-
Chương 357-359
Chương 357: Trò chơi mèo và chuột
Sau khi Ngô Đồng Cư trải qua thời gian ngắn đông vui náo nhiệt, hiện giờ đã yên tĩnh trở lại.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đi học đại học ở Tiền Đường, Lâm Vân cũng về trường cấp ba, chỉ có cuối tuần mới có nửa ngày đến luyện võ.
Còn đám người chị Mai, vốn là cao thủ, sau khi được Lý Dục Thần chỉ điểm, phần nhiều là tự tu luyện lĩnh ngộ.
Dạo này việc kinh doanh của quán Giang Hồ vô cùng phát triển, cũng khiến họ bận rộn hơn.
Những ngày bình thường, Ngô Đồng Cư ngoại trừ Lý Dục Thần và Bạch Kinh Kinh, chỉ còn lại Hứa Quốc Lập và dì Tình.
Có Hứa Quốc Lập trông nhà, dì Tình phụ trách nấu ăn dọn nhà, Bạch Kinh Kinh hộ pháp, Lý Dục Thần bắt đầu bế quan.
Trước khi đến thủ đô, anh cần tiêu hóa những cảm ngộ hồng trần trong thời gian gần đây.
Ngoài ra, cũng phỉa luyện chế một vài loại thuốc và bùa chú mang theo bên người, đề phòng lúc cần đến.
Trước khi bế quan, anh đến nhà họ Lâm một chuyến.
Vừa hay Lang Dụ Văn cũng có mặt ở nhà họ Lâm, anh ta cùng Lâm Thu Thanh báo cáo với Lý Dục Thần tìn hình cuộc chiến thương trường gần đây.
“Hai ngày nay nhà họ Viên đột nhiên tổng tấn công”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói: “Tất cả chiến tuyến của chúng ta đang nói rất gấp, dòng tiền đã đứt, chiến thuật giật gấu vá vai cũng không kéo dài được bao lâu nữa. Không biết tại sao, lần này nhà họ Viên tấn công gần như không tính đến giá thành, xem ra là muốn nuốt gọn chúng ta”.
Lang Dụ Văn nói: “Cùng vừa hay cho thấy, nhà họ Viên đã rất gấp, chỉ cần chúng ta vượt qua sóng gió lần này, có lẽ có thể tìm được đường sống trong cõi chết”.
“Nhưng chúng ta vượt qua sóng gió lần này bằng cách nào?”, Lâm Thu Thanh hỏi: “Thực lực của nhà họ Viên lớn gấp mười lần chúng ta, chúng ta lại bị họ cô lập, gia tộc và thế lực khác hoặc là đầu quân cho nhà họ Viên, hoặc là thờ ơ đứng xem, bây giờ chúng ta bốn bề khốn đốn”.
Cơ thể hơi gầy của Lang Dụ Văn ngồi thẳng lưng, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt bên miệng, khẽ hút một hơi. Lúc hút thuốc, cái mũi giật theo thói quen, kéo theo kính mắt trên sống mũi khẽ động, phía sau mắt kính là đôi mắt sâu của anh ta.
“Cần điều chỉnh chiến thuật một chút”.
Lang Dụ Văn nhả ra một lần khói thuốc, khói tỏa ra, phủ mờ mắt kính của anh ta, nhưng không che được hào quang lóe lên trong mắt anh ta.
Sau đó, anh ta nói ra một loạt sách lược liên quan đến điều chỉnh kinh doanh và điều động vốn, Lâm Thu Thanh nghe mà gật đầu liên tục.
Lý Dục Thần không hiểu kinh doanh, cho nên như vịt nghe sấm.
Anh cũng không quan tâm những việc này, tóm lại có Lang Dụ Văn ở đây, lại thêm Lâm Thu Thanh giỏi về phòng thủ, có lẽ là cộng sự tốt nhất.
Từ xưa người làm chuyện lớn, quan trọng nhất là biết dùng người, phải biết người khéo dùng, dùng người thì không nghi ngờ.
Đợi Lang Dụ Văn và Lâm Thu Thanh bàn bạc xong, Lý Dục Thần chỉ hỏi một vấn đề: “Có thể trụ được bao lâu?”
“Nếu nhà họ Viên không sơ suất, nhiều nhất hai tháng. Nếu nhà họ Viên xảy ra sơ suất, tôi có một loạt kế hoạch phản kích, sẽ khiến họ trả cái giá đủ khiến họ hối hận”.
Lang Dụ Văn đẩy kính mắt, trong mắt lóe lên ý hận, giống như tướng quân trên chiến trường, nhìn thấy sơ hở của quân địch.
“Đương nhiên”, Lang Dụ Văn chuyển mũi nhọn, nhìn sang Lý Dục Thần: “Nếu không có hỗ trợ, thì không đủ để thay đổi kết quả cuối cùng. Con chuột có thể cắn ngược lại con mèo, nhưng mãi mãi không thể nào cắn chết”.
