-
Chương 352-356
Chương 352: Xuân sắc vô biên
“Ông ấy đang bế quan, lần này xuất quan, chắc chắn có thể đàn áp phe Liễu Kim Sinh, trở thành đệ nhất tông sư Nam Giang!”, Viên Thiên Lãng kiêu ngạo nói.
“Vậy thì tốt, nhà họ Viên chúng ta đã lâu không náo nhiệt rồi, đợi Hà Tông Sư xuất quan, đón ông ấy đến, bày mấy bàn tiệc chúc mừng”, Viên Thọ Sơn nói.
“Được, tất cả nghe theo bố sắp xếp. Bố, con xử lý tên nhóc này trước, chúng ta lại ôn chuyện cũ”.
Viên Thọ Sơn gật đầu: “Thiên Lãng, tên nhóc này có chút tà môn, con phải cẩn thận”.
“Hừ, tên xấu xa, sao đủ xỉa răng!”
Viên Thiên Lãng cười lạnh lùng, quay người đối diện Lý Dục Thần.
“Nhóc con, chính mày, ngông cuồng nói muốn san bằng nhà họ Viên?”
Nói xong, chân khí bùng phát, từ trên xuống dưới sát ý bừng bừng, không khí xung toàn thân dường như ngưng kết, ngay cả cơn gió từ từ thổi đến cũng dừng lại.
Nhưng trong sát ý, chỉ có một chút sinh khí, lan rộng ra trong ánh trăng.
Cái cây đó, nụ hoa đó, ánh trăng đó, đều sinh động hẳn lên.
Viên Thọ Sơn kinh ngạc: “Đây… đây là tuyệt chiêu của Hà Tông Sư, xuân sắc vô biên! Không ngờ, Thiên Lãng đã đột phá hóa kình đỉnh phong, gần tới được ngưỡng cửa tông sư! Gia môn có phúc! Liệt tổ liệt tông hiển linh rồi!”
Lý Dục Thần cũng khá bất ngờ, Viên Thiên Lãng này đúng là rất được, hình như còn hơn Vương Tông Sinh đó một bậc.
Xem ra, hắn mới do Viên Thọ Sơn sinh ra.
“Cậu nhóc, chịu chết đi!”
Viên Thiên Lãng đẩy hai tay về phía trước, một xuân sắc, ẩn chứa sát ý, tỏa ra xung quanh Lý Dục Thần.
Ánh trăng như bạc, nhưng mỗi một ánh trăng đều như một thanh kiếm, đâm về phía Lý Dục Thần.
Cảnh tượng này, ngay cả tay súng tỉa mai phục phía xa cũng cảm thấy đáng sợ, nếu không phải dày dặn kinh nghiệm, e rằng lúc này sớm đã rớt xuống từ trên cây hoặc trên mái nhà, càng đừng nói vững vàng nắm cò súng.
Lý Dục Thần cũng thầm khen ngợi trong lòng.
Hà Trường Xuân không hổ là tông sư, có thể dạy ra được đồ đệ như này.
“Tiếc là, người mà anh đối đầu lại là tôi”.
Trong hàng vạn tầng sát cơ, Lý Dục Thần giơ tay, khẽ nắm lại.
Lần này, trời đất tối sầm, thời gian như ngừng trôi.
Trong đầu của mọi người dường như nge thấy tiếng rắc rắc vỡ tan.
Xuân sắc vô biên, còn cả sát ý vô biên, toàn bộ vỡ tan trong cái nắm tay nhẹ của Lý Dục Thần.
“Làm sao có thể!”
Viên Thiên Lãng trố mắt há hốc miệng.
“Mày…. Mày là tông sư?”
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Ầy, các người đều cho rằng tôi luyện võ, nhưng tôi tu tiên mà!”
Đương nhiên Viên Thiên Lãng không tin những lời này, chỉ cho rằng Lý Dục Thần cố ý chế nhạo anh ta.
Cơ thể hắn ta lắc lư lảo đảo, phụt một cái phun ra máu tươi.
Xuân sắc vô biên, là tinh hoa tuyệt học của cả đời tông sư Hà Trường Xuân.
Là đệ tử đắc ý nhất của Hà Trường Xuân, Viên Thiên Lãng đã học được, nhưng võ công vẫn không đủ để anh ta điều khiển chiêu thức cường mạnh như này.
Hôm nay trước mặt bố và anh cả, hắn cũng có ý thể hiện ra, thi triển không hề giữ lại gì.
Vốn cho rằng có thể dễ dàng giết chết đối thủ, không ngờ lại bị dễ dàng phá giải.
Lần này, khiến Viên Thiên Lãng chịu phản phệ mạnh, lục phủ ngũ tạng đều chấn động, nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Viên Thọ Sơn vội vàng bay lên trước, đỡ lấy Viên Thiên Lãng.
“Thiên Lãng! Thiên Lãng, con không sao chứ?”
Chỉ thấy Viên Thiên Lãng nhắm chặt đôi mắt, lộ ra vẻ vô cùng đau khổ.
Viên Thọ Sơn rất hận, nhà họ Viên khó khăn lắm mới có một anh tài trời sinh, chưa đến bốn mươi tuổi, đã đột phá hóa kình đỉnh phong, thậm chí chạm đến ngưỡng cửa tông sư.
Lần này trọng thương, không biết phải bao nhiêu năm nữa mới có thể hồi phục.
“Lý Dục Thần!”
Viên Thọ Sơn nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh với micro treo trước ngực: “Nổ súng!”
Các tay bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối cùng bóp cò.
Từ bốn hướng trước bên trái, truocs bên phải, phía sau bên trái, phía sau bên phải Lý Dục Thần, lần lượt có bốn viên đạn bay đến.
Toàn bộ sức chú ý của Lý Dục Thần đều đặt lên phía trước anh, cũng chính là trên mái nhà của căn khu nhà cao nhất bên trong cổng lớn biệt thự.
Ở đó có một khẩu súng bắn tỉa công phá.
Loại đạn này, đủ để bắn xuyên tấm thép xe tăng.
Lý Dục Thần tập trung toàn bộ tinh thần, chân khí nổi lên từ trong mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể, xung quanh anh hình thành một tấm chắn.
Cùng lúc giơ tay, bàn tay giơ về phía trước.
Chương 353: Chuyện hôm nay giải quyết thế nào
Bốn viên đạn bình thường bắt đầu giảm tốc độ ở chỗ cách anh hơn mười mét, cuối cùng dừng ở chỗ cách cơ thể anh hai mét, rồi xoay tròn tại chỗ.
Còn viên đạn tấn công đến từ chính diện, mang theo động năng khổng lồ, đập lên tấm ngăn chân khí của anh.
Không khí dao động một hồi.
Trong tai của mọi người xuất hiện tiếng gào thét chói tai.
Viên đạn đâm phá tấm chắn, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách đầu ngón tay của Lý Dục Thần chưa đến hai tấc, xoay tròn tại chỗ.
Viên Thọ Sơn sững sờ, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi như gặp phải ma.
Anh thực sự có thể cản được đạn ư!
Còn là người không?
Chẳng lẽ vừa nãy cậu ta nói thật, cậu ta không biết võ công, nhưng cậu ta là tiên!
Trong lúc Viên Thọ Sơn thất thần, Lý Dục Thần khẽ khum năm đầu ngón tay búng viên đạn bay đi.
Viên đạn dừng lại bên cạnh anh, đột ngột bị búng đi, với tốc độ giống như lúc phi đến, bay ngược trở lại theo đường cũ.
Ở hướng khác vang lên mấy tiếng kêu thảm.
Lý Dục Thần buông tay, nhìn Viên Thọ Sơn nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy cho nhà họ Viên các người một bài học, cho các người đừng giở trò, làm phiền vợ chưa cưới và em gái của tôi đi học, nhưng ông lại chuẩn bị nhiều vũ khí như vậy chỉ để đối phó tôi, vừa nãy còn hạ lệnh nổ súng. Xem ra, món nợ của chúng ta, phải tính lại từ đầu”.
