-
Chương 384-386
Chương 384: Đánh nhau
Anh lái xe nheo mắt, thộn mặt.
Anh ta lại đi quanh chiếc xe một vòng, cho đến còi phía sau vang lên như đòi mạng, anh ta mới lên xe, ngồi lên ghế lái, tát mạnh vào mặt mình mấy cái, rồi mới khỏi động xe.
Anh ta thề: Sau này khi lái xe cũng không nghĩ đến chuyện trên giường nữa.
“Cô điên rồi hả!”, chị Mai đặt Trương Diễm Diễm xuống bãi cỏ, mắng nói.
Mấy người Mã Sơn và sư phụ Vinh cũng chạy đến, thấy Trương Diễm Diễm không sao mới yên tâm.
Trương Diễm Diễm bình tĩnh lại.
Cô ta cảm thấy vừa nãy lúc mình lao qua đường đã chết một lần.
“Chị Mai, cảm ơn mọi người. Chuyện qua rồi, chúng ta đi thôi”.
Lúc này, Mã Sơn cũng xúc động.
Anh ta không biết làm thế nào mới là tốt nhất cho Trương Diễm Diễm.
Nhưng chị Mai lại nói: “Không được! Lúc này cô từ bỏ, vết sẹo này sẽ mãi mãi ở trong tim cô. Đi! Đi theo tôi!”
Trương Diễm Diễm còn muốn nói gì, đã bị chị Mai kéo đi đuổi theo Na Nhữ An.
…
Na Nhữ An lo lắng không yên, dù sao cũng là người phụ nữ từng chung sống, đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại bỗng bị xe đâm chết, dù thế nào trong lòng cũng khó chịu.
Đúng lúc này, Trương Diễm Diễm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Na Nhữ An cho rằng gặp ma, sợ đến hét lên, chỉ vào Trương Diễm Diễm run rẩy nói: “Cô, cô là người hay ma?”
“Anh hy vọng cô ấy là người hay ma?”
Na Nhữ An nhìn sang một người phụ nữ xinh đẹp, xuất hiện bên cạnh Trương Diễm Diễm như quỷ mị, càng cho rằng là gặp phải ma, càng sợ hãi.
Viên Khả Kiều ở bên cạnh lại khẽ cau mày, hỏi: “Các người là ai?”
“Là ai? Vậy thì phải hỏi bạn trai của cô rồi”, chị Mai nói.
Viên Khả Kiều nhìn sang Na Nhữ An.
Na Nhữ An căng thẳng nói: “Không, không, anh không quen họ”.
Lúc này, Trương Diễm Diễm cũng bất chấp, nhung nhớ nhiều năm như vậy, lúc này cuối cùng hóa thành nước mắt vô tận, nhìn Na Nhữ An, nói:
“Na Nhữ An, anh có lương tâm không hả? Ban đầu anh luôn miệng nói muốn chăm sóc yêu thương tôi cả đời, tôi theo anh đến thủ đô, anh lại mất tích đột ngột. Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, nhiều năm nay, tôi vẫn luôn tìm anh, lo lắng cho anh…”
Cuối cùng Viên Khả Kiều đã hiểu ra chuyện gì, tức giận nhìn sang Na Nhữ An.
Na Nhữ An cũng biết không lừa được nữa, bèn nói: “Kiều Kiều, em đừng tin cô ta. Cô ta chỉ là một cô gái rót rượu mà anh quen biết ở trốn ăn chơi, tán tỉnh chơi thôi. Em cũng biết quy tắc của nhà họ Na bọn anh, làm sao có thể để một cô gái quán bar bước vào cửa nhà họ Na chứ?”
Viên Khả Kiều hừ lạnh lùng một tiếng nói: “Được, em tin anh một lần, nếu anh dám lừa em, em sẽ thiến anh!”
Lúc nghe thấy ba chữ ‘sẽ thiến anh’, Na Nhữ An bất giác run lên.
Viên Khả Kiều quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm cười nói: “Cô gái, cô nghe thấy rồi chứ, bạn trai tôi nói, anh ấy chỉ tán tỉnh cô chơi thôi. Tôi biết cô muốn vào cửa nhà họ Na, muốn bay lên thành phượng hoàng. Nhưng tôi khuyên cô nên nhìn rõ hiện thực, ngưỡng cửa nhà họ Na rất cao, cao đến mức cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy”.
Nói xong liền lấy điện thoại ra: “Đây, quét mã, tôi cho cô một món tiền, cô cút được bao xa thì cút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Trương Diễm Diễm tức đến run lên.
Khi nghe thấy Na Nhữ An nói cô ta là ‘gái quán bar’, trái tim cô ta từ cái chết biến thành tức giận.
Trương Diễm Diễm đi lên trước mấy bước, đi đến trước mặt Na Nhữ An và Viên Khả Kiều.
Viên Khả Kiều tưởng rằng cô ta đến quét mã lấy tiền, cười lạnh lùng khinh thường.
