-
Chương 381-383
Chương 381: Thiên Đô Lệnh
Trong lòng Tưởng Tuyền Lâm biết sai, nhưng lúc này rất xấu hổ tức giận, đâu có chịu thừa nhận, nói: “Một người nước ngoài như cậu ta, đến Hoa Hạ khiêu chiến, đánh thương đồ đệ của tôi, nếu tôi không ra tay cho một bài học, chẳng phải cho thấy Hoa Hạ ta không có người ư”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Tưởng đạo trưởng chấp niệm quá nặng. Tu hành coi trọng thuận thiên ứng đạo, đâu thể có cái nhìn phiến diện môn hộ? Càng không nên có phân biệt chủng tộc. Đừng nói là người nước ngoài, cho dù không phải con người, chỉ cần có lòng hướng đạo, thì là người mình, nên đối xử bình đẳng, sao có thể kỳ thị phân biệt?”
Tưởng Tuyền Lâm đang định phản bác, lại nhất thời không biết nói gì.
Lý Dục Thần nói: “Adam sinh ra ở nước ngoài, trong thiền viện dị giáo, có thể ngộ đạo tu hành, càng cho thấy anh ta có duyên với đạo. Lần này có dị đoan tấn công Huyền Môn nước ngoài, thế lực phía sau chúng vô cùng cường mạnh phức tạp, Adam đến đạo môn Hoa Hạ cảnh báo theo lệnh sư phụ, ông không cảm kích thì thôi, còn động sát tâm với anh ta. Nếu anh ta chết, sĩ tử nước ngoài sẽ nghĩ thế nào? Sau này còn ai dám ngược dòng hướng về chính đạo, còn có ai đến báo tin cho chúng ta!”
Anh vừa nói xong, bỗng nghe thấy một tiếng hô bên ngoài cửa: “Nói hay lắm!”
Một đạo sĩ tóc trắng đi vào.
Tuy người này râu tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt nhuận hồng, da dẻ hồng hào, bước chân nhanh nhẹn dứt khoát, trong lúc đi vào có luồng gió mát thổi qua.
“Sư huynh!”, Tưởng Tuyền Lâm nhìn người đi đến, khom người hành lễ.
Đạo sĩ tóc trắng lạnh lùng nhìn, hừ một tiếng: “Tưởng sư đệ, tôi thấy ông làm giám viện đã lâu, công việc quá nhiều, ngay cả tu luyện tâm tính cũng hoang phế rồi”.
Tưởng Tuyền Lâm vô cùng kính trọng người này, vẻ mặt xấu hổ, không dám cãi lại nửa câu, nói: “Sư huynh dạy rất phải”.
Đạo sĩ tóc trắng lại nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn từ đầu đến chân mấy cái, nói: “Vị tiểu đạo hữu này vừa nãy nói rất hay, vạn vật bình đẳng, người tu đạo đâu thể có lòng phân biệt. Chỉ cần một lòng hướng đạo, thì là người của ta. Bần đạo Kim Tam Mộc, không biết xưng hộ với đạo hữu thế nào, đến từ đâu?”
Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc tiên phong đạo cốt, ngay cả giám viện Tưởng Tuyền Lâm cũng tôn trọng như vậy, chắc chắc có địa vô cùng cao ở Bạch Vân Quan, bèn nói: “Tôi là Lý Dục Thần, đệ tử Thiên Đô”.
“Thiên Đô?”, Kim Tam Mộc kinh ngạc: “Lý đạo hữu đừng đùa, cho dù đạo tâm của cậu tinh vi, cảnh giới cao thâm, cũng không thể nói bừa! Thiên Đô ở đỉnh Côn Luân, là vùng đất tiên môn thiên hạ cùng tôn kính, bần đạo tâm hướng về nơi đó, cũng chưa có cơ hội đặt chân đến!”
Adam vốn không biết Thiên Đô là thế nào, nhưng từng nghe đến Côn Luân, lại nghe Kim Tam Mộc nói là nơi tiên môn thiên hạ cùng tôn kính, trong lòng vô cùng hướng về, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần liên sùng kính hẳn lên.
Lý Dục Thần mỉm cười, lấy ra một lệnh bài màu đen, đưa cho Kim Tam Mộc.
Kim Tam Mộc vừa nhìn lệnh bài, kinh hồn bạt vía: “Thiên Đô Lệnh!”
Ông ta đưa tay muốn cầm lấy, ngón tay không ngừng run lên, cuối cùng dừng ở chỗ cách lệnh bài ba tấc, không dám gần thêm một phân.
“Kim đạo trưởng…”, Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc ngẩn người, nhắc nhở nói: “Đạo trưởng không xem lệnh bài là thật hay giả sao?”
Kim Tam Mộc vội xua tay: “Không cần xem, không cần xem, thiên hạ này, không ai có thể làm giả Thiên Đô Lệnh, cũng không ai dám. Một người chưa từng lên thang trời như bần đạo không động vào nữa, tránh để làm bẩn thánh lệnh”.
Lý Dục Thần cười nói: “Kim đạo trưởng khiêm tốn rồi”.
Tưởng Tuyền Lâm mới biết Lý Dục Thần không nói láo, thật sự là đệ tử Thiên Đô, vội vàng đến xin lỗi, nói: “Thì ra là Thiên Đô thượng tiên, là tôi có mắt không tròng, xin thượng tiên trách phạt”.
