-
Chương 502-505
Chương 502: Khe nứt hư không
“Làm sao có thể?”
Khuôn mặt Âm Vô Cực lộ ra vẻ kinh sợ.
Tia sét giăng đầy bầu trời như này, đã vượt qua uy lực của lôi kiếp bình thường.
Rõ ràng đối phương không cường mạnh, tại sao trong tay lại có thần khi như vậy?
Làm sao cậu ta có thể nắm giữ sức mạnh khủng bố như vậy?
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Đối diện với dòng điện ngập trời, luồng uy áp đáng sợ vô cùng cường mạnh đó, Âm Vô Cực sợ thực sự.
Tám trăm năm nay, đây là lần thứ hai lão ta cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên, là khi lão ta từ khe nứt không gian chui vào bí cảnh, nhìn thấy thứ đó.
Âm Vô Cực muốn bỏ chạy, nhưng áp lực vô cùng vô tận đến từ trời đất khiến lão ta không nhúc nhích nổi.
Cơ thể của lão ta bị sức mạnh cường mạnh vô hình giam giữ.
Tia sét trên không trung bắt đầu giáng xuống, rơi lên mũi rìu của Lý Dục Thần.
Từng đường từng đường liên tiếp, khi tất cả tia sét giáng xuống, dường như cả bầu trời sập xuống, thu nhỏ thành một điểm, một cái rìu.
Từ mặt đất nhìn lên, là một người cầm một cái rìu, cái rìu phát ra hào quang, nâng đỡ cả bầu trời.
Âm Vô Cực tuyệt vọng nhìn người đàn ông cầm cái rìu sấm sét đứng giữa chớp điện đó.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Đây là câu hỏi cuối cùng lão ta hỏi ra, cũng là câu nói cuối cùng lão ta để lại trên thế gian này.
Tiếc là lão ta mãi mãi không biết câu trả lời.
Trên chiếc rìu sấm sét bắn ra một đường sét thô to, đánh thẳng vào Âm Vô Cực.
Hào quang chói mắt này khiến tất cả mọi thứ giữa trời đất mất đi ánh sáng, ngay cả mặt trời trên trời cũng ảm đạm tối tăm.
Sau đó, là một tiếng sét đánh vang lên.
Âm Vô Cực biến mất như một hạt bụi trong hào quang chói mắt.
Sét đánh xuống mặt đất.
Hào quang nứt ra, cả thế giới chỉ còn lại một mảng ánh sáng trắng.
Mọi người đứng trong ánh sáng, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang chấn rung.
Từ lúc tia sét giáng xuống, ánh sáng trắng nổ nứt, thực ra chỉ trong chớp mắt.
Nhưng năng lượng khủng bố trong chớp mắt đó khiến người ta tưởng thế giới sẽ bị hủy diệt.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Hồng Yên tưởng tượng, giả dụ như cậu Lý thực sự là kẻ xấu như ban đầu cô ta nghĩ, hoặc là giả dụ như người nắm giữ năng lượng khủng bố đó là Âm Vô Cực…
Cô ta sợ giật mình bởi chính suy nghĩ này của mình, mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ánh sáng trắng biến mất, đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng, rơi vào trong tối tăm.
Không nhìn thấy gì hết.
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân vẫn đang chấn rung.
Dường như sức mạnh của sét đánh vừa nãy giáng sâu xuống đất, gọi thức tỉnh năng lượng ngủ sâu trong lòng đất.
Chỉ có Lam Điền, cô bé không cần thích ứng, linh giác bẩm sinh khiến cô bé đi lại tự do giữa bóng tối và ánh sáng.
Cô bé nhìn thấy chỗ mà lão tổ Âm Sơn bị sét đánh trúng vừa nãy, không gian nứt ra một đường.
Đó là một đường khe nứt dài hẹp, u tối, thâm sâu.
Đại địa chấn rung, một số thứ màu trắng từ khe nứt chui ra.
Sau đó, cô bé nghe thấy Lý Dục Thần hét lớn:
“Nghiêm Cẩn!”, đưa cần câu rồng cho tôi!”
Trong tay Nghiêm Cẩn cầm cần câu rồng, nhìn xung quanh khó hiểu: “Anh rể! Em ở đây! Em không nhìn thấy!”
Tuy cậu ta có thể phân biệt phương hướng qua âm thanh, nhưng khoảng cách xa như vậy, cậu ta không thể ném cần câu rồng qua, còn thần thức cũng giống như thị lực, năng lượng vừa nãy đánh trúng nhất thời không thể hồi phục, muốn ném cần câu rồng qua, dùng thuật pháp điều khiển vật ném xa một chút cũng không làm được.
Lam Điền đột nhiên tiến lên, tóm lấy cây bút trong tay Nghiêm Cẩn, rồi chạy về phía Lý Dục Thần.
“Chú ơi, thứ chú cần đây!”, cô bé hét.
Nhưng đường núi ghập ghềnh không dễ đi, đăc biệt là đối với một cô bé.
Cô bé suýt ngã.
Đầu gối đập mạnh lên hòn đá.
Cô bé cắn răng, đứng lên, tiếp tục chạy.
Khe nét u tối, rạch ngang trong hư không đó giống như con đường thông đến địa ngục.
Những thứ màu trắng dập dờn bay ra từ bên trong tỏa ra mùi chết chóc.
Sau đó, cô bé nghe thấy một tiếng gầm trầm bức.
Không gian xung quanh xuất hiện một số thứ kỳ lạ, đường sườn núi phía xa lại đang lay động, lên lên xuống xuống, giống như làn sóng.
Cuối cùng cô bé nhìn rõ, đó không phải là sườn núi, đó là thân thể của một con rồng khổng lồ, uốn lượn quanh co trong đầm hoang rộng lớn, vừa hay lấy họ làm trung tâm, nói cách khác lấy đường khe nứt hư không đó làm trung tâm, lượn một vòng lớn.
Mỗi một ngọn núi đều là lưng của nó nhô lên, hoặc là vây rồng trên lưng nhô lên.
Thân thể nó lúc ẩn lúc hiện, lúc thì trong hiện thực, lúc thì trong hư không.
Thứ màu trắng bay ra từ trong khe nứt vừa nãy là râu rồng của nó.
Sau đó, một cái đầu rồng to lớn xuất hiện, giống như một ngọn núi nhỏ lơ lửng trong không trung.
Lam Điền cố hết sức chạy.
Cô bé không biếng trong tay cầm cái gì, nhưng cô bé biết rất quan trọng.
Nhưng cô bé bất lực biết bao, nhỏ bé biết bao, ở nơi hoang dã không có đường, dưới sự quan sát của mắt rồng khổng lồ.
Cô ta cảm thấy cơ thể nhỏ bé của mình nhỏ bé giống một hạt cát.
“Chú à, của chú đây!”
Lam Điền hét lớn.
Con rồng đó dường như cũng chú ý đến cô bé, hơi xoay cái đầu rồng khổng lồ nhìn sang cô bé.
Chương 503: Cần râu rồng
Sườn núi phía xa lại động đậy.
Đúng lúc này, một thứ gì ấm áp bao trùm lấy cô bé, cảm giác này rất quen thuộc.
Sau đó, cô bé đến trước mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng, sau đó đặt nhẹ cô bé xuống đất.
Bây giờ anh không dám làm thêm động tác thừa nào, kể cả đưa Lam Điền đến bên cạnh mấy người Tạ bà bà.
Trên thực tế, đưa cô bé qua đó cũng vô ích. Đối diện với con rồng khổng lồ như vậy, con người ở đâu cũng không khác gì nhau.
