay năm tỷ, chẳng có mấy gia tộc có thể huy động được nhiều tiền như vậy chỉ trong thời gian ngắn!”
“Nghe nói hiện tại tổng tài sản của tập đoàn Kinh Lý cũng chỉ có vài tỷ, vậy xem ra góp vốn năm tỷ là đủ để nắm quyền kiểm soát rồi!”
Lúc này, Lang Dụ Văn nói: “Ông Từ, cảm ơn ông tin tưởng tập đoàn Kinh Lý, tuy nhiên tôi cần phải nói rõ trước, hiện tại, tập đoàn Kinh Lý chúng tôi chỉ đồng ý sang nhượng 49% cổ phần”.
Từ Thông cười to nói: “Yên tâm, tôi không muốn nắm quyền kiểm soát. 49% này tôi cũng sẽ không độc chiếm, còn có ai muốn gia nhập nữa không, chúng ta chia đều theo tỷ lệ góp vốn nhé”.
Lang Dụ Văn chắp tay với Từ Thông: “Được, vậy xin cảm ơn ông Từ! Tôi tạm thời xin ghi lại như vậy”.
Từ Thông mới vừa ngồi xuống, Trần Văn Học bèn lập tức đứng lên, nói: “Gần đây nhà họ Trần ở Thân Châu đang đầu tư khá nhiều nhưng lượng vốn có thể điều động được có hạn, tạm thời không gom nổi năm tỷ, thôi thì ba tỷ vậy”.
“Ồ, nhà họ Trần cũng góp vốn ba tỷ! Vậy là tám tỷ rồi!”
“Tám tỷ mà chỉ lấy 49% cổ phần thôi ư? Vậy mà bọn họ cũng chịu à?”
Lang Dụ Văn nói: “Thực ra trước đây anh Trần đã đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý, anh ấy cũng có dự án hợp tác với chúng tôi và nhà họ Lâm. Tuy nhiên, thưa anh Trần, tôi xin nhắc lại anh một lần nữa, khoản đầu tư hôm nay sẽ tách bạch với khoản đầu tư trước đó, hôm nay anh chỉ có thể chia 49% cổ phần với những người khác thôi”.
“Tôi biết”, Trần Văn Học cười nói: “Không biết ông Từ có chê tôi không?”
Từ Thông cười to nói: “Haha, Từ Thông tôi có ngang ngược cỡ nào cũng không dám chê nhà họ Trần ở Thân Châu!”
Nói rồi, ông ấy bước tới bắt tay với Trần Văn Học.
“Hợp tác vui vẻ!”, hai người đồng thanh nói.
“Tôi cũng đầu tư năm tỷ!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mọi người nhìn thử thì hóa ra là Tiêu Thập Nương của nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành.
“Trời ạ! Nhà họ Tiêu cũng góp năm tỷ?”
“Nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành cũng giàu dữ vậy sao?”
“Giàu là đương nhiên rồi, dù sao người ta cũng là gia tộc số một Tuyên Thành. Tuy nhiên, tới mức có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Từ ở Cô Tô thì hơi quá nhỉ?”
Lý Dục Thần cũng hơi bất ngờ.
Bởi vì anh không hề báo cho Tiêu Thập Nương biết về kế hoạch này. Hôm nay, anh mời Tiêu Thập Nương tới đơn thuần là vì tình chị em hồi nhỏ của mình và Tiêu Thập Nương nên mời Tiêu Thập Nương tham dự lễ đính hôn của anh với tư cách là chị gái, coi như là người thân duy nhất bên phía nhà trai.
Nghĩa là Tiêu Thập Nương vừa mới nhất thời quyết định đầu tư năm tỷ.
Chương 589: Đầu tư cổ phần
Tuy nói từ khi Tiêu Dạ Bạch xảy ra chuyện, việc làm ăn của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên đều do Tiêu Thập Nương xử lý, nhưng muốn lấy ra năm tỷ một lần, bà ta có thể quyết định được sao?
Lý Dục Thần đang muốn nói chuyện, Tiêu Thập Nương lại giống như biết anh muốn nói gì, mỉm cười khoát tay với anh, nói: "Thần Thần, hôm nay tôi lấy thân phận một người chị tới tham gia lễ đính hôn của cậu, tôi rất vui. Cậu yên tâm, khoản đầu tư này, tôi hoàn toàn có thể làm chủ. Cho dù bố tôi ở chỗ này, nhất định ông ấy cũng sẽ làm như vậy. Trước khi đến, ông ấy đã nói, chỉ cần cậu cần, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể cống hiến hết sức lực. Năm tỷ này, thậm chí tôi có thể không cần một chút cổ phần nào cả".
Trong lòng Lý Dục Thần có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ cảm động gọi một tiếng: "Chị!"
Lang Dụ Văn nói: "Vẫn nên lấy cổ phần thì hơn, tôi sẽ ghi nhớ trước, nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, năm tỷ".
Sau khi Tiêu Thập Nương ngồi xuống, Triệu Tứ Hải liền đứng lên, nói: "Nhà họ Triệu thành phố Hòa, ba tỷ".
Không phải là Triệu Tứ Hải không lấy ra nổi năm tỷ, một mặt là muốn kêu gọi được năm tỷ trong thời gian ngắn là điều không dễ dàng, một mặt khác là bởi vì ông ta cũng không dám ngồi ngang hàng với Từ Thông.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tiêu Thập Nương và Lý Dục Thần có quan hệ không tầm thường, người ta có thể ra năm tỷ, nhà họ Triệu ông ta lại không được.
Ba tỷ cũng không ít, so sánh với nhà họ Trần ở Thân Châu thì đã rất khả quan rồi.
Tra Võ Anh do dự một chút, nói ra: "Nhà họ Tra thành phố Hải cũng chi ra ba tỷ".
