-
Chương 552-554
Chương 552: Nghèo đói
Là gia chủ nhà họ Trần, phú hào hàng đầu hô mưa gọi gió ở Thân Châu, Trần Định Bang sẽ không vì đánh giá cao đối phương mà thể hiện ra ngoài, cũng sẽ không vì mục đích hôm nay mình đến mà đi cầu xin người ta.
Ông ta ngồi xuống sofa, cười nói với La Bội Dao: “Em không rót trà cho anh à? Anh thích bích loa xuân của em pha”.
La Bội Dao nghe thấy ba chữ ‘bích loa xuân’, ngẩn người một lúc, mới nói: “Rất lâu rồi em không pha bích loa xuân, trong nhà chỉ có trà xanh bình thường của nông dân trồng trà mua ở chợ, hồng trà thì có mấy gói, là của Văn Học mang về, anh muốn uống gì?”
Trần Định Bang hụt hẫng như mất đi thứ gì, ồ một tiếng nói: “Vậy trà xanh đi, lá trà mà em mua, chắc sẽ rất ngon”.
La Bội Dao đi pha trà.
Trần Định Bang mới quay sang Trần Văn Học, nói: “Các con ra ngoài đi dạo đi, bố và mẹ con nói chuyện một lúc”.
Trần Văn Học gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần đứng lên, nói: “Đi thôi”.
Trần Văn Học thở nhẹ nhõm một hơi, anh ta còn lo Lý Dục Thần sẽ không cho bố thể diện, thì khó xử rồi. Anh ta rất muốn cho bố và mẹ cơ hội ở riêng với nhau, thậm chí không chỉ một lần cố ý tạo ra cơ hội như vậy, nhưng đều không thành công. Bố đều cố ý né tránh.
Anh ta biết, gần hai mươi năm, tuy mẹ không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn mong chờ cơ hội này.
Lúc ra khỏi cửa, Trần Văn Học cẩn thận đóng cửa lại, và đẩy mạnh, chắc chắn đã khóa cửa. Dường như như vậy có thể khóa chặt không gian bên trong, khiến thời gian bố và mẹ ở riêng với nhau lâu hơn.
Lúc xuống tầng, Trần Văn Học vẫn luôn ngóng nhìn lên, xuống dưới, thấy kỳ lạ nói: “Ấy, bố tôi không mang theo vệ sĩ!”
Trong nhận thức của Trần Văn Học, đây là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy.
“Trước đây bất kể bố tôi ở đâu, bên cạnh ít nhất cũng có bốn vệ sĩ đi theo”, Trần Văn Học đi dạo quanh cả tòa nhà một vòng: “Lần này lại không đưa theo đến một người. Ngay cả tài xế và xe cũng không ở đây, chắc không phải ông ấy đi bộ vào chứ?”
Lý Dục Thần cũng không nhìn thấy có xe hơi sang trọng, dùng thần thức đảo quét, gần đây cũng đúng là không có cao thủ luyện võ có chân khí dao động.
“Xem ra, trong lòng bố anh vẫn có mẹ anh”, Lý Dục Thần nói.
Trần Văn Học cảm thấy rất vui, nhưng càng như vậy, anh ta càng tức giận, nói: “Con người bố tôi, sống quá không chân thực, quá mệt! Nếu là tôi, sẽ cao chạy xa bay cùng người trong lòng, chẳng thèm quản những việc khác!”
Lý Dục Thần cười nói: “Cho nên anh không làm được gia chủ. Coi như tôi đã hiểu nỗi khổ tâm của bố anh rồi”.
“Nỗi khổ tâm gì?”
“Bảo anh cưới con gái của nhà họ Hoàng, là đang trải con đường làm gia chủ cho anh. Ông ta thật là đã hết lòng suy nghĩ!”
Trần Văn Học cũng hiểu ra, không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: “Tại sao phải vậy chứ? Làm gia chủ thế này, tôi thà sống vất vả cả đời”.
Lý Dục Thần dừng lại, chỉ về phía trước nói: “Nếu giống như ông ta, anh muốn không?”
Trần Văn Học nhìn qua, đó là một ông lão sáu bảy mươi tuổi, đội một chiếc mũ che nắng cũ kỹ, dưới chiếc mũ là một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.
Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.
Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.
“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”
Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.
Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?
Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.
Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.
Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.
“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.
Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.
Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”
“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”
Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”
Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.
Chương 553: Thương lượng
La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.
Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.
“Già rồi”, La Bội Dao nói.
Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.
La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.
“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.
Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.
“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.
La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang biết La Bội Dao đang giận dỗi, càng như vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu: “Anh biết em giận anh, những năm nay, anh vì sự nghiệp, vì nhà họ Trần, đã hy sinh quá nhiều. Anh muốn cảm ơn em, cả nhà họ Trần đều phải cảm ơn em. Bội Dao, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta vẫn chưa già, còn có thời gian, không phải ư?”
