-
Chương 346-348
Chương 346: Cho ông mượn cơ thể của tôi?
"Vâng", Viên Nãi Minh cung kính đáp.
"Hơn một tháng sau chính là đại hội võ lâm, Hà tông sư sẽ đấu với Liễu Kim Sinh, bây giờ nhất định là đang bế quan", Viên Thọ Sơn nói: "Đi, gọi Thiên Lãng tới đi, đừng để Hà tông sư biết".
...
"Chắc chắn bây giờ Hà Trường Xuân đang bế quan, nhà họ Viên mấy người đang gặp phải khó khăn rất lớn!", cái bóng nói.
Viên Thế Kiệt có vẻ vẫn có chút không tin, nói: "Nhà họ Viên tôi lớn như vậy, nơi này có trên dưới mấy trăm người, ít nhất một nửa là cao thủ, Lý Dục Thần chỉ có một mình, có thể làm gì được tôi chứ?"
Cái bóng cười lạnh nói: "Bảo tiêu mà cũng có thể gọi là cao thủ ư? Chỉ bằng việc cậu ta có thể dễ dàng phá Thiên Ma Tâm Âm tôi hạ trên người con bé kia, tôi dám đoán chắc, trừ khi Hà Trường Xuân ra tay, nếu không không một ai trong nhà họ Viên mấy người là đối thủ của cậu ta".
"Chúng tôi có súng!", Viên Thế Kiệt hung tợn nói: "Cho dù anh ta giỏi thế nào, nhưng có thể đánh lại được đạn sao?"
"Ha ha!", cái bóng cười lạnh nói, "Lấy súng của cậu ra, thử nổ súng với tôi xem nào".
Viên Thế Kiệt sững sờ, trong lòng thầm nói, mẹ nó ông chỉ là một cái bóng, tôi bắn ông như thế nào?
"Không dám đúng không, hừ, lúc tên nhóc kia phá Thiên Ma Tâm Âm của tôi, tôi có thể cảm nhận được cương khí thuần dương của cậu ta, là thủ pháp tiên gia chính tông. Mấy người đều cho rằng cậu ta biết đánh đấm, nhưng thật ra chưa chắc cậu ta đã biết võ công, cậu ta biết dùng tiên pháp".
"Cái gì?", Viên Thế Kiệt không thể tin được, "Lý Dục Thần là tiên ư?"
"Chắc hẳn cậu ta còn chưa vào Tiên Thiên, nếu không vừa rồi lúc phá Thiên Ma Tâm Âm của tôi đã phải đuổi tới kịp rồi".
"Vậy, vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Cậu? Ha ha ha, cậu sợ cái gì, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu".
"Đúng vậy, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ, ông là sư phụ của tôi, có ông ở đây, tôi không cần sợ cái gì hết".
"Ừm, vậy thì hãy cho tôi mượn cơ thể cậu đi, như thế tôi sẽ có thể giúp cậu đánh bại cậu ta".
"Cho ông mượn cơ thể của tôi?", Viên Thế Kiệt vô cùng khó hiểu, "Sao có thể mượn cơ thể được?"
"Rất đơn giản, cậu chỉ cần thề trong lòng là sẽ dâng hết tất cả cho tôi là được".
"Tôi sẽ dâng hết tất cả cho ông..."
Viên Thế Kiệt tự hỏi câu nói này, ánh mắt lộ ra vẻ ngây ngốc.
"Đúng, cứ như vậy, cậu phải tự trải nghiệm loại cảm giác này, kính dâng... Chân thành kính dâng... , cậu phải tin tưởng, tất cả những gì mà cậu nỗ lực đều đem đạt được hồi báo to lớn, tôi sẽ thành người dẫn dắt linh hồn của cậu, dẫn cậu đi về hướng bỉ lý tưởng, thu hoạch được sự bất tử..."
Tiếp theo, cái bóng kia đột nhiên bay lên khỏi trên ghế sô pha, nhào về phía Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt run lên vì lạnh, ánh mắt đờ đẫn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, mỉm cười giảo hoạt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và tiếng đập cửa.
"Vào đi".
Quản gia đẩy cửa đi vào, nói: "Thế Kiệt thiếu gia, mọi người đã đi đến chỗ lão gia rồi, bảo cậu cũng đến đó".
"Tôi biết rồi", Viên Thế Kiệt nhìn quản gia một chút, nói, "Ông đi xuống trước đi, tôi sẽ đến ngay lập tức".
Quản gia khom người lui ra ngoài.
Ông ta luôn cảm thấy hôm nay Thế Kiệt thiếu gia có chút không đúng lắm.
Về phần không giống đúng chỗ nào thì ông ta lại không nói ra được.
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa lớn, nhàn nhã chờ đợi.
Đương nhiên anh có thể trực tiếp xông vào, giống như lúc trước dẫn Lâm Vân đánh vào nhà họ Triệu vậy.
Nhưng hôm nay anh không muốn phí sức, cứ để người nhà họ Viên tự mình ra đi, dù sao cũng nên vả mặt từng bước từng bước, bọn họ mới có thể hết hy vọng.
Các nhân viên an ninh chật vật tụ tập một chỗ, nhìn Lý Dục Thần như hổ rình mồi.
Trong khu biệt thự nhà họ Viên có đầy bóng người qua lại, một đám người đang đi dọc theo con đường lớn về phía cổng chính.
