-
Chương 341-345
Chương 341: Bài viết hot
Từ Hiểu Bắc đón Lý Dục Thần vào phòng.
Có mấy người ngồi trong phòng khách, đều là người tham gia tiệc đón tân sinh viên, Lý Dục Thần cũng từng gặp.
Họ nhìn thấy Lý Dục Thần đến, đều cung kính đứng lên.
Từ Hiểu Bắc nói: “Là thế này, vừa nãy, trên mấy nền tảng xã hội đều ra mấy bài viết, liên quan đến cô Lâm Mộng Đình và nhà họ Lâm, trong đó còn nhắc đến anh Lý và cô Đinh Hương. Bài viết rất hot, lên luôn trang nhất hotsearch. Nhưng cũng may, chúng tôi phát hiện kịp thời, lập tức liên lạc với nền tảng xóa bỏ bài viết. Nhưng vẫn có bài bị phát tán, gây ra ảnh hưởng không hay lắm”.
Nói xong, Từ Hiểu Bắc đưa điện thoại qua.
Lý Dục Thần nhận lấy điện thoại, trong đó có hai bài viết.
Anh nhanh chóng lướt xem xong, càng đọc càng cau mày chặt.
Bài viết hoàn toàn bôi nhọ Lâm Mộng Đình và nhà họ Lâm, viết rất nhiều thông tin xấu, những nội dung này cũng khá ra gì, trong bảy phần giả có ba phần thật, khiến người ta khó mà phân biệt.
Bài viết cũng nhắc đến Lý Dục Thần và Đinh Hương, biên soạn ra câu chuyện yêu hận tình thù giữa họ và Lâm Mộng Đình. Miêu tả Lý Dục Thần vì tài sản của nhà họ Lâm, bỏ rơi thanh mai trúc mã, đeo bám thiên kim hào môn, sau đó lại cùng Lâm Mộng Đình lên kế hoạch, mưu hại cả nhà Lâm Thiếu Bình.
Cộng đồng mạng vô cùng quan tâm đến câu chuyện thiên kim hào môn, vì bài viết có vẻ vô cùng chân thực, hơn nữa còn đăng ảnh của Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Chỉ với dung mạo của hai người họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý, đủ để bài viết nổi tiếng, huống hồ còn có ân oán tình thù hào môn trong đó.
Lại thêm gần đây trận chiến thương trường giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên đã được giới truyền thông tuyên truyền.
Những bài viết này vừa được đăng lên, không những tổn hại danh tiếng của Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần, cũng càng khiến nhà họ Lâm vốn đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió lại càng thêm khó khăn.
Nếu không phải đám người Từ Hiểu Bắc phát hiện, và kịp thời xóa bỏ, ngày mai ngưỡng cửa của nhà họ Lâm sẽ bị dẫm nát, cục diện trận chiến thương trường nhà họ Lâm càng thêm bị động, còn Lâm Mộng Đình và Đinh Hương cũng không thể tiếp tục học ở đại học Nam Giang.
Lý Dục Thần trả lại điện thoại cho Từ Hiểu Bắc, nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Từ Hiểu Bắc được cổ vũ, hưng phấn nói: “Anh Lý, đây là việc nên làm. Huống hồ, việc này cũng liên quan đên danh tiếng của đại học Nam Giang, chúng tôi học ở đây, cũng có nghĩa vụ cố gắng làm rõ chuyện này”.
“Ừm, bây giờ tình hình thế nào, đã xóa hết chưa?”, Lý Dục Thần không hiểu lắm về internet, không khỏi lo lắng hỏi: “Còn ảnh hưởng không?”
“Mấy nền tảng lớn nhất đều xóa rồi, một số bài viết nhỏ lẻ, các bạn học vẫn đang cố gắng”, Từ Hiểu Bắc chỉ vào một anh chàng nói: “Cũng may đại học Nam Giang chúng ta có nhân tài, ở đây có cao thủ về các mặt có máy tính, mạng, truyền thông, maketing, mới có thể xóa được ảnh hưởng trong thời gian ngắn như vậy”.
Từ Hiểu Bắc nói rất hay, không độc chiếm công lao, mà đẩy công lao cho mọi người.
Lý Dục Thần nhìn trên bàn quả nhiên bày rất nhiều laptop, lúc anh vừa đến, những người này không phải đang thao tác máy tính, thì đang gọi điện.
Thực ra anh biết rõ, có thể xóa được hotsearch trong thời gian ngắn như vậy, chủ yếu vẫn dựa vào Từ Hiểu Bắc, không có sức ảnh hưởng của gia tộc lớn tay chọc trời như nhà họ Từ, muốn xóa bài hot trên internet, đâu có dễ như vậy.
Đương nhiên, những người khác chắc chắn có công.
Đúng như lời Từ Hiểu Bắc nói, những người có thể thi được vào đại học Nam Giang, đâu có người nào vô dụng.
Anh gật đầu với những người đang ngồi, tỏ ý cảm ơn.
Những người này đều được khích lệ, ánh mắt nóng hắn lên.
“Mộng Đình và Đinh Hương đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Từ Hiểu Bắc nói: “Hôm nay cô Lâm và cô Đinh Hương đều mệt, cũng đã muộn như vậy, tôi chưa nói với họ”.
Lý Dục Thần vỗ vai Từ Hiểu Bắc: “Tốt, anh làm đúng lắm”.
Từ Hiểu Bắc này, không hổ là con trai của Từ Thông, rất biết làm việc, cũng rất biết làm người.
Trải nghiệm trong tiệc đón tân sinh viên hôm nay, có lẽ cũng khiến gã trưởng thành không ít.
“Biết là do ai làm không?”
Chương 342: Tiếng tim đập của thiên ma
Thật ra Lý Dục Thần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được là do ai làm, nhưng anh cần chứng cứ xác thực.
Bởi vì chuyện gì đều có ngoài ý muốn.
Từ Hiểu Bắc đáp: "Là Vương Văn Tĩnh".
"Người đang ở đâu?"
"Trên tầng, tôi bảo vệ sĩ trông cô ta rồi".
"Đi, dẫn tôi lên".
Từ Hiểu Bắc nói với những người khác: "Mọi người tiếp tục, cần phải xóa sạch sẽ các bài đăng. Nhớ kỹ, không phải lo việc dùng tiền, tiêu bao nhiêu cũng được, tôi bỏ ra. Ngoài ra, cũng phải theo dõi trên mạng, không để làm nó tro tàn lại cháy, xuất hiện trên các nền tảng khác".
Mọi người cùng đáp "Được", rồi lại lâm vào bận rộn.
Từ Hiểu Bắc nghiễm nhiên đã trở thành "lãnh tụ" của những người này.
Từ Hiểu Bắc dẫn Lý Dục Thần lên tầng hai, trong một căn phòng trên đó, anh gặp được Vương Văn Tĩnh.
Người trông coi Vương Văn Tĩnh chính là vệ sĩ đi theo bên người Từ Hiểu Bắc trên Tiệc chào người mới hôm nay.
"Là cô!"
Lý Dục Thần nhận ra, đây là người phụ nữ muốn hắt rượu vào người Lâm Mộng Đình trên Tiệc chào người mới.
"Tại sao phải làm như thế?"
Vương Văn Tĩnh sớm đã bị dọa sợ, co rúm lại trong góc, nhưng không nói một lời nào.
Từ Hiểu Bắc trầm giọng nói: "Vương Văn Tĩnh, đã đến lúc này rồi, cô còn giấu giếm cái gì nữa? Cô đã quên kết cục của Chung Thần rồi à?"
Thân thể Vương Văn Tĩnh đột nhiên run rẩy, cô ta chợt sụp đổ, khóc òa lên.
"Bọn họ không cho tôi nói, tôi không dám nói. Bọn họ hạ chú trên người tôi, nếu tôi nói ra, sẽ chịu đau đớn gấp trăm lần so với cái chết, còn cả người trong nhà tôi nữa, cũng sẽ bị bọn họ hại chết... Hu hu hu..."
"Hạ chú?"
Lý Dục Thần sững sờ, chú mà dùng phương pháp hạ, chỉ có cổ độc mới có thể hạ trên người.
Nhưng nếu là cổ độc, sao có thể tránh được thần thức của anh.
Anh đi đến trước người Vương Văn Tĩnh, nắm lấy mạch môn của cô ta.
Khoảnh khắc tiếp xúc với làn da của Vương Văn Tĩnh, Lý Dục Thần cảm nhận được một dòng khí cực kỳ âm hàn.
"Ma ha ma ha, khặc khặc khặc... a ma a la... hì hì hì hì hì..."
Một âm thanh kỳ quái truyền đến từ trong cơ thể Vương Văn Tĩnh, lại như thể đến từ hư không vô biên, chú ngữ vô hình xen lẫn với tiếng cười the thé.
"Tiếng tim đập của thiên ma!"
Lý Dục Thần giật nảy mình.
Tiếng tim đập của thiên ma là công pháp ma đạo.
Vương Văn Tĩnh này bị người khác thi triển ma chú, ma âm nhập hồn, ma chủng gửi trong người Vương Văn Tĩnh.
Tại sao Tiền Đường lại có người trong ma đạo lui tới?
Điều này khiến Lý Dục Thần mơ hồ lo âu.
Giáo phái nước ngoài đang theo dõi Hoa Hạ, Thái Dương Thánh Giáo đã hoạt động tại Tiền Đường, giờ lại thêm hoạt động của ma đạo, đây không phải là tin tức tốt đối với Đạo Môn Hoa Hạ.
Năm đó, một trăm ngàn kiếm tiên bày kiếm trận Vạn Tiên trên đỉnh Thiên Đô, kiếm khí quét ngang hư không, đánh lui thiên ma ngoại vực.
Cũng bởi vậy, đỉnh Thiên Đô được các Tiên Môn trong thiên hạ tôn vinh thành Tổ Đình, được gọi là cổng Vạn Tiên.
Kiếm trận Vạn Tiên ở ngay trong hư không trên đỉnh Thiên Đô, Lý Dục Thần từng tu luyện tại đỉnh núi, ngửa mặt nhìn lên mặt trời trên không trung, thân thể được kiếm khí Vạn Tiên tẩm bổ.
