• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân (69 Viewers)

  • Chương 520-522

Chương 520: Gợi ý

Lý Dục Thần không theo Mã Sơn về nhà.

Đề nghị của Lang Dụ Văn rất đúng, anh đã mất tích hơn một tháng, thêm hơn mười ngày cũng không sao.

Ban đầu Mã Sơn khó mà chấp nhận, nhưng anh ta tin tưởng Lý Dục Thần, chắc chắn có lý của anh.

Lý Dục Thần lo lắng nhất cho Đinh Hương, Mã Sơn nói với anh, không cần lo lắng, vì anh ta không nói với Đinh Hương tin anh đã chết.

Đương nhiên, nhưng tin tức vẫn truyền đến tai Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.

Lúc Đinh Hương gọi điện về, trong lòng Mã Sơn vừa khó chịu vừa sốt ruột, không biết có nên nói với cô ấy sự thực không.

Nhưng anh ta không ngờ Đinh Hương lại chủ động an ủi anh ta.

“Anh Mã Sơn, anh phải tin, anh Dục Thần sẽ không chết. Có lẽ anh ấy chỉ có chút chuyện, qua thời gian nữa sẽ quay về! Anh ấy chia xa chúng ta mười ba năm, chúng ta cũng từng nghĩ anh ấy đã chết, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn quay về, hơn nữa còn trở nên lợi hại như vậy. Tại sao bây giờ không tin anh ấy thêm một lần chứ?”

Mã Sơn vô cùng hổ thẹn, mình còn không lạc quan và kiên định bằng cô em gái Đinh Hương này.

Nhưng Đinh Hương nói với anh ta, là Lâm Mộng Đình nói với cô ấy như vậy.

Lúc vừa nghe được tin, Đinh Hương khóc giàn dụa nước mắt, nhưng Lâm Mộng Đình đã nói với cô ấy những lời như vậy, Đinh Hương liền nghĩ thông suốt.

Mã Sơn tự chế nhạo cười nói: “Em xem anh, đàn ông như này, còn không bằng hai cô gái!”

Lý Dục Thần cũng không ngờ Lâm Mộng Đình và Đinh Hương lại kiên cường như vậy, trong lòng tin tưởng anh như vậy, nhất thời cũng rất cảm khái.

“Chỉ là không biết Đinh Hương và Mộng Đình có bị người khác ức hiếp không?”

Mã Sơn cười nói: “Việc này em không cần lo lắng, với bản lĩnh hiện tại của họ, chỉ có đi ức hiếp người khác, người bình thường không ức hiếp nổi họ”.

Lý Dục Thần cũng phải mỉm cười.

Nghĩ cũng đúng, họ nhập môn tu hành cũng hơn hai tháng rồi, một người có cơ thể ngũ âm, một người vì bị Lâm Thiếu Bình hạ độc mà trong họa được phúc đả thông kinh mạch, lại thêm công pháp mà anh truyền thụ dựa theo đặc điểm riêng của họ, với tư chất của họ, hơn hai tháng đúng là có thể luyện ra chút bản lĩnh.

Mã Sơn lại nói: “Ở trường chẳng phải có cậu Từ đó mà, có anh ta ở đó, cũng không ai dám ức hiếp họ”.

“Từ Hiểu Bắc hả?”, Lý Dục Thần nghĩ đến Từ Thông: “Em đang muốn tìm bố của anh ta làm chút việc, chỉ là không biết lần này, họ có vượt qua được khảo nghiệm không”.



Lý Dục Thần không được tính là người nổi tiếng, cho nên cái chết của anh, chỉ truyền đi trong phạm vi cực nhỏ của trường đại học Nam Giang.

Những người này, đều là tân sinh viên tham gia tiệc chào đón tân sinh viên của Từ Hiểu Bắc lần trước.

Đinh Hương và Lâm Mộng Đình không tin Lý Dục Thần đã chết, nhưng bên ngoài truyền tin tức đi rất rầm rộ, lại khiến họ không thể không tin.

Có người bắt đầu khua môi múa mép trước mặt Từ Hiểu Bắc.

“Cậu Từ, cậu là rồng mạnh vượt sông, bị tên họ Lý đè đầu, tôi sớm tức không chịu nổi rồi!”

“Tên họ Lý đó chết rồi, đúng là ông trời có mắt, giúp cậu Từ báo thù”.

