-
Chương 362-365
Chương 362: Đằng sau có ngôi miếu
Trước khi đi, Mã Sơn đột nhiên hỏi xem có thể cho Trương Diễm Diễm theo cùng không, để dễ dàng dẫn đường chỉ nhà, tránh tìm nhầm.
Lý Dục Thần biết, Mã Sơn muốn tìm cái cớ để dẫn Trương Diễm Diễm ra ngoài giải sầu, giúp cô ta chữa lành tâm hồn bị tổn thương.
Anh cảm thấy ý này cũng không tệ, có Trương Diễm Diễm theo cùng thì cũng có thể tìm đến nơi nhanh hơn.
Mặt khác, Trương Diễm Diễm cũng có hiểu biết nhất định về ngôi nhà đó, nói không chừng lại có tác dụng.
Cứ thế, một hàng sáu người bọn họ cùng đến thủ đô.
Tuy Lý Dục Thần được sinh ra ở thủ đô, nhưng lại không có bất kỳ kí ức nào về nơi này.
Nhưng, vừa bước lên mảnh đất thủ đô, anh lại có cảm giác quen thuộc đến lạ, như vừa gặp lại người bạn cũ.
Bọn họ tìm một khách sạn năm sao để thuê ba phòng.
Lý Dục Thần và Mã Sơn một phòng, sư phụ Vinh và ông chủ Vương một phòng, chị Mai và Trương Diễm Diễm một phòng.
Nghỉ ngơi một lát, đi ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó Trương Diễm Diễm bèn dẫn họ tới căn nhà mà cô ta từng đến.
Đúng là căn nhà rất lớn, chỉ tính mỗi phòng thôi đã có hẳn mười phòng, trước sau có bốn viện, tuy không bằng vương phủ tiền triều, nhưng cũng rất lớn.
Tòa nhà to hơn thì đã thành kiến trúc lịch sử được bảo vệ, không thì cũng biến thành một khu tập thể cho nhiều người ở rồi.
Nên gia đình bề thế ở thủ đô rất ít khi ở lại trong thành phố, đều ra ngoại thành xây nhà xây biệt thự cả rồi.
Năm đó nhà họ Lý chắc chắn không chỉ có một căn nhà này, chẳng qua là do nó nằm giữa thành phố phồn hoa, thể hiện được thân phận của người trong nhà vậy thôi.
Đi vòng quanh tòa nhà một lúc, ngoài Mã Sơn và Trương Diễm Diễm, thì Lý Dục Thần và nhóm sư phụ Vinh đã nhảy qua tường để vào trong xem nhà cửa.
Sư phụ Vinh luôn miệng giới thiệu về kết cấu của căn nhà. Bởi vì ông ta từng theo sư phụ tới đây hành nghề, nên cũng có chút hiểu biết về nhà họ Lý.
Điều khiến Lý Dục Thần cảm thấy khó hiểu là, trong nhà không có nhiều âm khí như anh tưởng, ngược lại, bởi vì căn nhà có phong thủy và vận khí rất tốt, nơi này ngưng tụ dòng khí phong thủy, nên người sống ở đây chỉ có tốt lên, không có xấu đi.
Điều này khá trái ngược với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, về căn nhà ma khiến rất nhiều người bị dọa chạy.
Dạo quanh một vòng, không phát hiện được gì, bốn người lại nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Khi họ ra tới, thì ngõ nhỏ phía đông bỗng toát ra luồng yêu khí, bị thần thức của Lý Dục Thần nắm bắt được.
Anh nhìn thoáng qua hướng đó, bên kia nhân khí rất vượng, ắt hẳn là một khu nhà đông đúc.
Một nơi đầy nhân khí như thế lại có yêu khí, điều này cũng khiến anh rất bất ngờ.
Thủ đô được xưng là nơi ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cũng có thể là Đệ Nhất Đao thủ đô, một kẻ ăn mày cũng có thể là Tông Sư, chẳng lẽ không có người hàng yêu trừ mà?
Lý Dục Thần nhận ra, hình như con yêu tinh đó đang theo dõi bọn họ.
Anh vẫn không có hành động gì, vừa đáp xuống đất đã nói cười cùng mọi người rời đi.
Ngõ nhỏ bên kia có mấy người đang đánh cờ, Lý Dục Thần giả làm khách du lịch hỏi thăm.
Đầu tiên là hỏi về tình hình nhà cửa của nhà họ Lý, cũng gần giống với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, không có gì mới lạ.
Lý Dục Thần bèn chỉ vào con ngõ phía đông, hỏi: “Bên đó là gì thế ạ?”
Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, nói: “Trước kia nó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thành nơi ở tập trung rồi, nhiều người sinh sống ở đó lắm đếm không xuể. Nhưng mà đằng sau lại có một cái miếu Hoàng Đại Tiên, vào đó có thể xin sâm, linh lắm, mọi người có thể vào đó xin thử xem”.
Miếu Hoàng Đại Tiên?
Lý Dục Thần có thể đoán được phần nào thứ mà thần thức của anh vừa phát hiện được lúc nãy.
Trong truyền thuyết dân gian có hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi tổng cộng ngũ tiên.
Trong đó Bạch Tiên thì trong nhà Lý Dục Thần có một con.
Hoàng, chính là chồn vàng, người dân thường gọi là Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên có địa vị sánh ngang với Hồ Tiên, người dân thường thắp nhang tế bái nên cũng hay hiển linh, có rất nhiều nơi lập ra cả miếu Hoàng Đại Tiên.
Từ đó, có thể nói địa vị của Hoàng Đại Tiên đã vượt qua cả Hồ Tiên, nói là đứng đầu ngũ tiên cũng không ngoa tí nào.
Chương 363: Quẻ sâm mất chữ
Hoàng Đại Tiên có miếu và chồn vàng bình thường cũng khác nhau, có thể hưởng được nhang khói của nhân gian, hơn nữa cũng không cần lo bị tiên nhân nóng tính nào đó đi ngang chém cho một kiếm.
Không có người tu hành nào đi hủy hoại miếu thờ ở dân gian, phá hủy tín ngưỡng của dân chúng cả.
Trừ khi Hoàng Đại Tiên đó bị ngu, không thèm hương khói, đi làm những chuyện thương thiên hại lý gì đó.
Đoàn người Lý Dục Thần băng qua ngõ nhỏ, đi mấy vòng mới tới được ngôi miếu Hoàng Đại Tiên kia.
Miếu thì đúng là có miếu thật nhưng mà nó quá nhỏ, còn không to bằng một căn phòng kề trong nhà họ Lý.