Không ai có năng lực bảo vệ ai, kể cả bản thân anh.
Lý Dục Thần cũng không ngờ sẽ gặp được một con rồng thực sự ở đây.
Tuy đây chỉ là long hồn.
Còn máu thịt của nó, có lẽ đã chết từ lâu, hoặc là còn ở trong hư không nứt ra đó chưa xuất hiện.
Nhưng long hồn này đã đủ để hô mưa gọi gió vô địch ở thế giới này.
Giao long trong gậy Ô Long của Thiệu Cư Ông so với nó, chỉ là con giun đất thôi.
Lý Dục Thần không dám sơ suất, anh không chắc chắn rồng mà Nghiêm Tử Lăng câu năm đó như thế nào, cần câu rồng có thể đối phó với con vật khổng lồ thế này không, nhưng đã có vũ khí chuyên đối phó rồng, đương nhiên phải sử dụng.
Anh tung ta ngũ hành vi kiếm đầu tiên, bốn mươi chín đường kiếm quang bắn ra, kết trận trong không trung, kiếm khí như mưa, bắn về phía rồng hoang.
Nhưng những kiếm khí này dường như không thể gây ra sát thương lớn bao nhiêu với nó, ngược lại còn khiến rồng hoang nổi giận.
Rồng hoang gầm lên một tiếng, đầu rồng khổng lồ lao về phía Lý Dục Thần, giống như thái sơn đè đỉnh.
Sườn núi xung quanh cũng bắt đầu di chuyển phập phồng dữ đội.
Đại địa ầm ầm chấn rung.
Mọi người dưới đất ngã đông ngã tây.
Lúc này, thị lực của mọi người đã hồi phục bình thường.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, người nào cũng nghi ngờ mình bị ảo giác.
Cho đến khi Lý Dục Thần phát động tấn công, rồng hoang phản kích, mọi người mới tin, đây là sự thực.
Cơ thể của rồng khổng lồ lượn vòng khắp trăm dặm, mọi người không thể thoát thân, liền dứt khoát không tháo chạy nữa.
Lúc này, tất cả hy vọng đều gửi gắm lên Lý Dục Thần.
Chỉ có thể kỳ vọng anh lại phát ra thần uy lần nữa, giống như giết lão tổ Âm Dương vừa nãy.
Nhưng trong lòng Lý Dục Thần biết rất rõ, lão tổ Âm Sơn và rồng hoang không cùng một đẳng cấp.
Lão tổ Âm Sơn vốn mạnh hơn anh, luận cảnh giới, lão ta ít nhất cũng trải qua hai lần lôi kiếp.
Sở dĩ có thể giết vượt cấp, là vì trong tay mình có thần khí rìu lôi công, còn ở đầm hoang, vừa hay là nơi rìu sấm sét có thể phát huy uy lực nhất.
Lại thêm lão tổ Âm Sơn chần chừ, nếu lão ta lập tức ra tay, có lẽ Lý Dục Thần không có cơ hội dùng rìu sấm sét triệu hồi sấm sét vạn dặm.
Lão tổ Âm Sơn ở trước mặt con rồng này, cũng chỉ có số phận nhét đầy răng con rồng.
Bây giờ cuối cùng Lý Dục Thần đã biết tại sao phái Âm Sơn muốn đến Nam Giang tìm cần câu rồng và cây cung Tiền Vương.
Lý Dục Thần không phải không thể dùng rìu sấm sét lần nữa.
Nhưng sấm sét không phải là vô tận, dùng một lần, thì phải đợi sấm sét thiên đại hội tụ, nếu không, sấm sét không đủ, sử dụng lần nữa thì uy lực rất nhỏ.
Nói theo cách nói bây giờ, thời gian hồi phục của kỹ năng này khá dài.
Ngoài ra, thực lực hiện tại của anh cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của rìu sấm sét, tập trung sấm sét trong đầm hoang vạn dặm chưa đến một phần trăm. Cho dù gọi đến sấm sét như vừa nãy, cũng không thể gây sát thương chí mạng với con rồng này.
Trong lúc anh thi triển thuật pháp, đòn phản kích của rồng lại là đòn chí mạng.
Giống như bây giờ, đầu rồng đè xuống giống như một ngọn núi khổng lồ, miệng rộng mở ra giống như vực sâu.
Lý Dục Thần quăng cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay ra, kim quang bao trùm anh vút lên trời, sau đó, bốn mươi chín đường kim quang cũng bay theo, ở ngay phía sau anh, để lại mấy chục đuôi lửa sáng rực.
Rồng hoang ngẩng đầu đuổi theo.
Lý Dục Thần vung ra cần câu rồng trong tay về phía sau.
Tuy anh chưa từng học đạo pháp của Nghiêm Tử Lăng, nhưng tiên pháp Thiên Đô, là chính tông của vạn pháp, tổ sư gia các môn phái ngồi đầy trong vạn tiên trận.
Lại thêm lúc ở thành phố Mai, từng thấy Nghiêm Cẩn thi triển thuật pháp bên sông, cầm được cần câu rồng, anh đã ngộ ra cách sử dụng.
Trên đầu cần câu rồng bay ra rất nhiều đường dây tơ, hai đường trong đó cực kỳ thô to, lập tức quấn lên đầu của rồng hoang.
Sau đó, rất nhiều đường sợ nhỏ hơn cũng quấn lên.
Rồng hoang lắc đầu hai cái, lại không thể thoát khỏi.
Việc này như đã chọc giận rồng hoang, nó bỗng nâng cái đuôi đập đến.
Lần này, cả thân rồng đều hoạt động, sườn núi phía xa di chuyển ngang đến.
Nhưng sợ tơ nhỏ trên cần câu rồng liên tục bay ra không ngừng, chằng chịt giăng khắp không trung, giữ chặt cái đuôi đập đến.
Còn những sợi tơ quấn chặt đầu rồng cũng tiếp tục kéo dài ra, quấn lên thân rồng ở phía xa, nhìn khí thế đó, lại muốn quấn chặt cả con rồng, quấn thành cái kén cho con rồng.
Rồng hoang tức giận gầm thét một tiếng, cơ thể run lên.
Lý Dục Thần lập tức cảm thấy pháp lực của mình không đủ dùng nữa. Măc dù có thần khí như cần câu rồng trong tay, cũng không nhốt chặt được con rồng này.
Anh rút Thiên Đô Lệnh ném ra.
Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, hai chữ Thiên Đô bên trên phát ra kim quang, kim quang bào trùm, trùm lên đầu rồng.
Trong kim quang có rất nhiều phù hiệu kỳ lạ, ngoe nguẩy giống như nòng nọc.
Rồng hoang giãy dụa vật lộn yếu dần, rồi dần bất động.
PS:
Tác giả mới thêm truyện mới:
Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Chương 504: Mất tích
Lý Dục Thần biết, cục diện này không duy trì được bao lâu.
Vì vậy kiếm quyết vừa ra, bốn mươi chín đường kiếm quang vội dừng trong không trung, chuyển hướng, bắn về phía bốn mươi chín đại huyệt trên thân rồng.
Đường kiếm cuối cùng, Lý Dục Thần dứt khoát cũng không điều khiển kiếm nữa, đường kiếm bay thẳng đến đầu rồng, bắn vào giữa đôi lông mày.
Con rồng như bị khóa chặt, thân rồng khổng lồ mềm nhũn xuống, đầu rồng rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.
Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm, thu lại Thiên Đô Lệnh.