Ai ngờ, Trương Diễm Diễm giơ tay, tát mạnh lên mặt Na Nhữ An một cái.
Bốp!
Tiếng tát giòn tan, mấy người chị Mai và Mã Sơn nghe thấy mà vô cùng sung sướng.
Mã Sơn biết, với cái tát này, nút thắt trong lòng Trương Diễm Diễm đã được giải trừ.
Trương Diễm Diễm hình như vẫn chưa đã tay, giơ tay định đánh nữa.
Na Nhữ An vẫn ngẩn người ở đó, anh ta vốn không ngờ Trương Diễm Diễm sẽ đánh anh ta.
Viên Khả Kiều bên cạnh phản ứng lại, một tay tóm chặt cổ tay Trương Diễm Diễm: “Cô dám đánh chồng tôi!”
Lật tay muốn đánh Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm cũng không yếu đuối, lao vào đánh nhau với Viên Khả Kiều.
Việc này vượt xa dự liệu của mọi người.
Ông chủ Vương cười hi hi lắc đầu: “Ôi trời, phụ nữ nổi giận, đúng là lợi hại!”
Bỗng nhiên phát hiện chị Mai đang nhìn cô ta, nụ cười bỗng cứng đờ, rồi lại cười càng lợi hại hơn.
Chị Mai trừng mắt với ông ta, rồi nhìn sang Trương Diễm Diễm, cười nói: “Vậy là đúng rồi, đánh xong trận này, thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời!”
Chương 385: Đám ăn xin
Mã Sơn cũng mừng thay cho Trương Diễm Diễm.
Còn hậu quả của việc hai cô gái đánh nhau, họ cũng không lo lắng chút nào.
“Na Nhữ An, khốn, còn không mau giúp em!”, Viên Khả Kiều hét nói.
Na Nhữ An mới giật mình tỉnh lại, đang định lên giúp.
Trương Diễm Diễm cũng hét lên: “Mã Sơn, giúp em đánh anh ta!”
Mã Sơn sớm đã không nhịn được, nghe thấy câu này, hô được một tiếng, liền xông lên như ngựa hoang.
Từ lúc học được vũ bộ và cách hít thở của Lý Dục Thần dậy, võ công của Mã Sơn tiến bộ lớn, đặc biệt là thân pháp bộ pháp.
Phập!
Mã Sơn tung một quyền đấm lên lồng ngực của Na Nhữ An, đánh Na Nhữ An bay đi.
Sau đó lại tiến đến gần, tốc độ cực nhanh, Na Nhữ An còn chưa kịp ngã xuống đất, đã bị Mã Sơn xách cổ, bốp bốp mấy cái vả miệng.
Tấm thân của Na Nhữ An đâu thể chịu được Mã Sơn đánh, mấy cái đã ngã lăn lộn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu xin.
Ngược lại là Viên Khả Kiều, rất có phong thái của phụ nữ cường mạnh, rõ ràng đối mặt với nhiều người, cũng không nhận thua cầu xin. Lúc này thấy Na Nhữ An bị đánh, tức giận hét: “Các người dám đánh chồng tôi!”
Mã Sơn lại tát mạnh Na Nhữ An mấy cái, nói: “Tôi đánh anh ta đấy, thì sao?”
“Tôi phải cho các người đi chết hết!”
Viên Khả Kiều hét lớn, đánh Trương Diễm Diễm mấy cái như điên, thoát thân ra, đột nhiên láy ra một cái còi, đặt lên miệng thổi.
Cái còi này rất nhỏ, âm thanh không vang, nhưng rất chói tai.
Sư phụ Vinh thấy cô ta thổi còi, kinh ngạc nói: “Còi chó! Cô ta là người của Yếu Môn!”
Còi chó là một loại còi đặc biệt, ban đầu là ăn xin dùng để đuổi chó.
Chó tôn vinh con người, thông thường không dám tranh đồ ăn với người, chỉ vẫy đuôi đáng thương.
Nhưng trong mắt chó, kẻ ăn xin không phải con người, mà cũng loại với chúng.
Kẻ ăn xin xin ăn không dễ, khó khăn lắm mới xin được chút đồ ăn, thường xuyên bị chó tranh mất.
Ăn xin sống ở gầm cầu, miếu hoang, những nơi này cũng là nơi những con chó lang thang tập trung.
Cho nên, ăn xin coi chó là kẻ địch.
Trước đây, đám ăn xin có gậy đánh chó, tay cầm gậy, gặp chó là đánh.
Dần dần truyền lại một bộ đả cẩu bổng pháp, chính là chuyên dùng để đối phó với chó lang thang cướp đồ ăn.
Ngoài gậy đánh chó, còn có còi chó.
Âm thanh của còi này rất đặc biệt, con người nghe vào tai không vang, nhưng nghe nói có thể thổi ra sóng siêu thanh. Chó nghe nhạy cảm hơn con người, vào tai bọn chúng, âm thanh của còi này vô cùng vang, vô cùng chói tai.