Xem ra ở thủ đô tấc đất tấc vàng này, Hoàng Đại Tiên cũng không thể ở một căn nhà quá lớn.
Vào trong miếu, chỉ có một mảnh sân nhỏ, trong sân có lư hương to, bên trong cũng có cắm nhang, sương khói lượn lờ.
Bên trong nữa chính là thần điện thờ Hoàng Đại Tiên.
Tượng thần tất nhiên là hình người, cầm phất trần trong tay, râu dài bay bay, hướng mắt đang nhìn xuống chỗ người quỳ lạy.
Nếu có người quỳ lạy ở đó, thì ngẩng đầu lên sẽ thấy gương mặt hiền từ với đôi mắt tối đen đó, như thể bên trong đó có linh hồn.
Lý Dục Thần dùng thần thức đảo qua, yêu khí đang trốn dưới tượng thần, chắc là chồn vàng đang trốn trong lòng đất dưới chân tượng thần.
Cửa đại điện có một cái bàn, đằng sau bàn có một người trông như nữ đạo sĩ đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy có người vào mới ngồi thẳng dậy.
“Các vị, đến xin sâm sao? Linh lắm đấy”, đạo cô không chờ họ lên tiếng hỏi đã lên tiếng, mèo khen mèo dài đuôi.
Trên bàn là một ống sâm, bên cạnh là tấm biển, trên đó viết: Xin sâm 10 đồng, giải sâm 30 đồng.
Giá cả cũng phải chăng, cũng thích hợp với nhu cầu của người dân bình thường.
Xem ra, Hoàng Đại Tiên này cũng không phô trương gì.
Lý Dục Thần cười đi tới, cầm ống sâm.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương vốn không thèm ngó tới cũng tròn mắt, tò mò nhìn anh.
Lý Dục Thần đi tới trước tượng thần, đứng trước tượng Hoàng Đại Tiên, bắt đầu lắc ống sâm.
Cùng với tiếng vang ào ào, một quẻ sâm từ trong ống rơi xuống đất.
Lý Dục Thần cúi xuống nhặt lên, nhìn thoáng qua, xoay người đưa cho đạo cô biết về sâm.
Đạo cô nhận lấy, nhỏ giọng đọc:
“Đứa trẻ mồ côi phía nam vạn dặm tìm về, lá thu bay bay khắp sân. Ai cho mượn thêm một cơn gió…”
Bỗng nhiên “ồ” lên một tiếng, giật mình nói: “Cái này, tại sao câu cuối lại không còn nữa?”
Chuyện là, trên quẻ sân đó có bốn câu thơ, mà quẻ sân của Lý Dục Thần cầu được chỉ còn ba câu, câu cuối đã biến thành một khoảng trắng.
Đây không phải là do Lý Dục Thần cố tình, mà là Hoàng Đại Tiên kia đang tác oai tác quái.
Lý Dục Thần xin sâm thì chẳng dùng tới thần thông gì, chỉ như một người bình thường, dùng lực tay để lắc ống sâm, để quẻ sâm của chính mình rơi ra.
Một nơi xin sâm linh nghiệm như thế này, đều có đạo lý riêng của nó.
Chẳng hạn như miếu Hoàng Đại Tiên này, người thường xin sâm thì Hoàng Đại Tiên có thể dùng đạo hạnh tu hành của mình để quan sát mệnh số cùng với tinh thần và mặt mũi của người xin sâm, cũng căn cứ theo đó để cho một quẻ sâm thích hợp.
Thế nên, trên thực tế quẻ sâm không tự rơi ra, mà là Hoàng Đại Tiên ban cho.
Xin sâm cần một chữ “cầu”, cũng từ đó mà ra.
Đó cũng là lý do tại sao miếu nhỏ ở dân gian thường linh nghiệm hơn những nơi thờ cúng Phật Tổ Tam Thanh.
Phật Tổ Tam Thanh đâu có rảnh để tới cho bạn quẻ sâm.
Lý Dục Thần chỉ muốn xem coi Hoàng Đại Tiên này rốt cuộc có pháp lực tới đâu, có thể cho anh quẻ sâm thế nào.
Từ quẻ sâm đó có thể thấy, Hoàng Đại Tiên cũng có chút tài mọn.
“Đứa trẻ mồ côi phía nam vặn dặm tìm về, lá thu bay bay khắp sân…”
Hai câu này cũng thích hợp với tình cảnh của Lý Dục Thần lúc này.
Câu cuối cùng biến mất, có thể thấy là do Hoàng Đại Tiên cố tình xóa đi.
Cũng không rõ là do nó thấy câu cuối không mấy thích hợp với mệnh số của Lý Dục Thần, hay là không thể nhìn thấy số mệnh của anh, nên dứt khoát xóa đi, chỉ nói đoạn đầu, không nói đến tương lai.
Đạo cô hết sức khó hiểu, liếc mắt nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Thí chủ, anh chưa đủ thành tâm rồi, xin lại một lần nữa đi”.
Lý Dục Thần nói: “Xin sâm thì làm gì có chuyện xin lại, quẻ này, giải giúp tôi đi”.
Chương 364: Hoàng Đại Tiên
Đạo cô nói: “Sâm này tôi không giải được”.
Lý Dục Thần nói: “Giải không được thì đi hỏi ông chủ nhà mình xem, tôi đi trước, tối tôi lại đến”.
Đạo cô nói: “Ở đây ban đêm không đi ra ngoài”.
Lý Dục Thần vẫn xoay người rời đi.
Đạo cô nhìn theo bóng lưng mấy người kia đi: “Này, anh còn chưa trả tiền đấy!”
Miếu rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt, người đã ra đến cửa.
Đạo cô đứng dậy muốn đuổi theo, ngẫm lại thấy người ta cũng chỉ xin cái sâm, còn không giải được, đuổi theo thì cùng lắm cũng chỉ đòi được mười đồng, thôi bỏ đi.
Đạo cô thở dài, lại ngồi xuống, cầm quẻ sâm kia lên xem.
“Gì thế này!”, đạo cô vô cùng kinh ngạc: “Tại sao trên này lại có chữ rồi?”
Trên đó xuất hiện thêm một hàng chữ: Là lúc sóng gió của rồng và hổ nổi lên.
Toàn bộ quẻ sâm đã biến thành:
Đứa trẻ mồ côi phía nam vạn dặm tìm về.
Lá thu bay bay khắp sân.
Ai cho mượn thêm một cơn gió.
Là lúc sóng gió giữa rồng và hổ nổi lên.
