-
Chương 547-548
Chương 547: Đuổi tận giết tuyệt
Lưu Mạnh Vũ nói: “Không nghĩ tới là Định Nhất sư thúc lập ra, khó trách nhà giàu số một Giang Đông cũng có thể suy bại chỉ trong một đêm. Nhưng mà Phan gia chủ, Lang Dụ Văn đã bị đánh bại, bao nhiêu năm đã qua, sao bây giờ ông lại muốn lập bố cục lại?”
Phan Phượng Niên nói: “Sau khi Lang Dụ Văn phá sản liền đến Thân Châu, dựa vào nhà họ Trần che chở, sống cẩu thả qua ngày. Trùng hợp là gia chủ nhà họ Trần lại là em rể của tôi. Cho nên anh ta ở nhà họ Trần từ trước đến nay cũng không được tốt lắm. Vốn dĩ nếu anh ta ngoan ngoãn sống nốt nửa đời sau, tôi cũng sẽ không để ý tới anh ta nữa. Chỉ là gần đây, anh ta đột nhiên đi Nam Giang, cũng không biết được ai đứng sau lưng duy trì, thế mà lại muốn đến đây làm một vụ buôn bán lớn, còn dẫn theo một đội ngũ hô mưa gọi gió ở Nam Giang. Bên phía Nam Giang, thế lực ở Giang Đông của chúng tôi không tiện trực tiếp nhúng tay, cho nên tôi mới muốn mời Lưu đạo trưởng tạo cục”.
Lưu Mạnh Vũ không khỏi có chút khó hiểu, Lang Dụ Văn đã yên lặng nhiều như vậy năm, lần này mới chỉ bắt đầu lại từ đầu ở Nam Giang, lại không ảnh hưởng đến Giang Đông, sao Phan Phượng Niên lại phải tận giết tuyệt chứ?
Phan Phượng Niên dường như nhìn ra suy nghĩ của Lưu Mạnh Vũ, khẽ hừ một tiếng: “Tôi rất hiểu biết Lang Dụ Văn, người này có dã tâm rất lớn, nếu không phải nắm chắc có thể vùng lên, anh ta sẽ không dễ dàng gây dựng sự nghiệp lần thứ hai. Anh ta hận thế gia ở Giang Đông thấu xương, nếu để anh ta vùng lên, chắc chắn sẽ trả thù chúng tôi.
Nói thật, tôi còn khá kiêng kị năng lực trong việc buôn bán của anh ta. Hơn nữa lần này, không biết sau lưng anh ta là người nào. Lực lượng tám thế gia lớn ở Giang Đông bắt tay, ai dám trêu chọc? Ngay cả Trần Định Bang ở Thân Châu cũng chỉ dám thu lưu Lang Dụ Văn, không dám thật sự giúp đỡ anh ta. Lúc này lại có người dám ngang nhiên làm chỗ dựa cho anh ta, tôi tra đến tra đi, cũng không tra ra là ai. Mục đích của người đứng phía sau này khiến tôi không thể yên giấc được!
Lưu đạo trưởng, tôi nhờ ông hỗ trợ, thật ra cũng là giúp Mao Sơn. Năm đó Nguyên Định Nhất đạo trưởng tạo cục, nếu để Lang Dụ Văn biết, đợi anh ta vùng lên lại, chẳng những sẽ trả thù thế gia Giang Đông chúng tôi, mà nhất định cũng sẽ trả thù Mao Sơn”.
Lưu Mạnh Vũ có chút ngạc nhiên, điểm trùng hợp này rõ ràng có chút gượng ép. Ông ta cười nói: “Mao Sơn cũng không sợ người khác trả thù”.
Phan Phượng Niên cười lạnh nói: “Lưu đạo trưởng pháp lực cao cường, đương nhiên không sợ. Nhưng mà Lang Dụ Văn không phải vũ phu, anh ta cũng sẽ không đánh lên núi, nếu con anh ta sử dụng dư luận và lực lượng thế tục để tấn công Mao Sơn, phá hủy danh dự của đạo môn các ông, ông sẽ làm thế nào đây? Chẳng lẽ xuống núi, dùng thuật tiêu diệt con anh ta ư?”