Nhưng đúng lúc này, việc lạ đột ngột xảy ra, một tiếng rồng gầm, con rồng đó bỗng tỉnh lại, giãy dụa, sợi dây câu rồng quấn chặt trên người bị đứt hết, bốn mươi chín cây châm ngũ hành trên lưng bắn ra, và vút lên trời với tốc độ cực nhanh.
Sau đó, cây châm trên đầu rồng cũng bay ra, bắn về phía Lý Dục Thần, tốc độ còn nhanh hơn lúc bay đi.
Thậm chí Lý Dục Thần không kịp tránh, chỉ có thể giơ Thiên Đô Lệnh trước người ngăn đỡ.
Châm ngũ hành cạch một tiếng đâm vào Thiên Đô Lệnh, cũng may lệnh bài được làm từ chất liệu đặc biệt, không đâm xuyên được.
Nhưng một luồng lực lớn đập lên lồng ngực của Lý Dục Thần, đánh bay Lý Dục Thần, phập một tiếng đụng lên thân rồng phía sau.
Gru!
Rồng hoang há miệng, gầm ra trận gió mạnh.
Nếu lúc này nó cắn một cái xuống, có thể dễ dàng nuốt chửng toàn bộ mọi người dưới đất vào bụng.
Nhưng đúng lúc này, khe nứt không gian u tối nứt ra phía sau nó bắt đầu chậm rãi đóng lại.
Rồng hoang dương như phát hiện được điều gì, quay đầu nhìn, gầm một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào.
Khi thân thể khổng lồ của nó cuốn đến, vừa hay cuốn theo Lý Dục Thần, cũng mang cả Lam Điền bay lên, cùng rơi vào trong khe nứt hư không.
Khe nứt không gian đóng lại hoàn toàn.
Tất cả lại trở lại như cũ.
Mặt trời treo cao cao trên bầu trời, mấy đám mây trắng lờ lững trôi trong không trung.
Phía xa là dãy núi nhấp nhô, tuyết trên đỉnh núi phản chiếu ánh nắng.
Gần đó là những tảng đá kỳ lạ lởm chởm và những rừng cây cao thấp rậm rạp.
Nghiêm Cẩn lập tức hét lớn: “Anh rể!”
Những người khác cũng định thần lại, đều bắt đầu tìm kiếm trong đầm hoang.
Họ không có đôi mắt linh giác bẩm sinh như của Lam Điền, không thể nhìn thấy khe nứt không gian khi bí cảnh mở ra, vốn không biết Lý Dục Thần và Lam Điền đã bị cuốn vào trong đó.
“Cậu Lý!”
“Lam Điền!”
“Cậu Lý!”
…
Tạ bà bà dẫn các cô gái của Bách Hoa Cốc, không ngừng hô gọi.
Họ tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong phạm vi bán kính mấy chục dặm, thậm chí nhặt được về bốn mươi chín cây châm ngũ hành nhỏ đó, Nghiêm Cẩn cũng nhặt được cần câu rồng của cậu ta.
Nhưng không có dấu vết của Lý Dục Thần và Lam Điền.
Ba ngày sau, Tạ bà bà đau lòng tuyên bố: “Cậu Lý và cô bé Lam Điền đã đến một thế giới khác”.
Nghiêm Cẩn ngồi dưới đất, khóc thút thít.
Cậu ta tự trách dằn vặt.
Nếu không phải vì cậu ta, Lý Dục Thần sẽ không đến Lâm Hoang, cũng sẽ không xảy ra mọi việc sau này.
Trong các cô gái của Bách Hoa Cốc, người khóc đau thương nhất lại là Tạ Hồng Yên mắng Lý Dục Thần nhiều nhất.
Cô ta vừa khóc vừa chửi rủa ông trời, ngay cả ma đầu độc ác cùng cực như Âm Vô Cực cũng có thể sống đến tám trăm năm, tại sao lại đối xử với cậu Lý và Lam Điền như vậy.
Các cô gái khác của Bách Hoa Cốc cũng đau buồn như vậy, đều khóc sụt sùi.
Tạ bà bà không biết nên khuyên những thanh niên này thế nào, chỉ có thể để mặc họ.
Chỉ có Mộc Niên Phong không khóc.
Trong lòng ông ta trống rỗng, lại tỉnh táo dị thường. Những chuyện trải qua mấy ngày nay còn đặc sắc cả đời ông ta. Ông ta thấy may mắn vì mình đã đưa ra lựa chọn chính xác, từ nay có thể làm một người bình thường.
Tuy người giúp ông ta đưa ra lựa chọn này không còn nữa, nhưng ông ta cảm nhận được hào quang còn ấm áp và chói mắt hơn mặt trời.
Ông ta kỳ vọng, mình cũng sẽ trở thành người như vậy, cho dù không nóng, không sáng như vậy, cũng có thể chiếu sáng con đường dưới chân người khác, thậm chí chỉ là một con đom đóm, cũng có thể dẫn dắt người khác, đi ra khỏi bóng tối, hướng tới ánh sáng.
Tạ bà bà đưa mọi người về Bách Hoa Cốc, lại bảo Tạ Huyền Nguyệt và Tạ Hồng Lăng đến trấn Lâm Hoang thuê mấy cửa hàng, mở Bách Hoa Đường.
Đây là làm theo ý của Lý Dục Thần, là trừng phạt sau khi rắn độc cắn dân chúng trong trấn.
Tạ bà bà cũng nghĩ kỹ rồi, không còn phái Âm Sơn nữa, Bách Hoa Cốc đã mất đi đối tượng và mục tiêu tranh đấu, sau này kinh doanh tốt y quán Bách Hoa Đường này, chữa bệnh cứu người, truyền thừa châm pháp Ngũ Ương đời đời kiếp kiếp.
Mộc Niên Phong về đến cửa hàng thổ sản rừng núi ban đầu, tu sửa lại căn nhà đã nát, tiếp tục kinh doanh hàng thổ sản.
Nghiêm Cẩn gọi điện về nhà, nhưng không nói chuyện của Lý Dục Thần, chỉ báo bình an, nói mấy ngày nữa sẽ về.
Cậu ta ở cùng các nữ đệ tử của Bách Hoa Cốc, hàng ngày đều đến đầm hoang tìm tung tích của Lý Dục Thần, hy vọng kỳ tích xảy ra.
Nhưng một tuần trôi qua, cậu ta mới tuyệt vọng hoàn toàn.
Đã qua hết mười ngày từ khi cậu ta rời khỏi thành phố Mai, người của nhà họ Nghiêm và nhà họ Lâm ngày nào cũng gọi điện giục hỏi, cuối cùng cậu ta mới hạ quyết tâm quay về.
Nghiêm Cẩn về đến thành phố Mai, cùng mang theo tin xấu Lý Dục Thần mất tích về, và nhanh chóng truyền đến thành phố Hoà.
Lần này, gần như cả thành phố Hoà sôi sục.
PS:
Tác giả mới thêm truyện mới:
Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Chương 505: Phát tin đi
Khi Nghiêm Tuệ Mẫn vừa nghe được tin này, liền rơi nước mắt.
Con rể tốt như vậy, nói mất là mất ư?
Bà ta không chỉ hỏi Nghiêm Cẩn một lần, mà hỏi đi hỏi lại mỗi một chi tiết của sự việc, chỉ sợ trẻ con còn nhỏ, hiểu nhầm.