……
Nhờ sự dẫn dắt của sư phụ Vinh, đoàn người lại đi dạo khắp các con ngõ lớn ngõ nhỏ của thủ đô, đến một nhà hàng rất nổi tiếng để ăn cơm.
Lý Dục Thần cảm thấy món ăn ở đây còn không bằng món do sư phụ Vinh nấu.
Sư phụ Vinh luôn miệng than thở, nói năm đó đầu bếp nơi này cũng là một cao thủ Vinh Môn, bàn về vai vế thì ông ta còn phải gọi một tiếng sư thúc, sau đó cũng bị Trương Điên đánh chết.
Nói tới đó, bữa cơm cũng trở nên nặng nề hơn.
Vội vàng ăn xong, sư phụ Vinh lại dẫn mọi người đi dạo chợ đêm, ăn tối, mãi đến tận đêm khuya mới quay về khách sạn.
Lý Dục Thần nói vài câu, bảo mọi người đi nghỉ ngơi sớm rồi ra ngoài, trở về nhà cũ của nhà họ Lý.
Xung quanh nhà họ Lý về đêm là một mảnh tĩnh mịch.
Con ngõ nhỏ trông có vẻ sâu hun hút.
Lý Dục Thần chậm rãi đi qua con ngõ, nhảy lên tường, đáp xuống sân nhà.
Xuyên qua những vách tường ngăn, đi dọc quanh hành lang một vòng rồi trở về chính giữa, xuyên qua cửa hông, đi vào trong đại viện thứ hai.
Hoa quế trong viện đang nở, gió lạnh thổi qua khiến cả sân ngát hương.
Ánh trăng chiếu vào trong sân, trút xuống vầng sáng trông như Dao Trì.
Lý Dục Thần lẳng lặng đứng, cảm nhận sự kêu gọi sâu bên trong huyết mạch của mình.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
“Cậu là ai? Tại sao lại tới nơi này?"
Lý Dục Thần xoay người, thấy một người trông giống bức tượng trong miếu Hoàng Đại Tiên như đúc đứng dưới giàn hoa.
Lý Dục Thần suýt chút nữa bật cười.
Đạo hạnh của tên này được đấy, còn mạnh hơn cả Bạch Kinh Kinh, hóa hình được một nửa, nửa hư nửa thực.
Buồn cười nhất là cái dáng vẻ này chẳng những giống hệt miếu Hoàng Đại Tiên, quan trọng nhất là cho xin thêm chút máu thịt được không, chứ cái gì mà trông như bức tượng đang đi vậy.
“Không ngoan ngoãn ngồi trong miếu để hương nhang khói đi, ra ngoài đây làm gì vậy?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Đây là địa bàn của ta".
Phất trần của Hoàng Đại Tiên run lên, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đáng tiếng là mặt không khác gì con tò he, hơn nữa còn trông giống lừa đảo, trông hết sức buồn cười.
“Đây rõ ràng là nhà tôi, sao lại thành địa bàn của mấy người vậy?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nhà cậu?”, Hoàng Đại Tiên hừ lạnh: “Cậu họ gì?”
“Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
Hoàng Đại Tiên lặng người đi một lúc, mượn ánh trăsng để quan sát anh một lát, bỗng nhiên nhướng mày quát: “Hai mươi năm trước nhà họ Lý đã không còn người rồi, ở đâu ra thằng nhóc giả mạo người nhà họ Lý, muốn chết hả!”
Dứt lời, phất trần vung lên, sợi phất trần bỗng dài ra, lặng lẽ mang theo hơi thở của ăn mày quấn lấy Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng nghiêng người, giơ tay bắt lấy phất trần.
Hoàng Đại Tiên cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, sợi tơ trên phất trần bỗng dài ra thêm mấy tấc, quấn lấy cổ tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng giật mình, tiểu yêu này có pháp lực không tệ, chắc là cũng tu hành nhiều năm rồi, có thể nó biết chuyện xảy ra năm đó.
Anh vẫn bình tĩnh, mặc cho phất trần kéo bay về phía Hoàng Đại Tiên.
Đến gần thì Lý Dục Thần đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì anh phát hiện trên người Hoàng Đại Tiên có chút ma khí, lúc nãy do yêu khí che lấp nên anh mới không phát hiện.
Tại sao trên người yêu quái lại có ma khí?
Chỉ có một khả năng, đó là nó tu luyện ma công.
Chẳng lẽ nó có liên quan đến án diệt môn của nhà họ Lý năm đó, chính là bóng ma mà anh gặp được ở Tiền Đường?
Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần cũng không do dự nữa, cổ tay đảo qua, cầm sợi phất trần, pháp lực chạy dọc theo sợi phất trần, tay kia thì vươn ra khóa cổ Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên giãy dụa mấy cái vẫn không thoát được, dáng vẻ sợ hãi, không ngờ mình chỉ mới đánh một chiêu đã bại.
“Nói, ngươi là yêu quái ở đâu tới? Chuyện hai mươi năm trước, có phải do ngươi làm không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hai mươi năm trước? Hai mươi năm trước ta còn chưa tới đây!”
Chương 365: Chiêu trò
Hoàng Đại Tiên nói xong thì hai mắt chợt đảo quanh, cơ thể bỗng chùng xuống.
Tay Lý Dục Thần đang cầm tay nó cũng trở nên căng lên, lại chộp vào khoảng không, trên tay chỉ còn một đống bùn dinh dính, mà Hoàng Đại Tiên thì đã rầm một tiếng, đổ ầm xuống.
Nhìn xuống đất, có thêm một đống bùn, mà tay phải Lý Dục Thần thì có thêm một đống lông đuôi.
A, Lý Dục Thần cười không thành tiếng, con yêu quái này, hóa hình chưa được nên trét thêm một đống bùn quanh người mình, thảo nào nó chỉ có thể biến thành dáng vẻ trong miếu, không thể đắp vào thêm chút máu thịt nào.
Hoàng Đại Tiên làm kim thiền thoát xác, sau khi thoát thì độn thổ bỏ trốn.
Sao Lý Dục Thần có thể để nó trốn thoát, anh dậm chân, mặt đất run lên một cái, ngũ hành châm trong tay bay ra, hóa thành những mũi nhọn cắm xuống đất, bày ra một cái trận trong bán kính mấy chục mét.
Lần trước ở Tiền Đường, ma đầu kia thoát đi quá nhanh, lần này anh đuổi bắt Hoàng Đại Tiên, chắc chắn sẽ không thất thủ nữa.
Hơn nữa ma ảnh là vô hình, nhưng Hoàng Đại Tiên lại là thực thể, dưới lòng đất không thể chạy quá nhanh.
