-
Chương 567-569
Chương 567: Bẻ gãy tay
Lý Dục Thần quay đầu nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đó và chiếc váy xinh đẹp của cô ta, cười hỏi: “Cô định làm gì để tôi đẹp mặt đây?”
“Hừ, với loại người như anh thì tôi chỉ cần nói một câu là có thể làm anh mất việc, thậm chí cuốn xéo khỏi Tiền Đường ngay, anh tin không?”
“Chỉ vậy thôi à? Tôi còn tưởng cô sẽ nói là cô sẽ lấy mạng của tôi cơ chứ!”
Cô gái đó sững sờ, sau đó lại càng giận dữ hơn, cô ta nói: “Đừng tưởng tôi không dám!”
Cô ta ra lệnh cho vệ sĩ: “Đánh anh ta tàn phế đi cho tôi!”
Vệ sĩ không thay đổi sắc mặt nhìn Lý Dục Thần một cái rồi bước tới chỗ cô gái đó, nói nhỏ: “Thưa cô chủ, hôm nay ngài tới đây để dự tiệc, động tới người của người ta trên địa bàn của chính người ta thì thật không hay”.
Cô gái đó cười khẩy, đáp: “Có gì mà không hay? Chỉ là một tên nhân viên quèn thôi mà, phía ban tổ chức làm gì được tôi chứ? Bố tôi đang ở ngay trong đó, cùng lắm thì tôi nhờ bố tôi nói với người ta một tiếng là xong. Chẳng lẽ ở Tiền Đường mà tôi lại không làm gì nổi một thằng nghèo kiết xác hay sao?”
Vệ sĩ không nói thêm gì nữa.
Cô gái quay đầu liếc nhìn sân khấu ở đằng xa, nói: “Tôi giao lại chuyện ở đây cho anh, tôi vào trong đó trước đây. Không đánh anh ta tàn phế thì đừng tới gặp tôi”.
Nói rồi, cô ta xách váy chạy về phía chiếc thuyền hoa bên bờ, kêu to: “Này, mau cho tôi lên thuyền!”
Thấy cô gái đó đã lên thuyền, chiếc thuyền hoa chầm chậm đi xa bờ, vệ sĩ khẽ thở dài một tiếng, xoay người nhìn Lý Dục Thần.
“Xin lỗi nhé người anh em, cô chủ bảo tôi phải đánh anh tàn phế, anh tự chọn xem mình muốn bị đánh gãy một tay hay là gãy một chân”.
“Nếu tôi không chọn cái nào cả thì sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
Vệ sĩ hơi sững sờ, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Vậy thì tôi sẽ chọn giúp anh”.
Nói rồi, anh ta áp sát tới gần, ngón tay khum lại thành móng vuốt, chụp lên vai Lý Dục Thần.
Tên vệ sĩ này không muốn đánh chết người nên chỉ sử dụng ba phần mười công lực. Ba phần mười công lực của anh ta là đã đủ để bóp nát xương bả vai của người bình thường rồi.
Anh ta không muốn lấy mạng của đối phương, chỉ bẻ gãy một cánh tay xem như hoàn thành nhiệm vụ cô chủ giao cho là được.
Thế nhưng anh ta không ngờ rằng, ngón tay của anh ta dường như lại nắm phải một khối sắt, hoàn toàn không thể bóp nổi.
Lúc này, tên vệ sĩ mới biết mình gặp phải cao thủ, vội vàng bóp mạnh hơn nhưng dù anh ta đã dùng hết sức bình sinh cũng vẫn không thể bóp nổi xương bả vai của đối phương mảy may.
Anh ta định lùi lại để đổi ngón đòn khác nhưng đột nhiên bàn tay của anh ta lại bị hút chặt vào vai của đối phương, không rút về được.
Đây là công phu gì vậy?
Trong lúc anh ta còn đang thắc mắc thì một lực lớn truyền qua bàn tay anh ta, chạy dọc theo cánh tay tới bả vai.
Anh ta nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, sau đó là cảm giác đau như khoan thẳng vào tim.
Với mức độ hiểu rõ về cơ thể sau nhiều năm tập võ của bản thân, anh ta cực kỳ chắc chắn xương bả vai của mình đã bị đập nát.
Tên vệ sĩ hoảng sợ nhìn Lý Dục Thần, thậm chí quên cả kêu đau. Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi. Anh ta chưa từng thấy cao thủ nào giỏi như vậy.
Lý Dục Thần rung khẽ một cái, hất tay của tên vệ sĩ ra rồi nói: “Vừa rồi nếu anh bóp mạnh thêm ba phần nữa thì giờ anh đã chết rồi”.
Lý Dục Thần nói đầy nhẹ nhàng như thể đây chỉ là chuyện rất đỗi bình thường.
Tên vệ sĩ nghe xong ứa mồ hôi lạnh.
“Một người chủ như vậy không đáng để đi theo. Hôm nay anh bị gãy một tay cũng coi như là đã có cách để ăn nói thỏa đáng rồi. Đi đi, sau này khi chọn chủ, mắt phải sáng lên một chút”.
Nói xong, Lý Dục Thần xoay người đi dọc theo bờ đê ven hồ.
Tên vệ sĩ nhìn theo bóng lưng của anh, rõ ràng anh đi rất chậm rãi, chẳng khác gì đang tản bộ nhưng chỉ chớp mắt, anh đã đi tới cuối con đê.
Bấy giờ tên vệ sĩ mới biết mình đã gặp phải cao nhân.