Cuối cùng, bà ta không thể không thừa nhận, cậu bé Nghiêm Cẩn tư duy chặt chẽ, tâm tư còn tinh tế hơn Lâm Vân nhiều, đợi ở trấn Lâm Hoang gần mười ngày, cũng vẫn đợi về thành phố Mai mới nói ra sự việc, nếu là Lâm Vân, sợ là đã gọi điện báo từ lâu rồi.
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng vẫn ôm một tia hy vọng, dù sao cũng không tìm thấy thi thể của Lý Dục Thần.
Bà ta quyết định lập tức về thành phố Hoà, nói sự việc này cho chồng Lâm Thu Thanh.
Khi Lâm Thu Thanh nghe được tin này, liền mềm nhũn người, suýt nữa ngã xuống đất.
Hiện giờ Lý Dục Thần quá quan trọng với nhà họ Lâm, có thể nói hy vọng của cả nhà họ Lâm đều đặt vào Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần chết rồi, có nghĩa là nhà họ Lâm thực sự rơi vào đường cùng.
Cuộc chiến thương mại với nhà họ Viên, nhà họ Lâm không có chút hy vọng đánh thắng nào, bây giờ toàn bộ dựa vào Lang Dụ Văn chỉ huy. Một khi tin Lý Dục Thần đã chết được truyền đi, nhà họ Viên sẽ càng thêm ngang ngược.
Hoặc là lùi một vạn bước mà nói, thua cuộc chiến thương mại, nhiều nhất cũng chỉ từ hào môn biến thành dân nghèo, trong lịch sử nhà họ Lâm cũng không phải chưa từng lụi bại, cũng từng sống ngày tháng khổ cực. Chỉ cần người còn, thì sẽ có hy vọng dựng dậy.
Chỉ cần Lý Dục Thần còn, tính mạng của người nhà họ Lâm vẫn an toàn. Nhưng Lý Dục Thần chết, có nghĩa là sức mạnh cường mạnh duy nhất có thể bảo vệ nhà họ Lâm cũng không còn, sau khi nhà họ Viên đánh bại nhà họ Lâm trong kinh doanh, rất có thể sẽ đuổi cùng giết tận, lúc đó, thì thực sự là tai họa ngập đầu.
Lâm Thu Thanh đang định đi báo cáo với ông cụ, Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Thu Thanh, sức khỏe của bố chúng ta, hay là thôi đi, ông cụ còn sống, ít nhất nhà họ Lâm chúng ta còn có chỗ dựa tinh thần, nếu ông cụ có mệnh hệ gì…”
Lâm Thu Thanh thở dài nói: “Ầy, vẫn là bà suy nghĩ chu đáo, tôi đang ruột gan rối bời, thực sự hổ thẹn với thân phận gia chủ”.
Nghiêm Tuệ Mẫn an ủi nói: “Ông là người trong cuộc, ruột gan rối bời cũng là bình thường, tôi chỉ là một người phụ nữ, cũng không giúp được gì trong chuyện kinh doanh, chỉ có thể suy nghĩ việc nhà cho ông”.
“Cũng vất vả cho bà rồi! Vốn dĩ tôi còn nghĩ, đợi các con lớn hơn một chút, thành lập gia đình thì giao gia nghiệp cho chúng, hai chúng ta chỉ cần hưởng phúc. Không ngờ gặp phải nhiều chuyện như vậy. Không những không thể cho bà hưởng phúc, còn bắt bà chạy đi chạy lại giữa thành phố Hòa với thành phố Mai, nhà họ Lâm, nhà họ Nghiêm, hai bên đều cần bà chăm sóc. Bà còn trẻ như vậy, đẹp như vậy…”
Lâm Thu Thanh nhìn vợ sắc mặt tiều tụy nhưng không che được vẻ xinh đẹp trước đây, hơi đau lòng.
“Ai bảo tôi gả cho ông chứ!”, Nghiêm Tuệ Mẫn cười: “Ông cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ việc quan trọng nhất, vẫn là làm tốt chuyện trước mắt. Thằng bé Lý Dục Thần, còn mang ít niềm vui bất ngờ cho chúng ta sao, nói không chừng lần này cũng chỉ là hú hồn một phen thôi”.
Bà ta quay đầu nhìn ra cửa sổ, dường như xuyên thấu thời gian không gian xa xôi, nhưng lòng vẫn trầm xuống, không nhịn được một giọt nước mắt lăn xuống.
“Chuyện này, không nói cho bọn trẻ vội”.
Lâm Thu Thanh gật đầu nói: “Cũng được, cứ giấu đã vậy, nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng với chỗ cậu Lang”.
“Nhưng nếu cậu Lang biết Lý Dục Thần xảy ra chuyện, liệu có…”
“Nếu cậu ta làm như vậy, là chuyện của cậu ta, tôi không có quyền làm gì, nhưng cậu ta có quyền được biết, tôi cũng có nghĩa vụ nói cho cậu ta biết”.
Nghiêm Tuệ Mẫn gật đầu, bà ta biết chồng nói đúng, nhưng trong lòng bà ta càng lo lắng hơn.
Lang Dụ Văn không hoảng hốt kinh sợ như Lâm Thu Thanh tưởng tượng, mà khá là bình tĩnh. Thậm chí anh ta không hỏi thêm một câu, ví dụ như Lý Dục Thần xảy ra chuyện thế nào, còn có hy vọng sống không.
Anh ta chỉ lặng lẽ châm một điếu thuốc, hút mãi cho đến khi chỉ còn đầu mẩu thuốc, dập mẩu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó nói: “Phát thông tin ra đi”.
Lâm Thu Thanh ngẩn người.
“Phát tin ra ư? Cậu Lang, nếu làm vậy, lòng người sẽ mất, bây giờ chúng ta dựa vào hết Dục Thần, còn có thể có được sự ủng hộ, nếu biết Lý Dục Thần đã chết…”
Khi nói đến hai chữ “đã chết”, trong lòng Lâm Thu Thanh lạnh buốt, bất giác run lên.
“Vừa hay giúp cậu Lý kiểm tra phẩm chất của những người đó”, Lang Dụ Văn bình tĩnh nói.
“Hả?”
Lâm Thu Thanh không hiểu, người đã không còn, còn có gì đáng thử nghiệm.
“Còn nhà họ Viên thì sao? Dạo này nhà họ Viên càng ngày càng tấn công mạnh, một khi họ biết Dục Thần xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ toàn lực phát động tấn công, chắc chắn chúng ta sẽ không đỡ được!”
“Cho dù họ không biết, chúng ta có thể trụ được mấy ngày?”
Lang Dụ Văn đẩy kính mắt, lại lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi hút một hơi thật sâu, nhả ra một làm khói trắng dày đặc.
“Giấu cũng không giấu được, chưa được mấy ngày nhà họ Viên sẽ biết. Nhưng nếu bây giờ ông phát tin này ra, khi họ phát hiện nguồn gốc của tin tức là do ông chủ động phát ra, họ sẽ nghi ngờ liệu có phải là ông tung hỏa mù, nghi ngờ ông nhất định có âm mưu gì đó. Họ sẽ không dám đánh với ông, chỉ cần họ kiêng sợ, không dám quyết chiến với chúng ta, chúng ta sẽ có cơ hội, ít nhất có thể trụ thêm một thời gian”.
Lâm Thu Thanh không thể không khâm phục Lang Dụ Văn, không chỉ tài năng, chỉ với sự bình tĩnh này, không phải người bình thường có thể làm được.
“Làm sao có thể?”
Khuôn mặt Âm Vô Cực lộ ra vẻ kinh sợ.
Tia sét giăng đầy bầu trời như này, đã vượt qua uy lực của lôi kiếp bình thường.