“Cậu Từ, sau này thế hệ trẻ Nam Giang, cậu là vua rồi”.

“Con bé Lâm Mộng Đình tưởng mình có chút nhan sắc, cũng chẳng thèm nhìn thẳng chúng ta một cái, tôi ngứa mắt lắm rồi. Bây giờ tên họ Lý đó đã chết, nhà họ Lâm cũng sắp xong đời, xem cô ta còn có chỗ dựa gì? Cậu Từ, cậu lên tiếng, tôi sẽ đi bắt cô ta lại, dâng cho cậu Từ!”

“Cậu Từ, cục diện Nam Giang sắp thay đổi rồi, nhà họ Từ các cậu không tham gia sao? Cậu có thể đề nghị với ông Từ, lúc này giết đến, là thời cơ tốt”.



Những lời như này, hàng ngày không biết Từ Hiểu Bắc phải nghe bao nhiêu lần.

Từ Hiểu Bắc lại không để tâm, cái gọi là người đi trà lạnh, Lý Dục Thần đã chết, những người này trở mặt cũng là chuyện bình thường.

Nhưng gã sẽ không làm vậy, tuy ban đầu vì Lý Dục Thần hại gã bị bố đánh gãy chân, nhưng thực sự là lỗi của mình.

Lý Dục Thần đã chết, gã cũng không có ý định với Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, cũng sẽ không cho phép người khác có ý đồ với Đinh Hương và Lâm Mộng Đình.

Nếu có người làm vậy trước mắt gã, gã nhất định cho người đó biết thế nào gọi là tạo nghiệp không thể sống.

Nhưng gợi ý cuối cùng, gã lại cảm thấy đúng là có thể suy nghĩ.

Nhà họ Lâm bị diệt đã gần như không thể xoay chuyển, nhà họ Viên giành đại thắng.

Cuộc chiến thương nghiệp này đã khuấy đảo cục diện của Nam Giang, lúc này là thời cơ tốt đánh vào thị trường Nam Giang.

Từ Hiểu Bắc gọi điện cho Từ Thông, nói ra suy nghĩ của mình.

Từ Thông ở phía bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, hỏi: “Con nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
Chương 521: Tin tưởng‘

Từ Hiểu Bắc dù sao cũng còn trẻ, chỉ có ý tưởng chung chung, một khi cần phương án cụ thể thì vẫn còn thiếu, suy nghĩ một lúc mới nói: “Con cho rằng nhà họ Viên đang giành ưu thế, có thể hợp tác với họ trước, hưởng lợi khi thôn tính nhà họ Lâm, tiến vào thành phố Hoà trước. Với thực lực của nhà họ Từ chúng ta, hợp tác với nhà họ Viên, nhà họ Viên chắc chắn sẽ đồng ý. Cũng sẽ trở thành một giai thoại trên thương trường. Còn thành phố Hoà chắc chắn sẽ đại loạn vì nhà họ Lâm thất bại, nhà họ Viên không ăn nổi cả thành phố Hoà, chúng ta có thể nhân cơ hội đánh bại mấy gia tộc thành phố Hoà khác…”

Từ Hiểu Bắc nói rất vô tư.

Trong lúc đang nói, bỗng nghe bố ở phía bên kia điện thoại quát lên một tiếng: “Cút! Cút về nhà cho tao!”

Từ Hiểu Bắc sợ giật mình, ngẩn người một lúc, hỏi: “Bố à, con nói sai gì sao?”

Nhưng trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.

Từ Hiểu Bắc sợ muốn chết, chỉ lúc nào bố cực kỳ tức giận mới tắt máy như vậy.

Gã lái xe cả đêm về Cô Tô, run rẩy sợ hãi đi vào thư phòng của bố gã.

Vốn tưởng Từ Thông sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí sẽ dùng đến roi, không ngờ Từ Thông vừa nhìn thấy gã, lại cười hi hi.

Từ Hiểu Bắc có chút khó hiểu, hỏi: “Bố à, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Từ Thông bảo Từ Hiểu Bắc ngồi xuống, nói: “Bố nghe nói bây giờ ở trường con là nhất? Còn có người muốn hiến đang cô Lâm và cô Đinh Hương cho con?”

Từ Hiểu Bắc nói: “Đều là những lời vớ vẩn của đám người không có não, con có khốn nạn cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn đó. Con đã dạy bảo đám người đó rồi”.

