-
Chương 488-490
Chương 488: Thổi tiêu
“Là em à?”, cô gái dường như không ngờ cô bé lại đến, cau mày: “Em đến đây làm gì? Xem chị chết chưa à?”
Lam Điền nói: “Em sợ ban đêm sẽ có rắn côn trùng đến cắn chị, ở đây nhiều rắn lắm. Chị đói rồi phải không, em mang cơm nắm cho chị”.
Lam Điền đưa cơm nắm qua.
Cô gái nuốt nước miệng, chê ghét nói: “Cút đi! Ai cần em mang cơm nắm đến? Biết rõ là chị không động đậy được, em cố ý làm chị thèm, chọc chị tức chết phải không?”
Lam Điền đưa cơm nắm đến bên miệng cô gái nói: “Chị à, em bón cho chị nhé, ăn lúc còn nóng đi”.
Ban đầu cô gái muốn từ chối, có lẽ là đói quá rồi, hương thơm của cơm nắm khiến người ta khó mà nhịn được, liền há miệng ăn.
Ăn xong cơm nắm, Lam Điền dùng dao chặt củi chặt cành khô, đốt lửa bên cạnh cô gái.
Cô gái cảm thấy ấm hơn nhiều, nói: “Tại sao em phải làm vậy?”
Lam Điền nói: “Em nghĩ chị ở đây vừa lạnh vừa đói, chắc chắn rất khó chịu. Trước đây em lạc đường trong núi, cũng vừa lạnh vừa đói, em chỉ muốn khóc, nhưng khóc cũng chẳng ích gì, chỉ sẽ khiến thú hoang chạy đến”.
“Em thực sự muốn giúp chị?”, cô gái hỏi.
Lam Điền nghiêm túc gật đầu.
“Trong túi bên trái của chị có cái tiêu em lấy ra thổi đi”, cô gái nói.
Lam Điền lấy ra một cái tiêu trúc trong túi của cô gái: “Là cái này à?”
“Đúng thế, là cái này, em thổi đi”.
Lam Điền do dự một lúc, vẫn ngậm trong miệng, thổi một cái.
Cái tiêu phát ra tiếng kêu kỳ lạ, không vang, nhưng rất nhức tai.
“Như thế này à?”
“Thổi tiếp đi”.
Lam Điền lại thổi mấy cái.
Chỉ lúc sau, gần đó truyền ra tiếng sột soạt.
Lam Điền vừa quay đầu, nhìn thấy trong bụi cỏ có rất nhiều rắn bò ra.
Lam Điền sợ giật mình, suýt nữa hét lên.
“Chị à, ở đó nhiều rắn quá!”
Cô gái cười lạnh lùng, không nói gì.
Rắn bò đến.
Lam Điền cầm dao chặt củi, giơ ngang ra, chặn trước người cô gái, nói: “Chị à, em bảo vệ chị!”
Cô hơi khom người lại, hai tay nắm chặt dao chặt vủi, vẻ mặt chuyên tâm nhìn phía trước.
Con dao chặt củi nặng trịch hình thành sự đối lập rõ ràng với cơ thể nhỏ bé của cô bé.
Cô gái nhìn bóng lưng của cô bé dập dờn trong đống lửa, cũng phải ngẩn người.
“Em thật sự muốn bảo vệ chị?”
“Đúng thế, chị à, bây giờ chị không động đậy được, nếu bị rắn cắn, thì chết đấy!”
“Em không sợ bị rắn cắn sao?”
“Sợ chứ! Nhưng rắn sẽ không tấn công người tùy tiện, trong tay em có dao chặt củi, ở đây còn có lửa, có thể ngăn giúp chị. Đợi trời sáng, chú Lý sẽ đến thả chị. Cho dù em bị rắn cắn, chú Lý cũng sẽ cứu em”.
“Chú Lý đó là ai?”
“Em cũng không biết. Chú ấy đã chữa khỏi độc rắn của em, còn cả rất nhiều người trên trấn cũng bị rắn cắn, đều là chú ấy chữa khỏi”.
“Rất nhiều người bị rắn cắn thật sao?”
“Dạ, đúng thế, rất nhiều người!”
Cô gái trầm tư một lúc, nói với Lam Điền: “Cô bé, em lại đây, ngồi bên cạnh chị”.
Lam Điền do dự nói: “Nhưng, chị à, rắn…”
“Không cần sợ, ngồi lại đây ngồi, chị dạy em thổi tiêu dọa rắn sợ chạy mất thế nào”, giọng điệu của cô gái dịu dàng hơn.
Nhìn đàn rắn càng lúc càng gần, Lam Điền cũng sợ, nghe thấy cô gái nói như vậy, liền đi đến, ngồi bên cạnh cô gái, nhưng vẫn nắm chặt con dao chặt củi trong tay.
Cô gái nói: “Em biết không, rắn cũng nghe hiểu ngôn ngữ, chỉ là ngôn ngữ của chúng khác chúng ta. Em thổi tiêu theo cách và nhịp điệu của chị dạy em, thì có thể giao tiếp với rắn”.