Lưu Mạnh Vũ cảm thấy Phan Phượng Niên nói có lý. Hơn nữa cho dù là bởi vì bản thân Lang Dụ Văn, hay là bởi vì quan hệ của Mao Sơn và nhà họ Phan, nếu sư thúc Nguyên Định Nhất năm đó có thể bày cục đối phó với Lang Dụ Văn, mình sẽ không có lý do gì mà không giúp Phan Phượng Niên.
“Được rồi, Phan gia chủ hy vọng tôi làm như thế nào?”
“Tôi sẽ không làm khó đạo trưởng”, Phan Phượng Niên nói: “Đạo trưởng chỉ cần làm một bố cục phong thủy giống Nguyên Định Nhất đạo trưởng năm đó, phá hỏng vận thế của Lang Dụ Văn, để anh ta sai sót trong buôn bán, những chuyện còn lại, đạo trưởng không cần quan tâm”.
Lưu Mạnh Vũ trầm ngâm không nói gì.
Phan Phượng Niên mỉm cười nhìn ông ta, nói: “Tôi nghe nói Mao Sơn có Vạn Phúc Cung cùng Vạn Trữ Cung, còn có một tòa Vạn Thọ Cung vẫn chưa thể tu sửa. Tôi muốn bỏ vốn trùng kiến Vạn Thọ Cung”.
Ánh mắt Lưu Mạnh Vũ sáng lên: “Phan gia chủ nói thật sao? Vạn Thọ Cung không giống tầm thường, việc tu sửa khó hơn những chùa miếu khác rất nhiều, chỉ sợ cần một số tiền rất lớn”.
Phan Phượng Niên cười nói: “Tiền không phải vấn đề. Chúng tôi đều tôn trọng truyền thống, tôn sùng tiên đạo, chỉ cần nhà họ Phan còn tồn tại, thế gia giàu có ở Giang Đông còn tồn tại, gom góp tiền quyên góp cũng không khó, miếu Mao Sơn nhất định có thể tái hiện lại vẻ huy hoàng năm đó. Nhưng nếu để tên lòng muông dạ thú Lang Dụ Văn này độc chiếm Giang Đông, vậy về sau sẽ rất khó khăn”.
Lưu Mạnh Vũ gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, bần đạo sẽ đi Nam Giang một chuyến”.
Phan Phượng Niên lộ vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy cảm ơn Lưu đạo trưởng”.
Ngay sau đó, ông ta lập tức sai người chuẩn bị mười triệu tiền mặt, đưa đến Vạn Phúc Cung Mao Sơn trước. Sau đó lại nói: “Đây là tiền thù lao trả cho đạo trưởng. Chi phí tu sửa miếu, tôi sẽ đưa thêm năm triệu nữa, còn lại tôi sẽ ra mặt tìm những thế gia khác ở Giang Đông, nhất định sẽ xây xong Vạn Thọ Cung. Đạo trưởng còn cần cái gì, cứ việc mở miệng”.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Ông chỉ cần nói cho tôi biết Lang Dụ Văn ở nơi nào, nói dáng vẻ và ngày sinh tháng đẻ của anh ta cho tôi, những thứ khác, bần đạo sẽ tự giải quyết”.
Phan Phượng Niên làm theo.
Lúc này sắc trời đã sáng hẳn, Phan Phượng Niên liền mời Lưu Mạnh Vũ về nhà ăn sáng.
Mới ăn được một nửa, Phan Phượng Niên liền nhận được điện thoại của Phan Phượng Anh.
Phan Phượng Niên nghe điện thoại, nhíu mày lại thật sâu, cuối cùng trả lời: “Được, em dẫn Chí Hổ lại đây đi, vừa lúc Lưu đạo trưởng cũng đang ở nhà anh”.