Hoàng Đại Tiên bị nhốt trong trận pháp, cắm đầu chạy một hồi thì phát hiện mình không thoát được, bị một dẫm của Lý Dục Thần chấn động suýt chút nữa bị thương.
Vội vàng chui lên khỏi mặt đất, hiện ra bản thể một con chồn vàng khổng lồ, như một con heo nhỏ.
“Ăn cho lắm vào rồi béo ị ra như thế, ngày thường chắc cũng hay đến nhà dân trộm đồ ăn lắm nhỉ?”, Lý Dục Thần cười lạnh nói.
“Ta khinh!”, chồn vàng nổi điên lên nói: “Ông đây ăn cơm bằng bản lĩnh, mọi người thắp hương cho ta, ta giữ bình an cho khu này, cậu cứ đi vòng quanh đây hỏi thăm xem, ai nói ta không tốt?”
Á à, lại còn cáu kỉnh cơ!
Hiếm thấy đấy, thường thì chồn vàng có bản tính xảo trá gian dối, lẽ ra lúc này phải quỳ xuống xin tha rồi lại thong thả nghĩ cách trốn, sao anh chỉ mới nói nó trộm đồ đã nổi giận như thế rồi?
“Nếu mi chỉ là một con yêu quái thì chắc là tôi đây cũng tin đấy, nhưng mi lại học ma công, rơi vào ma đạo, còn dám vọng ngôn nói mình bảo đảm một vùng bình an hả?”
“Hừ, cái gì mà rơi vào ma đạo, loài người đúng là miệng thì lúc nào cũng quyền tự do, quyền được sống, trong đầu thì mơ tưởng đến da lông của bọn ta, yêu đan của bọn ta, có đối xử ngang hàng với bọn ta bao giờ chưa? Hôm nay rơi vào tay cậu, muốn chém muốn giết hay róc thịt gì thì cứ làm, đừng có lấy cái cớ trừ ma vệ đạo đó ra làm lá chắn!”
Lý Dục Thần khá là bất ngờ, con yêu tinh này còn biết được rất nhiều, nói được cả một tràng.
Nhưng cũng chính những lời đó khiến anh cảm thấy con yêu quái này không đơn giản như vậy.
“Được, tôi sẽ thay trời hành đạo, trừ con yêu ma này!”
Lý Dục Thần hừ lạnh, tay nhấc lên, kiếm khí ngũ hành lướt qua, nhắm thẳng vào chồn vàng.
Sát khí lan ra khắp bốn phía.
Chồn vàng thấy kiếm kề cổ thì đột nhiên đứng dậy như người, hai tay chắp lại, gương mặt béo ú trở nên ngốc ngốc ngu ngu, nhe răng nói: “Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!”
Sự thay đổi bất ngờ đó khiến Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt, nó trở mặt cũng nhanh đấy chứ?
“Thượng tiên muốn biết điều gì, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả”, chồn vàng vừa lạy Lý Dục Thần, mắt lại đảo quanh.
“Thế thì ta hỏi mi, chuyện ma quái trong tòa nhà này có phải do mi đang giở trò không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hà hà, phải, là tôi, nhưng tôi không hại người”, chồn vàng nói.
“Giả ma dọa người mà còn nói không hại ai hả!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
Chồn vàng hoảng sợ, nằm dài xuống đất dập dầu với Lý Dục Thần.
“Thượng tiên tha mạng! Do tôi muốn hù dọa những người đó, để họ cút đi, tôi có một nơi yên tĩnh. Thượng tiên, tôi nói thật đấy, nếu có nửa câu lừa dối thì sẽ bị trời đánh!”
Nó vừa dập đầu vừa thề thốt, đầu đập xuống thì cái mông đột nhiên thả rắm.
Rắm vừa nổ thì không khác gì quả bóng bay nổ ầm một cái.
Trong nháy mắt, làn sương màu vàng nhạt đã tràn ngập nửa sân.
Lý Dục Thần vội vàng lấy áo ra che, hăng hái lùi về phía sau bên ngoài giàn hoa, mới thoát khỏi làn khói thối này.
Dù vậy, mũi anh vẫn ngửi được cái mùi thối không sao tả nổi.
Lý Dục Thần buột miệng mắng thầm: Má, quên mất con này có thể thả rắn thối!
Thả rắm chính là một thủ đoạn bỏ trốn đặc biệt của loài chồn vàng này, loại thành tinh như con này thì rắm đánh ra còn ghê gớm hơn, một khi dính phải thì mùi thối đó dính trên người một năm chưa chắc đã hết.
Chồn vàng tranh thủ lúc Lý Dục Thần trốn khói rắm của nó để chuồn mất dạng.
Lý Dục Thần nhìn làn sương thối tràn đầy sân trước mặt, lắc đầu.
Nếu không xử lý thứ này thì e là sau này sân chắc mọc nổi một ngọn cỏ.
Nơi này từng là nhà của nhà họ Lý, tất nhiên anh không thể bỏ mặc được.
Bèn vung tay áo lên, gió mát thổi qua cuồn cuộn.
Cơn gió cuốn quanh trọng sân, hóa thành lốc xoáy nhỏ, cuốn hết tất cả khói vào trong.
Trong sân xuất hiện thêm một cột khói màu vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lý Dục Thần khoát tay, lốc xoáy cũng bay lên trời như rắn phi thiên.
Bay lên một độ cao nhất định mới ầm ầm tan đi.
Nhìn hải đường và hoa quế trong sân vẫn như thế, Lý Dục Thần mới phủi ống tay áo nhảy ra khỏi tường nhà.
Anh cũng không sốt ruột, dọc theo con ngõ nhỏ u ám, anh đi tới ngôi miếu Hoàng Đại Tiên bé xíu.
Tất nhiên ban đêm ngôi miếu không có ai trông chừng, nhang trong lư hương đã tàn, chỉ còn một đống tro.
Lý Dục Thần chậm rãi đi vào đại điện, nhìn về phía tượng thần Hoàng Đại Tiên.
Đúng lúc này, tượng thần đột nhiên mở miệng:
“Má, anh bày cái trận trong này từ khi nào thế? Mau thả tôi ra? Thả ông đây ra! Ông đây quyết chiến với mấy người!"
Trước khi đi, Mã Sơn đột nhiên hỏi xem có thể cho Trương Diễm Diễm theo cùng không, để dễ dàng dẫn đường chỉ nhà, tránh tìm nhầm.