Anh ta chắp tay lạy bóng người đã biến mất ở đằng xa, lúc này anh ta mới nhận ra một bên cánh tay của mình không còn nhấc lên nổi nữa. Thế nhưng, anh ta vẫn gắng gượng chắp tay bằng được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai hàm răng run lập cập nói: “Cảm ơn anh!”
Sau đó anh ta bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
...
Cô gái nhấc chiếc váy kim cương dài xuống thuyền, bước lên thảm đỏ.
Lúc này, phong thái đoan trang, nhã nhặn của cô ta kết hợp với chiếc váy dài lấp lánh kim cương trông chẳng khác gì một ngôi sao quốc tế, khác hẳn với người ban nãy vừa chạy vội vàng trên bờ đê ven hồ, cứ ngỡ như đã biến thành một người khác.
Cô ta chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, vừa đi vừa mỉm cười với những người xung quanh, lúc sắp tới chính giữa sân khấu, cô ta còn cố ý dừng lại một lát, như thể thảm đỏ và sân khấu này được chuẩn bị cho cô ta vậy.
Mọi người nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Đây là ai?”
“Mọi người không biết à? Đây là con gái của chủ tịch tập đoàn Vinh Thành!”
“Nhân vật chính của hôm nay không phải là cô ta đấy chứ?”
“Rất có thể. Mặc dù ông chủ Lưu của tập đoàn Vinh Thành không phải gia đình có chức có quyền nhiều đời nhưng bàn về độ giàu có thì chẳng mấy ai ở Nam Giang dám nói mình giàu hơn ông ta cả”.
“Mọi người xem kìa, người vừa đứng lên kia chính là ông chủ Lưu”, người này thì thầm bảo: “Ông ta chính là nhà giàu mới nổi số một của Tiền Đường chúng ta đấy!”
Chương 568: Nhà giàu mới nổi
“Bố!”, Lưu Hiểu Tinh nhẹ nhàng xoay tròn như bươm bướm: “Bố xem hôm nay con thế nào?”
“Ồ!”, Lưu Vinh Thành vui vẻ nói: “Tốt, tốt, hôm nay ngoài cô dâu ra, con gái của bố là đẹp nhất!”
Lưu Hiểu Tinh cười vui vẻ, nũng nịu nói: “Bố, vậy bố nói xem hôm nay con có được làm phù dâu không?”
Từ mấy ngày trước, mọi người đã nghe tin ở buổi lễ đính hôn long trọng này, phía ban tổ chức sẽ chọn một cô gái ở hội trường để làm phù dâu.
Ban đầu, mọi người nghĩ đó là tin giả. Làm gì có ai lại chọn phù dâu ngay ở hội trường chứ? Ai biết được nhân phẩm thế nào? Bát tự có hợp hay không? Liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không chứ? Người của xã hội thượng lưu rất để ý những chi tiết này.
Huống hồ, đây chỉ là lễ đính hôn, không phải lễ cưới chính thức, thông thường không cần phải có phù dâu.
Thế nhưng sau đó, tin tức này được lan truyền ầm ĩ, cuối cùng ban tổ chức ra thông báo xác nhận tin đồn này là thật.
Vậy là các cô con gái của những gia đình giàu có đều muốn thử sức.
Chọn phù dâu ngay ở hội trường chẳng khác gì chọn người đẹp nhất ở đó. Trong một cuộc tụ hội của những gia đình giàu có thế này, nếu như được chọn thì quả là một chuyện vẻ vang biết bao!
Không chỉ bản thân người được chọn có sắc đẹp và phong thái chinh phục được cả hội trường mà ngay cả gia tộc chống lưng cho cô gái đó cũng đạt được sự tán thành của phía ban tổ chức.
Gia đình nào có con gái xinh đẹp chưa lập gia đình cũng đều chuẩn bị kỹ càng, nhất là với những gia đình giàu có hạng xoàng, không thuộc tầng lớp cao cấp, đối với bọn họ, đây là một cơ hội cực kỳ tốt để xuất đầu lộ diện.
Chính vì cơ hội này mà Lưu Hiểu Tinh đã đặt may riêng một chiếc váy kim cương. Chiếc váy này được một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của châu Âu thiết kế, trên váy đính chín trăm chín mươi chín viên kim cương.
Do đặt may đột xuất nên thời gian rất gấp gáp. Để khoác trên mình chiếc váy này tới dự lễ đính hôn, Lưu Hiểu Tinh đã đến muộn. Cũng vì nó mà khi đụng phải Lý Dục Thần ở trên đê, cô ta mới nổi giận như vậy.
Đương nhiên chiếc váy này rất đắt, đắt tới mức người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với nhà họ Lưu thì nó chẳng là gì.
Tập đoàn Vinh Thành là một trong những doanh nghiệp lớn nhất Nam Giang. Lưu Hiểu Tinh là con gái của chủ tịch tập đoàn Vinh Thành.
Nếu chỉ xét riêng về tài sản thì khối tài sản của chủ tịch Lưu Vinh Thành tập đoàn Vinh Thành vào hạng nhất nhì ở Tiền Đường, được gọi là người giàu ngầm nhất Nam Giang.
Thế nhưng tiếc là Lưu Vinh Thành không có gia thế hậu thuẫn.
Hơn ba mươi năm trước, Lưu Vinh Thành chỉ là một thợ mộc nhỏ nhưng ông ta rất có đầu óc kinh doanh, lập nghiệp từ nghề thợ mộc, từ từ chuyển sang buôn bán đồ gỗ nội thất, cùng với sự phát triển vượt bậc về kinh tế của Hoa Hạ mấy chục năm trở lại đây, ông ta mở rộng lĩnh vực từ vật liệu xây dựng sang may mặc, từ hóa chất tới nguồn năng lượng, gần như ôm hết tất cả các ngành công thương nghiệp truyền thống, hơn nữa ở mảng nào ông ta cũng đều làm ăn với quy mô lớn.
