Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Trước đó Chu Doãn Thịnh vẫn luôn giữ yên lặng đứng trong góc, nhà tài trợ vẫn chưa chú ý đến, lúc này nhìn thấy hắn bước ra khỏi hàng người, ánh mắt lập tức sáng lên. Mẫu di động này có tổng cộng năm màu, trong đó mẫu vỏ trắng màn hình đen là mẫu được chú trọng nhất, gợi cho người ta cảm giác sạch sẽ, thời thượng, cao quý. Mà ngoại hình của Chu Doãn Thịnh quả thực là phù hợp tuyệt đối với mẫu di động này.
Jeffrey đang định đưa chiếc di động màu đen cho hắn thì chợt nghe nhà tài trợ nói – “Đưa cậu ấy màu trắng, cậu ấy hợp với màu trắng.”
Jeffrey nhún vai, đổi thành chiếc màu trắng, nhủ bụng: Được thôi, vậy anh cũng đừng quá thất vọng với đứa trẻ này. Cậu ta cứ đến trước ống kính là lại biến thành một tên ngốc tay chân cứng ngắc ánh mắt khô khan, dù ngoại hình có sáng sủa đẹp đẽ nữa cũng chẳng cứu được.
Tên ngốc Romeo được chậm rãi treo lên, Jeffrey liên tục an ủi – “Đừng nhúc nhích, nhớ không được nhúc nhích, giữ vững thăng bằng, đừng để chúi đầu xuống. Em làm được mà, anh tin vào em.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu, đợi dây giữ không chuyển động nữa mới thử giật giật tay chân. Hắn ngồi vắt chéo chân, hệt như không phải hắn đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh cũng không phải là tường rách vách nát và giá kim loại rỉ sét, mà là một cung điện tráng lệ, giữa cung điện là một chiếc sô pha vừa to vừa mềm mại.
Lúc này hắn đang ngồi trên sô pha, nhàn nhã nghịch di động, trong lòng thì thầm nghĩ: Nên gọi ai đi chơi đây nhỉ?
“Ôi chúa ơi, tôi không biết cậu ấy làm thế nào để giữ được tư thế này, chẳng lẽ đằng sau cậu ấy thực sự có một cái ghế? Vậy thì đó nhất định là một chiếc ghế lộng lẫy.” – Nhà tài trợ cảm thấy ngạc nhiên với tư thế chụp của thiếu niên. Thế mới đúng chứ, điều họ cần đúng là cảm giác giao hoà giữa tưởng tượng và hiện thực này.
Chu Doãn Thịnh vốn đang nghịch di động bằng cả hai tay, lúc này lại dùng một tay đẩy di động ra xa, một tay chống trán, nhướn mày bày ra vẻ mặt chờ mong, như thể đang nói: Vì sao mình lại phải chủ động gọi chứ? Mình phải xem xem, người đầu tiên gọi điện cho mình sẽ nhận được phần thưởng quý giá nhất.
Không biết làm thế nào mà khi động tác trên không trung này được đưa vào máy quay, chiếc di động bị hắn đẩy ra xa lại rất gần với màn hình, trở thành nhân vật chính tuyệt đối, biểu cảm tươi cười chờ mong của thiếu niên trở thành điểm xuyết hoàn mỹ.
“Quá tuyệt vời! Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy chính là hình mẫu trong tưởng tượng của tôi.” – Nhà tài trợ nhiệt tình ca ngợi.
Nhiếp ảnh gia cũng đã phát cuồng, không đợi Chu Doãn Thịnh đổi tư thế đã chụp không ngừng, đèn flash nhấp nháy liên tục, tưởng như có thể loá mù mắt người khác. Mỗi động tác nâng tay, xoay mặt, thậm chí hơi nhướn mày hay chớp mắt của thiếu niên đều sinh động hấp dẫn đến thế, đẹp như một bức tranh.
Đến khi Chu Doãn Thịnh thả lỏng tay chân, định đổi tư thế khác, Jeffrey đột nhiên hô dừng – “Tốt lắm, Romeo, em có thể xuống.”