Lý Dục Thần biết, Mã Sơn muốn tìm cái cớ để dẫn Trương Diễm Diễm ra ngoài giải sầu, giúp cô ta chữa lành tâm hồn bị tổn thương.
Anh cảm thấy ý này cũng không tệ, có Trương Diễm Diễm theo cùng thì cũng có thể tìm đến nơi nhanh hơn.
Mặt khác, Trương Diễm Diễm cũng có hiểu biết nhất định về ngôi nhà đó, nói không chừng lại có tác dụng.
Cứ thế, một hàng sáu người bọn họ cùng đến thủ đô.
Tuy Lý Dục Thần được sinh ra ở thủ đô, nhưng lại không có bất kỳ kí ức nào về nơi này.
Nhưng, vừa bước lên mảnh đất thủ đô, anh lại có cảm giác quen thuộc đến lạ, như vừa gặp lại người bạn cũ.
Bọn họ tìm một khách sạn năm sao để thuê ba phòng.
Lý Dục Thần và Mã Sơn một phòng, sư phụ Vinh và ông chủ Vương một phòng, chị Mai và Trương Diễm Diễm một phòng.
Nghỉ ngơi một lát, đi ra ngoài ăn bữa cơm, sau đó Trương Diễm Diễm bèn dẫn họ tới căn nhà mà cô ta từng đến.
Đúng là căn nhà rất lớn, chỉ tính mỗi phòng thôi đã có hẳn mười phòng, trước sau có bốn viện, tuy không bằng vương phủ tiền triều, nhưng cũng rất lớn.
Tòa nhà to hơn thì đã thành kiến trúc lịch sử được bảo vệ, không thì cũng biến thành một khu tập thể cho nhiều người ở rồi.
Nên gia đình bề thế ở thủ đô rất ít khi ở lại trong thành phố, đều ra ngoại thành xây nhà xây biệt thự cả rồi.
Năm đó nhà họ Lý chắc chắn không chỉ có một căn nhà này, chẳng qua là do nó nằm giữa thành phố phồn hoa, thể hiện được thân phận của người trong nhà vậy thôi.
Đi vòng quanh tòa nhà một lúc, ngoài Mã Sơn và Trương Diễm Diễm, thì Lý Dục Thần và nhóm sư phụ Vinh đã nhảy qua tường để vào trong xem nhà cửa.
Sư phụ Vinh luôn miệng giới thiệu về kết cấu của căn nhà. Bởi vì ông ta từng theo sư phụ tới đây hành nghề, nên cũng có chút hiểu biết về nhà họ Lý.
Điều khiến Lý Dục Thần cảm thấy khó hiểu là, trong nhà không có nhiều âm khí như anh tưởng, ngược lại, bởi vì căn nhà có phong thủy và vận khí rất tốt, nơi này ngưng tụ dòng khí phong thủy, nên người sống ở đây chỉ có tốt lên, không có xấu đi.
Điều này khá trái ngược với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, về căn nhà ma khiến rất nhiều người bị dọa chạy.
Dạo quanh một vòng, không phát hiện được gì, bốn người lại nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Khi họ ra tới, thì ngõ nhỏ phía đông bỗng toát ra luồng yêu khí, bị thần thức của Lý Dục Thần nắm bắt được.
Anh nhìn thoáng qua hướng đó, bên kia nhân khí rất vượng, ắt hẳn là một khu nhà đông đúc.
Một nơi đầy nhân khí như thế lại có yêu khí, điều này cũng khiến anh rất bất ngờ.
Thủ đô được xưng là nơi ngọa hổ tàng long, một đầu bếp cũng có thể là Đệ Nhất Đao thủ đô, một kẻ ăn mày cũng có thể là Tông Sư, chẳng lẽ không có người hàng yêu trừ mà?
Lý Dục Thần nhận ra, hình như con yêu tinh đó đang theo dõi bọn họ.
Anh vẫn không có hành động gì, vừa đáp xuống đất đã nói cười cùng mọi người rời đi.
Ngõ nhỏ bên kia có mấy người đang đánh cờ, Lý Dục Thần giả làm khách du lịch hỏi thăm.
Đầu tiên là hỏi về tình hình nhà cửa của nhà họ Lý, cũng gần giống với những gì Trương Diễm Diễm nghe ngóng được, không có gì mới lạ.
Lý Dục Thần bèn chỉ vào con ngõ phía đông, hỏi: “Bên đó là gì thế ạ?”
Mọi người nhìn theo hướng anh chỉ, nói: “Trước kia nó cũng là một tòa nhà lớn, nhưng bây giờ thành nơi ở tập trung rồi, nhiều người sinh sống ở đó lắm đếm không xuể. Nhưng mà đằng sau lại có một cái miếu Hoàng Đại Tiên, vào đó có thể xin sâm, linh lắm, mọi người có thể vào đó xin thử xem”.
Miếu Hoàng Đại Tiên?
Lý Dục Thần có thể đoán được phần nào thứ mà thần thức của anh vừa phát hiện được lúc nãy.
Trong truyền thuyết dân gian có hồ, hoàng, bạch, liễu, hôi tổng cộng ngũ tiên.
Trong đó Bạch Tiên thì trong nhà Lý Dục Thần có một con.
Hoàng, chính là chồn vàng, người dân thường gọi là Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên có địa vị sánh ngang với Hồ Tiên, người dân thường thắp nhang tế bái nên cũng hay hiển linh, có rất nhiều nơi lập ra cả miếu Hoàng Đại Tiên.
Từ đó, có thể nói địa vị của Hoàng Đại Tiên đã vượt qua cả Hồ Tiên, nói là đứng đầu ngũ tiên cũng không ngoa tí nào.
Chương 363: Quẻ sâm mất chữ
Hoàng Đại Tiên có miếu và chồn vàng bình thường cũng khác nhau, có thể hưởng được nhang khói của nhân gian, hơn nữa cũng không cần lo bị tiên nhân nóng tính nào đó đi ngang chém cho một kiếm.
Không có người tu hành nào đi hủy hoại miếu thờ ở dân gian, phá hủy tín ngưỡng của dân chúng cả.
Trừ khi Hoàng Đại Tiên đó bị ngu, không thèm hương khói, đi làm những chuyện thương thiên hại lý gì đó.
Đoàn người Lý Dục Thần băng qua ngõ nhỏ, đi mấy vòng mới tới được ngôi miếu Hoàng Đại Tiên kia.
Miếu thì đúng là có miếu thật nhưng mà nó quá nhỏ, còn không to bằng một căn phòng kề trong nhà họ Lý.