Nếu như phàm trần lại xuất hiện bóng dáng của Ma giáo, vậy rất có thể thiên ma ngoại vực đã ngo ngoe rục rịch.
Chuyện này quan trọng hơn cả việc giáo phái nước ngoài xâm lấn Hoa Hạ.
Lý Dục Thần điểm một ngón tay tại mi tâm Vương Văn Tĩnh, cương khí Thiên Đô bắn vào trong cơ thể.
Một âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên, trong đó mang theo một ít chú ngữ nghe không hiểu, rồi dần dần nhạt đi.
Lý Dục Thần thu tay lại, nói: "Tôi đã giúp cô loại bỏ ma chú, nói đi, chuyện gì đã xảy ra".
Vương Văn Tĩnh dường như không dám tin tưởng, liều mạng lắc đầu.
Từ Hiểu Bắc nói tiếp: "Vương Văn Tĩnh, giờ cô không nói sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Rơi vào trong tay bọn họ, cô sẽ chỉ gặp phải kết cục bi thảm hơn. Nói cho cậu Lý, có lẽ cô còn có thể được cứu".
"Là, là Viên Thế Kiệt!"
Lúc bấy giờ, Vương Văn Tĩnh mới khóc sướt mướt, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Hóa ra, cô ta bị Cù Hạo Dân cổ vũ, hai người cùng đi tìm Viên Thế Kiệt.
Cù Hạo Dân nghĩ ra ý tưởng, nói có thể viết bài trên mạng, bôi đen Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần, lợi dụng internet kích động quần chúng, làm bọn họ thất bại trên mặt truyền thông, đồng thời cũng khiến nhà họ Lâm rơi vào tai họa.
Viên Thế Kiệt cung cấp rất nhiều tư liệu có liên quan đến nhà họ Lâm, Cù Hạo Dân và Vương Văn Tĩnh đều là sinh viên đại học Nam Giang, bản thân lại rất có tài, nên bài viết của bọn họ hoàn thành và đăng lên mạng rất nhanh.
Làm xong mọi chuyện, Viên Thế Kiệt đột nhiên muốn Vương Văn Tĩnh đi vào buổi đêm cùng anh ta.
Vương Văn Tĩnh còn tưởng rằng mình gặp may, được cậu Viên coi trọng, từ đây có thể trèo lên cành vàng.
Ai ngờ, cô ta ôm ấp yêu thương, mây mưa một hồi, chợt nhận ra kẻ đè ép trên người mình không phải Viên Thế Kiệt, mà là một bóng đen.
Cô ta không nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ cảm thấy vô cùng kinh khủng từ tận đáy lòng.
Cô ta hoàn toàn không có sức lực giãy giụa, chỉ có thể mặc cho bóng đen thao túng, đến tận khi bóng đen kia thỏa mãn và rời đi.
Chưoơng 343:Nhà họ Lý?
Sau đó Viên Thế Kiệt vào phòng, nói với cô ta là không được nói chuyện này cho bất cứ ai, nếu không chú trên người cô ta sẽ phát tác, khiến cô ta sống không bằng chết. Anh ta còn uy hiếp của người nhà của cô ta nữa.
Bọn họ còn giết chết Cù Hạo Dân trước mặt cô ta.
Cô ta trơ mắt nhìn thấy Cù Hạo Dân run rẩy trên mặt đất, thân thể chậm rãi héo rút, cuối cùng chỉ còn lại da bọc xương.
"Thật là đáng sợ!"
Nói đến cái chết của Cù Hạo Dân, cả người Vương Văn Tĩnh run rẩy, điên cuồng túm lấy tóc mình.
Hình ảnh này đã đánh sâu vào tâm lý của cô ta.
"Bọn họ thả cô trở về, hẳn là có nhiệm vụ cho cô đúng không?", Từ Hiểu Bắc hỏi.
Vương Văn Tĩnh lại lắc đầu: "Bọn họ chưa nói muốn em làm cái gì, còn bảo em quay về trường học".
Từ Hiểu Bắc cảm thấy rất kỳ quái, Cù Hạo Dân bị giết chết một cách dễ dàng, tha mạng cho Vương Văn Tĩnh làm gì? Hay là bởi vì trông cô ta xinh đẹp? Nhưng lấy thân phận của Viên Thế Kiệt, muốn phụ nữ thế nào chẳng có, đám mỹ nữ muốn đi theo anh ta còn có thể xếp hàng đến tận thành phố Hoà.
"Chắc hẳn nhiệm vụ của cô ta là tôi", Lý Dục Thần bỗng nhiên nói.
"Anh?", Từ Hiểu Bắc khó hiểu.
Lý Dục Thần nói: "Trên mạng có bài đăng nói xấu Mộng Đình và nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ bị điều tra ra rất nhanh. Chẳng qua Viên Thế Kiệt cũng không nghĩ được Từ thiếu lại hành động nhanh như vậy. Chuyện này, tôi phải cảm ơn anh. Trở về nói cho bố anh biết, tôi nợ nhà họ Từ anh một nhân tình".
Từ Hiểu Bắc nghe vậy thì chỉ cảm thấy như nở hoa trong bụng.
Gã đã nghe được về sự lợi hại của Lý Dục Thần từ chỗ Từ Thông, cũng nghĩ mà sợ, nếu không phải bố mình tới đúng lúc, thật sự không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Cũng may là trong cái rủi có cái may, Từ Thông còn kéo gần quan hệ với Lý Dục Thần.
Chính là Từ Thông vẫn nhớ mãi không quên, lúc ba tỉnh tụ hội, rõ ràng Từ Thông là người thứ nhất đưa ra khẩu hiệu lấy cậu Lý làm vua, lại bị nhà họ Tiêu thành phố Tuyên và thành nhà họ Thẩm thành phố Cô cướp mất nổi bật.
Tiêu Thập Nương mời Lý Dục Thần đến thành phố Tuyên, mà nhà họ Thẩm lại lấy ra Thiên Lôi Phủ coi như một món quà lớn, trực tiếp khiến Lý Dục Thần nói ra bất cứ lúc nào, nhà họ Thẩm đều có thể yêu cầu Lý Dục Thần làm một chuyện.
Hôm nay Từ Hiểu Bắc để Lý Dục Thần nợ nhà họ Từ một nhân tình, nếu để Từ Thông biết không phải sẽ tức chết sao!
"Cậu Lý, anh khách sáo quá, đây là điều tôi phải làm mà".
Lý Dục Thần gật đầu, tiếp tục nói: "Vương Văn Tĩnh chỉ là người phàm, căn bản không cần hạ ma chú cho cô ta, Viên Thế Kiệt muốn đối phó với cô ta sẽ có rất nhiều biện pháp. Ma chú trên người cô ta là muốn để cho tôi nhìn thấy. Bọn họ muốn lấy cái này để thử tôi, xem tôi có thể phá giải được hay không".
"Thì ra là thế", Từ Hiểu Bắc lập tức hiểu ra.
"Tôi vốn muốn đi tìm anh ta tính sổ, nếu anh ta vội vã muốn chết như thế, còn cấu kết với ma đạo, tôi sẽ thanh toàn cho anh ta", Lý Dục Thần nói, "Hiểu Bắc, anh có biết địa chỉ nhà họ Viên không?"
Từ Hiểu Bắc lập tức nói: "Tôi sẽ đi tra giúp anh".
"Được, tôi đi trước một bước, anh tra được thì gửi vị trí cho tôi".
Lý Dục Thần biết, lấy quan hệ của Từ Hiểu Bắc, muốn điều tra địa chỉ của thế gia giàu có này chắc chắn sẽ chính xác hơn anh.
"Nên xử lý cô ta như thế nào đây?", Từ Hiểu Bắc chỉ vào Vương Văn Tĩnh hỏi.
"Anh xem mà làm đi", Lý Dục Thần nói.
Vương Văn Tĩnh bị Thiên Ma Tâm Âm ảnh hưởng, lại bị ma nhân xâm phạm, tâm hồn đã bị tổn thương, rất nhanh sẽ bị bệnh nặng, có thể chống đỡ được không thì chỉ có thể xem số phận của cô ta thôi.
Đương nhiên là Lý Dục Thần có biện pháp chữa khỏi cho cô ta, nhưng anh không có nghĩa vụ làm như vậy.
Về phần Từ Hiểu Bắc sẽ làm như thế nào, Lý Dục Thần cũng không quan tâm.
Rời khỏi Hương Nhã Uyển không lâu, Lý Dục Thần đã nhận được định vị biệt thự nhà họ Viên mà Từ Hiểu Bắc gửi tới, còn nói qua về bố cục bên trong, ví dụ như toà nhà nào là chỗ ở của Viên Thọ Sơn, Viên Thế Kiệt thì ở toà nhà nào.
Sợ rằng chỉ có loại gia tộc như nhà họ Từ mới có thể lấy được loại tư liệu này thôi.
Nhưng mà Lý Dục Thần cũng không quan tâm, anh lại không cần lén lút, cứ thoải mái đi vào từ cửa chính, không thấy Viên Thế Kiệt thì cứ đánh hết cả đám là được.
…
Lúc này đã là đêm khuya, đa số phòng ốc trong khu biệt thự nhà họ Viên đã tắt đèn.
Chỉ có một toà nhà trong đó vẫn còn sáng.
Viên Thế Kiệt đứng trong phòng khách, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tôi thật sự có thể tu hành ư?"
Nếu có người thấy bộ dáng này của anh ta, nhất định sẽ thấy rất khó hiểu.
Bởi vì lúc này trong phòng khách ngoại trừ anh ta ra thì hoàn toàn trống rỗng, anh ta đang nói chuyện với không khí đối diện.
Nhưng mà trong không khí lại truyền đến hồi âm: "Mặc dù cậu còn thiếu chút tư chất, nhưng không sao cả, có tôi ở đây, cục đá cũng có thể biến thành ngọc".
"Sư phụ ở trên hãy nhận cái dập đầu này của đệ tử!", Viên Thế Kiệt quỳ rạp xuống đất dập đầu.