“Nhưng em mới chỉ lên có ba phút thôi mà.” – Chu Doãn Thịnh nắm di động, nét mặt có vẻ rất luống cuống và tủi thân.
Jeffrey còn chưa kịp nói câu nào, nhà tài trợ đã vẫy hắn – “Xuống đây đi bé con, chúng tôi đã chụp được những bức ảnh mà chúng tôi mong muốn nhất. Cậu tuyệt lắm!”
Nhiếp ảnh gia cũng cọ cọ mũi, lúng túng nói – “Tôi đã dùng hết cơ hội ba mươi bức ảnh của cậu rồi, không thể chụp nữa. Bé con à, cậu là con cưng của ống kính, cậu không có vấn đề gì hết.” – Trên thực tế, anh ta đã chụp hơn trăm bức ảnh trong vòng ba phút đồng hồ ngắn ngủi, bức nào cũng rất vừa lòng, bức nào cũng không nỡ bỏ, nhưng điều này không thể nói công khai, tránh cho những thí sinh khác cảm thấy không công bằng.
“Xuống đây đi, cẩn thận chút.” – Jeffrey để nhân viên công tác chậm rãi thả thiếu niên xuống đất, cổ vũ – “Em làm tốt lắm, cứ tiếp tục giữ vững phong độ như vậy nhé.”
Chu Doãn Thịnh mỉm cười gật đầu, vừa quay đầu lại thì thấy tất cả thí sinh đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị, ngoại trừ Emily, Hayden và một cô gái có mái tóc đỏ rực.
Emily vốn không coi hắn là đối thủ; Hayden là vì sợ hãi không rảnh để ý đến hắn; còn cô gái tóc đỏ thì bởi vì rộng lượng. Chu Doãn Thịnh nhớ cô gái này tên là Evan Beust, một cái tên thật nam tính, cao 180 cm, là người cao nhất trong tất cả các thí sinh nữ, ngoại hình cũng có hơi hướng tuấn tú của đàn ông.
Chỉ có cô và Emily là không bao giờ châm chọc, khiêu khích, xa lánh, chèn ép Romeo. Nhưng khác với tính cách không coi ai ra gì của Emily, cô thực sự là người chân thành hào phóng, khoan dung rộng lượng. Trong mắt cô, Romeo chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, không biết quy tắc trong trò chơi của thế giới người trưởng thành.
Điều này hoàn toàn có thể tha thứ.
Cô giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi, Chu Doãn Thịnh vội vàng nở một nụ cười đáp lại, sau đó tiếp tục trốn trong một góc không người.
Mấy thí sinh sau đó cũng không thể khiến nhà tài trợ vừa lòng, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hayden. Hayden cố gắng khống chế cảm giác sợ hãi, vẻ mặt cứng ngắc ngược lại càng khiến gã trông có vẻ bình thản đáng tin cậy.
Khi đẩy gã đến bên cạnh hố, Jeffrey nói với nhà tài trợ – “Đây là một trong nhứng thí sinh mà tôi coi trọng nhất. Cậu ấy luôn có thể chụp được những bức ảnh đẹp nhất, nhất định ngài sẽ vừa lòng.”
Sau đó anh ta lập tức bị vả lại mặt. Hayden giống như một con côn trùng hấp hối dính trên mạng nhện, run rẩy giãy giụa kịch liệt, di động bị gã vứt xuống, rơi vỡ tan tành dưới đáy hố.
“Ối, không không không, mau thả tôi xuống! Tôi không chịu được, thực sự không chịu được.” – Gã vừa gào vừa quơ quào hai tay, sau đó mất thăng bằng mà chúi xuống, treo ngược trên không trung. Cảm giác mất trọng lượng khiến gã hét lên thê lương, con người rắn rỏi không gì không làm được ngày thường lúc này gào khóc như một đứa trẻ.
Jeffrey trợn tròn mắt há hốc miệng, nhà tài trợ bụm mặt không nỡ nhìn.
