-
Chương 433-435
Chương 433: Thú biển
Lý Dục Thần quay đầu mỉm cười, nơi này đã không cần anh nữa rồi.
Bèn cưỡi phi kiếm, hóa thành lưu quang, bay về hướng thành phố Mai.
Phố dài tĩnh mịch giống như mọi ngày, chỉ có một vết nứt kiếm dài mấy chục mét yên tĩnh nằm ở đó, nhìn mà giật mình.
…
Yukio Takada cõng trên lưng tấm biển “Ma bệnh Đông Doanh”, trên cổ buộc dây thừng, bị người ta dắt đi, chân nam đá chân chiêu đi trên phố.
Ông ta đã bị phong bế kinh mạch, không thể vận chân khí, nửa người bị kiềm chế, chỉ để lại hai chân tự do đi lại.
Như vậy, dưới sự vây xem của rất nhiều người, ông ta đi quanh Đồng Khánh Đường ba vòng.
Sau ba vòng, Tiền Khôn đã phế võ công của ông ta, thả ông ta về Đông Doanh.
Yukio Takada không có mặt mũi đi về, giữa đường đã rạch bụng tự vẫn.
Hình ảnh của Yukio Takada cõng tấm biển đi khắp phố truyền khắp trên mạng, có cư dân mạng miêu tả cả quá trình Yukio đến Đồng Khánh Đường khiêu chiến sống động như thật.
Danh hiệu ma bệnh Đông Doanh cũng bắt đầu lưu hành khắp trên mạng.
Đương nhiên người Đông Doanh không thừa nhận, thậm chí họ không thừa nhận Yukio Takada là người Đông Doanh, chỉ trách Hoa Hạ đang bôi nhọ bọn họ.
Sau khi thi thể của Yukio Takada được đưa về Đông Doanh, bị phơi ở sân bay Narita cả ba ngày mà không ai nhận về.
Trong võ đạo quán tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Edo.
Tông chủ Thiên Nhẫn Tông Itazura Kazuyoshi tức giận đập điện thoại xuống đất.
“Tamagawa Kyoko thì sao? Có liên lạc được không?”
“Vẫn chưa liên lạc được”, thuộc hạ cúi đầu, sợ hãi trả lời: “Nhưng chúng tôi phát hiện ra một vết đao của một đường đao chém để lại dưới đất trong con ngõ gần con phố mà ông Yukio đi”.
“Có nghĩa là Kyoko rất có thể đã…”, Itazura Kazuyoshi chấn kinh.
Thuộc hạ cúi đầu không nói.
“Là ai chứ? Hà Trường Xuân? Hay là Trí Nhẫn?”, Itazura Kazuyoshi thầm đọc ra những cái tên này: “Xem ra, tôi cũng phải đến Hoa Hạ một chuyến rồi”.
“Hội trưởng, thi thể của ông Yukio xử lý thế nào?”
“Ừm, ông ta có thể rạch bụng tự vẫn, tôi tin ông ta không phản bội, là người Hoa Hạ ép ông ta làm chuyện ông ta không muốn làm. Để ở sân bay cũng không ổn, cậu đi đưa ông ta ra, vứt xuống biển đi, biển lớn mới là nơi trở về của chúng ta”.
“Nơi trở về?”, thuộc hạ dường như không hiểu.
Itazura Kazuyoshi nhìn sang hướng Đông, ánh mắt trống rỗng, dường như xuyên qua bức tường, nhìn về nơi xa xôi.
…
Trên mặt biển cách Edo hàng trăm hải lý, một con tàu bắt cá voi đang đi về hướng Tây Nam.
Khuôn mặt của thuyền viên nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lần này ra biển, đã bắt được hơn hai trăm con cá voi, đủ để họ nghỉ ngơi mấy năm. Nếu muốn nghỉ hưu, số tiền được chia, tiết kiệm một chút cũng đủ sống nửa đời còn lại không cần lo ăn mặc.
Đúng lúc này, trên mặt biển phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bức tường màu xanh lam cao đến hàng chục mét.
“Sóng thần!”
“Mau quay đầu!”
Tàu bắt cá voi khổng lồ và chất đầy bắt đầu quay đầu.
Nhưng trước mặt bức tường cao màu xanh sắp ập đến, nó lại vụng về như vậy.
“Không có tín hiệu động đất, sao lạ có sóng thần?”
Các thuyền viên nhìn bức tường cao màu xanh đó, trên mặt đầy chấn kinh và khó hiểu.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ đáy biển.
“Là thú biển!”
Có thuyền viên kinh sợ hét lớn.
Nhưng ngoại trừ kinh hãi kêu thét, họ cũng không làm gì được.
Bức tường cao được dựng bằng nước biển đổ sập, sóng nổi lên đẩy con tàu lên đến đầu ngọn sóng.
Trong khoảnh khắc đó, các thuyền viên như đứng trên một ngọn núi cao.
Họ nhìn thấy trên mặt biển rộng lớn, một vòng xoáy lốc khổng lồ xuất hiện, giống như cái động đen, đang nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tiếng gầm trầm thấp từ đáy động truyền đến.
Ngọn sóng nhanh chóng rút xuống, con tàu lập tức bị hút vào đáy sâu, xoay vòng, chìm vào động đen khổng lồ.
Đúng lúc này, trên mặt biển phía xa nổi lên đường nước màu trắng.
Một bóng người áo đen đang đạp nước đi đến.
Chỉ thấy anh ta cúi người, hai tay cầm đao, thân đao lê theo phía sau, hai chân thay nhau dẫm lên sóng biển cực nhanh, để lại đường trắng kéo dài hàng dặm phía sau anh.