Lâm Thu Thanh hơi bất mãn về việc Lang Dụ Văn so sánh nhà họ Lâm như con chuột, nhng lại không thể phản bác.
Trên thực tế, so với nhà họ Viên, nhà họ Lâm là chuột đấu mèo.
Trong đầu Lý Dục Thần đột nhiên nhớ đến bộ phim hoạt hình từng xem hồi nhỏ, một con mèo luôn đuổi một con chuột.
Lúc đó, anh là ông nội sống trong đại viện rác rưởi, ti vi cũng là nhặt từ đống sắt vụn về, vì không có đường dây, chỉ có thể lắp ăng ten, bắt được một kênh mờ mờ. Sau đó bố của Đinh Hương không biết lấy đâu ra cái chảo, lập tức có thể bắt được rất nhiều kênh.
Anh và Mã Sơn thường xuyên nằm nhà Đinh Hương xem tivi, vì xem hoạt hình, còn quên cả ăn cơm, còn bị ông nội đánh đòn.
Trò chơi mèo và chuột vẫn luôn diễn ra, mãi mãi cũng không ngừng.
Anh lại nhớ đến ác ma ghé thân trên người Viên Thế Kiệt.
Ai là mèo, ai mà chuột đây?
Chỉ là một so sánh nhỏ, Lý Dục Thần định thần lại, cười nói: “Có thể trụ được hai tháng là được. Hai người yên tâm, lúc nào không rụ được, tôi sẽ ra tay”.
Lang Dụ Văn không hỏi nhiều, chỉ nhìn anh một cái. Ánh mắt có vẻ hiếu kỳ, có kỳ vọng, đương nhiên, cũng có tin tưởng.
Chương 358: Con bà hai
Tuy Lâm Thu Thanh nghi hoặc nhiều hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tương lai của nhà họ Lâm cũng chỉ gửi gắm vào cậu con rể này thôi
Thậm chí ông ta hơi lo lắng, dù sao danh phận con rể này vẫn chưa chính thức, Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần mau chóng kết hôn, dù sao dựa vào một tờ giấy hôn ước đó thì có bao nhiêu sức ràng buộc chứ? Lỡ như ngày nào đó con rể thay lòng, nhà họ Lâm chẳng phải sẽ nguy hiểm ư?
Nghe báo cáo kinh doanh mang tính tượng trưng, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ nhà họ Lâm.
Hiện giờ khuôn mặt Lâm Thượng Nghĩa đã hồng hào rạng rỡ, tinh thần phơi phới.
Nhìn thấy Lý Dục Thần, liên tục khen thuốc thật linh nghiệm.
“Dục Thần à, tôi cảm thấy lại trở về hồi trẻ, bây giờ cho dù có con hổ, tôi cũng dám đi liều một phen! Ha ha ha…”
Lâm Thượng Nghĩa cười hào sảng.
Người nhà họ Lâm cũng đều rất vui.
Chỉ có Lý Dục Thần biết, Lâm Thượng Nghĩa không còn nhiều thời gian.
Bây giờ ông cụ hoàn toàn dựa vào dược lực của đan Hồi Nguyên, và chân khí của Lý Dục Thần truyền vào trong cơ thể của cụ ấy.
Lý Dục Thần đã hứa với Lâm Thượng Nghĩa, nhất định sẽ cho ông cụ nhìn thấy khoảnh khắc anh và Lâm Mộng Đình đính hôn.
Nghiêm Tuệ Mẫn đích thân xuống bếp, làm một bàn ăn thịnh soạn đầy đủ thanh đạm.
Lý Dục Thần và nhà họ Lâm cùng vui vẻ ăn một bữa, ngay cả Lâm Vân cũng được gọi về, cũng coi là cảm nhận được một chút thoải mái và vui vẻ trong không khí căng thẳng nhiều ngày.
Trong bữa ăn, Lý Dục Thần phát hiện Trần Văn Học thích góp vui không đến, bèn hỏi Lang Dụ Văn.
Lang Dụ Văn nói Trần Văn Học về Thân Châu rồi, lúc đi hình như rất gấp, có lẽ là chuyện gia đình.
Lý Dục Thần cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lang Dụ Văn không biết cố ý hay vô tình nhắc một câu:
“Đừng thấy anh Trần bình thường cười hi hi ha ha, thực ra rất cố gắng đấy. Chẳng còn cách nào, xuất thân con bà hai mà, địa vị ở nhà họ Trần không bằng các cậu khác”.
Lý Dục Thần ngẩn người.
Xuất thân con bà hai?
Chẳng phải là con riêng sao?