“Hôm nay anh đến, chắc không phải là để nói những lời mật ngọt này chứ? Nếu là vậy, thì anh đi được rồi. Những lời này, hơn hai mươi năm trước em đã nghe đủ rồi, em không muốn nghe nữa”.
“Không, Bội Dao, em nghe anh nói”, bình thường Trần Định Bang vô cùng phong độ, có thể thao thao bất tuyệt diễn giảng hai tiếng trong tọa đàm trường đại học, ở trước mặt La Bội Dao lại ăn nói không đầu không đuôi: “Đương nhiên anh đến không phải để nói những lời này, anh còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với em”.
“Thương lượng?”, La Bội Dao cười lạnh lùng: “Anh có thể có chuyện quan trọng gì thương lượng với em? Ha ha! Trần gia chủ trước nay luôn độc đoán chuyên quyền, lại nói muốn thương lượng với em?”
Trần Định Bang hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: “Thực ra cũng không phải thương lượng. Anh nên đón em về nhà họ Trần từ lâu rồi”.
La Bội Dao lắc đầu nói: “Không, em sẽ không đi theo anh. Trước đây anh không cho em vào cửa nhà họ Trần, sau này em cũng sẽ không vào”.
Trần Định Bang ngẩn người: “Tại sao?”
“Tại sao? Anh cảm thấy là tại sao?”, La Bội Dao hơi nổi giận: “Tại sao hôm nay anh đến, trong lòng anh không rõ sao? Tại sao anh phải giả vờ, nói nhiều lời thừa thãi như vậy. Nếu không phải cậu Lý xử lý con trai bảo bối của anh, sợ rằng cả đời anh cũng sẽ không bước vào tiểu khu này phải không?”
Trần Định Bang không thể phủ nhận sự thực mà La Bội Dao nói. Cho đến trước khi đi vào tiểu khu này, trong lòng ông ta cũng nghĩ vậy. Nếu không phải vì cứu Trần Chí Hổ, ông ta sẽ không đến, không phải ông ta không yêu La Bội Dao, mà quyết định của ông ta đưa ra, sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông ta chưa từng nghĩ trước đây mình đã làm sai điều gì, tất cả đều là vì gia tộc, vì sự nghiệp.
Nhưng hôm nay, khi ông ta đi vào tiểu khu này, hơi thở cuộc sống của người dân tầng lớp thấp mà rất nhiều năm ông ta chưa từng cảm nhận thực sự ấp đến, ông ta nhớ đến ngày tháng trước đây, từng chút từng việc khi ở bên La Bội Dao hiện lên trong đầu. Trong lòng ông ta bỗng xúc động mạnh, muốn ôm chặt La Bội Dao, mãi mãi ở bên nhau, cho dù không còn giàu có, từ nay làm một người bình thường.
Đương nhiên, ông ta biết đó là việc không thể nào. Chỉ cần ông ta sống một ngày, thì phải là người chèo lái của nhà họ Trần. Cho nên, ông ta quyết định đón La Bội Dao về nhà họ Trần, bất luận người trong tộc phản đối thế nào, bất luận Phan Phượng Anh làm loạn thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định của ông ta.
Việc này đã không còn liên quan đến cứu Trần Chí Hổ.
“Bội Dao, em tin anh, anh thật lòng mà, em nói đúng, nếu không có chuyện này, không có cơ hội như vậy, có lẽ anh mãi mãi không có dũng khí đối diện với em. Nhưng bây giờ, anh đã nghĩ kỹ, bất luận thế nào, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa”.
La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thôi, Định Bang, chúng ta đã từng này tuổi rồi, đừng làm những chuyện vô vị nữa. Em sẽ không đi theo anh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cầu xin cậu Lý tha cho con trai anh. Đám trẻ không nên thành vật hy sinh vì cuộc tranh đấu của người lớn”.
“Bội Dao…”, Trần Định Bang còn muốn nói gì, bỗng nhiên trong bếp vang lên tiếng động, hình như có người bên trong.
La Bội Dao cảm thấy kỳ lạ, Trần Văn Học và Lý Dục Thần đã cùng ra ngoài, chẳng lẽ trốn bên trong nghe lén?
Bà ta đứng lên, đẩy cửa phòng bếp, thì thấy một người đàn ông lạ mặt, tay cầm súng, chĩa họng súng đen xì vào bà ta.
Chương 554: Hoạn nạn biết chân tình
La Bội Dao nhanh chóng ý thức được điều gì.
Trong lòng bà ta mình là người bình thường, trong nhà cũng không có tiền, trộm cướp tuyệt đối sẽ không có hứng thú với mình.