"Ha ha ha ha…", giọng nói thần bí cười rộ lên, "Đừng vội bái sư, muốn gia nhập với chúng tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu, chờ cậu học được công pháp sơ cấp mà tôi dạy cho cậu rồi nói sau".
Viên Thế Kiệt có chút thất vọng: "Chỉ có thể học công pháp sơ cấp sao?"
"Hừ, cậu đừng xem thường công pháp sơ cấp của tôi, cậu học xong cũng đủ để cậu tung hoành khắp nơi rồi".
"Thật ư, tôi có thể đánh thắng được tên nhóc Lý Dục Thần kia không? Nghe nói tên nhóc kia rất giỏi đánh đấm".
"Cậu ta cũng không đơn giản là giỏi đánh đấm thôi đâu. Vừa rồi tôi đã cảm ứng được Thiên Ma Tâm Âm trên người con bé kia đã bị phá, người phá pháp có khí thiên cương vô cùng thuần khiết. Không ngờ được nhà họ Lý vẫn còn có đời sau còn sống, lại là đệ tử tiên môn chính tông".
"Nhà họ Lý? Anh ta không phải là tên nhặt ve chai sao?"
"Nhặt ve chai? Nói lung tung! Lúc nhà họ Lý cường thịnh, mười nhà họ Viên của cậu cũng không đủ lọt vào mắt người ta đâu!"
Chương 344: Chuyện cũ năm xưa
"Mười nhà họ Viên cũng không đủ xem? Quá phóng đại đi!"
Làm thiếu gia nhà họ Viên - một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, Viên Thế Kiệt rất hiểu truyền thừa thế gia.
Một khi gia tộc lớn quá mức sẽ phải phân ra các dòng bên độc lập phát triển như nhà họ Tiền, nhưng nếu làm như vậy, thực lực sẽ bị phân tán.
"Người đừng nói với con là tứ đại gia của thủ đô đấy nhé, chẳng lẽ tên kia là một trong Tứ thiếu thủ đô chạy tới Nam Giang để làm màu? Ha ha ha..."
Viên Thế Kiệt cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trong mắt anh ta, Lý Dục Thần chỉ là một thằng nhà quê tương đối biết đánh nhau thôi.
Người nhà họ Lâm bị mù mắt mới chọn anh làm con rể nhà họ Lâm, tự rước họa vào thân.
Viên Thế Kiệt mỉm cười, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì giọng nói đến từ hư vô kia đã rơi vào yên lặng.
"Sư phụ..."
Viên Thế Kiệt gọi một tiếng với không khí.
"Người, không phải đang đùa sao?"
"Hầy...", trong không khí truyền đến tiếng thở dài: "Con sai rồi, không phải tứ đại gia thủ đô".
Viên Thế Kiệt thở phào nhẹ nhõm: "Con đã nói rồi, sao có thể là đám quái vật tứ đại gia kia chứ".
Tiếp đó, anh ta nghe thấy tiếng cười lạnh.
"Hừ hừ! Quả thực không phải tứ đại gia, mà là nhà họ Lý đã từng được mệnh danh là thế gia đệ nhất thế giới!"
"Cái gì cơ?"
Viên Thế Kiệt vô cùng giật mình. Anh ta mơ hồ nhớ lúc ngồi rỗi rãi tám chuyện với bạn, từng nghe bạn bè ở thủ đô nhắc đến một hào môn siêu cấp bị kẻ khác diệt môn trong một đêm của hai mươi năm trước.
Những chuyện này hình như là điều cấm kỵ trong trong miệng bậc cha chú thế gia, hầu như chẳng ai nhắc đến.
Mà người trẻ tuổi thì không biết rõ đoạn lịch sử ấy, toàn dựa vào tin đồn để đoán già đoán non.
"Sư phụ, sao người lại biết được?"
"Sao ta biết ấy à? Ha ha ha ha... Ta đương nhiên biết... Ha ha ha..."
Tiếng cười khiến không khí xung quanh cũng chấn động theo, xuất hiện từng cơn sóng gợn, một cái bóng màu đen đi ra từ giữa những cơn sóng.
Viên Thế Kiệt giật nảy mình, vội vàng xoay người lại.
"Con làm gì thế?"
"Con biết sư phụ không dùng gương mặt thật gặp người, những người từng thấy khuôn mặt thật của người đều sẽ chết", Viên Thế Kiệt quay lưng, không dám động đậy: "Con cam đoan, vừa rồi con không nhìn thấy bất cứ cái gì".
"Ha ha ha ha, quả thực là vậy. Người thấy được gương mặt thật của ta đã chết hết rồi, nhưng con khác bọn họ. Con là đồ đệ của ta, không gì là không thể nhìn".
"Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật".
Viên Thế Kiệt vô cùng mừng rỡ, xoay người lại, tưởng có thể thấy được chân dung.
Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy một hình bóng đang ngồi trên ghế sô pha.
Chỉ là một cái bóng, không có ai.
"Sư phụ?"
Trong lòng Viên Thế Kiệt khẽ run lên, đã bảo là gương mặt thật mà?
"Con trông thấy cái gì?", cái bóng hỏi.
"Một bóng người", Viên Thế Kiệt lắc đầu nói.
Cái bóng cười ha hả: "Có bóng dáng sẽ có thật thể, con nên tìm thuận theo hướng ánh sáng".
Viên Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn vị trí bóng đèn trong phòng. Anh ta phát hiện ánh sáng chiếu từ sau lưng mình tới ghế sô pha.
Viên Thế Kiệt bèn xoay người, nhìn ra sau lưng.
Sau đó, anh ta thấy trên mặt đất cũng có một cái bóng, nhưng vẫn chẳng thấy ai.
"Sư phụ, rốt cuộc người ở đâu?"
"Con lại quay đầu nhìn xem".
Viên Thế Kiệt chợt cảm thấy lạnh sống lưng, chậm rãi quay người một lần nữa, thấy cái bóng vẫn còn trên ghế sô pha.
"Sư phụ, người đừng đùa con, con sợ lắm".
"Sợ? Có gì phải sợ, khà khà khà..."
Cái bóng phát ra tiếng cười kỳ quái, như tiếng một tờ báo rách bay trong gió lớn.
"Ta cảm giác được, anh ta đã đến".
"Ai?"
Viên Thế Kiệt không hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền từ bên ngoài vào trong phòng.
"Viên Thế Kiệt, ra đây trò chuyện hai câu!"
Âm thanh kia vang vọng giữa bầu trời đêm, quanh quẩn khắp khu biệt thự nhà họ Viên.
Đèn lần lượt được bật lên, chỉ chốc lát sau, toàn bộ đèn của khu biệt thự đã sáng rực như ban ngày.
"Có nghe thấy không, người ta tới tìm con đấy!", cái bóng nói, như thể đang mỉm cười nhìn Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt giật mình: "Đây là... Lý Dục Thần?"
Thật ra anh ta chưa từng gặp mặt trao đổi trực tiếp với Lý Dục Thần, đương nhiên cũng chưa từng nghe được giọng Lý Dục Thần.
"Sao anh ta làm được vậy, cầm loa công suất lớn sao?"
"Con sợ không?", cái bóng hỏi.
"Nực cười, con sợ cái gì? Nơi này là nhà họ Viên!"
"Nhà họ Viên con không có ai đánh thắng được anh ta".
"Vậy, vậy thì gọi bà dì của con đến, bà dì của con là Tông Sư!", Viên Thế Kiệt đáp.
"Ồ?", cái bóng có vẻ hơi bất ngờ: "Tiền Đường chỉ có một Tông Sư, con gọi Hà Trường Xuân là bà dì?"
"Đúng ạ".
"Ha ha, khá thú vị", giọng điệu của cái bóng khiến người ta nhìn không thấu.
...
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa chính khu biệt thự nhà họ Viên, thảnh thơi thưởng thức cảnh bóng đèn lần lượt sáng lên.
Bảo vệ trông cửa vô cùng hồi hộp.
Ngay vừa rồi, người trẻ tuổi này đi đến trước cửa, thoạt nhìn chỉ thoải mái nói một câu lại vang dội vòm trời.
Bảo vệ còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nhưng ánh đèn bên trong sáng dần lên nói cho hắn ta biết đây là sự thật.
Hắn ta dường như đang nhìn một con yêu quái.
Không phải yêu quái thì sao có thể phát ra âm thanh lớn như vậy?
Nương theo ánh đèn sáng dần, một đội bảo vệ lao từ bên trong ra, có người đã ăn mặc chỉnh tề, có người đang mặc quần áo.
"Lão Trần, xảy ra chuyện gì vậy?", đội trưởng đội bảo vệ dò hỏi.
Lão Trần chỉ vào Lý Dục Thần: "Anh ta, là anh ta nói".
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Lý Dục Thần, quát hỏi: "Này cậu kia, cậu là ai, biết đây là chỗ nào không?"
Lý Dục Thần vẫn nhởn nhơ đứng yên, hai tay chắp sau lưng, không để ý đến đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ không khỏi tức giận, nơi này chính là nhà họ Viên, một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường.
Bảo vệ nhà họ Viên tự nhận mình cao hơn những bảo vệ khác một chút, bọn họ đã quen với việc la lối om sòm bằng tư thái bề trên. Bọn họ chưa từng gặp được người kiêu ngạo đến vậy, dám chạy đến ngoài cổng chính nhà họ Viên làm màu.
Đội trưởng đội bảo vệ phẫn nộ: "Thằng kia, mau cút xéo đi! Bằng không thì chốc nữa cậu có muốn đi cũng không đi được".
Lý Dục Thần vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Đội trưởng đội bảo vệ giận dữ: "Cố ý gây sự đúng không? Các anh em, lên bắt anh ta cho tôi, nhốt trong phòng tối một đêm trước đã, ngày mai giao cho ông chủ giải quyết".
Mấy người bảo vệ tiến tới, định ra tay.
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần Lý Dục Thần, cả người đã bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc này, Lý Dục Thần mới nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt lạnh như băng.
Đội trưởng đội bảo vệ bỗng nổi da gà khắp cả người.