Rõ ràng đối phương không cường mạnh, tại sao trong tay lại có thần khi như vậy?
Làm sao cậu ta có thể nắm giữ sức mạnh khủng bố như vậy?
Rốt cuộc cậu ta là ai?
Đối diện với dòng điện ngập trời, luồng uy áp đáng sợ vô cùng cường mạnh đó, Âm Vô Cực sợ thực sự.
Tám trăm năm nay, đây là lần thứ hai lão ta cảm thấy sợ hãi.
Lần đầu tiên, là khi lão ta từ khe nứt không gian chui vào bí cảnh, nhìn thấy thứ đó.
Âm Vô Cực muốn bỏ chạy, nhưng áp lực vô cùng vô tận đến từ trời đất khiến lão ta không nhúc nhích nổi.
Cơ thể của lão ta bị sức mạnh cường mạnh vô hình giam giữ.
Tia sét trên không trung bắt đầu giáng xuống, rơi lên mũi rìu của Lý Dục Thần.
Từng đường từng đường liên tiếp, khi tất cả tia sét giáng xuống, dường như cả bầu trời sập xuống, thu nhỏ thành một điểm, một cái rìu.
Từ mặt đất nhìn lên, là một người cầm một cái rìu, cái rìu phát ra hào quang, nâng đỡ cả bầu trời.
Âm Vô Cực tuyệt vọng nhìn người đàn ông cầm cái rìu sấm sét đứng giữa chớp điện đó.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Đây là câu hỏi cuối cùng lão ta hỏi ra, cũng là câu nói cuối cùng lão ta để lại trên thế gian này.
Tiếc là lão ta mãi mãi không biết câu trả lời.
Trên chiếc rìu sấm sét bắn ra một đường sét thô to, đánh thẳng vào Âm Vô Cực.
Hào quang chói mắt này khiến tất cả mọi thứ giữa trời đất mất đi ánh sáng, ngay cả mặt trời trên trời cũng ảm đạm tối tăm.
Sau đó, là một tiếng sét đánh vang lên.
Âm Vô Cực biến mất như một hạt bụi trong hào quang chói mắt.
Sét đánh xuống mặt đất.
Hào quang nứt ra, cả thế giới chỉ còn lại một mảng ánh sáng trắng.
Mọi người đứng trong ánh sáng, chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân đang chấn rung.
Từ lúc tia sét giáng xuống, ánh sáng trắng nổ nứt, thực ra chỉ trong chớp mắt.
Nhưng năng lượng khủng bố trong chớp mắt đó khiến người ta tưởng thế giới sẽ bị hủy diệt.
Trong khoảnh khắc đó, Tạ Hồng Yên tưởng tượng, giả dụ như cậu Lý thực sự là kẻ xấu như ban đầu cô ta nghĩ, hoặc là giả dụ như người nắm giữ năng lượng khủng bố đó là Âm Vô Cực…
Cô ta sợ giật mình bởi chính suy nghĩ này của mình, mới phát hiện toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Ánh sáng trắng biến mất, đôi mắt của mọi người nhất thời không thể thích ứng, rơi vào trong tối tăm.
Không nhìn thấy gì hết.
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân vẫn đang chấn rung.
Dường như sức mạnh của sét đánh vừa nãy giáng sâu xuống đất, gọi thức tỉnh năng lượng ngủ sâu trong lòng đất.
Chỉ có Lam Điền, cô bé không cần thích ứng, linh giác bẩm sinh khiến cô bé đi lại tự do giữa bóng tối và ánh sáng.
Cô bé nhìn thấy chỗ mà lão tổ Âm Sơn bị sét đánh trúng vừa nãy, không gian nứt ra một đường.
Đó là một đường khe nứt dài hẹp, u tối, thâm sâu.
Đại địa chấn rung, một số thứ màu trắng từ khe nứt chui ra.
Sau đó, cô bé nghe thấy Lý Dục Thần hét lớn:
“Nghiêm Cẩn!”, đưa cần câu rồng cho tôi!”
Trong tay Nghiêm Cẩn cầm cần câu rồng, nhìn xung quanh khó hiểu: “Anh rể! Em ở đây! Em không nhìn thấy!”
Tuy cậu ta có thể phân biệt phương hướng qua âm thanh, nhưng khoảng cách xa như vậy, cậu ta không thể ném cần câu rồng qua, còn thần thức cũng giống như thị lực, năng lượng vừa nãy đánh trúng nhất thời không thể hồi phục, muốn ném cần câu rồng qua, dùng thuật pháp điều khiển vật ném xa một chút cũng không làm được.
Lam Điền đột nhiên tiến lên, tóm lấy cây bút trong tay Nghiêm Cẩn, rồi chạy về phía Lý Dục Thần.
“Chú ơi, thứ chú cần đây!”, cô bé hét.
Nhưng đường núi ghập ghềnh không dễ đi, đăc biệt là đối với một cô bé.
Cô bé suýt ngã.
Đầu gối đập mạnh lên hòn đá.
Cô bé cắn răng, đứng lên, tiếp tục chạy.
Khe nét u tối, rạch ngang trong hư không đó giống như con đường thông đến địa ngục.
Những thứ màu trắng dập dờn bay ra từ bên trong tỏa ra mùi chết chóc.
Sau đó, cô bé nghe thấy một tiếng gầm trầm bức.
Không gian xung quanh xuất hiện một số thứ kỳ lạ, đường sườn núi phía xa lại đang lay động, lên lên xuống xuống, giống như làn sóng.
Cuối cùng cô bé nhìn rõ, đó không phải là sườn núi, đó là thân thể của một con rồng khổng lồ, uốn lượn quanh co trong đầm hoang rộng lớn, vừa hay lấy họ làm trung tâm, nói cách khác lấy đường khe nứt hư không đó làm trung tâm, lượn một vòng lớn.
Mỗi một ngọn núi đều là lưng của nó nhô lên, hoặc là vây rồng trên lưng nhô lên.
Thân thể nó lúc ẩn lúc hiện, lúc thì trong hiện thực, lúc thì trong hư không.
Thứ màu trắng bay ra từ trong khe nứt vừa nãy là râu rồng của nó.
Sau đó, một cái đầu rồng to lớn xuất hiện, giống như một ngọn núi nhỏ lơ lửng trong không trung.
Lam Điền cố hết sức chạy.
Cô bé không biếng trong tay cầm cái gì, nhưng cô bé biết rất quan trọng.
Nhưng cô bé bất lực biết bao, nhỏ bé biết bao, ở nơi hoang dã không có đường, dưới sự quan sát của mắt rồng khổng lồ.
Cô ta cảm thấy cơ thể nhỏ bé của mình nhỏ bé giống một hạt cát.
“Chú à, của chú đây!”
Lam Điền hét lớn.
Con rồng đó dường như cũng chú ý đến cô bé, hơi xoay cái đầu rồng khổng lồ nhìn sang cô bé.
Chương 503: Cần râu rồng
Sườn núi phía xa lại động đậy.
Đúng lúc này, một thứ gì ấm áp bao trùm lấy cô bé, cảm giác này rất quen thuộc.
Sau đó, cô bé đến trước mặt Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần nhận lấy cần câu rồng, sau đó đặt nhẹ cô bé xuống đất.
Bây giờ anh không dám làm thêm động tác thừa nào, kể cả đưa Lam Điền đến bên cạnh mấy người Tạ bà bà.
Trên thực tế, đưa cô bé qua đó cũng vô ích. Đối diện với con rồng khổng lồ như vậy, con người ở đâu cũng không khác gì nhau.