Trong nhà trừ bà ta, chỉ có Trần Định Bang. Rất hiển nhiên, mục tiêu của kẻ này là Trần Định Bang. Hôm nay Trần Định Bang không đưa theo vệ sĩ, đủ để dẫn dụ kẻ thù đến.
Đối diện với họng súng, La Bội Dao không lùi lại, mà bỗng giang rộng hai tay, giữ chặt khung cửa phòng bếp, dùng thân mình chặn tên lưu manh, sau đó hét lớn ra phòng khách:
“Định Bang! Mau chạy đi! Có người muốn giết anh!”
La Bội Dao không biết rằng, lúc này một tên côn đồ khác nhảy vào từ cửa sổ ban công, đã vào đến phòng khách, ccũng kề một khẩu súng lắp bộ giảm thanh giống như trước mặt bà ta trên trán Trần Định Bang.
Trần Định Bang không thể động đậy.
Tiếng hét và hành động giơ thân mình ra chặn của La Bội Dao đã mang đến tai họa cho bà ta.
Tên côn đồ bị dọa sợ giật mình bởi tiếng hét của bà ta, bất giác bóp cò. Một tiếng súng nhỏ vang lên, tuy đã lắp bộ giảm thanh, vẫn truyền đến bên tai Trần Định Bang trong phòng khách.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang đứng bật lên, xông về hướng phòng bếp.
Nhưng ông ta còn chưa kịp cất bước, đã bị hắn đạp vào hông, sau đó pằng một tiếng súng, viên đạn bắn vào chân ông ta.
Trần Định Bang lảo đảo hai bước, ngã xuống đất, tầm nhìn của ông ta vừa hay có thể vòng qua một góc sofa, nhìn thấy cửa phòng bếp.
La Bội Dao ngã trong vũng máu, viên đạn bắn vào lồng ngực bà ta, máu tươi nhuốm đỏ áo của bà ta.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang cảm thấy đau đớn xé tim xé phổi, đau đớn không phải từ chân, mà từ trong lòng.
Sát thủ trong phòng bếp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kiểm tra cổ của La Bội Dao, sau đó gật đầu với sát thủ trong phòng khách.
Sát thủ trong phòng khách giơ súng, chĩa thẳng vào Trần Định Bang, nhưng khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói với tên sát thủ còn lại: “Người này trông tuổi tác không đúng”.
Tên sát thủ đó đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Trần Định Bang dưới đất một cái, trong mắt cũng hơi nghi hoặc, nói: “Mặc kệ đi, giết trước rồi xác nhận thân phận”.
Sát thủ gật đầu, chuẩn bị nổ súng.
Đột nhiên một điểm lưu quang từ ngoài cửa sổ bay đến, xông vào trong cửa sổ.
Họ chưa nhìn rõ là cái gì, thì bị một luồng lực mạnh đẩy ngã.
Hai tên côn đồ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lý Dục Thần xuất hiện trong phòng khách, nhìn một cái, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh La Bội Dao, quỳ xuống, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực của bà ta, dùng chưởng lực hút viên đạn ra. Sau đó truyền chân khí vào trong có thể La Bội Dao, bảo vệ tim mạch.
Mặc dù như vậy, vì viên đạn bắn trúng tim, tình trạng của La Bội Dao vẫn rất nghiêm trọng. Lý Dục Thần cố hết sức đã hồi phục chức năng tim phổi của La Bội Dao, loại trừ tụ máu, lưu thông huyết quản và kinh mạch tắc nghẽn. Nhưng máu mất đi không thể bù lại, Lý Dục Thần chỉ có thể giữ được khí tức sinh mệnh cuối cùng của La Bội Dao, sau đó dùng đan Hồi Nguyên giúp bà tà từ từ hồi phục nguyên khí.
Làm xong, Lý Dục Thần đi đến trước mặt Trần Định Bang.
Nhìn thấy La Bội Dao vẫn nằm dưới đất, không có dấu hiệu còn sống, Trần Định Bang giãy dụa nói: “Cứu bà ấy trước đi, mặc kệ tôi!”
“Ngồi im! Viên đạn di chuyển thì không dễ xử lý đâu”, Lý Dục Thần nhắc nhở nói: “Bà ấy không sao, chỉ là mất quá nhiều máu, tim phổi bị tổn thương, cần thời gian hồi phục. Đợi tôi chữa xong cho ông, ông cho người đưa bà ấy đến bệnh viện truyền máu, như vậy có thể hồi phục nhanh hơn”.
Trần Định Bang nghe Lý Dục Thần nói như vậy, khẽ thở nhẹ nhõm một cái. Không biết tại sao, lúc này ông ta tin tưởng người thanh niên này một cách khó hiểu.
Vết thương của Trần Định Bang không nặng, chỉ là trúng đạn ở chân, chảy một vũng máu.