Có người nói ông ta may mắn, thực ra may mắn cũng là một biểu hiện của năng lực, thay vì nói ông ta là người ăn may gặp thời, chi bằng nói ông ta là người biết nắm bắt mỗi một thời cơ mình gặp được.
Thế nhưng, bất kể ông ta có thành công tới đâu, giàu có tới đâu đi chăng nữa thì so với những gia đình có quyền lực thực sự, ông ta vẫn còn thiếu chút căn cơ.
Đúng là tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần nhưng khi có nhiều tiền đến một mức độ nào đó thì tác dụng của tiền không còn lớn như tưởng tượng.
Hơn nữa, dù Lưu Vinh Thành giàu có cỡ nào thì ông ta cũng chỉ có một mình, trong khi ở những gia đình giàu có nhiều đời chẳng thiếu gì người có tiền. Trong giới nhà giàu, người ta không so xem ai giàu có hơn trên bảng xếp hạng mà là so xem ai có tầm ảnh hưởng lớn hơn. Ai có thể ảnh hưởng tới nền kinh tế địa phương, ảnh hưởng tới quy hoạch đô thị, thậm chí có thể ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia, đây mới là căn cơ của giới thượng lưu.
Trong mắt những gia đình thượng lưu thực sự, Lưu Vinh Thành chỉ là một tay nhà giàu mới nổi. Cho nên ở xã hội thượng, ông ta có một biệt danh chẳng lấy gì làm vẻ vang là nhà giàu mới nổi số một Nam Giang.
Lưu Vinh Thành không quan tâm tới tiền nhưng ông ta quan tâm danh vọng, quan tâm tầm ảnh hưởng. Cho nên ông ta cũng rất để tâm tới buổi tiệc hôm nay.
Nếu như con gái của ông ta có thể trổ hết tài năng ở đây thì sẽ có ích rất lớn đối với uy tín của ông ta cũng như tập đoàn Vinh Thành.
Nếu như may mắn hơn nữa, Lưu Hiểu Tinh được con cháu của gia đình giàu có khác, chẳng hạn như nhà họ Tiền, họ Cao, họ Viên, thậm chí là một gia đình giàu có nào đó ở thủ đô ưng ý, nếu như nhà họ Lưu kết thông gia với những gia đình này thì từ nay nhà bọn họ sẽ thoát khỏi cái mác nhà giàu mới nổi.
Đây là ý đồ của Lưu Vinh Thành.
“Có thể! Sao lại không thể?”
Lưu Vinh Thành nhìn cô con gái ăn mặc xinh đẹp, gật đầu hài lòng.
Chỉ xét riêng mình trang phục thôi thì hôm nay trong số các cô gái trẻ đang ngồi ở đây, không có ai bắt mắt hơn con gái ông ta cả.
Ông ta khá đắc ý đưa mắt nhìn những người đang ngồi xung quanh một lượt, sau đó bước tới trước mặt Viên Thọ Sơn, vươn tay ra, nói bằng giọng cung kính:
“Thưa cụ Viên, hôm nay trong số những người đang có mặt ở đây, ngài là người có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất, lời ngài nói là có uy tín nhất! Mời ngài nhận xét thử xem, liệu con gái Tinh Tinh của tôi có tư cách làm phù dâu hôm nay không?”
Chương 569: Phù dâu được quyết định
Câu nói ấy của Lưu Vinh Thành kiến nhiều người nảy lòng kinh thường, nhất là những người cạnh tranh cơ hội được chọn trở thành phù dâu.
“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!”
“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật thô tục!”
Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.
Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.
Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.
Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.
“Hahaha...”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.
Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tinh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.
Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu chào Viên Thọ Sơn: “Cháu chào bác Viên ạ”.
Viên Thọ Sơn gật đầu bảo: “Ngoan lắm, thiên kim của nhà họ Lưu trời sinh mỹ miều, trang phục hôm nay cũng rất phù hợp”.
Lưu Vinh Thành biết Viên Thọ Sơn là một lão cáo già, làm màu khen vài câu nhưng lại không có chút nào tỏ ý đứng về phía Lưu Hiểu Tinh. Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, khen vài câu là đủ rồi. Ông ta mỉm cười xảo quyệt nói:
“Tinh Tinh, con xem kìa, bác Viên làm chỗ dựa cho con rồi đó, hôm nay vị trí phù dâu kia thuộc về con chắc rồi! Còn không mau cảm ơn bác Viên đi”.
Lưu Hiểu Tinh vội nói: “Cháu cảm ơn bác Viên ạ”.
Sắc mặt Viên Thọ Sơn hơi đổi, đây chắc chắn không phải là ý định ban đầu của ông ta nhưng vẫn không hề phản bác chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta phải tin tưởng ánh mắt của ban tổ chức”.
Cứ như vậy giống như Viên Thọ Sơn đã thừa nhận Lưu Hiểu Tinh làm phù dâu hôm nay.
Những người bên cạnh đều rất phẫn nộ nhưng lại không biết làm sao. Lưu Vinh Thành không cần sĩ diện nhưng bọn họ cần. Huống hồ, có vài người chuẩn bị cạnh tranh vị trí phù dâu lại không có tài lực bì kịp với nhà họ Lưu.
Mọi người không thèm nói nữa mà chỉ đắm chìm vào những màn biểu diễn trên sân khấu.