Chương 345: Trí tuệ của Viên Thọ Sơn
Bảo vệ nhà họ Viên đều được chọn lựa tỉ mỉ, không nói đến võ công cao bao nhiêu, ít nhất cũng đều luyện qua, bình thường một bảo vệ đánh mấy người không thành vấn đề. Nhưng trước mặt người trẻ tuổi kia, bọn họ còn chẳng có cơ hội đến gần người.
Ít nhiều đội trưởng đội bảo vệ từng gặp qua việc đời, biết mình đụng phải khối xương cứng, nói: "Cậu, cậu rốt cuộc là ai, đến tìm ai, có việc gì, tôi đi thông báo một tiếng".
"Được, anh đi thông báo đi", Lý Dục Thần cười lạnh đáp: "Tôi tên là Lý Dục Thần, nói cho Viên Thế Kiệt, đừng làm rùa đen rút đầu nữa, nếu không ra, tôi sẽ san bằng nhà họ Viên".
"Hít hà...", đội trưởng đội bảo vệ hít ngược một hơi khí lạnh: "San bằng nhà họ Viên? Tên kia, cậu cũng quá ngông cuồng rồi đi!"
Lời này thì anh ta không dám đi thông báo. Thân là đội trưởng đội bảo vệ, anh ta có trách nhiệm bảo hộ nhà họ Viên, nếu cứ thế chạy vào truyền lời, nói không chừng sẽ không còn cơ hội đi ra nữa.
"Các anh em, cầm vũ khí, mọi người cùng nhau xông lên!"
Anh ta tàn nhẫn ra lệnh.
Các nhân viên bảo vệ cầm vũ khí xông lên như ong vỡ tổ.
Nhưng kết quả vẫn giống với mấy người bảo vệ vừa nãy, ngay cả cơ hội gần người còn chưa có đã ngã xuống, từng người nằm trên mặt đất kêu rên.
Lý Dục Thần nhìn đội trưởng đội bảo vệ, cười hỏi: "Còn không đi thông báo sao? Có cần tôi ném anh vào trong không?"
Đội trưởng đội bảo vệ dọa sợ, bắp chân run rẩy, không nghe sai khiến.
"Tôi, tôi... đi, tôi đi thông báo!"
Anh ta quay người, lảo đảo chạy vào bên trong khu biệt thự.
Viên Nãi Minh vừa mới chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy giọng nói giữa bầu trời đêm, ông ta trở mình, ngồi dậy khỏi giường.
Ông ta hoảng sợ, đổ mồ hôi lạnh khắp người. Hỏi phu nhân nằm bên gối xong, ông ta mới tin tưởng vừa rồi mình không phải nằm mơ.
Viên phu nhân giúp chồng Viên Nãi Minh mặc quần áo tử tế, hơi lo âu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải Tiểu Kiệt gây chuyện ở bên ngoài, đắc tội người khác không?"
Viên Nãi Minh trấn an bà ta: "Yên tâm đi, Thế Kiệt có thể gây chuyện gì chứ, dù có đắc tội người khác thì sao, tại Tiền Đường, nhà họ Viên chúng ta còn sợ đắc tội với người?"
Viên phu nhân thở dài đáp: "Chính bởi vì nhà họ Viên không sợ đắc tội nên tôi mới lo lắng Tiểu Kiệt làm ra chuyện khác người. Ông đấy, cũng nên quản thúc con chặt vào, đừng quá nuông chiều con. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ngộ nhỡ đắc tội thế gia thủ đô thì phải làm sao bây giờ?"
Hai người cùng nhau đi xuống phòng khách.
Quản gia đã đứng chờ ở đó.
Viên Nãi Minh hỏi quản gia: "Biết là chuyện gì chưa?"
Quản gia trả lời: "Tôi đã gọi điện thoại hỏi qua rồi, bảo vệ nói ngoài cổng chính có một người trẻ tuổi hô hào muốn gọi Thế Kiệt thiếu gia ra ngoài tâm sự. Thoạt nhìn giọng điệu không quá thân thiện, đội bảo vệ đã ra ngoài xử lý".
Viên Nãi Minh gật gật đầu: "Ông đi báo cho Thế Kiệt một tiếng, bảo con đến tìm tôi".
Quản gia đáp ứng, đang muốn đi thì chợt thấy đội trưởng đội bảo vệ hấp tấp chạy vào.
"Quản gia, ông chủ, xảy ra chuyện rồi, người đội bảo vệ chúng tôi đều bị kẻ kia đánh. Người kia nói... nói..."
Đội trưởng đội bảo vệ ấp úng, không nói nên lời hoàn chỉnh.
"Nói cái gì?", Viên Nãi Minh trầm giọng hỏi.
Thấy Viên Nãi Minh tức giận, đội trưởng đội bảo vệ giật nảy mình, đáp.
"Người kia bảo gọi Thế Kiệt thiếu gia ra ngoài gặp anh ta, đừng làm rùa đen rút đầu. Còn nói, nếu không ra, anh ta sẽ, anh ta sẽ san bằng nhà họ Viên!"
"San bằng nhà họ Viên? Ha ha ha ha...", Viên Nãi Minh cười to: "Kẻ điên vô tri từ đâu đến vậy, anh ta có nói mình tên là gì không?"
"Có ạ, hình như tên là Lý Dục Thần", đội trưởng đội bảo vệ đáp.
"Lý Dục Thần!", Viên Nãi Minh nhíu mày.
"Nãi Minh, Lý Dục Thần này không phải là người đã giết Quốc Thành sao?", Viên phu nhân hỏi lại.
"Hừ!", Viên Nãi Minh cười lạnh: "Đang muốn tìm anh ta tính sổ, anh ta lại dám tìm đến tận cửa, hôm nay tôi sẽ làm anh ta có đến mà không có về!"
Ông ta dặn dò quản gia: "Ông bảo ông Võ dẫn người tới đó, tôi đi xem bố tôi, đừng có bị dọa sợ. Đúng rồi, nhớ dặn Thế Kiệt đi thẳng đến chỗ ông nội".
Nói xong, Viên Nãi Minh sải bước đi đến biệt thự của gia chủ Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn sớm đã ngồi chờ trong phòng khách, nữ người hầu và quản gia đang phục vụ ông ta.
Thấy Viên Nãi Minh đến, Viên Thọ Sơn hỏi: "Nãi Minh, đã xảy ra chuyện gì?"
Viên Nãi Minh thấy bố mình thong dong bình tĩnh thì yên lòng, đáp: "Hạng giá áo túi cơm đến gây sự mà thôi".
"E rằng không phải hạng giá áo túi cơm đi?", Viên Thọ Sơn nói: "Chỉ bằng chiêu mượn khí truyền âm vừa rồi, truyền xa ngàn dặm thì chưa đến, nhưng ít nhất cũng truyền được mười dặm. Người xưa nuôi khí truyền âm, một tiếng rít gào mười dặm đều biết. Anh ta lại nói chuyện, còn khó hơn rít gào mấy phần. Bởi vậy phỏng chừng, nội lực của người này ít nhất cũng là Hóa Kình công phu".
Viên Nãi Minh không ngờ đến, khá giật mình: "Con biết trước đây bố từng luyện võ, nhưng con không ngờ bố lại lĩnh ngộ võ đạo sâu như vậy, từ âm thanh của đối phương phán đoán ra tu vi nội công".
Viên Thọ Sơn ngồi trên ghế sô pha, lười biếng duỗi lưng: "Đừng quên, bố và Hà Tông Sư là anh em thân thiết. Năm đó, nếu không phải vì gia tộc mà hy sinh việc tu hành cá nhân, thành tựu trên con đường võ đạo của bố chưa chắc sẽ kém dượng của con. Đáng tiếc, trong ba đứa con trai của bố, con và Quốc Thành đều không có thiên phú về mặt này, cũng chỉ có Thiên Lãng thiên phú dị bẩm".
Viên Nãi Minh cúi đầu nói: "Con trai hổ thẹn, may mắn có Thiên Lãng giờ đang phụng dưỡng Hà Tông Sư trên núi Thành Hoàng, không biết hiện tại đã đến cảnh giới gì rồi".
Viên Thọ Sơn đáp: "Dù sao cũng nên mạnh hơn bố rồi. Con không cần phải hổ thẹn, chúng ta đâu có mở võ quán. Thế gia truyền thừa dựa vào năng lực quản lý kinh doanh mà không phải chém chém giết giết. Võ tu lợi hại nữa, chẳng phải cũng làm khách của chúng ta, giúp chúng ta bảo vệ gia đình sao?"
Viên Nãi Minh nói: "Con trai hiểu rồi".
Viên Thọ Sơn gật gật đầu, hỏi tiếp: "Bên ngoài sao rồi?"
Lúc này Viên Nãi Minh mới nói một lượt tình huống đã biết, lại nhắc đến: "Con đã bảo võ tu đi qua đó rồi, có ông ta ra tay, con tin đối phó với một Lý Dục Thần nho nhỏ không nói chơi".
"Lý Dục Thần...", Viên Thọ Sơn thì thầm cái tên này mấy lần: "Nãi Minh à, nhớ kỹ, bất kỳ thời điểm gì cũng không cần coi thường đối thủ. Mấy ngày nay, bố gỡ lại ân oán giữa chúng ta và nhà họ Lâm một lượt, bố phát hiện Lý Dục Thần này không hề đơn giản!"
"Bố..."
Viên Nãi Minh muốn nói gì đó, lại bị Viên Thọ Sơn chặn ngang.
"Dù thế nào, võ tu cũng là người ngoài. Có thể dùng người ngoài, nhưng không thể coi bọn họ là chỗ dựa. Thời khắc mấu chốt phải dựa vào người của mình. Con phải hiểu được đạo lý này".
Từ Hiểu Bắc đón Lý Dục Thần vào phòng.
Có mấy người ngồi trong phòng khách, đều là người tham gia tiệc đón tân sinh viên, Lý Dục Thần cũng từng gặp.
Họ nhìn thấy Lý Dục Thần đến, đều cung kính đứng lên.