“Nói xem, con dạy bảo thế nào”.

“Con nói, nếu họ dám động vào Lâm Mộng Đình và Đinh Hương trước mắt con, con sẽ phế họ, cho họ cả đời không thể động vào phụ nữ”.

“Ừm, dạy bảo tốt lắm!”, Từ Thông gật đầu: “Nhưng vẫn không đủ”.

“Không đủ?”, Từ Hiểu Bắc không hiểu: “Vậy con phải làm thế nào?”

“Con nên phế họ luôn tại chỗ!”, Từ Thông nói.

Trong lòng Từ Hiểu Bắc run rẩy.

Gã biết, bố của mình sẽ làm được, ngay cả con trai ruột cũng có thể đánh gãy chân tại chỗ, đừng nói là người khác.

Nhưng gã vẫn không hiểu, có cần thiết phải làm vậy không? Những người này chẳng quan trọng, phế họ tại chỗ, có lợi ích gì?

Nếu nói lập uy, hình như cũng không cần lập uy như vậy ở đại học Nam Giang.

Từ Thông dường như nhìn ra trong lòng gã nghĩ gì, vỗ vai gã nói: “Thái độ của con rất đúng, nhưng chỉ nói ngoài miệng vậy, ai biết chứ? Nếu con phế họ ngay lập tức, sự việc sẽ truyền ra ngoài, sau này cậu Lý quay về sẽ biết thái độ của con, cũng biết thái độ của nhà họ Từ chúng ta”.

“Anh Lý quay về?”, Từ Hiểu Bắc kinh ngạc: “Chẳng phải anh ta chết rồi sao?”

“Con có nhìn thấy không?”, Từ Thông hỏi ngược lại.

Từ Hiểu Bắc ngây người.

“Nhưng, bên ngoài đều truyền đi rầm rộ, hơn nữa tin tức là do nhà họ Lâm truyền ra, xem tình trạng của nhà họ Lâm và nhà họ Viên, có lẽ không phải là giả”.

Từ Thông lắc đầu, nói: “Tiểu Bắc à, con phải nhớ, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, cũng phải có phán đoán của mình. Người khác nói gì, bên ngoài truyền gì, đều không quan trọng. Quan trọng là, bản thân con nhìn thấy gì? Tin cái gì?”

“Con?”, Từ Hiểu Bắc hơi ngẩn người: “Con không nhìn thấy gì hết”.

“Thế con tin Lý Dục Thần đã chết ư?”, Từ Thông nhấn mạnh.

“Con… con không biết”, Từ Hiểu Bắc không tự tin lắm nói.

Từ Thông bỗng nhiên vỗ một cái lên đầu Từ Hiểu Bắc: “Con không biết! Quên mất chân của con gãy thế nào à, rồi lại lành lặn thế nào rồi à?”

Từ Hiểu Bắc bị cái vỗ đầu làm cho tỉnh táo mấy phần.

Đúng thế, một người tay cầm sấm sét, giết người từ xa, ngay cả súng đạn cũng không sợ, làm sao chết được?

Nghĩ đến đây, gã sợ hãi một hồi.

Sao mình lại dễ dàng tin những lời đồn đó chứ?

Những người đó chưa từng thấy bản lĩnh của Lý Dục Thần thì cũng thôi đi, rõ ràng mình từng chứng kiến.

Nghĩ đến mấy ngày trước, gã còn từng gặp Lâm Mộng Đình, vì Lý Dục Thần đã chết, gã lo Lâm Mộng Đình sẽ đau lòng buồn bã, còn định đến an ủi mấy câu, không ngờ Lâm Mộng Đình hoàn toàn không coi là gì, chỉ nói một câu: “Lời đồn thôi”.

Lúc đó Từ Hiểu Bắc còn cảm thấy Lâm Mộng Đình bạc tình bạc nghĩa, bây giờ nghĩ lại, người ta có niềm tin kiên định, tin tưởng Lý Dục Thần không chết.

So sánh như vậy, mình lại không bằng một cô gái, Từ Hiểu Bắc bất giác đỏ mặt.

“Bố à!”, Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng.

“Hiểu ra rồi?”. Từ Thông hỏi.

“Con hiểu rồi”, Từ Hiểu Bắc nói.