Đến khi cách xoáy lốc chỉ còn khoảng một kilomet, người này đột nhiên bay người lên, người trên không trung, giơ trường đao cao quá đỉnh đầu.
Thời gian dường như dừng lại, toàn bộ sát khí giữa trời đất ngưng tụ trên trường đao đó.
Roạt!
Chém xuống một đao.
Mặt biển bị chém ra một đường nứt sâu mấy trăm mét, dài đến mấy kilomet.
Sóng biển biến thành hai hàng dãy núi, nổi lên hai bên.
Trong đường nứt nổi lên màu đỏ, giống như biển hoa màu đỏ nở rộ.
Gru!
Một tiếng gầm, truyền ra từ đường nứt, rồi lại chìm vào sâu trong biển.
Sóng biển dâng lên, dập dềnh mấy lượt, mặt biển dần yên bình trở lại.
Chỉ để lại nước máu đỏ rực còn đang sôi sục.
Người áo đen đứng trong gió, nói bằng tiếng Đông Doanh: “Khốn khiếp, lại để mày chạy rồi!”
Nói xong, thân hình vụt đi, cả người biến mất trong hư không.
Một lúc sau, hai mảnh của con tàu bắt cá voi bị gãy đôi nổi lên từ đáy biển, và trôi dạt theo sóng.
…
Chương 434: Nhà họ Nghiêm
Thành phố Mai, ngày xưa được gọi là Nghiêm Châu.
Là nơi ẩn sĩ Đông Hán Nghiêm Tử Lăng ẩn cư.
Vì vậy, nhà họ Nghiêm vẫn luôn là gia tộc lớn nhất, có danh vọng nhất thành phố Mai.
Một đường lưu quang bay qua chân trời, rơi xuống đài câu của Nghiêm Tử Lăng.
Nghe nói nơi này là nơi Nghiêm Tử Lăng câu cá hàng ngày.
Bên sông có tấm biển “Non cao nước dài”, được đặt theo câu trong “Từ Đường Ký Nghiêm Tiên Sinh của Phạm Trọng Yêm: “ Mây núi xanh biếc, sông nước cuồn cuộn. Phong thái tiên sinh, non cao nước dài”.
Lý Dục Thần đáp xuống trong đài câu, nhưng thấy mặt sông rộng lớn, non xanh liên miên, nơi này hội tụ một dòng sông linh khí. Người ở nơi này, có thể tắm trong linh khí núi sông, vừa có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, là nơi phù hợp để tu hành.
Nghĩ Nghiêm Tử Lăng đó chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Đáng tiếc là, nay nơi này đã thành cảnh đẹp du lịch, rất nhiều kiến trúc hiện đại ở đây, tuy đã cố tạo ra vẻ cổ xưa. Cuối cùng vẫn không ăn nhập. Lại thêm khách du lịch đông như nêm, linh khí bị nhân khí đàn áp đi rất nhiều.
Ngắm cảnh núi non một lúc, Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, theo địa chỉ của Lâm Vân, điều hướng đến khu nhà của nhà họ Nghiêm.
Cổng lớn của khu nhà đóng chặt.
Lý Dục Thần ấn chuông trên cổng.
Chỉ lúc sau, một người như người giúp việc ra mở cửa, nhìn Lý Dục Thần từ đầu đến chân mấy cái, hỏi: “Anh tìm ai?”
Lý Dục Thần nói: “Xin hỏi, bà Nghiêm Tuệ Mẫn có nhà không?”
“Ở đây không có người này”.
Cô giúp việc nói xong, phập một tiếng đóng sập cửa.
Lý Dục Thần bị cho ở người cửa, liền ngẩn người ngạc nhiên.
Tiếp tục gõ cửa.
Cô giúp việc vẫn thấy là anh, bực bội nói: “Đã nói với anh là không có người này mà”.
Lý Dục Thần hỏi: “Nơi này có phải là phủ Nghiêm thành phố Mai không?”
Cô giúp việc nói: “Đúng thế, nhưng không có người mà anh cần tìm”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy tôi không tìm Nghiêm Tuệ Mẫn, tôi tìm Nghiêm Công Nghiệp”.
Nghiêm Công Nghiệp là bố của Nghiêm Tuệ Mẫn, ông ngoại của Lâm Vân.
Không ngờ cô giúp việc nói: “Chết rồi!”
Nói xong lại phập một tiếng đóng cửa lại.
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Chết rồi? Không thể nào chứ.
Hôm qua Lâm Vân chỉ nói là bệnh tình nặng thêm, không nói tin xấu.
Hơn nữa, cho dù chết thật, cũng phải tổ chức tang lễ chứ, đâu có đóng cửa, từ chối khách không cho vào.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe nói Lý Dục Thần đến thành phố Mai, vô cùng vui mừng, đích thân lái xe đến đón anh.
Lý Dục Thần đứng đợi ở cổng nhà họ Nghiêm.
Một lúc sau, một chiếc xe dừng bên đường, Nghiêm Tuệ Mẫn xuống xe, đứng ở đó vẫy tay với Lý Dục Thần, hình như không muốn đến gần.
Lý Dục Thần bèn đi qua đó.
“Dục Thần à, sao cậu lại đến đây? Đến cũng không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
Lý Dục Thần phát hiện mẹ vợ tương lai tiều tụy đi rất nhiều.
Thì ra Nghiêm Tuệ Mẫn luôn có khí chất hiền thục, hơn nữa còn điều dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi tuổi mà trông cũng chỉ như ba mươi.
Bây giờ trên đầu lại thấy sợi tóc bạc, khí sắc cũng nhợt nhạt, buồn rầu.