Lý Dục Thần nói: “Tránh phạt thì thôi, ông không biết tôi cũng không phải sai”.
Kim Tam Mộc giơ tay, thanh kiếm cắm sâu vào trong cột bay ngược ra, rơi vào trong tay ông ta.
“Tưởng sư đệ, Lý tiên nhân không phạt ông, Bạch Vân Quan không thể không phạt ông. Những năm nay ông làm giám viện, hoang phế tu hành, chúng tôi cũng có trách nhiệm. Bắt đầu từ ngày mai, ông không đảm nhiệm giám viện nữa, đến Tiểu Bồng Lai suy ngẫm đi”.
“Vâng, sư huynh”, Tưởng Tuyền Lâm nhận lấy bảo kiếm, nhìn Lý Dục Thần một cái, khom lưng hành lễ, sau đó lui xuống.
Kim Tam Mộc bảo Lý Dục Thần và Adam gồi xuống, cho người dâng trà, mới hỏi: “Lý tiên nhân, không biết lần này đến Bạch Vân Quan có chỉ thị gì không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đầu tiên, ông đừng gọi tôi là tiên nhân, tôi cũng chưa vào tiên thiên, không tính là tiên. Thứ hai, tôi cũng không phải đến chỉ thị gì. Chỉ là thời gian trước nhận được tin, nước ngoài có một Thái Dương Thánh Giáo nổi lên, đang liên thủ với giáo phái khác, loại trừ phe đối lập, muốn gây bất lợi cho Huyền Môn Hoa Hạ. Tôi đã từng tiếp xúc với họ ở Tiền Đường”.
Nói xong kể hại một lướt chuyện hai giáo đồ Thái Dương Thánh Giáo ở Tiền Đường.
“Sư tỷ tôi đã ra nước ngoài điều tra. Tôi đến Bạch Vân Quan là thông báo chuyện này, muốn xin quan chủ phát Bạch Vân Lệnh, truyền khắp thiên hạ. Không ngờ gặp được Adam ở đây, anh ta cũng đến đây vì việc giống tôi, có thể thấy là có duyên”.
Lý Dục Thần nói xong, Adam nói chuyện ở Trung Phu Quan một lượt.
Kim Tam Mộc nghe xong cau mày: “Xem ra phía sau chuyện này rất không đơn giản!”
Ông ta trầm tư một lát rồi nói: “Phát Bạch Vân Lệnh không vấn đề, tôi có thể đi làm ngay, nhưng Bạch Vân Quan là tổ đình Toàn Chân, cũng chỉ có thể truyền lệnh đến các môn phái Toàn Chân. Nếu truyền khắp thiên hạ, tốt nhất có thể đến Long Hổ Sơn một chuyến, để Trương Thiên Sư phát Thiên Sư Lệnh, truyền đi các phái”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Ừm, tôi đang định đến đó một chuyến”.
Chương 382: Bài thơ đố
Adam thấy họ vẫn đang nói chuyện của Hoa Hạ, có hơi sốt ruột, hỏi: “Vậy Trung Phu Quan phải làm thế nào? Sư phụ tôi và mọi người phải làm thế nào?”
Kim Tam Mộc nói: “Sư phụ cậu đạo trưởng Tạ Lâm rất giỏi, một mình ông ấy ở nước ngoài truyền đạo, xây dựng nên đạo trường Trung Phu, khiến Trung Phu Quan trở thành thành đạo môn nước ngoài trung kiên, vô cùng không dễ dàng. Bốn mươi năm trước, ông ấy từng dẫn đoàn đến thăm Bạch Vân Quan, tôi có vinh dự luận đạo với ông ấy, lĩnh ngộ được rất nhiều”.
Adam thấy Kim Tam Mộc tôn sùng sư phụ của mình như vậy, vô cùng tự hào.
Kim Tam Mộc suy nghĩ, nói: “Thế này đi, đạo hữu Adam, cậu cứ về trước. Mấy ngày này, tôi đích thân dẫn người đến Los Angeles, hội họp với các vị, cùng đối kháng thế lực dị giáo”.
Adam vui mừng, lập tức đứng lên bái tạ.
Sự việc đã định, Lý Dục Thần nói: “Kim đạo trưởng, tôi vốn nhận lệnh đến gặp quan chủ Vương Sùng Tiên đạo trưởng của các ông, không biết Vương đạo trưởng có ở trong quan không?”
Kim Tam Mộc xấu hổ nói: “Tiên nhân Thiên Đô đến thăm, vốn phải là quan chủ ra tiếp, nhận Thiên Đô Lệnh. Nhưng Vương sư huynh bế quan từ hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa xuất quan. Sau khi ông ấy bế quan, tôi tạm thời thay thế vị trí quan chủ, tất cả mọi việc trong quan cũng tạm thời do tôi phụ trách”.
Lý Dục Thần thấy kỳ lạ nói: “Bế quan hai mươi năm rồi? Vương đạo trưởng sắp đột phá tiên thiên kiếp sao?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Cảnh giới tu vi của Vương sư huynh, bần đạo không dám nói bừa, nhưng ông ấy bế quan không phải vì độ kiếp”.