Lang Dụ Văn hình như nhìn ra điều nhi hoặc của Lý Dục Thần, nói: “Mẹ của Văn Học không gả vào nhà họ Trần, hồi nhỏ Văn Học ở cùng mẹ, sau này mới được ông cụ Trần nhận về. Mẹ anh ta đến nay vẫn không chịu gả vào nhà họ Trần”.
Cuối cùng Lý Dục Thần đã hiểu tại sao Trần Văn Học luôn không chịu thua, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài bất cần đời của anh ta, thì ra là vì mẹ anh ta.
Anh có thể tưởng tượng, một cậu con trai con bà hai có địa vị thế nào ở nhà họ Trần, bất cứ lúc nào, trong lòng anh ta chắc chắn luôn nghĩ, hông thể để mẹ mất mặt.
“Chú Lang, chú thân quen với người nhà họ Trần, nếu Văn Học có rắc rối gì, chú nhất định phải nói với tôi đấy”.
Lý Dục Thần biết rõ con người Trần Văn Học, bề ngoài cười hi ha, trong lòng kiêu ngạo, gặp chuyện sẽ không nhờ vả người khác.
Lang Dụ Văn nói với Lý Dục Thần những chuyện này, đương nhiên cũng hy vọng Lý Dục Thần có thể giúp Trần Văn Học.
Anh ta có thể theo Trần Văn Học đến thành phố Hòa, cho thấy quan hệ giữa họ không tầm thường.
Thấy Lý Dục Thần chủ động nhắc, Lang Dụ Văn cười vui vẻ: “Có lẽ không có chuyện lớn gì, nếu có, tôi nhất định nói với anh”.
Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn tiếp đãi chu đáo, ngoại trừ ông cụ, bà ta chăm sóc Lý Dục Thần nhất.
Vừa gắp tức ăn lấy canh cho Lý Dục Thần, vừa ra sức hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon lắm, ngon lắm!”
Lý Dục Thần thừa nhận bà Lâm nấu ăn rất ngon, tuy không bằng tay nghề đầu bếp của sư phụ Vinh, nhưng các món ăn thường ngày tinh tế, hương vị rất tuyệt.
Bà Lâm thấy Lý Dục Thần thích ăn, cười tươi như hoa.
“Cậu thích ấy à, đợi cậu và Mộng Đình thành thần, ngày nào tôi cũng làm cho cậu ăn!”
Lý Dục Thần bất giác hơi lúng túng, sao lại nhắc đến chuyện thành thân rồi.
Lâm Thu Thanh nhắc nhở nói: “Xem bà nói kìa, thanh niên người ta phải sống với nhau, một bà lão ngày nào cũng đi theo là sao hả”.
Bà Lâm bất mãn nói: “Ông che tôi già hả? Hừ! Ông chê tôi, con rể không chê, sau này, tôi sống cùng con gái con rể, ông cứ ở đó mà ghen tức đi!”
Bà ta nói vậy khiến cả nhà cười ồ lên.
Lý Dục Thần cũng không nhịn được cười.
Chương 359: Chuẩn bị
Bế quan bảy ngày, Lý Dục Thần từ trong phòng bước ra, cảm thấy bầu không khí tươi mát đến lạ.
Bầu trời sáng trong như gương, dường như có thể nhìn xuyên qua cả bầu trời.
Cơ thể sảng khoái không thể nói thành lời, sự biến hóa kỳ diệu đang diễn ra.
Lý Dục Thần biết, cánh cửa Tiên Thiên đã mở ra, một chân đã đứng trước cửa, chỉ còn chờ một cơ duyên, chỉ cần một chút sức mạnh nữa là có thể bước qua được.
Cơ duyên là thứ không thể vội vàng được, đến lúc thì tự nhiên nó sẽ đến thôi.
Bạch Kinh Kinh vẫn đứng chờ bên ngoài, thấy Lý Dục Thần ra thì vui mừng nói: “Chúc mừng sư phụ xuất quan!”
Lý Dục Thần thấy Bạch Kinh Kinh mặc bộ váy trắng xinh đẹp như tiên giáng trần, lắc đầu nói: “Mày còn chưa đến lúc hóa hình, dùng hóa thuật thì cũng chỉ tạo được hư ảnh mà thôi, vẫn có sự khác biệt với con người nên cẩn thận có Tiên Nhân đi ngang qua lại tưởng mày là yêu tinh rồi đánh chết”.
Bạch Kinh Kinh lè lưỡi, cực kỳ quyến luyến biến lại dáng vẻ con nhím, nhỏ giọng than thở: “Thì người ta vốn là yêu tinh mà!”
Lý Dục Thần mỉm cười, Bạch Kinh Kinh nói đúng, nó vốn là yêu tinh, sao lại bảo tưởng nó là yêu tinh, Tiên Nhân mà đi ngang qua thì không cần biết nó là yêu tinh gì, chỉ cần gặp là tiễn luôn.