Lưu Mạnh Vũ hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phan Phượng Niên nói: “Cháu ngoại trai của tôi bị người ta hạ tà thuật, cả người đau đớn, qua một ngày là lại tăng lên gấp bội, nghe nói trong vòng ba ngày sẽ sống đến chết. May mắn có Lưu đạo trưởng ở đây, nếu không tôi chỉ có thể đưa cháu ngoại trai của tôi đến Mao Sơn thôi”.
Lưu Mạnh Vũ vỗ bàn, cả giận nói: “Xã hội hiện đại mà còn có người dùng tà thuật này nữa! Coi đạo môn tôi không còn ai đúng không!”
Chương 548
Ba tiếng sau, Phan Phượng Anh đưa Trần Chí Hổ đến nhà họ Phan ở thành phố Long.
Lúc này Trần Chí Hổ đau đến không muốn sống, ngay cả thần trí cũng không tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, lúc thì lại đau đến thét lên.
Ngay cả Phan Phượng Niên nhìn thấy cũng phải cau mày.
“Anh cả, anh phải cứu Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh khóc lóc nói.
Phan Phượng Niên an ủi nói: “Yên tâm đi, có Lưu đạo trưởng Mao Sơn ở đây, không sao đâu”.
Phan Phượng Anh nghe nói có đạo sĩ Mao Sơn, liền yên tâm. Tuy bà ta chưa từng gặp Lưu Mạnh Vũ, nhưng cũng từng nghe nói đến uy danh của Lưu đạo trưởng này, là chưởng môn Mao Sơn hiện tại – sư đệ của đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trụ trì Vạn Phúc Cung, thường xuyên xuống núi làm pháp, trừa yêu đuổi ma, từ thành phố Long đến Cô Tô, và cả Kim Lăng đều có uy danh lừng lẫy.
“Lưu đạo trưởng, xin ông cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh cung kính nói.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Yên tâm đi, cứu người bị thương, trừ ma đuổi tà là trách nhiệm của chúng tôi. Thủ pháp của kẻ này độc ác bỉ ổi như vậy, đúng là vô cùng đáng hận!”
Phan Phượng Anh nói: “Đúng thế, kẻ này vô cùng bỉ ổi, hạ tà thuật lên người con trai tôi, còn lấy đó uy hiếp, bắt tôi bỏ ra mười tỷ, nếu không, sẽ cho con trai tôi chết trong đau đớn!”
Lưu Mạnh Vũ nghe thấy lời này, càng thêm tức giận. Mười tỷ! Thật dám mở miệng! Ông ta càng tin chắc, người thi triển thuật phát pháp với Trần Chí Hổ là kẻ độc ác không thể tha.
“Hừ! Đợi tôi chữa khỏi cho cậu đây, sẽ đến Thân Châu diệt trừ người này!”
Phan Phượng Anh vui mừng nói: “Vậy thì cảm ơn Lưu đạo trưởng rồi. Lưu đạo trưởng là thần tiên, diệt trừ kẻ ác này, tạo phúc cho dân, công đức thiên thu vạn đại!”
Tất cả đều vô dụng, chỉ có nịnh bợ hữu dụng. Lưu Mạnh Vũ nghe mà sung sướng, vô cùng vui vẻ. Liền đến bên cạnh Trần Chí Hổ, ngồi xuống đưa tay bắt mạch cho Trần Chí Hổ.
Tay vừa chạm vào mạch, Lưu Mạnh Vũ đã cau mày.
Sau đó, ông ta lại đổi tay khác, rồi buông tay khỏi mạch, sờ đến chân của Trần Chí Hổ, rồi lại sờ bụng.
Lưu Mạnh Vũ dường như sờ khắp người Trần Chí Hổ một lượt, nhưng ông ta càng lúc càng cau chặt mày. Vì ông ta phát hiện, thương thích trên người Trần Chí Hổ, nói cách khác là ‘tà thuật’, dường như ông ta không có cách nào chữa được.