“Vậy thì tại sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ầy”, Kim Tam Mộc thở dài: “Đây vốn là chuyện bí mật của Bạch Vân, không cho người ngoài biết. Nhưng đã là khách đến từ Thiên Đô, cũng không có gì phải giấu. Hai mươi năm trước sư huynh tôi cầm kiếm rời khỏi Quan, tham dự một chuyện bí mật, chuyện này liên quan rất rộng, tàn sát quá nhiều, sau khi sư huynh quay về liền tuyên bố bế quan”.
“Hai mươi năm trước?”, giờ đây Lý Dục Thần rất nhạy cảm với khoảng thời gian này: “Không biết lúc đó Vương đạo trưởng tham gia vào chuyện gì? Tại sao phải bế quan?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm. Còn nguyên nhân bế quan, sư huynh nói là sát nghiệp quá nặng, tâm ma khó trừ. Ồ đúng rồi, trước khi bế quan ông ấy để lại một bài thơ, nói trừ phi có người có thể giải bài thơ này, nếu không bất luận xảy ra chuyện gì, cho dù Bạch Vân Quan bị thiêu cháy, cũng không được làm phiền ông ấy. Tôi còn nhớ bài thơ đó, là:
Hai mươi tư công thần Trinh Quán,
Ai là ma ai là tiên.
Quả chín, cành rụng, hoa nở,
Thanh Ngưu Bạch Vân Hàm cốc quan”.
Sau khi Lý Dục Thần nghe xong, lẩm bẩm đọc lại mấy lượt, cứ cảm thấy có thâm ý sâu xa, nhưng nhất thời cũng không giải được.
Tiếng Trung của Adam miễn cưỡng chấp nhận được, hoàn toàn không hiểu thơ ca, liền hỏi: “Bài thơ có ý nghĩa gì?”
Kim Tam Mộc cười ha ha nói: “Nếu chúng tôi biết ý nghĩa, thì Vương sư huynh đã xuất quan từ lâu rồi”.
Adam không hiểu hỏi: “Tại sao cứ phải dùng cách đoán câu đó chứ?
Lý Dục Thần cười nói: “Đây là duyên phận, duyên phận đến, câu đố tự giải, chưa giải được câu đó, cho thấy duyên phận chưa đến”.
Adam vẫn không hiểu, lắc đầu nói: “Văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt, có gì thì cứ nói thẳng, cứ bắt người khác phải đoán”.
Kim Tam Mộc và Lý Dục Thần quay sang nhìn nhau, cùng phá lên cười lớn.
…
Ở nơi rộng lớn như thủ đô, muốn tìm một người không dễ.
Người bình thường có thể cả đời không tìm được, đặc biệt là người đó chưa từng gặp bạn.
Nhưng đối với vài người mà nói, tìm người là một chuyện rất dễ dàng.
Chị Mai chỉ đến công ty chuyển phát nhanh một chuyến, anh thanh niên phụ trách quy trình đó nháy mắt với chị Mai xong, rất nhanh tìm được cái tên Na Nhữ An trong kho dữ liệu.
Họ Na là một họ hiếm, cả thủ đô chỉ có một mình anh ta có cái tên này.
Thế giới hiện nay không chỉ có hệ thống của công an mới có thông tin thân phận của một người, trên rất nhiều nền tảng mạng cũng có, hơn nữa còn chi tiết, toàn diện hơn thông tin của hệ thống công an.
Ngoại trừ những thông tin cơ bản như họ tên, chứng minh thư, điện thoại, địa chỉ, thành viên gia đình, họ còn nắm được quan hệ xã hội của bạn, tình hình thu nhập, thói quen tiêu dùng, tác phong sống…
Bạn ngủ dậy lúc mấy giờ, mấy giờ đi ngủ, câu cửa miệng là gì, thích ăn gì, dùng bao cao su hãng nào, bạn gái ngày nào đến kỳ kinh nguyệt… tất tần tật, trong hệ thống của họ đều có.
Hiện nay có một từ rất thời thượng, gọi là dữ liệu lớn.
Dữ liệu của công ty chuyển phát nhanh có lẽ không phong phú như nền tảng mua sắm, nhưng chắc chắn là chuẩn xác hơn.
Hơn nữa công ty chuyển phát nhanh này có quan hệ hợp tác với nền tảng mua sắm lớn, một số thông tin được chia sẻ cho nhau.
Người có thân phận giống như Na Nhữ An, chuyển phát nhanh thông thường đương nhiên có người ký thay nhận thay, nhưng cũng sẽ có vài tài liệu quan trọng viết tên của anh ta, cần đích thân anh ta ký nhận.
Chương 383: Tuyệt vọng
Dữ liệu hiển thị, hiện giờ Na Nhữ An là ông chủ của một công ty đầu tư, hàng ngày làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, có một cô bạn gái tên là Viên Khả Kiều, ngoài ra còn có hai người hình như là tình nhân.
Sau khi lấy được địa chỉ, chị Mai quay về nói với Trương Diễm Diễm.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm anh ta tính sổ!”, chị Mai nói.
Trương Diễm Diễm đã tìm Na Nhữ An mấy năm liền, trong lòng vẫn luôn nhớ đến.
Cô ta luôn nghĩ, lúc đó Na Nhữ An không phải bỏ rơi cô ta, mà thực sự có nỗi khổ, hoặc là xảy ra chuyện gì đó.