Lang Dụ Văn nhìn Tra Võ Anh một chút, lại nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lần trước lấy được hai tỷ từ nhà họ Tra, Lang Dụ Văn liền nhìn ra được nhà họ Tra và cậu Lý cũng không phải người trên một con đường, nhà họ Tra có thể không ghi hận đã là không tệ rồi.
Thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng Lang Dụ Văn đã nắm chắc, nói ra: "Được, nhà họ Tra thành phố Hải ba tỷ, nhớ kỹ".
Tiếp theo, Thẩm Bỉnh Nguyên đứng lên, cất cao giọng nói: "Nhà họ Thẩm thành phố Cô cũng ra ba tỷ!"
Lang Dụ Văn cầm bút ghi lại.
Từ lúc Từ Thông tuyên bố ra năm tỷ, Phùng Thiên Minh đã gọi điện cho anh trai Phùng Nguyên Sinh. Lúc này, ông ta để điện thoại xuống, nói: "Nhà họ Phùng thành phố Hòa cũng ra ba tỷ".
Lâm Thu Thanh giống như đang ngồi bàn chông.
Là bố vợ tương lai của Lý Dục Thần, lúc này nhà họ Lâm vốn nên là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tập đoàn Kinh Lý.
Nhưng sau việc thương chiến với nhà họ Viên trong khoảng thời gian này, dòng tiền của nhà họ Lâm đã sớm bị gãy mất, đừng nói là vài tỷ, bây giờ muốn ông ta lấy ra mấy trăm triệu tiền mặt cũng rất khó khăn.
Trong lòng ông ta đang cảm thấy rất khó chịu, chợt nghe Lâm Thượng Nghĩa nói: "Nhà họ Lâm cũng ra năm tỷ".
Lâm Thu Thanh sững sờ: "Bố, bây giờ chúng ta..."
Lâm Thượng Nghĩa khoát tay nói: "Bố biết, gần đây con rất khó khăn, nhà họ Lâm đang đứng trước mối nguy phá sản, đây cũng không phải bí mật gì. Nhưng chúng ta còn có sơn trang Bắc Khê nữa".
"Bố, đây chính là nhà tổ tiên nhà họ Lâm!", Lâm Thu Thanh kinh ngạc nói.
Lâm Thượng Nghĩa cười khổ nói: "Đương nhiên bố biết là nhà tổ tiên, nhưng nếu như nhà họ Lâm thật sự phá sản, nhà tổ tiên cũng không thể gánh nổi. Cho nên bố không nói với các con mà đã thế chấp sơn trang Bắc Khê đi rồi. Vốn dĩ muốn giúp con chống đỡ thêm mấy ngày cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, vừa vặn đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý. Bố tin tưởng Dục Thần, dưới sự dẫn dắt của thằng bé, nhà họ Lý nhất định sẽ có thể xuất hiện sự huy hoàng ngày xưa".
Lâm Thu Thanh có chút khổ sở, nhưng cũng không nói cái gì.
Lý Dục Thần cảm động nói: "Ông nội Lâm, thật ra ông cũng không cần làm vậy, chúng ta đã là người một nhà rồi!"
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: "Không, chúng ta vốn là người một nhà! Bắt đầu từ khi ông và ông nội cháu ký kết hôn ước, chúng ta đã là người một nhà! Ông rất vui, ông tin tưởng nếu như ông nội cháu nhìn thấy cháu ngày hôm nay cũng sẽ rất vui mừng. Ông biết sức khỏe của ông không kéo dài lâu được, có thể nhìn thấy một màn ngày hôm nay, ông đã rất thỏa mãn rồi. Sau khi xuống dưới, gặp được ông em Hữu Toàn, ông sẽ nói những chuyện này cho ông ấy biết".
Trong lòng Lý Dục Thần không khỏi có chút chua xót.
Lúc này, trên sân có người hô một tiếng: "Tôi chỉ có thể ra một tỷ, không biết có thể gia nhập hay không?"
Đây là một thế gia khác ở Tiền Đường, vốn dĩ cũng đứng về phía Viên Thọ Sơn đối diện, nhưng lúc này đã sớm thức thời đổi vị trí, đi ra bên này.
Lang Dụ Văn cười nói: "Chỉ cần thành tâm nhập cổ phần, đương nhiên chúng tôi sẽ hoan nghênh!"
Thế là xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, nhà này ra năm trăm triệu, nhà kia hai tỷ, không ngừng có gia tộc và xí nghiệp gia nhập.
Nghiêm Tuệ Mẫn tranh thủ thời gian gọi điện cho bố, nói với ông ta chuyện ở đây, Nghiêm Công Nghiệp vui vẻ đồng ý đầu tư, còn trách Nghiêm Tuệ Mẫn sao chuyện quan trọng như vậy mà lại có thể không thông báo cho nhà họ Nghiêm tới tham gia được chứ.
Thế là, từ Nghiêm Tuệ Mẫn đại diện cho nhà họ Nghiêm, cũng đầu tư ba tỷ.
Đợi đến khi những người đồng ý đầu tư đã đăng ký xong, xung quanh mới an tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người bỗng nhiên đều đồng loạt hướng về phía Tiền Khôn và Cao Tử Hạng.
Cho tới bây giờ, chỉ có nhà họ Tiền và nhà họ Cao còn chưa tỏ thái độ.
Cao Tử Hạng và Tiền Khôn liếc nhau, cười nói: "Ông Khôn, vậy để tôi tới trước nhé?"
Tiền Khôn đưa tay làm tư thế mời.
Cao Tử Hạng liền đứng lên, hắng giọng một cái, nói ra: "Nhà họ Cao chúng tôi nguyện ý bỏ vốn mười tỷ, nhập cổ phần vào tập đoàn Kinh Lý. Đồng thời, tôi tuyên bố tập đoàn Thông Ích sẽ triển khai chiến lược hợp tác toàn diện với tập đoàn Kinh Lý!"
Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay.