Ông ta cũng nhận ra, đây không giống như ‘tà thuật’ gì, tất cả tà thuật nhập vào cơ thể, thì phải có khí âm độc chìm vào kinh mạch. Còn trên người Trần Chí Hổ không tìm được khí âm tà nào.
Nhưng đây cũng không giống thủ pháp võ đạo. Thủ pháp võ đạo chú trọng phân cân thác cốt, hoặc là lấy chân khí thay đổi mạch, khiến kinh mạch hỗn loạn. Còn trên người Trần Chí Hổ, xương không lệch, gân không đứt, giữa kinh mạch không có chân khí vận hành ngược.
Phân cân thác cốt: là những kĩ thuật làm cho xương bị xê dịch, di dịch khỏi vị trí tự nhiên trên cơ thể đối phương.
Càng giống như một loại thuật pháp cực kỳ cao cấp.
Lưu Mạnh Vũ ngẩn người.
Phải làm thế nào đây?
“Lưu đạo trưởng, thế nào?”, Phan Phượng Anh cảm thấy sắc mặt Lưu Mạnh Vũ không ổn lắm.
Tuy Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ, nhưng cũng là con người cần thể diện, vừa nãy còn cam đoan, thề rằng phải đi trừ hại cho dân, bây giờ còn chẳng tìm được nguyên nhân bệnh, thật mất mặt.
Ông ta quyết định thử, sầm mặt, ngón tay đặt lên huyệt của Trần Chí Hổ, chân khí truyền từ đầu ngón tay sang kinh mạch của Trần Chí Hổ.
Trần Chí Hổ bỗng kêu to một tiếng oa oa, đau đến toàn thân cô giật, cả khuôn mặt méo mó.
Lưu Mạnh Vũ sợ giật mình, vội vàng rụt tay lại.
“Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh xót xa lao đến hét lớn: “Chí Hổ, con làm sao thế? Chí Hổ!”
Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ toát mồ hôi trán, thấy kỳ lạ nói: “Lưu đạo trưởng, thế này là sao?”
Lưu Mạnh Vũ thở dài một tiếng nói: “Bần tăng vô dụng, không chữa được cho cậu Trần”.
“Ngay cả đạo trưởng cũng không chưa được ư?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng, rốt cuộc là bị thương thế nào?”
Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Tôi cũng không nhìn ra”.
Tiếng kêu đau đớn của Trần Chí Hổ dần nhỏ dần, đã đau đến không kêu nổi nữa. Nhìn khuôn mặt anh ta méo mó, Phan Phượng Anh đau xót không chịu nổi, thụp một cái quỳ xuống:
“Lưu đạo trưởng, cầu xin ông, cứu con trai tôi! Ông nhất định phải cứu con trai tôi!”
Phan Phượng Niên cũng nói: “Xin đạo trưởng nghĩ cách”.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Cách hiện giờ chỉ có đưa đến Vạn Phúc Cung, xin sư huynh của tôi ra tay”.
“Được! Vậy lên Mao Sơn!”
Phan Phượng Niên dứt khoát quyết đoán, lập tức sắp xếp xe và nhân viên, chở mẹ con Phan Phượng Anh và Lưu Mạnh Vũ đi thẳng đến Mao Sơn.
Đương nhiên, ông ta cũng không quên chuẩn bị phần lễ tạ hậu hĩnh, để ở riêng một chiếc xe.
Vì có Lưu Mạnh Vũ đi cùng, lên núi đi vào Vạn Phúc Cung không tốn sức gì, cũng nhanh chóng gặp được đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trưởng môn của phái Mao Sơn hiện nay.
Lưu Mạnh Vũ nói qua nguyên nhân hậu quả sự việc một lượt, nói: “Sư huynh, thương tích của cậu Trần vô cùng kỳ lạ, đệ vô dụng, chỉ có thể đến xin sư huynh cứu giúp, mời sư huynh xem”
Lưu Mạnh Vũ nói: “Không nghĩ tới là Định Nhất sư thúc lập ra, khó trách nhà giàu số một Giang Đông cũng có thể suy bại chỉ trong một đêm. Nhưng mà Phan gia chủ, Lang Dụ Văn đã bị đánh bại, bao nhiêu năm đã qua, sao bây giờ ông lại muốn lập bố cục lại?”