Trên sân khấu lúc này là một vị dương cầm gia nổi tiếng đang diễn tấu một bản nhạc dịu êm.
Bản nhạc vừa hết, người dẫn chương trình đi lên giới thiệu ngôi sao tiếp theo lên sân khấu.
Thời gian dần trôi qua, ngôi sao lên sân khấu càng lúc càng có vị thế hơn.
Ban đầu, những ngôi sao lên sân khấu ấy chẳng là gì trong mắt người của xã hội thượng lưu. Nhưng những ngôi sao lên sân khấu này lại quan trọng hơn đôi phần, chẳng hạn như vị dương cầm gia vừa biểu diễn kia rất có danh tiếng trên đài quốc tế.
Từ đó về sau, những người lên sân khấu đều là những nhân vật tai to mặt lớn rất ít khi chạy show, xuất đầu lộ diện trước công chúng. Khi bọn họ lên sân khấu, đến cả những người nổi tiếng tụ hội hôm nay cũng phải bật thốt kinh ngạc.
Điều này càng tỏ rõ được thực lực của ban tổ chức.
Đến khi ngôi sao cuối cùng biểu diễn xong, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, sau khi nói vài lời kịch hài hước thì hưng phấn rạng rỡ nói:
“Thưa các vị khách quý, tôi biết các vị vẫn luôn mong chờ đến thời khắc này, diễn viên của chúng tôi sẽ cởi chiếc khăn che mặt thần bí này để gặp mặt các vị. Trước đó, xin để chúng tôi tiết lộ đáp án hôm nay. Tôi tin rằng tất cả mọi người đều đã biết chúng ta sẽ chọn ra vị công chúa xinh đẹp nhất trong các vị ngồi đây để làm phù dâu hôm nay...”
Người dẫn chương trình ngập ngừng một chút.
“Qua sự quan sát âm thầm của ban tổ chức, cuối cùng đã quyết định phù dâu hôm nay chính là...”
Sân khấu trên nước to lớn như vậy mà giờ lặng thinh.
Đến cả Lưu Hiểu Tinh trong đám đông cũng căng thẳng không thôi.
Người dẫn chương trình nhìn quanh khán đài một vòng, lượn qua khu vực thưa thớt nhà họ Lâm đang ngồi, sau đó lại đảo mắt qua khu vực của nhà họ Viên.
Mỗi một cô gái khao khát trở thành phù dâu bị người nọ liếc mắt nhìn sang đều tim đập thình thịch, hy vọng mình sẽ trở thành người may mắn kia.
Người dẫn chương trình nhìn một lượt rồi mỉm cười, đưa tay chỉ vào khu vực ngồi của nhà họ Lâm, nói:
“Phù dâu của hôm nay chính là... cô chủ Đinh Hương!”
Tất cả mọi người lặng im không một tiếng động.
Bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kể cả bản thân Đinh Hương.
Cho dù lòng Đinh Hương vẫn luôn mong đợi Lý Dục Thần còn sống, mong ngóng từng phút từng giây cho đến lễ đính hôn đặc biệt vào ngày này, nó sẽ là điều bất ngờ Lý Dục Thần dành cho Lâm Mộng Đình. Nhưng chờ đợi chỉ là chờ đợi, thậm chí nó còn là một niềm hy vọng xa vời.
Huống hồ, cho dù giấc mộng ấy trở thành sự thật đi chăng nữa, diễn viên cũng là Lý Dục Thần và Lâm Mạn Khanh, không liên quan gì đến cô ấy. Còn cô ấy chỉ mong rằng anh Dục Thần còn sống, sống một đời hạnh phúc, được vậy đã thỏa mãn lắm rồi.
Cô ấy không ngờ rằng phù dâu lại chính là mình.
Ngay tại thời khắc ấy, tim Đinh Hương đập thình thịch.
Là anh Dục Thần.
Chắc chắn là anh Dục Thần đã đạo diễn mọi chuyện.
Nếu không thì nào đến lượt cô ấy làm phù dâu chứ?
Suy nghĩ ấy càng mãnh liệt, cô ấy lại càng thêm lo lắng. Lỡ như không phải thì sao?
Lỡ như đó là người khác thì sao, khi ấy cô ấy sẽ không đồng ý làm phù dâu gì đâu.
Đinh Hương đấu tranh tư tưởng cả buổi trời, cuối cùng dưới sự thúc giục của Lâm Mộng Đình cô ấy mới chịu đứng lên.
Lúc này, lòng Lâm Mộng Đình còn dao động mãnh liệt hơn cả Đinh Hương.
Cô ấy như nhìn thấy khung cảnh Lý Dục Thần đang mỉm cười đi về phía mình, tay cầm nhẫn kim cương và bó hoa hồng, quỳ gối cầu hôn.
Lý Dục Thần quay đầu nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đó và chiếc váy xinh đẹp của cô ta, cười hỏi: “Cô định làm gì để tôi đẹp mặt đây?”
“Hừ, với loại người như anh thì tôi chỉ cần nói một câu là có thể làm anh mất việc, thậm chí cuốn xéo khỏi Tiền Đường ngay, anh tin không?”
“Chỉ vậy thôi à? Tôi còn tưởng cô sẽ nói là cô sẽ lấy mạng của tôi cơ chứ!”
Cô gái đó sững sờ, sau đó lại càng giận dữ hơn, cô ta nói: “Đừng tưởng tôi không dám!”
Cô ta ra lệnh cho vệ sĩ: “Đánh anh ta tàn phế đi cho tôi!”