“Sư phụ, khi nào tôi mới có thể hóa hình?”, Bạch Kinh Kinh hỏi.
Lý Dục Thần nói: “Yêu hóa thành hình người, ngoài gia tăng tu vi thì còn phải xem cả cơ duyên. Cơ duyên của mày chưa tới, tạm thời cứ tu luyện, gia tăng cảnh giới pháp lực lên, cơ duyên đến thì tự nhiên sẽ hóa thành hình người”.
Con nhím có chút khó chịu dựng thẳng gai lên, bực bội nhưng không nói.
“Với lại, đừng có gọi tao là sư phụ”, Lý Dục Thần lại nói: “Tao có duyên với mày, nhưng tao không phải là người đã điểm hóa cho mày, nên không thể làm sư phụ mày được”.
“À, tôi biết rồi, cậu Lý!", nhím nhỏ đồng ý, đi dọc theo chân tường ra ngoài sân, đến chỗ táng cây ngô đồng ngoan ngoãn tu luyện.
Biết Lý Dục Thần xuất quan, Mã Sơn đã sớm chờ bên ngoài, Lang Dụ Văn và Lâm Thu Thanh cũng tới.
Dì Tình đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về những gì đã xảy ra mấy ngày nay.
Trong vòng bảy ngày qua, ngoài cuộc chiến ngày càng trở nên dữ dội của nhà họ Viên và nhà họ Lâm, thì cũng không có chuyện gì lớn.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương vẫn bình an đi học.
Trần Văn Học vần còn ở Thân Châu, Lang Dụ Văn cũng không nói gì nhiều, tức là không có chuyện gì lớn.
Món ăn dì Tình làm cũng không tệ, nhưng so với bà Lâm thì có vẻ còn hơi sơ sài, thiếu đi sự chăm chút, lại có thêm mùi vị thôn quê.
Không thể nói rõ món của ai ngon hơn, chỉ có thể nói là món họ nếu đều có hương vị riêng.
Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần lại thấy khó hiểu, tại sao người mẹ vợ tương lai vẫn luôn nhiệt tình với mình lại không thấy tới?
Hỏi Lâm Thu Thanh thì mới biết được Nghiêm Tuệ Mẫn đã quay về nhà mẹ đẻ ở thành phố Mai.
“Nhà họ Nghiêm xảy ra chút chuyện”, Lâm Thu Thanh thở dài nói: “Haiz, thật ra cũng do chúng ta làm liên lụy. Bố vợ tôi là người sống tình nghĩa, không chịu đoạn tuyệt quan hệ với nhà ta, nhưng nhà họ Nghiêm cũng vì thế nên chịu đả kích, việc kinh doanh xuống dốc không phanh, ông ấy cũng vì thế nên bệnh không dậy nổi”.
Lý Dục Thần cau mày nói: “Là nhà họ Viên làm ư?”
“Cũng không hẳn là nhà họ Viên đích thân ra tay, nhưng không thể thoát khỏi liên quan tới họ. Cậu cũng biết rồi đó, bây giờ cả tỉnh Nam Giang này chẳng có ai xem trọng nhà họ Lâm chúng ta, biết bao nhiêu người đang chờ cười vào mặt chúng ta, cũng có kẻ bỏ thêm đá xuống giếng. Những kẻ từng đối đầu với nhà họ Nghiêm lại chả mượn cơ hội này để đánh sâu vào mới lạ, vừa có thể báo được thù, còn có thể lấy lòng nhà họ Viên”.
Lâm Thu Thanh cười tự giễu: “Đó gọi là cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ thì người đẩy!”
Lý Dục Thần gật đầu, khỏi cần phải nói đến trần thế, dù là Đạo Môn Tiên Tông thì những chuyện đó cũng không có ít?
“Cần cháu hỗ trợ thì bác cứ nói với cháu một tiếng”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Thu Thanh biết anh có y thuật rất giỏi, cười nói: “Chuyện này tôi có nghĩ tới, nhưng khi đó cậu còn đang bế quan mà. Nhưng hôm nay tôi nghe Tuệ Mẫn gọi về nói ông cụ đã khá hơn nhiều, chắc là không có vấn đề gì”.
Lý Dục Thần nói: “Sắp tới cháu phải đến thủ đô một chuyến, khi cháu không có ở đây, có chuyện gì quan trọng thì bác có thể đến Tiền Đường tìm Hồ Sư Ước của Đồng Khánh Đường, nói tên cháu, chắc là ông ấy sẽ nể mặt đôi phần”.
“Ông Hồ ư?”
Sau khi Ngô Đồng Cư trải qua thời gian ngắn đông vui náo nhiệt, hiện giờ đã yên tĩnh trở lại.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương đi học đại học ở Tiền Đường, Lâm Vân cũng về trường cấp ba, chỉ có cuối tuần mới có nửa ngày đến luyện võ.