Phan Phượng Niên nói: “Sau khi Lang Dụ Văn phá sản liền đến Thân Châu, dựa vào nhà họ Trần che chở, sống cẩu thả qua ngày. Trùng hợp là gia chủ nhà họ Trần lại là em rể của tôi. Cho nên anh ta ở nhà họ Trần từ trước đến nay cũng không được tốt lắm. Vốn dĩ nếu anh ta ngoan ngoãn sống nốt nửa đời sau, tôi cũng sẽ không để ý tới anh ta nữa. Chỉ là gần đây, anh ta đột nhiên đi Nam Giang, cũng không biết được ai đứng sau lưng duy trì, thế mà lại muốn đến đây làm một vụ buôn bán lớn, còn dẫn theo một đội ngũ hô mưa gọi gió ở Nam Giang. Bên phía Nam Giang, thế lực ở Giang Đông của chúng tôi không tiện trực tiếp nhúng tay, cho nên tôi mới muốn mời Lưu đạo trưởng tạo cục”.
Lưu Mạnh Vũ không khỏi có chút khó hiểu, Lang Dụ Văn đã yên lặng nhiều như vậy năm, lần này mới chỉ bắt đầu lại từ đầu ở Nam Giang, lại không ảnh hưởng đến Giang Đông, sao Phan Phượng Niên lại phải tận giết tuyệt chứ?
Phan Phượng Niên dường như nhìn ra suy nghĩ của Lưu Mạnh Vũ, khẽ hừ một tiếng: “Tôi rất hiểu biết Lang Dụ Văn, người này có dã tâm rất lớn, nếu không phải nắm chắc có thể vùng lên, anh ta sẽ không dễ dàng gây dựng sự nghiệp lần thứ hai. Anh ta hận thế gia ở Giang Đông thấu xương, nếu để anh ta vùng lên, chắc chắn sẽ trả thù chúng tôi.
Nói thật, tôi còn khá kiêng kị năng lực trong việc buôn bán của anh ta. Hơn nữa lần này, không biết sau lưng anh ta là người nào. Lực lượng tám thế gia lớn ở Giang Đông bắt tay, ai dám trêu chọc? Ngay cả Trần Định Bang ở Thân Châu cũng chỉ dám thu lưu Lang Dụ Văn, không dám thật sự giúp đỡ anh ta. Lúc này lại có người dám ngang nhiên làm chỗ dựa cho anh ta, tôi tra đến tra đi, cũng không tra ra là ai. Mục đích của người đứng phía sau này khiến tôi không thể yên giấc được!
Lưu đạo trưởng, tôi nhờ ông hỗ trợ, thật ra cũng là giúp Mao Sơn. Năm đó Nguyên Định Nhất đạo trưởng tạo cục, nếu để Lang Dụ Văn biết, đợi anh ta vùng lên lại, chẳng những sẽ trả thù thế gia Giang Đông chúng tôi, mà nhất định cũng sẽ trả thù Mao Sơn”.
Lưu Mạnh Vũ có chút ngạc nhiên, điểm trùng hợp này rõ ràng có chút gượng ép. Ông ta cười nói: “Mao Sơn cũng không sợ người khác trả thù”.
Phan Phượng Niên cười lạnh nói: “Lưu đạo trưởng pháp lực cao cường, đương nhiên không sợ. Nhưng mà Lang Dụ Văn không phải vũ phu, anh ta cũng sẽ không đánh lên núi, nếu con anh ta sử dụng dư luận và lực lượng thế tục để tấn công Mao Sơn, phá hủy danh dự của đạo môn các ông, ông sẽ làm thế nào đây? Chẳng lẽ xuống núi, dùng thuật tiêu diệt con anh ta ư?”