Nhưng mà sau khi được trải qua chuyện vừa rồi, dường như mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc với điều này lắm.
Dù sao cũng là nhà họ Cao, đứng thứ hai Tiền Đường.
Bây giờ điều mà mọi người hiếu kỳ nhiều hơn chính là nhà họ Tiền sẽ đưa ra bao nhiêu tiền?
Chương 590: Đều là nhà họ Tiền và nhà họ Cao ở sau lưng giở trò quỷ
Viên Thọ Sơn sợ hãi đứng ở nơi đó.
Tập đoàn Kinh Lý gom góp mấy chục tỷ còn không đến mức khiến ông ta phải sợ hãi. Mấy chục tỷ ở trong mắt Viên Thọ Sơn cũng chỉ là vài con số mà thôi.
Nhà quyền thế có căn cơ của nhà giàu, không phải dựa vào tiền là có thể tích tụ ra được. Nếu như có thể sử dụng tiền để tích tụ ra một nhà, vậy cũng không phải chỉ cần mấy chục tỷ là đủ.
Nhưng bây giờ nhiều nhà quyền thế bỏ vốn ủng hộ như vậy, nhất là nhà họ Cao, vừa ra tay đã chi mười tỷ. Quan trọng nhất là Cao Tử Hạng còn đồng thời tuyên bố tập đoàn Thông Ích hợp tác toàn diện với tập đoàn Kinh Lý, sự hợp tác này còn có giá trị hơn là trực tiếp ném mười tỷ.
Mục tiêu tiếp theo của tập đoàn Kinh Lý chủ yếu là nhà họ Viên, mà lúc này Cao Tử Hạng lại tuyên bố hợp tác, vậy có nghĩa là nhà họ Cao cũng sẽ xung đột chính diện với nhà họ Viên.
Viên Thọ Sơn không sợ nhà họ Lâm, không sợ bốn nhà thành phố Hòa bắt tay, thậm chí không sợ Từ Thông và nhà họ Trần, bởi vì thế lực của Từ Thông là ở Giang Đông, thế lực nhà họ Trần là ở Thân Châu, mà nơi này là Tiền Đường.
Nhưng ông ta không thể không sợ nhà họ Cao. Nhà họ Cao ở ngay Tiền Đường, thế lực lớn hơn nhà họ Viên.
Mà bây giờ điều khiến ông ta càng thêm lo lắng chính là có vẻ nhà họ Tiền cũng muốn tham gia cuộc phân tranh này.
Viên Thọ Sơn đột nhiên giật mình trong lòng.
Đây không phải là nhà họ Tiền bắt tay với nhà họ Cao để diễn một tuồng kịch chứ?
Mục đích đúng là muốn thâu tóm nhà họ Viên!
Ông ta không tin chỉ bằng Lý Dục Thần có thể làm ra được cảnh tượng hoành tráng như hôm nay.
Từ đầu tới cuối đều là nhà họ Tiền và nhà họ Cao ở sau lưng giở trò quỷ.
Nếu không, nhà họ Lâm dám đắc tội nhà họ Viên ư?
Viên Thọ Sơn nhớ lại từng chuyện một, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Từ khi Lý Dục Thần giết con trai ông ta Viên Quốc Thành, nhà họ Viên đã tiến vào trong cạm bẫy mà nhà họ Tiền và nhà họ Cao lập ra rồi.
Khó trách gần đây nhà họ Lâm đã đến đường cùng rồi mà vẫn không xảy ra chuyện gì, hóa ra là phía sau có hai nhà Tiền Cao làm chỗ dựa!
Cơn giận trong lòng Viên Thọ Sơn càng ngày càng bùng nổ.
Tiền Nhược Vọng! Cao Sĩ Hiến! Hôm nay hai lão già chết tiệt này không đến, ông ta sẽ tự tay kết liễu bọn họ!
Nhưng mà ông ta nhìn Lý Dục Thần một chút, nhớ tới biểu hiện của anh ở cổng nhà họ Viên ngày đó, trong lòng chậm rãi trầm xuống.
"Bố, chúng ta phải làm sao bây giờ?", Viên Nãi Minh hỏi.
"Đừng hoảng hốt!", Viên Thọ Sơn cố gắng kiềm chế: "Cứ nghe nhà họ Tiền nói thế nào trước đã".
Viên Nãi Minh không rõ vì sao bố mình còn muốn nghe tiếp.
Nhà họ Tiền có thể nói thế nào được? Chắc chắn là đầu tư mười tỷ, hoặc là nhiều hơn nhà họ Cao một chút, hai mươi tỷ chẳng hạn. Cũng không có khả năng lúc này Tiền Khôn còn nói chuyện giúp nhà họ Viên chứ?
Ông ta nhìn thoáng qua bốn phía đang im lặng, so sánh với tình cảnh một giờ trước, bây giờ bọn họ còn đứng ở nơi này quả thực là vô cùng xấu hổ.
"Bố..."
"Sao nào, cảm thấy mất thể diện?", Viên Thọ Sơn cười lạnh nói: "Người ta muốn cười, cũng sẽ chỉ cười cái mặt già này của bố, con sợ cái gì?"
Viên Nãi Minh không dám nói nữa, chỉ có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, nhưng cả người đều cảm thấy không thú vị.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Tiền Khôn.
Cao Tử Hạng cười nói: "Lão Tiền, còn thiếu mỗi ông nữa thôi, ông không nói hai câu sao?"
Tiền Khôn vui vẻ đi về phía trước hai bước, nói: "Mấy người đều là kẻ có tiền, tôi lại không có nhiều tiền như vậy!"
Lời này của ông ta khiến xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo. Ai cũng biết nhà họ Tiền là thế gia số một Tiền Đường, thậm chí là Nam Giang, thậm chí còn là thế gia số một toàn bộ địa khu Giang Nam. Nếu nhà họ Tiền không có tiền, vậy còn ai có tiền nữa?