Lam Điền bán tín bán nghi, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng cô bé vẫn chuyên tâm nghe cô gái giải thích về cái tiêu nhỏ này, và thổi theo cách của cô gái dạy.
Quả nhiên, đàn rắn nghe thấy tiếng tiêu liền dừng lại.
Lam Điền thử rất nhiều tiếng tiêu nhịp điệu khác nhau, đàn rắn liền hành động theo chỉ huy của tiếng tiêu.
“Oa, thần kỳ quá! Chị à, chị lợi hại quá!”
Cô gái cười, nói: “Tặng em cái tiêu này, sau này em cũng không cần sợ rắn nữa”.
“Cảm ơn chị!”, Lam Điền hưng phấn nói: “Chị à, chị tên là gì?”
Cô gái cười dịu dàng, nói: “Chị tên là Tạ Hồng Lăng, còn em?”
“Chị Hồng Lăng, em tên là Lam Điền”.
“Lam Điền… đúng là cái tên hay!”
Chương 489: “Lam Điền đâu?”
Lam Điền chơi cây tiêu, thổi ra các tiết tấu khác nhau, tiếng tiêu vang lên từng hồi liền tiếp, vang vọng trong rừng núi.
Tạ Hồng Lăng bỗng cau mày, nói: “Đừng thổi nữa!”
Lam Điền sợ giật mình: “Sao thế, chị Hồng Lăng, em thổi sai rồi ư?”
“Không, em không thổi sai, nhưng…”
Cô ta còn vừa nói hết, trong rừng cây bỗng lóe lên ánh đỏ.
Lam Điền nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ từ ngọn cây bay xuống.
“Oa, đẹp quá!”, Lam Điền nhìn cô gái áo đỏ kinh ngạc kêu lên.
“Sư tỷ!”, Tạ Hồng Lăng gọi một tiếng.
Cô gái áo đỏ đáp xuống bên cạnh họ, kinh ngạc nói: “Sư muội, muội sao thế?”
Tạ Hồng Lăng nói lại sự việc một lượt.
Cô gái áo đỏ tức giận nói: “Em bị tên đàn ông thối đó điểm huyệt?”
Tạ Hồng Lăng đỏ mặt: “Sư tỷ, người đó điểm huyệt từ xa, anh ta không động vào muội”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, phụ nữ của Bách Hoa Cốc chúng ta làm sao có thể bị đàn ông động vào, điểm huyệt từ xa cũng khong được, phải chặt tay của anh ta!”
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, tỷ đừng nói nhiều như thế vội, mau giải huyệt giúp muội đi”.
Cô gái áo đỏ tiến lên một bước, đang định ra tay giúp Tạ Hồng Lăng giải huyệt, bỗng mấy hòn đá vụn từ dưới đất bay lên, tấn công về phía cô ta.
“Lại còn có trận pháp!”
Cô gái áo đỏ vung tay đánh bay những hòn đá, không dám lại gần, nghiêm mặt quan sát.
Đây là trận pháp do Lý Dục Thần tiện tay bày ra, chỉ để ngăn thú hoang đến gần ăn thịt cô ta, cho nên không lợi hại gì.
Nhưng trong mắt cô gái áo đỏ, lại vô cùng ảo diệu, nhất thời không thể nhìn thấu.
Cô ta tốn hết hai tiếng mới miễn cưỡng phá được trận pháp.
Khó khăn lắm mới đến được bên cạnh Tạ Hồng Lăng, cô ta giơ tay định giải huyệt vị trên người Tạ Hồng Lăng.
Nhưng điểm mấy cái liền lại không hề có hiệu quả, ngược lại còn khiến Tạ Hồng Lăng đau đớn hơn.
“Đây là thủ pháp gì?”, cô gái áo đỏ kinh ngạc: “Gần trấn Lâm Hoang sao lại có cao thủ như vậy? Chẳng lẽ là người của phái Âm Sơn?”
Tạ Hồng Lăng lắc đầu nói: “Chắc không phải là người của phái Âm Sơn đâu, lần này Tiểu Thanh nhảy ra ngoài, cắn thương không ít người, đều là do anh ta chữa khỏi, cô bé Lam Điền này chính là một trong số đó. Từ lúc nào người của phái Âm Sơn đi lo chuyện sống chết của dân chúng trên trấn chứ?”
Lam Điền nói: “Chú Lý là người tốt. Chị à, chị không cần lo lắng, đợi trời sáng, chú ấy sẽ đến thả chị”.
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, hay là đợi đến trời sáng đi…”
Cô gái áo đỏ nổi giận nói: “Hừ, người của Bách Hoa Cốc, từ lúc nào phải dựa vào người khác đến cứu, tỷ sẽ đưa muội về núi, để bà bà ra tay cứu muội”.
Tạ Hồng Lăng nói: “Cũng chỉ đành vậy thôi”.
Cô gái áo đỏ nhìn Lam Điền bên cạnh một cái, nói: “Cô bé này căn cốt không tệ, đưa về núi đi”.
Lam Điền lắc đầu: “Em không về cùng các chị đâu”.
“Nhóc con, em biết bao nhiêu người muốn đến Bách Hoa Cốc học nghệ không? Em đến Bách Hoa Cốc, học bản lĩnh, tương lai sẽ không ai có thể ức hiếp được em!”, cô gái áo đỏ nói.
“Em cũng không đi”, Lam Điền kiên quyết nói: “Em muốn về nhà”.
Cô gái áo đỏ cười lạnh lùng nói: “Vậy cũng không do em quyết định được”.
Nói xong liền cuốn tay áo, cuốn cả Tạ Hồng Lăng và Lam Điền lên, bước đi như bay, bay nhảy qua những rừng núi ngọn cây.
Lam Điền được bao bọc trong lụa đỏ, không có sức giãy dụa, chỉ nghe thấy tiếng giò vù vù bên tai.
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, nhà cô bé ở ngay gần đây, đưa cô bé về núi, cũng nên nói với người nhà cô bé một tiếng chứ”.
Cô gái áo đỏ nói: “Vào Bách Hoa Cốc là đã cách biệt thế tục, chúng ta đều họ Tạ, không hề có liên quan qua lại với người nhà trước đây, nói với không nói có gì khác nhau? Chẳng phải cũng phải đi ư, dứt khoát sạch sẽ, tránh để lại nhớ nhung”.
…
Lý Dục Thần đưa theo Nghiêm Cẩn vào rừng cây, phát hiện trận pháp mà mình bày trí đã bị phá hỏng, còn cô gái đó cũng biến mất.
Từ dấu vết dưới đất nhìn ra, không giống như thú hoang làm.
Thú hoang thông thường không thể xông phá trập pháp của anh, trừ phu là yêu thú.
Dưới đất có một con dao chặt củi, bên cạnh còn có đống cành cây đã cháy hết.
Lý Dục Thần nhặt con dao chặt củi lên, đưa theo Nghiêm Cẩn đến nhà họ Lam.
Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn còn đang ngủ ngon lành, thím Lam đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lý Dục Thần đến, vui vẻ chào hỏi: “Ôi, cậu Lý, cậu về rồi à?”
“Thím Lam, đây là con dao chăt củi của nhà thím phải không?”
“Thím Lam nhìn một cái nói: “Đúng thế, làm sao thế?”
“Lam Điền đâu?”
“Chắc ở trong phòng, ấy, tối qua chúng tôi đều uống say quá, cũng không biết nó ngủ ở phòng nào, tôi đi xem xem”.
Thím Lam đi vào phòng, nhìn một lượt, cũng gọi cả Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn dậy.
Cả nhà lo lắng: “Ôi, con bé này, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?”
Lý Dục Thần đoán được đã có chuyện gì, nói: “Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người về”.
Sau đó nói với Nghiêm Cẩn: “Đi thôi, đi gặp đám phụ nữ nuôi rắn đó!”
Chương 490: Bách Hoa Cốc
Theo như Mộc Niên Phong miêu tả, trong mấy trăm dặm gần trấn Lâm Hoang, chỉ có hai môn phái tu hành, một là phái Âm Sơn, một là Bách Hoa Cốc.
Trong Bách Hoa Cốc đều là phụ nữ, phái Âm Sơn đều là đàn ông, theo lý mà nói, giữa hai môn phái có thể chung sống hòa thuận, thậm chí có thể liên kết với nhau.
Nhưng trên thực tế, hai bên như nước với lửa, thậm chí có cảm giác như có thâm thù đại hận.
Nếu người của hai phái gặp phải nhau, nhất định sẽ đánh nhau, không chết không thôi.
Về tổng thể, thực lực của phái Âm Sơn mạnh vượt hơn Bách Hoa Cốc, cho nên phái Âm Sơn thường xuyên đến quấy nhiễu Bách Hoa Cốc, còn Bách Hoa Cốc lại chưa từng đến tông môn Âm Sơn gây chuyện.
Nhưng cũng không thể coi thường Bách Hoa Cốc, đặc biệt là những cô gái đó rất giỏi sử dụng rắn sâu trùng độc.
Cũng vì vậy, Lý Dục Thần suy đoán, cô gái nuôi rắn chính là người của Bách Hoa Cốc, họ đã đưa Lam Điền đi.
Ngoài ra, Bách Hoa Cốc còn rất giỏi trận pháp.
Mộc Niên Phong chỉ về chướng khí mù mịt phía trước, nói: “Nơi đó chính là trận pháp hộ sơn ở lối ra vào của Bách Hoa Cốc”.
Lý Dục Thần gật đầu, đi về phía trước.
Mộc Niên Phong hơi lo lắng, vì những chướng khí đó có độc. Nhưng thấy Lý Dục Thần đi vào trong, ngay cả Nghiêm Cẩn cũng không sợ hãi, ông ta cũng chỉ đành bất chấp đi theo.
Lý Dục Thần đi vào trong chướng khí, xung quanh anh hình thành một không gian rộng hai mét vuông, dường như có một màn bảo vệ, chướng khí không xâm nhập.
Bên ngoài màn bảo vệ, chướng khí dày đặc, tầm nhìn không đến năm mét, hơn nữa vô cùng mơ hồ.
Lý Dục Thần đi mấy bước, khẽ vung tay, nhưng thấy chướng khí tách sang hai bên, xuất hiện một con đường dài hẹp vào núi.
Trăm hoa bên đường nở rộ, bướm ong bay múa giống như mùa xuân.
Không khí tươi mới tràn vào.
Mộc Niên Phong cảm thấy rất thần kỳ. Ông ta đã từng cùng đại hộ pháp đến đây, cũng vào Bách Hoa Cốc từ chỗ này, nhưng sau khi vào, vẫn luôn phải đi trong sương dày, dựa vào pháp khí của đại hộ pháp không ngừng đuổi sương dày, sau đó gặp phụ nữ của Bách Hoa Cốc, thì đại chiến một trận trong sương mù, tổn thất không ít đệ tử, cuối cùng trở về tay không.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ vung nhẹ tay, thì đã phá được chướng khí này.
Thì ra bên trong Bách Hoa Cốc thực sự có trăm hoa đua nở, bốn mùa như mùa xuân!
Đúng lúc này, một tiếng tiêu kỳ lạ vang lên, âm thanh không lớn, nhưng hơi nhức tai.
Sau đó, bốn phía vang lên tiếng sột soạt.
Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn, liền tê dại da đầu.
Trong các bụi hoa bốn phương tám hướng đột nhiên có rất nhiều rắn côn trùng bò ra.
Sau đó, thì nghe thấy giọng nói của một cô gái: “Các người là ai, to gan dám xông vào Bách Hoa Cốc?”
Nghiêm Cẩn nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo xanh bích đứng trong bụi hoa. Điểm chút xanh trong cả vườn hoa, vô cùng nổi bật.
Lý Dục Thần nói: “Cô gái đó của các cô, đã được giải huyệt vị chưa?”
Cô gái áo xanh ngẩn người, bỗng hiểu ra nói: “Thì ra chính anh đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội, anh còn dám đến đây?”
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi không đến giúp cô ta giải huyệt, qua một ngày rưỡi nữa, cô ta sẽ bị tắc nghẽn kinh mạch, sẽ thành tàn phế”.
“Anh!”, cô gái áo xanh cắn môi: “Anh thực sự đến giúp cô ấy giải huyệt?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu cô không tin, thì tôi đi đây”.
“Đợi, đợi đã!”
Cô gái áo xanh giơ tay ngăn cản.
Sau đó thổi tiêu trúc.
Rắn và sâu trùng lại soạt soạt bò về bụi hoa, một lúc là biến mất.
“Các người đi theo tôi”.
Cô gái áo xanh đi trước dẫn đường, Lý Dục Thần đi theo cô ta, đi vào trong vườn bách hoa.
Khi đi qua vườn hoa, Lý Dục Thần âm thầm gật đầu.
Nơi này trông như một vườn hoa, thực chất được trồng vô cùng có dụng ý, vị trí của mỗi một loại hoa, mỗi một gốc cây, đều là pháp trận kỳ môn.
Đi một lúc thì nghe thấy tiếng nước chảy.
Nhưng trước mặt vẫn là một biển hoa, đâu có dòng sông nào?
Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong đang cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy cô gái áo xanh đưa tay vuốt nhẹ lên một bụi hoa.
Phía trước bảy sắc phân dòng, đột nhiên biển hoa biến mất, xuất hiện một con suối nhỏ và một cây cầu đá bắc qua suối. Trong suối nước chảy róc rách, cây cổ hai bên cao chọc trời, cảnh tượng hoàn toàn là một thế giới khác so với vừa nãy.
Có một cô gái áo đen đứng bên đầu cầu đá, nhìn thấy cô gái áo xanh nói: “Bích La sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái áo xanh chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Đây chính là người đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội”.
“Cái gì?”, cô gái áo đen vừa nghe, vẻ mặt lập tức như trùm sương giá, sát ý lóe lên trong mắt: “Để muội xử lý anh ta!”
“Huyền Nguyệt!”, cô gái áo xanh vội vàng ngăn cản: “Sư muội đừng vội, anh ta nói đến giúp Hồng Lăng giải huyệt”.
“Giải huyệt?”, cô gái áo đen như không tin: “Anh ta tốt bụng thế sao?”
Cô gái áo xanh nói: “Mặc kệ anh ta có lòng tốt hay không, bà bà còn chẳng giải được huyệt cho Hồng Lăng, thì để anh ta thử xem”.
“Là em à?”, cô gái dường như không ngờ cô bé lại đến, cau mày: “Em đến đây làm gì? Xem chị chết chưa à?”
Lam Điền nói: “Em sợ ban đêm sẽ có rắn côn trùng đến cắn chị, ở đây nhiều rắn lắm. Chị đói rồi phải không, em mang cơm nắm cho chị”.
Lam Điền đưa cơm nắm qua.
Cô gái nuốt nước miệng, chê ghét nói: “Cút đi! Ai cần em mang cơm nắm đến? Biết rõ là chị không động đậy được, em cố ý làm chị thèm, chọc chị tức chết phải không?”
Lam Điền đưa cơm nắm đến bên miệng cô gái nói: “Chị à, em bón cho chị nhé, ăn lúc còn nóng đi”.
Ban đầu cô gái muốn từ chối, có lẽ là đói quá rồi, hương thơm của cơm nắm khiến người ta khó mà nhịn được, liền há miệng ăn.
Ăn xong cơm nắm, Lam Điền dùng dao chặt củi chặt cành khô, đốt lửa bên cạnh cô gái.
Cô gái cảm thấy ấm hơn nhiều, nói: “Tại sao em phải làm vậy?”
Lam Điền nói: “Em nghĩ chị ở đây vừa lạnh vừa đói, chắc chắn rất khó chịu. Trước đây em lạc đường trong núi, cũng vừa lạnh vừa đói, em chỉ muốn khóc, nhưng khóc cũng chẳng ích gì, chỉ sẽ khiến thú hoang chạy đến”.
“Em thực sự muốn giúp chị?”, cô gái hỏi.
Lam Điền nghiêm túc gật đầu.
“Trong túi bên trái của chị có cái tiêu em lấy ra thổi đi”, cô gái nói.
Lam Điền lấy ra một cái tiêu trúc trong túi của cô gái: “Là cái này à?”
“Đúng thế, là cái này, em thổi đi”.
Lam Điền do dự một lúc, vẫn ngậm trong miệng, thổi một cái.
Cái tiêu phát ra tiếng kêu kỳ lạ, không vang, nhưng rất nhức tai.
“Như thế này à?”
“Thổi tiếp đi”.
Lam Điền lại thổi mấy cái.
Chỉ lúc sau, gần đó truyền ra tiếng sột soạt.
Lam Điền vừa quay đầu, nhìn thấy trong bụi cỏ có rất nhiều rắn bò ra.
Lam Điền sợ giật mình, suýt nữa hét lên.
“Chị à, ở đó nhiều rắn quá!”
Cô gái cười lạnh lùng, không nói gì.
Rắn bò đến.
Lam Điền cầm dao chặt củi, giơ ngang ra, chặn trước người cô gái, nói: “Chị à, em bảo vệ chị!”
Cô hơi khom người lại, hai tay nắm chặt dao chặt vủi, vẻ mặt chuyên tâm nhìn phía trước.
Con dao chặt củi nặng trịch hình thành sự đối lập rõ ràng với cơ thể nhỏ bé của cô bé.
Cô gái nhìn bóng lưng của cô bé dập dờn trong đống lửa, cũng phải ngẩn người.
“Em thật sự muốn bảo vệ chị?”
“Đúng thế, chị à, bây giờ chị không động đậy được, nếu bị rắn cắn, thì chết đấy!”
“Em không sợ bị rắn cắn sao?”
“Sợ chứ! Nhưng rắn sẽ không tấn công người tùy tiện, trong tay em có dao chặt củi, ở đây còn có lửa, có thể ngăn giúp chị. Đợi trời sáng, chú Lý sẽ đến thả chị. Cho dù em bị rắn cắn, chú Lý cũng sẽ cứu em”.
“Chú Lý đó là ai?”
“Em cũng không biết. Chú ấy đã chữa khỏi độc rắn của em, còn cả rất nhiều người trên trấn cũng bị rắn cắn, đều là chú ấy chữa khỏi”.
“Rất nhiều người bị rắn cắn thật sao?”
“Dạ, đúng thế, rất nhiều người!”
Cô gái trầm tư một lúc, nói với Lam Điền: “Cô bé, em lại đây, ngồi bên cạnh chị”.
Lam Điền do dự nói: “Nhưng, chị à, rắn…”
“Không cần sợ, ngồi lại đây ngồi, chị dạy em thổi tiêu dọa rắn sợ chạy mất thế nào”, giọng điệu của cô gái dịu dàng hơn.
Nhìn đàn rắn càng lúc càng gần, Lam Điền cũng sợ, nghe thấy cô gái nói như vậy, liền đi đến, ngồi bên cạnh cô gái, nhưng vẫn nắm chặt con dao chặt củi trong tay.
Cô gái nói: “Em biết không, rắn cũng nghe hiểu ngôn ngữ, chỉ là ngôn ngữ của chúng khác chúng ta. Em thổi tiêu theo cách và nhịp điệu của chị dạy em, thì có thể giao tiếp với rắn”.
Lam Điền bán tín bán nghi, cảm thấy không thể tin nổi.
Nhưng cô bé vẫn chuyên tâm nghe cô gái giải thích về cái tiêu nhỏ này, và thổi theo cách của cô gái dạy.
Quả nhiên, đàn rắn nghe thấy tiếng tiêu liền dừng lại.
Lam Điền thử rất nhiều tiếng tiêu nhịp điệu khác nhau, đàn rắn liền hành động theo chỉ huy của tiếng tiêu.
“Oa, thần kỳ quá! Chị à, chị lợi hại quá!”
Cô gái cười, nói: “Tặng em cái tiêu này, sau này em cũng không cần sợ rắn nữa”.
“Cảm ơn chị!”, Lam Điền hưng phấn nói: “Chị à, chị tên là gì?”
Cô gái cười dịu dàng, nói: “Chị tên là Tạ Hồng Lăng, còn em?”
“Chị Hồng Lăng, em tên là Lam Điền”.
“Lam Điền… đúng là cái tên hay!”
Chương 489: “Lam Điền đâu?”
Lam Điền chơi cây tiêu, thổi ra các tiết tấu khác nhau, tiếng tiêu vang lên từng hồi liền tiếp, vang vọng trong rừng núi.
Tạ Hồng Lăng bỗng cau mày, nói: “Đừng thổi nữa!”
Lam Điền sợ giật mình: “Sao thế, chị Hồng Lăng, em thổi sai rồi ư?”
“Không, em không thổi sai, nhưng…”
Cô ta còn vừa nói hết, trong rừng cây bỗng lóe lên ánh đỏ.
Lam Điền nhìn thấy một cô gái mặc áo đỏ từ ngọn cây bay xuống.
“Oa, đẹp quá!”, Lam Điền nhìn cô gái áo đỏ kinh ngạc kêu lên.
“Sư tỷ!”, Tạ Hồng Lăng gọi một tiếng.
Cô gái áo đỏ đáp xuống bên cạnh họ, kinh ngạc nói: “Sư muội, muội sao thế?”
Tạ Hồng Lăng nói lại sự việc một lượt.
Cô gái áo đỏ tức giận nói: “Em bị tên đàn ông thối đó điểm huyệt?”
Tạ Hồng Lăng đỏ mặt: “Sư tỷ, người đó điểm huyệt từ xa, anh ta không động vào muội”.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, phụ nữ của Bách Hoa Cốc chúng ta làm sao có thể bị đàn ông động vào, điểm huyệt từ xa cũng khong được, phải chặt tay của anh ta!”
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, tỷ đừng nói nhiều như thế vội, mau giải huyệt giúp muội đi”.
Cô gái áo đỏ tiến lên một bước, đang định ra tay giúp Tạ Hồng Lăng giải huyệt, bỗng mấy hòn đá vụn từ dưới đất bay lên, tấn công về phía cô ta.
“Lại còn có trận pháp!”
Cô gái áo đỏ vung tay đánh bay những hòn đá, không dám lại gần, nghiêm mặt quan sát.
Đây là trận pháp do Lý Dục Thần tiện tay bày ra, chỉ để ngăn thú hoang đến gần ăn thịt cô ta, cho nên không lợi hại gì.
Nhưng trong mắt cô gái áo đỏ, lại vô cùng ảo diệu, nhất thời không thể nhìn thấu.
Cô ta tốn hết hai tiếng mới miễn cưỡng phá được trận pháp.
Khó khăn lắm mới đến được bên cạnh Tạ Hồng Lăng, cô ta giơ tay định giải huyệt vị trên người Tạ Hồng Lăng.
Nhưng điểm mấy cái liền lại không hề có hiệu quả, ngược lại còn khiến Tạ Hồng Lăng đau đớn hơn.
“Đây là thủ pháp gì?”, cô gái áo đỏ kinh ngạc: “Gần trấn Lâm Hoang sao lại có cao thủ như vậy? Chẳng lẽ là người của phái Âm Sơn?”
Tạ Hồng Lăng lắc đầu nói: “Chắc không phải là người của phái Âm Sơn đâu, lần này Tiểu Thanh nhảy ra ngoài, cắn thương không ít người, đều là do anh ta chữa khỏi, cô bé Lam Điền này chính là một trong số đó. Từ lúc nào người của phái Âm Sơn đi lo chuyện sống chết của dân chúng trên trấn chứ?”
Lam Điền nói: “Chú Lý là người tốt. Chị à, chị không cần lo lắng, đợi trời sáng, chú ấy sẽ đến thả chị”.
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, hay là đợi đến trời sáng đi…”
Cô gái áo đỏ nổi giận nói: “Hừ, người của Bách Hoa Cốc, từ lúc nào phải dựa vào người khác đến cứu, tỷ sẽ đưa muội về núi, để bà bà ra tay cứu muội”.
Tạ Hồng Lăng nói: “Cũng chỉ đành vậy thôi”.
Cô gái áo đỏ nhìn Lam Điền bên cạnh một cái, nói: “Cô bé này căn cốt không tệ, đưa về núi đi”.
Lam Điền lắc đầu: “Em không về cùng các chị đâu”.
“Nhóc con, em biết bao nhiêu người muốn đến Bách Hoa Cốc học nghệ không? Em đến Bách Hoa Cốc, học bản lĩnh, tương lai sẽ không ai có thể ức hiếp được em!”, cô gái áo đỏ nói.
“Em cũng không đi”, Lam Điền kiên quyết nói: “Em muốn về nhà”.
Cô gái áo đỏ cười lạnh lùng nói: “Vậy cũng không do em quyết định được”.
Nói xong liền cuốn tay áo, cuốn cả Tạ Hồng Lăng và Lam Điền lên, bước đi như bay, bay nhảy qua những rừng núi ngọn cây.
Lam Điền được bao bọc trong lụa đỏ, không có sức giãy dụa, chỉ nghe thấy tiếng giò vù vù bên tai.
Tạ Hồng Lăng nói: “Sư tỷ, nhà cô bé ở ngay gần đây, đưa cô bé về núi, cũng nên nói với người nhà cô bé một tiếng chứ”.
Cô gái áo đỏ nói: “Vào Bách Hoa Cốc là đã cách biệt thế tục, chúng ta đều họ Tạ, không hề có liên quan qua lại với người nhà trước đây, nói với không nói có gì khác nhau? Chẳng phải cũng phải đi ư, dứt khoát sạch sẽ, tránh để lại nhớ nhung”.
…
Lý Dục Thần đưa theo Nghiêm Cẩn vào rừng cây, phát hiện trận pháp mà mình bày trí đã bị phá hỏng, còn cô gái đó cũng biến mất.
Từ dấu vết dưới đất nhìn ra, không giống như thú hoang làm.
Thú hoang thông thường không thể xông phá trập pháp của anh, trừ phu là yêu thú.
Dưới đất có một con dao chặt củi, bên cạnh còn có đống cành cây đã cháy hết.
Lý Dục Thần nhặt con dao chặt củi lên, đưa theo Nghiêm Cẩn đến nhà họ Lam.
Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn còn đang ngủ ngon lành, thím Lam đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lý Dục Thần đến, vui vẻ chào hỏi: “Ôi, cậu Lý, cậu về rồi à?”
“Thím Lam, đây là con dao chăt củi của nhà thím phải không?”
“Thím Lam nhìn một cái nói: “Đúng thế, làm sao thế?”
“Lam Điền đâu?”
“Chắc ở trong phòng, ấy, tối qua chúng tôi đều uống say quá, cũng không biết nó ngủ ở phòng nào, tôi đi xem xem”.
Thím Lam đi vào phòng, nhìn một lượt, cũng gọi cả Lam Ba Tử và cụ Nham Sơn dậy.
Cả nhà lo lắng: “Ôi, con bé này, sáng sớm đã chạy đi đâu rồi?”
Lý Dục Thần đoán được đã có chuyện gì, nói: “Mọi người đừng lo lắng, tôi sẽ tìm người về”.
Sau đó nói với Nghiêm Cẩn: “Đi thôi, đi gặp đám phụ nữ nuôi rắn đó!”
Chương 490: Bách Hoa Cốc
Theo như Mộc Niên Phong miêu tả, trong mấy trăm dặm gần trấn Lâm Hoang, chỉ có hai môn phái tu hành, một là phái Âm Sơn, một là Bách Hoa Cốc.
Trong Bách Hoa Cốc đều là phụ nữ, phái Âm Sơn đều là đàn ông, theo lý mà nói, giữa hai môn phái có thể chung sống hòa thuận, thậm chí có thể liên kết với nhau.
Nhưng trên thực tế, hai bên như nước với lửa, thậm chí có cảm giác như có thâm thù đại hận.
Nếu người của hai phái gặp phải nhau, nhất định sẽ đánh nhau, không chết không thôi.
Về tổng thể, thực lực của phái Âm Sơn mạnh vượt hơn Bách Hoa Cốc, cho nên phái Âm Sơn thường xuyên đến quấy nhiễu Bách Hoa Cốc, còn Bách Hoa Cốc lại chưa từng đến tông môn Âm Sơn gây chuyện.
Nhưng cũng không thể coi thường Bách Hoa Cốc, đặc biệt là những cô gái đó rất giỏi sử dụng rắn sâu trùng độc.
Cũng vì vậy, Lý Dục Thần suy đoán, cô gái nuôi rắn chính là người của Bách Hoa Cốc, họ đã đưa Lam Điền đi.
Ngoài ra, Bách Hoa Cốc còn rất giỏi trận pháp.
Mộc Niên Phong chỉ về chướng khí mù mịt phía trước, nói: “Nơi đó chính là trận pháp hộ sơn ở lối ra vào của Bách Hoa Cốc”.
Lý Dục Thần gật đầu, đi về phía trước.
Mộc Niên Phong hơi lo lắng, vì những chướng khí đó có độc. Nhưng thấy Lý Dục Thần đi vào trong, ngay cả Nghiêm Cẩn cũng không sợ hãi, ông ta cũng chỉ đành bất chấp đi theo.