“Cháu nghe Lâm Vân nói, bệnh tình của ông cụ trở nặng, cho nên đến xem sao”, Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn vui mừng nói: “Tôi cũng sớm nghĩ đến tìm cậu, nhưng Thanh Thu nói cậu đã đến thủ đô, tôi sợ làm lỡ việc lớn của cậu, nên không gọi cho cậu. Ôi trời, lần này tốt rồi, cậu đến rồi, bố tôi được cứu rồi”.
Nói xong, mở cửa xe, bảo Lý Dục Thần lên xe.
Lý Dục Thần quay đầu chỉ vào cổng khu nhà họ Nghiêm nói: “Nhà này không phải phủ Nghiêm sao?”
Sắc mặt Nghiêm Tuệ Mẫn ảm đạm nói: “Lên xe rồi nói”.
Lý Dục Thần gật đầu rồi lên xe,
Nghiêm Tuệ Mẫn vừa lái xe, vừa nói: “Bây giờ tôi và bố tôi sống ở quê, không khí dưới quê trong lành hơn, còn có thể ăn được rau xanh quả tươi của mình tự trồng, có lợi cho sức khỏe của ông cụ”.
Lý Dục Thần biết có lẽ sự thực không phải như vậy, nói: “Bác à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bác không cần giấu cháu”.
Nghiêm Tuệ Mẫn cười lúng túng, nói: “Đúng đúng đúng, là tôi không đúng, chúng ta là người một nhà, có gì không thể nói chứ. Ầy”.
Bà ta thở dài một tiếng: “Thực ra khởi nguồn ấy à, vẫn là chuyện giữa nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Viên. Cậu cũng biết đấy, bây giờ nhà họ Lâm đã cô độc lẻ loi, ngoại trừ bạn của cậu, cậu Trần và cậu Lang, đâu còn có ai muốn giúp nhà họ Lâm. Tất cả những người qua lại với nhà họ Lâm, đều bị nhà họ Viên chèn ép. Vì tôi, đương nhiên nhà họ Nghiêm thành phố Mai cũng bị liên lụy”.
Lý Dục Thần cũng đoán được, nhà họ Viên không chèn ép nhà họ Nghiêm mới lạ đó.
“Bố tôi ủng hộ nhà họ Lâm, nói bất kể hai nhà Viên và Lâm có ân oán gì, chúng ta chỉ cần lo tốt phần mình, làm ăn cần hợp tác thì tiếp tục hợp tác, hợp đồng cần thực hiện tuyệt đối không hối hận. Còn tình cảm hai nhà là sự thực không thể thay đổi, không thể vì vậy mà xa cách”.
Nghiêm Tuệ Mẫn tiếp tục nói.
“Các gia tộc khác thành phố Mai đều nghiêng về nhà họ Viên, cũng nhân cơ hội cướp việc làm ăn của nhà họ Nghiêm. Bố tôi là người chính trực, quyết không quay lưng lại với nhà họ Lâm. Dưới sự đàn áp nặng nề, ông đã ngã bệnh. Vào lúc quan trọng, nhà một ngày không thể không có chủ. Bố tôi giao vị trí gia chủ cho anh cả tôi. Nhưng anh cả tôi sợ vợ, cho nên quyền bính thực tế lại nằm trong tay chị dâu tôi”.
Chương 435: Ông cụ Nghiêm
“Chị dâu tôi sợ nhà họ Viên chèn ép, cũng không biết chị ta dùng cách gì, đột nhiên trèo cao đến nhà họ Viên, nói là họ hàng xa với nhà họ Viên. Nên chị ta hoàn toàn nghiêng về phía nhà họ Viên, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm, còn đuổi tôi ra khỏi phủ Nghiêm, cũng chính vì vậy, bệnh tình của bố tôi mới thêm nặng. Ông quát mắng anh ta tôi vô dụng, mắng chị dâu bội tín bất nghĩa. Chị dâu tôi cũng đuổi ông ra khỏi nhà. Tôi đành đón bố tôi về nhà cũ dưới quê sống”.
Lúc nói đến đây, Nghiêm Tuệ Mẫn cay sống mũi, nước mắt chảy nơi khóe mắt.
Đây là chuyện nhà của người ta, Lý Dục Thần cũng không tiện nói gì.
Nhưng chuyện này đã liên quan đến nhà họ Viên, tranh chấp giữa hai nhà Lâm Viên lại bắt nguồn từ anh, thì anh cũng không thể không quản.
Chiếc xe nhanh chóng vào một thôn trang.
Dừng trước mấy gian nhà kiểu cũ ở đầu thôn.
Căn nhà vừa nhìn là biết đã từ lâu lắm rồi.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Cả thôn này đều họ Nghiêm, coi là cùng gốc với nhà họ Nghiêm. Người trong thôn không vòng vo nhiều, cũng không biết tranh chấp giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên, cho nên rất tốt với chúng tôi”.
Lý Dục Thần theo Nghiêm Tuệ Mẫn đi vào phòng.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, giống như nhà nông dân bình thường.
Nghiêm Công Nghiệp bố của Nghiêm Tuệ Mẫn đang nằm trên giường trong phòng.
“Bố ơi”, Nghiêm Tuệ Mẫn gọi một tiếng: “Bố xem con đưa ai đến thăm bố này!”
Bà ta kéo Lý Dục Thần đến trước giường: “Đây là Dục Thần mà con thường nói với bố, Lý Dục Thần, cậu Lý!”
Nghiêm Công Nghiệp vô cùng yếu ớt, khuôn mặt xương xẩu không có chút huyết sắc.