Từ Hiểu Bắc nói: “Là thế này, vừa nãy, trên mấy nền tảng xã hội đều ra mấy bài viết, liên quan đến cô Lâm Mộng Đình và nhà họ Lâm, trong đó còn nhắc đến anh Lý và cô Đinh Hương. Bài viết rất hot, lên luôn trang nhất hotsearch. Nhưng cũng may, chúng tôi phát hiện kịp thời, lập tức liên lạc với nền tảng xóa bỏ bài viết. Nhưng vẫn có bài bị phát tán, gây ra ảnh hưởng không hay lắm”.
Nói xong, Từ Hiểu Bắc đưa điện thoại qua.
Lý Dục Thần nhận lấy điện thoại, trong đó có hai bài viết.
Anh nhanh chóng lướt xem xong, càng đọc càng cau mày chặt.
Bài viết hoàn toàn bôi nhọ Lâm Mộng Đình và nhà họ Lâm, viết rất nhiều thông tin xấu, những nội dung này cũng khá ra gì, trong bảy phần giả có ba phần thật, khiến người ta khó mà phân biệt.
Bài viết cũng nhắc đến Lý Dục Thần và Đinh Hương, biên soạn ra câu chuyện yêu hận tình thù giữa họ và Lâm Mộng Đình. Miêu tả Lý Dục Thần vì tài sản của nhà họ Lâm, bỏ rơi thanh mai trúc mã, đeo bám thiên kim hào môn, sau đó lại cùng Lâm Mộng Đình lên kế hoạch, mưu hại cả nhà Lâm Thiếu Bình.
Cộng đồng mạng vô cùng quan tâm đến câu chuyện thiên kim hào môn, vì bài viết có vẻ vô cùng chân thực, hơn nữa còn đăng ảnh của Lâm Mộng Đình và Đinh Hương.
Chỉ với dung mạo của hai người họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý, đủ để bài viết nổi tiếng, huống hồ còn có ân oán tình thù hào môn trong đó.
Lại thêm gần đây trận chiến thương trường giữa nhà họ Lâm và nhà họ Viên đã được giới truyền thông tuyên truyền.
Những bài viết này vừa được đăng lên, không những tổn hại danh tiếng của Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần, cũng càng khiến nhà họ Lâm vốn đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió lại càng thêm khó khăn.
Nếu không phải đám người Từ Hiểu Bắc phát hiện, và kịp thời xóa bỏ, ngày mai ngưỡng cửa của nhà họ Lâm sẽ bị dẫm nát, cục diện trận chiến thương trường nhà họ Lâm càng thêm bị động, còn Lâm Mộng Đình và Đinh Hương cũng không thể tiếp tục học ở đại học Nam Giang.
Lý Dục Thần trả lại điện thoại cho Từ Hiểu Bắc, nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Từ Hiểu Bắc được cổ vũ, hưng phấn nói: “Anh Lý, đây là việc nên làm. Huống hồ, việc này cũng liên quan đên danh tiếng của đại học Nam Giang, chúng tôi học ở đây, cũng có nghĩa vụ cố gắng làm rõ chuyện này”.
“Ừm, bây giờ tình hình thế nào, đã xóa hết chưa?”, Lý Dục Thần không hiểu lắm về internet, không khỏi lo lắng hỏi: “Còn ảnh hưởng không?”
“Mấy nền tảng lớn nhất đều xóa rồi, một số bài viết nhỏ lẻ, các bạn học vẫn đang cố gắng”, Từ Hiểu Bắc chỉ vào một anh chàng nói: “Cũng may đại học Nam Giang chúng ta có nhân tài, ở đây có cao thủ về các mặt có máy tính, mạng, truyền thông, maketing, mới có thể xóa được ảnh hưởng trong thời gian ngắn như vậy”.
Từ Hiểu Bắc nói rất hay, không độc chiếm công lao, mà đẩy công lao cho mọi người.
Lý Dục Thần nhìn trên bàn quả nhiên bày rất nhiều laptop, lúc anh vừa đến, những người này không phải đang thao tác máy tính, thì đang gọi điện.
Thực ra anh biết rõ, có thể xóa được hotsearch trong thời gian ngắn như vậy, chủ yếu vẫn dựa vào Từ Hiểu Bắc, không có sức ảnh hưởng của gia tộc lớn tay chọc trời như nhà họ Từ, muốn xóa bài hot trên internet, đâu có dễ như vậy.
Đương nhiên, những người khác chắc chắn có công.
Đúng như lời Từ Hiểu Bắc nói, những người có thể thi được vào đại học Nam Giang, đâu có người nào vô dụng.
Anh gật đầu với những người đang ngồi, tỏ ý cảm ơn.
Những người này đều được khích lệ, ánh mắt nóng hắn lên.
“Mộng Đình và Đinh Hương đâu?”, Lý Dục Thần hỏi.
Từ Hiểu Bắc nói: “Hôm nay cô Lâm và cô Đinh Hương đều mệt, cũng đã muộn như vậy, tôi chưa nói với họ”.
Lý Dục Thần vỗ vai Từ Hiểu Bắc: “Tốt, anh làm đúng lắm”.
Từ Hiểu Bắc này, không hổ là con trai của Từ Thông, rất biết làm việc, cũng rất biết làm người.
Trải nghiệm trong tiệc đón tân sinh viên hôm nay, có lẽ cũng khiến gã trưởng thành không ít.
“Biết là do ai làm không?”
Chương 342: Tiếng tim đập của thiên ma
Thật ra Lý Dục Thần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được là do ai làm, nhưng anh cần chứng cứ xác thực.
Bởi vì chuyện gì đều có ngoài ý muốn.
Từ Hiểu Bắc đáp: "Là Vương Văn Tĩnh".
"Người đang ở đâu?"
"Trên tầng, tôi bảo vệ sĩ trông cô ta rồi".
"Đi, dẫn tôi lên".
Từ Hiểu Bắc nói với những người khác: "Mọi người tiếp tục, cần phải xóa sạch sẽ các bài đăng. Nhớ kỹ, không phải lo việc dùng tiền, tiêu bao nhiêu cũng được, tôi bỏ ra. Ngoài ra, cũng phải theo dõi trên mạng, không để làm nó tro tàn lại cháy, xuất hiện trên các nền tảng khác".
Mọi người cùng đáp "Được", rồi lại lâm vào bận rộn.
Từ Hiểu Bắc nghiễm nhiên đã trở thành "lãnh tụ" của những người này.
Từ Hiểu Bắc dẫn Lý Dục Thần lên tầng hai, trong một căn phòng trên đó, anh gặp được Vương Văn Tĩnh.
Người trông coi Vương Văn Tĩnh chính là vệ sĩ đi theo bên người Từ Hiểu Bắc trên Tiệc chào người mới hôm nay.
"Là cô!"
Lý Dục Thần nhận ra, đây là người phụ nữ muốn hắt rượu vào người Lâm Mộng Đình trên Tiệc chào người mới.
"Tại sao phải làm như thế?"
Vương Văn Tĩnh sớm đã bị dọa sợ, co rúm lại trong góc, nhưng không nói một lời nào.
Từ Hiểu Bắc trầm giọng nói: "Vương Văn Tĩnh, đã đến lúc này rồi, cô còn giấu giếm cái gì nữa? Cô đã quên kết cục của Chung Thần rồi à?"
Thân thể Vương Văn Tĩnh đột nhiên run rẩy, cô ta chợt sụp đổ, khóc òa lên.
"Bọn họ không cho tôi nói, tôi không dám nói. Bọn họ hạ chú trên người tôi, nếu tôi nói ra, sẽ chịu đau đớn gấp trăm lần so với cái chết, còn cả người trong nhà tôi nữa, cũng sẽ bị bọn họ hại chết... Hu hu hu..."
"Hạ chú?"
Lý Dục Thần sững sờ, chú mà dùng phương pháp hạ, chỉ có cổ độc mới có thể hạ trên người.
Nhưng nếu là cổ độc, sao có thể tránh được thần thức của anh.
Anh đi đến trước người Vương Văn Tĩnh, nắm lấy mạch môn của cô ta.
Khoảnh khắc tiếp xúc với làn da của Vương Văn Tĩnh, Lý Dục Thần cảm nhận được một dòng khí cực kỳ âm hàn.
"Ma ha ma ha, khặc khặc khặc... a ma a la... hì hì hì hì hì..."
Một âm thanh kỳ quái truyền đến từ trong cơ thể Vương Văn Tĩnh, lại như thể đến từ hư không vô biên, chú ngữ vô hình xen lẫn với tiếng cười the thé.
"Tiếng tim đập của thiên ma!"
Lý Dục Thần giật nảy mình.
Tiếng tim đập của thiên ma là công pháp ma đạo.
Vương Văn Tĩnh này bị người khác thi triển ma chú, ma âm nhập hồn, ma chủng gửi trong người Vương Văn Tĩnh.
Tại sao Tiền Đường lại có người trong ma đạo lui tới?
Điều này khiến Lý Dục Thần mơ hồ lo âu.
Giáo phái nước ngoài đang theo dõi Hoa Hạ, Thái Dương Thánh Giáo đã hoạt động tại Tiền Đường, giờ lại thêm hoạt động của ma đạo, đây không phải là tin tức tốt đối với Đạo Môn Hoa Hạ.
Năm đó, một trăm ngàn kiếm tiên bày kiếm trận Vạn Tiên trên đỉnh Thiên Đô, kiếm khí quét ngang hư không, đánh lui thiên ma ngoại vực.
Cũng bởi vậy, đỉnh Thiên Đô được các Tiên Môn trong thiên hạ tôn vinh thành Tổ Đình, được gọi là cổng Vạn Tiên.
Kiếm trận Vạn Tiên ở ngay trong hư không trên đỉnh Thiên Đô, Lý Dục Thần từng tu luyện tại đỉnh núi, ngửa mặt nhìn lên mặt trời trên không trung, thân thể được kiếm khí Vạn Tiên tẩm bổ.
Nếu như phàm trần lại xuất hiện bóng dáng của Ma giáo, vậy rất có thể thiên ma ngoại vực đã ngo ngoe rục rịch.
Chuyện này quan trọng hơn cả việc giáo phái nước ngoài xâm lấn Hoa Hạ.
Lý Dục Thần điểm một ngón tay tại mi tâm Vương Văn Tĩnh, cương khí Thiên Đô bắn vào trong cơ thể.