Còn có rất nhiều người phân tán trong những hàng cây xanh, có người trèo qua tường từ đằng sau đến đây, vòng qua từ hai bên xa xa, muốn bao vây Lý Dục Thần.
Tất cả những điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Lý Dục Thần.
Chỉ chốc lát sau, khi một đám người đi từ chính diện tới chỗ cửa chính, đám người vòng từ đằng sau tới cũng đã đứng đúng chỗ, trên cây sau lưng Lý Dục Thần, trong rừng hai bên cũng không thiếu những tay bắn tỉa đang mai phục.
Họng súng đen ngòm giấu ở chỗ tối, chỉ cần nhận được một tiếng ra lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự nổ súng.
Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, không hổ là gia tộc lớn Tiền Đường, so sánh với nhà họ Triệu thành phố Hòa cũng không hề thua kém gì.
Một đám người đi ra từ cửa chính, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, đôi mắt ti hí như ưng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Người này chính là tân khác mà nhà họ Viên nuôi lâu dài, nhân vật truyền kỳ của Ưng Trảo Môn, Vũ Tu Nhất.
"Cậu chính là tên ngông cuồng lớn tiếng nói muốn san bằng nhà họ Viên?"
Lý Dục Thần lười biếng nói: "Đúng là hơi ngông cuồng một chút, nơi này nhiều nhà như vậy, san bằng thì hơi mệt, tôi chỉ dẫm chết mấy người thôi".
Lời nói còn ngông cuồng hơn, Vũ Tu Nhất giận dữ:
"Tên nhóc kia, đừng tưởng rằng học chút công phu mèo cào là đã vô địch thiên hạ, cũng không nghĩ xem đây là nơi nào. Biết tôi là ai không?"
...
Chương 347: Bây giờ mạng sống của ông là của tôi
Vừa dứt lời, khớp nối xương cốt toàn thân ông ta liền phát ra những tiếng vang như tiếng nổ bỏng, một luồng sát khí lạnh thấu xương cũng theo đó tràn ngập ra.
"Ông là ai, tôi không có hứng thú biết".
Lý Dục Thần trả lời một câu, cũng không thấy anh làm thế nào mà đã tới trước mặt Vũ Tu Nhất chỉ trong tích tắc, vung tay lên, cả người Vũ Tu Nhất đã bắn ra ngoài.
Ầm!
Vũ Tu Nhất bay ra xa mười mấy mét, rơi ầm ầm trên mặt đất.
May mà ông ta có công phu ngoại gia, cơ bắp xương cốt cứng rắn như sắt, nếu không đã không biết gãy bao nhiêu cái xương rồi.
Nhưng mà không có ngoại thương không có nghĩa là cũng không có nội thương.
Vũ Tu Nhất mới đứng lên đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngũ tạng chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Đám người theo ông ta ra ngoài vừa rồi còn đang chuẩn bị chế giễu, lúc này tất cả đều ngây ra như phỗng.
Đậu má, Vũ đại sư còn không thể đỡ nổi một chiêu!
Đây là quái vật gì!
Những người này cũng đều là luyện võ, có công phu truyền thống, có vật lộn hiện đại, cũng có cao thủ cận chiến từ trong quân đội ra, nhưng ở trước mặt Vũ Tu Nhất, những người này đều là gà mờ.
Vũ Tu Nhất có Ưng Trảo Công, Đoạn Kim Liệt Thạch. Ông ta từng biểu diễn màn dùng tay xé rách ô tô trong sân lớn nhà họ Viên, chiếc ô tô lập tức bị phá hủy, thân xe bằng sắt thép ở trong tay ông ta lại giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chia thành từng mảnh vỡ.
Ở trong phương diện công phu ngoại gia, công lực của Vũ Tu Nhất đã gần như đến đỉnh phong rồi.
Mọi người đều biết Tiền Đường có tông sư, nhưng ai cũng chưa từng gặp tông sư bao giờ, mà công phu Vũ Tu Nhất cao siêu là sự thật. Cho nên tất cả mọi người đều gọi ông ta là Vũ đại sư.
Nhưng không nghĩ đến người trẻ tuổi trước mắt này chỉ mới nhẹ nhàng vung tay lên, Vũ đại sư đã bay ra ngoài mười mấy mét, hơn nữa còn bị trọng thương, xem dáng vẻ này là không thể đánh được nữa.
"Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?", Vũ Tu Nhất ôm ngực, khiếp sợ nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Tôi đã nói tên mình ra rồi, không muốn nói thêm lần thứ hai. Ông không phải là đối thủ của tôi, gọi Viên Thế Kiệt ra đây đi".
Lồng ngực của Vũ Tu Nhất phập phồng kịch liệt, nói: "Cậu giết tôi đi, tôi ăn cơm nhà họ Viên thì phải trung thành với nhà họ Viên".
Lý Dục Thần sững sờ, nói: "Không nghĩ tới trên đời này còn có loại người cổ hủ như ông. Được rồi, tôi sẽ thành toàn cho ông!"
Anh đứng bất động ở nơi đó, chỉ khoát tay một cái đã chộp được Vũ Tu Nhất cách xa mười mấy mét.
Cả người Vũ Tu Nhất lơ lửng trên không trung, vô cùng chấn động.
Đây không phải đánh trâu qua núi nữa, đây là bắt trâu qua núi!
Trên đời này làm gì có võ công như vậy, không phải là điều khiển vật trong truyền thuyết đấy chứ?
"Lấy khí để điều khiển ngoại vật, cậu là tông sư? "
Lý Dục Thần bắt ông ta tới trước mặt, búng vào đầu Vũ Tu Nhất một cái, nói: "Được rồi, ông đã chết rồi".
Vũ Tu Nhất sửng sốt: "Chết rồi?"
Lý Dục Thần nói: "Tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay. Vừa rồi tôi đã giết ông một lần, cũng cứu ông một lần. Ông ăn cơm nhà họ Viên, thay nhà họ Viên chết một lần là đã thanh toán xong. Tôi cứu ông một lần, cho nên bây giờ mạng sống của ông là của tôi".
Vũ Tu Nhất đột nhiên không kịp phản ứng.
Lý Dục Thần cũng không vội, cười như không cười nhìn ông ta.
Vũ Tu Nhất kịp phản ứng, cả giận nói: "Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Cậu cho rằng làm như thế là tôi sẽ nghe theo lệnh của cậu ư? Hừ, đừng hòng tôi sẽ giúp cậu làm những chuyện thương thiên hại lý!"
"Ai nói tôi muốn ngươi làm chuyện thương thiên hại lý?"
Lý Dục Thần lắc đầu, quả nhiên là loại người cổ hủ.
Nhưng cũng chính là bởi vì cổ hủ, Lý Dục Thần mới định cho ông ta một con đường sống, nếu không vừa nãy đã đánh chết ông ta rồi.
"Tôi cũng không cần ông làm trâu làm ngựa, tôi thấy ông trời sinh có căn cốt, nhưng lại đi nhầm đường, cho nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Tôi vốn định chỉ bảo ông một chút, xem ra là ông không muốn".
Vũ Tu Nhất lại ngây ngẩn cả người.
Cho dù như thế nào, ông ta cũng không thể phủ nhận người trẻ tuổi trước mắt này có thực lực tông sư.
Một võ giả gặp tông sư, trong lòng đương nhiên sẽ có một chút sùng kính. Mà nếu được đến tông sư chỉ bảo thì sẽ là cơ duyên cỡ nào chứ!
Trong lòng Vũ Tu Nhất vô cùng cuồng nhiệt.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không có cách nào thuyết phục mình về mặt đạo đức.
Qua nửa ngày, Vũ Tu Nhất mới bùi ngùi thở dài.
Ông ta xoay người, chắp tay với đám người đứng phía sau, nói: "Các vị, Vũ Tu Nhất đã chết rồi, giang hồ sẽ không cái tên Vũ Tu Nhất này nữa".
Sau đó, ông ta nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, hôm nay cậu không giết tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, giang hồ có duyên, chúng ta gặp lại sau".
Dứt lời, ông ta liền đi ra ngoài đường cái.
Lý Dục Thần nói: "Vừa rồi một chưởng của tôi đã đánh tan khí huyết kẹt lại khi ông luyện tập ngoại công tích tụ, mượn cơ hội này sẽ có thể chuyển từ bên ngoài vào bên trong. Có rảnh rỗi thì hãy đến quán Giang Hồ thành phố Hòa đi, có lẽ có thể tìm được cơ duyên đột phá".
Chương 348: Hung thủ chính là ông?
Vũ Tu Nhất dừng lại, cuối cùng vẫn tiếp tục tiến lên, biến mất trong đêm tối.
Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu, quả nhiên chỉ có loại người cổ hủ cố chấp mới có thể luyện loại ngoại công tra tấn mình này.
Nhưng mà nhớ tới chị Mai và ông chủ Vương, còn có sư phụ Vinh, anh lại cảm thấy phán đoán này của mình hình như có vấn đề.
Mấy người đó đều không cổ hủ, mà ngược lại còn rất tinh ranh!
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn nhà họ Viên, đám bảo vệ lúc trước đi ra cùng Vũ Tu Nhất đều không biết làm sao.
Đám người ẩn nấp trong bóng tối vẫn còn không có động tĩnh gì, chắc là chưa nhận được mệnh lệnh bên trong.
Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nói: "Viên Thế Kiệt, nếu anh không còn ra, tôi sẽ đi vào đấy!"
Giọng nói không lớn, nhưng lại truyền ra ngoài rất xa, vang dội trên bầu trời khu biệt thự nhà họ Viên.
Thanh âm của anh vừa dừng lại, liền nghe đến một câu hồi âm truyền đến:
"Hừ hừ, Lý Dục Thần, thật sự cho rằng tôi sợ anh ư? Nhớ kỹ, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh!"
Giọng nói này vô cùng âm trầm, không ngừng phiêu đãng như gió xoay quanh trong không khí vậy.
Lý Dục Thần vô cùng kinh hãi.
Đây không phải lấy khí ngự âm, không phải thủ đoạn võ đạo.
Tại sao nhà họ Viên có thể có tu sĩ được?
Mà đám người ở cửa chính càng kinh ngạc hơn.
"Đây là ai? Sao tôi lại nghe thấy giống như là giọng nói của Thế Kiệt thiếu gia vậy".
"Chính là giọng nói của Thế Kiệt thiếu gia, sẽ không sai".
"Sao Thế Kiệt thiếu gia cũng loại loại công phu này, chẳng lẽ anh ta cũng là cao thủ?"
Lúc bọn họ còn đang suy đoán, một bóng đen đã bay ra từ trong biệt thự nhà họ Viên, lướt qua trên không trung như ma quỷ, trong nháy mắt đã đến cửa chính.
"Má ơi, thật sự là Thế Kiệt thiếu gia!"
"Anh ta đang bay ra ngoài ư?"
"Hoá ra Thế Kiệt thiếu gia mới là cao thủ ẩn thế".
"Nhân vật chính trong tiểu thuyết mà tôi đọc nhìn thường thường không có gì lạ, trên thực tế trên người đều có một đại lão ẩn nấp, Thế Kiệt thiếu gia chính là loại thiên tài đó đi!"
Bốp! Đám bảo vệ đang nói chuyện bị đội trưởng của bọn họ vung tay đập vào đầu.
"Đại lão cái gì, Thế Kiệt thiếu gia là anh tài ngút trời, mẹ nó cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à!"
...
Viên Thế Kiệt đứng trước mặt Lý Dục Thần, nhếch khóe môi lên nở một nụ cười tà mị.
"Lý Dục Thần, không phải anh muốn tâm sự với tôi sao, bây giờ tôi đã đến rồi, muốn nói cái gì cứ nói đi, lát nữa anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu".
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, vậy mà anh lại không nhìn thấu được khí tức trên người Viên Thế Kiệt.
Người này căn cơ nông cạn, lục phủ ngũ tạng mục nát, kinh mạch hỗn loạn, chính là một người bình thường không có gì lạ, thậm chí bởi vì thường xuyên ăn chơi dâm loạn mà trời sinh thiếu hụt, ngay cả người bình thường cũng không bằng, chỉ là bởi vì nhà họ Viên giàu có, dựa vào dinh dưỡng và thuốc men để chống đỡ mà thôi.
Nhưng trên người Viên Thế Kiệt lại có một loại tà khí.
Nghe nhân viên an ninh kia nói Viên Thế Kiệt là thiên tài, trên người có đại lão, Lý Dục Thần lập tức hiểu ra Viên Thế Kiệt là bị phụ thể.
Đây tuyệt đối không là quỷ nhập vào người bình thường.
Cho dù là quỷ nhập vào người lợi hại hơn nữa, Viên Thế Kiệt cũng không có khả năng thể hiện ra tu vi như vừa rồi.
Nếu như là hồn tu đoạt xá, vậy Viên Thế Kiệt sẽ không thể giữ lại ba hồn của mình.
Cho nên người bám vào trên người anh ta hẳn là người trong ma đạo đã gieo Thiên Ma Tâm Âm cho Vương Văn Tĩnh.
Trong công pháp ma đạo có pháp môn khiến người ta bán linh hồn, không khác mấy với phương pháp hiến tế mình cho thần linh trong giáo phái phương Tây, chỉ là giáo phái phương Tây dựa vào tín ngưỡng gắn bó, con người vẫn có năng lực tự chủ, mà ma đạo hiến tế sẽ càng thêm trực tiếp, người bán linh hồn sẽ biến thành một con rối.
"Vốn dĩ tôi cũng muốn tâm sự với anh, nhưng anh đã không phải là anh nữa rồi, vậy cũng không có gì để nói nữa".
"Ha ha ha ha", Viên Thế Kiệt phát ra một chuỗi tiếng cười lạnh lẽo, "Xem ra cậu đã nhìn ra tôi, tôi đã xem thường cậu rồi, tên nhóc nhà họ Lý! Nhưng mà so với năng lực của cậu, điều càng làm cho tôi kinh ngạc chính là thế mà nhà họ Lý vẫn còn có đời sau còn sống".
Lý Dục Thần giật mình trong lòng, người này có liên quan đến việc nhà họ Lý diệt môn?
"Ông biết xuất thân của tôi?"
"Vốn không biết, nhưng cậu thể hiện rêu rao như vậy, muốn không để người ta biết cũng khó!"
Đương nhiên là Lý Dục Thần cố ý muốn thể hiện rêu rao như vậy, chính là muốn để hung thủ năm đó tự mình xuất hiện, nhưng anh không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy, vốn cho rằng phải đợi đến lúc anh chấn hưng lại nhà họ Lý, phát triển gia tộc lên, hung thủ mới có thể xuất hiện.
"Nói như vậy, thảm án diệt môn năm đó, hung thủ chính là ông?"
"Ừm, cậu nghĩ như vậy cũng được", Viên Thế Kiệt cười ha ha, "Tôi biết cậu cố ý rêu rao như vậy chính là muốn dẫn tôi ra, báo thù cho người nhà cậu. Đáng tiếc, cậu quá gấp gáp, chỉ bằng chút đạo hạnh ấy của cậu, muốn báo thù không khác gì lên trời".
"Tại sao ông lại phải làm như thế?", Lý Dục Thần hỏi.
"Vậy thì phải hỏi lão già đã chết kia của nhà cậu, ẩn giấu thứ không nên giấu, còn để con trai cưới người phụ nữ không nên cưới. Nếu cậu muốn biết tất cả, tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu phải lấy một thứ ra trao đổi".
"Thứ gì?"
"Vâng", Viên Nãi Minh cung kính đáp.
"Hơn một tháng sau chính là đại hội võ lâm, Hà tông sư sẽ đấu với Liễu Kim Sinh, bây giờ nhất định là đang bế quan", Viên Thọ Sơn nói: "Đi, gọi Thiên Lãng tới đi, đừng để Hà tông sư biết".
...
"Chắc chắn bây giờ Hà Trường Xuân đang bế quan, nhà họ Viên mấy người đang gặp phải khó khăn rất lớn!", cái bóng nói.
Viên Thế Kiệt có vẻ vẫn có chút không tin, nói: "Nhà họ Viên tôi lớn như vậy, nơi này có trên dưới mấy trăm người, ít nhất một nửa là cao thủ, Lý Dục Thần chỉ có một mình, có thể làm gì được tôi chứ?"
Cái bóng cười lạnh nói: "Bảo tiêu mà cũng có thể gọi là cao thủ ư? Chỉ bằng việc cậu ta có thể dễ dàng phá Thiên Ma Tâm Âm tôi hạ trên người con bé kia, tôi dám đoán chắc, trừ khi Hà Trường Xuân ra tay, nếu không không một ai trong nhà họ Viên mấy người là đối thủ của cậu ta".
"Chúng tôi có súng!", Viên Thế Kiệt hung tợn nói: "Cho dù anh ta giỏi thế nào, nhưng có thể đánh lại được đạn sao?"
"Ha ha!", cái bóng cười lạnh nói, "Lấy súng của cậu ra, thử nổ súng với tôi xem nào".
Viên Thế Kiệt sững sờ, trong lòng thầm nói, mẹ nó ông chỉ là một cái bóng, tôi bắn ông như thế nào?
"Không dám đúng không, hừ, lúc tên nhóc kia phá Thiên Ma Tâm Âm của tôi, tôi có thể cảm nhận được cương khí thuần dương của cậu ta, là thủ pháp tiên gia chính tông. Mấy người đều cho rằng cậu ta biết đánh đấm, nhưng thật ra chưa chắc cậu ta đã biết võ công, cậu ta biết dùng tiên pháp".
"Cái gì?", Viên Thế Kiệt không thể tin được, "Lý Dục Thần là tiên ư?"
"Chắc hẳn cậu ta còn chưa vào Tiên Thiên, nếu không vừa rồi lúc phá Thiên Ma Tâm Âm của tôi đã phải đuổi tới kịp rồi".
"Vậy, vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
"Cậu? Ha ha ha, cậu sợ cái gì, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu".
"Đúng vậy, sao tôi lại quên mất chuyện này chứ, ông là sư phụ của tôi, có ông ở đây, tôi không cần sợ cái gì hết".
"Ừm, vậy thì hãy cho tôi mượn cơ thể cậu đi, như thế tôi sẽ có thể giúp cậu đánh bại cậu ta".
"Cho ông mượn cơ thể của tôi?", Viên Thế Kiệt vô cùng khó hiểu, "Sao có thể mượn cơ thể được?"
"Rất đơn giản, cậu chỉ cần thề trong lòng là sẽ dâng hết tất cả cho tôi là được".
"Tôi sẽ dâng hết tất cả cho ông..."
Viên Thế Kiệt tự hỏi câu nói này, ánh mắt lộ ra vẻ ngây ngốc.
"Đúng, cứ như vậy, cậu phải tự trải nghiệm loại cảm giác này, kính dâng... Chân thành kính dâng... , cậu phải tin tưởng, tất cả những gì mà cậu nỗ lực đều đem đạt được hồi báo to lớn, tôi sẽ thành người dẫn dắt linh hồn của cậu, dẫn cậu đi về hướng bỉ lý tưởng, thu hoạch được sự bất tử..."
Tiếp theo, cái bóng kia đột nhiên bay lên khỏi trên ghế sô pha, nhào về phía Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt run lên vì lạnh, ánh mắt đờ đẫn trong nháy mắt trở nên tỉnh táo, mỉm cười giảo hoạt.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân và tiếng đập cửa.
"Vào đi".
Quản gia đẩy cửa đi vào, nói: "Thế Kiệt thiếu gia, mọi người đã đi đến chỗ lão gia rồi, bảo cậu cũng đến đó".
"Tôi biết rồi", Viên Thế Kiệt nhìn quản gia một chút, nói, "Ông đi xuống trước đi, tôi sẽ đến ngay lập tức".
Quản gia khom người lui ra ngoài.
Ông ta luôn cảm thấy hôm nay Thế Kiệt thiếu gia có chút không đúng lắm.
Về phần không giống đúng chỗ nào thì ông ta lại không nói ra được.
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa lớn, nhàn nhã chờ đợi.
Đương nhiên anh có thể trực tiếp xông vào, giống như lúc trước dẫn Lâm Vân đánh vào nhà họ Triệu vậy.
Nhưng hôm nay anh không muốn phí sức, cứ để người nhà họ Viên tự mình ra đi, dù sao cũng nên vả mặt từng bước từng bước, bọn họ mới có thể hết hy vọng.
Các nhân viên an ninh chật vật tụ tập một chỗ, nhìn Lý Dục Thần như hổ rình mồi.
Trong khu biệt thự nhà họ Viên có đầy bóng người qua lại, một đám người đang đi dọc theo con đường lớn về phía cổng chính.
Còn có rất nhiều người phân tán trong những hàng cây xanh, có người trèo qua tường từ đằng sau đến đây, vòng qua từ hai bên xa xa, muốn bao vây Lý Dục Thần.
Tất cả những điều này đều không thoát khỏi ánh mắt của Lý Dục Thần.
Chỉ chốc lát sau, khi một đám người đi từ chính diện tới chỗ cửa chính, đám người vòng từ đằng sau tới cũng đã đứng đúng chỗ, trên cây sau lưng Lý Dục Thần, trong rừng hai bên cũng không thiếu những tay bắn tỉa đang mai phục.
Họng súng đen ngòm giấu ở chỗ tối, chỉ cần nhận được một tiếng ra lệnh, bọn họ sẽ không chút do dự nổ súng.
Lý Dục Thần âm thầm gật đầu, không hổ là gia tộc lớn Tiền Đường, so sánh với nhà họ Triệu thành phố Hòa cũng không hề thua kém gì.
Một đám người đi ra từ cửa chính, cầm đầu là một người đàn ông trung niên, dáng người cao gầy, đôi mắt ti hí như ưng nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.
Người này chính là tân khác mà nhà họ Viên nuôi lâu dài, nhân vật truyền kỳ của Ưng Trảo Môn, Vũ Tu Nhất.
"Cậu chính là tên ngông cuồng lớn tiếng nói muốn san bằng nhà họ Viên?"
Lý Dục Thần lười biếng nói: "Đúng là hơi ngông cuồng một chút, nơi này nhiều nhà như vậy, san bằng thì hơi mệt, tôi chỉ dẫm chết mấy người thôi".
Lời nói còn ngông cuồng hơn, Vũ Tu Nhất giận dữ:
"Tên nhóc kia, đừng tưởng rằng học chút công phu mèo cào là đã vô địch thiên hạ, cũng không nghĩ xem đây là nơi nào. Biết tôi là ai không?"
...
Chương 347: Bây giờ mạng sống của ông là của tôi
Vừa dứt lời, khớp nối xương cốt toàn thân ông ta liền phát ra những tiếng vang như tiếng nổ bỏng, một luồng sát khí lạnh thấu xương cũng theo đó tràn ngập ra.
"Ông là ai, tôi không có hứng thú biết".
Lý Dục Thần trả lời một câu, cũng không thấy anh làm thế nào mà đã tới trước mặt Vũ Tu Nhất chỉ trong tích tắc, vung tay lên, cả người Vũ Tu Nhất đã bắn ra ngoài.
Ầm!
Vũ Tu Nhất bay ra xa mười mấy mét, rơi ầm ầm trên mặt đất.
May mà ông ta có công phu ngoại gia, cơ bắp xương cốt cứng rắn như sắt, nếu không đã không biết gãy bao nhiêu cái xương rồi.
Nhưng mà không có ngoại thương không có nghĩa là cũng không có nội thương.
Vũ Tu Nhất mới đứng lên đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, ngũ tạng chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Đám người theo ông ta ra ngoài vừa rồi còn đang chuẩn bị chế giễu, lúc này tất cả đều ngây ra như phỗng.
Đậu má, Vũ đại sư còn không thể đỡ nổi một chiêu!
Đây là quái vật gì!
Những người này cũng đều là luyện võ, có công phu truyền thống, có vật lộn hiện đại, cũng có cao thủ cận chiến từ trong quân đội ra, nhưng ở trước mặt Vũ Tu Nhất, những người này đều là gà mờ.
Vũ Tu Nhất có Ưng Trảo Công, Đoạn Kim Liệt Thạch. Ông ta từng biểu diễn màn dùng tay xé rách ô tô trong sân lớn nhà họ Viên, chiếc ô tô lập tức bị phá hủy, thân xe bằng sắt thép ở trong tay ông ta lại giống như một tờ giấy, dễ dàng bị chia thành từng mảnh vỡ.
Ở trong phương diện công phu ngoại gia, công lực của Vũ Tu Nhất đã gần như đến đỉnh phong rồi.
Mọi người đều biết Tiền Đường có tông sư, nhưng ai cũng chưa từng gặp tông sư bao giờ, mà công phu Vũ Tu Nhất cao siêu là sự thật. Cho nên tất cả mọi người đều gọi ông ta là Vũ đại sư.
Nhưng không nghĩ đến người trẻ tuổi trước mắt này chỉ mới nhẹ nhàng vung tay lên, Vũ đại sư đã bay ra ngoài mười mấy mét, hơn nữa còn bị trọng thương, xem dáng vẻ này là không thể đánh được nữa.
"Cậu... Rốt cuộc cậu là ai?", Vũ Tu Nhất ôm ngực, khiếp sợ nhìn Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Tôi đã nói tên mình ra rồi, không muốn nói thêm lần thứ hai. Ông không phải là đối thủ của tôi, gọi Viên Thế Kiệt ra đây đi".
Lồng ngực của Vũ Tu Nhất phập phồng kịch liệt, nói: "Cậu giết tôi đi, tôi ăn cơm nhà họ Viên thì phải trung thành với nhà họ Viên".
Lý Dục Thần sững sờ, nói: "Không nghĩ tới trên đời này còn có loại người cổ hủ như ông. Được rồi, tôi sẽ thành toàn cho ông!"
Anh đứng bất động ở nơi đó, chỉ khoát tay một cái đã chộp được Vũ Tu Nhất cách xa mười mấy mét.
Cả người Vũ Tu Nhất lơ lửng trên không trung, vô cùng chấn động.
Đây không phải đánh trâu qua núi nữa, đây là bắt trâu qua núi!
Trên đời này làm gì có võ công như vậy, không phải là điều khiển vật trong truyền thuyết đấy chứ?
"Lấy khí để điều khiển ngoại vật, cậu là tông sư? "
Lý Dục Thần bắt ông ta tới trước mặt, búng vào đầu Vũ Tu Nhất một cái, nói: "Được rồi, ông đã chết rồi".
Vũ Tu Nhất sửng sốt: "Chết rồi?"
Lý Dục Thần nói: "Tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay. Vừa rồi tôi đã giết ông một lần, cũng cứu ông một lần. Ông ăn cơm nhà họ Viên, thay nhà họ Viên chết một lần là đã thanh toán xong. Tôi cứu ông một lần, cho nên bây giờ mạng sống của ông là của tôi".
Vũ Tu Nhất đột nhiên không kịp phản ứng.
Lý Dục Thần cũng không vội, cười như không cười nhìn ông ta.
Vũ Tu Nhất kịp phản ứng, cả giận nói: "Cậu đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Cậu cho rằng làm như thế là tôi sẽ nghe theo lệnh của cậu ư? Hừ, đừng hòng tôi sẽ giúp cậu làm những chuyện thương thiên hại lý!"
"Ai nói tôi muốn ngươi làm chuyện thương thiên hại lý?"
Lý Dục Thần lắc đầu, quả nhiên là loại người cổ hủ.
Nhưng cũng chính là bởi vì cổ hủ, Lý Dục Thần mới định cho ông ta một con đường sống, nếu không vừa nãy đã đánh chết ông ta rồi.
"Tôi cũng không cần ông làm trâu làm ngựa, tôi thấy ông trời sinh có căn cốt, nhưng lại đi nhầm đường, cho nên không khỏi cảm thấy đáng tiếc. Tôi vốn định chỉ bảo ông một chút, xem ra là ông không muốn".
Vũ Tu Nhất lại ngây ngẩn cả người.
Cho dù như thế nào, ông ta cũng không thể phủ nhận người trẻ tuổi trước mắt này có thực lực tông sư.
Một võ giả gặp tông sư, trong lòng đương nhiên sẽ có một chút sùng kính. Mà nếu được đến tông sư chỉ bảo thì sẽ là cơ duyên cỡ nào chứ!
Trong lòng Vũ Tu Nhất vô cùng cuồng nhiệt.
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn không có cách nào thuyết phục mình về mặt đạo đức.
Qua nửa ngày, Vũ Tu Nhất mới bùi ngùi thở dài.
Ông ta xoay người, chắp tay với đám người đứng phía sau, nói: "Các vị, Vũ Tu Nhất đã chết rồi, giang hồ sẽ không cái tên Vũ Tu Nhất này nữa".
Sau đó, ông ta nói với Lý Dục Thần: "Cậu Lý, hôm nay cậu không giết tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, giang hồ có duyên, chúng ta gặp lại sau".
Dứt lời, ông ta liền đi ra ngoài đường cái.
Lý Dục Thần nói: "Vừa rồi một chưởng của tôi đã đánh tan khí huyết kẹt lại khi ông luyện tập ngoại công tích tụ, mượn cơ hội này sẽ có thể chuyển từ bên ngoài vào bên trong. Có rảnh rỗi thì hãy đến quán Giang Hồ thành phố Hòa đi, có lẽ có thể tìm được cơ duyên đột phá".
Chương 348: Hung thủ chính là ông?
Vũ Tu Nhất dừng lại, cuối cùng vẫn tiếp tục tiến lên, biến mất trong đêm tối.
Lý Dục Thần không khỏi lắc đầu, quả nhiên chỉ có loại người cổ hủ cố chấp mới có thể luyện loại ngoại công tra tấn mình này.
Nhưng mà nhớ tới chị Mai và ông chủ Vương, còn có sư phụ Vinh, anh lại cảm thấy phán đoán này của mình hình như có vấn đề.
Mấy người đó đều không cổ hủ, mà ngược lại còn rất tinh ranh!
Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn nhà họ Viên, đám bảo vệ lúc trước đi ra cùng Vũ Tu Nhất đều không biết làm sao.
Đám người ẩn nấp trong bóng tối vẫn còn không có động tĩnh gì, chắc là chưa nhận được mệnh lệnh bên trong.
Lý Dục Thần chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời nói: "Viên Thế Kiệt, nếu anh không còn ra, tôi sẽ đi vào đấy!"
Giọng nói không lớn, nhưng lại truyền ra ngoài rất xa, vang dội trên bầu trời khu biệt thự nhà họ Viên.
Thanh âm của anh vừa dừng lại, liền nghe đến một câu hồi âm truyền đến:
"Hừ hừ, Lý Dục Thần, thật sự cho rằng tôi sợ anh ư? Nhớ kỹ, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh!"
Giọng nói này vô cùng âm trầm, không ngừng phiêu đãng như gió xoay quanh trong không khí vậy.
Lý Dục Thần vô cùng kinh hãi.
Đây không phải lấy khí ngự âm, không phải thủ đoạn võ đạo.
Tại sao nhà họ Viên có thể có tu sĩ được?
Mà đám người ở cửa chính càng kinh ngạc hơn.
"Đây là ai? Sao tôi lại nghe thấy giống như là giọng nói của Thế Kiệt thiếu gia vậy".