Còn đám người chị Mai, vốn là cao thủ, sau khi được Lý Dục Thần chỉ điểm, phần nhiều là tự tu luyện lĩnh ngộ.
Dạo này việc kinh doanh của quán Giang Hồ vô cùng phát triển, cũng khiến họ bận rộn hơn.
Những ngày bình thường, Ngô Đồng Cư ngoại trừ Lý Dục Thần và Bạch Kinh Kinh, chỉ còn lại Hứa Quốc Lập và dì Tình.
Có Hứa Quốc Lập trông nhà, dì Tình phụ trách nấu ăn dọn nhà, Bạch Kinh Kinh hộ pháp, Lý Dục Thần bắt đầu bế quan.
Trước khi đến thủ đô, anh cần tiêu hóa những cảm ngộ hồng trần trong thời gian gần đây.
Ngoài ra, cũng phỉa luyện chế một vài loại thuốc và bùa chú mang theo bên người, đề phòng lúc cần đến.
Trước khi bế quan, anh đến nhà họ Lâm một chuyến.
Vừa hay Lang Dụ Văn cũng có mặt ở nhà họ Lâm, anh ta cùng Lâm Thu Thanh báo cáo với Lý Dục Thần tìn hình cuộc chiến thương trường gần đây.
“Hai ngày nay nhà họ Viên đột nhiên tổng tấn công”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói: “Tất cả chiến tuyến của chúng ta đang nói rất gấp, dòng tiền đã đứt, chiến thuật giật gấu vá vai cũng không kéo dài được bao lâu nữa. Không biết tại sao, lần này nhà họ Viên tấn công gần như không tính đến giá thành, xem ra là muốn nuốt gọn chúng ta”.
Lang Dụ Văn nói: “Cùng vừa hay cho thấy, nhà họ Viên đã rất gấp, chỉ cần chúng ta vượt qua sóng gió lần này, có lẽ có thể tìm được đường sống trong cõi chết”.
“Nhưng chúng ta vượt qua sóng gió lần này bằng cách nào?”, Lâm Thu Thanh hỏi: “Thực lực của nhà họ Viên lớn gấp mười lần chúng ta, chúng ta lại bị họ cô lập, gia tộc và thế lực khác hoặc là đầu quân cho nhà họ Viên, hoặc là thờ ơ đứng xem, bây giờ chúng ta bốn bề khốn đốn”.
Cơ thể hơi gầy của Lang Dụ Văn ngồi thẳng lưng, ngón tay kẹp điếu thuốc đặt bên miệng, khẽ hút một hơi. Lúc hút thuốc, cái mũi giật theo thói quen, kéo theo kính mắt trên sống mũi khẽ động, phía sau mắt kính là đôi mắt sâu của anh ta.
“Cần điều chỉnh chiến thuật một chút”.
Lang Dụ Văn nhả ra một lần khói thuốc, khói tỏa ra, phủ mờ mắt kính của anh ta, nhưng không che được hào quang lóe lên trong mắt anh ta.
Sau đó, anh ta nói ra một loạt sách lược liên quan đến điều chỉnh kinh doanh và điều động vốn, Lâm Thu Thanh nghe mà gật đầu liên tục.
Lý Dục Thần không hiểu kinh doanh, cho nên như vịt nghe sấm.
Anh cũng không quan tâm những việc này, tóm lại có Lang Dụ Văn ở đây, lại thêm Lâm Thu Thanh giỏi về phòng thủ, có lẽ là cộng sự tốt nhất.
Từ xưa người làm chuyện lớn, quan trọng nhất là biết dùng người, phải biết người khéo dùng, dùng người thì không nghi ngờ.
Đợi Lang Dụ Văn và Lâm Thu Thanh bàn bạc xong, Lý Dục Thần chỉ hỏi một vấn đề: “Có thể trụ được bao lâu?”
“Nếu nhà họ Viên không sơ suất, nhiều nhất hai tháng. Nếu nhà họ Viên xảy ra sơ suất, tôi có một loạt kế hoạch phản kích, sẽ khiến họ trả cái giá đủ khiến họ hối hận”.
Lang Dụ Văn đẩy kính mắt, trong mắt lóe lên ý hận, giống như tướng quân trên chiến trường, nhìn thấy sơ hở của quân địch.
“Đương nhiên”, Lang Dụ Văn chuyển mũi nhọn, nhìn sang Lý Dục Thần: “Nếu không có hỗ trợ, thì không đủ để thay đổi kết quả cuối cùng. Con chuột có thể cắn ngược lại con mèo, nhưng mãi mãi không thể nào cắn chết”.
Lâm Thu Thanh hơi bất mãn về việc Lang Dụ Văn so sánh nhà họ Lâm như con chuột, nhng lại không thể phản bác.
