Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Lý Húc Đông trời sinh là để đánh giặc. Sự thô bạo khát máu của hắn được giải phóng hoàn toàn trên chiến trường. Hơn nữa hắn còn không có bệnh hoàng tử, thậm chí chịu đói chịu rét giỏi hơn những binh lính bần hàn nhất.
Từ vị trí lính gác đến đại tướng tiên phong rồi lên đến thống soái, hắn chỉ tốn vỏn vẹn hai năm đã tạo dựng nên uy vọng tối cao trong quân đội. Mà Cao Niệm thì ngược lại, trở thành vật bài trí, thần trợ giúp để hắn giành lấy hảo cảm của binh sĩ. Cao Niệm không biết văn không biết võ, đã vậy còn mồm mép lanh lợi thích ba hoa, sở trường lớn nhất chính là cướp quân công của người khác. Người khác giết địch ở tiền tuyến, y trốn ở hậu phương run rẩy. Người khác đẫm máu trở về, y lập tức xách đao lên chặt đầu xác chết rồi mang đi lĩnh công, lâu dần khiến cho người người oán trách.
Nhưng mà y họ Cao, ai có thể làm gì y? Người ngoài không nói ra miệng, nhưng sự cung kính và ngưỡng mộ đối với Cao Mân giảm bớt rất nhiều, không còn ai coi y là chiến thần của Đại Yến nữa.
Trong khi Lý Húc Đông nắm giữ đại quân tám mươi vạn ở biên cảnh phía nam, Lý Cẩn Thiên cũng làm tan rã đội quân trăm vạn của Cao Mân thành nhiều nhóm, lục tục đưa đến bên cạnh Lục hoàng tử.
Trải qua ba năm khảo sát, không thể nghi ngờ, Lục hoàng tử mới là người thừa kế ngôi vị đế vương thích hợp nhất trong cảm nhận của gã. Mấy vị hoàng tử náo loạn trong kinh thành chẳng qua chỉ là những lớp lá chắn mà gã dựng lên. Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử mà gã đã từng trọng dụng liên tục bị người nhà họ Cao hãm hại. Hiện giờ Thất hoàng tử trông như có tiền đồ nhất kia cũng gặp phải kết cục bị quần thần buộc tội, cấm túc. Chỉ có Lục hoàng tử, bởi vì núi cao đường xa chiến sự căng thẳng nên mới tránh được kiếp nạn.
Không có biện pháp diệt trừ Lục hoàng tử một cách quang minh chính đại, Cao Mân bèn bày mưu đặt kế cho tâm phúc của mình ở vùng biên giới phía nam ám sát đối phương. Trong ba năm liền ra tay không ngừng nghỉ, nhưng không lần nào thành công. Lý Cẩn Thiên biết rõ chuyện này, nhưng gã cũng không thể nào hoàn toàn trở mặt với Cao Mân. Gã nghĩ chờ nhà họ Cao sụp đổ, Cao Mân cũng sẽ yên phận, sẽ ở lại bên cạnh gã mãi mãi, giống như Tề Tu Kiệt vậy.
Cho nên điều gã có thể làm chỉ là tăng thêm số người bảo vệ Lục hoàng tử.
Lý Húc Đông ngồi chễm chệ trong doanh trướng, một quân y có diện mạo đặc biệt thanh tú đang chuẩn bị tháo băng vải trên lưng hắn ra xem xét vết thương.
“Ngươi vừa mới tắm rửa?” – Cánh mũi Lý Húc Đông khẽ phập phồng.
Quân y cúi đầu xuống thật thấp, ấp úng đáp phải.
“Trên người ngươi luôn có một mùi hương thơm ngát mà nhã nhặn, ngươi có biết không?” – Hiện giờ Lý Húc Đông mới tròn mười tám mà chiều cao đã đạt đến tám thước ba tấc. Nước da màu đồng, cơ bắp cường tráng mạnh mẽ ẩn dưới lớp áo trong hơi mở rộng. Dung mạo tuấn mĩ bất phàm và khí chất nghiêm nghị lạnh băng càng khiến hắn trở nên hấp dẫn.
Hắn hơi ghé lại gần, hít ngửi chiếc cổ trắng nõn lộ ra ngoài áo, vẻ mặt dường như rất say mê.