Một âm thanh sắc nhọn chói tai vang lên, trong đó mang theo một ít chú ngữ nghe không hiểu, rồi dần dần nhạt đi.
Lý Dục Thần thu tay lại, nói: "Tôi đã giúp cô loại bỏ ma chú, nói đi, chuyện gì đã xảy ra".
Vương Văn Tĩnh dường như không dám tin tưởng, liều mạng lắc đầu.
Từ Hiểu Bắc nói tiếp: "Vương Văn Tĩnh, giờ cô không nói sẽ không còn cơ hội nữa đâu. Rơi vào trong tay bọn họ, cô sẽ chỉ gặp phải kết cục bi thảm hơn. Nói cho cậu Lý, có lẽ cô còn có thể được cứu".
"Là, là Viên Thế Kiệt!"
Lúc bấy giờ, Vương Văn Tĩnh mới khóc sướt mướt, kể lại những chuyện đã xảy ra.
Hóa ra, cô ta bị Cù Hạo Dân cổ vũ, hai người cùng đi tìm Viên Thế Kiệt.
Cù Hạo Dân nghĩ ra ý tưởng, nói có thể viết bài trên mạng, bôi đen Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần, lợi dụng internet kích động quần chúng, làm bọn họ thất bại trên mặt truyền thông, đồng thời cũng khiến nhà họ Lâm rơi vào tai họa.
Viên Thế Kiệt cung cấp rất nhiều tư liệu có liên quan đến nhà họ Lâm, Cù Hạo Dân và Vương Văn Tĩnh đều là sinh viên đại học Nam Giang, bản thân lại rất có tài, nên bài viết của bọn họ hoàn thành và đăng lên mạng rất nhanh.
Làm xong mọi chuyện, Viên Thế Kiệt đột nhiên muốn Vương Văn Tĩnh đi vào buổi đêm cùng anh ta.
Vương Văn Tĩnh còn tưởng rằng mình gặp may, được cậu Viên coi trọng, từ đây có thể trèo lên cành vàng.
Ai ngờ, cô ta ôm ấp yêu thương, mây mưa một hồi, chợt nhận ra kẻ đè ép trên người mình không phải Viên Thế Kiệt, mà là một bóng đen.
Cô ta không nhìn rõ khuôn mặt người kia, chỉ cảm thấy vô cùng kinh khủng từ tận đáy lòng.
Cô ta hoàn toàn không có sức lực giãy giụa, chỉ có thể mặc cho bóng đen thao túng, đến tận khi bóng đen kia thỏa mãn và rời đi.
Chưoơng 343:Nhà họ Lý?
Sau đó Viên Thế Kiệt vào phòng, nói với cô ta là không được nói chuyện này cho bất cứ ai, nếu không chú trên người cô ta sẽ phát tác, khiến cô ta sống không bằng chết. Anh ta còn uy hiếp của người nhà của cô ta nữa.
Bọn họ còn giết chết Cù Hạo Dân trước mặt cô ta.
Cô ta trơ mắt nhìn thấy Cù Hạo Dân run rẩy trên mặt đất, thân thể chậm rãi héo rút, cuối cùng chỉ còn lại da bọc xương.
"Thật là đáng sợ!"
Nói đến cái chết của Cù Hạo Dân, cả người Vương Văn Tĩnh run rẩy, điên cuồng túm lấy tóc mình.
Hình ảnh này đã đánh sâu vào tâm lý của cô ta.
"Bọn họ thả cô trở về, hẳn là có nhiệm vụ cho cô đúng không?", Từ Hiểu Bắc hỏi.
Vương Văn Tĩnh lại lắc đầu: "Bọn họ chưa nói muốn em làm cái gì, còn bảo em quay về trường học".
Từ Hiểu Bắc cảm thấy rất kỳ quái, Cù Hạo Dân bị giết chết một cách dễ dàng, tha mạng cho Vương Văn Tĩnh làm gì? Hay là bởi vì trông cô ta xinh đẹp? Nhưng lấy thân phận của Viên Thế Kiệt, muốn phụ nữ thế nào chẳng có, đám mỹ nữ muốn đi theo anh ta còn có thể xếp hàng đến tận thành phố Hoà.
"Chắc hẳn nhiệm vụ của cô ta là tôi", Lý Dục Thần bỗng nhiên nói.
"Anh?", Từ Hiểu Bắc khó hiểu.
Lý Dục Thần nói: "Trên mạng có bài đăng nói xấu Mộng Đình và nhà họ Lâm, chắc chắn sẽ bị điều tra ra rất nhanh. Chẳng qua Viên Thế Kiệt cũng không nghĩ được Từ thiếu lại hành động nhanh như vậy. Chuyện này, tôi phải cảm ơn anh. Trở về nói cho bố anh biết, tôi nợ nhà họ Từ anh một nhân tình".
Từ Hiểu Bắc nghe vậy thì chỉ cảm thấy như nở hoa trong bụng.
Gã đã nghe được về sự lợi hại của Lý Dục Thần từ chỗ Từ Thông, cũng nghĩ mà sợ, nếu không phải bố mình tới đúng lúc, thật sự không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
Cũng may là trong cái rủi có cái may, Từ Thông còn kéo gần quan hệ với Lý Dục Thần.
Chính là Từ Thông vẫn nhớ mãi không quên, lúc ba tỉnh tụ hội, rõ ràng Từ Thông là người thứ nhất đưa ra khẩu hiệu lấy cậu Lý làm vua, lại bị nhà họ Tiêu thành phố Tuyên và thành nhà họ Thẩm thành phố Cô cướp mất nổi bật.
Tiêu Thập Nương mời Lý Dục Thần đến thành phố Tuyên, mà nhà họ Thẩm lại lấy ra Thiên Lôi Phủ coi như một món quà lớn, trực tiếp khiến Lý Dục Thần nói ra bất cứ lúc nào, nhà họ Thẩm đều có thể yêu cầu Lý Dục Thần làm một chuyện.
Hôm nay Từ Hiểu Bắc để Lý Dục Thần nợ nhà họ Từ một nhân tình, nếu để Từ Thông biết không phải sẽ tức chết sao!
"Cậu Lý, anh khách sáo quá, đây là điều tôi phải làm mà".
Lý Dục Thần gật đầu, tiếp tục nói: "Vương Văn Tĩnh chỉ là người phàm, căn bản không cần hạ ma chú cho cô ta, Viên Thế Kiệt muốn đối phó với cô ta sẽ có rất nhiều biện pháp. Ma chú trên người cô ta là muốn để cho tôi nhìn thấy. Bọn họ muốn lấy cái này để thử tôi, xem tôi có thể phá giải được hay không".
"Thì ra là thế", Từ Hiểu Bắc lập tức hiểu ra.
"Tôi vốn muốn đi tìm anh ta tính sổ, nếu anh ta vội vã muốn chết như thế, còn cấu kết với ma đạo, tôi sẽ thanh toàn cho anh ta", Lý Dục Thần nói, "Hiểu Bắc, anh có biết địa chỉ nhà họ Viên không?"
Từ Hiểu Bắc lập tức nói: "Tôi sẽ đi tra giúp anh".
"Được, tôi đi trước một bước, anh tra được thì gửi vị trí cho tôi".
Lý Dục Thần biết, lấy quan hệ của Từ Hiểu Bắc, muốn điều tra địa chỉ của thế gia giàu có này chắc chắn sẽ chính xác hơn anh.
"Nên xử lý cô ta như thế nào đây?", Từ Hiểu Bắc chỉ vào Vương Văn Tĩnh hỏi.
"Anh xem mà làm đi", Lý Dục Thần nói.
Vương Văn Tĩnh bị Thiên Ma Tâm Âm ảnh hưởng, lại bị ma nhân xâm phạm, tâm hồn đã bị tổn thương, rất nhanh sẽ bị bệnh nặng, có thể chống đỡ được không thì chỉ có thể xem số phận của cô ta thôi.
Đương nhiên là Lý Dục Thần có biện pháp chữa khỏi cho cô ta, nhưng anh không có nghĩa vụ làm như vậy.
Về phần Từ Hiểu Bắc sẽ làm như thế nào, Lý Dục Thần cũng không quan tâm.
Rời khỏi Hương Nhã Uyển không lâu, Lý Dục Thần đã nhận được định vị biệt thự nhà họ Viên mà Từ Hiểu Bắc gửi tới, còn nói qua về bố cục bên trong, ví dụ như toà nhà nào là chỗ ở của Viên Thọ Sơn, Viên Thế Kiệt thì ở toà nhà nào.
Sợ rằng chỉ có loại gia tộc như nhà họ Từ mới có thể lấy được loại tư liệu này thôi.
Nhưng mà Lý Dục Thần cũng không quan tâm, anh lại không cần lén lút, cứ thoải mái đi vào từ cửa chính, không thấy Viên Thế Kiệt thì cứ đánh hết cả đám là được.
…
Lúc này đã là đêm khuya, đa số phòng ốc trong khu biệt thự nhà họ Viên đã tắt đèn.
Chỉ có một toà nhà trong đó vẫn còn sáng.
Viên Thế Kiệt đứng trong phòng khách, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tôi thật sự có thể tu hành ư?"
Nếu có người thấy bộ dáng này của anh ta, nhất định sẽ thấy rất khó hiểu.
Bởi vì lúc này trong phòng khách ngoại trừ anh ta ra thì hoàn toàn trống rỗng, anh ta đang nói chuyện với không khí đối diện.
Nhưng mà trong không khí lại truyền đến hồi âm: "Mặc dù cậu còn thiếu chút tư chất, nhưng không sao cả, có tôi ở đây, cục đá cũng có thể biến thành ngọc".
"Sư phụ ở trên hãy nhận cái dập đầu này của đệ tử!", Viên Thế Kiệt quỳ rạp xuống đất dập đầu.
"Ha ha ha ha…", giọng nói thần bí cười rộ lên, "Đừng vội bái sư, muốn gia nhập với chúng tôi cũng không dễ dàng như vậy đâu, chờ cậu học được công pháp sơ cấp mà tôi dạy cho cậu rồi nói sau".
Viên Thế Kiệt có chút thất vọng: "Chỉ có thể học công pháp sơ cấp sao?"
"Hừ, cậu đừng xem thường công pháp sơ cấp của tôi, cậu học xong cũng đủ để cậu tung hoành khắp nơi rồi".
"Thật ư, tôi có thể đánh thắng được tên nhóc Lý Dục Thần kia không? Nghe nói tên nhóc kia rất giỏi đánh đấm".
"Cậu ta cũng không đơn giản là giỏi đánh đấm thôi đâu. Vừa rồi tôi đã cảm ứng được Thiên Ma Tâm Âm trên người con bé kia đã bị phá, người phá pháp có khí thiên cương vô cùng thuần khiết. Không ngờ được nhà họ Lý vẫn còn có đời sau còn sống, lại là đệ tử tiên môn chính tông".
"Nhà họ Lý? Anh ta không phải là tên nhặt ve chai sao?"
"Nhặt ve chai? Nói lung tung! Lúc nhà họ Lý cường thịnh, mười nhà họ Viên của cậu cũng không đủ lọt vào mắt người ta đâu!"
Chương 344: Chuyện cũ năm xưa
"Mười nhà họ Viên cũng không đủ xem? Quá phóng đại đi!"
Làm thiếu gia nhà họ Viên - một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường, Viên Thế Kiệt rất hiểu truyền thừa thế gia.
Một khi gia tộc lớn quá mức sẽ phải phân ra các dòng bên độc lập phát triển như nhà họ Tiền, nhưng nếu làm như vậy, thực lực sẽ bị phân tán.
"Người đừng nói với con là tứ đại gia của thủ đô đấy nhé, chẳng lẽ tên kia là một trong Tứ thiếu thủ đô chạy tới Nam Giang để làm màu? Ha ha ha..."
Viên Thế Kiệt cảm thấy vô cùng buồn cười.
Trong mắt anh ta, Lý Dục Thần chỉ là một thằng nhà quê tương đối biết đánh nhau thôi.
Người nhà họ Lâm bị mù mắt mới chọn anh làm con rể nhà họ Lâm, tự rước họa vào thân.
Viên Thế Kiệt mỉm cười, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì giọng nói đến từ hư vô kia đã rơi vào yên lặng.
"Sư phụ..."
Viên Thế Kiệt gọi một tiếng với không khí.
"Người, không phải đang đùa sao?"
"Hầy...", trong không khí truyền đến tiếng thở dài: "Con sai rồi, không phải tứ đại gia thủ đô".
Viên Thế Kiệt thở phào nhẹ nhõm: "Con đã nói rồi, sao có thể là đám quái vật tứ đại gia kia chứ".
Tiếp đó, anh ta nghe thấy tiếng cười lạnh.
"Hừ hừ! Quả thực không phải tứ đại gia, mà là nhà họ Lý đã từng được mệnh danh là thế gia đệ nhất thế giới!"
"Cái gì cơ?"
Viên Thế Kiệt vô cùng giật mình. Anh ta mơ hồ nhớ lúc ngồi rỗi rãi tám chuyện với bạn, từng nghe bạn bè ở thủ đô nhắc đến một hào môn siêu cấp bị kẻ khác diệt môn trong một đêm của hai mươi năm trước.
Những chuyện này hình như là điều cấm kỵ trong trong miệng bậc cha chú thế gia, hầu như chẳng ai nhắc đến.
Mà người trẻ tuổi thì không biết rõ đoạn lịch sử ấy, toàn dựa vào tin đồn để đoán già đoán non.
"Sư phụ, sao người lại biết được?"
"Sao ta biết ấy à? Ha ha ha ha... Ta đương nhiên biết... Ha ha ha..."
Tiếng cười khiến không khí xung quanh cũng chấn động theo, xuất hiện từng cơn sóng gợn, một cái bóng màu đen đi ra từ giữa những cơn sóng.
Viên Thế Kiệt giật nảy mình, vội vàng xoay người lại.
"Con làm gì thế?"
"Con biết sư phụ không dùng gương mặt thật gặp người, những người từng thấy khuôn mặt thật của người đều sẽ chết", Viên Thế Kiệt quay lưng, không dám động đậy: "Con cam đoan, vừa rồi con không nhìn thấy bất cứ cái gì".
"Ha ha ha ha, quả thực là vậy. Người thấy được gương mặt thật của ta đã chết hết rồi, nhưng con khác bọn họ. Con là đồ đệ của ta, không gì là không thể nhìn".
"Thật ạ?"
"Đương nhiên là thật".
Viên Thế Kiệt vô cùng mừng rỡ, xoay người lại, tưởng có thể thấy được chân dung.
Nhưng anh ta chỉ nhìn thấy một hình bóng đang ngồi trên ghế sô pha.
Chỉ là một cái bóng, không có ai.
"Sư phụ?"
Trong lòng Viên Thế Kiệt khẽ run lên, đã bảo là gương mặt thật mà?
"Con trông thấy cái gì?", cái bóng hỏi.
"Một bóng người", Viên Thế Kiệt lắc đầu nói.
Cái bóng cười ha hả: "Có bóng dáng sẽ có thật thể, con nên tìm thuận theo hướng ánh sáng".
Viên Thế Kiệt ngẩng đầu nhìn vị trí bóng đèn trong phòng. Anh ta phát hiện ánh sáng chiếu từ sau lưng mình tới ghế sô pha.
Viên Thế Kiệt bèn xoay người, nhìn ra sau lưng.
Sau đó, anh ta thấy trên mặt đất cũng có một cái bóng, nhưng vẫn chẳng thấy ai.
"Sư phụ, rốt cuộc người ở đâu?"
"Con lại quay đầu nhìn xem".
Viên Thế Kiệt chợt cảm thấy lạnh sống lưng, chậm rãi quay người một lần nữa, thấy cái bóng vẫn còn trên ghế sô pha.
"Sư phụ, người đừng đùa con, con sợ lắm".
"Sợ? Có gì phải sợ, khà khà khà..."
Cái bóng phát ra tiếng cười kỳ quái, như tiếng một tờ báo rách bay trong gió lớn.
"Ta cảm giác được, anh ta đã đến".
"Ai?"
Viên Thế Kiệt không hiểu.
Đúng lúc này, một giọng nói truyền từ bên ngoài vào trong phòng.
"Viên Thế Kiệt, ra đây trò chuyện hai câu!"
Âm thanh kia vang vọng giữa bầu trời đêm, quanh quẩn khắp khu biệt thự nhà họ Viên.
Đèn lần lượt được bật lên, chỉ chốc lát sau, toàn bộ đèn của khu biệt thự đã sáng rực như ban ngày.
"Có nghe thấy không, người ta tới tìm con đấy!", cái bóng nói, như thể đang mỉm cười nhìn Viên Thế Kiệt.
Viên Thế Kiệt giật mình: "Đây là... Lý Dục Thần?"
Thật ra anh ta chưa từng gặp mặt trao đổi trực tiếp với Lý Dục Thần, đương nhiên cũng chưa từng nghe được giọng Lý Dục Thần.
"Sao anh ta làm được vậy, cầm loa công suất lớn sao?"
"Con sợ không?", cái bóng hỏi.
"Nực cười, con sợ cái gì? Nơi này là nhà họ Viên!"
"Nhà họ Viên con không có ai đánh thắng được anh ta".
"Vậy, vậy thì gọi bà dì của con đến, bà dì của con là Tông Sư!", Viên Thế Kiệt đáp.
"Ồ?", cái bóng có vẻ hơi bất ngờ: "Tiền Đường chỉ có một Tông Sư, con gọi Hà Trường Xuân là bà dì?"
"Đúng ạ".
"Ha ha, khá thú vị", giọng điệu của cái bóng khiến người ta nhìn không thấu.
...
Lý Dục Thần đứng ngoài cửa chính khu biệt thự nhà họ Viên, thảnh thơi thưởng thức cảnh bóng đèn lần lượt sáng lên.
Bảo vệ trông cửa vô cùng hồi hộp.
Ngay vừa rồi, người trẻ tuổi này đi đến trước cửa, thoạt nhìn chỉ thoải mái nói một câu lại vang dội vòm trời.
Bảo vệ còn tưởng mình đang nằm mơ.
Nhưng ánh đèn bên trong sáng dần lên nói cho hắn ta biết đây là sự thật.
Hắn ta dường như đang nhìn một con yêu quái.
Không phải yêu quái thì sao có thể phát ra âm thanh lớn như vậy?
Nương theo ánh đèn sáng dần, một đội bảo vệ lao từ bên trong ra, có người đã ăn mặc chỉnh tề, có người đang mặc quần áo.
"Lão Trần, xảy ra chuyện gì vậy?", đội trưởng đội bảo vệ dò hỏi.
Lão Trần chỉ vào Lý Dục Thần: "Anh ta, là anh ta nói".
Đội trưởng đội bảo vệ nhìn Lý Dục Thần, quát hỏi: "Này cậu kia, cậu là ai, biết đây là chỗ nào không?"
Lý Dục Thần vẫn nhởn nhơ đứng yên, hai tay chắp sau lưng, không để ý đến đội trưởng đội bảo vệ.
Đội trưởng đội bảo vệ không khỏi tức giận, nơi này chính là nhà họ Viên, một trong ba gia tộc lớn của Tiền Đường.
Bảo vệ nhà họ Viên tự nhận mình cao hơn những bảo vệ khác một chút, bọn họ đã quen với việc la lối om sòm bằng tư thái bề trên. Bọn họ chưa từng gặp được người kiêu ngạo đến vậy, dám chạy đến ngoài cổng chính nhà họ Viên làm màu.
Đội trưởng đội bảo vệ phẫn nộ: "Thằng kia, mau cút xéo đi! Bằng không thì chốc nữa cậu có muốn đi cũng không đi được".
Lý Dục Thần vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới.
Đội trưởng đội bảo vệ giận dữ: "Cố ý gây sự đúng không? Các anh em, lên bắt anh ta cho tôi, nhốt trong phòng tối một đêm trước đã, ngày mai giao cho ông chủ giải quyết".