Trên thực tế, so với nhà họ Viên, nhà họ Lâm là chuột đấu mèo.
Trong đầu Lý Dục Thần đột nhiên nhớ đến bộ phim hoạt hình từng xem hồi nhỏ, một con mèo luôn đuổi một con chuột.
Lúc đó, anh là ông nội sống trong đại viện rác rưởi, ti vi cũng là nhặt từ đống sắt vụn về, vì không có đường dây, chỉ có thể lắp ăng ten, bắt được một kênh mờ mờ. Sau đó bố của Đinh Hương không biết lấy đâu ra cái chảo, lập tức có thể bắt được rất nhiều kênh.
Anh và Mã Sơn thường xuyên nằm nhà Đinh Hương xem tivi, vì xem hoạt hình, còn quên cả ăn cơm, còn bị ông nội đánh đòn.
Trò chơi mèo và chuột vẫn luôn diễn ra, mãi mãi cũng không ngừng.
Anh lại nhớ đến ác ma ghé thân trên người Viên Thế Kiệt.
Ai là mèo, ai mà chuột đây?
Chỉ là một so sánh nhỏ, Lý Dục Thần định thần lại, cười nói: “Có thể trụ được hai tháng là được. Hai người yên tâm, lúc nào không rụ được, tôi sẽ ra tay”.
Lang Dụ Văn không hỏi nhiều, chỉ nhìn anh một cái. Ánh mắt có vẻ hiếu kỳ, có kỳ vọng, đương nhiên, cũng có tin tưởng.
Chương 358: Con bà hai
Tuy Lâm Thu Thanh nghi hoặc nhiều hơn, nhưng cũng không hỏi nhiều, xảy ra nhiều chuyện như vậy, tương lai của nhà họ Lâm cũng chỉ gửi gắm vào cậu con rể này thôi
Thậm chí ông ta hơi lo lắng, dù sao danh phận con rể này vẫn chưa chính thức, Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần mau chóng kết hôn, dù sao dựa vào một tờ giấy hôn ước đó thì có bao nhiêu sức ràng buộc chứ? Lỡ như ngày nào đó con rể thay lòng, nhà họ Lâm chẳng phải sẽ nguy hiểm ư?
Nghe báo cáo kinh doanh mang tính tượng trưng, Lý Dục Thần đi thăm Lâm Thượng Nghĩa, ông cụ nhà họ Lâm.
Hiện giờ khuôn mặt Lâm Thượng Nghĩa đã hồng hào rạng rỡ, tinh thần phơi phới.
Nhìn thấy Lý Dục Thần, liên tục khen thuốc thật linh nghiệm.
“Dục Thần à, tôi cảm thấy lại trở về hồi trẻ, bây giờ cho dù có con hổ, tôi cũng dám đi liều một phen! Ha ha ha…”
Lâm Thượng Nghĩa cười hào sảng.
Người nhà họ Lâm cũng đều rất vui.
Chỉ có Lý Dục Thần biết, Lâm Thượng Nghĩa không còn nhiều thời gian.
Bây giờ ông cụ hoàn toàn dựa vào dược lực của đan Hồi Nguyên, và chân khí của Lý Dục Thần truyền vào trong cơ thể của cụ ấy.
Lý Dục Thần đã hứa với Lâm Thượng Nghĩa, nhất định sẽ cho ông cụ nhìn thấy khoảnh khắc anh và Lâm Mộng Đình đính hôn.
Nghiêm Tuệ Mẫn đích thân xuống bếp, làm một bàn ăn thịnh soạn đầy đủ thanh đạm.
Lý Dục Thần và nhà họ Lâm cùng vui vẻ ăn một bữa, ngay cả Lâm Vân cũng được gọi về, cũng coi là cảm nhận được một chút thoải mái và vui vẻ trong không khí căng thẳng nhiều ngày.
Trong bữa ăn, Lý Dục Thần phát hiện Trần Văn Học thích góp vui không đến, bèn hỏi Lang Dụ Văn.
Lang Dụ Văn nói Trần Văn Học về Thân Châu rồi, lúc đi hình như rất gấp, có lẽ là chuyện gia đình.
Lý Dục Thần cũng không nghĩ nhiều, nhưng Lang Dụ Văn không biết cố ý hay vô tình nhắc một câu:
“Đừng thấy anh Trần bình thường cười hi hi ha ha, thực ra rất cố gắng đấy. Chẳng còn cách nào, xuất thân con bà hai mà, địa vị ở nhà họ Trần không bằng các cậu khác”.
Lý Dục Thần ngẩn người.
Xuất thân con bà hai?
Chẳng phải là con riêng sao?