Mà những người có thân phận địa vị ngang hàng Cao Tử Hạng đều không cười, cũng không kinh ngạc Tiền Khôn sẽ nói như vậy, bởi vì bọn họ biết hình thức truyền thừa của nhà họ Tiền hoàn toàn khác biệt với những gia tộc khác.
Thế gia bình thường, tài sản và quyền lực gia tộc đều bị một số người nắm trong tay, gia chủ có được quyền uy tuyệt đối.
Chỗ tốt của việc tập trung tài sản và quyền lực là có thể tập trung lực lượng để làm chuyện lớn.
Nhưng nhà họ Tiền lại khác. Nhà họ Tiền trải qua ngàn năm, con cháu đông đảo, phân bố khắp toàn thế giới, đều có nhân tài đỉnh cao trong các lĩnh vực như tài chính, thương mại, khoa học kỹ thuật, học thuật.
Mỗi một dòng của bọn họ, thậm chí là mỗi một gia đình đều tự do độc lập, có quyền chi phối tuyệt đối với tài sản và hành vi của mình, không bị gia tộc quản lý.
Nhưng bọn họ lại là một chỉnh thể, cùng nhau tuân thủ một số quy định cổ xưa.
Khi gia tộc cần, bọn họ có thể liên hợp lại bất cứ lúc nào, đây chính là một loại lực lượng cường đại đến đáng sợ.
Về phần tộc trưởng thì giống như một người liên lạc, hoặc là người phát ngôn của gia tộc.
Ông ta không có tài sản riêng, quản lý tài sản chung, không thuộc về bất cứ người nào, chỉ thuộc về toàn bộ nhà họ Tiền.
Những tài sản chung này được sử dụng theo một quy định vô cùng nghiêm chỉnh, cho dù là tộc trưởng cũng không thể tuỳ tiện sử dụng.
Cho nên Tiền Khôn nói ông ta không có nhiều tiền như vậy cũng không phải là nói quá, càng không phải là nói dối.
Đúng là ông ta và Tiền Nhược Vọng không có khả năng lấy ra vài tỷ để đầu tư cho tập đoàn Kinh Lý.
Thật ra Cao Tử Hạng rất hy vọng nhà họ Tiền không đầu tư, như vậy nhà họ Cao sẽ xuất sắc nhất hôm nay. Mà sự hợp tác với Lý Dục Thần cũng có thể sâu sắc hơn một chút. Ông ta đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, bây giờ biết thân thế của Lý Dục Thần, càng có thể kết luận người này có tiền đồ vô hạn.
Nhưng Cao Tử Hạng biết nếu hôm nay Tiền Khôn đã tới thì tuyệt không có khả năng cứ cười ha ha bỏ qua như vậy được.
Cho nên ông ta đang chờ đoạn tiếp theo của Tiền Khôn.
Tiền Khôn nhìn Lý Dục Thần một chút, tiếp tục nói: "Mặc dù không có tiền, nhưng lại có mấy mạng sống. Không phải vừa rồi tổng giám đốc Lang đã nói có tiền chi tiền, có sức ra sức sao, không phải tập đoàn Kinh Lý còn đang nhận người ư? Mặc dù bộ xương già này của tôi đã lỏng lẻo một chút, nhưng vẫn còn có thể sử dụng, nếu không tôi đến tập đoàn Kinh Lý làm bảo vệ được không?"
Lý Dục Thần nói xong không để ý tới ông ta nữa, quay qua nói với Lang Dụ Văn: “Anh nói tiếp đi”.
Lang Dụ Văn gật đầu, nói to: “Vừa rồi tôi chỉ mới nêu một mục tiêu nhỏ”.
Mọi người lại xôn xao.
“Mẹ kiếp, định nghĩa mục tiêu nhỏ lại thay đổi rồi à? Thâu tóm nhà họ Viên mà gọi là mục tiêu nhỏ à?”
Lang Dụ Văn nói tiếp: “Trước đó tôi đã nói rồi, chúng tôi có lòng tin, trong vòng ba năm sẽ trở thành gia tộc số một thủ đô. Đây là mục tiêu trung hạn. Còn mục tiêu dài hạn…”
Anh ta thoáng dừng lời.
“Chuyện này tạm thời chưa cần công bố. Chúng ta bàn chuyện mục tiêu nhỏ trước. Tuy là mục tiêu nhỏ nhưng dẫu có là chân muỗi thì đó cũng là thịt, cũng có mùi vị. Tôi sẽ nấu một nồi canh chân muỗi, hoan nghênh mọi người thưởng thức…”
Nói rồi, anh ta lấy ra một xấp tài liệu dày.
“Đây là báo cáo phân tích tài sản của nhà họ Viên do tôi thực hiện và kế hoạch thâu tóm toàn bộ doanh nghiệp con của nhà họ Viên trong vòng ba tháng của chúng tôi. Nếu ai đó ở đây thấy hứng thú với nồi canh chân muỗi này, cũng muốn nếm thử một miếng thì chúng tôi hoan nghênh các vị gia nhập”.
Nhìn xấp tài liệu mà Lang Dụ Văn giơ lên, mọi người đều hết sức tò mò.
Rốt cuộc đó là bản kế hoạch như thế nào để có thể giúp tập đoàn Kinh Lý thâu tóm được quái vật khổng lồ như nhà họ Viên trong vòng ba tháng?
So với nhà họ Viên, khối tài sản vài tỷ của tập đoàn Kinh Lý quả là chuột với voi. Chuột có thực sự có thể giết được voi không?
“Gia nhập như thế nào?”, có người không nhịn được hỏi.
Lang Dụ Văn thong thả nói: “Tập đoàn Kinh Lý của chúng tôi vừa mới thành lập không lâu nên cánh cổng vẫn còn rộng mở. Có tiền thì góp cổ phần, có năng lực thì có thể tới phỏng vấn chức vụ ở chỗ chúng tôi. Ngoài ra, nếu có dự án thì cũng có thể hợp tác với chúng tôi”.