Nhưng những người quay phim thì đều xúm vào, ghi lại trò hề của Hayden từ mọi góc độ. Nhiệm vụ của họ là ghi lại những hình ảnh đặc sắc nhất, càng hấp dẫn người xem càng tốt.
“Đừng giãy dụa lung tung! Đừng sợ, từ từ hít sâu lấy lại bình tĩnh. Công tác an toàn của chúng ta rất tốt, em sẽ không gặp nguy hiểm. Hayden, em phải tin tôi, tin tưởng tổ làm chương trình.” – Jeffrey thử an ủi gã, nhưng không mấy hiệu quả, gã vẫn còn giãy giụa, hơn nữa còn làm mấy sợi dây an toàn xoắn lại với nhau, càng khó có thể giữ cân bằng.
Âm lượng tiếng hét của một người đàn ông không nhỏ hơn phụ nữ chút nào, nhà tài trợ muốn bịt tai lại, thấy camera vẫn đang ghi hình mình, đành phải lặng lẽ tránh ra chỗ khác.
Jeffrey hết cách, phất tay nói – “Thả cậu ấy xuống đi, chờ cậu ấy bình tĩnh lại rồi chụp tiếp.”
Nhân viên kỹ thuật lập tức khống chế ròng rọc thả Hayden xuống mặt đất.
Tất cả thí sinh đều vây quanh an ủi, thậm chí Emily còn ôm chặt gã vào lòng vỗ về liên tục, miệng nói – “Suỵt! Anh an toàn rồi, họ sẽ không bắt anh lên nữa đâu, anh an toàn rồi.” – Chúa biết lúc này cô ta mất mặt và xấu hổ đến thế nào. Cô ta thích một người đàn ông cứng cỏi, không gì không làm được, mà không phải là một tên ẻo lả hơi lên cao một chút là la hét. Cô ta cảm thấy mình bị lừa gạt, nhưng điều kiện gia đình Hayden khiến cô ta có thể tạm thời tha thứ cho sự lừa gạt này một cách dễ dàng.
Jeffrey trách móc – “Không, cậu ấy còn phải lên tiếp, em yêu à. Nếu như cậu ấy không hoàn thành phần chụp, cậu ấy sẽ không đủ điểm đi vào vòng sau.”
Hayden vốn đã hơi bình tĩnh trở lại lập tức phát điên, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, toàn thân run rẩy không thể nào khống chế.
Các thí sinh lại bắt đầu mềm giọng an ủi, nhưng trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì thì không ai hay biết.
Ở đây chỉ có hai người không vào góp vui, một người là Chu Doãn Thịnh, một người là Evan. Chu Doãn Thịnh đang chờ đợi thời cơ thích hợp, còn Evan thì hoàn toàn chỉ vì ghét Hayden. Tất cả những thí sinh khác đều nói Romeo kiêu căng ra làm sao, khó thân như thế nào; nhưng trong mắt cô, người kiêu căng nhất khó thân nhất phải là Hayden mới đúng. Nhưng gã là người giỏi che giấu bản thân, lại có thân phận cậu ấm nhà giàu, cho nên tạm thời giấu được ánh mắt của mọi người.
Càng được người khác nhẹ giọng an ủi, Hayden lại càng yếu đuối, liên tục nói với Jeffrey rằng gã không làm được, có thể đổi địa điểm quay chụp xuống đất hay không.
Điều này hiển nhiên không công bằng với những thí sinh khác, Jeffrey đương nhiên là bác bỏ. Tình huống nhất thời trở nên hơi căng thẳng.
Đúng lúc này, Romeo đi đến, vừa vỗ tay vừa cười nói – “Nhìn này, anh chàng mít ướt đáng thương này là ai? Ồ, thì ra là Hayden mạnh mẽ! Không ngờ đằng sau lớp vỏ cứng cỏi của Hayden lại là một nhóc tỳ đeo bỉm ngậm núm vú cao su không bao giờ lớn được. Emily, mau đi thay một bộ váy rộng hơn đi.”