"Chính là giọng nói của Thế Kiệt thiếu gia, sẽ không sai".
"Sao Thế Kiệt thiếu gia cũng loại loại công phu này, chẳng lẽ anh ta cũng là cao thủ?"
Lúc bọn họ còn đang suy đoán, một bóng đen đã bay ra từ trong biệt thự nhà họ Viên, lướt qua trên không trung như ma quỷ, trong nháy mắt đã đến cửa chính.
"Má ơi, thật sự là Thế Kiệt thiếu gia!"
"Anh ta đang bay ra ngoài ư?"
"Hoá ra Thế Kiệt thiếu gia mới là cao thủ ẩn thế".
"Nhân vật chính trong tiểu thuyết mà tôi đọc nhìn thường thường không có gì lạ, trên thực tế trên người đều có một đại lão ẩn nấp, Thế Kiệt thiếu gia chính là loại thiên tài đó đi!"
Bốp! Đám bảo vệ đang nói chuyện bị đội trưởng của bọn họ vung tay đập vào đầu.
"Đại lão cái gì, Thế Kiệt thiếu gia là anh tài ngút trời, mẹ nó cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à!"
...
Viên Thế Kiệt đứng trước mặt Lý Dục Thần, nhếch khóe môi lên nở một nụ cười tà mị.
"Lý Dục Thần, không phải anh muốn tâm sự với tôi sao, bây giờ tôi đã đến rồi, muốn nói cái gì cứ nói đi, lát nữa anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu".
Lý Dục Thần khẽ nhíu mày, vậy mà anh lại không nhìn thấu được khí tức trên người Viên Thế Kiệt.
Người này căn cơ nông cạn, lục phủ ngũ tạng mục nát, kinh mạch hỗn loạn, chính là một người bình thường không có gì lạ, thậm chí bởi vì thường xuyên ăn chơi dâm loạn mà trời sinh thiếu hụt, ngay cả người bình thường cũng không bằng, chỉ là bởi vì nhà họ Viên giàu có, dựa vào dinh dưỡng và thuốc men để chống đỡ mà thôi.
Nhưng trên người Viên Thế Kiệt lại có một loại tà khí.
Nghe nhân viên an ninh kia nói Viên Thế Kiệt là thiên tài, trên người có đại lão, Lý Dục Thần lập tức hiểu ra Viên Thế Kiệt là bị phụ thể.
Đây tuyệt đối không là quỷ nhập vào người bình thường.
Cho dù là quỷ nhập vào người lợi hại hơn nữa, Viên Thế Kiệt cũng không có khả năng thể hiện ra tu vi như vừa rồi.
Nếu như là hồn tu đoạt xá, vậy Viên Thế Kiệt sẽ không thể giữ lại ba hồn của mình.
Cho nên người bám vào trên người anh ta hẳn là người trong ma đạo đã gieo Thiên Ma Tâm Âm cho Vương Văn Tĩnh.
Trong công pháp ma đạo có pháp môn khiến người ta bán linh hồn, không khác mấy với phương pháp hiến tế mình cho thần linh trong giáo phái phương Tây, chỉ là giáo phái phương Tây dựa vào tín ngưỡng gắn bó, con người vẫn có năng lực tự chủ, mà ma đạo hiến tế sẽ càng thêm trực tiếp, người bán linh hồn sẽ biến thành một con rối.
"Vốn dĩ tôi cũng muốn tâm sự với anh, nhưng anh đã không phải là anh nữa rồi, vậy cũng không có gì để nói nữa".
"Ha ha ha ha", Viên Thế Kiệt phát ra một chuỗi tiếng cười lạnh lẽo, "Xem ra cậu đã nhìn ra tôi, tôi đã xem thường cậu rồi, tên nhóc nhà họ Lý! Nhưng mà so với năng lực của cậu, điều càng làm cho tôi kinh ngạc chính là thế mà nhà họ Lý vẫn còn có đời sau còn sống".
Lý Dục Thần giật mình trong lòng, người này có liên quan đến việc nhà họ Lý diệt môn?
"Ông biết xuất thân của tôi?"
"Vốn không biết, nhưng cậu thể hiện rêu rao như vậy, muốn không để người ta biết cũng khó!"
Đương nhiên là Lý Dục Thần cố ý muốn thể hiện rêu rao như vậy, chính là muốn để hung thủ năm đó tự mình xuất hiện, nhưng anh không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy, vốn cho rằng phải đợi đến lúc anh chấn hưng lại nhà họ Lý, phát triển gia tộc lên, hung thủ mới có thể xuất hiện.
"Nói như vậy, thảm án diệt môn năm đó, hung thủ chính là ông?"
"Ừm, cậu nghĩ như vậy cũng được", Viên Thế Kiệt cười ha ha, "Tôi biết cậu cố ý rêu rao như vậy chính là muốn dẫn tôi ra, báo thù cho người nhà cậu. Đáng tiếc, cậu quá gấp gáp, chỉ bằng chút đạo hạnh ấy của cậu, muốn báo thù không khác gì lên trời".
"Tại sao ông lại phải làm như thế?", Lý Dục Thần hỏi.
"Vậy thì phải hỏi lão già đã chết kia của nhà cậu, ẩn giấu thứ không nên giấu, còn để con trai cưới người phụ nữ không nên cưới. Nếu cậu muốn biết tất cả, tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu phải lấy một thứ ra trao đổi".
"Thứ gì?"