Lần này mọi người đã hiểu.
Lang Dụ Văn đến đây để kêu gọi đầu tư!
Khá lắm, coi nhà họ Viên là một nồi thức ăn, dùng chiếc nồi này để thu hút vốn đầu tư và nhân tài, đây là hành vi trước nay chưa từng có.
Lang Dụ Văn thật to gan lớn mật!
Không chỉ những người khác mà ngay cả Lý Dục Thần cũng bội phục chiêu này của Lang Dụ Văn.
Đây không chỉ là suy nghĩ viển vông nữa mà là rút củi dưới đáy nồi.
Lợi dụng buổi lễ đính hôn này có mặt đông đủ các gia đình giàu có ở Tiền Đường và các vùng lân cận rồi ép bọn họ phải chọn một phe.
Lập tức cô lập nhà họ Viên. Kế hoạch này đúng là thứ mà Lang Dụ Văn có thể nghĩ ra, hơn nữa còn là nghĩ ra chỉ một thời gian ngắn sau khi biết kế hoạch lễ đính hôn của Lý Dục Thần.
Anh không can dự vào chuyện kinh doanh nên khi Lang Dụ Văn đề cập tới kế hoạch này, Lý Dục Thần lập tức đồng ý ngay.
Muốn để tập đoàn Kinh Lý trở thành tập đoàn đứng đầu thủ đô trong vòng ba năm mà không sử dụng chút thủ đoạn độc đáo thì sao có thể làm được?
Đâu thể nhờ Lý Dục Thần đi cướp từng nhà, từng nhà một chứ.
Lang Dụ Văn tuyên bố đanh thép xong, Từ Thông là người đầu tiên bước ra, nói to:
“Đây quả là cơ hội từ trên trời rơi xuống mà Từ Thông tôi gặp được! Nhà họ Từ của Cô Tô muốn góp vốn năm tỷ vào tập đoàn Kinh Lý!”
“Ồ, năm tỷ!”
“Không hổ là mãnh hổ Giang Đông, ra tay một phát là chi ngay năm tỷ, chẳng có mấy gia tộc có thể huy động được nhiều tiền như vậy chỉ trong thời gian ngắn!”
“Nghe nói hiện tại tổng tài sản của tập đoàn Kinh Lý cũng chỉ có vài tỷ, vậy xem ra góp vốn năm tỷ là đủ để nắm quyền kiểm soát rồi!”
Lúc này, Lang Dụ Văn nói: “Ông Từ, cảm ơn ông tin tưởng tập đoàn Kinh Lý, tuy nhiên tôi cần phải nói rõ trước, hiện tại, tập đoàn Kinh Lý chúng tôi chỉ đồng ý sang nhượng 49% cổ phần”.
Từ Thông cười to nói: “Yên tâm, tôi không muốn nắm quyền kiểm soát. 49% này tôi cũng sẽ không độc chiếm, còn có ai muốn gia nhập nữa không, chúng ta chia đều theo tỷ lệ góp vốn nhé”.
Lang Dụ Văn chắp tay với Từ Thông: “Được, vậy xin cảm ơn ông Từ! Tôi tạm thời xin ghi lại như vậy”.
Từ Thông mới vừa ngồi xuống, Trần Văn Học bèn lập tức đứng lên, nói: “Gần đây nhà họ Trần ở Thân Châu đang đầu tư khá nhiều nhưng lượng vốn có thể điều động được có hạn, tạm thời không gom nổi năm tỷ, thôi thì ba tỷ vậy”.
“Ồ, nhà họ Trần cũng góp vốn ba tỷ! Vậy là tám tỷ rồi!”
“Tám tỷ mà chỉ lấy 49% cổ phần thôi ư? Vậy mà bọn họ cũng chịu à?”
Lang Dụ Văn nói: “Thực ra trước đây anh Trần đã đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý, anh ấy cũng có dự án hợp tác với chúng tôi và nhà họ Lâm. Tuy nhiên, thưa anh Trần, tôi xin nhắc lại anh một lần nữa, khoản đầu tư hôm nay sẽ tách bạch với khoản đầu tư trước đó, hôm nay anh chỉ có thể chia 49% cổ phần với những người khác thôi”.
“Tôi biết”, Trần Văn Học cười nói: “Không biết ông Từ có chê tôi không?”
Từ Thông cười to nói: “Haha, Từ Thông tôi có ngang ngược cỡ nào cũng không dám chê nhà họ Trần ở Thân Châu!”
Nói rồi, ông ấy bước tới bắt tay với Trần Văn Học.
“Hợp tác vui vẻ!”, hai người đồng thanh nói.
“Tôi cũng đầu tư năm tỷ!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Mọi người nhìn thử thì hóa ra là Tiêu Thập Nương của nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành.
“Trời ạ! Nhà họ Tiêu cũng góp năm tỷ?”
“Nhà họ Tiêu ở Tuyên Thành cũng giàu dữ vậy sao?”
“Giàu là đương nhiên rồi, dù sao người ta cũng là gia tộc số một Tuyên Thành. Tuy nhiên, tới mức có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Từ ở Cô Tô thì hơi quá nhỉ?”
Lý Dục Thần cũng hơi bất ngờ.
Bởi vì anh không hề báo cho Tiêu Thập Nương biết về kế hoạch này. Hôm nay, anh mời Tiêu Thập Nương tới đơn thuần là vì tình chị em hồi nhỏ của mình và Tiêu Thập Nương nên mời Tiêu Thập Nương tham dự lễ đính hôn của anh với tư cách là chị gái, coi như là người thân duy nhất bên phía nhà trai.
Nghĩa là Tiêu Thập Nương vừa mới nhất thời quyết định đầu tư năm tỷ.