Không đợi Emily tỏ vẻ phẫn nộ với lời nói ác độc của hắn, hắn đã nói tiếp – “Như thế thì Hayden baby có thể trốn trong váy mẹ mà khóc thoả thuê. Đó mới là chỗ dành cho cậu ta.”
“Romeo, cậu là đồ khốn!” – Emily tức giận mắng.
Các thí sinh khác cũng nhao nhao trách móc – “Romeo, cậu quá đáng quá rồi đấy! Chẳng lẽ cậu không có một chút lòng đồng tình nào à?”
Hayden cũng lập tức quên sợ hãi, giơ nắm tay xông lên định đánh thiếu niên kia một trận, lại bị Jeffrey giữ lấy khuyên nhủ – “Hayden, bình tĩnh một chút, chương trình của chúng ta cấm tất cả mọi hành vi bạo lực thân thể, chủ động đánh người khác sẽ bị loại. Cho nên em hãy bình tĩnh một chút.”
Hayden còn đang giãy dụa, Chu Doãn Thịnh lại tiếp tục khích bác – “Ôi Hayden baby à, ngoài trốn trong lòng mẹ khóc và đánh nhau, cậu có còn bản lĩnh nào khác không? Nếu không cậu cứ thử để người ta treo lên lần nữa xem nào? Nếu không dám lên, vậy thì hãy mau mau thu dọn hành lý về nhà đi, tôi sẽ vui lắm đấy.” – Nói xong còn giơ hai tay lên lắc lắc mông, làm động tác ăn mừng.
Nếu cảnh này bị phát ra ngoài, danh tiếng vốn đã nát bét của Romeo sẽ càng hôi thối không thể ngửi. Hắn quá thiếu lòng đồng tình. Nhưng những người quay phim đều không quan tâm đến điều này, họ chỉ để ý chương trình có điểm nhấn hay không, có hấp dẫn người xem hay không, cho nên toàn bộ cuộc xung đột đều bị bọn họ ghi lại từ mọi góc độ.
Hayden bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nói với Jeffrey – “Treo em lên đi, em muốn chụp tiếp.”
“Vậy thì tốt quá, tôi cảm thấy tự hào vì em, em trai.” – Jeffrey nhiệt tình ôm chầm lấy gã, sau đó để người ta treo gã lên.
Jeffrey đang định đưa chiếc di động màu đen cho hắn thì chợt nghe nhà tài trợ nói – “Đưa cậu ấy màu trắng, cậu ấy hợp với màu trắng.”
Jeffrey nhún vai, đổi thành chiếc màu trắng, nhủ bụng: Được thôi, vậy anh cũng đừng quá thất vọng với đứa trẻ này. Cậu ta cứ đến trước ống kính là lại biến thành một tên ngốc tay chân cứng ngắc ánh mắt khô khan, dù ngoại hình có sáng sủa đẹp đẽ nữa cũng chẳng cứu được.
Tên ngốc Romeo được chậm rãi treo lên, Jeffrey liên tục an ủi – “Đừng nhúc nhích, nhớ không được nhúc nhích, giữ vững thăng bằng, đừng để chúi đầu xuống. Em làm được mà, anh tin vào em.”
Chu Doãn Thịnh gật đầu, đợi dây giữ không chuyển động nữa mới thử giật giật tay chân. Hắn ngồi vắt chéo chân, hệt như không phải hắn đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh cũng không phải là tường rách vách nát và giá kim loại rỉ sét, mà là một cung điện tráng lệ, giữa cung điện là một chiếc sô pha vừa to vừa mềm mại.
Lúc này hắn đang ngồi trên sô pha, nhàn nhã nghịch di động, trong lòng thì thầm nghĩ: Nên gọi ai đi chơi đây nhỉ?
“Ôi chúa ơi, tôi không biết cậu ấy làm thế nào để giữ được tư thế này, chẳng lẽ đằng sau cậu ấy thực sự có một cái ghế? Vậy thì đó nhất định là một chiếc ghế lộng lẫy.” – Nhà tài trợ cảm thấy ngạc nhiên với tư thế chụp của thiếu niên. Thế mới đúng chứ, điều họ cần đúng là cảm giác giao hoà giữa tưởng tượng và hiện thực này.
Chu Doãn Thịnh vốn đang nghịch di động bằng cả hai tay, lúc này lại dùng một tay đẩy di động ra xa, một tay chống trán, nhướn mày bày ra vẻ mặt chờ mong, như thể đang nói: Vì sao mình lại phải chủ động gọi chứ? Mình phải xem xem, người đầu tiên gọi điện cho mình sẽ nhận được phần thưởng quý giá nhất.
Không biết làm thế nào mà khi động tác trên không trung này được đưa vào máy quay, chiếc di động bị hắn đẩy ra xa lại rất gần với màn hình, trở thành nhân vật chính tuyệt đối, biểu cảm tươi cười chờ mong của thiếu niên trở thành điểm xuyết hoàn mỹ.
“Quá tuyệt vời! Tôi yêu cậu ấy, cậu ấy chính là hình mẫu trong tưởng tượng của tôi.” – Nhà tài trợ nhiệt tình ca ngợi.
Nhiếp ảnh gia cũng đã phát cuồng, không đợi Chu Doãn Thịnh đổi tư thế đã chụp không ngừng, đèn flash nhấp nháy liên tục, tưởng như có thể loá mù mắt người khác. Mỗi động tác nâng tay, xoay mặt, thậm chí hơi nhướn mày hay chớp mắt của thiếu niên đều sinh động hấp dẫn đến thế, đẹp như một bức tranh.
Đến khi Chu Doãn Thịnh thả lỏng tay chân, định đổi tư thế khác, Jeffrey đột nhiên hô dừng – “Tốt lắm, Romeo, em có thể xuống.”
“Nhưng em mới chỉ lên có ba phút thôi mà.” – Chu Doãn Thịnh nắm di động, nét mặt có vẻ rất luống cuống và tủi thân.
Jeffrey còn chưa kịp nói câu nào, nhà tài trợ đã vẫy hắn – “Xuống đây đi bé con, chúng tôi đã chụp được những bức ảnh mà chúng tôi mong muốn nhất. Cậu tuyệt lắm!”
Nhiếp ảnh gia cũng cọ cọ mũi, lúng túng nói – “Tôi đã dùng hết cơ hội ba mươi bức ảnh của cậu rồi, không thể chụp nữa. Bé con à, cậu là con cưng của ống kính, cậu không có vấn đề gì hết.” – Trên thực tế, anh ta đã chụp hơn trăm bức ảnh trong vòng ba phút đồng hồ ngắn ngủi, bức nào cũng rất vừa lòng, bức nào cũng không nỡ bỏ, nhưng điều này không thể nói công khai, tránh cho những thí sinh khác cảm thấy không công bằng.
“Xuống đây đi, cẩn thận chút.” – Jeffrey để nhân viên công tác chậm rãi thả thiếu niên xuống đất, cổ vũ – “Em làm tốt lắm, cứ tiếp tục giữ vững phong độ như vậy nhé.”
Chu Doãn Thịnh mỉm cười gật đầu, vừa quay đầu lại thì thấy tất cả thí sinh đang nhìn mình với ánh mắt ghen tị, ngoại trừ Emily, Hayden và một cô gái có mái tóc đỏ rực.
Emily vốn không coi hắn là đối thủ; Hayden là vì sợ hãi không rảnh để ý đến hắn; còn cô gái tóc đỏ thì bởi vì rộng lượng. Chu Doãn Thịnh nhớ cô gái này tên là Evan Beust, một cái tên thật nam tính, cao 180 cm, là người cao nhất trong tất cả các thí sinh nữ, ngoại hình cũng có hơi hướng tuấn tú của đàn ông.
Chỉ có cô và Emily là không bao giờ châm chọc, khiêu khích, xa lánh, chèn ép Romeo. Nhưng khác với tính cách không coi ai ra gì của Emily, cô thực sự là người chân thành hào phóng, khoan dung rộng lượng. Trong mắt cô, Romeo chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, không biết quy tắc trong trò chơi của thế giới người trưởng thành.