Ngoại trừ đối phó với chó, đương nhiên còi chó cũng có thể gọi người.
Đồng bọn gần đó vừa nghe thấy tiếng còi, liền biết ở đây có chuyện. Không phải gặp phải đàn chó, thì là có tiệc lớn.
Đám người ăn xin đoàn kết, một còi vang lên, vạn chiếc còi cùng vang, người gần đó sẽ chạy đến không dứt.
Ngày xa những nhà lớn mở tiệc, đám ăn xin đến xin ăn, đều dùng lễ đối đãi, ăn uống no nê, cho thêm vài đồng, rồi đuổi đi.
Nếu keo kiệt, đám ăn xin cầm còi chó thổi, hú còi gọi mấy trăm con đến, thì rắc rối lớn, không ăn hết của nhà người đó thì họ cũng không đi.
Cho nên có cách nói ‘còi chó vang lên, hoàng kim vạn lượng’.
Xã hội hiện đại, còi chó giống với gậy đánh chó, sớm đã mất đi giá trị thực dụng của nó, chỉ còn lại ý nghĩa tượng trưng, cho nên cũng chỉ có nhân vật nòng cốt của Yếu Môn còn sử dụng thứ này.
Sư phụ Vinh vừa nhìn thấy Viên Khả Kiều thổi còi chó, vô cùng kinh ngạc.
Cô gái ăn mặc mát mẻ này lại là người của Yếu Môn!
Ông ta đến thủ đô, sợ nhất là gặp phải người của Yếu Môn, chẳng may bị nhận ra thì rắc rối rồi.
Sư phụ Vinh nháy mắt với ông chủ Vương và chị Mai.
Hai người hiểu ý, chị Mai tiến lên một bước, kéo Trương Diễm Diễm, còn ông chủ Vương lại lôi Mã Sơn lại.
Họ đang định rút đi, thì phát hiện ở đầu phố cuối ngõ, không biết bao nhiêu là người đột nhiên mọc từ đâu đến.
Những người này muôn hình vạn trạng, có người cởi trần, có người chống nạng, có người thiếu cánh tay mất cái chân, cũng có nhân viên giao hàng đi xe điện, thậm chí còn có thành phần tri thức mặc vest đi giày da đi ra từ trong tòa nhà văn phòng bên cạnh.
Ông chủ Vương nhìn những người này, cười than nói: “Ôi trời, quán nhỏ của chúng ta đã bao lâu không có người đến xin ăn rồi? Tôi còn tưởng đã hết ăn xin rồi đấy!”
Chị Mai nói: “Ông không biết bây giờ đám ăn xin cũng đăng ký công ty internet rồi à? Xin ăn cũng lên mạng rồi”.
Sư phụ Vinh cau mày, khó tránh cảm khái trong lòng.
Không ngờ Yếu Môn không những không yếu thế, mà còn phát triển theo hình thức mới, đúng là theo kịp thời đại.
Chương 386: So chiêu
Ngược lại là Vinh Môn, thời hưng thịnh năm đó, uy phong hơn Yếu Môn nhiều.
Đầu đường ngõ nhỏ, siêu thị, trạm xe, xe công cộng, nơi nào mà không có người của Vinh Môn?
Địa vị của đại lão Vinh Môn trên giang hồ, đều rất nổi tiếng.
Giờ đây mai danh ẩn tích, chỉ còn lại một vài nhóm nhỏ không hiểu quy tắc lén lút chạy khắp nơi, làm hỏng quy tắc ngành thì không nói, cũng làm hỏng cả danh tiếng của ngành này.
Trong mắt sư phụ Vinh, Vinh Môn đã chết.
Càng lúc càng nhiều người tập trung ở đầu đường, những người này cũng không vây đến. Giữa ban ngày ban mặt, nếu vây đến, khó tránh gây chấn động. Họ chỉ nhìn từ xa, giữ khoảng cách vô cùng hợp lý.
Có thể thấy, tính tổ chức, tính kỷ luật của họ rất mạnh.
Na Nhữ An bị Mã Sơn đánh đến mặt sưng phồng tím bầm rất khó khăn bò từ dưới đất lên, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, nói với Viên Khả Kiều: “Kiều Kiều, sao em lại gọi người của các em ra?”
Viên Khả Kiều tức giận nói: “Anh đã bị đánh thành như vậy, em còn không gọi người? Chẳng lẽ nhìn họ đánh chết anh à?”
Na Nhữ An sờ khuôn mặt tím bầm, trong mắt lóe lên tia bất an.
Viên Khả Kiều thấy người mình đến đông đảo, cũng to gan hơn, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Sao không đánh nữa hả? Chẳng phải các người đánh giỏi lắm hả?”
Na Nhữ An liếc nhìn Trương Diễm Diễm, nói: “Được rồi, cô mau đi đi, đi càng xa càng tốt, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi và Kiều Kiều nữa!”