Chương 589: Đầu tư cổ phần
Tuy nói từ khi Tiêu Dạ Bạch xảy ra chuyện, việc làm ăn của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên đều do Tiêu Thập Nương xử lý, nhưng muốn lấy ra năm tỷ một lần, bà ta có thể quyết định được sao?
Lý Dục Thần đang muốn nói chuyện, Tiêu Thập Nương lại giống như biết anh muốn nói gì, mỉm cười khoát tay với anh, nói: "Thần Thần, hôm nay tôi lấy thân phận một người chị tới tham gia lễ đính hôn của cậu, tôi rất vui. Cậu yên tâm, khoản đầu tư này, tôi hoàn toàn có thể làm chủ. Cho dù bố tôi ở chỗ này, nhất định ông ấy cũng sẽ làm như vậy. Trước khi đến, ông ấy đã nói, chỉ cần cậu cần, nhà họ Tiêu chúng tôi có thể cống hiến hết sức lực. Năm tỷ này, thậm chí tôi có thể không cần một chút cổ phần nào cả".
Trong lòng Lý Dục Thần có chút cảm động, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ cảm động gọi một tiếng: "Chị!"
Lang Dụ Văn nói: "Vẫn nên lấy cổ phần thì hơn, tôi sẽ ghi nhớ trước, nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, năm tỷ".
Sau khi Tiêu Thập Nương ngồi xuống, Triệu Tứ Hải liền đứng lên, nói: "Nhà họ Triệu thành phố Hòa, ba tỷ".
Không phải là Triệu Tứ Hải không lấy ra nổi năm tỷ, một mặt là muốn kêu gọi được năm tỷ trong thời gian ngắn là điều không dễ dàng, một mặt khác là bởi vì ông ta cũng không dám ngồi ngang hàng với Từ Thông.
Ông ta cũng đã nhìn ra Tiêu Thập Nương và Lý Dục Thần có quan hệ không tầm thường, người ta có thể ra năm tỷ, nhà họ Triệu ông ta lại không được.
Ba tỷ cũng không ít, so sánh với nhà họ Trần ở Thân Châu thì đã rất khả quan rồi.
Tra Võ Anh do dự một chút, nói ra: "Nhà họ Tra thành phố Hải cũng chi ra ba tỷ".
Lang Dụ Văn nhìn Tra Võ Anh một chút, lại nhìn về phía Lý Dục Thần.
Lần trước lấy được hai tỷ từ nhà họ Tra, Lang Dụ Văn liền nhìn ra được nhà họ Tra và cậu Lý cũng không phải người trên một con đường, nhà họ Tra có thể không ghi hận đã là không tệ rồi.
Thấy Lý Dục Thần gật đầu, trong lòng Lang Dụ Văn đã nắm chắc, nói ra: "Được, nhà họ Tra thành phố Hải ba tỷ, nhớ kỹ".
Tiếp theo, Thẩm Bỉnh Nguyên đứng lên, cất cao giọng nói: "Nhà họ Thẩm thành phố Cô cũng ra ba tỷ!"
Lang Dụ Văn cầm bút ghi lại.
Từ lúc Từ Thông tuyên bố ra năm tỷ, Phùng Thiên Minh đã gọi điện cho anh trai Phùng Nguyên Sinh. Lúc này, ông ta để điện thoại xuống, nói: "Nhà họ Phùng thành phố Hòa cũng ra ba tỷ".
Lâm Thu Thanh giống như đang ngồi bàn chông.
Là bố vợ tương lai của Lý Dục Thần, lúc này nhà họ Lâm vốn nên là người đầu tiên đứng ra ủng hộ tập đoàn Kinh Lý.
Nhưng sau việc thương chiến với nhà họ Viên trong khoảng thời gian này, dòng tiền của nhà họ Lâm đã sớm bị gãy mất, đừng nói là vài tỷ, bây giờ muốn ông ta lấy ra mấy trăm triệu tiền mặt cũng rất khó khăn.
Trong lòng ông ta đang cảm thấy rất khó chịu, chợt nghe Lâm Thượng Nghĩa nói: "Nhà họ Lâm cũng ra năm tỷ".
Lâm Thu Thanh sững sờ: "Bố, bây giờ chúng ta..."
Lâm Thượng Nghĩa khoát tay nói: "Bố biết, gần đây con rất khó khăn, nhà họ Lâm đang đứng trước mối nguy phá sản, đây cũng không phải bí mật gì. Nhưng chúng ta còn có sơn trang Bắc Khê nữa".
"Bố, đây chính là nhà tổ tiên nhà họ Lâm!", Lâm Thu Thanh kinh ngạc nói.
Lâm Thượng Nghĩa cười khổ nói: "Đương nhiên bố biết là nhà tổ tiên, nhưng nếu như nhà họ Lâm thật sự phá sản, nhà tổ tiên cũng không thể gánh nổi. Cho nên bố không nói với các con mà đã thế chấp sơn trang Bắc Khê đi rồi. Vốn dĩ muốn giúp con chống đỡ thêm mấy ngày cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, vừa vặn đầu tư vào tập đoàn Kinh Lý. Bố tin tưởng Dục Thần, dưới sự dẫn dắt của thằng bé, nhà họ Lý nhất định sẽ có thể xuất hiện sự huy hoàng ngày xưa".
Lâm Thu Thanh có chút khổ sở, nhưng cũng không nói cái gì.
Lý Dục Thần cảm động nói: "Ông nội Lâm, thật ra ông cũng không cần làm vậy, chúng ta đã là người một nhà rồi!"
Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: "Không, chúng ta vốn là người một nhà! Bắt đầu từ khi ông và ông nội cháu ký kết hôn ước, chúng ta đã là người một nhà! Ông rất vui, ông tin tưởng nếu như ông nội cháu nhìn thấy cháu ngày hôm nay cũng sẽ rất vui mừng. Ông biết sức khỏe của ông không kéo dài lâu được, có thể nhìn thấy một màn ngày hôm nay, ông đã rất thỏa mãn rồi. Sau khi xuống dưới, gặp được ông em Hữu Toàn, ông sẽ nói những chuyện này cho ông ấy biết".