Khi không tìm được người, trong lòng cô ta vẫn luôn nhớ nhung, bây giờ tìm được, cô ta bắt đầu hoang mang không biết phải làm sao.
Cô ta sợ chút nhung nhớ đó cũng mất đi.
“Hay là thôi không đi nữa”, Trương Diễm Diễm sợ sệt nói.
Chị Mai tức đến rối cả tóc, chống nạnh nói: “Cô bị làm sao vậy, tôi giúp cô tìm được người rồi, cô lại nói không đi?”
Mã Sơn biết nếu cô không đi, thì cả đời sẽ không gỡ được nút thắt này, cũng khích lệ nói: “Đi đi”.
“Đúng thế, đi đi! Có chúng tôi chống lưng cho cô, sợ cái gì?”, chị Mai nói.
Trương Diễm Diễm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thế là họ cùng đến tòa nhà chỗ làm của Na Nhữ An.
Hôm nay Na Nhữ An rất phấn chấn, vì vừa ký được một dự án lớn vô cùng quan trọng.
Anh ta đặc biệt gọi điện cho bạn gái Viên Khả Kiều, bảo cô ta đến ăn cơm.
Buổi trưa, họ cùng đi ra từ tòa nhà.
Na Nhữ An từ xa đã nhìn thấy một cô gái đứng dưới bậc thềm bên ngoài.
Anh ta cảm thấy người này hơi quen mắt.
Đợi khi xuống bậc thềm, cuối cùng anh ta đã nhận ra.
Viên Khả Kiều khoác cánh tay của Na Nhữ An, đang vui vẻ kể một chiếc túi xách phiên bản giới hạn của nhà thiết kế mà mình vừa mua được, bỗng phát hiện Na Nhữ An đang nhìn cô gái khác.
Viên Khả Kiều liền không vui, giật cánh tay của Na Nhữ An: “Anh có đang nghe em nói không?”
Na Nhữ An định thần lại, vội nói: “Anh đang nghe, đang nghe mà!”
Anh ta không dám chọc bà cô này nổi giận.
Viên Khả Kiều không phải công chúa thế gia gì, nhưng có bối cảnh đặc biệt khác.
Bối cảnh này, ngay cả nhà họ Na cũng phải kiêng sợ mấy phần.
Huống hồ, Na Nhữ An không phải là con cháu chi chính của gia chủ nhà họ Na.
Na Nhữ An vờ như không nhìn thấy Trương Diễm Diễm, thân mật nói với Viên Khả Kiều, đi qua bên cạnh Trương Diễm Diễm.
Khoảnh khắc đó, Trương Diễm Diễm hoàn toàn suy sụp.
Cô ta biết, cuối cùng mong đợi bao nhiêu năm nay đều vô ích.
Hiện thực không phải tiểu thuyết, không có câu chuyện lãng mạn nào đợi cô ta.
Trong mắt người đàn ông này, có lẽ nhìn mình thêm một cái cũng không đáng.
Trương Diễm Diễm lao ra đường lớn, cũng bất chấp dòng xe trên đường.
Một chiếc xe chở hàng lao về phía cô ta.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên…
Na Nhữ An nhìn sang bên đó một cái, nhìn thấy bóng hình tuyệt vọng bỏ chạy của Trương Diễm Diễm, biến mất trước đầu xe chở hàng.
Trong lòng anh ta hiện lên nỗi bất an, nói: “Hình như xảy ra tai nạn xe rồi, chúng ta đi xem sao đi”.
“Tai nạn xe có gì đáng xem, cô ta tự chuốc lấy”, Viên Khả Kiều bỗng ngẩng mặt nhìn anh ta: “Chắc không phải cô ta có quan hệ gì với anh chứ? Nhữ An, anh nói thật đi, có phải anh nuôi gái bên ngoài không?”
“Đâu có, anh có em rồi, trong mắt đâu còn chứa được người phụ nữ khác!”
Đúng lúc chiếc xe tải đâm vào Trương Diễm Diễm, một bóng người xuất hiện trước đầu xe tải nhanh như điện, một tay tóm lấy Trương Diễm Diễm xuyên qua đường lớn như quỷ mị, đến vành đai xanh bên đường.
Tài xế xe tải sợ đến hồn bay phách lạc.
“Đây là chuyến hàng cuối cùng của tháng này, kéo xong thì có thể về nhà, nghỉ ngơi mấy ngày, hâm nóng tình cảm với vợ.
Vì sốt ruột, lái hơi nhanh một chút, lại nghĩ đến chuyện hâm nóng tình cảm, nên mất tập trung, khi nhìn thấy một cô gái lao vào đường lớn như điên, thì đã không kịp phanh lại.
Tài xế xuống xe, hoang mang hoảng sợ đến trước đầu xe xem.
Anh ta tưởng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ tanh máu, cũng đã nghĩ, phải đối diện thế nào với món bồi thường lớn và lương tâm cắn rứt nửa đời còn lại.
Nhưng dưới đất đầu xe lại sạch trơn.
Gầm xe cũng không có gì.
Sau khi dòng xe bên cạnh hỗn loạn trong mấy phút, lại chậm rãi đi tiếp.