Vừa nãy Trương Diễm Diễm đã bùng phất ra tủi thân ấm ức tích lại mấy năm và tức giận nhất thời, mới điên cuồng như vậy, lúc này bình tĩnh lại, nhìn Na Nhữ An bị Mã Sơn đánh đến như vậy, cơn tức cũng nguôi. Còn có thể thế nào đây, cũng không đến mức đánh chết người.
“Được, tôi đi! Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến tìm anh nữa, coi như tôi chưa từng gặp anh!”, cô ta nói.
“Các người đi nổi không?”, Viên Khả Kiều cười lạnh lùng nói: “Bây giờ mới muốn đi, muộn rồi!”
Viên Khả Kiều nói xong, giơ tay, nắm nhẹ thành nắm đấm.
Đám người lưa thưa xung quanh không xa không gần trông như không liên quan, đột nhiên đồng loạt dậm chân.
Tiếng dậm chân khá chấn hãi lòng người, người bình thường nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhất định sẽ sợ hãi.
Trái tim của Trương Diễm Diễm cũng đập thụp thụp theo tiếng bước chân.
Không chỉ cô ta, ngay cả Na Nhữ An, da thịt trên mặt sưng tím cũng run lên.
Thực ra Na Nhữ An không thích Viên Khả Kiều, nhưng anh ta chẳng còn cách nào, đây là hôn sự của gia tộc sắp xếp cho anh ta.
Sau lưng Viên Khả Kiều là Yếu Môn thủ đô, cũng là tổng đà của bang ăn xin phía Bắc.
Bang chủ Trương Điên, mọi người gọi là kẻ điên Trương, lúc điên lên thì không nể mặt ai hết.
Ngay cả Na Hy Nghiêu gia chủ của nhà họ Na cũng phải nể mặt ông ta mấy phần.
“Cô cho rằng, chỉ dựa vào đám cá thối tôm ươn này thì có thể ngăn được chúng tôi sao?”, trên khuôn mặt kiều diễm như hoa của chị Mai bỗng ngưng kết hàn sương.
Viên Khả Kiều không được tính là xinh đẹp, chính vì không đẹp, nên bệnh đa nghi của cô ta rất nặng, chỉ sợ Na Nhữ An có người phụ khác ở bên ngoài.
Cho nên lòng đố kỵ của cô ta cũng vô cùng nặng, không thích nhìn phụ nữ đẹp.
Vừa nãy nhìn thấy Trương Diễm Diễm, cô ta đã đã đánh đổ cả vò giám, mới muốn sỉ nhục một trận.
Bây giờ lại nhìn thấy khuôn mặt chị Mai, trong lòng càng khó chịu.
Làm sao có thể có phụ nữ đẹp như vậy chứ! Loại phụ nữ này đều đáng chết!
“Hừ, vậy thì thử xem, xem các người có đi nổi không!”, trong mắt Viên Khả Kiều lóe lên tia hung ác, lớn tiếng nói: “Tứ Bảo!”
Chỉ thấy nhân viên giao hàng mặc áo khoác vàng gần đó nhảy xuống từ xe điện, nhanh chóng đi đến trước mặt Viên Khả Kiều, gọi một tiếng: “Chị Kiều Kiều!”
“Tứ Bảo, xử lý họ đi!”, Viên Khả Kiều nói: “Tôi sẽ tranh một vị trí cho cậu trước mặt ông Điên”.
Nhân viên giao hàng tên Tứ Bảo vui mừng: “Cảm ơn chị Kiều Kiều!”
Rồi quay người, tháo mũ bảo hiểm xuống, kẹp trong khuỷu tay, đi về phía đám người chị Mai, nhìn mấy cái hỏi: “Các người ai đánh được? Tôi đánh với các người vài chiêu”.
Chị Mai lắc đầu nói: “Lão Vương, sư phụ Vinh, cậu ta nói muốn so chiêu với chúng ta đấy, chúng ta ai lên đây?”
Sư phụ Vinh nói: “He, rớt vào cống rồi phải không, so chiêu với sâu trùng, thật mất mặt!”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sư phụ Vinh, tôi biết ông không muốn chọc vào người của Yếu Môn, nếu ông sợ, để tôi lên đi”.
Sư phụ Vinh trừng mắt: “Láo! Tôi sợ cái gì? Tôi đang muốn tìm Trương Điên tính sổ đây!”
Nói xong đứng lên trước một bước, nói với Tứ Bảo: “Nhóc con, về đi, gọi Trương Điên đến, cậu không có tư cách so chiêu với tôi”.
Tứ Bảo vừa được Viên Khả Kiều khích lệ và cam kết, đâu có nghe lời này, trong lòng nổi giận, vụt người xông lên, giơ mũ bảo hiểm đập về phía sư phụ Vinh.
Anh lái xe nheo mắt, thộn mặt.