Ông cụ nghe thấy lời của Nghiêm Tuệ Mẫn, lại không thốt ra tiếng được, chỉ dùng con mắt sâu trong hốc miễn cưỡng nhìn Lý Dục Thần một cái, miệng thở ra một hơi.
Nghiêm Tuệ Mẫn lau nước mắt ở khóe mắt, nói với Lý Dục Thần: “Bây giờ bố tôi như vậy đấy, mỗi ngày chỉ ăn nửa bát cháo, nói cũng không ra hơi, may mà có thuốc của lang trung Tôn giữ được cái mạng, nếu không, có lẽ không đợi được cậu đến”.
Lý Dục Thần nhìn lên giường một cái, hỏi: “Lang trung Tôn là ai?”
“Là một lão trung y rất nổi tiếng của thành phố Mai. Bệnh của bố tôi, bệnh viện cũng bó tay, chỉ uống thuốc của lang trung Tôn là có hiệu quả, sau này vẫn luôn tìm ông ta khám”.
“Bác có quen thân với lang trung Tôn này không?”
“Trước đây không thân, mấy ngày nay ông ta đều đến khám, cơ bản cách một ngày đến một lần, cho nên cũng coi là thân quen”.
“Ban đầu là ai mời ông ta khám cho ông cụ?”
“Có lẽ là anh cả của tôi”.
“Cho cháu xem đơn thuốc”.
“Không có đơn thuốc, đều là thuốc ông ta phối, cầm đến uống. Ồ, chỗ tôi còn có mấy viên thuốc”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói xong rồi đến bàn bên cạnh cầm một chai thuốc.
Lý Dục Thần mở chai thuốc ra ngửi, lập tức biết là thế nào.
Chỉ là anh không hiểu, tại sao họ phải giữ nửa cái mạng của Nghiêm Công Nghiệp?
Xem ra còn có ý đồ khác.
“Hôm nay lang trung Tôn có đến không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Vẫn chưa đến”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Bình thường ông ta đến vào chiều muộn, ban ngày ông ta làm ở phòng khám”.
Lý Dục Thần không nói gì, trả thuốc cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Dục Thần à, cậu chữa cho bố tôi đi, cậu mà ra tay, chắc chắn chữa khỏi bệnh”.
Bà ta nhớ đến cảnh lúc trước Lý Dục Thần chữa bệnh cho Lâm Thượng Nghĩa.
Lý Dục Thần nói: “Không vội, đợi lang trung Tôn đến rồi tính”.
Nghiêm Tuệ Mẫn là người thông minh, từ lời nói của Lý Dục Thần nghe ra có gì đó không ổn, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, bỗng nghe bên ngoài có người gọi: “Cô ơi…”
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe liền vui mừng nói: “Là cháu của tôi Nghiêm Cẩn, con trai của anh hai tôi”.
Bên ngoài một thiếu niên đi vào, sấp xỉ tuổi với Lâm Vân, cao hơn Lâm Vân một chút, nhưng người khá gầy, có vẻ nhanh nhẹn thông mình.
Lý Dục Thần vừa gặp được Nghiêm Cẩn, hơi ngạc nhiên.
Vì trên người thiếu niên này lại thấp thoáng có linh khí đang chảy, hơn nữa còn ẩn giấu cực tốt, người bình thường không nhìn ra.
Nghiêm Cẩn vui vẻ đi vào, trong tay cầm một cái túi lớn, không ngờ trong nhà có người lạ, bất giác ngẩn người ở đó.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Nghiêm Cẩn à, đây là… Lý... ấy, cháu gọi là cậu Lý đi, đến chữa bệnh cho ông nội cháu”.
Nghiêm Cẩn hiếu kỳ nhìn Lý Dục Thần mấy cái, bỗng nói: “Là anh rể phải không?”
Lý Dục Thần hơi ngẩn người, bất giác thấy buồn cười.
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng kỳ lạ nói: “Nghiêm Cẩn, làm sao cháu biết cậu ấy là…”
“Lâm Vân sớm đã nói với cháu rồi”, Nghiêm Cẩn hào sảng tiến lên, đặt đồ lên bàn: “Chồng chưa cưới của chị họ, tên là Lý Dục Thần, vô cùng lợi hại, có thể đánh cả ngàn người!”
“Tiểu Vân này, sao lại bốc phét như vậy!”, tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy Lý Dục Thần rất lợi hại, nhưng một mình đánh cả ngàn người cũng khoa trương quá rồi.
Bỗng cảm thấy nói Lâm Vân bốc phét trước mặt Lý Dục Thần, hình như không ổn, bèn hơi lúng túng.
Lý Dục Thần cũng không ngờ Lâm Vân lại bốc phét ra bên ngoài như vậy, cười nói: “Lâm Vân chủ yếu là tự khoa trương bản thân thôi, cậu ta không nói với cậu, cậu ta có thể đánh mười người chứ?”
Nghiêm Cẩn nói: “Anh ấy nói anh ấy có thể đánh trăm người”.
“Ha ha ha…”, cuối cùng Lý Dục Thần không nhịn được cười phá lên.
Nghiêm Cẩn thấy kỳ lạ nói: “Anh rể, anh ấy bóc phét ư? Em còn hy vọng nghỉ đông có thể học anh ấy mấy chiêu đấy”.
Lý Dục Thần bỗng tóm cổ tay của Nghiêm Cẩn, bắt mạch của cậu ta.
Lý Dục Thần quay đầu mỉm cười, nơi này đã không cần anh nữa rồi.
Bèn cưỡi phi kiếm, hóa thành lưu quang, bay về hướng thành phố Mai.