Trong lòng Tưởng Tuyền Lâm biết sai, nhưng lúc này rất xấu hổ tức giận, đâu có chịu thừa nhận, nói: “Một người nước ngoài như cậu ta, đến Hoa Hạ khiêu chiến, đánh thương đồ đệ của tôi, nếu tôi không ra tay cho một bài học, chẳng phải cho thấy Hoa Hạ ta không có người ư”.
Lý Dục Thần lắc đầu: “Tưởng đạo trưởng chấp niệm quá nặng. Tu hành coi trọng thuận thiên ứng đạo, đâu thể có cái nhìn phiến diện môn hộ? Càng không nên có phân biệt chủng tộc. Đừng nói là người nước ngoài, cho dù không phải con người, chỉ cần có lòng hướng đạo, thì là người mình, nên đối xử bình đẳng, sao có thể kỳ thị phân biệt?”
Tưởng Tuyền Lâm đang định phản bác, lại nhất thời không biết nói gì.
Lý Dục Thần nói: “Adam sinh ra ở nước ngoài, trong thiền viện dị giáo, có thể ngộ đạo tu hành, càng cho thấy anh ta có duyên với đạo. Lần này có dị đoan tấn công Huyền Môn nước ngoài, thế lực phía sau chúng vô cùng cường mạnh phức tạp, Adam đến đạo môn Hoa Hạ cảnh báo theo lệnh sư phụ, ông không cảm kích thì thôi, còn động sát tâm với anh ta. Nếu anh ta chết, sĩ tử nước ngoài sẽ nghĩ thế nào? Sau này còn ai dám ngược dòng hướng về chính đạo, còn có ai đến báo tin cho chúng ta!”
Anh vừa nói xong, bỗng nghe thấy một tiếng hô bên ngoài cửa: “Nói hay lắm!”
Một đạo sĩ tóc trắng đi vào.
Tuy người này râu tóc bạc phơ, nhưng sắc mặt nhuận hồng, da dẻ hồng hào, bước chân nhanh nhẹn dứt khoát, trong lúc đi vào có luồng gió mát thổi qua.
“Sư huynh!”, Tưởng Tuyền Lâm nhìn người đi đến, khom người hành lễ.
Đạo sĩ tóc trắng lạnh lùng nhìn, hừ một tiếng: “Tưởng sư đệ, tôi thấy ông làm giám viện đã lâu, công việc quá nhiều, ngay cả tu luyện tâm tính cũng hoang phế rồi”.
Tưởng Tuyền Lâm vô cùng kính trọng người này, vẻ mặt xấu hổ, không dám cãi lại nửa câu, nói: “Sư huynh dạy rất phải”.
Đạo sĩ tóc trắng lại nhìn sang Lý Dục Thần, nhìn từ đầu đến chân mấy cái, nói: “Vị tiểu đạo hữu này vừa nãy nói rất hay, vạn vật bình đẳng, người tu đạo đâu thể có lòng phân biệt. Chỉ cần một lòng hướng đạo, thì là người của ta. Bần đạo Kim Tam Mộc, không biết xưng hộ với đạo hữu thế nào, đến từ đâu?”
Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc tiên phong đạo cốt, ngay cả giám viện Tưởng Tuyền Lâm cũng tôn trọng như vậy, chắc chắc có địa vô cùng cao ở Bạch Vân Quan, bèn nói: “Tôi là Lý Dục Thần, đệ tử Thiên Đô”.
“Thiên Đô?”, Kim Tam Mộc kinh ngạc: “Lý đạo hữu đừng đùa, cho dù đạo tâm của cậu tinh vi, cảnh giới cao thâm, cũng không thể nói bừa! Thiên Đô ở đỉnh Côn Luân, là vùng đất tiên môn thiên hạ cùng tôn kính, bần đạo tâm hướng về nơi đó, cũng chưa có cơ hội đặt chân đến!”
Adam vốn không biết Thiên Đô là thế nào, nhưng từng nghe đến Côn Luân, lại nghe Kim Tam Mộc nói là nơi tiên môn thiên hạ cùng tôn kính, trong lòng vô cùng hướng về, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần liên sùng kính hẳn lên.
Lý Dục Thần mỉm cười, lấy ra một lệnh bài màu đen, đưa cho Kim Tam Mộc.
Kim Tam Mộc vừa nhìn lệnh bài, kinh hồn bạt vía: “Thiên Đô Lệnh!”
Ông ta đưa tay muốn cầm lấy, ngón tay không ngừng run lên, cuối cùng dừng ở chỗ cách lệnh bài ba tấc, không dám gần thêm một phân.
“Kim đạo trưởng…”, Lý Dục Thần thấy Kim Tam Mộc ngẩn người, nhắc nhở nói: “Đạo trưởng không xem lệnh bài là thật hay giả sao?”
Kim Tam Mộc vội xua tay: “Không cần xem, không cần xem, thiên hạ này, không ai có thể làm giả Thiên Đô Lệnh, cũng không ai dám. Một người chưa từng lên thang trời như bần đạo không động vào nữa, tránh để làm bẩn thánh lệnh”.
Lý Dục Thần cười nói: “Kim đạo trưởng khiêm tốn rồi”.
Tưởng Tuyền Lâm mới biết Lý Dục Thần không nói láo, thật sự là đệ tử Thiên Đô, vội vàng đến xin lỗi, nói: “Thì ra là Thiên Đô thượng tiên, là tôi có mắt không tròng, xin thượng tiên trách phạt”.