Lý Dục Thần lấy viên đạn trong chân Trần Định Bang ra, dùng chân khí hồi phục chức năng cơ thịt của ông ta, sau đó cho ông ta uống một viên đan Hồi Nguyên.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Trần Định Bang không dám tin, như vậy là vết thương súng đạn khỏi rồi ư?
Ông ta đứng lên, thử đi lại hai bước, ngoại trừ tâm lý vẫn chưa thích ứng, thì không có gì không ổn.
“Cậu Lý!”, Trần Định Bang nói với vẻ mặt cầu xin: “Bội Dao, bà ấy…”
Lúc này, cửa nhà phập mở một tiếng, Trần Văn Học xông vào, thở hổn hển gọi: “Mẹ! Bố!”
Khi anh ta nhìn thấy La Bội Dao nằm dưới đất, và máu khắp đất, kinh hãi lao đến, hét gọi: “Mẹ! Mẹ làm sao thế này?”
Lý Dục Thần vội vàng ngăn anh ta, nói: “Cẩn thận, mẹ anh bị trúng đạn, tôi vừa lấy đạn cho bà ấy. Bây giờ mất máu quá nhiều, hôn mê. Tôi dùng đan Hồi Nguyên bảo vệ nguyên khí của bà ấy, đợi lúc nữa sẽ tỉnh lại”.
Rồi lại nói với Trần Định Bang: “Bây giờ ông có thể sắp xếp xe rồi, đến bệnh viện truyền máu cho bà ấy”.
Trần Định Bang lập tức lấy điện thoại, không gọi 120, mà gọi cho bác sĩ riêng của ông ta, bảo bác sĩ đưa túi máu đến đây, truyền máu tại chỗ.
Lý Dục Thần cũng không hỏi nhiều, cách xử lý của người giàu khác với người bình thường. Đến hiện trường truyền máu cũng tốt, như vậy không cần di chuyển vất vả, có lợi cho người bị thương.
Thực ra có chân khí của Lý Dục Thần hộ thể và sức mạnh của đan Hồi Nguyên, không truyền máu cũng không sao, truyền máu chỉ là khiến bà ta hồi phục nhanh hơn thôi.
Trần Văn Học biết mẹ không sao, cuối cùng yên tâm, rồi lại nhìn thấy chân của Trần Định Bang cũng đầy máu, quan tâm hỏi: “Bố à, bố không sao chứ?”
Là gia chủ nhà họ Trần, phú hào hàng đầu hô mưa gọi gió ở Thân Châu, Trần Định Bang sẽ không vì đánh giá cao đối phương mà thể hiện ra ngoài, cũng sẽ không vì mục đích hôm nay mình đến mà đi cầu xin người ta.
Ông ta ngồi xuống sofa, cười nói với La Bội Dao: “Em không rót trà cho anh à? Anh thích bích loa xuân của em pha”.
La Bội Dao nghe thấy ba chữ ‘bích loa xuân’, ngẩn người một lúc, mới nói: “Rất lâu rồi em không pha bích loa xuân, trong nhà chỉ có trà xanh bình thường của nông dân trồng trà mua ở chợ, hồng trà thì có mấy gói, là của Văn Học mang về, anh muốn uống gì?”
Trần Định Bang hụt hẫng như mất đi thứ gì, ồ một tiếng nói: “Vậy trà xanh đi, lá trà mà em mua, chắc sẽ rất ngon”.
La Bội Dao đi pha trà.
Trần Định Bang mới quay sang Trần Văn Học, nói: “Các con ra ngoài đi dạo đi, bố và mẹ con nói chuyện một lúc”.
Trần Văn Học gật đầu, sau đó nhìn sang Lý Dục Thần một cái.
Lý Dục Thần đứng lên, nói: “Đi thôi”.
Trần Văn Học thở nhẹ nhõm một hơi, anh ta còn lo Lý Dục Thần sẽ không cho bố thể diện, thì khó xử rồi. Anh ta rất muốn cho bố và mẹ cơ hội ở riêng với nhau, thậm chí không chỉ một lần cố ý tạo ra cơ hội như vậy, nhưng đều không thành công. Bố đều cố ý né tránh.
Anh ta biết, gần hai mươi năm, tuy mẹ không nói, nhưng trong lòng vẫn luôn mong chờ cơ hội này.
Lúc ra khỏi cửa, Trần Văn Học cẩn thận đóng cửa lại, và đẩy mạnh, chắc chắn đã khóa cửa. Dường như như vậy có thể khóa chặt không gian bên trong, khiến thời gian bố và mẹ ở riêng với nhau lâu hơn.
Lúc xuống tầng, Trần Văn Học vẫn luôn ngóng nhìn lên, xuống dưới, thấy kỳ lạ nói: “Ấy, bố tôi không mang theo vệ sĩ!”