Phố dài tĩnh mịch giống như mọi ngày, chỉ có một vết nứt kiếm dài mấy chục mét yên tĩnh nằm ở đó, nhìn mà giật mình.
…
Yukio Takada cõng trên lưng tấm biển “Ma bệnh Đông Doanh”, trên cổ buộc dây thừng, bị người ta dắt đi, chân nam đá chân chiêu đi trên phố.
Ông ta đã bị phong bế kinh mạch, không thể vận chân khí, nửa người bị kiềm chế, chỉ để lại hai chân tự do đi lại.
Như vậy, dưới sự vây xem của rất nhiều người, ông ta đi quanh Đồng Khánh Đường ba vòng.
Sau ba vòng, Tiền Khôn đã phế võ công của ông ta, thả ông ta về Đông Doanh.
Yukio Takada không có mặt mũi đi về, giữa đường đã rạch bụng tự vẫn.
Hình ảnh của Yukio Takada cõng tấm biển đi khắp phố truyền khắp trên mạng, có cư dân mạng miêu tả cả quá trình Yukio đến Đồng Khánh Đường khiêu chiến sống động như thật.
Danh hiệu ma bệnh Đông Doanh cũng bắt đầu lưu hành khắp trên mạng.
Đương nhiên người Đông Doanh không thừa nhận, thậm chí họ không thừa nhận Yukio Takada là người Đông Doanh, chỉ trách Hoa Hạ đang bôi nhọ bọn họ.
Sau khi thi thể của Yukio Takada được đưa về Đông Doanh, bị phơi ở sân bay Narita cả ba ngày mà không ai nhận về.
Trong võ đạo quán tổng bộ Thiên Nhẫn Tông ở Edo.
Tông chủ Thiên Nhẫn Tông Itazura Kazuyoshi tức giận đập điện thoại xuống đất.
“Tamagawa Kyoko thì sao? Có liên lạc được không?”
“Vẫn chưa liên lạc được”, thuộc hạ cúi đầu, sợ hãi trả lời: “Nhưng chúng tôi phát hiện ra một vết đao của một đường đao chém để lại dưới đất trong con ngõ gần con phố mà ông Yukio đi”.
“Có nghĩa là Kyoko rất có thể đã…”, Itazura Kazuyoshi chấn kinh.
Thuộc hạ cúi đầu không nói.
“Là ai chứ? Hà Trường Xuân? Hay là Trí Nhẫn?”, Itazura Kazuyoshi thầm đọc ra những cái tên này: “Xem ra, tôi cũng phải đến Hoa Hạ một chuyến rồi”.
“Hội trưởng, thi thể của ông Yukio xử lý thế nào?”
“Ừm, ông ta có thể rạch bụng tự vẫn, tôi tin ông ta không phản bội, là người Hoa Hạ ép ông ta làm chuyện ông ta không muốn làm. Để ở sân bay cũng không ổn, cậu đi đưa ông ta ra, vứt xuống biển đi, biển lớn mới là nơi trở về của chúng ta”.
“Nơi trở về?”, thuộc hạ dường như không hiểu.
Itazura Kazuyoshi nhìn sang hướng Đông, ánh mắt trống rỗng, dường như xuyên qua bức tường, nhìn về nơi xa xôi.
…
Trên mặt biển cách Edo hàng trăm hải lý, một con tàu bắt cá voi đang đi về hướng Tây Nam.
Khuôn mặt của thuyền viên nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lần này ra biển, đã bắt được hơn hai trăm con cá voi, đủ để họ nghỉ ngơi mấy năm. Nếu muốn nghỉ hưu, số tiền được chia, tiết kiệm một chút cũng đủ sống nửa đời còn lại không cần lo ăn mặc.
Đúng lúc này, trên mặt biển phía trước bỗng nhiên xuất hiện một bức tường màu xanh lam cao đến hàng chục mét.
“Sóng thần!”
“Mau quay đầu!”
Tàu bắt cá voi khổng lồ và chất đầy bắt đầu quay đầu.
Nhưng trước mặt bức tường cao màu xanh sắp ập đến, nó lại vụng về như vậy.
“Không có tín hiệu động đất, sao lạ có sóng thần?”
Các thuyền viên nhìn bức tường cao màu xanh đó, trên mặt đầy chấn kinh và khó hiểu.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm trầm thấp vang lên từ đáy biển.
“Là thú biển!”
Có thuyền viên kinh sợ hét lớn.
Nhưng ngoại trừ kinh hãi kêu thét, họ cũng không làm gì được.
Bức tường cao được dựng bằng nước biển đổ sập, sóng nổi lên đẩy con tàu lên đến đầu ngọn sóng.
Trong khoảnh khắc đó, các thuyền viên như đứng trên một ngọn núi cao.
Họ nhìn thấy trên mặt biển rộng lớn, một vòng xoáy lốc khổng lồ xuất hiện, giống như cái động đen, đang nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Tiếng gầm trầm thấp từ đáy động truyền đến.
Ngọn sóng nhanh chóng rút xuống, con tàu lập tức bị hút vào đáy sâu, xoay vòng, chìm vào động đen khổng lồ.
Đúng lúc này, trên mặt biển phía xa nổi lên đường nước màu trắng.
Một bóng người áo đen đang đạp nước đi đến.
Chỉ thấy anh ta cúi người, hai tay cầm đao, thân đao lê theo phía sau, hai chân thay nhau dẫm lên sóng biển cực nhanh, để lại đường trắng kéo dài hàng dặm phía sau anh.
Đến khi cách xoáy lốc chỉ còn khoảng một kilomet, người này đột nhiên bay người lên, người trên không trung, giơ trường đao cao quá đỉnh đầu.