Lý Dục Thần nói: “Tránh phạt thì thôi, ông không biết tôi cũng không phải sai”.
Kim Tam Mộc giơ tay, thanh kiếm cắm sâu vào trong cột bay ngược ra, rơi vào trong tay ông ta.
“Tưởng sư đệ, Lý tiên nhân không phạt ông, Bạch Vân Quan không thể không phạt ông. Những năm nay ông làm giám viện, hoang phế tu hành, chúng tôi cũng có trách nhiệm. Bắt đầu từ ngày mai, ông không đảm nhiệm giám viện nữa, đến Tiểu Bồng Lai suy ngẫm đi”.
“Vâng, sư huynh”, Tưởng Tuyền Lâm nhận lấy bảo kiếm, nhìn Lý Dục Thần một cái, khom lưng hành lễ, sau đó lui xuống.
Kim Tam Mộc bảo Lý Dục Thần và Adam gồi xuống, cho người dâng trà, mới hỏi: “Lý tiên nhân, không biết lần này đến Bạch Vân Quan có chỉ thị gì không?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đầu tiên, ông đừng gọi tôi là tiên nhân, tôi cũng chưa vào tiên thiên, không tính là tiên. Thứ hai, tôi cũng không phải đến chỉ thị gì. Chỉ là thời gian trước nhận được tin, nước ngoài có một Thái Dương Thánh Giáo nổi lên, đang liên thủ với giáo phái khác, loại trừ phe đối lập, muốn gây bất lợi cho Huyền Môn Hoa Hạ. Tôi đã từng tiếp xúc với họ ở Tiền Đường”.
Nói xong kể hại một lướt chuyện hai giáo đồ Thái Dương Thánh Giáo ở Tiền Đường.
“Sư tỷ tôi đã ra nước ngoài điều tra. Tôi đến Bạch Vân Quan là thông báo chuyện này, muốn xin quan chủ phát Bạch Vân Lệnh, truyền khắp thiên hạ. Không ngờ gặp được Adam ở đây, anh ta cũng đến đây vì việc giống tôi, có thể thấy là có duyên”.
Lý Dục Thần nói xong, Adam nói chuyện ở Trung Phu Quan một lượt.
Kim Tam Mộc nghe xong cau mày: “Xem ra phía sau chuyện này rất không đơn giản!”
Ông ta trầm tư một lát rồi nói: “Phát Bạch Vân Lệnh không vấn đề, tôi có thể đi làm ngay, nhưng Bạch Vân Quan là tổ đình Toàn Chân, cũng chỉ có thể truyền lệnh đến các môn phái Toàn Chân. Nếu truyền khắp thiên hạ, tốt nhất có thể đến Long Hổ Sơn một chuyến, để Trương Thiên Sư phát Thiên Sư Lệnh, truyền đi các phái”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Ừm, tôi đang định đến đó một chuyến”.
Chương 382: Bài thơ đố
Adam thấy họ vẫn đang nói chuyện của Hoa Hạ, có hơi sốt ruột, hỏi: “Vậy Trung Phu Quan phải làm thế nào? Sư phụ tôi và mọi người phải làm thế nào?”
Kim Tam Mộc nói: “Sư phụ cậu đạo trưởng Tạ Lâm rất giỏi, một mình ông ấy ở nước ngoài truyền đạo, xây dựng nên đạo trường Trung Phu, khiến Trung Phu Quan trở thành thành đạo môn nước ngoài trung kiên, vô cùng không dễ dàng. Bốn mươi năm trước, ông ấy từng dẫn đoàn đến thăm Bạch Vân Quan, tôi có vinh dự luận đạo với ông ấy, lĩnh ngộ được rất nhiều”.
Adam thấy Kim Tam Mộc tôn sùng sư phụ của mình như vậy, vô cùng tự hào.
Kim Tam Mộc suy nghĩ, nói: “Thế này đi, đạo hữu Adam, cậu cứ về trước. Mấy ngày này, tôi đích thân dẫn người đến Los Angeles, hội họp với các vị, cùng đối kháng thế lực dị giáo”.
Adam vui mừng, lập tức đứng lên bái tạ.
Sự việc đã định, Lý Dục Thần nói: “Kim đạo trưởng, tôi vốn nhận lệnh đến gặp quan chủ Vương Sùng Tiên đạo trưởng của các ông, không biết Vương đạo trưởng có ở trong quan không?”
Kim Tam Mộc xấu hổ nói: “Tiên nhân Thiên Đô đến thăm, vốn phải là quan chủ ra tiếp, nhận Thiên Đô Lệnh. Nhưng Vương sư huynh bế quan từ hai mươi năm trước, đến nay vẫn chưa xuất quan. Sau khi ông ấy bế quan, tôi tạm thời thay thế vị trí quan chủ, tất cả mọi việc trong quan cũng tạm thời do tôi phụ trách”.
Lý Dục Thần thấy kỳ lạ nói: “Bế quan hai mươi năm rồi? Vương đạo trưởng sắp đột phá tiên thiên kiếp sao?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Cảnh giới tu vi của Vương sư huynh, bần đạo không dám nói bừa, nhưng ông ấy bế quan không phải vì độ kiếp”.