Lưu Mạnh Vũ cảm thấy Phan Phượng Niên nói có lý. Hơn nữa cho dù là bởi vì bản thân Lang Dụ Văn, hay là bởi vì quan hệ của Mao Sơn và nhà họ Phan, nếu sư thúc Nguyên Định Nhất năm đó có thể bày cục đối phó với Lang Dụ Văn, mình sẽ không có lý do gì mà không giúp Phan Phượng Niên.
“Được rồi, Phan gia chủ hy vọng tôi làm như thế nào?”
“Tôi sẽ không làm khó đạo trưởng”, Phan Phượng Niên nói: “Đạo trưởng chỉ cần làm một bố cục phong thủy giống Nguyên Định Nhất đạo trưởng năm đó, phá hỏng vận thế của Lang Dụ Văn, để anh ta sai sót trong buôn bán, những chuyện còn lại, đạo trưởng không cần quan tâm”.
Lưu Mạnh Vũ trầm ngâm không nói gì.
Phan Phượng Niên mỉm cười nhìn ông ta, nói: “Tôi nghe nói Mao Sơn có Vạn Phúc Cung cùng Vạn Trữ Cung, còn có một tòa Vạn Thọ Cung vẫn chưa thể tu sửa. Tôi muốn bỏ vốn trùng kiến Vạn Thọ Cung”.
Ánh mắt Lưu Mạnh Vũ sáng lên: “Phan gia chủ nói thật sao? Vạn Thọ Cung không giống tầm thường, việc tu sửa khó hơn những chùa miếu khác rất nhiều, chỉ sợ cần một số tiền rất lớn”.
Phan Phượng Niên cười nói: “Tiền không phải vấn đề. Chúng tôi đều tôn trọng truyền thống, tôn sùng tiên đạo, chỉ cần nhà họ Phan còn tồn tại, thế gia giàu có ở Giang Đông còn tồn tại, gom góp tiền quyên góp cũng không khó, miếu Mao Sơn nhất định có thể tái hiện lại vẻ huy hoàng năm đó. Nhưng nếu để tên lòng muông dạ thú Lang Dụ Văn này độc chiếm Giang Đông, vậy về sau sẽ rất khó khăn”.
Lưu Mạnh Vũ gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, bần đạo sẽ đi Nam Giang một chuyến”.
Phan Phượng Niên lộ vẻ mặt mừng rỡ: “Vậy cảm ơn Lưu đạo trưởng”.
Ngay sau đó, ông ta lập tức sai người chuẩn bị mười triệu tiền mặt, đưa đến Vạn Phúc Cung Mao Sơn trước. Sau đó lại nói: “Đây là tiền thù lao trả cho đạo trưởng. Chi phí tu sửa miếu, tôi sẽ đưa thêm năm triệu nữa, còn lại tôi sẽ ra mặt tìm những thế gia khác ở Giang Đông, nhất định sẽ xây xong Vạn Thọ Cung. Đạo trưởng còn cần cái gì, cứ việc mở miệng”.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Ông chỉ cần nói cho tôi biết Lang Dụ Văn ở nơi nào, nói dáng vẻ và ngày sinh tháng đẻ của anh ta cho tôi, những thứ khác, bần đạo sẽ tự giải quyết”.
Phan Phượng Niên làm theo.
Lúc này sắc trời đã sáng hẳn, Phan Phượng Niên liền mời Lưu Mạnh Vũ về nhà ăn sáng.
Mới ăn được một nửa, Phan Phượng Niên liền nhận được điện thoại của Phan Phượng Anh.
Phan Phượng Niên nghe điện thoại, nhíu mày lại thật sâu, cuối cùng trả lời: “Được, em dẫn Chí Hổ lại đây đi, vừa lúc Lưu đạo trưởng cũng đang ở nhà anh”.
Lưu Mạnh Vũ hiếu kỳ nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Phan Phượng Niên nói: “Cháu ngoại trai của tôi bị người ta hạ tà thuật, cả người đau đớn, qua một ngày là lại tăng lên gấp bội, nghe nói trong vòng ba ngày sẽ sống đến chết. May mắn có Lưu đạo trưởng ở đây, nếu không tôi chỉ có thể đưa cháu ngoại trai của tôi đến Mao Sơn thôi”.