Thời gian dường như dừng lại, toàn bộ sát khí giữa trời đất ngưng tụ trên trường đao đó.
Roạt!
Chém xuống một đao.
Mặt biển bị chém ra một đường nứt sâu mấy trăm mét, dài đến mấy kilomet.
Sóng biển biến thành hai hàng dãy núi, nổi lên hai bên.
Trong đường nứt nổi lên màu đỏ, giống như biển hoa màu đỏ nở rộ.
Gru!
Một tiếng gầm, truyền ra từ đường nứt, rồi lại chìm vào sâu trong biển.
Sóng biển dâng lên, dập dềnh mấy lượt, mặt biển dần yên bình trở lại.
Chỉ để lại nước máu đỏ rực còn đang sôi sục.
Người áo đen đứng trong gió, nói bằng tiếng Đông Doanh: “Khốn khiếp, lại để mày chạy rồi!”
Nói xong, thân hình vụt đi, cả người biến mất trong hư không.
Một lúc sau, hai mảnh của con tàu bắt cá voi bị gãy đôi nổi lên từ đáy biển, và trôi dạt theo sóng.
…
Chương 434: Nhà họ Nghiêm
Thành phố Mai, ngày xưa được gọi là Nghiêm Châu.
Là nơi ẩn sĩ Đông Hán Nghiêm Tử Lăng ẩn cư.
Vì vậy, nhà họ Nghiêm vẫn luôn là gia tộc lớn nhất, có danh vọng nhất thành phố Mai.
Một đường lưu quang bay qua chân trời, rơi xuống đài câu của Nghiêm Tử Lăng.
Nghe nói nơi này là nơi Nghiêm Tử Lăng câu cá hàng ngày.
Bên sông có tấm biển “Non cao nước dài”, được đặt theo câu trong “Từ Đường Ký Nghiêm Tiên Sinh của Phạm Trọng Yêm: “ Mây núi xanh biếc, sông nước cuồn cuộn. Phong thái tiên sinh, non cao nước dài”.
Lý Dục Thần đáp xuống trong đài câu, nhưng thấy mặt sông rộng lớn, non xanh liên miên, nơi này hội tụ một dòng sông linh khí. Người ở nơi này, có thể tắm trong linh khí núi sông, vừa có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, là nơi phù hợp để tu hành.
Nghĩ Nghiêm Tử Lăng đó chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Đáng tiếc là, nay nơi này đã thành cảnh đẹp du lịch, rất nhiều kiến trúc hiện đại ở đây, tuy đã cố tạo ra vẻ cổ xưa. Cuối cùng vẫn không ăn nhập. Lại thêm khách du lịch đông như nêm, linh khí bị nhân khí đàn áp đi rất nhiều.
Ngắm cảnh núi non một lúc, Lý Dục Thần lấy điện thoại ra, theo địa chỉ của Lâm Vân, điều hướng đến khu nhà của nhà họ Nghiêm.
Cổng lớn của khu nhà đóng chặt.
Lý Dục Thần ấn chuông trên cổng.
Chỉ lúc sau, một người như người giúp việc ra mở cửa, nhìn Lý Dục Thần từ đầu đến chân mấy cái, hỏi: “Anh tìm ai?”
Lý Dục Thần nói: “Xin hỏi, bà Nghiêm Tuệ Mẫn có nhà không?”
“Ở đây không có người này”.
Cô giúp việc nói xong, phập một tiếng đóng sập cửa.
Lý Dục Thần bị cho ở người cửa, liền ngẩn người ngạc nhiên.
Tiếp tục gõ cửa.
Cô giúp việc vẫn thấy là anh, bực bội nói: “Đã nói với anh là không có người này mà”.
Lý Dục Thần hỏi: “Nơi này có phải là phủ Nghiêm thành phố Mai không?”
Cô giúp việc nói: “Đúng thế, nhưng không có người mà anh cần tìm”.
Lý Dục Thần nói: “Vậy tôi không tìm Nghiêm Tuệ Mẫn, tôi tìm Nghiêm Công Nghiệp”.
Nghiêm Công Nghiệp là bố của Nghiêm Tuệ Mẫn, ông ngoại của Lâm Vân.
Không ngờ cô giúp việc nói: “Chết rồi!”
Nói xong lại phập một tiếng đóng cửa lại.
Lý Dục Thần kinh ngạc.
Chết rồi? Không thể nào chứ.
Hôm qua Lâm Vân chỉ nói là bệnh tình nặng thêm, không nói tin xấu.
Hơn nữa, cho dù chết thật, cũng phải tổ chức tang lễ chứ, đâu có đóng cửa, từ chối khách không cho vào.
Lý Dục Thần lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe nói Lý Dục Thần đến thành phố Mai, vô cùng vui mừng, đích thân lái xe đến đón anh.
Lý Dục Thần đứng đợi ở cổng nhà họ Nghiêm.
Một lúc sau, một chiếc xe dừng bên đường, Nghiêm Tuệ Mẫn xuống xe, đứng ở đó vẫy tay với Lý Dục Thần, hình như không muốn đến gần.
Lý Dục Thần bèn đi qua đó.
“Dục Thần à, sao cậu lại đến đây? Đến cũng không nói trước một tiếng, để tôi còn chuẩn bị”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói.
Lý Dục Thần phát hiện mẹ vợ tương lai tiều tụy đi rất nhiều.
Thì ra Nghiêm Tuệ Mẫn luôn có khí chất hiền thục, hơn nữa còn điều dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi tuổi mà trông cũng chỉ như ba mươi.
Bây giờ trên đầu lại thấy sợi tóc bạc, khí sắc cũng nhợt nhạt, buồn rầu.