Trong nhận thức của Trần Văn Học, đây là lần đầu tiên xưa nay chưa từng thấy.
“Trước đây bất kể bố tôi ở đâu, bên cạnh ít nhất cũng có bốn vệ sĩ đi theo”, Trần Văn Học đi dạo quanh cả tòa nhà một vòng: “Lần này lại không đưa theo đến một người. Ngay cả tài xế và xe cũng không ở đây, chắc không phải ông ấy đi bộ vào chứ?”
Lý Dục Thần cũng không nhìn thấy có xe hơi sang trọng, dùng thần thức đảo quét, gần đây cũng đúng là không có cao thủ luyện võ có chân khí dao động.
“Xem ra, trong lòng bố anh vẫn có mẹ anh”, Lý Dục Thần nói.
Trần Văn Học cảm thấy rất vui, nhưng càng như vậy, anh ta càng tức giận, nói: “Con người bố tôi, sống quá không chân thực, quá mệt! Nếu là tôi, sẽ cao chạy xa bay cùng người trong lòng, chẳng thèm quản những việc khác!”
Lý Dục Thần cười nói: “Cho nên anh không làm được gia chủ. Coi như tôi đã hiểu nỗi khổ tâm của bố anh rồi”.
“Nỗi khổ tâm gì?”
“Bảo anh cưới con gái của nhà họ Hoàng, là đang trải con đường làm gia chủ cho anh. Ông ta thật là đã hết lòng suy nghĩ!”
Trần Văn Học cũng hiểu ra, không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: “Tại sao phải vậy chứ? Làm gia chủ thế này, tôi thà sống vất vả cả đời”.
Lý Dục Thần dừng lại, chỉ về phía trước nói: “Nếu giống như ông ta, anh muốn không?”
Trần Văn Học nhìn qua, đó là một ông lão sáu bảy mươi tuổi, đội một chiếc mũ che nắng cũ kỹ, dưới chiếc mũ là một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
Gió lạnh thổi đến, lá vàng trên cây rào rào rụng xuống. Ông lão còng lưng, bàn tay khô gày cầm chổi, quét lá rụng thành từng đống.
Một chiếc xe đi qua, bánh xe cuốn lên một trận gió xoáy, làm tung bay lá rụng vừa được quét vun gọn. Ông lão lại quét từ đầu, đợi quét lá rụng thành đống, thì phía sau lại là lá vàng khắp sân.
Trần Văn Học nhìn mà thương xót, nói: “Khổ thì khổ một chút, nhưng sống bình thường cũng có điểm tốt, ít nhất sẽ không lạnh nhạt thờ ơ như các gia tộc lớn, còn vì quyền lực và tiền tài mà đấu qua đấu lại. Tuy ông ta vất vả, nhưng khi về cả nhà đoàn viên, ăn một bữa cơm nóng, hưởng thụ niềm vui gia đình”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Làm sao anh biết cả nhà ông ta đoàn viên? Con cái gia đình nghèo phần lớn không ở bên cạnh, đều làm thuê ở bên ngoài. Làm sao anh biết vợ chồng ông ta hòa thuận? Vợ chồng nghèo khó trăm sự phải lo, nói không chừng vợ của ông ta cũng không phải là người ông ta thích. Hoặc là, vợ của ông ta sớm đã rời bỏ ông ta. Ông ta về nhà cũng không được ăn một bát cơm nóng. Anh là con cháu thế gia, anh sẽ không biết nỗi khổ của người nghèo”.
“Ai mà không muốn làm người bình thường?”, Lý Dục Thần nhớ đến hồi nhỏ: “Nếu có thể mãi mãi ở bên cạnh người thân, nếu không có sinh lão bệnh tử, nếu nghèo đói không lấy mạng con người, tôi nguyện sống bình thường cả đời, cũng không muốn đi tu hành. Nhưng trên đời này, đâu có bình thường thực sự!”
Trần Văn Học ngẩn người, nhìn Lý Dục Thần như chưa từng quen biết.
Anh chàng này, rốt cuộc đã trải qua những gì?
Lúc này, họ đã đến bên ngoài tiểu khu.
Nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng bên đường ngoài cổng lớn.
Trần Văn Học vừa nhìn là nhận ra, đó là xe của Trần Định Bang. Tài xế ngồi bên trong.
“Nếu bố tôi đi bộ vào tiểu khu, xem ra trong lòng ông ấy không chỉ có mẹ tôi, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng mẹ tôi”, Trần Văn Học vui vẻ nói.
Lý Dục Thần bỗng cau mày, nói: “Bố anh không nên đỗ xe ở đây”.
Trần Văn Học ngẩn người: “Tại sao?”