Từ Thông cười ha ha: “Bây giờ đã hiểu vẫn chưa muộn, ít nhất không phạm lỗi lầm, hơn nữa lần này con làm rất tốt, phương hướng là đúng”.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

“Con không cần quản việc trong nhà, bố sẽ sắp xếp. Con về trường, nhiệm vụ đầu tiên, chăm sóc tốt cô Lâm và cô Đinh Hương, tuyệt đối đừng để người khác ức hiếp. Bố sẽ điều mấy vệ sĩ cho con, nếu có người dám động vào họ, con đánh hắn thật đau, mặc kệ hắn là ai”.

Từ Hiểu Bắc đáp một tiếng, rồi lái xe cả đêm về Tiền Đường.

Từ Thông tiễn con trai đi, quay về thư phòng, vừa châm điếu thuốc, hít một hơi, đã nhìn thấy một người ngồi trên sofa đối diện.

Từ Thông sợ giật mình, sặc thuốc, ho khụ khụ.

Đợi ông ta nhìn rõ người đó là ai, vội vàng dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, kích động đứng lên: “Cậu Lý!”
Chương 522: Hôn sự

Lý Dục Thần cười nói: “Ông Từ, ông vẫn khỏe chứ?”

Từ Thông cười lớn ha ha: “Ha ha ha, tôi biết ngay cậu Lý cát nhân thiên tướng, bên ngoài đều là những lời đồn vô căn cứ”.

Lý Dục Thần nói: “Hiếm khi ông Từ và cậu Từ tin tưởng, lần này cũng là đến cảm ơn ông”.

“Đâu có đâu có!”

Từ Thông ngoài mặt thì cười, nhưng cả người đã toát hết mồ hôi.

Ông ta biết Lý Dục Thần đã biết thái độ của Từ Hiểu Bắc và ông ta, thậm chí rất có thể đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bố con họ vừa nãy.

Cũng may Tiểu Bắc chưa làm ra chuyện ngu xuẩn, cũng may trong điện thoại mình đã gọi con trai về.

Ông ta không chắc chắn Lý Dục Thần đến từ lúc nào, nếu không có cuộc nói chuyện vừa nãy, thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, Lý Dục Thần liệu có xuất hiện không?

Đời người là như vậy, cơ hội luôn xuất hiện vào những lúc không thể tưởng tượng được, cho nên phải nắm bắt bất cứ lúc nào, một khắc cũng không được buông lỏng.

Nguy hiểm cũng như vậy.

“Ông Từ, tôi còn có chuyện muốn nhờ ông giúp”, Lý Dục Thần nói.

Từ Thông biết, cơ hội đã đến.

Mình lại cược đúng rồi, lấy được lòng tin của Lý Dục Thần.

Lần trước ỏ thành phố Cô bị nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu cướp trước, ông ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, đêm không ngủ nổi. Bây giờ cũng coi như lại đi trước mặt họ.

“Cậu Lý, cậu khách sáo rồi, chỉ cần cậu dặn dò, núi đao biển lửa, Từ Thông quyết không hàm hồ!”

Đương nhiên Từ Thông biết Lý Dục Thần không thể nào bảo ông ta lên núi đao xuống biển lửa, nhưng lời này cũng không thể hoàn toàn nói là lời xã giao. Nếu có lợi cho gia tộc, ông ta cũng sẵn sàng chấp nhận.

“Qua mười ngày nữa, Tiền Đường tổ chức đại hội võ lâm, không biết ông Từ có nghe nói đến không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Đương nhiên tôi biết”, Từ Thông nói: “Hai đại tông sư Tiền Đường đọ sức, tôi vốn muốn đi góp vui. Cậu Lý, cần tôi làm việc gì?”

Lý Dục Thần nói: “Tối muốn nhờ ông tổ chức lễ đính hôn trước một ngày đại hội tông sư”.

“Lễ đính hôn?”, Từ Thông ngẩn người, bỗng hiểu ra, vui vẻ nói: “Cậu Lý muốn đính hôn với cô Lâm phải không? Chúc mừng chúc mừng! Cậu yên tâm, cứ giao việc này cho tôi, cậu có yêu cầu gì?”