Viên Thọ Sơn hoàn toàn tuyệt vọng.
Gặp phải kẻ địch như vậy, thế gia hào môn gì cũng đều vô dụng.
Ông ta ngửa cổ lên trời than dài: “Trời diệt ta rồi!”
Lý Dục Thần đang định ra tay, đột nhiên, một giọng nói mơ hồ vang lên:
“Dừng tay!”
Sau đó, một luồng sức mạnh cường mạnh cùng với sát ý mãnh liệt nổi lên từ bốn phương tám hướng.
Viên Thọ Sơn liền phấn khởi, vui mừng nói: “Hà tông sư!”
Ruộng đồng mênh mông, rừng cây xào xạc.
Ánh trăng vẫn còn đó, nhưng dường như bị che một lớp ánh mờ tối.
Luồng sức mạnh cường mạnh đó nổi lên như sống biển trong đêm tối tĩnh lặng.
Cuối cùng, ngưng tụ thành một bóng người hư ảo bên trên không trung biệt thự nhà họ Viên.
Dường như bầu trời có một cái máy chiếu, chiếu ra một hình chiếu 3D trong hư không.
Viên Thiên Lãng bị thương nặng cố gắng chống dậy, quỳ bái về hướng hư ảnh đó, miệng gọi: “Sư phụ!”
Viên Thọ Sơn cũng đầy vui mừng.
Tuy ông ta và Hà Trường Xuân là anh em đồng hao, nhưng cũng chưa từng thấy Hà Trường Xuân xuất hiện với diện mạo như vậy.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn hư ảnh.
Không ngờ Hà Trường Xuân đã luyện ra võ hồn.
Võ hồn, là võ đạo luyện đến đỉnh phong, hồn ý cuồn cuộn của võ giả ngưng tụ ra, có thể rời khỏi cơ thể, mang theo uy áp bản thể cường mạnh.
Đã luyện ra võ hồn, cho thấy con đường võ đọa đã đến tận cuối, một chân bước vào tiên thiên.
Đáng tiếc là, nửa nước chân còn lại cực kỳ khó khăn.
Vì luyện võ và tu đạo khác nhau, nếu tu chân giả thân thể không thể thành thánh, cũng có thể chuyên tu dương thần, dứt khoát bỏ thân thể.
Nhưng người luyện võ không thể từ bỏ thân thể, võ hồn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi bản thể như dương thần.
Tuổi thọ của con người có hạn, cuối cùng thân thể sẽ mục rữa.
Lý Dục Thần cảm nhận uy áp mà hồn ý cuồn cuộn của Hà Trường Xuân mang đến, mặt không biến sắc.
“Anh bạn này, có thể nể mặt tôi, mà tha cho người nhà họ Viên không?”
Lúc Hà Trường Xuân lên tiếng, võ hồn đứng trên cao, hiên ngang đón gió, cơ thể to lớn khẽ nghiêng về trước, cho người ta cảm giác áp bức.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, khẽ mỉm cười, nói: “Tại sao tôi phải nể mặt ông?”
“Ấy?”
Hà Trường Xuân hơi bất ngờ, lần đầu tiên thể hiện võ hồn trước người khác, lại không dọa sợ được thanh niên này.
“Anh bạn, chẳng lẽ cậu muốn so siêu với tôi hay sao?”
“Tuy tôi không có thời gian, nhưng nếu công muốn, tôi cũng có thể tiếp ông”, Lý Dục Thần không hề tỏ ra yếu thế: “Chỉ là ông mở miệng ra là nói thể diện, người yêu thể diện như vậy, sợ chẳng may ông bị thua, thì không biết để mặt mũi đi đâu!”
“Ha ha ha!”
Hà Trường Xuân phát ra tràng cười dài, tiếng cười cuồn cuộn ra sóng khí, rừng cây xung quanh đều rung lên.
“Thú vị! Thú vị! Đã rất lâu tôi không nghe được những lời ngông cuồng như vậy. Thấy cậu còn nhỏ tuổi, lại có thể một chiêu đánh bại Thiên Lãng, thực sự hiếm có. Hôm nay tôi còn đang bế quan, thế này đi, một tháng sau, đại hội võ lâm Tiền Đường, tôi sẽ cùng tông sư Liễu Kim Sinh thành phố Vĩnh có một trận quyết đấu, nếu cậu có hứng, cũng có thể đến so tài”.
Lý Dục Thần cười nói: “Một tháng sau là một tháng sau, chuyện hôm nay giải quyết thế nào?”
Chương 354: Điều kiện
Hà Trường Xuân: “Nếu cậu có thể thắng được tôi trong đại hội võ lâm, đương nhiên tôi sẽ không quản chuyện của nhà họ Viên, hơn nữa tôi còn có thể đồng ý thêm với cậu một điều kiện. Nhưng nếu cậu thua tôi, cậu phải bái tôi làm sư, làm đồ đệ của tôi, ân oán giữa cậu và nhà họ Viên xóa bỏ từ đây, thế nào?”
Lý Dục Thần cảm thấy Hà Trường Xuân cũng coi là người thẳng thắn vô tư, không lợi dụng thân phận tông sư của mình và võ lực đàn áp, hơn nữa điều kiện đề ra cũng coi là công bằng.
Bèn nói: “Được, tôi có thể đồng ý với ông, nhưng nhà họ Viên cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
“Ồ?”, Hà Trường Xuân cho rằng anh muốn làm khó nhà họ Viên, không vui nói: “Cậu đừng có được đà lấn tới, có điều kiện gì, nói ra nghe xem”.
“E rằng Hà đại tông sư ông không hiểu ân oán giữa tôi và nhà họ Viên, cũng không có hứng tìm hiểu, tôi không nói nhiều nữa. Tôi chỉ có một điều kiện, nhà họ Lâm đã khiêu chiến với nhà họ Viên, ân oán hai nhà, sẽ giải quyết trên thương trường. Chỉ cần các người không giở trò âm mưu quỷ kế với nhà họ Lâm và bạn bè bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không lấy võ lực đàn áp ông. Nhưng nếu các người còn dám làm bừa…”
Lý Dục Thần nghiêm mắt, nhìn Viên Thọ Sơn: “Tôi sẽ san bằng nhà họ Viên!”
Viên Thọ Sơn thấy Hà Trường Xuân không đàn áp được Lý Dục Thần, trong lòng thực sự sợ hãi.
Dù sao Hà Trường Xuân còn đang bế quan, vì đại hội võ lâm một tháng sau, có lẽ lúc này cũng sẽ không mạo hiểm vì nhà họ Viên.
Huống hồ sau này nhà họ Viên cũng không thể sống đựa vào sự che chở của Hà Trường Xuân.
Ông ta đang cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng Lý Dục Thần sẽ ra yêu cầu hà khắc gì, không ngờ là muốn phân cao thấp trực diện với họ trên thương trường.
Ban đầu Viên Thọ Sơn còn không tin, chẳng lẽ tên nhóc này muốn giở trò gì?
Nhưng bản lĩnh mà hôm nay Lý Dục Thần thể hiện ra, đủ để coi thường quần hùng, trong lòng người như vậy phỉa vô cùng kiêu ngạo, có lẽ sẽ không có âm mưu gì.
Huống hồ có tông sư ở đây.
Viên Thọ Sơn vui mừng trong lòng.
Quyết chiến thương trường, nhà họ Lâm đâu phải là đối thủ của nhà họ Viên?
Đối phương từ bỏ võ lực, chỉ dựa vào thương chiến, có nghĩa là giấu lưỡi đao sắc nhọn nhất đi, chỉ so nắm đấm.
Còn nắm đấm của nhà họ Lâm so với nhà họ Viên, đúng là lấy trứng chọi đá.
“Được, tôi đồng ý với cậu. Cậu yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người nhà họ Viên tôi, tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông nhà họ Lâm và người bên cạnh cậu Lý, chúng ta chỉ so cao thấp trên thương trường, Hà tông sư làm chứng!”