“Chiếc xe này quá nổi bật, ông ta lại không đưa theo vệ sĩ, nếu kẻ thù biết…”
Còn chưa nói hết, Lý Dục Thần dùng thần thức đảo quét, đột nhiên nói: “Không hay rồi!”
Cũng mặc kệ Trần Văn Học thế nào, thân hình liền biến mất, hóa thành một đường lưu quang, bay về hướng nhà của La Bội Dao.
Chương 553: Thương lượng
La Bội Dao bưng một chén trà xanh lên bàn trà, nhẹ nhàng đặt xuống.
Trần Định Bang không đón lấy, mà ngẩn người ngắm nhìn La Bội Dao, hồi lâu, mới nói: “Em không thay đổi chút nào”.
“Già rồi”, La Bội Dao nói.
Trần Định Bang lắc đầu: “Không, em chưa già, trong lòng anh, em không già, mãi mãi là người đẹp nhất trên đời”.
La Bội Dao không thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt, bình lặng như mặt hồ đóng băng ngày đông.
“Uồng trà đi, trà sắp nguội rồi”, bà ta nói.
Trần Định Bang dường như hơi thất vọng, cúi đầu, bưng chén trà trên bàn, hai tay cầm chén nhẹ nhàng xoa, dường như muốn dùng chén trà ấm nóng để sưởi ấm trong lòng mình, để lấy dũng khí nói những lời tiếp theo.
“Mấy năm nay, em đã chịu khổ rồi, là anh có lỗi với em. Nhưng chắc em hiểu, trong lòng anh luôn chỉ có một mình em”.
La Bội Dao tự chế nhạo cười: “Khổ ư? Em không thấy khổ. Những ngày không có anh, em sống rất tốt”.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang biết La Bội Dao đang giận dỗi, càng như vậy, trong lòng ông ta càng khó chịu: “Anh biết em giận anh, những năm nay, anh vì sự nghiệp, vì nhà họ Trần, đã hy sinh quá nhiều. Anh muốn cảm ơn em, cả nhà họ Trần đều phải cảm ơn em. Bội Dao, anh sẽ bù đắp cho em, chúng ta vẫn chưa già, còn có thời gian, không phải ư?”
“Hôm nay anh đến, chắc không phải là để nói những lời mật ngọt này chứ? Nếu là vậy, thì anh đi được rồi. Những lời này, hơn hai mươi năm trước em đã nghe đủ rồi, em không muốn nghe nữa”.
“Không, Bội Dao, em nghe anh nói”, bình thường Trần Định Bang vô cùng phong độ, có thể thao thao bất tuyệt diễn giảng hai tiếng trong tọa đàm trường đại học, ở trước mặt La Bội Dao lại ăn nói không đầu không đuôi: “Đương nhiên anh đến không phải để nói những lời này, anh còn có chuyện quan trọng muốn thương lượng với em”.
“Thương lượng?”, La Bội Dao cười lạnh lùng: “Anh có thể có chuyện quan trọng gì thương lượng với em? Ha ha! Trần gia chủ trước nay luôn độc đoán chuyên quyền, lại nói muốn thương lượng với em?”
Trần Định Bang hơi lúng túng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: “Thực ra cũng không phải thương lượng. Anh nên đón em về nhà họ Trần từ lâu rồi”.
La Bội Dao lắc đầu nói: “Không, em sẽ không đi theo anh. Trước đây anh không cho em vào cửa nhà họ Trần, sau này em cũng sẽ không vào”.
Trần Định Bang ngẩn người: “Tại sao?”
“Tại sao? Anh cảm thấy là tại sao?”, La Bội Dao hơi nổi giận: “Tại sao hôm nay anh đến, trong lòng anh không rõ sao? Tại sao anh phải giả vờ, nói nhiều lời thừa thãi như vậy. Nếu không phải cậu Lý xử lý con trai bảo bối của anh, sợ rằng cả đời anh cũng sẽ không bước vào tiểu khu này phải không?”
Trần Định Bang không thể phủ nhận sự thực mà La Bội Dao nói. Cho đến trước khi đi vào tiểu khu này, trong lòng ông ta cũng nghĩ vậy. Nếu không phải vì cứu Trần Chí Hổ, ông ta sẽ không đến, không phải ông ta không yêu La Bội Dao, mà quyết định của ông ta đưa ra, sẽ không dễ dàng thay đổi. Ông ta chưa từng nghĩ trước đây mình đã làm sai điều gì, tất cả đều là vì gia tộc, vì sự nghiệp.
Nhưng hôm nay, khi ông ta đi vào tiểu khu này, hơi thở cuộc sống của người dân tầng lớp thấp mà rất nhiều năm ông ta chưa từng cảm nhận thực sự ấp đến, ông ta nhớ đến ngày tháng trước đây, từng chút từng việc khi ở bên La Bội Dao hiện lên trong đầu. Trong lòng ông ta bỗng xúc động mạnh, muốn ôm chặt La Bội Dao, mãi mãi ở bên nhau, cho dù không còn giàu có, từ nay làm một người bình thường.