Lưu Mạnh Vũ vỗ bàn, cả giận nói: “Xã hội hiện đại mà còn có người dùng tà thuật này nữa! Coi đạo môn tôi không còn ai đúng không!”
Chương 548
Ba tiếng sau, Phan Phượng Anh đưa Trần Chí Hổ đến nhà họ Phan ở thành phố Long.
Lúc này Trần Chí Hổ đau đến không muốn sống, ngay cả thần trí cũng không tỉnh táo, lúc thì mơ hồ, lúc thì lại đau đến thét lên.
Ngay cả Phan Phượng Niên nhìn thấy cũng phải cau mày.
“Anh cả, anh phải cứu Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh khóc lóc nói.
Phan Phượng Niên an ủi nói: “Yên tâm đi, có Lưu đạo trưởng Mao Sơn ở đây, không sao đâu”.
Phan Phượng Anh nghe nói có đạo sĩ Mao Sơn, liền yên tâm. Tuy bà ta chưa từng gặp Lưu Mạnh Vũ, nhưng cũng từng nghe nói đến uy danh của Lưu đạo trưởng này, là chưởng môn Mao Sơn hiện tại – sư đệ của đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trụ trì Vạn Phúc Cung, thường xuyên xuống núi làm pháp, trừa yêu đuổi ma, từ thành phố Long đến Cô Tô, và cả Kim Lăng đều có uy danh lừng lẫy.
“Lưu đạo trưởng, xin ông cứu con trai tôi!”, Phan Phượng Anh cung kính nói.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Yên tâm đi, cứu người bị thương, trừ ma đuổi tà là trách nhiệm của chúng tôi. Thủ pháp của kẻ này độc ác bỉ ổi như vậy, đúng là vô cùng đáng hận!”
Phan Phượng Anh nói: “Đúng thế, kẻ này vô cùng bỉ ổi, hạ tà thuật lên người con trai tôi, còn lấy đó uy hiếp, bắt tôi bỏ ra mười tỷ, nếu không, sẽ cho con trai tôi chết trong đau đớn!”
Lưu Mạnh Vũ nghe thấy lời này, càng thêm tức giận. Mười tỷ! Thật dám mở miệng! Ông ta càng tin chắc, người thi triển thuật phát pháp với Trần Chí Hổ là kẻ độc ác không thể tha.
“Hừ! Đợi tôi chữa khỏi cho cậu đây, sẽ đến Thân Châu diệt trừ người này!”
Phan Phượng Anh vui mừng nói: “Vậy thì cảm ơn Lưu đạo trưởng rồi. Lưu đạo trưởng là thần tiên, diệt trừ kẻ ác này, tạo phúc cho dân, công đức thiên thu vạn đại!”
Tất cả đều vô dụng, chỉ có nịnh bợ hữu dụng. Lưu Mạnh Vũ nghe mà sung sướng, vô cùng vui vẻ. Liền đến bên cạnh Trần Chí Hổ, ngồi xuống đưa tay bắt mạch cho Trần Chí Hổ.
Tay vừa chạm vào mạch, Lưu Mạnh Vũ đã cau mày.
Sau đó, ông ta lại đổi tay khác, rồi buông tay khỏi mạch, sờ đến chân của Trần Chí Hổ, rồi lại sờ bụng.
Lưu Mạnh Vũ dường như sờ khắp người Trần Chí Hổ một lượt, nhưng ông ta càng lúc càng cau chặt mày. Vì ông ta phát hiện, thương thích trên người Trần Chí Hổ, nói cách khác là ‘tà thuật’, dường như ông ta không có cách nào chữa được.
Ông ta cũng nhận ra, đây không giống như ‘tà thuật’ gì, tất cả tà thuật nhập vào cơ thể, thì phải có khí âm độc chìm vào kinh mạch. Còn trên người Trần Chí Hổ không tìm được khí âm tà nào.