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, hy vọng ông nói được làm được”.
Sau đó sải bước lớn đến trước mặt Viên Thế Kiệt, đưa ngón tay điểm vào giữa đôi lông mày của Viên Thế Kiệt.
Linh hồn của Viên Thế Kiệt bị ma đầu ăn mòn, trong linh hồn còn chút tàn hồn của ác ma này, Lý Dục Thần muốn lấy nó ra, như vậy có thể nắm được thông tin của ác ma này, sau này khi gặp lại mới có thể nhận ra.
Nếu không bóng ma đó vô hình vô dạng, chẳng may lại ghé thân lên người người, rất khó nhận ra.
Viên Nãi Minh dìu con trai kinh hãi: “Cậu muốn làm gì?”
Viên Thọ Sơn cũng kinh hãi nói: “Lý Dục Thần, đã nói không dũng võ đánh người, cậu hối hận sao?”
Lý Dục Thần nói: “Linh hôn của cháu trai bảo bối của ông bị tổn thương, mọi thứ bên trong bị ma khí ăn mòn, phải mau chóng chữa khỏi, nếu không, không sống được lâu.
“Cậu chữa cho nó?”, Viên Nãi Minh tức giận nói: “Tôi thấy cậu muốn hại chết Thế Kiệt phải không?”
Lý Dục Thần rút tay lại, nói: “Thực sự không muốn tôi chữa cho anh ta? Ông đừng hối hận đấy”.
Viên Nãi Minh cau mày nói: “Tiền Đường tự có danh y, việc gì cần cậu chữa! Hừ, cho dù Thế Kiệt chết, tôi cũng sẽ không hối hận!”
Viên Thọ Sơn cau mày, hơi do dự, nhưng Viên Nãi Minh đã nói như vậy, cũng nói: “Không phiền cậu nhọc lòng! Cậu đi đi, chúng tô gặp nhau trên thương trường!”
Lý Dục Thần thấy lòng tốt bị người ta coi thành gan lừa, vậy thì đi thôi.
Dù sao đã lấy được thông tin của bóng ma, Viên Thế Kiệt thích chết thì chết, chết thì càng tốt.
Anh ngẩng đầu nhìn võ hồn của Hà Trường Xuân nói: “Hà tông sư, gặp lại ở đại hội võ lâm”.
“Được, không gặp không về!”
Hà Trường Xuân nói xong, bóng người dần mờ dần, lúc sau đã biến mất trên khong trung biệt thự nhà họ Viên.
Áp lực xung quanh cũng biến mất theo đó.
Lý Dục Thần cũng bỏ đi.
Chỉ còn lại cả nhà họ Viên đứng ở cổng, đối diện với sắc đêm yên tĩnh, dường như đang nằm mơ.
Chương 355: Ánh bình minh
Hồi lâu họ mới định thần lại, dìu Viên Thiên Lãng và Viên Thế Kiệt vào trong biệt thự.
Người của nhà họ Viên đi mời Hồ Sư Ước cũng quay về.
Dù sao cũng là một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, đương nhiên Hồ Sư Ước cũng phải nể mặt, nghe nói sự việc cấp bách, nên đích thân đến.
Tuy Viên Thiên Lãng bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng không đáng ngại, chỉ là kinh mạch tổn thương, võ công tụt một cảnh giới, muốn đột phá tông sư, có lẽ đời này cũng khó.
Nhưng vừa bắt mạch cho Viên Thế Kiệt xong, Hồ Sư Ước lại lắc đầu liên tiếp.
“Ông Viên, không giấu ông, cậu Thế Kiệt tam hồn bị tổn thương, bên trong đều bị thương, khí âm tà ăn sâu vào xương cốt, bệnh này, tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Viên Nãi Minh kinh ngạc nói: “Ông Hồ, ông là quốc y Tiền Đường, thánh thủ Hạnh Lâm, ông nhất định có cách”.
Viên Thọ Sơn thở dài nói: “Ông Hồ, ông cũng không chữa được, xem ra Thế Kiệt phải chịu kiếp nạn này rồi”.
Hồ Sư Ước nói: “Cũng chưa chắc, tôi không thể chữa được, không có nghĩa là người khác không thể chữa được. Tôi giới thiệu một người cho các ông, theo tôi thấy, Hoa Hạ hiện nay, ít nhất ở trong tỉnh Nam Giang, người có thể cứu được cậu Thế Kiệt, cũng chỉ có người này. Nhưng, cậu ta chịu đến hay không, tôi không dám đảm bảo, chỉ có thê xem duyên phận của các ông”.
“Ồ?”, Viên Nãi Minh và Viên Thọ Sơn cùng vui mừng: “Trên thế gian này lại có thần y như vậy, ông Hồ mau nói là ai đi? Chúng tôi đi mời ngay!”
“Cậu ta tên là Lý Dục Thần”.
“Sao lại như vậy?”
Viên Thọ Sơn và Viên Nãi Minh trợn mắt há hốc miệng.
Nhưng thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Sư Ước có uy vọng thế nào trong ngành y, ông ta cũng nói như vậy, đương nhiên không phải là giả.
“Bố, phải làm thế nào?”
Sau khi tiễn Hồ Sư Ước đi, Viên Nãi Minh lo lắng hỏi.
Viên Thọ Sơn mềm nhũn trên ghế, cau chặt mày, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
“Có câu mời thần dễ tiễn thần khó, nhưng thần đã tiến đi, muốn mời lại, sợ rằng càng khó!”
“Nhưng Thế Kiệt phải làm thế nào? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó…”
Viên Nãi Minh đau lòng, không nhịn được nói tiếp.
“Con cũng không thể bảo bố đến nhà họ Lâm quỳ trước tên nhóc đó chứ?”, Viên Thọ Sơn đột nhiên nổi giận nói: “Người là do con đuổi đi, muốn đi thì con tự đi đi!”
Viên Nãi Minh tự biết đó là chuyện không thể.
Nhà họ Viên và nhà họ Lâm đang khai chiến, nếu lúc này đến nhà họ Lâm cầu xin, thì trận chiến thương trường phải đánh thế nào?
Huống hồ, cho dù quỳ trước người ta, người ta cũng chưa chắc chịu đến.
Thấy bố nổi giận, Viên Nãi Minh cúi đầu, không dám nói gì.
“Được rồi”, Viên Thọ Sơn thở dài một tiếng: “Con tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh doanh, bắt đầu từ ngày mai, điều động toàn bộ vốn và lực lượng, không cần phải thận trọng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, đánh sập nhà họ Lâm. Chỉ có đánh sập nhà họ Lâm, chúng ta mới có cơ hội đàm phán, lúc đó, không phải là chúng ta đi cầu xin cậu ta chữa bệnh cho Thế Kiệt, thì là cậu ta đến cầu xin chúng ta”.
Viên Nãi Minh gật đầu: “Bố yên tâm, cậu ta muốn so cao thấp với chúng ta trên thương trường, đúng là si tâm vọng tưởng”.
Bỗng vẫn lo lắng nói: “Nhưng bố à, sức khỏe của Thế Kiệt có thể trụ được không?”
“Cho nên phải nhanh lên!”, Viên Thọ Sơn nói: “Ngoài ra, bố đến Long Hổ Sơn một chuyến, bố dày mặt đi cầu xin Trương Thiên Sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, nếu Trương Thiên Sư chịu xuống núi, Thế Kiệt được cứu rồi, không chừng còn có thể trong họa được phúc, gia nhập Thiên Sư Môn”.
…
Sau khi Lý Dục Thần rời khỏi nhà họ Viên, không lập tức đi tìm Mã Sơn.
Anh biết, Trương Diễm Diễm bị tổn thương tâm hồn quá nặng, rất khó hồi phục, để Mã Sơn ở bên cô ta một lúc đi.
Lúc này đã quá nửa đêm.
Anh thong thả đi dạo trên phố vào nửa đêm.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, từ Thái Dương Thánh Giáo đến ma đạo xuất hiện, rồi đến võ hồn tông sư của Hà Trường Xuân.