Trong lòng Lý Dục Thần không khỏi có chút chua xót.
Lúc này, trên sân có người hô một tiếng: "Tôi chỉ có thể ra một tỷ, không biết có thể gia nhập hay không?"
Đây là một thế gia khác ở Tiền Đường, vốn dĩ cũng đứng về phía Viên Thọ Sơn đối diện, nhưng lúc này đã sớm thức thời đổi vị trí, đi ra bên này.
Lang Dụ Văn cười nói: "Chỉ cần thành tâm nhập cổ phần, đương nhiên chúng tôi sẽ hoan nghênh!"
Thế là xung quanh lập tức trở nên hỗn loạn, nhà này ra năm trăm triệu, nhà kia hai tỷ, không ngừng có gia tộc và xí nghiệp gia nhập.
Nghiêm Tuệ Mẫn tranh thủ thời gian gọi điện cho bố, nói với ông ta chuyện ở đây, Nghiêm Công Nghiệp vui vẻ đồng ý đầu tư, còn trách Nghiêm Tuệ Mẫn sao chuyện quan trọng như vậy mà lại có thể không thông báo cho nhà họ Nghiêm tới tham gia được chứ.
Thế là, từ Nghiêm Tuệ Mẫn đại diện cho nhà họ Nghiêm, cũng đầu tư ba tỷ.
Đợi đến khi những người đồng ý đầu tư đã đăng ký xong, xung quanh mới an tĩnh lại.
Ánh mắt của mọi người bỗng nhiên đều đồng loạt hướng về phía Tiền Khôn và Cao Tử Hạng.
Cho tới bây giờ, chỉ có nhà họ Tiền và nhà họ Cao còn chưa tỏ thái độ.
Cao Tử Hạng và Tiền Khôn liếc nhau, cười nói: "Ông Khôn, vậy để tôi tới trước nhé?"
Tiền Khôn đưa tay làm tư thế mời.
Cao Tử Hạng liền đứng lên, hắng giọng một cái, nói ra: "Nhà họ Cao chúng tôi nguyện ý bỏ vốn mười tỷ, nhập cổ phần vào tập đoàn Kinh Lý. Đồng thời, tôi tuyên bố tập đoàn Thông Ích sẽ triển khai chiến lược hợp tác toàn diện với tập đoàn Kinh Lý!"
Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay.
Nhưng mà sau khi được trải qua chuyện vừa rồi, dường như mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc với điều này lắm.
Dù sao cũng là nhà họ Cao, đứng thứ hai Tiền Đường.
Bây giờ điều mà mọi người hiếu kỳ nhiều hơn chính là nhà họ Tiền sẽ đưa ra bao nhiêu tiền?
Chương 590: Đều là nhà họ Tiền và nhà họ Cao ở sau lưng giở trò quỷ
Viên Thọ Sơn sợ hãi đứng ở nơi đó.
Tập đoàn Kinh Lý gom góp mấy chục tỷ còn không đến mức khiến ông ta phải sợ hãi. Mấy chục tỷ ở trong mắt Viên Thọ Sơn cũng chỉ là vài con số mà thôi.
Nhà quyền thế có căn cơ của nhà giàu, không phải dựa vào tiền là có thể tích tụ ra được. Nếu như có thể sử dụng tiền để tích tụ ra một nhà, vậy cũng không phải chỉ cần mấy chục tỷ là đủ.
Nhưng bây giờ nhiều nhà quyền thế bỏ vốn ủng hộ như vậy, nhất là nhà họ Cao, vừa ra tay đã chi mười tỷ. Quan trọng nhất là Cao Tử Hạng còn đồng thời tuyên bố tập đoàn Thông Ích hợp tác toàn diện với tập đoàn Kinh Lý, sự hợp tác này còn có giá trị hơn là trực tiếp ném mười tỷ.
Mục tiêu tiếp theo của tập đoàn Kinh Lý chủ yếu là nhà họ Viên, mà lúc này Cao Tử Hạng lại tuyên bố hợp tác, vậy có nghĩa là nhà họ Cao cũng sẽ xung đột chính diện với nhà họ Viên.
Viên Thọ Sơn không sợ nhà họ Lâm, không sợ bốn nhà thành phố Hòa bắt tay, thậm chí không sợ Từ Thông và nhà họ Trần, bởi vì thế lực của Từ Thông là ở Giang Đông, thế lực nhà họ Trần là ở Thân Châu, mà nơi này là Tiền Đường.
Nhưng ông ta không thể không sợ nhà họ Cao. Nhà họ Cao ở ngay Tiền Đường, thế lực lớn hơn nhà họ Viên.
Mà bây giờ điều khiến ông ta càng thêm lo lắng chính là có vẻ nhà họ Tiền cũng muốn tham gia cuộc phân tranh này.
Viên Thọ Sơn đột nhiên giật mình trong lòng.
Đây không phải là nhà họ Tiền bắt tay với nhà họ Cao để diễn một tuồng kịch chứ?
Mục đích đúng là muốn thâu tóm nhà họ Viên!
Ông ta không tin chỉ bằng Lý Dục Thần có thể làm ra được cảnh tượng hoành tráng như hôm nay.
Từ đầu tới cuối đều là nhà họ Tiền và nhà họ Cao ở sau lưng giở trò quỷ.
Nếu không, nhà họ Lâm dám đắc tội nhà họ Viên ư?
Viên Thọ Sơn nhớ lại từng chuyện một, càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy. Từ khi Lý Dục Thần giết con trai ông ta Viên Quốc Thành, nhà họ Viên đã tiến vào trong cạm bẫy mà nhà họ Tiền và nhà họ Cao lập ra rồi.
Khó trách gần đây nhà họ Lâm đã đến đường cùng rồi mà vẫn không xảy ra chuyện gì, hóa ra là phía sau có hai nhà Tiền Cao làm chỗ dựa!