Vệ sĩ không thay đổi sắc mặt nhìn Lý Dục Thần một cái rồi bước tới chỗ cô gái đó, nói nhỏ: “Thưa cô chủ, hôm nay ngài tới đây để dự tiệc, động tới người của người ta trên địa bàn của chính người ta thì thật không hay”.
Cô gái đó cười khẩy, đáp: “Có gì mà không hay? Chỉ là một tên nhân viên quèn thôi mà, phía ban tổ chức làm gì được tôi chứ? Bố tôi đang ở ngay trong đó, cùng lắm thì tôi nhờ bố tôi nói với người ta một tiếng là xong. Chẳng lẽ ở Tiền Đường mà tôi lại không làm gì nổi một thằng nghèo kiết xác hay sao?”
Vệ sĩ không nói thêm gì nữa.
Cô gái quay đầu liếc nhìn sân khấu ở đằng xa, nói: “Tôi giao lại chuyện ở đây cho anh, tôi vào trong đó trước đây. Không đánh anh ta tàn phế thì đừng tới gặp tôi”.
Nói rồi, cô ta xách váy chạy về phía chiếc thuyền hoa bên bờ, kêu to: “Này, mau cho tôi lên thuyền!”
Thấy cô gái đó đã lên thuyền, chiếc thuyền hoa chầm chậm đi xa bờ, vệ sĩ khẽ thở dài một tiếng, xoay người nhìn Lý Dục Thần.
“Xin lỗi nhé người anh em, cô chủ bảo tôi phải đánh anh tàn phế, anh tự chọn xem mình muốn bị đánh gãy một tay hay là gãy một chân”.
“Nếu tôi không chọn cái nào cả thì sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
Vệ sĩ hơi sững sờ, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
“Vậy thì tôi sẽ chọn giúp anh”.
Nói rồi, anh ta áp sát tới gần, ngón tay khum lại thành móng vuốt, chụp lên vai Lý Dục Thần.
Tên vệ sĩ này không muốn đánh chết người nên chỉ sử dụng ba phần mười công lực. Ba phần mười công lực của anh ta là đã đủ để bóp nát xương bả vai của người bình thường rồi.
Anh ta không muốn lấy mạng của đối phương, chỉ bẻ gãy một cánh tay xem như hoàn thành nhiệm vụ cô chủ giao cho là được.
Thế nhưng anh ta không ngờ rằng, ngón tay của anh ta dường như lại nắm phải một khối sắt, hoàn toàn không thể bóp nổi.
Lúc này, tên vệ sĩ mới biết mình gặp phải cao thủ, vội vàng bóp mạnh hơn nhưng dù anh ta đã dùng hết sức bình sinh cũng vẫn không thể bóp nổi xương bả vai của đối phương mảy may.
Anh ta định lùi lại để đổi ngón đòn khác nhưng đột nhiên bàn tay của anh ta lại bị hút chặt vào vai của đối phương, không rút về được.
Đây là công phu gì vậy?
Trong lúc anh ta còn đang thắc mắc thì một lực lớn truyền qua bàn tay anh ta, chạy dọc theo cánh tay tới bả vai.
Anh ta nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, sau đó là cảm giác đau như khoan thẳng vào tim.
Với mức độ hiểu rõ về cơ thể sau nhiều năm tập võ của bản thân, anh ta cực kỳ chắc chắn xương bả vai của mình đã bị đập nát.
Tên vệ sĩ hoảng sợ nhìn Lý Dục Thần, thậm chí quên cả kêu đau. Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi. Anh ta chưa từng thấy cao thủ nào giỏi như vậy.
Lý Dục Thần rung khẽ một cái, hất tay của tên vệ sĩ ra rồi nói: “Vừa rồi nếu anh bóp mạnh thêm ba phần nữa thì giờ anh đã chết rồi”.
Lý Dục Thần nói đầy nhẹ nhàng như thể đây chỉ là chuyện rất đỗi bình thường.
Tên vệ sĩ nghe xong ứa mồ hôi lạnh.
“Một người chủ như vậy không đáng để đi theo. Hôm nay anh bị gãy một tay cũng coi như là đã có cách để ăn nói thỏa đáng rồi. Đi đi, sau này khi chọn chủ, mắt phải sáng lên một chút”.
Nói xong, Lý Dục Thần xoay người đi dọc theo bờ đê ven hồ.
Tên vệ sĩ nhìn theo bóng lưng của anh, rõ ràng anh đi rất chậm rãi, chẳng khác gì đang tản bộ nhưng chỉ chớp mắt, anh đã đi tới cuối con đê.
Bấy giờ tên vệ sĩ mới biết mình đã gặp phải cao nhân.
Anh ta chắp tay lạy bóng người đã biến mất ở đằng xa, lúc này anh ta mới nhận ra một bên cánh tay của mình không còn nhấc lên nổi nữa. Thế nhưng, anh ta vẫn gắng gượng chắp tay bằng được, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, hai hàm răng run lập cập nói: “Cảm ơn anh!”
Sau đó anh ta bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
...
Cô gái nhấc chiếc váy kim cương dài xuống thuyền, bước lên thảm đỏ.
Lúc này, phong thái đoan trang, nhã nhặn của cô ta kết hợp với chiếc váy dài lấp lánh kim cương trông chẳng khác gì một ngôi sao quốc tế, khác hẳn với người ban nãy vừa chạy vội vàng trên bờ đê ven hồ, cứ ngỡ như đã biến thành một người khác.
Cô ta chậm rãi bước đi trên thảm đỏ, vừa đi vừa mỉm cười với những người xung quanh, lúc sắp tới chính giữa sân khấu, cô ta còn cố ý dừng lại một lát, như thể thảm đỏ và sân khấu này được chuẩn bị cho cô ta vậy.