Mấy người bảo vệ tiến tới, định ra tay.
Nhưng bọn họ vừa mới đến gần Lý Dục Thần, cả người đã bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
Lúc này, Lý Dục Thần mới nhìn về phía đội trưởng đội bảo vệ, ánh mắt lạnh như băng.
Đội trưởng đội bảo vệ bỗng nổi da gà khắp cả người.
Chương 345: Trí tuệ của Viên Thọ Sơn
Bảo vệ nhà họ Viên đều được chọn lựa tỉ mỉ, không nói đến võ công cao bao nhiêu, ít nhất cũng đều luyện qua, bình thường một bảo vệ đánh mấy người không thành vấn đề. Nhưng trước mặt người trẻ tuổi kia, bọn họ còn chẳng có cơ hội đến gần người.
Ít nhiều đội trưởng đội bảo vệ từng gặp qua việc đời, biết mình đụng phải khối xương cứng, nói: "Cậu, cậu rốt cuộc là ai, đến tìm ai, có việc gì, tôi đi thông báo một tiếng".
"Được, anh đi thông báo đi", Lý Dục Thần cười lạnh đáp: "Tôi tên là Lý Dục Thần, nói cho Viên Thế Kiệt, đừng làm rùa đen rút đầu nữa, nếu không ra, tôi sẽ san bằng nhà họ Viên".
"Hít hà...", đội trưởng đội bảo vệ hít ngược một hơi khí lạnh: "San bằng nhà họ Viên? Tên kia, cậu cũng quá ngông cuồng rồi đi!"
Lời này thì anh ta không dám đi thông báo. Thân là đội trưởng đội bảo vệ, anh ta có trách nhiệm bảo hộ nhà họ Viên, nếu cứ thế chạy vào truyền lời, nói không chừng sẽ không còn cơ hội đi ra nữa.
"Các anh em, cầm vũ khí, mọi người cùng nhau xông lên!"
Anh ta tàn nhẫn ra lệnh.
Các nhân viên bảo vệ cầm vũ khí xông lên như ong vỡ tổ.
Nhưng kết quả vẫn giống với mấy người bảo vệ vừa nãy, ngay cả cơ hội gần người còn chưa có đã ngã xuống, từng người nằm trên mặt đất kêu rên.
Lý Dục Thần nhìn đội trưởng đội bảo vệ, cười hỏi: "Còn không đi thông báo sao? Có cần tôi ném anh vào trong không?"
Đội trưởng đội bảo vệ dọa sợ, bắp chân run rẩy, không nghe sai khiến.
"Tôi, tôi... đi, tôi đi thông báo!"
Anh ta quay người, lảo đảo chạy vào bên trong khu biệt thự.
Viên Nãi Minh vừa mới chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy giọng nói giữa bầu trời đêm, ông ta trở mình, ngồi dậy khỏi giường.
Ông ta hoảng sợ, đổ mồ hôi lạnh khắp người. Hỏi phu nhân nằm bên gối xong, ông ta mới tin tưởng vừa rồi mình không phải nằm mơ.
Viên phu nhân giúp chồng Viên Nãi Minh mặc quần áo tử tế, hơi lo âu hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải Tiểu Kiệt gây chuyện ở bên ngoài, đắc tội người khác không?"
Viên Nãi Minh trấn an bà ta: "Yên tâm đi, Thế Kiệt có thể gây chuyện gì chứ, dù có đắc tội người khác thì sao, tại Tiền Đường, nhà họ Viên chúng ta còn sợ đắc tội với người?"
Viên phu nhân thở dài đáp: "Chính bởi vì nhà họ Viên không sợ đắc tội nên tôi mới lo lắng Tiểu Kiệt làm ra chuyện khác người. Ông đấy, cũng nên quản thúc con chặt vào, đừng quá nuông chiều con. Núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, ngộ nhỡ đắc tội thế gia thủ đô thì phải làm sao bây giờ?"
Hai người cùng nhau đi xuống phòng khách.
Quản gia đã đứng chờ ở đó.
Viên Nãi Minh hỏi quản gia: "Biết là chuyện gì chưa?"
Quản gia trả lời: "Tôi đã gọi điện thoại hỏi qua rồi, bảo vệ nói ngoài cổng chính có một người trẻ tuổi hô hào muốn gọi Thế Kiệt thiếu gia ra ngoài tâm sự. Thoạt nhìn giọng điệu không quá thân thiện, đội bảo vệ đã ra ngoài xử lý".
Viên Nãi Minh gật gật đầu: "Ông đi báo cho Thế Kiệt một tiếng, bảo con đến tìm tôi".
Quản gia đáp ứng, đang muốn đi thì chợt thấy đội trưởng đội bảo vệ hấp tấp chạy vào.
"Quản gia, ông chủ, xảy ra chuyện rồi, người đội bảo vệ chúng tôi đều bị kẻ kia đánh. Người kia nói... nói..."
Đội trưởng đội bảo vệ ấp úng, không nói nên lời hoàn chỉnh.
"Nói cái gì?", Viên Nãi Minh trầm giọng hỏi.
Thấy Viên Nãi Minh tức giận, đội trưởng đội bảo vệ giật nảy mình, đáp.
"Người kia bảo gọi Thế Kiệt thiếu gia ra ngoài gặp anh ta, đừng làm rùa đen rút đầu. Còn nói, nếu không ra, anh ta sẽ, anh ta sẽ san bằng nhà họ Viên!"
"San bằng nhà họ Viên? Ha ha ha ha...", Viên Nãi Minh cười to: "Kẻ điên vô tri từ đâu đến vậy, anh ta có nói mình tên là gì không?"
"Có ạ, hình như tên là Lý Dục Thần", đội trưởng đội bảo vệ đáp.
"Lý Dục Thần!", Viên Nãi Minh nhíu mày.
"Nãi Minh, Lý Dục Thần này không phải là người đã giết Quốc Thành sao?", Viên phu nhân hỏi lại.
"Hừ!", Viên Nãi Minh cười lạnh: "Đang muốn tìm anh ta tính sổ, anh ta lại dám tìm đến tận cửa, hôm nay tôi sẽ làm anh ta có đến mà không có về!"
Ông ta dặn dò quản gia: "Ông bảo ông Võ dẫn người tới đó, tôi đi xem bố tôi, đừng có bị dọa sợ. Đúng rồi, nhớ dặn Thế Kiệt đi thẳng đến chỗ ông nội".
Nói xong, Viên Nãi Minh sải bước đi đến biệt thự của gia chủ Viên Thọ Sơn.
Viên Thọ Sơn sớm đã ngồi chờ trong phòng khách, nữ người hầu và quản gia đang phục vụ ông ta.
Thấy Viên Nãi Minh đến, Viên Thọ Sơn hỏi: "Nãi Minh, đã xảy ra chuyện gì?"
Viên Nãi Minh thấy bố mình thong dong bình tĩnh thì yên lòng, đáp: "Hạng giá áo túi cơm đến gây sự mà thôi".
"E rằng không phải hạng giá áo túi cơm đi?", Viên Thọ Sơn nói: "Chỉ bằng chiêu mượn khí truyền âm vừa rồi, truyền xa ngàn dặm thì chưa đến, nhưng ít nhất cũng truyền được mười dặm. Người xưa nuôi khí truyền âm, một tiếng rít gào mười dặm đều biết. Anh ta lại nói chuyện, còn khó hơn rít gào mấy phần. Bởi vậy phỏng chừng, nội lực của người này ít nhất cũng là Hóa Kình công phu".
Viên Nãi Minh không ngờ đến, khá giật mình: "Con biết trước đây bố từng luyện võ, nhưng con không ngờ bố lại lĩnh ngộ võ đạo sâu như vậy, từ âm thanh của đối phương phán đoán ra tu vi nội công".
Viên Thọ Sơn ngồi trên ghế sô pha, lười biếng duỗi lưng: "Đừng quên, bố và Hà Tông Sư là anh em thân thiết. Năm đó, nếu không phải vì gia tộc mà hy sinh việc tu hành cá nhân, thành tựu trên con đường võ đạo của bố chưa chắc sẽ kém dượng của con. Đáng tiếc, trong ba đứa con trai của bố, con và Quốc Thành đều không có thiên phú về mặt này, cũng chỉ có Thiên Lãng thiên phú dị bẩm".
Viên Nãi Minh cúi đầu nói: "Con trai hổ thẹn, may mắn có Thiên Lãng giờ đang phụng dưỡng Hà Tông Sư trên núi Thành Hoàng, không biết hiện tại đã đến cảnh giới gì rồi".
Viên Thọ Sơn đáp: "Dù sao cũng nên mạnh hơn bố rồi. Con không cần phải hổ thẹn, chúng ta đâu có mở võ quán. Thế gia truyền thừa dựa vào năng lực quản lý kinh doanh mà không phải chém chém giết giết. Võ tu lợi hại nữa, chẳng phải cũng làm khách của chúng ta, giúp chúng ta bảo vệ gia đình sao?"
Viên Nãi Minh nói: "Con trai hiểu rồi".
Viên Thọ Sơn gật gật đầu, hỏi tiếp: "Bên ngoài sao rồi?"
Lúc này Viên Nãi Minh mới nói một lượt tình huống đã biết, lại nhắc đến: "Con đã bảo võ tu đi qua đó rồi, có ông ta ra tay, con tin đối phó với một Lý Dục Thần nho nhỏ không nói chơi".
"Lý Dục Thần...", Viên Thọ Sơn thì thầm cái tên này mấy lần: "Nãi Minh à, nhớ kỹ, bất kỳ thời điểm gì cũng không cần coi thường đối thủ. Mấy ngày nay, bố gỡ lại ân oán giữa chúng ta và nhà họ Lâm một lượt, bố phát hiện Lý Dục Thần này không hề đơn giản!"
"Bố..."
Viên Nãi Minh muốn nói gì đó, lại bị Viên Thọ Sơn chặn ngang.
"Dù thế nào, võ tu cũng là người ngoài. Có thể dùng người ngoài, nhưng không thể coi bọn họ là chỗ dựa. Thời khắc mấu chốt phải dựa vào người của mình. Con phải hiểu được đạo lý này".