Lý Dục Thần cười nói: “Yêu cầu rất đơn giản, hai điều. Thứ nhất, càng vẻ vang hoành tráng càng tốt. Thứ hai, không được tiết lộ với bất kỳ ai là tôi bảo ông làm, chỉ nói là lễ đính hôn của một vị công tử hào môn thủ đô đính hôn với tiểu thư thế gia Nam Giang là được, có thể làm cho thần bí một chút. Nhưng nói trước nhé, tiền thì ông phải cho tôi vay trước, sau này trả hết cho ông”.

“Yên tâm đi, cậu Lý, cứ giao cho tôi. Tiền với không tiền gì chứ, coi như quà mừng tôi tặng cậu Lý! Ha ha ha…”, Từ Thông bỗng cười ha ha: “Công tử hào môn thủ đô thần bí, và tiểu thư thế gia Nam Giang… , ha ha ha, đây là chuyện thú vị, nghĩ cũng thấy có hứng!”



Dạo này Trần Văn Học vô cùng bực bội, cả ngày chỉ có thể mượn rượu giải sầu.

Toàn bộ dự án đầu tư chủ đạo của anh ta đều tạm dừng, tài sản và quyền lực đều bị gia tộc thu hồi.

Đây là quyết định trên hội nghị gia tộc, đương nhiên cũng được Trần Định Bang, bố của anh ta đồng ý.

Nhưng đây chưa phải là việc khiến anh ta bực bội nhất, bực mình nhất là, trong nhà định một mối hôn sự cho anh ta, đối phương là con gái của nhà họ Hoàng, tên là Hoàng Giai Huệ.

Gặp mặt mấy lần, cũng không thể nói người ta không tốt, dung mạo khí chất cũng coi là hàng đầu, gia thế của nhà họ Hoàng cũng coi là lừng lẫy, còn có tông sư tọa trấn.

Nhưng anh ta có thể chấp nhận bất kỳ ai, chỉ không thể chấp nhận nhà họ Hoàng.

Vì giữa mẹ của anh và nhà họ Hoàng có mâu thuẫn không thể hòa giải, thậm chí nói là thù hận.

Mẹ của Trần Văn Học tên là La Bội Dao. Nhà họ La vốn cũng là đại tộc thế gia ở Thân Châu, luôn là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Hoàng, hai nhà tranh đấu gần trăm năm.

Sau này nhà họ La lụi bại, cái chết của ông ngoại bà ngoại, và hai người cậu của Trần Văn Học đều liên quan đến nhà họ Hoàng. Cho nên trong mắt mẹ La Bội Dao của anh ta, nhà họ Hoàng là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ La.

Bây giờ nhà họ Trần định hôn sự cho anh ta, chính là đánh vào mặt mẹ anh.

Anh ta tin đây không phải là chủ ý của bố, bố không phải là người vô tình vô nghĩa, có lẽ là chủ ý của trưởng bối khác trong gia tộc.

Dạo này việc làm ăn trên biển của nhà họ Trần không được thuận lợi, xung đột với đảo Cửu Long, tổn thất rất lớn.

Còn nhà họ Hoàng không những có thực lực về kinh doanh, mà còn có tông sư tọa trấn. Mượn uy danh của tông sư nhà họ Hoàng, cũng có thể đối kháng với đảo Cửu Long.

Bố là tộc trưởng nhà họ Trần, vì áp lực gia tộc, đã đồng ý chuyện này.

Nghe nói trên hội nghị gia tộc, bố và đám người già trong gia tộc tranh cãi rất lâu, cũng đề xuất cho những con cháu họ Trần khác trong gia tộc đi kết thân. Nhưng đám người già đó cho rằng, chỉ có con trai của gia tộc mới đủ trọng lượng, nên quyết định chuyện hoang đường này.

Trần Văn Học không dám nói với mẹ chuyện này, chỉ sợ mẹ tức giận, sức khỏe không chịu nổi.

Anh ta nghĩ rất nhiều cách, cũng không nghĩ ra phải giải quyết chuyện này thế nào.

Lại vào lúc này, truyền đến tin Lý Dục Thần đã chết.

Nếu Lý Dục Thần chết, có nghĩa là nhà họ Lâm sẽ bị diệt thực sự, và đầu tư ở thành phố Hòa của Trần Văn Học thất bại hoàn toàn.

Anh ta thành kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, thậm chí nhà họ Hoàng đề nghị, cho Trần Văn Học ở rể nhà họ Hoàng.

Nhà họ Trần lại nói có thể suy nghĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom