-
Chương 455-457
Chương 455: Nghe từ xa
Nhà họ Triệu thành phố Hòa.
Một ông lão mù lưng gù nằm trên giường, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đang mátxa cho ông ta.
Triệu Tứ Hải, gia chủ nhà họ Triệu e dè ở một bên, hỏi: “Tiên ông, mấy hôm nay ông ở đây có hài lòng không?”
Ông lão lưng gù mỉm cười nói: “Rất tốt, rất tốt, gia chủ Triệu có lòng rồi”.
Triệu Tứ Hải khom lưng nói: “Chỉ cần tiên ông hài lòng thì tốt, còn có yêu cầu gì, ông cứ việc dặn dò là được”.
Đôi mắt trống rỗng của ông lão lưng gù nhìn chằm chằm mỹ nữ matxa bên cạnh, ừm một tiếng, bực bội xua tay.
Triệu Tứ Hải nháy mắt với hai cô gái, rồi chậm rãi lui ra.
Triệu Thần Dương đợi ở sân viện bên ngoài, thấy ông ta đi ra, liền hỏi: “Bố, lão già đó nói thế nào?”
Triệu Tứ Hải giơ tay suỵt ra ý với hắn ta, quay đầu nhìn một cái, vội kéo con trai đến hành lang, đi qua một sân viện, mới thở một hơi, thấp giọng quát:
“Con chán sống rồi à? Gọi ông ta là lão già, chẳng may bị ông ta nghe được, con chết chắc đấy!”
“Không đến mức thế chứ, cách xa như vậy?”, Triệu Thần Dương nói: “Hơn nữa bây giờ ông ta đang hưởng thụ ấm áp, đâu có quan tâm chúng ta nói gì”.
Triệu Tứ Hải lắc đầu nói: “Không được sơ suất. Lúc trước Ngô Hiền cũng có thể nghe thấy tiếng từ xa, hơn nữa Thiệu Cư Ông là sư phụ của Ngô Hiền!”
“Chẳng phải lão ta nói muốn báo thù cho Ngô Hiền sao, sao lại cứ ở chỗ chúng ta không chịu đi?”
“Bố cũng không biết, có lẽ là chưa chắc chắn”.
“Ha ha, lúc đến thì ra vẻ lợi hại, con còn tưởng ghê ghớm lắm cơ!”
“Con đừng coi thường lão ta. Càng là cao thủ, càng thận trọng. Đạo lý này, đi đến đâu cũng đúng. Con xem trên thương trường, đám cá sấu thực sự đó, trước nay chưa từng mạo hiểm. Danh tướng nổi tiếng, đều không đánh trận mà chưa nắm chắc. Điều này, con cũng phải học tập đi”.
“Bố, đang yên đang lành, sao bố lại nói đến con”.
“Bố chỉ nhắc nhở con một câu. Con nghĩ xem lúc trước Ngô Hiền lợi hại thế nào, vung tay, đã dùng bố cục phong thủy khiến nhà họ Lâm lụi bại, một chữ Bát, suýt nữa lấy mạng của Lâm Thượng Nghĩa. Hôm đó đại chiến với Lý Dục Thần, con cũng thấy rồi, thủ đoạn quỷ dị, quỷ thần khó lường! Ngô Hiền lợi hại như vậy, sư phụ ông ta Thiệu Cư Ông có thể kém không?”
“Hừ, có lợi hại đi nữa, cũng chẳng phải bị Lý Dục Thần giết sao?”
“Cho nên Thiệu Cư Ông mới thận trọng. Có lẽ trước khi chưa nắm chắc gốc rễ của Lý Dục Thần, lão ta sẽ không ra tay”.
“Vậy lão ta còn ở nhà chúng ta bao lâu?”
“Còn đừng quan tâm việc này, lão ta thích ở bao lâu thì bấy lâu. Lão ta muốn gì thì cho cái đó, lão ta muốn đối phó Lý Dục Thần, thì cho lão ta đi đối phó, chúng ta chỉ xem thôi, tóm lại cũng không giúp được gì. Nếu thành công, chúng ta vừa hay nhân cơ hội hạ được nhà họ Lâm. Nếu thất bại, chúng ta coi như không biết gì”.
Triệu Thần Dương gật đầu nói: “Nó, vẫn là bố cao minh!”
Lúc này, quản gia vội chạy đến, nói: “Lão gia, cậu chủ, tôi có một chuyện muốn bẩm báo”.
“Có chuyện gì?”, Triệu Tứ Hải hỏi.
Quản gia nhìn ngó xung quanh nói: “Người đó…”
“Yên tâm, ông ta đang hưởng thụ trong viện, ở đây cách tường không nghe thấy đâu, ông nói đi”.
Quản gia mới nói: “Tôi nghe nói một chuyện, có người của phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn đến, truyền thiên sư lệnh cho Trương đạo trưởng của Thiên Tinh Quan, nói muốn bắt Lý Dục Thần. Bây giờ Trương đạo trưởng đang triệu tập tăng đạo và nhân sĩ giáo phái dân gian gần đó, đến nhà họ Lâm, đòi nhà họ Lâm giao người”.
Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương kinh ngạc.
Họ còn chưa kịp nói, bỗng nghe thấy một giọng nói: “Vừa nãy ông nói là thật chứ?”
Giọng nói thoang thoảng, âm u xa xôi, dường như từ xa truyền đến, lại như ở ngay bên tai, như tiếng quỷ địa ngục.
Ba người ớn lạnh.
Đặc biệt là Triệu Thần Dương, trong lòng lạnh run, toát hết mồ hôi.
Họ đều nghe ra, chính là giọng của Thiệu Cư Ông.
Vừa dứt lời, một bóng đen lóe lên, Thiệu Cư Ông xuất hiện trước mặt họ.
Ông ta gù cái lưng, tay chống gậy, đôi mắt mù không tròng, nhưng mỗi một người ở đây đều cảm thấy ông ta đang nhìn mình.
Quản gia lắp bắp nói: “Thưa lão tiên ông, tôi cũng chỉ nghe nói, thật hay giả cũng không dám chắc chắn, nhưng Thiên Tinh Quan rất nổi tiếng ở thành phố Hòa, người bình thường cũng sẽ không mang Thiên Tinh Quan và Trương đạo trưởng ra nói bừa. Hơn nữa, thành phố Hòa và mấy cung quan chùa miếu của nơi gần đây đều hành động, có lẽ là thật”.
Thiệu Cư Ông cười ha ha nói: “Phủ Thiên Sư! Thiên sư Lệnh! Ha ha ha…”
Lão ta nói xong quay người, dùng gậy gõ lên vai Triệu Thần Dương, hỏi: “Phủ Thiên Sư được gọi là tổ đình đạo môn, thiên sư lệnh được đạo môn thiên hạ cùng tôn kính, cậu nói xem, lão già như tôi có cần đi không?”
Triệu Thần Dương sợ hết hồn, đến nói năng cũng không liền mạch: “Cần… cần…”
“Ừm?”, Thiệu Cư Ông nghiêm mặt: “Cậu nói tôi phải nghe theo hiệu lệnh của phủ Thiên Sư?”
“Không, không không, không cần…”, Triệu Thần Dương vội xua tay.
“Cái gì? Cơ hội đối phó Lý Dục Thần tốt như vậy, cậu bảo tôi bỏ qua sao?”
“Không không không…”
Chương 456: Thế khí bừng bừng
Triệu Thần Dương sợ đến sắc mặt tái xanh, toàn thân cứng đờ, thụp một tiếng quỳ xuống.
Khi Thiệu Cư Ông vừa đến nhà họ Triệu, hắn ta tận mắt nhìn thấy đối phương dùng cây gậy trong tay, hút cạn máu của mấy tên bảo vệ.
“Tiên Ông”, Triệu Tứ Hải chắp tay nói: “Phủ Thiên Sư bắt Lý Dục Thần, chưa chắc có thể địch được, Tiên Ông có thể ra tay giúp họ, thiết nghĩ phủ Thiên Sư đó, cũng sẽ cảm kích Tiên Ông”.
Thiệu Cư Ông hài lòng gật đầu, lấy cây gậy từ trên vai Triệu Thần Dương xuống, nói: “Vẫn là ông biết nói chuyện”.
Nói xong, bóng người vút đi, biến mất trước mặt bọn họ.
Bố con nhà họ Triệu đứng ở đó, hồi lâu không dám nói gì.
Triệu Tứ Hải chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Đúng là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó!
Mời Ngô Hiền đến, bây giờ Thiệu Cư Ông nghiễm nhiên coi nhà họ Triệu là nhà của ông ta.
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất mâu thuẫn, ông ta vừa hy vọng Thiệu Cư Ông diệt trừ Lý Dục Thần, như vậy ông ta có thể thay thế nhà họ Lâm trở thành đệ nhất thế gia thành phố Hoà thực sự.
Tuy nhiên, ông ta lại ngầm có kỳ vọng ngược lại, hy vọng Lý Dục Thần xử lý luôn Thiệu Cư Ông. Có Lý Dục Thần, cùng lắm để nhà họ Lâm đè đầu. Nhưng có Thiệu Cư Ông, lúc nào cũng có thể diệt luôn tộc nhà họ Triệu.
Ông ta bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối, nhìn sang Triệu Thần Dương bên cạnh, mới phát hiện con trai của mình lại sợ đến tè ra quần.
…
Ngoài cổng sơn trang Bắc Khê bỗng có rất nhiều người đến.
Đám người này vô cùng kỳ lạ, có đạo sĩ, có hòa thượng, cũng có võ giả ăn mặc đồ luyện công.
Bảo vệ còn nghĩ là đến cưỡng ép hóa duyên.
Chuyện nay không phải chưa từng có, một vài người ăn mặc thành hòa thượng hoặc đạo sĩ, nói mình là người của cung của núi nào đó, vì núi gặp hỏa hoạn cháy cung quan, cần phải xây dựng lại chùa chiền, đến hóa duyên.
Hoặc dứt khoát lấy luôn các tên nổi tiếng như núi Phổ Đà, núi Cửu Hoa, núi Võ Đang, nói là người xuất gia ở đó, đi qua bảo địa đến kết thiện duyên, đưa ra miếng bùa phật hoặc là những thứ như bùa hộ thân, bảo anh ta bỏ tiền ra mua.
Người giàu có gặp tình huống này, chỉ cẩn không phải loại giả đến phi lý, thường sẽ cho một ít, gặp phải người biết ăn nói biết về đạo, không chừng còn mời vào.
Nhưng những nhà giàu hộ lớn, thông thường bảo vệ sẽ ngăn lại, người hóa duyên muốn gặp được gia chủ cũng rất khó.
Nếu không ngăn được, thì là bảo vệ thất trách, có lẽ gia chủ sẽ không trách tội, nhưng quản gia và quản lý bảo vệ không phải là người tốt gì.
Huống hồ, giống như hôm nay, tăng nhân đạo sĩ người thường cùng đến, bảo vệ chưa từng thấy.
Bảo vệ đuổi đi, đám tăng đạo đó càng khí thế hùng hổ.
“Xem xem, quả nhiên không phải nhà tốt đẹp gì, ngay cả bảo vệ cũng hung dữ như vậy!”
“Đừng phí lời với hắn, xông vào bắt người!”
Có người đẩy bảo vệ ra, một đám người khí thế hừng hực xông vào.
Lâm Thiền Minh được báo, dẫn người ra ngăn cản.
Nhìn thấy người dẫn đầu là Trương Đạo Viễn của Thiên Tinh Quan, bất giác ngẩn người, hỏi: “Thì ra là Trương đạo trưởng, có chuyện gì vậy?”
Trương Đạo Viễn và ông cụ nhà họ Lâm cũng có chút giao tình, đương nhiên quen biết Lâm Thiền Minh, chỉ là có thiên sư lệnh, đạo trưởng phủ Mao Khuê Sinh sứ giả của phủ Thiên Sư ở bên cạnh, không dám nể tình, chỉ nói:
“Tôi phụng thiên sư lệnh, đến bắt ma đạo Lý Dục Thần, các người mau giao hắn ra đây, tránh để thương đến người vô tội”.
Lâm Thiền Minh kinh ngạc nói: “Lý Dục Thần là con rể tương lai của nhà tôi, làm sao lại thành người trong ma đạo?”
Trương Đạo Viễn lấy ra một lệnh bài, bên trên có chữ Triện của thiên sư Long Hổ, nói: “Thiên sư lệnh ở đây, chắc ông sẽ không nghi ngờ phán đoán của thiên sư Chính Nhất chứ?”
Đương nhiên Lâm Thiền Minh biết phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo Chính Nhất thiên hạ, Trương thiên sư đạo hành cao thâm, cảnh giới không phải người bình thường có thể đoán được.
“Trương đạo trưởng, việc này liệu có hiểu lầm gì không? Tôi có thể hỏi một câu, rốt cuộc cậu Lý đã làm chuyện gì, bị phủ Thiên Sư nhận định là ma đạo không?”
Trương Đạo Viễn cũng không biết rốt cuộc tại sao, bèn nhìn sang Mao Khuê Sinh.
Mao Khuê Sinh từ Long Hổ Sơn đến, tự cao kiêu ngạo, không muốn giải thích nhiều với những người phàm tục, cười lạnh lùng nói: “Làm sao, phủ Thiên Sư làm việc, còn cần phải giải thích với họ sao? Trương Đạo Viễn, làm tốt việc của ông, đừng đi ngược chỉ ý của thiên sư”.
Trương Đạo Viễn khom người đáp lại, bèn nói với Lâm Thiền Minh:
“Quản gia Lâm, tôi khuyên ông đừng hỏi nhiều, giao Lý Dục Thần ra đây, chúng tôi đưa về phủ Thiên Sư, có phải hiểu lầm hay không, tự nhiên sẽ rõ. Ông phải tin phủ Thiên Sư”.
Lâm Thiền Minh vốn có vài phần giao tình với Trương Đạo Viễn, lại có lòng kính trọng với phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn, cho nên vô cùng khách sáo. Nhưng thái độ kiêu ngạo của Mao Khuê Sinh khiến ông ta rất không vui, lập tức nổi giận nói:
“Hừ, thế gian tự có pháp tắc thế gian, phủ Thiên Sư cũng không phải ngoại lệ, không phân trắng đen đã có thể bắt người sao? Vậy thì phủ Thiên Sư có khác gì với cường đạo chiếm núi xưng vương? Hôm nay nếu các ông không giải thích rõ, đừng hòng bắt được bất kỳ ai từ sơn trang Bắc Khê đi!”
Vẻ mặt Trương Đạo Viễn biến sắc, thầm nghĩ Lâm Thiền Minh này, sao lại không biết tốt xấu, tôi đã cố hết sức bảo vệ giúp ông, ông phỉ báng phủ Thiên Sư như vậy, chỉ sợ sứ giả Mao đạo trưởng sẽ nổi giận.
Bèn vội nháy mắt với Lâm Thiền Minh: “Quản gia Lâm, không thể nói lời ngông cuồng, sứ giả Mao đạo trưởng của phủ Thiên Sư ở đây, ông có lời gì có thể từ từ nói”.
Đương nhiên Lâm Thiền Minh hiểu ý của Trương Đạo Viễn, nhìn Mao Khuê Sinh một cái, nói: “Người xuất gia đạo môn, vốn nên ở trong núi thanh tịnh tu hành, thỉnh thoảng đến trần thế, cũng chung sống thân thiện với hồng trần, sao phủ Thiên Sư có thể bá đạo như vậy, ngang nhiên đến nhà người khác bắt người?”
Chương 457: Tôi sẽ đi theo ông
Mao Khuê Sinh nổi giận nói: “Hay cho ông ăn nói sắc xảo, niệm tình ông là người phàm, không so đo với ông, còn nhiều lời, coi như ông là đồng đảng của cậu ta, cùng bắt về phủ Thiên Sư hỏi tội!”
Lâm Thiền Minh thản nhiên cười nói: “Ông muốn bắt thì bắt, tôi không tin, còn không có thiên lý vương pháp!”
Mao Khuê Sinh cau mày. Vốn tưởng rằng lấy cái danh phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn, họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ thái độ của người nhà họ Lâm lại cứng rắn như vậy.
Nếu thực sự ra tay với người phàm tục, thì là vi phạm luật Chính Nhất, quay về chắc chắn bị xử phạt.
Nhưng bây giờ không ra tay, đối phương không chịu nhượng bộ, còn Lý Dục Thần đó lại trốn không xuất hiện như con rùa rụt cổ.
Mao Khuê Sinh như cưỡi trên lưng hổ khó xuống.
Nghe trong đám đông có người nói: “Mao đạo trưởng, phí lời với loại người này làm gì, trực tiếp xông vào bắt người là được. Đường đường phủ Thiên Sư, chẳng lẽ sợ một con chó canh cửa sao?”
Trương Đạo Viễn nghe mà cau mày, so sánh Lâm Thiền Minh như con chó canh cửa, lời vừa nói ra, hôm nay không có chỗ cứu vãn rồi, Lâm Thiền Minh chắc chắn không thể nào thỏa hiệp.
Ông ta quay đầu nhìn một cái, người lên tiếng là một ông lão lưng gù, còn bị mù, trong tay cầm cây gậy.
Trương Đạo Viễn hơi ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra là ai, hình như mình không mời người như vậy.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi người đó là kẻ tán tu hiếu đạo gần đây, nghe nói chuyện này đến góp vui.
Quả nhiên, Lâm Thiền Minh nổi giận: “Ức hiếp người quá đáng!”
Chỉ quát một tiếng, thuộc hạ do ông ta huấn luyện ào ào tản ra, mỗi người đứng vào vị trí, trước sau tiến lùi, thoáng có dấu vết trận pháp.
Từ sau chuyện Lâm Thiếu Bình lần trước, Lâm Thiền Minh cũng bắt đầu học công pháp ảo diệu từ Lý Dục Thần, chỉ là ông ta phải bảo vệ Lâm Thượng Nghĩa, cho nên vẫn luôn ở sơn trang Bắc Khê.
Trải qua thời gian học tập, công phu của ông ta cũng có tiến bộ, đã ngầm đột phá hóa kình.
Trương Đạo Viễn biết công phu của Lâm Thiền Minh, nếu không nhờ pháp bảo, ông ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Thiền Minh. Nhưng hôm nay có Mao đạo trưởng ở đây, đương nhiên Trương Đạo Viễn không lo lắng.
Chỉ là từ nay về sau, Thiên Tinh Quan và nhà họ Lâm chắc chắn sẽ kết oán.
Tuy nhà họ Lâm đã lụi bại, dưới sự đả kích của nhà họ Viên, khả năng dựng lại cơ đồ vô cùng ít, nhưng tốt xấu gì cũng là thế gia thành phố Hòa, Trương Đạo Viễn cũng không nỡ thấy họ bại vong.
“Mao đạo trưởng”, Trương Đạo Viễn vẫn muốn tranh thủ: “Tôi và gia chủ Lâm Thượng Nghĩa nhà họ Lâm có vào phần giao tình, hay là để tôi đi nói chuyện với Lâm Thượng Nghĩa, rồi quyết định”.
Mao Khuê Sinh cũng đang do dự, một khi ra tay với Lâm Thiền Minh, sau này về phủ Thiên Sư, khó tránh phải đến Giới Luật Đường chịu trừng phạt, nếu Trương Đạo Viễn có thể khuyên người nhà họ Lâm giao Lý Dục Thần ra thì là tốt nhất.
Nhưng ông ta không chịu nhượng bộ như vậy, mất thể diện phủ Thiên Sư, nói: “Trương đạo trưởng, ông nhân từ quá, đối với loại người không biết tốt xấu này, không cần nhân từ. Đạo pháp Chính Nhất, tuy lấy thanh tu là chính, nhưng cũng coi trọng chính nghĩa chí khí”.
Đương nhiên Trương Đạo Viễn hiểu Mao Khuê Sinh đang tìm ưu thế, chỉ cần mình kiên trì thêm chút, Mao Khuê Sinh nhất định sẽ cho ông ta đi gặp Lâm Thượng Nghĩa.
Nhưng ông ta còn chưa lên tiếng, trong đám đông phía sau có người nói: “Mao đạo trưởng nói đúng, với loại người này, không cần khách sáo!”
Chỉ thấy một bóng người nhảy ra, vù một cái đập cây gậy về phía Lâm Thiền Minh.
Lại là lão già mù lưng gù đó!
Lâm Thiền Minh bị người đó đập trúng, bay ra, phập một cái rơi xuống đất, ngẩng đầu giãy dụa, một lúc, phụt miệng phun ra máu tươi, ngất xỉu.
Trương Đạo Viễn sợ giật mình.
Không ngờ trong đội ngũ của mình có cao thủ như vậy, một chiêu đánh ngất Lâm Thiền Minh cảnh giác hết sức.
Ngay cả Mao Khuê Sinh cũng liếc mắt, từ chân khí dâng trào trên người Lâm Thiền Minh, ông ta đoán người này công phu đã đến hóa kình, mình ra tay với ông ta, cũng không thể nào thắng dễ dàng như vậy.
Lần này, tình hình đã không thể kiểm soát.
Người bên cạnh Lâm Thiền Minh đều do một tay Lâm Thiền Minh dẫn dắt, khác với đội bảo vệ, đội hộ viện khác, ông ta đối với những người này giống như sư phụ với đồ đệ, quan hệ vô cùng thân thiết.
Nhưng người này vừa nãy căm phẫn không thôi vì bị mắng là chó canh cửa, bây giờ thấy Lâm Thiền Minh bị đánh thương, huyết khí sôi sục, tất cả xông lên, muốn liều mạng với ông lão mù lưng gù đó.
Nhưng ông lão mù lưng gù đó đánh Lâm Thiền Minh một cái, rồi lùi lại trốn vào đám đông, không lộ diện.
Người nhà họ Lâm xông lên, đối thẳng mặt với Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh.
Họ cũng chỉ đành ra tay.
Họ vừa ra tay, những người khác cũng ra tay.
Một trận hỗn loạn, người của Lâm Thiền Minh đưa đến nhanh chóng bị đánh ngã dưới đất.
Còn ông lão mù lưng gù đó cũng trà trộn vào đám đông, đông một gậy, tây một gậy, những người bị ông ta đánh trúng, không vỡ ngực gãy xương, thì cũng vỡ trán.
Bỗng nghe một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Gia chủ Lâm Thượng Nghĩa nhà họ Lâm đi ra cùng với mấy vệ sĩ bảo vệ.
Nhìn người kêu la gào thét khắp đất, Lâm Thượng Nghĩa cau mày.
Ông ta đi mấy bước, đi đến bên cạnh Lâm Thiền Minh, ngồi quỳ xuống, sờ mạch tượng giữa cổ, nhẹ giọng gọi: “Thiền Minh! Thiền Minh!”
Lâm Thiền Minh đã không còn mạch tượng, cũng không còn hơi thở.
Lâm Thượng Nghĩa đau lòng, bi thương nói: “Thiền Minh à, không ngờ ông lại đi trước tôi! Được được được, đợi tôi làm xong mấy tâm nguyện, cũng sẽ đi theo ông!”
Nhà họ Triệu thành phố Hòa.
Một ông lão mù lưng gù nằm trên giường, hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đang mátxa cho ông ta.
Triệu Tứ Hải, gia chủ nhà họ Triệu e dè ở một bên, hỏi: “Tiên ông, mấy hôm nay ông ở đây có hài lòng không?”
Ông lão lưng gù mỉm cười nói: “Rất tốt, rất tốt, gia chủ Triệu có lòng rồi”.
Triệu Tứ Hải khom lưng nói: “Chỉ cần tiên ông hài lòng thì tốt, còn có yêu cầu gì, ông cứ việc dặn dò là được”.
Đôi mắt trống rỗng của ông lão lưng gù nhìn chằm chằm mỹ nữ matxa bên cạnh, ừm một tiếng, bực bội xua tay.
Triệu Tứ Hải nháy mắt với hai cô gái, rồi chậm rãi lui ra.
Triệu Thần Dương đợi ở sân viện bên ngoài, thấy ông ta đi ra, liền hỏi: “Bố, lão già đó nói thế nào?”
Triệu Tứ Hải giơ tay suỵt ra ý với hắn ta, quay đầu nhìn một cái, vội kéo con trai đến hành lang, đi qua một sân viện, mới thở một hơi, thấp giọng quát:
“Con chán sống rồi à? Gọi ông ta là lão già, chẳng may bị ông ta nghe được, con chết chắc đấy!”
“Không đến mức thế chứ, cách xa như vậy?”, Triệu Thần Dương nói: “Hơn nữa bây giờ ông ta đang hưởng thụ ấm áp, đâu có quan tâm chúng ta nói gì”.
Triệu Tứ Hải lắc đầu nói: “Không được sơ suất. Lúc trước Ngô Hiền cũng có thể nghe thấy tiếng từ xa, hơn nữa Thiệu Cư Ông là sư phụ của Ngô Hiền!”
“Chẳng phải lão ta nói muốn báo thù cho Ngô Hiền sao, sao lại cứ ở chỗ chúng ta không chịu đi?”
“Bố cũng không biết, có lẽ là chưa chắc chắn”.
“Ha ha, lúc đến thì ra vẻ lợi hại, con còn tưởng ghê ghớm lắm cơ!”
“Con đừng coi thường lão ta. Càng là cao thủ, càng thận trọng. Đạo lý này, đi đến đâu cũng đúng. Con xem trên thương trường, đám cá sấu thực sự đó, trước nay chưa từng mạo hiểm. Danh tướng nổi tiếng, đều không đánh trận mà chưa nắm chắc. Điều này, con cũng phải học tập đi”.
“Bố, đang yên đang lành, sao bố lại nói đến con”.
“Bố chỉ nhắc nhở con một câu. Con nghĩ xem lúc trước Ngô Hiền lợi hại thế nào, vung tay, đã dùng bố cục phong thủy khiến nhà họ Lâm lụi bại, một chữ Bát, suýt nữa lấy mạng của Lâm Thượng Nghĩa. Hôm đó đại chiến với Lý Dục Thần, con cũng thấy rồi, thủ đoạn quỷ dị, quỷ thần khó lường! Ngô Hiền lợi hại như vậy, sư phụ ông ta Thiệu Cư Ông có thể kém không?”
“Hừ, có lợi hại đi nữa, cũng chẳng phải bị Lý Dục Thần giết sao?”
“Cho nên Thiệu Cư Ông mới thận trọng. Có lẽ trước khi chưa nắm chắc gốc rễ của Lý Dục Thần, lão ta sẽ không ra tay”.
“Vậy lão ta còn ở nhà chúng ta bao lâu?”
“Còn đừng quan tâm việc này, lão ta thích ở bao lâu thì bấy lâu. Lão ta muốn gì thì cho cái đó, lão ta muốn đối phó Lý Dục Thần, thì cho lão ta đi đối phó, chúng ta chỉ xem thôi, tóm lại cũng không giúp được gì. Nếu thành công, chúng ta vừa hay nhân cơ hội hạ được nhà họ Lâm. Nếu thất bại, chúng ta coi như không biết gì”.
Triệu Thần Dương gật đầu nói: “Nó, vẫn là bố cao minh!”
Lúc này, quản gia vội chạy đến, nói: “Lão gia, cậu chủ, tôi có một chuyện muốn bẩm báo”.
“Có chuyện gì?”, Triệu Tứ Hải hỏi.
Quản gia nhìn ngó xung quanh nói: “Người đó…”
“Yên tâm, ông ta đang hưởng thụ trong viện, ở đây cách tường không nghe thấy đâu, ông nói đi”.
Quản gia mới nói: “Tôi nghe nói một chuyện, có người của phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn đến, truyền thiên sư lệnh cho Trương đạo trưởng của Thiên Tinh Quan, nói muốn bắt Lý Dục Thần. Bây giờ Trương đạo trưởng đang triệu tập tăng đạo và nhân sĩ giáo phái dân gian gần đó, đến nhà họ Lâm, đòi nhà họ Lâm giao người”.
Triệu Tứ Hải và Triệu Thần Dương kinh ngạc.
Họ còn chưa kịp nói, bỗng nghe thấy một giọng nói: “Vừa nãy ông nói là thật chứ?”
Giọng nói thoang thoảng, âm u xa xôi, dường như từ xa truyền đến, lại như ở ngay bên tai, như tiếng quỷ địa ngục.
Ba người ớn lạnh.
Đặc biệt là Triệu Thần Dương, trong lòng lạnh run, toát hết mồ hôi.
Họ đều nghe ra, chính là giọng của Thiệu Cư Ông.
Vừa dứt lời, một bóng đen lóe lên, Thiệu Cư Ông xuất hiện trước mặt họ.
Ông ta gù cái lưng, tay chống gậy, đôi mắt mù không tròng, nhưng mỗi một người ở đây đều cảm thấy ông ta đang nhìn mình.
Quản gia lắp bắp nói: “Thưa lão tiên ông, tôi cũng chỉ nghe nói, thật hay giả cũng không dám chắc chắn, nhưng Thiên Tinh Quan rất nổi tiếng ở thành phố Hòa, người bình thường cũng sẽ không mang Thiên Tinh Quan và Trương đạo trưởng ra nói bừa. Hơn nữa, thành phố Hòa và mấy cung quan chùa miếu của nơi gần đây đều hành động, có lẽ là thật”.
Thiệu Cư Ông cười ha ha nói: “Phủ Thiên Sư! Thiên sư Lệnh! Ha ha ha…”
Lão ta nói xong quay người, dùng gậy gõ lên vai Triệu Thần Dương, hỏi: “Phủ Thiên Sư được gọi là tổ đình đạo môn, thiên sư lệnh được đạo môn thiên hạ cùng tôn kính, cậu nói xem, lão già như tôi có cần đi không?”
Triệu Thần Dương sợ hết hồn, đến nói năng cũng không liền mạch: “Cần… cần…”
“Ừm?”, Thiệu Cư Ông nghiêm mặt: “Cậu nói tôi phải nghe theo hiệu lệnh của phủ Thiên Sư?”
“Không, không không, không cần…”, Triệu Thần Dương vội xua tay.
“Cái gì? Cơ hội đối phó Lý Dục Thần tốt như vậy, cậu bảo tôi bỏ qua sao?”
“Không không không…”
Chương 456: Thế khí bừng bừng
Triệu Thần Dương sợ đến sắc mặt tái xanh, toàn thân cứng đờ, thụp một tiếng quỳ xuống.
Khi Thiệu Cư Ông vừa đến nhà họ Triệu, hắn ta tận mắt nhìn thấy đối phương dùng cây gậy trong tay, hút cạn máu của mấy tên bảo vệ.
“Tiên Ông”, Triệu Tứ Hải chắp tay nói: “Phủ Thiên Sư bắt Lý Dục Thần, chưa chắc có thể địch được, Tiên Ông có thể ra tay giúp họ, thiết nghĩ phủ Thiên Sư đó, cũng sẽ cảm kích Tiên Ông”.
Thiệu Cư Ông hài lòng gật đầu, lấy cây gậy từ trên vai Triệu Thần Dương xuống, nói: “Vẫn là ông biết nói chuyện”.
Nói xong, bóng người vút đi, biến mất trước mặt bọn họ.
Bố con nhà họ Triệu đứng ở đó, hồi lâu không dám nói gì.
Triệu Tứ Hải chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Đúng là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó!
Mời Ngô Hiền đến, bây giờ Thiệu Cư Ông nghiễm nhiên coi nhà họ Triệu là nhà của ông ta.
Trong lòng Triệu Tứ Hải rất mâu thuẫn, ông ta vừa hy vọng Thiệu Cư Ông diệt trừ Lý Dục Thần, như vậy ông ta có thể thay thế nhà họ Lâm trở thành đệ nhất thế gia thành phố Hoà thực sự.
Tuy nhiên, ông ta lại ngầm có kỳ vọng ngược lại, hy vọng Lý Dục Thần xử lý luôn Thiệu Cư Ông. Có Lý Dục Thần, cùng lắm để nhà họ Lâm đè đầu. Nhưng có Thiệu Cư Ông, lúc nào cũng có thể diệt luôn tộc nhà họ Triệu.
Ông ta bỗng ngửi thấy một mùi hôi thối, nhìn sang Triệu Thần Dương bên cạnh, mới phát hiện con trai của mình lại sợ đến tè ra quần.
…
Ngoài cổng sơn trang Bắc Khê bỗng có rất nhiều người đến.
Đám người này vô cùng kỳ lạ, có đạo sĩ, có hòa thượng, cũng có võ giả ăn mặc đồ luyện công.
Bảo vệ còn nghĩ là đến cưỡng ép hóa duyên.
Chuyện nay không phải chưa từng có, một vài người ăn mặc thành hòa thượng hoặc đạo sĩ, nói mình là người của cung của núi nào đó, vì núi gặp hỏa hoạn cháy cung quan, cần phải xây dựng lại chùa chiền, đến hóa duyên.
Hoặc dứt khoát lấy luôn các tên nổi tiếng như núi Phổ Đà, núi Cửu Hoa, núi Võ Đang, nói là người xuất gia ở đó, đi qua bảo địa đến kết thiện duyên, đưa ra miếng bùa phật hoặc là những thứ như bùa hộ thân, bảo anh ta bỏ tiền ra mua.
Người giàu có gặp tình huống này, chỉ cẩn không phải loại giả đến phi lý, thường sẽ cho một ít, gặp phải người biết ăn nói biết về đạo, không chừng còn mời vào.
Nhưng những nhà giàu hộ lớn, thông thường bảo vệ sẽ ngăn lại, người hóa duyên muốn gặp được gia chủ cũng rất khó.
Nếu không ngăn được, thì là bảo vệ thất trách, có lẽ gia chủ sẽ không trách tội, nhưng quản gia và quản lý bảo vệ không phải là người tốt gì.
Huống hồ, giống như hôm nay, tăng nhân đạo sĩ người thường cùng đến, bảo vệ chưa từng thấy.
Bảo vệ đuổi đi, đám tăng đạo đó càng khí thế hùng hổ.
“Xem xem, quả nhiên không phải nhà tốt đẹp gì, ngay cả bảo vệ cũng hung dữ như vậy!”
“Đừng phí lời với hắn, xông vào bắt người!”
Có người đẩy bảo vệ ra, một đám người khí thế hừng hực xông vào.
Lâm Thiền Minh được báo, dẫn người ra ngăn cản.
Nhìn thấy người dẫn đầu là Trương Đạo Viễn của Thiên Tinh Quan, bất giác ngẩn người, hỏi: “Thì ra là Trương đạo trưởng, có chuyện gì vậy?”
Trương Đạo Viễn và ông cụ nhà họ Lâm cũng có chút giao tình, đương nhiên quen biết Lâm Thiền Minh, chỉ là có thiên sư lệnh, đạo trưởng phủ Mao Khuê Sinh sứ giả của phủ Thiên Sư ở bên cạnh, không dám nể tình, chỉ nói:
“Tôi phụng thiên sư lệnh, đến bắt ma đạo Lý Dục Thần, các người mau giao hắn ra đây, tránh để thương đến người vô tội”.
Lâm Thiền Minh kinh ngạc nói: “Lý Dục Thần là con rể tương lai của nhà tôi, làm sao lại thành người trong ma đạo?”
Trương Đạo Viễn lấy ra một lệnh bài, bên trên có chữ Triện của thiên sư Long Hổ, nói: “Thiên sư lệnh ở đây, chắc ông sẽ không nghi ngờ phán đoán của thiên sư Chính Nhất chứ?”
Đương nhiên Lâm Thiền Minh biết phủ Thiên Sư thống lĩnh đạo Chính Nhất thiên hạ, Trương thiên sư đạo hành cao thâm, cảnh giới không phải người bình thường có thể đoán được.
“Trương đạo trưởng, việc này liệu có hiểu lầm gì không? Tôi có thể hỏi một câu, rốt cuộc cậu Lý đã làm chuyện gì, bị phủ Thiên Sư nhận định là ma đạo không?”
Trương Đạo Viễn cũng không biết rốt cuộc tại sao, bèn nhìn sang Mao Khuê Sinh.
Mao Khuê Sinh từ Long Hổ Sơn đến, tự cao kiêu ngạo, không muốn giải thích nhiều với những người phàm tục, cười lạnh lùng nói: “Làm sao, phủ Thiên Sư làm việc, còn cần phải giải thích với họ sao? Trương Đạo Viễn, làm tốt việc của ông, đừng đi ngược chỉ ý của thiên sư”.
Trương Đạo Viễn khom người đáp lại, bèn nói với Lâm Thiền Minh:
“Quản gia Lâm, tôi khuyên ông đừng hỏi nhiều, giao Lý Dục Thần ra đây, chúng tôi đưa về phủ Thiên Sư, có phải hiểu lầm hay không, tự nhiên sẽ rõ. Ông phải tin phủ Thiên Sư”.
Lâm Thiền Minh vốn có vài phần giao tình với Trương Đạo Viễn, lại có lòng kính trọng với phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn, cho nên vô cùng khách sáo. Nhưng thái độ kiêu ngạo của Mao Khuê Sinh khiến ông ta rất không vui, lập tức nổi giận nói:
“Hừ, thế gian tự có pháp tắc thế gian, phủ Thiên Sư cũng không phải ngoại lệ, không phân trắng đen đã có thể bắt người sao? Vậy thì phủ Thiên Sư có khác gì với cường đạo chiếm núi xưng vương? Hôm nay nếu các ông không giải thích rõ, đừng hòng bắt được bất kỳ ai từ sơn trang Bắc Khê đi!”
Vẻ mặt Trương Đạo Viễn biến sắc, thầm nghĩ Lâm Thiền Minh này, sao lại không biết tốt xấu, tôi đã cố hết sức bảo vệ giúp ông, ông phỉ báng phủ Thiên Sư như vậy, chỉ sợ sứ giả Mao đạo trưởng sẽ nổi giận.
Bèn vội nháy mắt với Lâm Thiền Minh: “Quản gia Lâm, không thể nói lời ngông cuồng, sứ giả Mao đạo trưởng của phủ Thiên Sư ở đây, ông có lời gì có thể từ từ nói”.
Đương nhiên Lâm Thiền Minh hiểu ý của Trương Đạo Viễn, nhìn Mao Khuê Sinh một cái, nói: “Người xuất gia đạo môn, vốn nên ở trong núi thanh tịnh tu hành, thỉnh thoảng đến trần thế, cũng chung sống thân thiện với hồng trần, sao phủ Thiên Sư có thể bá đạo như vậy, ngang nhiên đến nhà người khác bắt người?”
Chương 457: Tôi sẽ đi theo ông
Mao Khuê Sinh nổi giận nói: “Hay cho ông ăn nói sắc xảo, niệm tình ông là người phàm, không so đo với ông, còn nhiều lời, coi như ông là đồng đảng của cậu ta, cùng bắt về phủ Thiên Sư hỏi tội!”
Lâm Thiền Minh thản nhiên cười nói: “Ông muốn bắt thì bắt, tôi không tin, còn không có thiên lý vương pháp!”
Mao Khuê Sinh cau mày. Vốn tưởng rằng lấy cái danh phủ Thiên Sư Long Hổ Sơn, họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ thái độ của người nhà họ Lâm lại cứng rắn như vậy.
Nếu thực sự ra tay với người phàm tục, thì là vi phạm luật Chính Nhất, quay về chắc chắn bị xử phạt.
Nhưng bây giờ không ra tay, đối phương không chịu nhượng bộ, còn Lý Dục Thần đó lại trốn không xuất hiện như con rùa rụt cổ.
Mao Khuê Sinh như cưỡi trên lưng hổ khó xuống.
Nghe trong đám đông có người nói: “Mao đạo trưởng, phí lời với loại người này làm gì, trực tiếp xông vào bắt người là được. Đường đường phủ Thiên Sư, chẳng lẽ sợ một con chó canh cửa sao?”
Trương Đạo Viễn nghe mà cau mày, so sánh Lâm Thiền Minh như con chó canh cửa, lời vừa nói ra, hôm nay không có chỗ cứu vãn rồi, Lâm Thiền Minh chắc chắn không thể nào thỏa hiệp.
Ông ta quay đầu nhìn một cái, người lên tiếng là một ông lão lưng gù, còn bị mù, trong tay cầm cây gậy.
Trương Đạo Viễn hơi ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra là ai, hình như mình không mời người như vậy.
Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi người đó là kẻ tán tu hiếu đạo gần đây, nghe nói chuyện này đến góp vui.
Quả nhiên, Lâm Thiền Minh nổi giận: “Ức hiếp người quá đáng!”
Chỉ quát một tiếng, thuộc hạ do ông ta huấn luyện ào ào tản ra, mỗi người đứng vào vị trí, trước sau tiến lùi, thoáng có dấu vết trận pháp.
Từ sau chuyện Lâm Thiếu Bình lần trước, Lâm Thiền Minh cũng bắt đầu học công pháp ảo diệu từ Lý Dục Thần, chỉ là ông ta phải bảo vệ Lâm Thượng Nghĩa, cho nên vẫn luôn ở sơn trang Bắc Khê.
Trải qua thời gian học tập, công phu của ông ta cũng có tiến bộ, đã ngầm đột phá hóa kình.
Trương Đạo Viễn biết công phu của Lâm Thiền Minh, nếu không nhờ pháp bảo, ông ta cũng không phải là đối thủ của Lâm Thiền Minh. Nhưng hôm nay có Mao đạo trưởng ở đây, đương nhiên Trương Đạo Viễn không lo lắng.
Chỉ là từ nay về sau, Thiên Tinh Quan và nhà họ Lâm chắc chắn sẽ kết oán.
Tuy nhà họ Lâm đã lụi bại, dưới sự đả kích của nhà họ Viên, khả năng dựng lại cơ đồ vô cùng ít, nhưng tốt xấu gì cũng là thế gia thành phố Hòa, Trương Đạo Viễn cũng không nỡ thấy họ bại vong.
“Mao đạo trưởng”, Trương Đạo Viễn vẫn muốn tranh thủ: “Tôi và gia chủ Lâm Thượng Nghĩa nhà họ Lâm có vào phần giao tình, hay là để tôi đi nói chuyện với Lâm Thượng Nghĩa, rồi quyết định”.
Mao Khuê Sinh cũng đang do dự, một khi ra tay với Lâm Thiền Minh, sau này về phủ Thiên Sư, khó tránh phải đến Giới Luật Đường chịu trừng phạt, nếu Trương Đạo Viễn có thể khuyên người nhà họ Lâm giao Lý Dục Thần ra thì là tốt nhất.
Nhưng ông ta không chịu nhượng bộ như vậy, mất thể diện phủ Thiên Sư, nói: “Trương đạo trưởng, ông nhân từ quá, đối với loại người không biết tốt xấu này, không cần nhân từ. Đạo pháp Chính Nhất, tuy lấy thanh tu là chính, nhưng cũng coi trọng chính nghĩa chí khí”.
Đương nhiên Trương Đạo Viễn hiểu Mao Khuê Sinh đang tìm ưu thế, chỉ cần mình kiên trì thêm chút, Mao Khuê Sinh nhất định sẽ cho ông ta đi gặp Lâm Thượng Nghĩa.
Nhưng ông ta còn chưa lên tiếng, trong đám đông phía sau có người nói: “Mao đạo trưởng nói đúng, với loại người này, không cần khách sáo!”
Chỉ thấy một bóng người nhảy ra, vù một cái đập cây gậy về phía Lâm Thiền Minh.
Lại là lão già mù lưng gù đó!
Lâm Thiền Minh bị người đó đập trúng, bay ra, phập một cái rơi xuống đất, ngẩng đầu giãy dụa, một lúc, phụt miệng phun ra máu tươi, ngất xỉu.
Trương Đạo Viễn sợ giật mình.
Không ngờ trong đội ngũ của mình có cao thủ như vậy, một chiêu đánh ngất Lâm Thiền Minh cảnh giác hết sức.
Ngay cả Mao Khuê Sinh cũng liếc mắt, từ chân khí dâng trào trên người Lâm Thiền Minh, ông ta đoán người này công phu đã đến hóa kình, mình ra tay với ông ta, cũng không thể nào thắng dễ dàng như vậy.
Lần này, tình hình đã không thể kiểm soát.
Người bên cạnh Lâm Thiền Minh đều do một tay Lâm Thiền Minh dẫn dắt, khác với đội bảo vệ, đội hộ viện khác, ông ta đối với những người này giống như sư phụ với đồ đệ, quan hệ vô cùng thân thiết.
Nhưng người này vừa nãy căm phẫn không thôi vì bị mắng là chó canh cửa, bây giờ thấy Lâm Thiền Minh bị đánh thương, huyết khí sôi sục, tất cả xông lên, muốn liều mạng với ông lão mù lưng gù đó.
Nhưng ông lão mù lưng gù đó đánh Lâm Thiền Minh một cái, rồi lùi lại trốn vào đám đông, không lộ diện.
Người nhà họ Lâm xông lên, đối thẳng mặt với Trương Đạo Viễn và Mao Khuê Sinh.
Họ cũng chỉ đành ra tay.
Họ vừa ra tay, những người khác cũng ra tay.
Một trận hỗn loạn, người của Lâm Thiền Minh đưa đến nhanh chóng bị đánh ngã dưới đất.
Còn ông lão mù lưng gù đó cũng trà trộn vào đám đông, đông một gậy, tây một gậy, những người bị ông ta đánh trúng, không vỡ ngực gãy xương, thì cũng vỡ trán.
Bỗng nghe một tiếng quát lớn: “Dừng tay!”
Gia chủ Lâm Thượng Nghĩa nhà họ Lâm đi ra cùng với mấy vệ sĩ bảo vệ.
Nhìn người kêu la gào thét khắp đất, Lâm Thượng Nghĩa cau mày.
Ông ta đi mấy bước, đi đến bên cạnh Lâm Thiền Minh, ngồi quỳ xuống, sờ mạch tượng giữa cổ, nhẹ giọng gọi: “Thiền Minh! Thiền Minh!”
Lâm Thiền Minh đã không còn mạch tượng, cũng không còn hơi thở.
Lâm Thượng Nghĩa đau lòng, bi thương nói: “Thiền Minh à, không ngờ ông lại đi trước tôi! Được được được, đợi tôi làm xong mấy tâm nguyện, cũng sẽ đi theo ông!”