“Cháu nghe Lâm Vân nói, bệnh tình của ông cụ trở nặng, cho nên đến xem sao”, Lý Dục Thần nói.
Nghiêm Tuệ Mẫn vui mừng nói: “Tôi cũng sớm nghĩ đến tìm cậu, nhưng Thanh Thu nói cậu đã đến thủ đô, tôi sợ làm lỡ việc lớn của cậu, nên không gọi cho cậu. Ôi trời, lần này tốt rồi, cậu đến rồi, bố tôi được cứu rồi”.
Nói xong, mở cửa xe, bảo Lý Dục Thần lên xe.
Lý Dục Thần quay đầu chỉ vào cổng khu nhà họ Nghiêm nói: “Nhà này không phải phủ Nghiêm sao?”
Sắc mặt Nghiêm Tuệ Mẫn ảm đạm nói: “Lên xe rồi nói”.
Lý Dục Thần gật đầu rồi lên xe,
Nghiêm Tuệ Mẫn vừa lái xe, vừa nói: “Bây giờ tôi và bố tôi sống ở quê, không khí dưới quê trong lành hơn, còn có thể ăn được rau xanh quả tươi của mình tự trồng, có lợi cho sức khỏe của ông cụ”.
Lý Dục Thần biết có lẽ sự thực không phải như vậy, nói: “Bác à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bác không cần giấu cháu”.
Nghiêm Tuệ Mẫn cười lúng túng, nói: “Đúng đúng đúng, là tôi không đúng, chúng ta là người một nhà, có gì không thể nói chứ. Ầy”.
Bà ta thở dài một tiếng: “Thực ra khởi nguồn ấy à, vẫn là chuyện giữa nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Viên. Cậu cũng biết đấy, bây giờ nhà họ Lâm đã cô độc lẻ loi, ngoại trừ bạn của cậu, cậu Trần và cậu Lang, đâu còn có ai muốn giúp nhà họ Lâm. Tất cả những người qua lại với nhà họ Lâm, đều bị nhà họ Viên chèn ép. Vì tôi, đương nhiên nhà họ Nghiêm thành phố Mai cũng bị liên lụy”.
Lý Dục Thần cũng đoán được, nhà họ Viên không chèn ép nhà họ Nghiêm mới lạ đó.
“Bố tôi ủng hộ nhà họ Lâm, nói bất kể hai nhà Viên và Lâm có ân oán gì, chúng ta chỉ cần lo tốt phần mình, làm ăn cần hợp tác thì tiếp tục hợp tác, hợp đồng cần thực hiện tuyệt đối không hối hận. Còn tình cảm hai nhà là sự thực không thể thay đổi, không thể vì vậy mà xa cách”.
Nghiêm Tuệ Mẫn tiếp tục nói.
“Các gia tộc khác thành phố Mai đều nghiêng về nhà họ Viên, cũng nhân cơ hội cướp việc làm ăn của nhà họ Nghiêm. Bố tôi là người chính trực, quyết không quay lưng lại với nhà họ Lâm. Dưới sự đàn áp nặng nề, ông đã ngã bệnh. Vào lúc quan trọng, nhà một ngày không thể không có chủ. Bố tôi giao vị trí gia chủ cho anh cả tôi. Nhưng anh cả tôi sợ vợ, cho nên quyền bính thực tế lại nằm trong tay chị dâu tôi”.
Chương 435: Ông cụ Nghiêm
“Chị dâu tôi sợ nhà họ Viên chèn ép, cũng không biết chị ta dùng cách gì, đột nhiên trèo cao đến nhà họ Viên, nói là họ hàng xa với nhà họ Viên. Nên chị ta hoàn toàn nghiêng về phía nhà họ Viên, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm, còn đuổi tôi ra khỏi phủ Nghiêm, cũng chính vì vậy, bệnh tình của bố tôi mới thêm nặng. Ông quát mắng anh ta tôi vô dụng, mắng chị dâu bội tín bất nghĩa. Chị dâu tôi cũng đuổi ông ra khỏi nhà. Tôi đành đón bố tôi về nhà cũ dưới quê sống”.
Lúc nói đến đây, Nghiêm Tuệ Mẫn cay sống mũi, nước mắt chảy nơi khóe mắt.
Đây là chuyện nhà của người ta, Lý Dục Thần cũng không tiện nói gì.
Nhưng chuyện này đã liên quan đến nhà họ Viên, tranh chấp giữa hai nhà Lâm Viên lại bắt nguồn từ anh, thì anh cũng không thể không quản.
Chiếc xe nhanh chóng vào một thôn trang.
Dừng trước mấy gian nhà kiểu cũ ở đầu thôn.
Căn nhà vừa nhìn là biết đã từ lâu lắm rồi.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Cả thôn này đều họ Nghiêm, coi là cùng gốc với nhà họ Nghiêm. Người trong thôn không vòng vo nhiều, cũng không biết tranh chấp giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên, cho nên rất tốt với chúng tôi”.
Lý Dục Thần theo Nghiêm Tuệ Mẫn đi vào phòng.
Bài trí trong phòng rất đơn giản, giống như nhà nông dân bình thường.
Nghiêm Công Nghiệp bố của Nghiêm Tuệ Mẫn đang nằm trên giường trong phòng.
“Bố ơi”, Nghiêm Tuệ Mẫn gọi một tiếng: “Bố xem con đưa ai đến thăm bố này!”
Bà ta kéo Lý Dục Thần đến trước giường: “Đây là Dục Thần mà con thường nói với bố, Lý Dục Thần, cậu Lý!”
Nghiêm Công Nghiệp vô cùng yếu ớt, khuôn mặt xương xẩu không có chút huyết sắc.