Xem ra ở thủ đô tấc đất tấc vàng này, Hoàng Đại Tiên cũng không thể ở một căn nhà quá lớn.
Vào trong miếu, chỉ có một mảnh sân nhỏ, trong sân có lư hương to, bên trong cũng có cắm nhang, sương khói lượn lờ.
Bên trong nữa chính là thần điện thờ Hoàng Đại Tiên.
Tượng thần tất nhiên là hình người, cầm phất trần trong tay, râu dài bay bay, hướng mắt đang nhìn xuống chỗ người quỳ lạy.
Nếu có người quỳ lạy ở đó, thì ngẩng đầu lên sẽ thấy gương mặt hiền từ với đôi mắt tối đen đó, như thể bên trong đó có linh hồn.
Lý Dục Thần dùng thần thức đảo qua, yêu khí đang trốn dưới tượng thần, chắc là chồn vàng đang trốn trong lòng đất dưới chân tượng thần.
Cửa đại điện có một cái bàn, đằng sau bàn có một người trông như nữ đạo sĩ đang ngáp ngắn ngáp dài, thấy có người vào mới ngồi thẳng dậy.
“Các vị, đến xin sâm sao? Linh lắm đấy”, đạo cô không chờ họ lên tiếng hỏi đã lên tiếng, mèo khen mèo dài đuôi.
Trên bàn là một ống sâm, bên cạnh là tấm biển, trên đó viết: Xin sâm 10 đồng, giải sâm 30 đồng.
Giá cả cũng phải chăng, cũng thích hợp với nhu cầu của người dân bình thường.
Xem ra, Hoàng Đại Tiên này cũng không phô trương gì.
Lý Dục Thần cười đi tới, cầm ống sâm.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương vốn không thèm ngó tới cũng tròn mắt, tò mò nhìn anh.
Lý Dục Thần đi tới trước tượng thần, đứng trước tượng Hoàng Đại Tiên, bắt đầu lắc ống sâm.
Cùng với tiếng vang ào ào, một quẻ sâm từ trong ống rơi xuống đất.
Lý Dục Thần cúi xuống nhặt lên, nhìn thoáng qua, xoay người đưa cho đạo cô biết về sâm.
Đạo cô nhận lấy, nhỏ giọng đọc:
“Đứa trẻ mồ côi phía nam vạn dặm tìm về, lá thu bay bay khắp sân. Ai cho mượn thêm một cơn gió…”
Bỗng nhiên “ồ” lên một tiếng, giật mình nói: “Cái này, tại sao câu cuối lại không còn nữa?”
Chuyện là, trên quẻ sân đó có bốn câu thơ, mà quẻ sân của Lý Dục Thần cầu được chỉ còn ba câu, câu cuối đã biến thành một khoảng trắng.
Đây không phải là do Lý Dục Thần cố tình, mà là Hoàng Đại Tiên kia đang tác oai tác quái.
Lý Dục Thần xin sâm thì chẳng dùng tới thần thông gì, chỉ như một người bình thường, dùng lực tay để lắc ống sâm, để quẻ sâm của chính mình rơi ra.
Một nơi xin sâm linh nghiệm như thế này, đều có đạo lý riêng của nó.
Chẳng hạn như miếu Hoàng Đại Tiên này, người thường xin sâm thì Hoàng Đại Tiên có thể dùng đạo hạnh tu hành của mình để quan sát mệnh số cùng với tinh thần và mặt mũi của người xin sâm, cũng căn cứ theo đó để cho một quẻ sâm thích hợp.
Thế nên, trên thực tế quẻ sâm không tự rơi ra, mà là Hoàng Đại Tiên ban cho.
Xin sâm cần một chữ “cầu”, cũng từ đó mà ra.
Đó cũng là lý do tại sao miếu nhỏ ở dân gian thường linh nghiệm hơn những nơi thờ cúng Phật Tổ Tam Thanh.
Phật Tổ Tam Thanh đâu có rảnh để tới cho bạn quẻ sâm.
Lý Dục Thần chỉ muốn xem coi Hoàng Đại Tiên này rốt cuộc có pháp lực tới đâu, có thể cho anh quẻ sâm thế nào.
Từ quẻ sâm đó có thể thấy, Hoàng Đại Tiên cũng có chút tài mọn.
“Đứa trẻ mồ côi phía nam vặn dặm tìm về, lá thu bay bay khắp sân…”
Hai câu này cũng thích hợp với tình cảnh của Lý Dục Thần lúc này.
Câu cuối cùng biến mất, có thể thấy là do Hoàng Đại Tiên cố tình xóa đi.
Cũng không rõ là do nó thấy câu cuối không mấy thích hợp với mệnh số của Lý Dục Thần, hay là không thể nhìn thấy số mệnh của anh, nên dứt khoát xóa đi, chỉ nói đoạn đầu, không nói đến tương lai.
Đạo cô hết sức khó hiểu, liếc mắt nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Thí chủ, anh chưa đủ thành tâm rồi, xin lại một lần nữa đi”.
Lý Dục Thần nói: “Xin sâm thì làm gì có chuyện xin lại, quẻ này, giải giúp tôi đi”.
Chương 364: Hoàng Đại Tiên
Đạo cô nói: “Sâm này tôi không giải được”.
Lý Dục Thần nói: “Giải không được thì đi hỏi ông chủ nhà mình xem, tôi đi trước, tối tôi lại đến”.
Đạo cô nói: “Ở đây ban đêm không đi ra ngoài”.
Lý Dục Thần vẫn xoay người rời đi.
Đạo cô nhìn theo bóng lưng mấy người kia đi: “Này, anh còn chưa trả tiền đấy!”
Miếu rất nhỏ, chỉ trong nháy mắt, người đã ra đến cửa.
Đạo cô đứng dậy muốn đuổi theo, ngẫm lại thấy người ta cũng chỉ xin cái sâm, còn không giải được, đuổi theo thì cùng lắm cũng chỉ đòi được mười đồng, thôi bỏ đi.
Đạo cô thở dài, lại ngồi xuống, cầm quẻ sâm kia lên xem.
“Gì thế này!”, đạo cô vô cùng kinh ngạc: “Tại sao trên này lại có chữ rồi?”
Trên đó xuất hiện thêm một hàng chữ: Là lúc sóng gió của rồng và hổ nổi lên.
Toàn bộ quẻ sâm đã biến thành:
Đứa trẻ mồ côi phía nam vạn dặm tìm về.
Lá thu bay bay khắp sân.
Ai cho mượn thêm một cơn gió.
Là lúc sóng gió giữa rồng và hổ nổi lên.