“Vậy thì tại sao?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Ầy”, Kim Tam Mộc thở dài: “Đây vốn là chuyện bí mật của Bạch Vân, không cho người ngoài biết. Nhưng đã là khách đến từ Thiên Đô, cũng không có gì phải giấu. Hai mươi năm trước sư huynh tôi cầm kiếm rời khỏi Quan, tham dự một chuyện bí mật, chuyện này liên quan rất rộng, tàn sát quá nhiều, sau khi sư huynh quay về liền tuyên bố bế quan”.
“Hai mươi năm trước?”, giờ đây Lý Dục Thần rất nhạy cảm với khoảng thời gian này: “Không biết lúc đó Vương đạo trưởng tham gia vào chuyện gì? Tại sao phải bế quan?”
Kim Tam Mộc lắc đầu nói: “Cụ thể là chuyện gì thì tôi cũng không rõ lắm. Còn nguyên nhân bế quan, sư huynh nói là sát nghiệp quá nặng, tâm ma khó trừ. Ồ đúng rồi, trước khi bế quan ông ấy để lại một bài thơ, nói trừ phi có người có thể giải bài thơ này, nếu không bất luận xảy ra chuyện gì, cho dù Bạch Vân Quan bị thiêu cháy, cũng không được làm phiền ông ấy. Tôi còn nhớ bài thơ đó, là:
Hai mươi tư công thần Trinh Quán,
Ai là ma ai là tiên.
Quả chín, cành rụng, hoa nở,
Thanh Ngưu Bạch Vân Hàm cốc quan”.
Sau khi Lý Dục Thần nghe xong, lẩm bẩm đọc lại mấy lượt, cứ cảm thấy có thâm ý sâu xa, nhưng nhất thời cũng không giải được.
Tiếng Trung của Adam miễn cưỡng chấp nhận được, hoàn toàn không hiểu thơ ca, liền hỏi: “Bài thơ có ý nghĩa gì?”
Kim Tam Mộc cười ha ha nói: “Nếu chúng tôi biết ý nghĩa, thì Vương sư huynh đã xuất quan từ lâu rồi”.
Adam không hiểu hỏi: “Tại sao cứ phải dùng cách đoán câu đó chứ?
Lý Dục Thần cười nói: “Đây là duyên phận, duyên phận đến, câu đố tự giải, chưa giải được câu đó, cho thấy duyên phận chưa đến”.
Adam vẫn không hiểu, lắc đầu nói: “Văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, cái gì cũng tốt, chỉ có điểm này không tốt, có gì thì cứ nói thẳng, cứ bắt người khác phải đoán”.
Kim Tam Mộc và Lý Dục Thần quay sang nhìn nhau, cùng phá lên cười lớn.
…
Ở nơi rộng lớn như thủ đô, muốn tìm một người không dễ.
Người bình thường có thể cả đời không tìm được, đặc biệt là người đó chưa từng gặp bạn.
Nhưng đối với vài người mà nói, tìm người là một chuyện rất dễ dàng.
Chị Mai chỉ đến công ty chuyển phát nhanh một chuyến, anh thanh niên phụ trách quy trình đó nháy mắt với chị Mai xong, rất nhanh tìm được cái tên Na Nhữ An trong kho dữ liệu.
Họ Na là một họ hiếm, cả thủ đô chỉ có một mình anh ta có cái tên này.
Thế giới hiện nay không chỉ có hệ thống của công an mới có thông tin thân phận của một người, trên rất nhiều nền tảng mạng cũng có, hơn nữa còn chi tiết, toàn diện hơn thông tin của hệ thống công an.
Ngoại trừ những thông tin cơ bản như họ tên, chứng minh thư, điện thoại, địa chỉ, thành viên gia đình, họ còn nắm được quan hệ xã hội của bạn, tình hình thu nhập, thói quen tiêu dùng, tác phong sống…
Bạn ngủ dậy lúc mấy giờ, mấy giờ đi ngủ, câu cửa miệng là gì, thích ăn gì, dùng bao cao su hãng nào, bạn gái ngày nào đến kỳ kinh nguyệt… tất tần tật, trong hệ thống của họ đều có.
Hiện nay có một từ rất thời thượng, gọi là dữ liệu lớn.
Dữ liệu của công ty chuyển phát nhanh có lẽ không phong phú như nền tảng mua sắm, nhưng chắc chắn là chuẩn xác hơn.
Hơn nữa công ty chuyển phát nhanh này có quan hệ hợp tác với nền tảng mua sắm lớn, một số thông tin được chia sẻ cho nhau.
Người có thân phận giống như Na Nhữ An, chuyển phát nhanh thông thường đương nhiên có người ký thay nhận thay, nhưng cũng sẽ có vài tài liệu quan trọng viết tên của anh ta, cần đích thân anh ta ký nhận.
Chương 383: Tuyệt vọng
Dữ liệu hiển thị, hiện giờ Na Nhữ An là ông chủ của một công ty đầu tư, hàng ngày làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, có một cô bạn gái tên là Viên Khả Kiều, ngoài ra còn có hai người hình như là tình nhân.
Sau khi lấy được địa chỉ, chị Mai quay về nói với Trương Diễm Diễm.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm anh ta tính sổ!”, chị Mai nói.
Trương Diễm Diễm đã tìm Na Nhữ An mấy năm liền, trong lòng vẫn luôn nhớ đến.