Nhưng đây cũng không giống thủ pháp võ đạo. Thủ pháp võ đạo chú trọng phân cân thác cốt, hoặc là lấy chân khí thay đổi mạch, khiến kinh mạch hỗn loạn. Còn trên người Trần Chí Hổ, xương không lệch, gân không đứt, giữa kinh mạch không có chân khí vận hành ngược.
Phân cân thác cốt: là những kĩ thuật làm cho xương bị xê dịch, di dịch khỏi vị trí tự nhiên trên cơ thể đối phương.
Càng giống như một loại thuật pháp cực kỳ cao cấp.
Lưu Mạnh Vũ ngẩn người.
Phải làm thế nào đây?
“Lưu đạo trưởng, thế nào?”, Phan Phượng Anh cảm thấy sắc mặt Lưu Mạnh Vũ không ổn lắm.
Tuy Lưu Mạnh Vũ là đạo sĩ, nhưng cũng là con người cần thể diện, vừa nãy còn cam đoan, thề rằng phải đi trừ hại cho dân, bây giờ còn chẳng tìm được nguyên nhân bệnh, thật mất mặt.
Ông ta quyết định thử, sầm mặt, ngón tay đặt lên huyệt của Trần Chí Hổ, chân khí truyền từ đầu ngón tay sang kinh mạch của Trần Chí Hổ.
Trần Chí Hổ bỗng kêu to một tiếng oa oa, đau đến toàn thân cô giật, cả khuôn mặt méo mó.
Lưu Mạnh Vũ sợ giật mình, vội vàng rụt tay lại.
“Chí Hổ!”, Phan Phượng Anh xót xa lao đến hét lớn: “Chí Hổ, con làm sao thế? Chí Hổ!”
Phan Phượng Niên nhìn Lưu Mạnh Vũ toát mồ hôi trán, thấy kỳ lạ nói: “Lưu đạo trưởng, thế này là sao?”
Lưu Mạnh Vũ thở dài một tiếng nói: “Bần tăng vô dụng, không chữa được cho cậu Trần”.
“Ngay cả đạo trưởng cũng không chưa được ư?”, Phan Phượng Niên kinh ngạc: “Đạo trưởng, rốt cuộc là bị thương thế nào?”
Lưu Mạnh Vũ lắc đầu nói: “Tôi cũng không nhìn ra”.
Tiếng kêu đau đớn của Trần Chí Hổ dần nhỏ dần, đã đau đến không kêu nổi nữa. Nhìn khuôn mặt anh ta méo mó, Phan Phượng Anh đau xót không chịu nổi, thụp một cái quỳ xuống:
“Lưu đạo trưởng, cầu xin ông, cứu con trai tôi! Ông nhất định phải cứu con trai tôi!”
Phan Phượng Niên cũng nói: “Xin đạo trưởng nghĩ cách”.
Lưu Mạnh Vũ nói: “Cách hiện giờ chỉ có đưa đến Vạn Phúc Cung, xin sư huynh của tôi ra tay”.
“Được! Vậy lên Mao Sơn!”
Phan Phượng Niên dứt khoát quyết đoán, lập tức sắp xếp xe và nhân viên, chở mẹ con Phan Phượng Anh và Lưu Mạnh Vũ đi thẳng đến Mao Sơn.
Đương nhiên, ông ta cũng không quên chuẩn bị phần lễ tạ hậu hĩnh, để ở riêng một chiếc xe.
Vì có Lưu Mạnh Vũ đi cùng, lên núi đi vào Vạn Phúc Cung không tốn sức gì, cũng nhanh chóng gặp được đạo trưởng Cổ Thủ Mặc, trưởng môn của phái Mao Sơn hiện nay.
Lưu Mạnh Vũ nói qua nguyên nhân hậu quả sự việc một lượt, nói: “Sư huynh, thương tích của cậu Trần vô cùng kỳ lạ, đệ vô dụng, chỉ có thể đến xin sư huynh cứu giúp, mời sư huynh xem”