Anh ta lại đi quanh chiếc xe một vòng, cho đến còi phía sau vang lên như đòi mạng, anh ta mới lên xe, ngồi lên ghế lái, tát mạnh vào mặt mình mấy cái, rồi mới khỏi động xe.
Anh ta thề: Sau này khi lái xe cũng không nghĩ đến chuyện trên giường nữa.
“Cô điên rồi hả!”, chị Mai đặt Trương Diễm Diễm xuống bãi cỏ, mắng nói.
Mấy người Mã Sơn và sư phụ Vinh cũng chạy đến, thấy Trương Diễm Diễm không sao mới yên tâm.
Trương Diễm Diễm bình tĩnh lại.
Cô ta cảm thấy vừa nãy lúc mình lao qua đường đã chết một lần.
“Chị Mai, cảm ơn mọi người. Chuyện qua rồi, chúng ta đi thôi”.
Lúc này, Mã Sơn cũng xúc động.
Anh ta không biết làm thế nào mới là tốt nhất cho Trương Diễm Diễm.
Nhưng chị Mai lại nói: “Không được! Lúc này cô từ bỏ, vết sẹo này sẽ mãi mãi ở trong tim cô. Đi! Đi theo tôi!”
Trương Diễm Diễm còn muốn nói gì, đã bị chị Mai kéo đi đuổi theo Na Nhữ An.
…
Na Nhữ An lo lắng không yên, dù sao cũng là người phụ nữ từng chung sống, đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại bỗng bị xe đâm chết, dù thế nào trong lòng cũng khó chịu.
Đúng lúc này, Trương Diễm Diễm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
Na Nhữ An cho rằng gặp ma, sợ đến hét lên, chỉ vào Trương Diễm Diễm run rẩy nói: “Cô, cô là người hay ma?”
“Anh hy vọng cô ấy là người hay ma?”
Na Nhữ An nhìn sang một người phụ nữ xinh đẹp, xuất hiện bên cạnh Trương Diễm Diễm như quỷ mị, càng cho rằng là gặp phải ma, càng sợ hãi.
Viên Khả Kiều ở bên cạnh lại khẽ cau mày, hỏi: “Các người là ai?”
“Là ai? Vậy thì phải hỏi bạn trai của cô rồi”, chị Mai nói.
Viên Khả Kiều nhìn sang Na Nhữ An.
Na Nhữ An căng thẳng nói: “Không, không, anh không quen họ”.
Lúc này, Trương Diễm Diễm cũng bất chấp, nhung nhớ nhiều năm như vậy, lúc này cuối cùng hóa thành nước mắt vô tận, nhìn Na Nhữ An, nói:
“Na Nhữ An, anh có lương tâm không hả? Ban đầu anh luôn miệng nói muốn chăm sóc yêu thương tôi cả đời, tôi theo anh đến thủ đô, anh lại mất tích đột ngột. Tôi còn tưởng anh xảy ra chuyện gì, nhiều năm nay, tôi vẫn luôn tìm anh, lo lắng cho anh…”
Cuối cùng Viên Khả Kiều đã hiểu ra chuyện gì, tức giận nhìn sang Na Nhữ An.
Na Nhữ An cũng biết không lừa được nữa, bèn nói: “Kiều Kiều, em đừng tin cô ta. Cô ta chỉ là một cô gái rót rượu mà anh quen biết ở trốn ăn chơi, tán tỉnh chơi thôi. Em cũng biết quy tắc của nhà họ Na bọn anh, làm sao có thể để một cô gái quán bar bước vào cửa nhà họ Na chứ?”
Viên Khả Kiều hừ lạnh lùng một tiếng nói: “Được, em tin anh một lần, nếu anh dám lừa em, em sẽ thiến anh!”
Lúc nghe thấy ba chữ ‘sẽ thiến anh’, Na Nhữ An bất giác run lên.
Viên Khả Kiều quay đầu nhìn Trương Diễm Diễm cười nói: “Cô gái, cô nghe thấy rồi chứ, bạn trai tôi nói, anh ấy chỉ tán tỉnh cô chơi thôi. Tôi biết cô muốn vào cửa nhà họ Na, muốn bay lên thành phượng hoàng. Nhưng tôi khuyên cô nên nhìn rõ hiện thực, ngưỡng cửa nhà họ Na rất cao, cao đến mức cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy”.
Nói xong liền lấy điện thoại ra: “Đây, quét mã, tôi cho cô một món tiền, cô cút được bao xa thì cút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Trương Diễm Diễm tức đến run lên.
Khi nghe thấy Na Nhữ An nói cô ta là ‘gái quán bar’, trái tim cô ta từ cái chết biến thành tức giận.
Trương Diễm Diễm đi lên trước mấy bước, đi đến trước mặt Na Nhữ An và Viên Khả Kiều.
Viên Khả Kiều tưởng rằng cô ta đến quét mã lấy tiền, cười lạnh lùng khinh thường.
Ai ngờ, Trương Diễm Diễm giơ tay, tát mạnh lên mặt Na Nhữ An một cái.
Bốp!
Tiếng tát giòn tan, mấy người chị Mai và Mã Sơn nghe thấy mà vô cùng sung sướng.
Mã Sơn biết, với cái tát này, nút thắt trong lòng Trương Diễm Diễm đã được giải trừ.
Trương Diễm Diễm hình như vẫn chưa đã tay, giơ tay định đánh nữa.
Na Nhữ An vẫn ngẩn người ở đó, anh ta vốn không ngờ Trương Diễm Diễm sẽ đánh anh ta.
Viên Khả Kiều bên cạnh phản ứng lại, một tay tóm chặt cổ tay Trương Diễm Diễm: “Cô dám đánh chồng tôi!”
Lật tay muốn đánh Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm cũng không yếu đuối, lao vào đánh nhau với Viên Khả Kiều.
Việc này vượt xa dự liệu của mọi người.
Ông chủ Vương cười hi hi lắc đầu: “Ôi trời, phụ nữ nổi giận, đúng là lợi hại!”
Bỗng nhiên phát hiện chị Mai đang nhìn cô ta, nụ cười bỗng cứng đờ, rồi lại cười càng lợi hại hơn.
Chị Mai trừng mắt với ông ta, rồi nhìn sang Trương Diễm Diễm, cười nói: “Vậy là đúng rồi, đánh xong trận này, thay da đổi thịt, làm lại cuộc đời!”
Chương 385: Đám ăn xin
Mã Sơn cũng mừng thay cho Trương Diễm Diễm.
Còn hậu quả của việc hai cô gái đánh nhau, họ cũng không lo lắng chút nào.
“Na Nhữ An, khốn, còn không mau giúp em!”, Viên Khả Kiều hét nói.
Na Nhữ An mới giật mình tỉnh lại, đang định lên giúp.
Trương Diễm Diễm cũng hét lên: “Mã Sơn, giúp em đánh anh ta!”
Mã Sơn sớm đã không nhịn được, nghe thấy câu này, hô được một tiếng, liền xông lên như ngựa hoang.
Từ lúc học được vũ bộ và cách hít thở của Lý Dục Thần dậy, võ công của Mã Sơn tiến bộ lớn, đặc biệt là thân pháp bộ pháp.
Phập!
Mã Sơn tung một quyền đấm lên lồng ngực của Na Nhữ An, đánh Na Nhữ An bay đi.
Sau đó lại tiến đến gần, tốc độ cực nhanh, Na Nhữ An còn chưa kịp ngã xuống đất, đã bị Mã Sơn xách cổ, bốp bốp mấy cái vả miệng.
Tấm thân của Na Nhữ An đâu thể chịu được Mã Sơn đánh, mấy cái đã ngã lăn lộn, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng cầu xin.
Ngược lại là Viên Khả Kiều, rất có phong thái của phụ nữ cường mạnh, rõ ràng đối mặt với nhiều người, cũng không nhận thua cầu xin. Lúc này thấy Na Nhữ An bị đánh, tức giận hét: “Các người dám đánh chồng tôi!”
Mã Sơn lại tát mạnh Na Nhữ An mấy cái, nói: “Tôi đánh anh ta đấy, thì sao?”
“Tôi phải cho các người đi chết hết!”
Viên Khả Kiều hét lớn, đánh Trương Diễm Diễm mấy cái như điên, thoát thân ra, đột nhiên láy ra một cái còi, đặt lên miệng thổi.
Cái còi này rất nhỏ, âm thanh không vang, nhưng rất chói tai.
Sư phụ Vinh thấy cô ta thổi còi, kinh ngạc nói: “Còi chó! Cô ta là người của Yếu Môn!”
Còi chó là một loại còi đặc biệt, ban đầu là ăn xin dùng để đuổi chó.
Chó tôn vinh con người, thông thường không dám tranh đồ ăn với người, chỉ vẫy đuôi đáng thương.
Nhưng trong mắt chó, kẻ ăn xin không phải con người, mà cũng loại với chúng.
Kẻ ăn xin xin ăn không dễ, khó khăn lắm mới xin được chút đồ ăn, thường xuyên bị chó tranh mất.
Ăn xin sống ở gầm cầu, miếu hoang, những nơi này cũng là nơi những con chó lang thang tập trung.
Cho nên, ăn xin coi chó là kẻ địch.
Trước đây, đám ăn xin có gậy đánh chó, tay cầm gậy, gặp chó là đánh.
Dần dần truyền lại một bộ đả cẩu bổng pháp, chính là chuyên dùng để đối phó với chó lang thang cướp đồ ăn.
Ngoài gậy đánh chó, còn có còi chó.
Âm thanh của còi này rất đặc biệt, con người nghe vào tai không vang, nhưng nghe nói có thể thổi ra sóng siêu thanh. Chó nghe nhạy cảm hơn con người, vào tai bọn chúng, âm thanh của còi này vô cùng vang, vô cùng chói tai.
Ngoại trừ đối phó với chó, đương nhiên còi chó cũng có thể gọi người.
Đồng bọn gần đó vừa nghe thấy tiếng còi, liền biết ở đây có chuyện. Không phải gặp phải đàn chó, thì là có tiệc lớn.
Đám người ăn xin đoàn kết, một còi vang lên, vạn chiếc còi cùng vang, người gần đó sẽ chạy đến không dứt.
Ngày xa những nhà lớn mở tiệc, đám ăn xin đến xin ăn, đều dùng lễ đối đãi, ăn uống no nê, cho thêm vài đồng, rồi đuổi đi.
Nếu keo kiệt, đám ăn xin cầm còi chó thổi, hú còi gọi mấy trăm con đến, thì rắc rối lớn, không ăn hết của nhà người đó thì họ cũng không đi.
Cho nên có cách nói ‘còi chó vang lên, hoàng kim vạn lượng’.
Xã hội hiện đại, còi chó giống với gậy đánh chó, sớm đã mất đi giá trị thực dụng của nó, chỉ còn lại ý nghĩa tượng trưng, cho nên cũng chỉ có nhân vật nòng cốt của Yếu Môn còn sử dụng thứ này.
Sư phụ Vinh vừa nhìn thấy Viên Khả Kiều thổi còi chó, vô cùng kinh ngạc.
Cô gái ăn mặc mát mẻ này lại là người của Yếu Môn!
Ông ta đến thủ đô, sợ nhất là gặp phải người của Yếu Môn, chẳng may bị nhận ra thì rắc rối rồi.
Sư phụ Vinh nháy mắt với ông chủ Vương và chị Mai.
Hai người hiểu ý, chị Mai tiến lên một bước, kéo Trương Diễm Diễm, còn ông chủ Vương lại lôi Mã Sơn lại.
Họ đang định rút đi, thì phát hiện ở đầu phố cuối ngõ, không biết bao nhiêu là người đột nhiên mọc từ đâu đến.
Những người này muôn hình vạn trạng, có người cởi trần, có người chống nạng, có người thiếu cánh tay mất cái chân, cũng có nhân viên giao hàng đi xe điện, thậm chí còn có thành phần tri thức mặc vest đi giày da đi ra từ trong tòa nhà văn phòng bên cạnh.
Ông chủ Vương nhìn những người này, cười than nói: “Ôi trời, quán nhỏ của chúng ta đã bao lâu không có người đến xin ăn rồi? Tôi còn tưởng đã hết ăn xin rồi đấy!”
Chị Mai nói: “Ông không biết bây giờ đám ăn xin cũng đăng ký công ty internet rồi à? Xin ăn cũng lên mạng rồi”.
Sư phụ Vinh cau mày, khó tránh cảm khái trong lòng.
Không ngờ Yếu Môn không những không yếu thế, mà còn phát triển theo hình thức mới, đúng là theo kịp thời đại.
Chương 386: So chiêu
Ngược lại là Vinh Môn, thời hưng thịnh năm đó, uy phong hơn Yếu Môn nhiều.
Đầu đường ngõ nhỏ, siêu thị, trạm xe, xe công cộng, nơi nào mà không có người của Vinh Môn?
Địa vị của đại lão Vinh Môn trên giang hồ, đều rất nổi tiếng.
Giờ đây mai danh ẩn tích, chỉ còn lại một vài nhóm nhỏ không hiểu quy tắc lén lút chạy khắp nơi, làm hỏng quy tắc ngành thì không nói, cũng làm hỏng cả danh tiếng của ngành này.
Trong mắt sư phụ Vinh, Vinh Môn đã chết.
Càng lúc càng nhiều người tập trung ở đầu đường, những người này cũng không vây đến. Giữa ban ngày ban mặt, nếu vây đến, khó tránh gây chấn động. Họ chỉ nhìn từ xa, giữ khoảng cách vô cùng hợp lý.
Có thể thấy, tính tổ chức, tính kỷ luật của họ rất mạnh.
Na Nhữ An bị Mã Sơn đánh đến mặt sưng phồng tím bầm rất khó khăn bò từ dưới đất lên, trong mắt lộ vẻ kinh sợ, nói với Viên Khả Kiều: “Kiều Kiều, sao em lại gọi người của các em ra?”
Viên Khả Kiều tức giận nói: “Anh đã bị đánh thành như vậy, em còn không gọi người? Chẳng lẽ nhìn họ đánh chết anh à?”
Na Nhữ An sờ khuôn mặt tím bầm, trong mắt lóe lên tia bất an.
Viên Khả Kiều thấy người mình đến đông đảo, cũng to gan hơn, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Sao không đánh nữa hả? Chẳng phải các người đánh giỏi lắm hả?”