Anh như hiểu ra, cứ cảm thấy cánh cửa tiên thiên đã rộng mở.
Đúng lúc này trên bầu trời phía Đông, lóe lên màu trắng bụng cá.
Dưới đường chân trời đó, ẩn chứa ánh bình minh.
Chỉ lúc sau, một vầng mặt trời đỏ sẽ hiện ra, chiếu sáng cả thế giới.
Xem ra là cần phải yên tĩnh bế quan một lúc, để tiêu hóa những điều ngộ ra gần đây.
Nhưng có rất nhiều chuyện khiến Lý Dục Thần không yên tâm.
Lúc này án diệt môn nhà họ Lý, hôm nay đột nhiên có manh mối.
Sau đây, phải tìm được bóng ma đó.
Chương 356: Nhà ma
Nhưng biển người mênh mông, biết tìm ở đâu? Huống hồ thứ đó còn không phải là người.
Ví dụ, trận chiến thương trường nhà họ Lâm và nhà họ Viên, chuyện này là một tay anh gây nên, những chuyện sau này, cũng cần đích thân anh đi làm.
Nếu chỉ dựa vào nhà họ Lâm, mặc dù có thiên tài thương mại Lang Dụ Văn và Trần Văn Học giúp đỡ, cũng không cố trụ được bao lâu.
Sau tối nay, nhà họ Viên chắc chắn sẽ tăng cường đánh nhà họ Lâm, cục diện của nhà họ Lâm sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Nhưng Lý Dục Thần không vội ra tay, bây giờ ra tay quá sớm.
Cứ đợi thêm đã, đợi đến tất cả con bài của nhà họ Viên lộ hết ra, đợi đến khi họ không thể thu tay.
Còn cả đại hội võ lâm, liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Bà dì của Quan Nhã Lệ đã từng là khách quý của nhà họ Lý, bà ta nhất định biết rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lý.
Hôm nay còn đánh cược với Hà Trường Xuân, thực ra cũng tương đương với hẹn chiến đấu.
Còn chị Mai, hình như có chút ân oán không rõ ràng với Liễu Kim Sinh.
Những chuyện này, anh cũng phải kết thúc hết trên đại hội võ lâm.
Ầy, vừa vào hồng trân sâu tựa biển, quả nhiên là chuyện dây dưa không rõ rang.f
Chẳng trách sư phụ nói, mọi khó khăn của người phàm, không phải là cơ duyên tu hành, mà là quyết tâm đoạn tuyệt duyên trần.
Đi dạo một hồi, bình minh ló rạng.
Đấu phố sáng sớm vang lên tiếng bánh xe chở đồ ăn sáng lăn trên đường bê tông.
Cô bán hàng ăn sáng nhanh nhẹn thu dọn xe chở hàng, mở một chiếc bàn gấp, bốn chiếc ghé vuông bằng nhựa.
Một điểm bán đồ ăn sáng tạm thời được dựng lên.
Chỉ lúc sau, hương thơm của quẩy, tào phớ, bún hành lá tỏa ra.
Lý Dục Thần mới nghĩ đến, từ sau buổi trưa hôm qua mình và Lâm Mộng Đình và Đinh Hương ăn một bữa cơm của nhà ăn đại học Nam Giang, thì cũng chưa ăn gì.
Ngửi hương thơm, lập tức thấy bụng đối cồn cào, bèn đi đến, mua một bát vằn thắn, hai cái quẩy, một trứng lá trà, ngồi ăn thích thú ngon lành trên chiếc bàn nhỏ.
Lúc ăn xong, mặt trời đã nhảy ra đường chân trời phía đông, nhuốm đỏ tầng mây cửa bầu trời.
So với mặt trời mọc ở núi Côn Luân, sức thiếu dương dâng trào thiếu hơn một chút, cũng ít hơn mấy phần thuần khiết, nhưng thêm mấy phần ấm áp nhân gian.
Nhìn vẻ thích thú tận hưởng của anh, cô bán hàng hỏi chưa ăn no không, có muốn thêm một suất không.
Lý Dục Thần cười nói không cần.
Cô bán hàng lại nhiệt tình múc cho anh nửa bát cháo, lấy một chiếc quẩy, nói: “Quẩy này rán rồi, dù sao một lúc nữa ăn cũng không ngon nữa, cậu ăn đi, không lấy tiền”.
Lý Dục Thần cảm nhận được ý tốt của cô bán hàng, trong lòng ấm áp.
Dần dần có nhiều người đến ăn sáng, Lý Dục Thần mới đứng lên, lấy điện thoại quét mã trả tiền. Lúc nhập số tiền, anh lén nhập thêm hai số không.
Cô bán hàng đang bận, không chú ý đến tiếng báo nhận tiền.
Lý Dục Thần chậm rãi rời đi.
Con phố sáng sớm rất náo nhiệt đông vui, dòng xe và dòng người qua lại tấp nập có quy luật, dường như trong huyết quản của thành phố này đang có dòng máu lưu chuyển.
Lý Dục Thần rất hiếu kỳ, thành phố không có trái tim, lại có thể điều khiển những ‘dòng máu’ này lưu chuyển có quy luật như vậy.
Dường như cả thành phố cũng có linh hồn, hoặc là như nguyên thần của người tu hành.
Cùng với thành phố được ánh mặt trời gọi dậy, trong cơ thể của Lý Dục Thần cũng có thứ gì đó đang được thức tỉnh.
Cuối cùng Mã Sơn gọi điện đến, sau khi hỏi rõ địa chỉ, liền lái xe đi đón anh.
“Trương Diễm Diễm thế nào rồi?”
Trên đường về thành phố Hòa, Lý Dục Thần hỏi Mã Sơn.
Mã Sơn thở dài một tiếng nói: “Có thể thế nào, nếu nói không sao thì không thể nào, nhưng dù sao vẫn phải sống tiếp”.
“Anh không ở bên cô ta thêm à?”
“Có thể ở bên bao lâu? Đã không thể nào đến với nhau, ở lại thêm cũng không hay, chi bằng để cô ấy một mình đối diện”.
“Không ngờ anh rất hiểu lòng người”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn bĩu môi nói: “Thực ra là cô ấy đuổi tôi đi, lời vừa nãy cũng là cô ấy nói với anh, nhưng anh cảm thấy cô ấy nói đúng”.
Lý Dục Thần không khỏi có cách nhìn khác với Trương Diễm Diễm, tiếc nuối nói: “Tiếc cho một cô gái tốt như vậy, anh không suy nghĩ quay lại với cô ấy thật à?”
Mã Sơn lắc đầu: “Đã không còn cảm giác ban đầu nữa rồi. Thực ra tối qua anh rất mau thuẫn, nhìn cô ấy, rất muốn bảo vệ cô ấy, suýt nữa nói ra những lời như ‘chăm sóc cô ấy cả đời’, cũng may cô ấy nhắc anh, anh cảm thấy, là bạn vẫn tốt hơn”.
“Trong lòng anh có người khác phải không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Ánh mắt Mã Sơn bỗng hơi mơ màng, nói: “Thực ra anh cũng không biết. Thôi, không nói chuyện này nữa. Ồ, đúng rồi, Trương Diễm Diễm nói với anh một chuyện, có liên quan đến nhà họ Lý ở thủ đô, có lẽ em sẽ có hứng thú”.
Mã Sơn kể lại chuyện Trương Diễm Diễm nói với anh cho Lý Dục Thần.
“Khu nhà cũ của nhà họ Lý… nhà đó… nhà ma…”, Lý Dục Thần lẩm bẩm: “Xem ra em phải đến thủ đô một chuyến”.
“Ông ấy đang bế quan, lần này xuất quan, chắc chắn có thể đàn áp phe Liễu Kim Sinh, trở thành đệ nhất tông sư Nam Giang!”, Viên Thiên Lãng kiêu ngạo nói.
“Vậy thì tốt, nhà họ Viên chúng ta đã lâu không náo nhiệt rồi, đợi Hà Tông Sư xuất quan, đón ông ấy đến, bày mấy bàn tiệc chúc mừng”, Viên Thọ Sơn nói.
“Được, tất cả nghe theo bố sắp xếp. Bố, con xử lý tên nhóc này trước, chúng ta lại ôn chuyện cũ”.
Viên Thọ Sơn gật đầu: “Thiên Lãng, tên nhóc này có chút tà môn, con phải cẩn thận”.
“Hừ, tên xấu xa, sao đủ xỉa răng!”
Viên Thiên Lãng cười lạnh lùng, quay người đối diện Lý Dục Thần.
“Nhóc con, chính mày, ngông cuồng nói muốn san bằng nhà họ Viên?”
Nói xong, chân khí bùng phát, từ trên xuống dưới sát ý bừng bừng, không khí xung toàn thân dường như ngưng kết, ngay cả cơn gió từ từ thổi đến cũng dừng lại.
Nhưng trong sát ý, chỉ có một chút sinh khí, lan rộng ra trong ánh trăng.
Cái cây đó, nụ hoa đó, ánh trăng đó, đều sinh động hẳn lên.
Viên Thọ Sơn kinh ngạc: “Đây… đây là tuyệt chiêu của Hà Tông Sư, xuân sắc vô biên! Không ngờ, Thiên Lãng đã đột phá hóa kình đỉnh phong, gần tới được ngưỡng cửa tông sư! Gia môn có phúc! Liệt tổ liệt tông hiển linh rồi!”
Lý Dục Thần cũng khá bất ngờ, Viên Thiên Lãng này đúng là rất được, hình như còn hơn Vương Tông Sinh đó một bậc.
Xem ra, hắn mới do Viên Thọ Sơn sinh ra.
“Cậu nhóc, chịu chết đi!”
Viên Thiên Lãng đẩy hai tay về phía trước, một xuân sắc, ẩn chứa sát ý, tỏa ra xung quanh Lý Dục Thần.
Ánh trăng như bạc, nhưng mỗi một ánh trăng đều như một thanh kiếm, đâm về phía Lý Dục Thần.
Cảnh tượng này, ngay cả tay súng tỉa mai phục phía xa cũng cảm thấy đáng sợ, nếu không phải dày dặn kinh nghiệm, e rằng lúc này sớm đã rớt xuống từ trên cây hoặc trên mái nhà, càng đừng nói vững vàng nắm cò súng.
Lý Dục Thần cũng thầm khen ngợi trong lòng.
Hà Trường Xuân không hổ là tông sư, có thể dạy ra được đồ đệ như này.
“Tiếc là, người mà anh đối đầu lại là tôi”.
Trong hàng vạn tầng sát cơ, Lý Dục Thần giơ tay, khẽ nắm lại.
Lần này, trời đất tối sầm, thời gian như ngừng trôi.
Trong đầu của mọi người dường như nge thấy tiếng rắc rắc vỡ tan.
Xuân sắc vô biên, còn cả sát ý vô biên, toàn bộ vỡ tan trong cái nắm tay nhẹ của Lý Dục Thần.
“Làm sao có thể!”
Viên Thiên Lãng trố mắt há hốc miệng.
“Mày…. Mày là tông sư?”
Lý Dục Thần khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Ầy, các người đều cho rằng tôi luyện võ, nhưng tôi tu tiên mà!”
Đương nhiên Viên Thiên Lãng không tin những lời này, chỉ cho rằng Lý Dục Thần cố ý chế nhạo anh ta.
Cơ thể hắn ta lắc lư lảo đảo, phụt một cái phun ra máu tươi.
Xuân sắc vô biên, là tinh hoa tuyệt học của cả đời tông sư Hà Trường Xuân.
Là đệ tử đắc ý nhất của Hà Trường Xuân, Viên Thiên Lãng đã học được, nhưng võ công vẫn không đủ để anh ta điều khiển chiêu thức cường mạnh như này.
Hôm nay trước mặt bố và anh cả, hắn cũng có ý thể hiện ra, thi triển không hề giữ lại gì.
Vốn cho rằng có thể dễ dàng giết chết đối thủ, không ngờ lại bị dễ dàng phá giải.
Lần này, khiến Viên Thiên Lãng chịu phản phệ mạnh, lục phủ ngũ tạng đều chấn động, nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Viên Thọ Sơn vội vàng bay lên trước, đỡ lấy Viên Thiên Lãng.
“Thiên Lãng! Thiên Lãng, con không sao chứ?”
Chỉ thấy Viên Thiên Lãng nhắm chặt đôi mắt, lộ ra vẻ vô cùng đau khổ.
Viên Thọ Sơn rất hận, nhà họ Viên khó khăn lắm mới có một anh tài trời sinh, chưa đến bốn mươi tuổi, đã đột phá hóa kình đỉnh phong, thậm chí chạm đến ngưỡng cửa tông sư.
Lần này trọng thương, không biết phải bao nhiêu năm nữa mới có thể hồi phục.
“Lý Dục Thần!”
Viên Thọ Sơn nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh với micro treo trước ngực: “Nổ súng!”
Các tay bắn tỉa ẩn nấp trong bóng tối cùng bóp cò.
Từ bốn hướng trước bên trái, truocs bên phải, phía sau bên trái, phía sau bên phải Lý Dục Thần, lần lượt có bốn viên đạn bay đến.
Toàn bộ sức chú ý của Lý Dục Thần đều đặt lên phía trước anh, cũng chính là trên mái nhà của căn khu nhà cao nhất bên trong cổng lớn biệt thự.
Ở đó có một khẩu súng bắn tỉa công phá.
Loại đạn này, đủ để bắn xuyên tấm thép xe tăng.
Lý Dục Thần tập trung toàn bộ tinh thần, chân khí nổi lên từ trong mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể, xung quanh anh hình thành một tấm chắn.
Cùng lúc giơ tay, bàn tay giơ về phía trước.
Chương 353: Chuyện hôm nay giải quyết thế nào
Bốn viên đạn bình thường bắt đầu giảm tốc độ ở chỗ cách anh hơn mười mét, cuối cùng dừng ở chỗ cách cơ thể anh hai mét, rồi xoay tròn tại chỗ.
Còn viên đạn tấn công đến từ chính diện, mang theo động năng khổng lồ, đập lên tấm ngăn chân khí của anh.
Không khí dao động một hồi.
Trong tai của mọi người xuất hiện tiếng gào thét chói tai.
Viên đạn đâm phá tấm chắn, cuối cùng dừng lại ở chỗ cách đầu ngón tay của Lý Dục Thần chưa đến hai tấc, xoay tròn tại chỗ.
Viên Thọ Sơn sững sờ, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi như gặp phải ma.
Anh thực sự có thể cản được đạn ư!
Còn là người không?
Chẳng lẽ vừa nãy cậu ta nói thật, cậu ta không biết võ công, nhưng cậu ta là tiên!
Trong lúc Viên Thọ Sơn thất thần, Lý Dục Thần khẽ khum năm đầu ngón tay búng viên đạn bay đi.
Viên đạn dừng lại bên cạnh anh, đột ngột bị búng đi, với tốc độ giống như lúc phi đến, bay ngược trở lại theo đường cũ.
Ở hướng khác vang lên mấy tiếng kêu thảm.
Lý Dục Thần buông tay, nhìn Viên Thọ Sơn nói: “Vốn dĩ tôi chỉ muốn dạy cho nhà họ Viên các người một bài học, cho các người đừng giở trò, làm phiền vợ chưa cưới và em gái của tôi đi học, nhưng ông lại chuẩn bị nhiều vũ khí như vậy chỉ để đối phó tôi, vừa nãy còn hạ lệnh nổ súng. Xem ra, món nợ của chúng ta, phải tính lại từ đầu”.
Viên Thọ Sơn hoàn toàn tuyệt vọng.
Gặp phải kẻ địch như vậy, thế gia hào môn gì cũng đều vô dụng.
Ông ta ngửa cổ lên trời than dài: “Trời diệt ta rồi!”
Lý Dục Thần đang định ra tay, đột nhiên, một giọng nói mơ hồ vang lên:
“Dừng tay!”
Sau đó, một luồng sức mạnh cường mạnh cùng với sát ý mãnh liệt nổi lên từ bốn phương tám hướng.
Viên Thọ Sơn liền phấn khởi, vui mừng nói: “Hà tông sư!”
Ruộng đồng mênh mông, rừng cây xào xạc.
Ánh trăng vẫn còn đó, nhưng dường như bị che một lớp ánh mờ tối.
Luồng sức mạnh cường mạnh đó nổi lên như sống biển trong đêm tối tĩnh lặng.
Cuối cùng, ngưng tụ thành một bóng người hư ảo bên trên không trung biệt thự nhà họ Viên.
Dường như bầu trời có một cái máy chiếu, chiếu ra một hình chiếu 3D trong hư không.
Viên Thiên Lãng bị thương nặng cố gắng chống dậy, quỳ bái về hướng hư ảnh đó, miệng gọi: “Sư phụ!”
Viên Thọ Sơn cũng đầy vui mừng.
Tuy ông ta và Hà Trường Xuân là anh em đồng hao, nhưng cũng chưa từng thấy Hà Trường Xuân xuất hiện với diện mạo như vậy.
Lý Dục Thần hơi bất ngờ nhìn hư ảnh.
Không ngờ Hà Trường Xuân đã luyện ra võ hồn.
Võ hồn, là võ đạo luyện đến đỉnh phong, hồn ý cuồn cuộn của võ giả ngưng tụ ra, có thể rời khỏi cơ thể, mang theo uy áp bản thể cường mạnh.
Đã luyện ra võ hồn, cho thấy con đường võ đọa đã đến tận cuối, một chân bước vào tiên thiên.
Đáng tiếc là, nửa nước chân còn lại cực kỳ khó khăn.
Vì luyện võ và tu đạo khác nhau, nếu tu chân giả thân thể không thể thành thánh, cũng có thể chuyên tu dương thần, dứt khoát bỏ thân thể.
Nhưng người luyện võ không thể từ bỏ thân thể, võ hồn cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi bản thể như dương thần.
Tuổi thọ của con người có hạn, cuối cùng thân thể sẽ mục rữa.
Lý Dục Thần cảm nhận uy áp mà hồn ý cuồn cuộn của Hà Trường Xuân mang đến, mặt không biến sắc.
“Anh bạn này, có thể nể mặt tôi, mà tha cho người nhà họ Viên không?”
Lúc Hà Trường Xuân lên tiếng, võ hồn đứng trên cao, hiên ngang đón gió, cơ thể to lớn khẽ nghiêng về trước, cho người ta cảm giác áp bức.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn ông ta, khẽ mỉm cười, nói: “Tại sao tôi phải nể mặt ông?”
“Ấy?”
Hà Trường Xuân hơi bất ngờ, lần đầu tiên thể hiện võ hồn trước người khác, lại không dọa sợ được thanh niên này.
“Anh bạn, chẳng lẽ cậu muốn so siêu với tôi hay sao?”
“Tuy tôi không có thời gian, nhưng nếu công muốn, tôi cũng có thể tiếp ông”, Lý Dục Thần không hề tỏ ra yếu thế: “Chỉ là ông mở miệng ra là nói thể diện, người yêu thể diện như vậy, sợ chẳng may ông bị thua, thì không biết để mặt mũi đi đâu!”
“Ha ha ha!”
Hà Trường Xuân phát ra tràng cười dài, tiếng cười cuồn cuộn ra sóng khí, rừng cây xung quanh đều rung lên.
“Thú vị! Thú vị! Đã rất lâu tôi không nghe được những lời ngông cuồng như vậy. Thấy cậu còn nhỏ tuổi, lại có thể một chiêu đánh bại Thiên Lãng, thực sự hiếm có. Hôm nay tôi còn đang bế quan, thế này đi, một tháng sau, đại hội võ lâm Tiền Đường, tôi sẽ cùng tông sư Liễu Kim Sinh thành phố Vĩnh có một trận quyết đấu, nếu cậu có hứng, cũng có thể đến so tài”.
Lý Dục Thần cười nói: “Một tháng sau là một tháng sau, chuyện hôm nay giải quyết thế nào?”
Chương 354: Điều kiện
Hà Trường Xuân: “Nếu cậu có thể thắng được tôi trong đại hội võ lâm, đương nhiên tôi sẽ không quản chuyện của nhà họ Viên, hơn nữa tôi còn có thể đồng ý thêm với cậu một điều kiện. Nhưng nếu cậu thua tôi, cậu phải bái tôi làm sư, làm đồ đệ của tôi, ân oán giữa cậu và nhà họ Viên xóa bỏ từ đây, thế nào?”
Lý Dục Thần cảm thấy Hà Trường Xuân cũng coi là người thẳng thắn vô tư, không lợi dụng thân phận tông sư của mình và võ lực đàn áp, hơn nữa điều kiện đề ra cũng coi là công bằng.
Bèn nói: “Được, tôi có thể đồng ý với ông, nhưng nhà họ Viên cũng phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
“Ồ?”, Hà Trường Xuân cho rằng anh muốn làm khó nhà họ Viên, không vui nói: “Cậu đừng có được đà lấn tới, có điều kiện gì, nói ra nghe xem”.
“E rằng Hà đại tông sư ông không hiểu ân oán giữa tôi và nhà họ Viên, cũng không có hứng tìm hiểu, tôi không nói nhiều nữa. Tôi chỉ có một điều kiện, nhà họ Lâm đã khiêu chiến với nhà họ Viên, ân oán hai nhà, sẽ giải quyết trên thương trường. Chỉ cần các người không giở trò âm mưu quỷ kế với nhà họ Lâm và bạn bè bên cạnh tôi, tôi cũng sẽ không lấy võ lực đàn áp ông. Nhưng nếu các người còn dám làm bừa…”
Lý Dục Thần nghiêm mắt, nhìn Viên Thọ Sơn: “Tôi sẽ san bằng nhà họ Viên!”
Viên Thọ Sơn thấy Hà Trường Xuân không đàn áp được Lý Dục Thần, trong lòng thực sự sợ hãi.
Dù sao Hà Trường Xuân còn đang bế quan, vì đại hội võ lâm một tháng sau, có lẽ lúc này cũng sẽ không mạo hiểm vì nhà họ Viên.
Huống hồ sau này nhà họ Viên cũng không thể sống đựa vào sự che chở của Hà Trường Xuân.
Ông ta đang cảm thấy tuyệt vọng, cho rằng Lý Dục Thần sẽ ra yêu cầu hà khắc gì, không ngờ là muốn phân cao thấp trực diện với họ trên thương trường.
Ban đầu Viên Thọ Sơn còn không tin, chẳng lẽ tên nhóc này muốn giở trò gì?
Nhưng bản lĩnh mà hôm nay Lý Dục Thần thể hiện ra, đủ để coi thường quần hùng, trong lòng người như vậy phỉa vô cùng kiêu ngạo, có lẽ sẽ không có âm mưu gì.
Huống hồ có tông sư ở đây.
Viên Thọ Sơn vui mừng trong lòng.
Quyết chiến thương trường, nhà họ Lâm đâu phải là đối thủ của nhà họ Viên?
Đối phương từ bỏ võ lực, chỉ dựa vào thương chiến, có nghĩa là giấu lưỡi đao sắc nhọn nhất đi, chỉ so nắm đấm.
Còn nắm đấm của nhà họ Lâm so với nhà họ Viên, đúng là lấy trứng chọi đá.
“Được, tôi đồng ý với cậu. Cậu yên tâm, bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người nhà họ Viên tôi, tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông nhà họ Lâm và người bên cạnh cậu Lý, chúng ta chỉ so cao thấp trên thương trường, Hà tông sư làm chứng!”
Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được, hy vọng ông nói được làm được”.
Sau đó sải bước lớn đến trước mặt Viên Thế Kiệt, đưa ngón tay điểm vào giữa đôi lông mày của Viên Thế Kiệt.
Linh hồn của Viên Thế Kiệt bị ma đầu ăn mòn, trong linh hồn còn chút tàn hồn của ác ma này, Lý Dục Thần muốn lấy nó ra, như vậy có thể nắm được thông tin của ác ma này, sau này khi gặp lại mới có thể nhận ra.
Nếu không bóng ma đó vô hình vô dạng, chẳng may lại ghé thân lên người người, rất khó nhận ra.
Viên Nãi Minh dìu con trai kinh hãi: “Cậu muốn làm gì?”
Viên Thọ Sơn cũng kinh hãi nói: “Lý Dục Thần, đã nói không dũng võ đánh người, cậu hối hận sao?”
Lý Dục Thần nói: “Linh hôn của cháu trai bảo bối của ông bị tổn thương, mọi thứ bên trong bị ma khí ăn mòn, phải mau chóng chữa khỏi, nếu không, không sống được lâu.
“Cậu chữa cho nó?”, Viên Nãi Minh tức giận nói: “Tôi thấy cậu muốn hại chết Thế Kiệt phải không?”
Lý Dục Thần rút tay lại, nói: “Thực sự không muốn tôi chữa cho anh ta? Ông đừng hối hận đấy”.
Viên Nãi Minh cau mày nói: “Tiền Đường tự có danh y, việc gì cần cậu chữa! Hừ, cho dù Thế Kiệt chết, tôi cũng sẽ không hối hận!”
Viên Thọ Sơn cau mày, hơi do dự, nhưng Viên Nãi Minh đã nói như vậy, cũng nói: “Không phiền cậu nhọc lòng! Cậu đi đi, chúng tô gặp nhau trên thương trường!”
Lý Dục Thần thấy lòng tốt bị người ta coi thành gan lừa, vậy thì đi thôi.
Dù sao đã lấy được thông tin của bóng ma, Viên Thế Kiệt thích chết thì chết, chết thì càng tốt.
Anh ngẩng đầu nhìn võ hồn của Hà Trường Xuân nói: “Hà tông sư, gặp lại ở đại hội võ lâm”.
“Được, không gặp không về!”
Hà Trường Xuân nói xong, bóng người dần mờ dần, lúc sau đã biến mất trên khong trung biệt thự nhà họ Viên.
Áp lực xung quanh cũng biến mất theo đó.
Lý Dục Thần cũng bỏ đi.
Chỉ còn lại cả nhà họ Viên đứng ở cổng, đối diện với sắc đêm yên tĩnh, dường như đang nằm mơ.
Chương 355: Ánh bình minh
Hồi lâu họ mới định thần lại, dìu Viên Thiên Lãng và Viên Thế Kiệt vào trong biệt thự.
Người của nhà họ Viên đi mời Hồ Sư Ước cũng quay về.
Dù sao cũng là một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, đương nhiên Hồ Sư Ước cũng phải nể mặt, nghe nói sự việc cấp bách, nên đích thân đến.
Tuy Viên Thiên Lãng bị thương nghiêm trọng, nhưng cũng không đáng ngại, chỉ là kinh mạch tổn thương, võ công tụt một cảnh giới, muốn đột phá tông sư, có lẽ đời này cũng khó.
Nhưng vừa bắt mạch cho Viên Thế Kiệt xong, Hồ Sư Ước lại lắc đầu liên tiếp.
“Ông Viên, không giấu ông, cậu Thế Kiệt tam hồn bị tổn thương, bên trong đều bị thương, khí âm tà ăn sâu vào xương cốt, bệnh này, tôi cũng lực bất tòng tâm”.
Viên Nãi Minh kinh ngạc nói: “Ông Hồ, ông là quốc y Tiền Đường, thánh thủ Hạnh Lâm, ông nhất định có cách”.
Viên Thọ Sơn thở dài nói: “Ông Hồ, ông cũng không chữa được, xem ra Thế Kiệt phải chịu kiếp nạn này rồi”.
Hồ Sư Ước nói: “Cũng chưa chắc, tôi không thể chữa được, không có nghĩa là người khác không thể chữa được. Tôi giới thiệu một người cho các ông, theo tôi thấy, Hoa Hạ hiện nay, ít nhất ở trong tỉnh Nam Giang, người có thể cứu được cậu Thế Kiệt, cũng chỉ có người này. Nhưng, cậu ta chịu đến hay không, tôi không dám đảm bảo, chỉ có thê xem duyên phận của các ông”.
“Ồ?”, Viên Nãi Minh và Viên Thọ Sơn cùng vui mừng: “Trên thế gian này lại có thần y như vậy, ông Hồ mau nói là ai đi? Chúng tôi đi mời ngay!”
“Cậu ta tên là Lý Dục Thần”.
“Sao lại như vậy?”
Viên Thọ Sơn và Viên Nãi Minh trợn mắt há hốc miệng.
Nhưng thánh thủ Hạnh Lâm Hồ Sư Ước có uy vọng thế nào trong ngành y, ông ta cũng nói như vậy, đương nhiên không phải là giả.
“Bố, phải làm thế nào?”
Sau khi tiễn Hồ Sư Ước đi, Viên Nãi Minh lo lắng hỏi.
Viên Thọ Sơn mềm nhũn trên ghế, cau chặt mày, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà.
“Có câu mời thần dễ tiễn thần khó, nhưng thần đã tiến đi, muốn mời lại, sợ rằng càng khó!”
“Nhưng Thế Kiệt phải làm thế nào? Chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó…”
Viên Nãi Minh đau lòng, không nhịn được nói tiếp.
“Con cũng không thể bảo bố đến nhà họ Lâm quỳ trước tên nhóc đó chứ?”, Viên Thọ Sơn đột nhiên nổi giận nói: “Người là do con đuổi đi, muốn đi thì con tự đi đi!”
Viên Nãi Minh tự biết đó là chuyện không thể.
Nhà họ Viên và nhà họ Lâm đang khai chiến, nếu lúc này đến nhà họ Lâm cầu xin, thì trận chiến thương trường phải đánh thế nào?
Huống hồ, cho dù quỳ trước người ta, người ta cũng chưa chắc chịu đến.
Thấy bố nổi giận, Viên Nãi Minh cúi đầu, không dám nói gì.
“Được rồi”, Viên Thọ Sơn thở dài một tiếng: “Con tập trung toàn bộ tinh thần vào kinh doanh, bắt đầu từ ngày mai, điều động toàn bộ vốn và lực lượng, không cần phải thận trọng, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất, đánh sập nhà họ Lâm. Chỉ có đánh sập nhà họ Lâm, chúng ta mới có cơ hội đàm phán, lúc đó, không phải là chúng ta đi cầu xin cậu ta chữa bệnh cho Thế Kiệt, thì là cậu ta đến cầu xin chúng ta”.
Viên Nãi Minh gật đầu: “Bố yên tâm, cậu ta muốn so cao thấp với chúng ta trên thương trường, đúng là si tâm vọng tưởng”.
Bỗng vẫn lo lắng nói: “Nhưng bố à, sức khỏe của Thế Kiệt có thể trụ được không?”
“Cho nên phải nhanh lên!”, Viên Thọ Sơn nói: “Ngoài ra, bố đến Long Hổ Sơn một chuyến, bố dày mặt đi cầu xin Trương Thiên Sư”.
Viên Nãi Minh vui mừng nói: “Vậy thì tốt quá, nếu Trương Thiên Sư chịu xuống núi, Thế Kiệt được cứu rồi, không chừng còn có thể trong họa được phúc, gia nhập Thiên Sư Môn”.
…
Sau khi Lý Dục Thần rời khỏi nhà họ Viên, không lập tức đi tìm Mã Sơn.
Anh biết, Trương Diễm Diễm bị tổn thương tâm hồn quá nặng, rất khó hồi phục, để Mã Sơn ở bên cô ta một lúc đi.