Đương nhiên, ông ta biết đó là việc không thể nào. Chỉ cần ông ta sống một ngày, thì phải là người chèo lái của nhà họ Trần. Cho nên, ông ta quyết định đón La Bội Dao về nhà họ Trần, bất luận người trong tộc phản đối thế nào, bất luận Phan Phượng Anh làm loạn thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định của ông ta.
Việc này đã không còn liên quan đến cứu Trần Chí Hổ.
“Bội Dao, em tin anh, anh thật lòng mà, em nói đúng, nếu không có chuyện này, không có cơ hội như vậy, có lẽ anh mãi mãi không có dũng khí đối diện với em. Nhưng bây giờ, anh đã nghĩ kỹ, bất luận thế nào, anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa”.
La Bội Dao khẽ thở dài một tiếng, nói: “Thôi, Định Bang, chúng ta đã từng này tuổi rồi, đừng làm những chuyện vô vị nữa. Em sẽ không đi theo anh. Nhưng anh yên tâm, em sẽ cầu xin cậu Lý tha cho con trai anh. Đám trẻ không nên thành vật hy sinh vì cuộc tranh đấu của người lớn”.
“Bội Dao…”, Trần Định Bang còn muốn nói gì, bỗng nhiên trong bếp vang lên tiếng động, hình như có người bên trong.
La Bội Dao cảm thấy kỳ lạ, Trần Văn Học và Lý Dục Thần đã cùng ra ngoài, chẳng lẽ trốn bên trong nghe lén?
Bà ta đứng lên, đẩy cửa phòng bếp, thì thấy một người đàn ông lạ mặt, tay cầm súng, chĩa họng súng đen xì vào bà ta.
Chương 554: Hoạn nạn biết chân tình
La Bội Dao nhanh chóng ý thức được điều gì.
Trong lòng bà ta mình là người bình thường, trong nhà cũng không có tiền, trộm cướp tuyệt đối sẽ không có hứng thú với mình.
Trong nhà trừ bà ta, chỉ có Trần Định Bang. Rất hiển nhiên, mục tiêu của kẻ này là Trần Định Bang. Hôm nay Trần Định Bang không đưa theo vệ sĩ, đủ để dẫn dụ kẻ thù đến.
Đối diện với họng súng, La Bội Dao không lùi lại, mà bỗng giang rộng hai tay, giữ chặt khung cửa phòng bếp, dùng thân mình chặn tên lưu manh, sau đó hét lớn ra phòng khách:
“Định Bang! Mau chạy đi! Có người muốn giết anh!”
La Bội Dao không biết rằng, lúc này một tên côn đồ khác nhảy vào từ cửa sổ ban công, đã vào đến phòng khách, ccũng kề một khẩu súng lắp bộ giảm thanh giống như trước mặt bà ta trên trán Trần Định Bang.
Trần Định Bang không thể động đậy.
Tiếng hét và hành động giơ thân mình ra chặn của La Bội Dao đã mang đến tai họa cho bà ta.
Tên côn đồ bị dọa sợ giật mình bởi tiếng hét của bà ta, bất giác bóp cò. Một tiếng súng nhỏ vang lên, tuy đã lắp bộ giảm thanh, vẫn truyền đến bên tai Trần Định Bang trong phòng khách.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang đứng bật lên, xông về hướng phòng bếp.
Nhưng ông ta còn chưa kịp cất bước, đã bị hắn đạp vào hông, sau đó pằng một tiếng súng, viên đạn bắn vào chân ông ta.
Trần Định Bang lảo đảo hai bước, ngã xuống đất, tầm nhìn của ông ta vừa hay có thể vòng qua một góc sofa, nhìn thấy cửa phòng bếp.
La Bội Dao ngã trong vũng máu, viên đạn bắn vào lồng ngực bà ta, máu tươi nhuốm đỏ áo của bà ta.
“Bội Dao!”, Trần Định Bang cảm thấy đau đớn xé tim xé phổi, đau đớn không phải từ chân, mà từ trong lòng.
Sát thủ trong phòng bếp ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng kiểm tra cổ của La Bội Dao, sau đó gật đầu với sát thủ trong phòng khách.
Sát thủ trong phòng khách giơ súng, chĩa thẳng vào Trần Định Bang, nhưng khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói với tên sát thủ còn lại: “Người này trông tuổi tác không đúng”.
Tên sát thủ đó đi ra khỏi phòng bếp, nhìn Trần Định Bang dưới đất một cái, trong mắt cũng hơi nghi hoặc, nói: “Mặc kệ đi, giết trước rồi xác nhận thân phận”.
Sát thủ gật đầu, chuẩn bị nổ súng.
Đột nhiên một điểm lưu quang từ ngoài cửa sổ bay đến, xông vào trong cửa sổ.
Họ chưa nhìn rõ là cái gì, thì bị một luồng lực mạnh đẩy ngã.
Hai tên côn đồ ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lý Dục Thần xuất hiện trong phòng khách, nhìn một cái, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh La Bội Dao, quỳ xuống, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào lồng ngực của bà ta, dùng chưởng lực hút viên đạn ra. Sau đó truyền chân khí vào trong có thể La Bội Dao, bảo vệ tim mạch.
Mặc dù như vậy, vì viên đạn bắn trúng tim, tình trạng của La Bội Dao vẫn rất nghiêm trọng. Lý Dục Thần cố hết sức đã hồi phục chức năng tim phổi của La Bội Dao, loại trừ tụ máu, lưu thông huyết quản và kinh mạch tắc nghẽn. Nhưng máu mất đi không thể bù lại, Lý Dục Thần chỉ có thể giữ được khí tức sinh mệnh cuối cùng của La Bội Dao, sau đó dùng đan Hồi Nguyên giúp bà tà từ từ hồi phục nguyên khí.
Làm xong, Lý Dục Thần đi đến trước mặt Trần Định Bang.
Nhìn thấy La Bội Dao vẫn nằm dưới đất, không có dấu hiệu còn sống, Trần Định Bang giãy dụa nói: “Cứu bà ấy trước đi, mặc kệ tôi!”
“Ngồi im! Viên đạn di chuyển thì không dễ xử lý đâu”, Lý Dục Thần nhắc nhở nói: “Bà ấy không sao, chỉ là mất quá nhiều máu, tim phổi bị tổn thương, cần thời gian hồi phục. Đợi tôi chữa xong cho ông, ông cho người đưa bà ấy đến bệnh viện truyền máu, như vậy có thể hồi phục nhanh hơn”.
Trần Định Bang nghe Lý Dục Thần nói như vậy, khẽ thở nhẹ nhõm một cái. Không biết tại sao, lúc này ông ta tin tưởng người thanh niên này một cách khó hiểu.
Vết thương của Trần Định Bang không nặng, chỉ là trúng đạn ở chân, chảy một vũng máu.
Lý Dục Thần lấy viên đạn trong chân Trần Định Bang ra, dùng chân khí hồi phục chức năng cơ thịt của ông ta, sau đó cho ông ta uống một viên đan Hồi Nguyên.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Trần Định Bang không dám tin, như vậy là vết thương súng đạn khỏi rồi ư?
Ông ta đứng lên, thử đi lại hai bước, ngoại trừ tâm lý vẫn chưa thích ứng, thì không có gì không ổn.
“Cậu Lý!”, Trần Định Bang nói với vẻ mặt cầu xin: “Bội Dao, bà ấy…”
Lúc này, cửa nhà phập mở một tiếng, Trần Văn Học xông vào, thở hổn hển gọi: “Mẹ! Bố!”
Khi anh ta nhìn thấy La Bội Dao nằm dưới đất, và máu khắp đất, kinh hãi lao đến, hét gọi: “Mẹ! Mẹ làm sao thế này?”
Lý Dục Thần vội vàng ngăn anh ta, nói: “Cẩn thận, mẹ anh bị trúng đạn, tôi vừa lấy đạn cho bà ấy. Bây giờ mất máu quá nhiều, hôn mê. Tôi dùng đan Hồi Nguyên bảo vệ nguyên khí của bà ấy, đợi lúc nữa sẽ tỉnh lại”.
Rồi lại nói với Trần Định Bang: “Bây giờ ông có thể sắp xếp xe rồi, đến bệnh viện truyền máu cho bà ấy”.
Trần Định Bang lập tức lấy điện thoại, không gọi 120, mà gọi cho bác sĩ riêng của ông ta, bảo bác sĩ đưa túi máu đến đây, truyền máu tại chỗ.
Lý Dục Thần cũng không hỏi nhiều, cách xử lý của người giàu khác với người bình thường. Đến hiện trường truyền máu cũng tốt, như vậy không cần di chuyển vất vả, có lợi cho người bị thương.
Thực ra có chân khí của Lý Dục Thần hộ thể và sức mạnh của đan Hồi Nguyên, không truyền máu cũng không sao, truyền máu chỉ là khiến bà ta hồi phục nhanh hơn thôi.
Trần Văn Học biết mẹ không sao, cuối cùng yên tâm, rồi lại nhìn thấy chân của Trần Định Bang cũng đầy máu, quan tâm hỏi: “Bố à, bố không sao chứ?”