Cô ta luôn nghĩ, lúc đó Na Nhữ An không phải bỏ rơi cô ta, mà thực sự có nỗi khổ, hoặc là xảy ra chuyện gì đó.
Khi không tìm được người, trong lòng cô ta vẫn luôn nhớ nhung, bây giờ tìm được, cô ta bắt đầu hoang mang không biết phải làm sao.
Cô ta sợ chút nhung nhớ đó cũng mất đi.
“Hay là thôi không đi nữa”, Trương Diễm Diễm sợ sệt nói.
Chị Mai tức đến rối cả tóc, chống nạnh nói: “Cô bị làm sao vậy, tôi giúp cô tìm được người rồi, cô lại nói không đi?”
Mã Sơn biết nếu cô không đi, thì cả đời sẽ không gỡ được nút thắt này, cũng khích lệ nói: “Đi đi”.
“Đúng thế, đi đi! Có chúng tôi chống lưng cho cô, sợ cái gì?”, chị Mai nói.
Trương Diễm Diễm do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Thế là họ cùng đến tòa nhà chỗ làm của Na Nhữ An.
Hôm nay Na Nhữ An rất phấn chấn, vì vừa ký được một dự án lớn vô cùng quan trọng.
Anh ta đặc biệt gọi điện cho bạn gái Viên Khả Kiều, bảo cô ta đến ăn cơm.
Buổi trưa, họ cùng đi ra từ tòa nhà.
Na Nhữ An từ xa đã nhìn thấy một cô gái đứng dưới bậc thềm bên ngoài.
Anh ta cảm thấy người này hơi quen mắt.
Đợi khi xuống bậc thềm, cuối cùng anh ta đã nhận ra.
Viên Khả Kiều khoác cánh tay của Na Nhữ An, đang vui vẻ kể một chiếc túi xách phiên bản giới hạn của nhà thiết kế mà mình vừa mua được, bỗng phát hiện Na Nhữ An đang nhìn cô gái khác.
Viên Khả Kiều liền không vui, giật cánh tay của Na Nhữ An: “Anh có đang nghe em nói không?”
Na Nhữ An định thần lại, vội nói: “Anh đang nghe, đang nghe mà!”
Anh ta không dám chọc bà cô này nổi giận.
Viên Khả Kiều không phải công chúa thế gia gì, nhưng có bối cảnh đặc biệt khác.
Bối cảnh này, ngay cả nhà họ Na cũng phải kiêng sợ mấy phần.
Huống hồ, Na Nhữ An không phải là con cháu chi chính của gia chủ nhà họ Na.
Na Nhữ An vờ như không nhìn thấy Trương Diễm Diễm, thân mật nói với Viên Khả Kiều, đi qua bên cạnh Trương Diễm Diễm.
Khoảnh khắc đó, Trương Diễm Diễm hoàn toàn suy sụp.
Cô ta biết, cuối cùng mong đợi bao nhiêu năm nay đều vô ích.
Hiện thực không phải tiểu thuyết, không có câu chuyện lãng mạn nào đợi cô ta.
Trong mắt người đàn ông này, có lẽ nhìn mình thêm một cái cũng không đáng.
Trương Diễm Diễm lao ra đường lớn, cũng bất chấp dòng xe trên đường.
Một chiếc xe chở hàng lao về phía cô ta.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên…
Na Nhữ An nhìn sang bên đó một cái, nhìn thấy bóng hình tuyệt vọng bỏ chạy của Trương Diễm Diễm, biến mất trước đầu xe chở hàng.
Trong lòng anh ta hiện lên nỗi bất an, nói: “Hình như xảy ra tai nạn xe rồi, chúng ta đi xem sao đi”.
“Tai nạn xe có gì đáng xem, cô ta tự chuốc lấy”, Viên Khả Kiều bỗng ngẩng mặt nhìn anh ta: “Chắc không phải cô ta có quan hệ gì với anh chứ? Nhữ An, anh nói thật đi, có phải anh nuôi gái bên ngoài không?”
“Đâu có, anh có em rồi, trong mắt đâu còn chứa được người phụ nữ khác!”
Đúng lúc chiếc xe tải đâm vào Trương Diễm Diễm, một bóng người xuất hiện trước đầu xe tải nhanh như điện, một tay tóm lấy Trương Diễm Diễm xuyên qua đường lớn như quỷ mị, đến vành đai xanh bên đường.
Tài xế xe tải sợ đến hồn bay phách lạc.
“Đây là chuyến hàng cuối cùng của tháng này, kéo xong thì có thể về nhà, nghỉ ngơi mấy ngày, hâm nóng tình cảm với vợ.
Vì sốt ruột, lái hơi nhanh một chút, lại nghĩ đến chuyện hâm nóng tình cảm, nên mất tập trung, khi nhìn thấy một cô gái lao vào đường lớn như điên, thì đã không kịp phanh lại.
Tài xế xuống xe, hoang mang hoảng sợ đến trước đầu xe xem.
Anh ta tưởng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ tanh máu, cũng đã nghĩ, phải đối diện thế nào với món bồi thường lớn và lương tâm cắn rứt nửa đời còn lại.
Nhưng dưới đất đầu xe lại sạch trơn.
Gầm xe cũng không có gì.
Sau khi dòng xe bên cạnh hỗn loạn trong mấy phút, lại chậm rãi đi tiếp.