Điều này hoàn toàn có thể tha thứ.
Cô giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi, Chu Doãn Thịnh vội vàng nở một nụ cười đáp lại, sau đó tiếp tục trốn trong một góc không người.
Mấy thí sinh sau đó cũng không thể khiến nhà tài trợ vừa lòng, đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Hayden. Hayden cố gắng khống chế cảm giác sợ hãi, vẻ mặt cứng ngắc ngược lại càng khiến gã trông có vẻ bình thản đáng tin cậy.
Khi đẩy gã đến bên cạnh hố, Jeffrey nói với nhà tài trợ – “Đây là một trong nhứng thí sinh mà tôi coi trọng nhất. Cậu ấy luôn có thể chụp được những bức ảnh đẹp nhất, nhất định ngài sẽ vừa lòng.”
Sau đó anh ta lập tức bị vả lại mặt. Hayden giống như một con côn trùng hấp hối dính trên mạng nhện, run rẩy giãy giụa kịch liệt, di động bị gã vứt xuống, rơi vỡ tan tành dưới đáy hố.
“Ối, không không không, mau thả tôi xuống! Tôi không chịu được, thực sự không chịu được.” – Gã vừa gào vừa quơ quào hai tay, sau đó mất thăng bằng mà chúi xuống, treo ngược trên không trung. Cảm giác mất trọng lượng khiến gã hét lên thê lương, con người rắn rỏi không gì không làm được ngày thường lúc này gào khóc như một đứa trẻ.
Jeffrey trợn tròn mắt há hốc miệng, nhà tài trợ bụm mặt không nỡ nhìn.
Nhưng những người quay phim thì đều xúm vào, ghi lại trò hề của Hayden từ mọi góc độ. Nhiệm vụ của họ là ghi lại những hình ảnh đặc sắc nhất, càng hấp dẫn người xem càng tốt.
“Đừng giãy dụa lung tung! Đừng sợ, từ từ hít sâu lấy lại bình tĩnh. Công tác an toàn của chúng ta rất tốt, em sẽ không gặp nguy hiểm. Hayden, em phải tin tôi, tin tưởng tổ làm chương trình.” – Jeffrey thử an ủi gã, nhưng không mấy hiệu quả, gã vẫn còn giãy giụa, hơn nữa còn làm mấy sợi dây an toàn xoắn lại với nhau, càng khó có thể giữ cân bằng.
Âm lượng tiếng hét của một người đàn ông không nhỏ hơn phụ nữ chút nào, nhà tài trợ muốn bịt tai lại, thấy camera vẫn đang ghi hình mình, đành phải lặng lẽ tránh ra chỗ khác.
Jeffrey hết cách, phất tay nói – “Thả cậu ấy xuống đi, chờ cậu ấy bình tĩnh lại rồi chụp tiếp.”
Nhân viên kỹ thuật lập tức khống chế ròng rọc thả Hayden xuống mặt đất.
Tất cả thí sinh đều vây quanh an ủi, thậm chí Emily còn ôm chặt gã vào lòng vỗ về liên tục, miệng nói – “Suỵt! Anh an toàn rồi, họ sẽ không bắt anh lên nữa đâu, anh an toàn rồi.” – Chúa biết lúc này cô ta mất mặt và xấu hổ đến thế nào. Cô ta thích một người đàn ông cứng cỏi, không gì không làm được, mà không phải là một tên ẻo lả hơi lên cao một chút là la hét. Cô ta cảm thấy mình bị lừa gạt, nhưng điều kiện gia đình Hayden khiến cô ta có thể tạm thời tha thứ cho sự lừa gạt này một cách dễ dàng.
Jeffrey trách móc – “Không, cậu ấy còn phải lên tiếp, em yêu à. Nếu như cậu ấy không hoàn thành phần chụp, cậu ấy sẽ không đủ điểm đi vào vòng sau.”