Không ai có năng lực bảo vệ ai, kể cả bản thân anh.
Lý Dục Thần cũng không ngờ sẽ gặp được một con rồng thực sự ở đây.
Tuy đây chỉ là long hồn.
Còn máu thịt của nó, có lẽ đã chết từ lâu, hoặc là còn ở trong hư không nứt ra đó chưa xuất hiện.
Nhưng long hồn này đã đủ để hô mưa gọi gió vô địch ở thế giới này.
Giao long trong gậy Ô Long của Thiệu Cư Ông so với nó, chỉ là con giun đất thôi.
Lý Dục Thần không dám sơ suất, anh không chắc chắn rồng mà Nghiêm Tử Lăng câu năm đó như thế nào, cần câu rồng có thể đối phó với con vật khổng lồ thế này không, nhưng đã có vũ khí chuyên đối phó rồng, đương nhiên phải sử dụng.
Anh tung ta ngũ hành vi kiếm đầu tiên, bốn mươi chín đường kiếm quang bắn ra, kết trận trong không trung, kiếm khí như mưa, bắn về phía rồng hoang.
Nhưng những kiếm khí này dường như không thể gây ra sát thương lớn bao nhiêu với nó, ngược lại còn khiến rồng hoang nổi giận.
Rồng hoang gầm lên một tiếng, đầu rồng khổng lồ lao về phía Lý Dục Thần, giống như thái sơn đè đỉnh.
Sườn núi xung quanh cũng bắt đầu di chuyển phập phồng dữ đội.
Đại địa ầm ầm chấn rung.
Mọi người dưới đất ngã đông ngã tây.
Lúc này, thị lực của mọi người đã hồi phục bình thường.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, người nào cũng nghi ngờ mình bị ảo giác.
Cho đến khi Lý Dục Thần phát động tấn công, rồng hoang phản kích, mọi người mới tin, đây là sự thực.
Cơ thể của rồng khổng lồ lượn vòng khắp trăm dặm, mọi người không thể thoát thân, liền dứt khoát không tháo chạy nữa.
Lúc này, tất cả hy vọng đều gửi gắm lên Lý Dục Thần.
Chỉ có thể kỳ vọng anh lại phát ra thần uy lần nữa, giống như giết lão tổ Âm Dương vừa nãy.
Nhưng trong lòng Lý Dục Thần biết rất rõ, lão tổ Âm Sơn và rồng hoang không cùng một đẳng cấp.
Lão tổ Âm Sơn vốn mạnh hơn anh, luận cảnh giới, lão ta ít nhất cũng trải qua hai lần lôi kiếp.
Sở dĩ có thể giết vượt cấp, là vì trong tay mình có thần khí rìu lôi công, còn ở đầm hoang, vừa hay là nơi rìu sấm sét có thể phát huy uy lực nhất.
Lại thêm lão tổ Âm Sơn chần chừ, nếu lão ta lập tức ra tay, có lẽ Lý Dục Thần không có cơ hội dùng rìu sấm sét triệu hồi sấm sét vạn dặm.
Lão tổ Âm Sơn ở trước mặt con rồng này, cũng chỉ có số phận nhét đầy răng con rồng.
Bây giờ cuối cùng Lý Dục Thần đã biết tại sao phái Âm Sơn muốn đến Nam Giang tìm cần câu rồng và cây cung Tiền Vương.
Lý Dục Thần không phải không thể dùng rìu sấm sét lần nữa.
Nhưng sấm sét không phải là vô tận, dùng một lần, thì phải đợi sấm sét thiên đại hội tụ, nếu không, sấm sét không đủ, sử dụng lần nữa thì uy lực rất nhỏ.
Nói theo cách nói bây giờ, thời gian hồi phục của kỹ năng này khá dài.
Ngoài ra, thực lực hiện tại của anh cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực của rìu sấm sét, tập trung sấm sét trong đầm hoang vạn dặm chưa đến một phần trăm. Cho dù gọi đến sấm sét như vừa nãy, cũng không thể gây sát thương chí mạng với con rồng này.
Trong lúc anh thi triển thuật pháp, đòn phản kích của rồng lại là đòn chí mạng.
Giống như bây giờ, đầu rồng đè xuống giống như một ngọn núi khổng lồ, miệng rộng mở ra giống như vực sâu.
Lý Dục Thần quăng cây châm ngũ hành cuối cùng trong tay ra, kim quang bao trùm anh vút lên trời, sau đó, bốn mươi chín đường kim quang cũng bay theo, ở ngay phía sau anh, để lại mấy chục đuôi lửa sáng rực.
Rồng hoang ngẩng đầu đuổi theo.
Lý Dục Thần vung ra cần câu rồng trong tay về phía sau.
Tuy anh chưa từng học đạo pháp của Nghiêm Tử Lăng, nhưng tiên pháp Thiên Đô, là chính tông của vạn pháp, tổ sư gia các môn phái ngồi đầy trong vạn tiên trận.
Lại thêm lúc ở thành phố Mai, từng thấy Nghiêm Cẩn thi triển thuật pháp bên sông, cầm được cần câu rồng, anh đã ngộ ra cách sử dụng.
Trên đầu cần câu rồng bay ra rất nhiều đường dây tơ, hai đường trong đó cực kỳ thô to, lập tức quấn lên đầu của rồng hoang.
Sau đó, rất nhiều đường sợ nhỏ hơn cũng quấn lên.
Rồng hoang lắc đầu hai cái, lại không thể thoát khỏi.
Việc này như đã chọc giận rồng hoang, nó bỗng nâng cái đuôi đập đến.
Lần này, cả thân rồng đều hoạt động, sườn núi phía xa di chuyển ngang đến.
Nhưng sợ tơ nhỏ trên cần câu rồng liên tục bay ra không ngừng, chằng chịt giăng khắp không trung, giữ chặt cái đuôi đập đến.
Còn những sợi tơ quấn chặt đầu rồng cũng tiếp tục kéo dài ra, quấn lên thân rồng ở phía xa, nhìn khí thế đó, lại muốn quấn chặt cả con rồng, quấn thành cái kén cho con rồng.
Rồng hoang tức giận gầm thét một tiếng, cơ thể run lên.
Lý Dục Thần lập tức cảm thấy pháp lực của mình không đủ dùng nữa. Măc dù có thần khí như cần câu rồng trong tay, cũng không nhốt chặt được con rồng này.
Anh rút Thiên Đô Lệnh ném ra.
Thiên Đô Lệnh bay lên không trung, hai chữ Thiên Đô bên trên phát ra kim quang, kim quang bào trùm, trùm lên đầu rồng.
Trong kim quang có rất nhiều phù hiệu kỳ lạ, ngoe nguẩy giống như nòng nọc.
Rồng hoang giãy dụa vật lộn yếu dần, rồi dần bất động.
PS:
Tác giả mới thêm truyện mới:
Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Chương 504: Mất tích
Lý Dục Thần biết, cục diện này không duy trì được bao lâu.
Vì vậy kiếm quyết vừa ra, bốn mươi chín đường kiếm quang vội dừng trong không trung, chuyển hướng, bắn về phía bốn mươi chín đại huyệt trên thân rồng.
Đường kiếm cuối cùng, Lý Dục Thần dứt khoát cũng không điều khiển kiếm nữa, đường kiếm bay thẳng đến đầu rồng, bắn vào giữa đôi lông mày.
Con rồng như bị khóa chặt, thân rồng khổng lồ mềm nhũn xuống, đầu rồng rơi xuống, đập mạnh xuống mặt đất.