Na Nhữ An liếc nhìn Trương Diễm Diễm, nói: “Được rồi, cô mau đi đi, đi càng xa càng tốt, mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi và Kiều Kiều nữa!”
Vừa nãy Trương Diễm Diễm đã bùng phất ra tủi thân ấm ức tích lại mấy năm và tức giận nhất thời, mới điên cuồng như vậy, lúc này bình tĩnh lại, nhìn Na Nhữ An bị Mã Sơn đánh đến như vậy, cơn tức cũng nguôi. Còn có thể thế nào đây, cũng không đến mức đánh chết người.
“Được, tôi đi! Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến tìm anh nữa, coi như tôi chưa từng gặp anh!”, cô ta nói.
“Các người đi nổi không?”, Viên Khả Kiều cười lạnh lùng nói: “Bây giờ mới muốn đi, muộn rồi!”
Viên Khả Kiều nói xong, giơ tay, nắm nhẹ thành nắm đấm.
Đám người lưa thưa xung quanh không xa không gần trông như không liên quan, đột nhiên đồng loạt dậm chân.
Tiếng dậm chân khá chấn hãi lòng người, người bình thường nhìn thấy cảnh này, trong lòng nhất định sẽ sợ hãi.
Trái tim của Trương Diễm Diễm cũng đập thụp thụp theo tiếng bước chân.
Không chỉ cô ta, ngay cả Na Nhữ An, da thịt trên mặt sưng tím cũng run lên.
Thực ra Na Nhữ An không thích Viên Khả Kiều, nhưng anh ta chẳng còn cách nào, đây là hôn sự của gia tộc sắp xếp cho anh ta.
Sau lưng Viên Khả Kiều là Yếu Môn thủ đô, cũng là tổng đà của bang ăn xin phía Bắc.
Bang chủ Trương Điên, mọi người gọi là kẻ điên Trương, lúc điên lên thì không nể mặt ai hết.
Ngay cả Na Hy Nghiêu gia chủ của nhà họ Na cũng phải nể mặt ông ta mấy phần.
“Cô cho rằng, chỉ dựa vào đám cá thối tôm ươn này thì có thể ngăn được chúng tôi sao?”, trên khuôn mặt kiều diễm như hoa của chị Mai bỗng ngưng kết hàn sương.
Viên Khả Kiều không được tính là xinh đẹp, chính vì không đẹp, nên bệnh đa nghi của cô ta rất nặng, chỉ sợ Na Nhữ An có người phụ khác ở bên ngoài.
Cho nên lòng đố kỵ của cô ta cũng vô cùng nặng, không thích nhìn phụ nữ đẹp.
Vừa nãy nhìn thấy Trương Diễm Diễm, cô ta đã đã đánh đổ cả vò giám, mới muốn sỉ nhục một trận.
Bây giờ lại nhìn thấy khuôn mặt chị Mai, trong lòng càng khó chịu.
Làm sao có thể có phụ nữ đẹp như vậy chứ! Loại phụ nữ này đều đáng chết!
“Hừ, vậy thì thử xem, xem các người có đi nổi không!”, trong mắt Viên Khả Kiều lóe lên tia hung ác, lớn tiếng nói: “Tứ Bảo!”
Chỉ thấy nhân viên giao hàng mặc áo khoác vàng gần đó nhảy xuống từ xe điện, nhanh chóng đi đến trước mặt Viên Khả Kiều, gọi một tiếng: “Chị Kiều Kiều!”
“Tứ Bảo, xử lý họ đi!”, Viên Khả Kiều nói: “Tôi sẽ tranh một vị trí cho cậu trước mặt ông Điên”.
Nhân viên giao hàng tên Tứ Bảo vui mừng: “Cảm ơn chị Kiều Kiều!”
Rồi quay người, tháo mũ bảo hiểm xuống, kẹp trong khuỷu tay, đi về phía đám người chị Mai, nhìn mấy cái hỏi: “Các người ai đánh được? Tôi đánh với các người vài chiêu”.
Chị Mai lắc đầu nói: “Lão Vương, sư phụ Vinh, cậu ta nói muốn so chiêu với chúng ta đấy, chúng ta ai lên đây?”
Sư phụ Vinh nói: “He, rớt vào cống rồi phải không, so chiêu với sâu trùng, thật mất mặt!”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sư phụ Vinh, tôi biết ông không muốn chọc vào người của Yếu Môn, nếu ông sợ, để tôi lên đi”.
Sư phụ Vinh trừng mắt: “Láo! Tôi sợ cái gì? Tôi đang muốn tìm Trương Điên tính sổ đây!”
Nói xong đứng lên trước một bước, nói với Tứ Bảo: “Nhóc con, về đi, gọi Trương Điên đến, cậu không có tư cách so chiêu với tôi”.
Tứ Bảo vừa được Viên Khả Kiều khích lệ và cam kết, đâu có nghe lời này, trong lòng nổi giận, vụt người xông lên, giơ mũ bảo hiểm đập về phía sư phụ Vinh.