Cơn giận trong lòng Viên Thọ Sơn càng ngày càng bùng nổ.
Tiền Nhược Vọng! Cao Sĩ Hiến! Hôm nay hai lão già chết tiệt này không đến, ông ta sẽ tự tay kết liễu bọn họ!
Nhưng mà ông ta nhìn Lý Dục Thần một chút, nhớ tới biểu hiện của anh ở cổng nhà họ Viên ngày đó, trong lòng chậm rãi trầm xuống.
"Bố, chúng ta phải làm sao bây giờ?", Viên Nãi Minh hỏi.
"Đừng hoảng hốt!", Viên Thọ Sơn cố gắng kiềm chế: "Cứ nghe nhà họ Tiền nói thế nào trước đã".
Viên Nãi Minh không rõ vì sao bố mình còn muốn nghe tiếp.
Nhà họ Tiền có thể nói thế nào được? Chắc chắn là đầu tư mười tỷ, hoặc là nhiều hơn nhà họ Cao một chút, hai mươi tỷ chẳng hạn. Cũng không có khả năng lúc này Tiền Khôn còn nói chuyện giúp nhà họ Viên chứ?
Ông ta nhìn thoáng qua bốn phía đang im lặng, so sánh với tình cảnh một giờ trước, bây giờ bọn họ còn đứng ở nơi này quả thực là vô cùng xấu hổ.
"Bố..."
"Sao nào, cảm thấy mất thể diện?", Viên Thọ Sơn cười lạnh nói: "Người ta muốn cười, cũng sẽ chỉ cười cái mặt già này của bố, con sợ cái gì?"
Viên Nãi Minh không dám nói nữa, chỉ có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, nhưng cả người đều cảm thấy không thú vị.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nhìn Tiền Khôn.
Cao Tử Hạng cười nói: "Lão Tiền, còn thiếu mỗi ông nữa thôi, ông không nói hai câu sao?"
Tiền Khôn vui vẻ đi về phía trước hai bước, nói: "Mấy người đều là kẻ có tiền, tôi lại không có nhiều tiền như vậy!"
Lời này của ông ta khiến xung quanh vang lên những tiếng huýt sáo. Ai cũng biết nhà họ Tiền là thế gia số một Tiền Đường, thậm chí là Nam Giang, thậm chí còn là thế gia số một toàn bộ địa khu Giang Nam. Nếu nhà họ Tiền không có tiền, vậy còn ai có tiền nữa?
Mà những người có thân phận địa vị ngang hàng Cao Tử Hạng đều không cười, cũng không kinh ngạc Tiền Khôn sẽ nói như vậy, bởi vì bọn họ biết hình thức truyền thừa của nhà họ Tiền hoàn toàn khác biệt với những gia tộc khác.
Thế gia bình thường, tài sản và quyền lực gia tộc đều bị một số người nắm trong tay, gia chủ có được quyền uy tuyệt đối.
Chỗ tốt của việc tập trung tài sản và quyền lực là có thể tập trung lực lượng để làm chuyện lớn.
Nhưng nhà họ Tiền lại khác. Nhà họ Tiền trải qua ngàn năm, con cháu đông đảo, phân bố khắp toàn thế giới, đều có nhân tài đỉnh cao trong các lĩnh vực như tài chính, thương mại, khoa học kỹ thuật, học thuật.
Mỗi một dòng của bọn họ, thậm chí là mỗi một gia đình đều tự do độc lập, có quyền chi phối tuyệt đối với tài sản và hành vi của mình, không bị gia tộc quản lý.
Nhưng bọn họ lại là một chỉnh thể, cùng nhau tuân thủ một số quy định cổ xưa.
Khi gia tộc cần, bọn họ có thể liên hợp lại bất cứ lúc nào, đây chính là một loại lực lượng cường đại đến đáng sợ.
Về phần tộc trưởng thì giống như một người liên lạc, hoặc là người phát ngôn của gia tộc.
Ông ta không có tài sản riêng, quản lý tài sản chung, không thuộc về bất cứ người nào, chỉ thuộc về toàn bộ nhà họ Tiền.
Những tài sản chung này được sử dụng theo một quy định vô cùng nghiêm chỉnh, cho dù là tộc trưởng cũng không thể tuỳ tiện sử dụng.
Cho nên Tiền Khôn nói ông ta không có nhiều tiền như vậy cũng không phải là nói quá, càng không phải là nói dối.
Đúng là ông ta và Tiền Nhược Vọng không có khả năng lấy ra vài tỷ để đầu tư cho tập đoàn Kinh Lý.
Thật ra Cao Tử Hạng rất hy vọng nhà họ Tiền không đầu tư, như vậy nhà họ Cao sẽ xuất sắc nhất hôm nay. Mà sự hợp tác với Lý Dục Thần cũng có thể sâu sắc hơn một chút. Ông ta đã từng được chứng kiến bản lĩnh của Lý Dục Thần, bây giờ biết thân thế của Lý Dục Thần, càng có thể kết luận người này có tiền đồ vô hạn.
Nhưng Cao Tử Hạng biết nếu hôm nay Tiền Khôn đã tới thì tuyệt không có khả năng cứ cười ha ha bỏ qua như vậy được.
Cho nên ông ta đang chờ đoạn tiếp theo của Tiền Khôn.
Tiền Khôn nhìn Lý Dục Thần một chút, tiếp tục nói: "Mặc dù không có tiền, nhưng lại có mấy mạng sống. Không phải vừa rồi tổng giám đốc Lang đã nói có tiền chi tiền, có sức ra sức sao, không phải tập đoàn Kinh Lý còn đang nhận người ư? Mặc dù bộ xương già này của tôi đã lỏng lẻo một chút, nhưng vẫn còn có thể sử dụng, nếu không tôi đến tập đoàn Kinh Lý làm bảo vệ được không?"