Lý Dục Thần thở nhẹ nhõm, thu lại Thiên Đô Lệnh.
Nhưng đúng lúc này, việc lạ đột ngột xảy ra, một tiếng rồng gầm, con rồng đó bỗng tỉnh lại, giãy dụa, sợi dây câu rồng quấn chặt trên người bị đứt hết, bốn mươi chín cây châm ngũ hành trên lưng bắn ra, và vút lên trời với tốc độ cực nhanh.
Sau đó, cây châm trên đầu rồng cũng bay ra, bắn về phía Lý Dục Thần, tốc độ còn nhanh hơn lúc bay đi.
Thậm chí Lý Dục Thần không kịp tránh, chỉ có thể giơ Thiên Đô Lệnh trước người ngăn đỡ.
Châm ngũ hành cạch một tiếng đâm vào Thiên Đô Lệnh, cũng may lệnh bài được làm từ chất liệu đặc biệt, không đâm xuyên được.
Nhưng một luồng lực lớn đập lên lồng ngực của Lý Dục Thần, đánh bay Lý Dục Thần, phập một tiếng đụng lên thân rồng phía sau.
Gru!
Rồng hoang há miệng, gầm ra trận gió mạnh.
Nếu lúc này nó cắn một cái xuống, có thể dễ dàng nuốt chửng toàn bộ mọi người dưới đất vào bụng.
Nhưng đúng lúc này, khe nứt không gian u tối nứt ra phía sau nó bắt đầu chậm rãi đóng lại.
Rồng hoang dương như phát hiện được điều gì, quay đầu nhìn, gầm một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào.
Khi thân thể khổng lồ của nó cuốn đến, vừa hay cuốn theo Lý Dục Thần, cũng mang cả Lam Điền bay lên, cùng rơi vào trong khe nứt hư không.
Khe nứt không gian đóng lại hoàn toàn.
Tất cả lại trở lại như cũ.
Mặt trời treo cao cao trên bầu trời, mấy đám mây trắng lờ lững trôi trong không trung.
Phía xa là dãy núi nhấp nhô, tuyết trên đỉnh núi phản chiếu ánh nắng.
Gần đó là những tảng đá kỳ lạ lởm chởm và những rừng cây cao thấp rậm rạp.
Nghiêm Cẩn lập tức hét lớn: “Anh rể!”
Những người khác cũng định thần lại, đều bắt đầu tìm kiếm trong đầm hoang.
Họ không có đôi mắt linh giác bẩm sinh như của Lam Điền, không thể nhìn thấy khe nứt không gian khi bí cảnh mở ra, vốn không biết Lý Dục Thần và Lam Điền đã bị cuốn vào trong đó.
“Cậu Lý!”
“Lam Điền!”
“Cậu Lý!”
…
Tạ bà bà dẫn các cô gái của Bách Hoa Cốc, không ngừng hô gọi.
Họ tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong phạm vi bán kính mấy chục dặm, thậm chí nhặt được về bốn mươi chín cây châm ngũ hành nhỏ đó, Nghiêm Cẩn cũng nhặt được cần câu rồng của cậu ta.
Nhưng không có dấu vết của Lý Dục Thần và Lam Điền.
Ba ngày sau, Tạ bà bà đau lòng tuyên bố: “Cậu Lý và cô bé Lam Điền đã đến một thế giới khác”.
Nghiêm Cẩn ngồi dưới đất, khóc thút thít.
Cậu ta tự trách dằn vặt.
Nếu không phải vì cậu ta, Lý Dục Thần sẽ không đến Lâm Hoang, cũng sẽ không xảy ra mọi việc sau này.
Trong các cô gái của Bách Hoa Cốc, người khóc đau thương nhất lại là Tạ Hồng Yên mắng Lý Dục Thần nhiều nhất.
Cô ta vừa khóc vừa chửi rủa ông trời, ngay cả ma đầu độc ác cùng cực như Âm Vô Cực cũng có thể sống đến tám trăm năm, tại sao lại đối xử với cậu Lý và Lam Điền như vậy.
Các cô gái khác của Bách Hoa Cốc cũng đau buồn như vậy, đều khóc sụt sùi.
Tạ bà bà không biết nên khuyên những thanh niên này thế nào, chỉ có thể để mặc họ.
Chỉ có Mộc Niên Phong không khóc.
Trong lòng ông ta trống rỗng, lại tỉnh táo dị thường. Những chuyện trải qua mấy ngày nay còn đặc sắc cả đời ông ta. Ông ta thấy may mắn vì mình đã đưa ra lựa chọn chính xác, từ nay có thể làm một người bình thường.
Tuy người giúp ông ta đưa ra lựa chọn này không còn nữa, nhưng ông ta cảm nhận được hào quang còn ấm áp và chói mắt hơn mặt trời.
Ông ta kỳ vọng, mình cũng sẽ trở thành người như vậy, cho dù không nóng, không sáng như vậy, cũng có thể chiếu sáng con đường dưới chân người khác, thậm chí chỉ là một con đom đóm, cũng có thể dẫn dắt người khác, đi ra khỏi bóng tối, hướng tới ánh sáng.
Tạ bà bà đưa mọi người về Bách Hoa Cốc, lại bảo Tạ Huyền Nguyệt và Tạ Hồng Lăng đến trấn Lâm Hoang thuê mấy cửa hàng, mở Bách Hoa Đường.
Đây là làm theo ý của Lý Dục Thần, là trừng phạt sau khi rắn độc cắn dân chúng trong trấn.
Tạ bà bà cũng nghĩ kỹ rồi, không còn phái Âm Sơn nữa, Bách Hoa Cốc đã mất đi đối tượng và mục tiêu tranh đấu, sau này kinh doanh tốt y quán Bách Hoa Đường này, chữa bệnh cứu người, truyền thừa châm pháp Ngũ Ương đời đời kiếp kiếp.
Mộc Niên Phong về đến cửa hàng thổ sản rừng núi ban đầu, tu sửa lại căn nhà đã nát, tiếp tục kinh doanh hàng thổ sản.
Nghiêm Cẩn gọi điện về nhà, nhưng không nói chuyện của Lý Dục Thần, chỉ báo bình an, nói mấy ngày nữa sẽ về.
Cậu ta ở cùng các nữ đệ tử của Bách Hoa Cốc, hàng ngày đều đến đầm hoang tìm tung tích của Lý Dục Thần, hy vọng kỳ tích xảy ra.
Nhưng một tuần trôi qua, cậu ta mới tuyệt vọng hoàn toàn.
Đã qua hết mười ngày từ khi cậu ta rời khỏi thành phố Mai, người của nhà họ Nghiêm và nhà họ Lâm ngày nào cũng gọi điện giục hỏi, cuối cùng cậu ta mới hạ quyết tâm quay về.
Nghiêm Cẩn về đến thành phố Mai, cùng mang theo tin xấu Lý Dục Thần mất tích về, và nhanh chóng truyền đến thành phố Hoà.
Lần này, gần như cả thành phố Hoà sôi sục.
PS:
Tác giả mới thêm truyện mới:
Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.
Chương 505: Phát tin đi
Khi Nghiêm Tuệ Mẫn vừa nghe được tin này, liền rơi nước mắt.
Con rể tốt như vậy, nói mất là mất ư?
Bà ta không chỉ hỏi Nghiêm Cẩn một lần, mà hỏi đi hỏi lại mỗi một chi tiết của sự việc, chỉ sợ trẻ con còn nhỏ, hiểu nhầm.