Lang Dụ Văn hình như nhìn ra điều nhi hoặc của Lý Dục Thần, nói: “Mẹ của Văn Học không gả vào nhà họ Trần, hồi nhỏ Văn Học ở cùng mẹ, sau này mới được ông cụ Trần nhận về. Mẹ anh ta đến nay vẫn không chịu gả vào nhà họ Trần”.
Cuối cùng Lý Dục Thần đã hiểu tại sao Trần Văn Học luôn không chịu thua, hoàn toàn khác với vẻ bề ngoài bất cần đời của anh ta, thì ra là vì mẹ anh ta.
Anh có thể tưởng tượng, một cậu con trai con bà hai có địa vị thế nào ở nhà họ Trần, bất cứ lúc nào, trong lòng anh ta chắc chắn luôn nghĩ, hông thể để mẹ mất mặt.
“Chú Lang, chú thân quen với người nhà họ Trần, nếu Văn Học có rắc rối gì, chú nhất định phải nói với tôi đấy”.
Lý Dục Thần biết rõ con người Trần Văn Học, bề ngoài cười hi ha, trong lòng kiêu ngạo, gặp chuyện sẽ không nhờ vả người khác.
Lang Dụ Văn nói với Lý Dục Thần những chuyện này, đương nhiên cũng hy vọng Lý Dục Thần có thể giúp Trần Văn Học.
Anh ta có thể theo Trần Văn Học đến thành phố Hòa, cho thấy quan hệ giữa họ không tầm thường.
Thấy Lý Dục Thần chủ động nhắc, Lang Dụ Văn cười vui vẻ: “Có lẽ không có chuyện lớn gì, nếu có, tôi nhất định nói với anh”.
Bà Lâm, Nghiêm Tuệ Mẫn tiếp đãi chu đáo, ngoại trừ ông cụ, bà ta chăm sóc Lý Dục Thần nhất.
Vừa gắp tức ăn lấy canh cho Lý Dục Thần, vừa ra sức hỏi: “Có ngon không?”
“Ngon lắm, ngon lắm!”
Lý Dục Thần thừa nhận bà Lâm nấu ăn rất ngon, tuy không bằng tay nghề đầu bếp của sư phụ Vinh, nhưng các món ăn thường ngày tinh tế, hương vị rất tuyệt.
Bà Lâm thấy Lý Dục Thần thích ăn, cười tươi như hoa.
“Cậu thích ấy à, đợi cậu và Mộng Đình thành thần, ngày nào tôi cũng làm cho cậu ăn!”
Lý Dục Thần bất giác hơi lúng túng, sao lại nhắc đến chuyện thành thân rồi.
Lâm Thu Thanh nhắc nhở nói: “Xem bà nói kìa, thanh niên người ta phải sống với nhau, một bà lão ngày nào cũng đi theo là sao hả”.
Bà Lâm bất mãn nói: “Ông che tôi già hả? Hừ! Ông chê tôi, con rể không chê, sau này, tôi sống cùng con gái con rể, ông cứ ở đó mà ghen tức đi!”
Bà ta nói vậy khiến cả nhà cười ồ lên.
Lý Dục Thần cũng không nhịn được cười.
Chương 359: Chuẩn bị
Bế quan bảy ngày, Lý Dục Thần từ trong phòng bước ra, cảm thấy bầu không khí tươi mát đến lạ.
Bầu trời sáng trong như gương, dường như có thể nhìn xuyên qua cả bầu trời.
Cơ thể sảng khoái không thể nói thành lời, sự biến hóa kỳ diệu đang diễn ra.
Lý Dục Thần biết, cánh cửa Tiên Thiên đã mở ra, một chân đã đứng trước cửa, chỉ còn chờ một cơ duyên, chỉ cần một chút sức mạnh nữa là có thể bước qua được.
Cơ duyên là thứ không thể vội vàng được, đến lúc thì tự nhiên nó sẽ đến thôi.
Bạch Kinh Kinh vẫn đứng chờ bên ngoài, thấy Lý Dục Thần ra thì vui mừng nói: “Chúc mừng sư phụ xuất quan!”
Lý Dục Thần thấy Bạch Kinh Kinh mặc bộ váy trắng xinh đẹp như tiên giáng trần, lắc đầu nói: “Mày còn chưa đến lúc hóa hình, dùng hóa thuật thì cũng chỉ tạo được hư ảnh mà thôi, vẫn có sự khác biệt với con người nên cẩn thận có Tiên Nhân đi ngang qua lại tưởng mày là yêu tinh rồi đánh chết”.
Bạch Kinh Kinh lè lưỡi, cực kỳ quyến luyến biến lại dáng vẻ con nhím, nhỏ giọng than thở: “Thì người ta vốn là yêu tinh mà!”
Lý Dục Thần mỉm cười, Bạch Kinh Kinh nói đúng, nó vốn là yêu tinh, sao lại bảo tưởng nó là yêu tinh, Tiên Nhân mà đi ngang qua thì không cần biết nó là yêu tinh gì, chỉ cần gặp là tiễn luôn.