Mọi người nhỏ giọng xì xào bàn tán.
“Đây là ai?”
“Mọi người không biết à? Đây là con gái của chủ tịch tập đoàn Vinh Thành!”
“Nhân vật chính của hôm nay không phải là cô ta đấy chứ?”
“Rất có thể. Mặc dù ông chủ Lưu của tập đoàn Vinh Thành không phải gia đình có chức có quyền nhiều đời nhưng bàn về độ giàu có thì chẳng mấy ai ở Nam Giang dám nói mình giàu hơn ông ta cả”.
“Mọi người xem kìa, người vừa đứng lên kia chính là ông chủ Lưu”, người này thì thầm bảo: “Ông ta chính là nhà giàu mới nổi số một của Tiền Đường chúng ta đấy!”
Chương 568: Nhà giàu mới nổi
“Bố!”, Lưu Hiểu Tinh nhẹ nhàng xoay tròn như bươm bướm: “Bố xem hôm nay con thế nào?”
“Ồ!”, Lưu Vinh Thành vui vẻ nói: “Tốt, tốt, hôm nay ngoài cô dâu ra, con gái của bố là đẹp nhất!”
Lưu Hiểu Tinh cười vui vẻ, nũng nịu nói: “Bố, vậy bố nói xem hôm nay con có được làm phù dâu không?”
Từ mấy ngày trước, mọi người đã nghe tin ở buổi lễ đính hôn long trọng này, phía ban tổ chức sẽ chọn một cô gái ở hội trường để làm phù dâu.
Ban đầu, mọi người nghĩ đó là tin giả. Làm gì có ai lại chọn phù dâu ngay ở hội trường chứ? Ai biết được nhân phẩm thế nào? Bát tự có hợp hay không? Liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không chứ? Người của xã hội thượng lưu rất để ý những chi tiết này.
Huống hồ, đây chỉ là lễ đính hôn, không phải lễ cưới chính thức, thông thường không cần phải có phù dâu.
Thế nhưng sau đó, tin tức này được lan truyền ầm ĩ, cuối cùng ban tổ chức ra thông báo xác nhận tin đồn này là thật.
Vậy là các cô con gái của những gia đình giàu có đều muốn thử sức.
Chọn phù dâu ngay ở hội trường chẳng khác gì chọn người đẹp nhất ở đó. Trong một cuộc tụ hội của những gia đình giàu có thế này, nếu như được chọn thì quả là một chuyện vẻ vang biết bao!
Không chỉ bản thân người được chọn có sắc đẹp và phong thái chinh phục được cả hội trường mà ngay cả gia tộc chống lưng cho cô gái đó cũng đạt được sự tán thành của phía ban tổ chức.
Gia đình nào có con gái xinh đẹp chưa lập gia đình cũng đều chuẩn bị kỹ càng, nhất là với những gia đình giàu có hạng xoàng, không thuộc tầng lớp cao cấp, đối với bọn họ, đây là một cơ hội cực kỳ tốt để xuất đầu lộ diện.
Chính vì cơ hội này mà Lưu Hiểu Tinh đã đặt may riêng một chiếc váy kim cương. Chiếc váy này được một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của châu Âu thiết kế, trên váy đính chín trăm chín mươi chín viên kim cương.
Do đặt may đột xuất nên thời gian rất gấp gáp. Để khoác trên mình chiếc váy này tới dự lễ đính hôn, Lưu Hiểu Tinh đã đến muộn. Cũng vì nó mà khi đụng phải Lý Dục Thần ở trên đê, cô ta mới nổi giận như vậy.
Đương nhiên chiếc váy này rất đắt, đắt tới mức người bình thường khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng đối với nhà họ Lưu thì nó chẳng là gì.
Tập đoàn Vinh Thành là một trong những doanh nghiệp lớn nhất Nam Giang. Lưu Hiểu Tinh là con gái của chủ tịch tập đoàn Vinh Thành.
Nếu chỉ xét riêng về tài sản thì khối tài sản của chủ tịch Lưu Vinh Thành tập đoàn Vinh Thành vào hạng nhất nhì ở Tiền Đường, được gọi là người giàu ngầm nhất Nam Giang.
Thế nhưng tiếc là Lưu Vinh Thành không có gia thế hậu thuẫn.
Hơn ba mươi năm trước, Lưu Vinh Thành chỉ là một thợ mộc nhỏ nhưng ông ta rất có đầu óc kinh doanh, lập nghiệp từ nghề thợ mộc, từ từ chuyển sang buôn bán đồ gỗ nội thất, cùng với sự phát triển vượt bậc về kinh tế của Hoa Hạ mấy chục năm trở lại đây, ông ta mở rộng lĩnh vực từ vật liệu xây dựng sang may mặc, từ hóa chất tới nguồn năng lượng, gần như ôm hết tất cả các ngành công thương nghiệp truyền thống, hơn nữa ở mảng nào ông ta cũng đều làm ăn với quy mô lớn.
Có người nói ông ta may mắn, thực ra may mắn cũng là một biểu hiện của năng lực, thay vì nói ông ta là người ăn may gặp thời, chi bằng nói ông ta là người biết nắm bắt mỗi một thời cơ mình gặp được.
Thế nhưng, bất kể ông ta có thành công tới đâu, giàu có tới đâu đi chăng nữa thì so với những gia đình có quyền lực thực sự, ông ta vẫn còn thiếu chút căn cơ.
Đúng là tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần nhưng khi có nhiều tiền đến một mức độ nào đó thì tác dụng của tiền không còn lớn như tưởng tượng.