Lúc này đã quá nửa đêm.
Anh thong thả đi dạo trên phố vào nửa đêm.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, từ Thái Dương Thánh Giáo đến ma đạo xuất hiện, rồi đến võ hồn tông sư của Hà Trường Xuân.
Anh như hiểu ra, cứ cảm thấy cánh cửa tiên thiên đã rộng mở.
Đúng lúc này trên bầu trời phía Đông, lóe lên màu trắng bụng cá.
Dưới đường chân trời đó, ẩn chứa ánh bình minh.
Chỉ lúc sau, một vầng mặt trời đỏ sẽ hiện ra, chiếu sáng cả thế giới.
Xem ra là cần phải yên tĩnh bế quan một lúc, để tiêu hóa những điều ngộ ra gần đây.
Nhưng có rất nhiều chuyện khiến Lý Dục Thần không yên tâm.
Lúc này án diệt môn nhà họ Lý, hôm nay đột nhiên có manh mối.
Sau đây, phải tìm được bóng ma đó.
Chương 356: Nhà ma
Nhưng biển người mênh mông, biết tìm ở đâu? Huống hồ thứ đó còn không phải là người.
Ví dụ, trận chiến thương trường nhà họ Lâm và nhà họ Viên, chuyện này là một tay anh gây nên, những chuyện sau này, cũng cần đích thân anh đi làm.
Nếu chỉ dựa vào nhà họ Lâm, mặc dù có thiên tài thương mại Lang Dụ Văn và Trần Văn Học giúp đỡ, cũng không cố trụ được bao lâu.
Sau tối nay, nhà họ Viên chắc chắn sẽ tăng cường đánh nhà họ Lâm, cục diện của nhà họ Lâm sẽ càng ngày càng tồi tệ.
Nhưng Lý Dục Thần không vội ra tay, bây giờ ra tay quá sớm.
Cứ đợi thêm đã, đợi đến tất cả con bài của nhà họ Viên lộ hết ra, đợi đến khi họ không thể thu tay.
Còn cả đại hội võ lâm, liên quan đến rất nhiều người, rất nhiều chuyện.
Bà dì của Quan Nhã Lệ đã từng là khách quý của nhà họ Lý, bà ta nhất định biết rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Lý.
Hôm nay còn đánh cược với Hà Trường Xuân, thực ra cũng tương đương với hẹn chiến đấu.
Còn chị Mai, hình như có chút ân oán không rõ ràng với Liễu Kim Sinh.
Những chuyện này, anh cũng phải kết thúc hết trên đại hội võ lâm.
Ầy, vừa vào hồng trân sâu tựa biển, quả nhiên là chuyện dây dưa không rõ rang.f
Chẳng trách sư phụ nói, mọi khó khăn của người phàm, không phải là cơ duyên tu hành, mà là quyết tâm đoạn tuyệt duyên trần.
Đi dạo một hồi, bình minh ló rạng.
Đấu phố sáng sớm vang lên tiếng bánh xe chở đồ ăn sáng lăn trên đường bê tông.
Cô bán hàng ăn sáng nhanh nhẹn thu dọn xe chở hàng, mở một chiếc bàn gấp, bốn chiếc ghé vuông bằng nhựa.
Một điểm bán đồ ăn sáng tạm thời được dựng lên.
Chỉ lúc sau, hương thơm của quẩy, tào phớ, bún hành lá tỏa ra.
Lý Dục Thần mới nghĩ đến, từ sau buổi trưa hôm qua mình và Lâm Mộng Đình và Đinh Hương ăn một bữa cơm của nhà ăn đại học Nam Giang, thì cũng chưa ăn gì.
Ngửi hương thơm, lập tức thấy bụng đối cồn cào, bèn đi đến, mua một bát vằn thắn, hai cái quẩy, một trứng lá trà, ngồi ăn thích thú ngon lành trên chiếc bàn nhỏ.
Lúc ăn xong, mặt trời đã nhảy ra đường chân trời phía đông, nhuốm đỏ tầng mây cửa bầu trời.
So với mặt trời mọc ở núi Côn Luân, sức thiếu dương dâng trào thiếu hơn một chút, cũng ít hơn mấy phần thuần khiết, nhưng thêm mấy phần ấm áp nhân gian.
Nhìn vẻ thích thú tận hưởng của anh, cô bán hàng hỏi chưa ăn no không, có muốn thêm một suất không.
Lý Dục Thần cười nói không cần.
Cô bán hàng lại nhiệt tình múc cho anh nửa bát cháo, lấy một chiếc quẩy, nói: “Quẩy này rán rồi, dù sao một lúc nữa ăn cũng không ngon nữa, cậu ăn đi, không lấy tiền”.
Lý Dục Thần cảm nhận được ý tốt của cô bán hàng, trong lòng ấm áp.
Dần dần có nhiều người đến ăn sáng, Lý Dục Thần mới đứng lên, lấy điện thoại quét mã trả tiền. Lúc nhập số tiền, anh lén nhập thêm hai số không.
Cô bán hàng đang bận, không chú ý đến tiếng báo nhận tiền.
Lý Dục Thần chậm rãi rời đi.
Con phố sáng sớm rất náo nhiệt đông vui, dòng xe và dòng người qua lại tấp nập có quy luật, dường như trong huyết quản của thành phố này đang có dòng máu lưu chuyển.
Lý Dục Thần rất hiếu kỳ, thành phố không có trái tim, lại có thể điều khiển những ‘dòng máu’ này lưu chuyển có quy luật như vậy.
Dường như cả thành phố cũng có linh hồn, hoặc là như nguyên thần của người tu hành.
Cùng với thành phố được ánh mặt trời gọi dậy, trong cơ thể của Lý Dục Thần cũng có thứ gì đó đang được thức tỉnh.
Cuối cùng Mã Sơn gọi điện đến, sau khi hỏi rõ địa chỉ, liền lái xe đi đón anh.
“Trương Diễm Diễm thế nào rồi?”
Trên đường về thành phố Hòa, Lý Dục Thần hỏi Mã Sơn.
Mã Sơn thở dài một tiếng nói: “Có thể thế nào, nếu nói không sao thì không thể nào, nhưng dù sao vẫn phải sống tiếp”.
“Anh không ở bên cô ta thêm à?”
“Có thể ở bên bao lâu? Đã không thể nào đến với nhau, ở lại thêm cũng không hay, chi bằng để cô ấy một mình đối diện”.
“Không ngờ anh rất hiểu lòng người”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn bĩu môi nói: “Thực ra là cô ấy đuổi tôi đi, lời vừa nãy cũng là cô ấy nói với anh, nhưng anh cảm thấy cô ấy nói đúng”.
Lý Dục Thần không khỏi có cách nhìn khác với Trương Diễm Diễm, tiếc nuối nói: “Tiếc cho một cô gái tốt như vậy, anh không suy nghĩ quay lại với cô ấy thật à?”
Mã Sơn lắc đầu: “Đã không còn cảm giác ban đầu nữa rồi. Thực ra tối qua anh rất mau thuẫn, nhìn cô ấy, rất muốn bảo vệ cô ấy, suýt nữa nói ra những lời như ‘chăm sóc cô ấy cả đời’, cũng may cô ấy nhắc anh, anh cảm thấy, là bạn vẫn tốt hơn”.
“Trong lòng anh có người khác phải không?”, Lý Dục Thần cười hỏi.
Ánh mắt Mã Sơn bỗng hơi mơ màng, nói: “Thực ra anh cũng không biết. Thôi, không nói chuyện này nữa. Ồ, đúng rồi, Trương Diễm Diễm nói với anh một chuyện, có liên quan đến nhà họ Lý ở thủ đô, có lẽ em sẽ có hứng thú”.
Mã Sơn kể lại chuyện Trương Diễm Diễm nói với anh cho Lý Dục Thần.
“Khu nhà cũ của nhà họ Lý… nhà đó… nhà ma…”, Lý Dục Thần lẩm bẩm: “Xem ra em phải đến thủ đô một chuyến”.