“Sư phụ, khi nào tôi mới có thể hóa hình?”, Bạch Kinh Kinh hỏi.
Lý Dục Thần nói: “Yêu hóa thành hình người, ngoài gia tăng tu vi thì còn phải xem cả cơ duyên. Cơ duyên của mày chưa tới, tạm thời cứ tu luyện, gia tăng cảnh giới pháp lực lên, cơ duyên đến thì tự nhiên sẽ hóa thành hình người”.
Con nhím có chút khó chịu dựng thẳng gai lên, bực bội nhưng không nói.
“Với lại, đừng có gọi tao là sư phụ”, Lý Dục Thần lại nói: “Tao có duyên với mày, nhưng tao không phải là người đã điểm hóa cho mày, nên không thể làm sư phụ mày được”.
“À, tôi biết rồi, cậu Lý!", nhím nhỏ đồng ý, đi dọc theo chân tường ra ngoài sân, đến chỗ táng cây ngô đồng ngoan ngoãn tu luyện.
Biết Lý Dục Thần xuất quan, Mã Sơn đã sớm chờ bên ngoài, Lang Dụ Văn và Lâm Thu Thanh cũng tới.
Dì Tình đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện về những gì đã xảy ra mấy ngày nay.
Trong vòng bảy ngày qua, ngoài cuộc chiến ngày càng trở nên dữ dội của nhà họ Viên và nhà họ Lâm, thì cũng không có chuyện gì lớn.
Lâm Mộng Đình và Đinh Hương vẫn bình an đi học.
Trần Văn Học vần còn ở Thân Châu, Lang Dụ Văn cũng không nói gì nhiều, tức là không có chuyện gì lớn.
Món ăn dì Tình làm cũng không tệ, nhưng so với bà Lâm thì có vẻ còn hơi sơ sài, thiếu đi sự chăm chút, lại có thêm mùi vị thôn quê.
Không thể nói rõ món của ai ngon hơn, chỉ có thể nói là món họ nếu đều có hương vị riêng.
Nghĩ tới đây, Lý Dục Thần lại thấy khó hiểu, tại sao người mẹ vợ tương lai vẫn luôn nhiệt tình với mình lại không thấy tới?
Hỏi Lâm Thu Thanh thì mới biết được Nghiêm Tuệ Mẫn đã quay về nhà mẹ đẻ ở thành phố Mai.
“Nhà họ Nghiêm xảy ra chút chuyện”, Lâm Thu Thanh thở dài nói: “Haiz, thật ra cũng do chúng ta làm liên lụy. Bố vợ tôi là người sống tình nghĩa, không chịu đoạn tuyệt quan hệ với nhà ta, nhưng nhà họ Nghiêm cũng vì thế nên chịu đả kích, việc kinh doanh xuống dốc không phanh, ông ấy cũng vì thế nên bệnh không dậy nổi”.
Lý Dục Thần cau mày nói: “Là nhà họ Viên làm ư?”
“Cũng không hẳn là nhà họ Viên đích thân ra tay, nhưng không thể thoát khỏi liên quan tới họ. Cậu cũng biết rồi đó, bây giờ cả tỉnh Nam Giang này chẳng có ai xem trọng nhà họ Lâm chúng ta, biết bao nhiêu người đang chờ cười vào mặt chúng ta, cũng có kẻ bỏ thêm đá xuống giếng. Những kẻ từng đối đầu với nhà họ Nghiêm lại chả mượn cơ hội này để đánh sâu vào mới lạ, vừa có thể báo được thù, còn có thể lấy lòng nhà họ Viên”.
Lâm Thu Thanh cười tự giễu: “Đó gọi là cây đổ bầy khỉ tan, tường đổ thì người đẩy!”
Lý Dục Thần gật đầu, khỏi cần phải nói đến trần thế, dù là Đạo Môn Tiên Tông thì những chuyện đó cũng không có ít?
“Cần cháu hỗ trợ thì bác cứ nói với cháu một tiếng”, Lý Dục Thần nói.
Lâm Thu Thanh biết anh có y thuật rất giỏi, cười nói: “Chuyện này tôi có nghĩ tới, nhưng khi đó cậu còn đang bế quan mà. Nhưng hôm nay tôi nghe Tuệ Mẫn gọi về nói ông cụ đã khá hơn nhiều, chắc là không có vấn đề gì”.
Lý Dục Thần nói: “Sắp tới cháu phải đến thủ đô một chuyến, khi cháu không có ở đây, có chuyện gì quan trọng thì bác có thể đến Tiền Đường tìm Hồ Sư Ước của Đồng Khánh Đường, nói tên cháu, chắc là ông ấy sẽ nể mặt đôi phần”.
“Ông Hồ ư?”