Hayden vốn đã hơi bình tĩnh trở lại lập tức phát điên, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt đỏ lên, toàn thân run rẩy không thể nào khống chế.
Các thí sinh lại bắt đầu mềm giọng an ủi, nhưng trong lòng rốt cuộc đang nghĩ gì thì không ai hay biết.
Ở đây chỉ có hai người không vào góp vui, một người là Chu Doãn Thịnh, một người là Evan. Chu Doãn Thịnh đang chờ đợi thời cơ thích hợp, còn Evan thì hoàn toàn chỉ vì ghét Hayden. Tất cả những thí sinh khác đều nói Romeo kiêu căng ra làm sao, khó thân như thế nào; nhưng trong mắt cô, người kiêu căng nhất khó thân nhất phải là Hayden mới đúng. Nhưng gã là người giỏi che giấu bản thân, lại có thân phận cậu ấm nhà giàu, cho nên tạm thời giấu được ánh mắt của mọi người.
Càng được người khác nhẹ giọng an ủi, Hayden lại càng yếu đuối, liên tục nói với Jeffrey rằng gã không làm được, có thể đổi địa điểm quay chụp xuống đất hay không.
Điều này hiển nhiên không công bằng với những thí sinh khác, Jeffrey đương nhiên là bác bỏ. Tình huống nhất thời trở nên hơi căng thẳng.
Đúng lúc này, Romeo đi đến, vừa vỗ tay vừa cười nói – “Nhìn này, anh chàng mít ướt đáng thương này là ai? Ồ, thì ra là Hayden mạnh mẽ! Không ngờ đằng sau lớp vỏ cứng cỏi của Hayden lại là một nhóc tỳ đeo bỉm ngậm núm vú cao su không bao giờ lớn được. Emily, mau đi thay một bộ váy rộng hơn đi.”
Không đợi Emily tỏ vẻ phẫn nộ với lời nói ác độc của hắn, hắn đã nói tiếp – “Như thế thì Hayden baby có thể trốn trong váy mẹ mà khóc thoả thuê. Đó mới là chỗ dành cho cậu ta.”
“Romeo, cậu là đồ khốn!” – Emily tức giận mắng.
Các thí sinh khác cũng nhao nhao trách móc – “Romeo, cậu quá đáng quá rồi đấy! Chẳng lẽ cậu không có một chút lòng đồng tình nào à?”
Hayden cũng lập tức quên sợ hãi, giơ nắm tay xông lên định đánh thiếu niên kia một trận, lại bị Jeffrey giữ lấy khuyên nhủ – “Hayden, bình tĩnh một chút, chương trình của chúng ta cấm tất cả mọi hành vi bạo lực thân thể, chủ động đánh người khác sẽ bị loại. Cho nên em hãy bình tĩnh một chút.”
Hayden còn đang giãy dụa, Chu Doãn Thịnh lại tiếp tục khích bác – “Ôi Hayden baby à, ngoài trốn trong lòng mẹ khóc và đánh nhau, cậu có còn bản lĩnh nào khác không? Nếu không cậu cứ thử để người ta treo lên lần nữa xem nào? Nếu không dám lên, vậy thì hãy mau mau thu dọn hành lý về nhà đi, tôi sẽ vui lắm đấy.” – Nói xong còn giơ hai tay lên lắc lắc mông, làm động tác ăn mừng.
Nếu cảnh này bị phát ra ngoài, danh tiếng vốn đã nát bét của Romeo sẽ càng hôi thối không thể ngửi. Hắn quá thiếu lòng đồng tình. Nhưng những người quay phim đều không quan tâm đến điều này, họ chỉ để ý chương trình có điểm nhấn hay không, có hấp dẫn người xem hay không, cho nên toàn bộ cuộc xung đột đều bị bọn họ ghi lại từ mọi góc độ.
Hayden bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, nói với Jeffrey – “Treo em lên đi, em muốn chụp tiếp.”
“Vậy thì tốt quá, tôi cảm thấy tự hào vì em, em trai.” – Jeffrey nhiệt tình ôm chầm lấy gã, sau đó để người ta treo gã lên.