Quân y hoảng sợ, vội vàng dùng tay che cổ, đôi gò má hơi đỏ bừng lên, gương mặt vốn thanh tú lúc này lại toát ra vài phần mỹ lệ. Người ta bảo, đi lính ba năm, lợn cái cũng thành Điêu Thiền, quân y từng bị các quân sĩ đùa giỡn không ít lần vì vấn đề dung mạo.
Lý Húc Đông cười một tiếng trầm khàn, bắt lấy cánh tay y, than thở – “Ngươi che cái gì, lần trước ngươi tắm rửa, bổn soái đã nhìn thấy rồi.”
Quân y trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Giọng Lý Húc Đông càng trở nên khàn khàn trầm thấp – “Ngươi cố ý dẫn bổn soái đến doanh trướng của ngươi lấy thuốc, chẳng phải là để bổn soái nhìn thấy nốt ruồi chu sa sau gáy ngươi hay sao? Bổn soái không phải loại người có tư tưởng hẹp hòi. Cùng là ca nhi, Cao Mân có thể ra trận giết địch, cớ sao ngươi không thể chữa bệnh cứu người?”
Ánh mắt ảm đạm của quân y nháy mắt sáng lên, vô cùng cảm kích mà nhìn về phía hắn. Thấy hắn vươn tay sờ nốt ruồi chu sa nơi gáy mình, tức thì quên giãy giụa phản kháng.
Lý Húc Đông bóc lớp da giả kia ra, chậm rãi vuốt ve vệt chu sa đỏ tươi, thở dài nói – “Cao Mân cho ngươi bao nhiêu món lời để ngươi đến quyến rũ bổn soái? Có phải còn định lấy trộm tình báo từ chỗ bổn soái bán cho người Việt, để bổn soái chết ở biên cảnh? Ngay cả an nguy của quốc gia và dân chúng cũng bị vứt bỏ không thèm để ý, Cao Mân đúng là càng sống càng thoái hoá. Thần bảo vệ của Đại Yến à? Nực cười.”
Không đợi quân y giãy giụa, năm ngón tay hắn siết lại bẻ gãy cổ đối phương, xé phần da có nốt ruồi chu sa xuống, ném vào bồn lửa đốt thành tro bụi. Mọc ở đâu không mọc, lại dám mọc bên gáy.
Sắc mặt hắn dần dần chuyển từ lạnh lẽo thành dịu dàng nhung nhớ. Nốt ruồi chu sa của quân phụ cũng mọc ở bên gáy, nho nhỏ, hồng hồng, vô cùng đáng yêu. Rất nhiều lần, khi ôm lấy người nọ từ phía sau, hắn đều không nhịn được muốn ghé sát lại mút liếm, gặm cắn. Năm mười lăm tuổi ấy, mới chỉ nghĩ như vậy thôi, hắn đã kích động cả đêm không thể ngủ, nơi ấy dựng đứng suốt mấy canh giờ, khiến hắn vừa cảm thấy khó chịu, vừa hưng phấn khó át.
Nhanh thôi, không bao lâu nữa, quân phụ sẽ là của mình. Hắn nở một nụ cười ăn chắc, sau đó kéo băng gạc ra, dốc một vò rượu mạnh lên vết thương hở cả thịt non của mình.
Hai tên thị vệ đi đến, thuần thục kéo thi thể ra ngoài xử lý.
Hôm sau trống trận vẫn rền vang như thường, Lý Húc Đông xông vào đại quân Nam Việt, lấy được đầu chủ soái phe địch. Phát hiện sau đầu vang lên tiếng xé gió, hắn vung đao đỡ, chém mũi tên bắn lén thành hai nửa. Sau đó nhìn về phía Cao Niệm vẫn còn giữ nguyên tư thế bắn tên, nét mặt kinh ngạc ở cách đó không xa.
Thám tử ám sát thất bại nên tự mình ra trận à? Đúng là làm khó cho tên nhát gan này.
Lý Húc Đông mỉm cười khinh miệt, gỡ cung tên trên lưng xuống bắn một mũi hoả tốc. Cao Niệm giục ngựa hòng trốn, lại bị mũi tên nhanh như chớp bắn xuyên qua ấn đường, chết không kịp ngáp.
——————–
Trong Từ Thần cung, Chu Doãn Thịnh đang đọc thư mà sói con gửi về. Lại bắn chết Cao Niệm trước mặt bao nhiêu người, nhóc con vẫn y như trước kia, thủ đoạn quá là đơn giản lỗ mãng. Lần này, Cao Lãng nhất định sẽ không kiềm chế được, chi bằng để mình thêm một bó củi nữa?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó tự mình đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến. Đồng thời gửi một bức thư đi, lệnh cho nhóc con suất lĩnh đại quân đi suốt ngày đêm, nhanh chóng trở về kinh thành.