Lý Dục Thần đi vào trong chướng khí, xung quanh anh hình thành một không gian rộng hai mét vuông, dường như có một màn bảo vệ, chướng khí không xâm nhập.
Bên ngoài màn bảo vệ, chướng khí dày đặc, tầm nhìn không đến năm mét, hơn nữa vô cùng mơ hồ.
Lý Dục Thần đi mấy bước, khẽ vung tay, nhưng thấy chướng khí tách sang hai bên, xuất hiện một con đường dài hẹp vào núi.
Trăm hoa bên đường nở rộ, bướm ong bay múa giống như mùa xuân.
Không khí tươi mới tràn vào.
Mộc Niên Phong cảm thấy rất thần kỳ. Ông ta đã từng cùng đại hộ pháp đến đây, cũng vào Bách Hoa Cốc từ chỗ này, nhưng sau khi vào, vẫn luôn phải đi trong sương dày, dựa vào pháp khí của đại hộ pháp không ngừng đuổi sương dày, sau đó gặp phụ nữ của Bách Hoa Cốc, thì đại chiến một trận trong sương mù, tổn thất không ít đệ tử, cuối cùng trở về tay không.
Nhưng Lý Dục Thần chỉ vung nhẹ tay, thì đã phá được chướng khí này.
Thì ra bên trong Bách Hoa Cốc thực sự có trăm hoa đua nở, bốn mùa như mùa xuân!
Đúng lúc này, một tiếng tiêu kỳ lạ vang lên, âm thanh không lớn, nhưng hơi nhức tai.
Sau đó, bốn phía vang lên tiếng sột soạt.
Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn, liền tê dại da đầu.
Trong các bụi hoa bốn phương tám hướng đột nhiên có rất nhiều rắn côn trùng bò ra.
Sau đó, thì nghe thấy giọng nói của một cô gái: “Các người là ai, to gan dám xông vào Bách Hoa Cốc?”
Nghiêm Cẩn nhìn về hướng giọng nói, chỉ thấy một cô gái mặc áo xanh bích đứng trong bụi hoa. Điểm chút xanh trong cả vườn hoa, vô cùng nổi bật.
Lý Dục Thần nói: “Cô gái đó của các cô, đã được giải huyệt vị chưa?”
Cô gái áo xanh ngẩn người, bỗng hiểu ra nói: “Thì ra chính anh đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội, anh còn dám đến đây?”
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi không đến giúp cô ta giải huyệt, qua một ngày rưỡi nữa, cô ta sẽ bị tắc nghẽn kinh mạch, sẽ thành tàn phế”.
“Anh!”, cô gái áo xanh cắn môi: “Anh thực sự đến giúp cô ấy giải huyệt?”
Lý Dục Thần nói: “Nếu cô không tin, thì tôi đi đây”.
“Đợi, đợi đã!”
Cô gái áo xanh giơ tay ngăn cản.
Sau đó thổi tiêu trúc.
Rắn và sâu trùng lại soạt soạt bò về bụi hoa, một lúc là biến mất.
“Các người đi theo tôi”.
Cô gái áo xanh đi trước dẫn đường, Lý Dục Thần đi theo cô ta, đi vào trong vườn bách hoa.
Khi đi qua vườn hoa, Lý Dục Thần âm thầm gật đầu.
Nơi này trông như một vườn hoa, thực chất được trồng vô cùng có dụng ý, vị trí của mỗi một loại hoa, mỗi một gốc cây, đều là pháp trận kỳ môn.
Đi một lúc thì nghe thấy tiếng nước chảy.
Nhưng trước mặt vẫn là một biển hoa, đâu có dòng sông nào?
Nghiêm Cẩn và Mộc Niên Phong đang cảm thấy kỳ lạ, bỗng thấy cô gái áo xanh đưa tay vuốt nhẹ lên một bụi hoa.
Phía trước bảy sắc phân dòng, đột nhiên biển hoa biến mất, xuất hiện một con suối nhỏ và một cây cầu đá bắc qua suối. Trong suối nước chảy róc rách, cây cổ hai bên cao chọc trời, cảnh tượng hoàn toàn là một thế giới khác so với vừa nãy.
Có một cô gái áo đen đứng bên đầu cầu đá, nhìn thấy cô gái áo xanh nói: “Bích La sư tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”
Cô gái áo xanh chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Đây chính là người đã điểm huyệt Hồng Lăng sư muội”.
“Cái gì?”, cô gái áo đen vừa nghe, vẻ mặt lập tức như trùm sương giá, sát ý lóe lên trong mắt: “Để muội xử lý anh ta!”
“Huyền Nguyệt!”, cô gái áo xanh vội vàng ngăn cản: “Sư muội đừng vội, anh ta nói đến giúp Hồng Lăng giải huyệt”.
“Giải huyệt?”, cô gái áo đen như không tin: “Anh ta tốt bụng thế sao?”
Cô gái áo xanh nói: “Mặc kệ anh ta có lòng tốt hay không, bà bà còn chẳng giải được huyệt cho Hồng Lăng, thì để anh ta thử xem”.