Cuối cùng, bà ta không thể không thừa nhận, cậu bé Nghiêm Cẩn tư duy chặt chẽ, tâm tư còn tinh tế hơn Lâm Vân nhiều, đợi ở trấn Lâm Hoang gần mười ngày, cũng vẫn đợi về thành phố Mai mới nói ra sự việc, nếu là Lâm Vân, sợ là đã gọi điện báo từ lâu rồi.
Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng vẫn ôm một tia hy vọng, dù sao cũng không tìm thấy thi thể của Lý Dục Thần.
Bà ta quyết định lập tức về thành phố Hoà, nói sự việc này cho chồng Lâm Thu Thanh.
Khi Lâm Thu Thanh nghe được tin này, liền mềm nhũn người, suýt nữa ngã xuống đất.
Hiện giờ Lý Dục Thần quá quan trọng với nhà họ Lâm, có thể nói hy vọng của cả nhà họ Lâm đều đặt vào Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần chết rồi, có nghĩa là nhà họ Lâm thực sự rơi vào đường cùng.
Cuộc chiến thương mại với nhà họ Viên, nhà họ Lâm không có chút hy vọng đánh thắng nào, bây giờ toàn bộ dựa vào Lang Dụ Văn chỉ huy. Một khi tin Lý Dục Thần đã chết được truyền đi, nhà họ Viên sẽ càng thêm ngang ngược.
Hoặc là lùi một vạn bước mà nói, thua cuộc chiến thương mại, nhiều nhất cũng chỉ từ hào môn biến thành dân nghèo, trong lịch sử nhà họ Lâm cũng không phải chưa từng lụi bại, cũng từng sống ngày tháng khổ cực. Chỉ cần người còn, thì sẽ có hy vọng dựng dậy.
Chỉ cần Lý Dục Thần còn, tính mạng của người nhà họ Lâm vẫn an toàn. Nhưng Lý Dục Thần chết, có nghĩa là sức mạnh cường mạnh duy nhất có thể bảo vệ nhà họ Lâm cũng không còn, sau khi nhà họ Viên đánh bại nhà họ Lâm trong kinh doanh, rất có thể sẽ đuổi cùng giết tận, lúc đó, thì thực sự là tai họa ngập đầu.
Lâm Thu Thanh đang định đi báo cáo với ông cụ, Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Thu Thanh, sức khỏe của bố chúng ta, hay là thôi đi, ông cụ còn sống, ít nhất nhà họ Lâm chúng ta còn có chỗ dựa tinh thần, nếu ông cụ có mệnh hệ gì…”
Lâm Thu Thanh thở dài nói: “Ầy, vẫn là bà suy nghĩ chu đáo, tôi đang ruột gan rối bời, thực sự hổ thẹn với thân phận gia chủ”.
Nghiêm Tuệ Mẫn an ủi nói: “Ông là người trong cuộc, ruột gan rối bời cũng là bình thường, tôi chỉ là một người phụ nữ, cũng không giúp được gì trong chuyện kinh doanh, chỉ có thể suy nghĩ việc nhà cho ông”.
“Cũng vất vả cho bà rồi! Vốn dĩ tôi còn nghĩ, đợi các con lớn hơn một chút, thành lập gia đình thì giao gia nghiệp cho chúng, hai chúng ta chỉ cần hưởng phúc. Không ngờ gặp phải nhiều chuyện như vậy. Không những không thể cho bà hưởng phúc, còn bắt bà chạy đi chạy lại giữa thành phố Hòa với thành phố Mai, nhà họ Lâm, nhà họ Nghiêm, hai bên đều cần bà chăm sóc. Bà còn trẻ như vậy, đẹp như vậy…”
Lâm Thu Thanh nhìn vợ sắc mặt tiều tụy nhưng không che được vẻ xinh đẹp trước đây, hơi đau lòng.
“Ai bảo tôi gả cho ông chứ!”, Nghiêm Tuệ Mẫn cười: “Ông cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ việc quan trọng nhất, vẫn là làm tốt chuyện trước mắt. Thằng bé Lý Dục Thần, còn mang ít niềm vui bất ngờ cho chúng ta sao, nói không chừng lần này cũng chỉ là hú hồn một phen thôi”.
Bà ta quay đầu nhìn ra cửa sổ, dường như xuyên thấu thời gian không gian xa xôi, nhưng lòng vẫn trầm xuống, không nhịn được một giọt nước mắt lăn xuống.
“Chuyện này, không nói cho bọn trẻ vội”.
Lâm Thu Thanh gật đầu nói: “Cũng được, cứ giấu đã vậy, nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng với chỗ cậu Lang”.
“Nhưng nếu cậu Lang biết Lý Dục Thần xảy ra chuyện, liệu có…”
“Nếu cậu ta làm như vậy, là chuyện của cậu ta, tôi không có quyền làm gì, nhưng cậu ta có quyền được biết, tôi cũng có nghĩa vụ nói cho cậu ta biết”.
Nghiêm Tuệ Mẫn gật đầu, bà ta biết chồng nói đúng, nhưng trong lòng bà ta càng lo lắng hơn.
Lang Dụ Văn không hoảng hốt kinh sợ như Lâm Thu Thanh tưởng tượng, mà khá là bình tĩnh. Thậm chí anh ta không hỏi thêm một câu, ví dụ như Lý Dục Thần xảy ra chuyện thế nào, còn có hy vọng sống không.
Anh ta chỉ lặng lẽ châm một điếu thuốc, hút mãi cho đến khi chỉ còn đầu mẩu thuốc, dập mẩu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó nói: “Phát thông tin ra đi”.
Lâm Thu Thanh ngẩn người.
“Phát tin ra ư? Cậu Lang, nếu làm vậy, lòng người sẽ mất, bây giờ chúng ta dựa vào hết Dục Thần, còn có thể có được sự ủng hộ, nếu biết Lý Dục Thần đã chết…”
Khi nói đến hai chữ “đã chết”, trong lòng Lâm Thu Thanh lạnh buốt, bất giác run lên.
“Vừa hay giúp cậu Lý kiểm tra phẩm chất của những người đó”, Lang Dụ Văn bình tĩnh nói.
“Hả?”
Lâm Thu Thanh không hiểu, người đã không còn, còn có gì đáng thử nghiệm.
“Còn nhà họ Viên thì sao? Dạo này nhà họ Viên càng ngày càng tấn công mạnh, một khi họ biết Dục Thần xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ toàn lực phát động tấn công, chắc chắn chúng ta sẽ không đỡ được!”
“Cho dù họ không biết, chúng ta có thể trụ được mấy ngày?”
Lang Dụ Văn đẩy kính mắt, lại lấy ra một điếu thuốc, châm thuốc rồi hút một hơi thật sâu, nhả ra một làm khói trắng dày đặc.
“Giấu cũng không giấu được, chưa được mấy ngày nhà họ Viên sẽ biết. Nhưng nếu bây giờ ông phát tin này ra, khi họ phát hiện nguồn gốc của tin tức là do ông chủ động phát ra, họ sẽ nghi ngờ liệu có phải là ông tung hỏa mù, nghi ngờ ông nhất định có âm mưu gì đó. Họ sẽ không dám đánh với ông, chỉ cần họ kiêng sợ, không dám quyết chiến với chúng ta, chúng ta sẽ có cơ hội, ít nhất có thể trụ thêm một thời gian”.
Lâm Thu Thanh không thể không khâm phục Lang Dụ Văn, không chỉ tài năng, chỉ với sự bình tĩnh này, không phải người bình thường có thể làm được.