Lý Cẩn Thiên muốn tách Cao Mân khỏi nhà họ Cao một cách triệt để. Chỉ cần Cao Mân mãi mãi ở bên cạnh gã là được rồi. Sự sống chết của người nhà họ Cao, thậm chí là Ngũ hoàng tử, gã tuyệt đối đều không để ý đến. Nhận được tấu chương buộc tội Lục hoàng tử mưu hại con thứ nhà họ Cao mà triều thần dâng lên, gã chỉ nhìn lướt qua một cái rồi đốt, hoàn toàn không thèm quan tâm.
Thế lực của nhà họ Cao và Ly vương đã tan rã tám, chín phần mười, gã hoàn toàn không cần nhẫn nhịn nữa.
Sau lại nghe lời thỉnh cầu xin được liệm hài cốt người nhà họ Tề của Tề Tu Kiệt, gã vung bút phê chuẩn ngay lập tức, còn chọn một nơi đất tốt, phong thuỷ đẹp sai người hậu táng.
Từng hành động cử chỉ của gã đều khiến Cao Mân phẫn nộ, không hiểu, thậm chí là nản lòng thoái chí. Y không hiểu vì sao người này lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Cao Lãng sáng suốt hơn em trai mình nhiều. Gã tránh khỏi tai mắt đông đảo của Lý Cẩn Thiên, hẹn gặp riêng Cao Mân ở một ngôi miếu.
“Giống như trước kia không chấp nhận được nhà họ Tề, hoàng thượng cũng không chấp nhận được nhà họ Cao. Từ ba năm trước hắn đã bắt đầu bày mưu tính kế. Chắc chắn Lục hoàng tử mới thực sự là người mà hắn vừa ý nhất cho vị trí thái tử, Viêm Nhi chẳng qua chỉ là lá chắn mà thôi.” – Cao Lãng chậm rãi nói.
“Không thể nào.” – Cao Mân lập tức phủ định.
“Lục hoàng tử đáng lẽ đã là một kẻ tàn phế, nhưng khi đến biên cảnh, chân hắn lại khỏi lại như một kỳ tích, còn nhiều lần lập công. Ngươi cho rằng vì sao hắn thoát được sự theo dõi và ám sát của nhà họ Cao chúng ta? Nếu như không có Lý Cẩn Thiên bảo vệ, hắn tuyệt đối không sống được đến ngày hôm nay. Không có Lý Cẩn Thiên nâng đỡ, hắn tuyệt đối không có địa vị như hiện giờ. Mân Nhi, đừng lừa mình dối người nữa, Lý Cẩn Thiên đã thay đổi rồi. Hắn muốn tiêu diệt nhà họ Cao, diệt ngươi và ta, thậm chí diệt Viêm Nhi. Đế vương rốt cuộc vẫn là đế vương, nào có chân tình gì. Ngươi cứ nhìn biểu hiện gần đây của hắn mà xem, Niệm Nhi chết mà hắn không trách cứ Lục hoàng tử lấy một câu nào, còn liệm hài cốt cho người nhà họ Tề. Trái tim hắn đã hoàn toàn nghiêng về hai cha con kia.”
Cao Mân trầm mặc, chỉ cảm thấy cả người rét run, lạnh thấu xương tuỷ.
“Huynh trưởng, ta và Viêm Nhi nên làm gì bây giờ?”
“Hổ phù (*) có còn nằm trong tay ngươi không?” – Đôi mắt Cao Lãng toát ra sát ý.
(*) Hổ phù: phù hiệu, ấn tín để điều binh của các quan võ thời xưa, có khắc hình đầu con hổ.
“Hổ phù, hổ phù đã trả lại cho Lý Cẩn Thiên từ lâu.” – Giọng Cao Mân khàn khàn.
Vẻ mặt Cao Lãng vặn vẹo trong giây lát, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu như Lý Cẩn Thiên đã có sự chuẩn bị từ trước, hiển nhiên sẽ không để kệ cho đệ đệ nắm giữ quân đội. E rằng trong ba năm này, người của đệ đệ trong quân đội hoặc bị thu phục mượn sức, hoặc bị chèn ép đến phân hoá, đã biến thành một nắm cát vụn, không còn mặc cho nhà họ Cao dùng nữa.
Gã suy nghĩ một chút, chậm rãi lấy một bình sứ từ trong tay áo ra đưa cho Cao Mân – “Đây là an hồn hoàn, không màu không mùi vị, gặp nước là tan. Sau khi uống viên thuốc này, cơ thể sẽ từ từ suy nhược mà chết trong vòng một tháng. Sẽ không có bất kỳ thái y nào khám nghiệm ra được. Tuy rằng vùng biên cảnh giành được thắng lợi, quân đội sẽ lập tức khải hoàn về kinh, nhưng cần ít nhất hai tháng, Lý Húc Đông mới về đến kinh thành, chúng ta vẫn còn thời gian. Ngươi về cho Lý Cẩn Thiên uống thuốc, tổng cộng mười lăm viên, mỗi ngày một viên. Trong ba mươi ngày này, ta sẽ nhanh chóng liên hệ người ủng hộ Viêm Nhi kế vị, sau đó hiệu triệu cả quốc gia đưa Lục hoàng tử vào chỗ chết. Nếu hắn vẫn còn tốt số như trước, giết thế nào cũng không chết, vậy thì bắt Tề Tu Kiệt làm con tin, buộc hắn tự sát.”
Ánh mắt Cao Mân toát ra vẻ day dứt. Giáo dục mà y nhận được từ nhỏ không cho phép y làm chuyện hành thích vua này.
“Ngươi còn do dự cái gì? Cục diện lúc này đã là không ngươi chết thì ta chết. Ngươi đừng quên trong tay ta còn có mấy trăm mạng người nhà họ Cao. Lục hoàng tử coi trọng Tề Tu Kiệt như vậy, nhất định sẽ giết chết ta, ngươi và cả Viêm Nhi, báo thù cho Tề Tu Kiệt.” – Cao Lãng chỉ muốn tát em trai một cái cho tỉnh.
Nghe vậy, Cao Mân nghiến răng, nhận lấy bình sứ rồi vội vàng rời khỏi.
Cuộc đối thoại của hai người nhanh chóng xuất hiện trên bàn Chu Doãn Thịnh, hắn nở một nụ cười hứng thú.
Ngay từ đầu hắn đã dự đoán được cục diện ngày hôm nay.
Tuy rằng nhà họ Tề có thế lực, nhưng gia chủ nhà họ Tề luôn làm việc cẩn thận, khiêm tốn, hơn nữa biết thời biết thế. Ông quy thuận Tuyên vương để bảo đảm tính mạng cho toàn gia tộc, cũng chỉ xin hai chữ “yên ổn”, là một người không có dã tâm gì. Cao Lãng thì hoàn toàn ngược lại, tính tình gã cố chấp, thủ đoạn độc ác, còn có dã tâm bừng bừng, càng bị áp bức lại càng muốn nổi dậy, có tham vọng rất lớn đối với quyền lực.
Tư liệu mà 007 tải về không đề cập đến tình huống cụ thể sau khi Lý Húc Viêm lên ngôi. Nhưng nếu Lý Húc Viêm thực sự là một vị vua anh minh quyết đoán, chắc chắn sẽ có ngày phải đấu với ông bác này của mình một trận, tránh cho họ ngoại phát triển quá thịnh vượng.
Mà Cao Mân là con út, trong tính cách có kiên nghị, nhưng vẫn khó nén yếu đuối. Ở thời khắc quan trọng, y luôn phân vân giữa giữ và buông, xử sự không quả quyết, rất dễ bị dụ dỗ. Nhược điểm của y là Ngũ hoàng tử, vì Ngũ hoàng tử, y có thể từ bỏ mọi quan điểm và nguyên tắc, làm chuyện tàn nhẫn ác độc nhất trên thế gian này.
Chu Doãn Thịnh nắm giữ tất cả góc tối trong tính cách con người, sau đó lợi dụng chúng. Giấc mơ thứ hai không phải là ảo ảnh hắn tạo ra do hứng thú, mà là phản xạ của hiện thực. Dưới sự thúc đẩy của Lý Cẩn Thiên, tất cả mọi người sẽ đứng ở nơi tương ứng theo bước chân của gã, từ đó hình thành nên cục diện ngày hôm nay.
Cuộc đời như một ván cờ, thảm bại hay đại thắng, tất cả đều dựa vào đôi bàn tay bạn. Đây chính là lạc thú lớn nhất của Chu Doãn Thịnh khi đấu với trời, đấu với người, đấu với Chủ thần.
Từ vị trí lính gác đến đại tướng tiên phong rồi lên đến thống soái, hắn chỉ tốn vỏn vẹn hai năm đã tạo dựng nên uy vọng tối cao trong quân đội. Mà Cao Niệm thì ngược lại, trở thành vật bài trí, thần trợ giúp để hắn giành lấy hảo cảm của binh sĩ. Cao Niệm không biết văn không biết võ, đã vậy còn mồm mép lanh lợi thích ba hoa, sở trường lớn nhất chính là cướp quân công của người khác. Người khác giết địch ở tiền tuyến, y trốn ở hậu phương run rẩy. Người khác đẫm máu trở về, y lập tức xách đao lên chặt đầu xác chết rồi mang đi lĩnh công, lâu dần khiến cho người người oán trách.
Nhưng mà y họ Cao, ai có thể làm gì y? Người ngoài không nói ra miệng, nhưng sự cung kính và ngưỡng mộ đối với Cao Mân giảm bớt rất nhiều, không còn ai coi y là chiến thần của Đại Yến nữa.
Trong khi Lý Húc Đông nắm giữ đại quân tám mươi vạn ở biên cảnh phía nam, Lý Cẩn Thiên cũng làm tan rã đội quân trăm vạn của Cao Mân thành nhiều nhóm, lục tục đưa đến bên cạnh Lục hoàng tử.
Trải qua ba năm khảo sát, không thể nghi ngờ, Lục hoàng tử mới là người thừa kế ngôi vị đế vương thích hợp nhất trong cảm nhận của gã. Mấy vị hoàng tử náo loạn trong kinh thành chẳng qua chỉ là những lớp lá chắn mà gã dựng lên. Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử mà gã đã từng trọng dụng liên tục bị người nhà họ Cao hãm hại. Hiện giờ Thất hoàng tử trông như có tiền đồ nhất kia cũng gặp phải kết cục bị quần thần buộc tội, cấm túc. Chỉ có Lục hoàng tử, bởi vì núi cao đường xa chiến sự căng thẳng nên mới tránh được kiếp nạn.
Không có biện pháp diệt trừ Lục hoàng tử một cách quang minh chính đại, Cao Mân bèn bày mưu đặt kế cho tâm phúc của mình ở vùng biên giới phía nam ám sát đối phương. Trong ba năm liền ra tay không ngừng nghỉ, nhưng không lần nào thành công. Lý Cẩn Thiên biết rõ chuyện này, nhưng gã cũng không thể nào hoàn toàn trở mặt với Cao Mân. Gã nghĩ chờ nhà họ Cao sụp đổ, Cao Mân cũng sẽ yên phận, sẽ ở lại bên cạnh gã mãi mãi, giống như Tề Tu Kiệt vậy.
Cho nên điều gã có thể làm chỉ là tăng thêm số người bảo vệ Lục hoàng tử.
Lý Húc Đông ngồi chễm chệ trong doanh trướng, một quân y có diện mạo đặc biệt thanh tú đang chuẩn bị tháo băng vải trên lưng hắn ra xem xét vết thương.
“Ngươi vừa mới tắm rửa?” – Cánh mũi Lý Húc Đông khẽ phập phồng.
Quân y cúi đầu xuống thật thấp, ấp úng đáp phải.
“Trên người ngươi luôn có một mùi hương thơm ngát mà nhã nhặn, ngươi có biết không?” – Hiện giờ Lý Húc Đông mới tròn mười tám mà chiều cao đã đạt đến tám thước ba tấc. Nước da màu đồng, cơ bắp cường tráng mạnh mẽ ẩn dưới lớp áo trong hơi mở rộng. Dung mạo tuấn mĩ bất phàm và khí chất nghiêm nghị lạnh băng càng khiến hắn trở nên hấp dẫn.
Hắn hơi ghé lại gần, hít ngửi chiếc cổ trắng nõn lộ ra ngoài áo, vẻ mặt dường như rất say mê.
Quân y hoảng sợ, vội vàng dùng tay che cổ, đôi gò má hơi đỏ bừng lên, gương mặt vốn thanh tú lúc này lại toát ra vài phần mỹ lệ. Người ta bảo, đi lính ba năm, lợn cái cũng thành Điêu Thiền, quân y từng bị các quân sĩ đùa giỡn không ít lần vì vấn đề dung mạo.
Lý Húc Đông cười một tiếng trầm khàn, bắt lấy cánh tay y, than thở – “Ngươi che cái gì, lần trước ngươi tắm rửa, bổn soái đã nhìn thấy rồi.”
Quân y trợn tròn mắt, vẻ mặt hoảng sợ.
Giọng Lý Húc Đông càng trở nên khàn khàn trầm thấp – “Ngươi cố ý dẫn bổn soái đến doanh trướng của ngươi lấy thuốc, chẳng phải là để bổn soái nhìn thấy nốt ruồi chu sa sau gáy ngươi hay sao? Bổn soái không phải loại người có tư tưởng hẹp hòi. Cùng là ca nhi, Cao Mân có thể ra trận giết địch, cớ sao ngươi không thể chữa bệnh cứu người?”
Ánh mắt ảm đạm của quân y nháy mắt sáng lên, vô cùng cảm kích mà nhìn về phía hắn. Thấy hắn vươn tay sờ nốt ruồi chu sa nơi gáy mình, tức thì quên giãy giụa phản kháng.
Lý Húc Đông bóc lớp da giả kia ra, chậm rãi vuốt ve vệt chu sa đỏ tươi, thở dài nói – “Cao Mân cho ngươi bao nhiêu món lời để ngươi đến quyến rũ bổn soái? Có phải còn định lấy trộm tình báo từ chỗ bổn soái bán cho người Việt, để bổn soái chết ở biên cảnh? Ngay cả an nguy của quốc gia và dân chúng cũng bị vứt bỏ không thèm để ý, Cao Mân đúng là càng sống càng thoái hoá. Thần bảo vệ của Đại Yến à? Nực cười.”
Không đợi quân y giãy giụa, năm ngón tay hắn siết lại bẻ gãy cổ đối phương, xé phần da có nốt ruồi chu sa xuống, ném vào bồn lửa đốt thành tro bụi. Mọc ở đâu không mọc, lại dám mọc bên gáy.
Sắc mặt hắn dần dần chuyển từ lạnh lẽo thành dịu dàng nhung nhớ. Nốt ruồi chu sa của quân phụ cũng mọc ở bên gáy, nho nhỏ, hồng hồng, vô cùng đáng yêu. Rất nhiều lần, khi ôm lấy người nọ từ phía sau, hắn đều không nhịn được muốn ghé sát lại mút liếm, gặm cắn. Năm mười lăm tuổi ấy, mới chỉ nghĩ như vậy thôi, hắn đã kích động cả đêm không thể ngủ, nơi ấy dựng đứng suốt mấy canh giờ, khiến hắn vừa cảm thấy khó chịu, vừa hưng phấn khó át.
Nhanh thôi, không bao lâu nữa, quân phụ sẽ là của mình. Hắn nở một nụ cười ăn chắc, sau đó kéo băng gạc ra, dốc một vò rượu mạnh lên vết thương hở cả thịt non của mình.
Hai tên thị vệ đi đến, thuần thục kéo thi thể ra ngoài xử lý.
Hôm sau trống trận vẫn rền vang như thường, Lý Húc Đông xông vào đại quân Nam Việt, lấy được đầu chủ soái phe địch. Phát hiện sau đầu vang lên tiếng xé gió, hắn vung đao đỡ, chém mũi tên bắn lén thành hai nửa. Sau đó nhìn về phía Cao Niệm vẫn còn giữ nguyên tư thế bắn tên, nét mặt kinh ngạc ở cách đó không xa.
Thám tử ám sát thất bại nên tự mình ra trận à? Đúng là làm khó cho tên nhát gan này.
Lý Húc Đông mỉm cười khinh miệt, gỡ cung tên trên lưng xuống bắn một mũi hoả tốc. Cao Niệm giục ngựa hòng trốn, lại bị mũi tên nhanh như chớp bắn xuyên qua ấn đường, chết không kịp ngáp.
——————–
Trong Từ Thần cung, Chu Doãn Thịnh đang đọc thư mà sói con gửi về. Lại bắn chết Cao Niệm trước mặt bao nhiêu người, nhóc con vẫn y như trước kia, thủ đoạn quá là đơn giản lỗ mãng. Lần này, Cao Lãng nhất định sẽ không kiềm chế được, chi bằng để mình thêm một bó củi nữa?
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó tự mình đến Dưỡng Tâm điện cầu kiến. Đồng thời gửi một bức thư đi, lệnh cho nhóc con suất lĩnh đại quân đi suốt ngày đêm, nhanh chóng trở về kinh thành.
Lý Cẩn Thiên muốn tách Cao Mân khỏi nhà họ Cao một cách triệt để. Chỉ cần Cao Mân mãi mãi ở bên cạnh gã là được rồi. Sự sống chết của người nhà họ Cao, thậm chí là Ngũ hoàng tử, gã tuyệt đối đều không để ý đến. Nhận được tấu chương buộc tội Lục hoàng tử mưu hại con thứ nhà họ Cao mà triều thần dâng lên, gã chỉ nhìn lướt qua một cái rồi đốt, hoàn toàn không thèm quan tâm.
Thế lực của nhà họ Cao và Ly vương đã tan rã tám, chín phần mười, gã hoàn toàn không cần nhẫn nhịn nữa.
Sau lại nghe lời thỉnh cầu xin được liệm hài cốt người nhà họ Tề của Tề Tu Kiệt, gã vung bút phê chuẩn ngay lập tức, còn chọn một nơi đất tốt, phong thuỷ đẹp sai người hậu táng.
Từng hành động cử chỉ của gã đều khiến Cao Mân phẫn nộ, không hiểu, thậm chí là nản lòng thoái chí. Y không hiểu vì sao người này lại thay đổi nhanh chóng như vậy.
Cao Lãng sáng suốt hơn em trai mình nhiều. Gã tránh khỏi tai mắt đông đảo của Lý Cẩn Thiên, hẹn gặp riêng Cao Mân ở một ngôi miếu.
“Giống như trước kia không chấp nhận được nhà họ Tề, hoàng thượng cũng không chấp nhận được nhà họ Cao. Từ ba năm trước hắn đã bắt đầu bày mưu tính kế. Chắc chắn Lục hoàng tử mới thực sự là người mà hắn vừa ý nhất cho vị trí thái tử, Viêm Nhi chẳng qua chỉ là lá chắn mà thôi.” – Cao Lãng chậm rãi nói.
“Không thể nào.” – Cao Mân lập tức phủ định.
“Lục hoàng tử đáng lẽ đã là một kẻ tàn phế, nhưng khi đến biên cảnh, chân hắn lại khỏi lại như một kỳ tích, còn nhiều lần lập công. Ngươi cho rằng vì sao hắn thoát được sự theo dõi và ám sát của nhà họ Cao chúng ta? Nếu như không có Lý Cẩn Thiên bảo vệ, hắn tuyệt đối không sống được đến ngày hôm nay. Không có Lý Cẩn Thiên nâng đỡ, hắn tuyệt đối không có địa vị như hiện giờ. Mân Nhi, đừng lừa mình dối người nữa, Lý Cẩn Thiên đã thay đổi rồi. Hắn muốn tiêu diệt nhà họ Cao, diệt ngươi và ta, thậm chí diệt Viêm Nhi. Đế vương rốt cuộc vẫn là đế vương, nào có chân tình gì. Ngươi cứ nhìn biểu hiện gần đây của hắn mà xem, Niệm Nhi chết mà hắn không trách cứ Lục hoàng tử lấy một câu nào, còn liệm hài cốt cho người nhà họ Tề. Trái tim hắn đã hoàn toàn nghiêng về hai cha con kia.”
Cao Mân trầm mặc, chỉ cảm thấy cả người rét run, lạnh thấu xương tuỷ.
“Huynh trưởng, ta và Viêm Nhi nên làm gì bây giờ?”
“Hổ phù (*) có còn nằm trong tay ngươi không?” – Đôi mắt Cao Lãng toát ra sát ý.
(*) Hổ phù: phù hiệu, ấn tín để điều binh của các quan võ thời xưa, có khắc hình đầu con hổ.
“Hổ phù, hổ phù đã trả lại cho Lý Cẩn Thiên từ lâu.” – Giọng Cao Mân khàn khàn.
Vẻ mặt Cao Lãng vặn vẹo trong giây lát, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu như Lý Cẩn Thiên đã có sự chuẩn bị từ trước, hiển nhiên sẽ không để kệ cho đệ đệ nắm giữ quân đội. E rằng trong ba năm này, người của đệ đệ trong quân đội hoặc bị thu phục mượn sức, hoặc bị chèn ép đến phân hoá, đã biến thành một nắm cát vụn, không còn mặc cho nhà họ Cao dùng nữa.
Gã suy nghĩ một chút, chậm rãi lấy một bình sứ từ trong tay áo ra đưa cho Cao Mân – “Đây là an hồn hoàn, không màu không mùi vị, gặp nước là tan. Sau khi uống viên thuốc này, cơ thể sẽ từ từ suy nhược mà chết trong vòng một tháng. Sẽ không có bất kỳ thái y nào khám nghiệm ra được. Tuy rằng vùng biên cảnh giành được thắng lợi, quân đội sẽ lập tức khải hoàn về kinh, nhưng cần ít nhất hai tháng, Lý Húc Đông mới về đến kinh thành, chúng ta vẫn còn thời gian. Ngươi về cho Lý Cẩn Thiên uống thuốc, tổng cộng mười lăm viên, mỗi ngày một viên. Trong ba mươi ngày này, ta sẽ nhanh chóng liên hệ người ủng hộ Viêm Nhi kế vị, sau đó hiệu triệu cả quốc gia đưa Lục hoàng tử vào chỗ chết. Nếu hắn vẫn còn tốt số như trước, giết thế nào cũng không chết, vậy thì bắt Tề Tu Kiệt làm con tin, buộc hắn tự sát.”
Ánh mắt Cao Mân toát ra vẻ day dứt. Giáo dục mà y nhận được từ nhỏ không cho phép y làm chuyện hành thích vua này.
“Ngươi còn do dự cái gì? Cục diện lúc này đã là không ngươi chết thì ta chết. Ngươi đừng quên trong tay ta còn có mấy trăm mạng người nhà họ Cao. Lục hoàng tử coi trọng Tề Tu Kiệt như vậy, nhất định sẽ giết chết ta, ngươi và cả Viêm Nhi, báo thù cho Tề Tu Kiệt.” – Cao Lãng chỉ muốn tát em trai một cái cho tỉnh.
Nghe vậy, Cao Mân nghiến răng, nhận lấy bình sứ rồi vội vàng rời khỏi.
Cuộc đối thoại của hai người nhanh chóng xuất hiện trên bàn Chu Doãn Thịnh, hắn nở một nụ cười hứng thú.
Ngay từ đầu hắn đã dự đoán được cục diện ngày hôm nay.
Tuy rằng nhà họ Tề có thế lực, nhưng gia chủ nhà họ Tề luôn làm việc cẩn thận, khiêm tốn, hơn nữa biết thời biết thế. Ông quy thuận Tuyên vương để bảo đảm tính mạng cho toàn gia tộc, cũng chỉ xin hai chữ “yên ổn”, là một người không có dã tâm gì. Cao Lãng thì hoàn toàn ngược lại, tính tình gã cố chấp, thủ đoạn độc ác, còn có dã tâm bừng bừng, càng bị áp bức lại càng muốn nổi dậy, có tham vọng rất lớn đối với quyền lực.
Tư liệu mà 007 tải về không đề cập đến tình huống cụ thể sau khi Lý Húc Viêm lên ngôi. Nhưng nếu Lý Húc Viêm thực sự là một vị vua anh minh quyết đoán, chắc chắn sẽ có ngày phải đấu với ông bác này của mình một trận, tránh cho họ ngoại phát triển quá thịnh vượng.
Mà Cao Mân là con út, trong tính cách có kiên nghị, nhưng vẫn khó nén yếu đuối. Ở thời khắc quan trọng, y luôn phân vân giữa giữ và buông, xử sự không quả quyết, rất dễ bị dụ dỗ. Nhược điểm của y là Ngũ hoàng tử, vì Ngũ hoàng tử, y có thể từ bỏ mọi quan điểm và nguyên tắc, làm chuyện tàn nhẫn ác độc nhất trên thế gian này.
Chu Doãn Thịnh nắm giữ tất cả góc tối trong tính cách con người, sau đó lợi dụng chúng. Giấc mơ thứ hai không phải là ảo ảnh hắn tạo ra do hứng thú, mà là phản xạ của hiện thực. Dưới sự thúc đẩy của Lý Cẩn Thiên, tất cả mọi người sẽ đứng ở nơi tương ứng theo bước chân của gã, từ đó hình thành nên cục diện ngày hôm nay.
Cuộc đời như một ván cờ, thảm bại hay đại thắng, tất cả đều dựa vào đôi bàn tay bạn. Đây chính là lạc thú lớn nhất của Chu Doãn Thịnh khi đấu với trời, đấu với người, đấu với Chủ thần.