Hơn nữa, dù Lưu Vinh Thành giàu có cỡ nào thì ông ta cũng chỉ có một mình, trong khi ở những gia đình giàu có nhiều đời chẳng thiếu gì người có tiền. Trong giới nhà giàu, người ta không so xem ai giàu có hơn trên bảng xếp hạng mà là so xem ai có tầm ảnh hưởng lớn hơn. Ai có thể ảnh hưởng tới nền kinh tế địa phương, ảnh hưởng tới quy hoạch đô thị, thậm chí có thể ảnh hưởng tới chính sách của quốc gia, đây mới là căn cơ của giới thượng lưu.
Trong mắt những gia đình thượng lưu thực sự, Lưu Vinh Thành chỉ là một tay nhà giàu mới nổi. Cho nên ở xã hội thượng, ông ta có một biệt danh chẳng lấy gì làm vẻ vang là nhà giàu mới nổi số một Nam Giang.
Lưu Vinh Thành không quan tâm tới tiền nhưng ông ta quan tâm danh vọng, quan tâm tầm ảnh hưởng. Cho nên ông ta cũng rất để tâm tới buổi tiệc hôm nay.
Nếu như con gái của ông ta có thể trổ hết tài năng ở đây thì sẽ có ích rất lớn đối với uy tín của ông ta cũng như tập đoàn Vinh Thành.
Nếu như may mắn hơn nữa, Lưu Hiểu Tinh được con cháu của gia đình giàu có khác, chẳng hạn như nhà họ Tiền, họ Cao, họ Viên, thậm chí là một gia đình giàu có nào đó ở thủ đô ưng ý, nếu như nhà họ Lưu kết thông gia với những gia đình này thì từ nay nhà bọn họ sẽ thoát khỏi cái mác nhà giàu mới nổi.
Đây là ý đồ của Lưu Vinh Thành.
“Có thể! Sao lại không thể?”
Lưu Vinh Thành nhìn cô con gái ăn mặc xinh đẹp, gật đầu hài lòng.
Chỉ xét riêng mình trang phục thôi thì hôm nay trong số các cô gái trẻ đang ngồi ở đây, không có ai bắt mắt hơn con gái ông ta cả.
Ông ta khá đắc ý đưa mắt nhìn những người đang ngồi xung quanh một lượt, sau đó bước tới trước mặt Viên Thọ Sơn, vươn tay ra, nói bằng giọng cung kính:
“Thưa cụ Viên, hôm nay trong số những người đang có mặt ở đây, ngài là người có bối phận cao nhất, đức cao vọng trọng nhất, lời ngài nói là có uy tín nhất! Mời ngài nhận xét thử xem, liệu con gái Tinh Tinh của tôi có tư cách làm phù dâu hôm nay không?”
Chương 569: Phù dâu được quyết định
Câu nói ấy của Lưu Vinh Thành kiến nhiều người nảy lòng kinh thường, nhất là những người cạnh tranh cơ hội được chọn trở thành phù dâu.
“Chậc, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy đấy!”
“Nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, tưởng cả người treo đầy kim cương là sang hả, trông thật thô tục!”
Phía dưới có người thì thầm bàn tán nhưng Lưu Vinh Thành giả vờ không nghe thấy, ông ta chỉ quan tâm tới thái độ của Viên Thọ Sơn. Chỉ cần Viên Thọ Sơ mở lời, cho dù chỉ làm màu nói một câu thôi thì cũng chắc chắn thêm điểm cho con gái ông ta.
Viên Thọ Sơn không thích Lưu Vinh Thành, trong mắt ông ta, Lưu Vinh Thành là một tên nhà quê. Nhưng Lưu Vinh Thành rất giàu, cực kỳ giàu.
Ở thời đại bất thường này, người như Lưu Vinh Thành cũng là đối tượng nhà họ Viên cần lôi kéo.
Dã tâm của Viên Thọ Sơn không chỉ có tiêu diệt nhà họ Lâm, dạy dỗ nhà họ Thẩm gần gũi với nhà họ Lâm mà ông ta còn muốn bước thêm bậc thang nữa, nâng vị thế của nhà họ Viên lên, không dám nói vượt qua hai nhà Tiền Cao, nhưng tệ gì cũng phải ngồi ăn chung bàn với nhà họ Cao.
“Hahaha...”, Viên Thọ Sơn cười to nói: “Tổng giám đốc Lưu à, chuyện này tôi nói cũng không được tính, đều do ban tổ chức quyết định mà”.
Lưu Vinh Thành cười to nói: “Tinh Tinh, mau qua đây gặp bác Viên nào”.
Lưu Hiểu Tinh xách váy thong thả đi đến cúi đầu chào Viên Thọ Sơn: “Cháu chào bác Viên ạ”.
Viên Thọ Sơn gật đầu bảo: “Ngoan lắm, thiên kim của nhà họ Lưu trời sinh mỹ miều, trang phục hôm nay cũng rất phù hợp”.
Lưu Vinh Thành biết Viên Thọ Sơn là một lão cáo già, làm màu khen vài câu nhưng lại không có chút nào tỏ ý đứng về phía Lưu Hiểu Tinh. Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của ông ta, khen vài câu là đủ rồi. Ông ta mỉm cười xảo quyệt nói:
“Tinh Tinh, con xem kìa, bác Viên làm chỗ dựa cho con rồi đó, hôm nay vị trí phù dâu kia thuộc về con chắc rồi! Còn không mau cảm ơn bác Viên đi”.
Lưu Hiểu Tinh vội nói: “Cháu cảm ơn bác Viên ạ”.
Sắc mặt Viên Thọ Sơn hơi đổi, đây chắc chắn không phải là ý định ban đầu của ông ta nhưng vẫn không hề phản bác chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta phải tin tưởng ánh mắt của ban tổ chức”.
Cứ như vậy giống như Viên Thọ Sơn đã thừa nhận Lưu Hiểu Tinh làm phù dâu hôm nay.
Những người bên cạnh đều rất phẫn nộ nhưng lại không biết làm sao. Lưu Vinh Thành không cần sĩ diện nhưng bọn họ cần. Huống hồ, có vài người chuẩn bị cạnh tranh vị trí phù dâu lại không có tài lực bì kịp với nhà họ Lưu.
Mọi người không thèm nói nữa mà chỉ đắm chìm vào những màn biểu diễn trên sân khấu.
Trên sân khấu lúc này là một vị dương cầm gia nổi tiếng đang diễn tấu một bản nhạc dịu êm.
Bản nhạc vừa hết, người dẫn chương trình đi lên giới thiệu ngôi sao tiếp theo lên sân khấu.
Thời gian dần trôi qua, ngôi sao lên sân khấu càng lúc càng có vị thế hơn.
Ban đầu, những ngôi sao lên sân khấu ấy chẳng là gì trong mắt người của xã hội thượng lưu. Nhưng những ngôi sao lên sân khấu này lại quan trọng hơn đôi phần, chẳng hạn như vị dương cầm gia vừa biểu diễn kia rất có danh tiếng trên đài quốc tế.
Từ đó về sau, những người lên sân khấu đều là những nhân vật tai to mặt lớn rất ít khi chạy show, xuất đầu lộ diện trước công chúng. Khi bọn họ lên sân khấu, đến cả những người nổi tiếng tụ hội hôm nay cũng phải bật thốt kinh ngạc.
Điều này càng tỏ rõ được thực lực của ban tổ chức.
Đến khi ngôi sao cuối cùng biểu diễn xong, người dẫn chương trình bước lên sân khấu, sau khi nói vài lời kịch hài hước thì hưng phấn rạng rỡ nói:
“Thưa các vị khách quý, tôi biết các vị vẫn luôn mong chờ đến thời khắc này, diễn viên của chúng tôi sẽ cởi chiếc khăn che mặt thần bí này để gặp mặt các vị. Trước đó, xin để chúng tôi tiết lộ đáp án hôm nay. Tôi tin rằng tất cả mọi người đều đã biết chúng ta sẽ chọn ra vị công chúa xinh đẹp nhất trong các vị ngồi đây để làm phù dâu hôm nay...”
Người dẫn chương trình ngập ngừng một chút.
“Qua sự quan sát âm thầm của ban tổ chức, cuối cùng đã quyết định phù dâu hôm nay chính là...”
Sân khấu trên nước to lớn như vậy mà giờ lặng thinh.
Đến cả Lưu Hiểu Tinh trong đám đông cũng căng thẳng không thôi.
Người dẫn chương trình nhìn quanh khán đài một vòng, lượn qua khu vực thưa thớt nhà họ Lâm đang ngồi, sau đó lại đảo mắt qua khu vực của nhà họ Viên.
Mỗi một cô gái khao khát trở thành phù dâu bị người nọ liếc mắt nhìn sang đều tim đập thình thịch, hy vọng mình sẽ trở thành người may mắn kia.
Người dẫn chương trình nhìn một lượt rồi mỉm cười, đưa tay chỉ vào khu vực ngồi của nhà họ Lâm, nói:
“Phù dâu của hôm nay chính là... cô chủ Đinh Hương!”
Tất cả mọi người lặng im không một tiếng động.
Bọn họ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kể cả bản thân Đinh Hương.
Cho dù lòng Đinh Hương vẫn luôn mong đợi Lý Dục Thần còn sống, mong ngóng từng phút từng giây cho đến lễ đính hôn đặc biệt vào ngày này, nó sẽ là điều bất ngờ Lý Dục Thần dành cho Lâm Mộng Đình. Nhưng chờ đợi chỉ là chờ đợi, thậm chí nó còn là một niềm hy vọng xa vời.
Huống hồ, cho dù giấc mộng ấy trở thành sự thật đi chăng nữa, diễn viên cũng là Lý Dục Thần và Lâm Mạn Khanh, không liên quan gì đến cô ấy. Còn cô ấy chỉ mong rằng anh Dục Thần còn sống, sống một đời hạnh phúc, được vậy đã thỏa mãn lắm rồi.
Cô ấy không ngờ rằng phù dâu lại chính là mình.
Ngay tại thời khắc ấy, tim Đinh Hương đập thình thịch.
Là anh Dục Thần.
Chắc chắn là anh Dục Thần đã đạo diễn mọi chuyện.
Nếu không thì nào đến lượt cô ấy làm phù dâu chứ?
Suy nghĩ ấy càng mãnh liệt, cô ấy lại càng thêm lo lắng. Lỡ như không phải thì sao?
Lỡ như đó là người khác thì sao, khi ấy cô ấy sẽ không đồng ý làm phù dâu gì đâu.
Đinh Hương đấu tranh tư tưởng cả buổi trời, cuối cùng dưới sự thúc giục của Lâm Mộng Đình cô ấy mới chịu đứng lên.
Lúc này, lòng Lâm Mộng Đình còn dao động mãnh liệt hơn cả Đinh Hương.
Cô ấy như nhìn thấy khung cảnh Lý Dục Thần đang mỉm cười đi về phía mình, tay cầm nhẫn kim cương và bó hoa hồng, quỳ gối cầu hôn.