……
Nhờ sự dẫn dắt của sư phụ Vinh, đoàn người lại đi dạo khắp các con ngõ lớn ngõ nhỏ của thủ đô, đến một nhà hàng rất nổi tiếng để ăn cơm.
Lý Dục Thần cảm thấy món ăn ở đây còn không bằng món do sư phụ Vinh nấu.
Sư phụ Vinh luôn miệng than thở, nói năm đó đầu bếp nơi này cũng là một cao thủ Vinh Môn, bàn về vai vế thì ông ta còn phải gọi một tiếng sư thúc, sau đó cũng bị Trương Điên đánh chết.
Nói tới đó, bữa cơm cũng trở nên nặng nề hơn.
Vội vàng ăn xong, sư phụ Vinh lại dẫn mọi người đi dạo chợ đêm, ăn tối, mãi đến tận đêm khuya mới quay về khách sạn.
Lý Dục Thần nói vài câu, bảo mọi người đi nghỉ ngơi sớm rồi ra ngoài, trở về nhà cũ của nhà họ Lý.
Xung quanh nhà họ Lý về đêm là một mảnh tĩnh mịch.
Con ngõ nhỏ trông có vẻ sâu hun hút.
Lý Dục Thần chậm rãi đi qua con ngõ, nhảy lên tường, đáp xuống sân nhà.
Xuyên qua những vách tường ngăn, đi dọc quanh hành lang một vòng rồi trở về chính giữa, xuyên qua cửa hông, đi vào trong đại viện thứ hai.
Hoa quế trong viện đang nở, gió lạnh thổi qua khiến cả sân ngát hương.
Ánh trăng chiếu vào trong sân, trút xuống vầng sáng trông như Dao Trì.
Lý Dục Thần lẳng lặng đứng, cảm nhận sự kêu gọi sâu bên trong huyết mạch của mình.
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:
“Cậu là ai? Tại sao lại tới nơi này?"
Lý Dục Thần xoay người, thấy một người trông giống bức tượng trong miếu Hoàng Đại Tiên như đúc đứng dưới giàn hoa.
Lý Dục Thần suýt chút nữa bật cười.
Đạo hạnh của tên này được đấy, còn mạnh hơn cả Bạch Kinh Kinh, hóa hình được một nửa, nửa hư nửa thực.
Buồn cười nhất là cái dáng vẻ này chẳng những giống hệt miếu Hoàng Đại Tiên, quan trọng nhất là cho xin thêm chút máu thịt được không, chứ cái gì mà trông như bức tượng đang đi vậy.
“Không ngoan ngoãn ngồi trong miếu để hương nhang khói đi, ra ngoài đây làm gì vậy?”, Lý Dục Thần cười nói.
“Đây là địa bàn của ta".
Phất trần của Hoàng Đại Tiên run lên, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đáng tiếng là mặt không khác gì con tò he, hơn nữa còn trông giống lừa đảo, trông hết sức buồn cười.
“Đây rõ ràng là nhà tôi, sao lại thành địa bàn của mấy người vậy?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Nhà cậu?”, Hoàng Đại Tiên hừ lạnh: “Cậu họ gì?”
“Tôi họ Lý”, Lý Dục Thần đáp.
Hoàng Đại Tiên lặng người đi một lúc, mượn ánh trăsng để quan sát anh một lát, bỗng nhiên nhướng mày quát: “Hai mươi năm trước nhà họ Lý đã không còn người rồi, ở đâu ra thằng nhóc giả mạo người nhà họ Lý, muốn chết hả!”
Dứt lời, phất trần vung lên, sợi phất trần bỗng dài ra, lặng lẽ mang theo hơi thở của ăn mày quấn lấy Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng nghiêng người, giơ tay bắt lấy phất trần.
Hoàng Đại Tiên cười lạnh một tiếng, cổ tay run lên, sợi tơ trên phất trần bỗng dài ra thêm mấy tấc, quấn lấy cổ tay Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần thoáng giật mình, tiểu yêu này có pháp lực không tệ, chắc là cũng tu hành nhiều năm rồi, có thể nó biết chuyện xảy ra năm đó.
Anh vẫn bình tĩnh, mặc cho phất trần kéo bay về phía Hoàng Đại Tiên.
Đến gần thì Lý Dục Thần đột nhiên nhíu mày.
Bởi vì anh phát hiện trên người Hoàng Đại Tiên có chút ma khí, lúc nãy do yêu khí che lấp nên anh mới không phát hiện.
Tại sao trên người yêu quái lại có ma khí?
Chỉ có một khả năng, đó là nó tu luyện ma công.
Chẳng lẽ nó có liên quan đến án diệt môn của nhà họ Lý năm đó, chính là bóng ma mà anh gặp được ở Tiền Đường?
Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần cũng không do dự nữa, cổ tay đảo qua, cầm sợi phất trần, pháp lực chạy dọc theo sợi phất trần, tay kia thì vươn ra khóa cổ Hoàng Đại Tiên.
Hoàng Đại Tiên giãy dụa mấy cái vẫn không thoát được, dáng vẻ sợ hãi, không ngờ mình chỉ mới đánh một chiêu đã bại.
“Nói, ngươi là yêu quái ở đâu tới? Chuyện hai mươi năm trước, có phải do ngươi làm không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hai mươi năm trước? Hai mươi năm trước ta còn chưa tới đây!”
Chương 365: Chiêu trò
Hoàng Đại Tiên nói xong thì hai mắt chợt đảo quanh, cơ thể bỗng chùng xuống.
Tay Lý Dục Thần đang cầm tay nó cũng trở nên căng lên, lại chộp vào khoảng không, trên tay chỉ còn một đống bùn dinh dính, mà Hoàng Đại Tiên thì đã rầm một tiếng, đổ ầm xuống.
Nhìn xuống đất, có thêm một đống bùn, mà tay phải Lý Dục Thần thì có thêm một đống lông đuôi.
A, Lý Dục Thần cười không thành tiếng, con yêu quái này, hóa hình chưa được nên trét thêm một đống bùn quanh người mình, thảo nào nó chỉ có thể biến thành dáng vẻ trong miếu, không thể đắp vào thêm chút máu thịt nào.
Hoàng Đại Tiên làm kim thiền thoát xác, sau khi thoát thì độn thổ bỏ trốn.
Sao Lý Dục Thần có thể để nó trốn thoát, anh dậm chân, mặt đất run lên một cái, ngũ hành châm trong tay bay ra, hóa thành những mũi nhọn cắm xuống đất, bày ra một cái trận trong bán kính mấy chục mét.