Ông cụ nghe thấy lời của Nghiêm Tuệ Mẫn, lại không thốt ra tiếng được, chỉ dùng con mắt sâu trong hốc miễn cưỡng nhìn Lý Dục Thần một cái, miệng thở ra một hơi.
Nghiêm Tuệ Mẫn lau nước mắt ở khóe mắt, nói với Lý Dục Thần: “Bây giờ bố tôi như vậy đấy, mỗi ngày chỉ ăn nửa bát cháo, nói cũng không ra hơi, may mà có thuốc của lang trung Tôn giữ được cái mạng, nếu không, có lẽ không đợi được cậu đến”.
Lý Dục Thần nhìn lên giường một cái, hỏi: “Lang trung Tôn là ai?”
“Là một lão trung y rất nổi tiếng của thành phố Mai. Bệnh của bố tôi, bệnh viện cũng bó tay, chỉ uống thuốc của lang trung Tôn là có hiệu quả, sau này vẫn luôn tìm ông ta khám”.
“Bác có quen thân với lang trung Tôn này không?”
“Trước đây không thân, mấy ngày nay ông ta đều đến khám, cơ bản cách một ngày đến một lần, cho nên cũng coi là thân quen”.
“Ban đầu là ai mời ông ta khám cho ông cụ?”
“Có lẽ là anh cả của tôi”.
“Cho cháu xem đơn thuốc”.
“Không có đơn thuốc, đều là thuốc ông ta phối, cầm đến uống. Ồ, chỗ tôi còn có mấy viên thuốc”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói xong rồi đến bàn bên cạnh cầm một chai thuốc.
Lý Dục Thần mở chai thuốc ra ngửi, lập tức biết là thế nào.
Chỉ là anh không hiểu, tại sao họ phải giữ nửa cái mạng của Nghiêm Công Nghiệp?
Xem ra còn có ý đồ khác.
“Hôm nay lang trung Tôn có đến không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Vẫn chưa đến”, Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Bình thường ông ta đến vào chiều muộn, ban ngày ông ta làm ở phòng khám”.
Lý Dục Thần không nói gì, trả thuốc cho Nghiêm Tuệ Mẫn.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Dục Thần à, cậu chữa cho bố tôi đi, cậu mà ra tay, chắc chắn chữa khỏi bệnh”.
Bà ta nhớ đến cảnh lúc trước Lý Dục Thần chữa bệnh cho Lâm Thượng Nghĩa.
Lý Dục Thần nói: “Không vội, đợi lang trung Tôn đến rồi tính”.
Nghiêm Tuệ Mẫn là người thông minh, từ lời nói của Lý Dục Thần nghe ra có gì đó không ổn, hơi kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, bỗng nghe bên ngoài có người gọi: “Cô ơi…”
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe liền vui mừng nói: “Là cháu của tôi Nghiêm Cẩn, con trai của anh hai tôi”.
Bên ngoài một thiếu niên đi vào, sấp xỉ tuổi với Lâm Vân, cao hơn Lâm Vân một chút, nhưng người khá gầy, có vẻ nhanh nhẹn thông mình.
Lý Dục Thần vừa gặp được Nghiêm Cẩn, hơi ngạc nhiên.
Vì trên người thiếu niên này lại thấp thoáng có linh khí đang chảy, hơn nữa còn ẩn giấu cực tốt, người bình thường không nhìn ra.
Nghiêm Cẩn vui vẻ đi vào, trong tay cầm một cái túi lớn, không ngờ trong nhà có người lạ, bất giác ngẩn người ở đó.
Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Nghiêm Cẩn à, đây là… Lý... ấy, cháu gọi là cậu Lý đi, đến chữa bệnh cho ông nội cháu”.
Nghiêm Cẩn hiếu kỳ nhìn Lý Dục Thần mấy cái, bỗng nói: “Là anh rể phải không?”
Lý Dục Thần hơi ngẩn người, bất giác thấy buồn cười.
Nghiêm Tuệ Mẫn cũng kỳ lạ nói: “Nghiêm Cẩn, làm sao cháu biết cậu ấy là…”
“Lâm Vân sớm đã nói với cháu rồi”, Nghiêm Cẩn hào sảng tiến lên, đặt đồ lên bàn: “Chồng chưa cưới của chị họ, tên là Lý Dục Thần, vô cùng lợi hại, có thể đánh cả ngàn người!”
“Tiểu Vân này, sao lại bốc phét như vậy!”, tuy Nghiêm Tuệ Mẫn cũng cảm thấy Lý Dục Thần rất lợi hại, nhưng một mình đánh cả ngàn người cũng khoa trương quá rồi.
Bỗng cảm thấy nói Lâm Vân bốc phét trước mặt Lý Dục Thần, hình như không ổn, bèn hơi lúng túng.
Lý Dục Thần cũng không ngờ Lâm Vân lại bốc phét ra bên ngoài như vậy, cười nói: “Lâm Vân chủ yếu là tự khoa trương bản thân thôi, cậu ta không nói với cậu, cậu ta có thể đánh mười người chứ?”
Nghiêm Cẩn nói: “Anh ấy nói anh ấy có thể đánh trăm người”.
“Ha ha ha…”, cuối cùng Lý Dục Thần không nhịn được cười phá lên.
Nghiêm Cẩn thấy kỳ lạ nói: “Anh rể, anh ấy bóc phét ư? Em còn hy vọng nghỉ đông có thể học anh ấy mấy chiêu đấy”.
Lý Dục Thần bỗng tóm cổ tay của Nghiêm Cẩn, bắt mạch của cậu ta.