Lần trước ở Tiền Đường, ma đầu kia thoát đi quá nhanh, lần này anh đuổi bắt Hoàng Đại Tiên, chắc chắn sẽ không thất thủ nữa.
Hơn nữa ma ảnh là vô hình, nhưng Hoàng Đại Tiên lại là thực thể, dưới lòng đất không thể chạy quá nhanh.
Hoàng Đại Tiên bị nhốt trong trận pháp, cắm đầu chạy một hồi thì phát hiện mình không thoát được, bị một dẫm của Lý Dục Thần chấn động suýt chút nữa bị thương.
Vội vàng chui lên khỏi mặt đất, hiện ra bản thể một con chồn vàng khổng lồ, như một con heo nhỏ.
“Ăn cho lắm vào rồi béo ị ra như thế, ngày thường chắc cũng hay đến nhà dân trộm đồ ăn lắm nhỉ?”, Lý Dục Thần cười lạnh nói.
“Ta khinh!”, chồn vàng nổi điên lên nói: “Ông đây ăn cơm bằng bản lĩnh, mọi người thắp hương cho ta, ta giữ bình an cho khu này, cậu cứ đi vòng quanh đây hỏi thăm xem, ai nói ta không tốt?”
Á à, lại còn cáu kỉnh cơ!
Hiếm thấy đấy, thường thì chồn vàng có bản tính xảo trá gian dối, lẽ ra lúc này phải quỳ xuống xin tha rồi lại thong thả nghĩ cách trốn, sao anh chỉ mới nói nó trộm đồ đã nổi giận như thế rồi?
“Nếu mi chỉ là một con yêu quái thì chắc là tôi đây cũng tin đấy, nhưng mi lại học ma công, rơi vào ma đạo, còn dám vọng ngôn nói mình bảo đảm một vùng bình an hả?”
“Hừ, cái gì mà rơi vào ma đạo, loài người đúng là miệng thì lúc nào cũng quyền tự do, quyền được sống, trong đầu thì mơ tưởng đến da lông của bọn ta, yêu đan của bọn ta, có đối xử ngang hàng với bọn ta bao giờ chưa? Hôm nay rơi vào tay cậu, muốn chém muốn giết hay róc thịt gì thì cứ làm, đừng có lấy cái cớ trừ ma vệ đạo đó ra làm lá chắn!”
Lý Dục Thần khá là bất ngờ, con yêu tinh này còn biết được rất nhiều, nói được cả một tràng.
Nhưng cũng chính những lời đó khiến anh cảm thấy con yêu quái này không đơn giản như vậy.
“Được, tôi sẽ thay trời hành đạo, trừ con yêu ma này!”
Lý Dục Thần hừ lạnh, tay nhấc lên, kiếm khí ngũ hành lướt qua, nhắm thẳng vào chồn vàng.
Sát khí lan ra khắp bốn phía.
Chồn vàng thấy kiếm kề cổ thì đột nhiên đứng dậy như người, hai tay chắp lại, gương mặt béo ú trở nên ngốc ngốc ngu ngu, nhe răng nói: “Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!”
Sự thay đổi bất ngờ đó khiến Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt, nó trở mặt cũng nhanh đấy chứ?
“Thượng tiên muốn biết điều gì, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả”, chồn vàng vừa lạy Lý Dục Thần, mắt lại đảo quanh.
“Thế thì ta hỏi mi, chuyện ma quái trong tòa nhà này có phải do mi đang giở trò không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hà hà, phải, là tôi, nhưng tôi không hại người”, chồn vàng nói.
“Giả ma dọa người mà còn nói không hại ai hả!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.
Chồn vàng hoảng sợ, nằm dài xuống đất dập dầu với Lý Dục Thần.
“Thượng tiên tha mạng! Do tôi muốn hù dọa những người đó, để họ cút đi, tôi có một nơi yên tĩnh. Thượng tiên, tôi nói thật đấy, nếu có nửa câu lừa dối thì sẽ bị trời đánh!”
Nó vừa dập đầu vừa thề thốt, đầu đập xuống thì cái mông đột nhiên thả rắm.
Rắm vừa nổ thì không khác gì quả bóng bay nổ ầm một cái.
Trong nháy mắt, làn sương màu vàng nhạt đã tràn ngập nửa sân.
Lý Dục Thần vội vàng lấy áo ra che, hăng hái lùi về phía sau bên ngoài giàn hoa, mới thoát khỏi làn khói thối này.
Dù vậy, mũi anh vẫn ngửi được cái mùi thối không sao tả nổi.
Lý Dục Thần buột miệng mắng thầm: Má, quên mất con này có thể thả rắn thối!
Thả rắm chính là một thủ đoạn bỏ trốn đặc biệt của loài chồn vàng này, loại thành tinh như con này thì rắm đánh ra còn ghê gớm hơn, một khi dính phải thì mùi thối đó dính trên người một năm chưa chắc đã hết.
Chồn vàng tranh thủ lúc Lý Dục Thần trốn khói rắm của nó để chuồn mất dạng.
Lý Dục Thần nhìn làn sương thối tràn đầy sân trước mặt, lắc đầu.
Nếu không xử lý thứ này thì e là sau này sân chắc mọc nổi một ngọn cỏ.
Nơi này từng là nhà của nhà họ Lý, tất nhiên anh không thể bỏ mặc được.
Bèn vung tay áo lên, gió mát thổi qua cuồn cuộn.
Cơn gió cuốn quanh trọng sân, hóa thành lốc xoáy nhỏ, cuốn hết tất cả khói vào trong.
Trong sân xuất hiện thêm một cột khói màu vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lý Dục Thần khoát tay, lốc xoáy cũng bay lên trời như rắn phi thiên.
Bay lên một độ cao nhất định mới ầm ầm tan đi.
Nhìn hải đường và hoa quế trong sân vẫn như thế, Lý Dục Thần mới phủi ống tay áo nhảy ra khỏi tường nhà.
Anh cũng không sốt ruột, dọc theo con ngõ nhỏ u ám, anh đi tới ngôi miếu Hoàng Đại Tiên bé xíu.
Tất nhiên ban đêm ngôi miếu không có ai trông chừng, nhang trong lư hương đã tàn, chỉ còn một đống tro.
Lý Dục Thần chậm rãi đi vào đại điện, nhìn về phía tượng thần Hoàng Đại Tiên.
Đúng lúc này, tượng thần đột nhiên mở miệng:
“Má, anh bày cái trận trong này từ khi nào thế? Mau thả tôi ra? Thả ông đây ra! Ông đây quyết chiến với mấy người!"