Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Chương Thư Lâm đau khổ chờ đợi suốt ba ngày ba đêm trên núi, hốc mắt cũng lõm vào, hai vành mắt thâm sì. Đến ngày thứ tư, cậu ta thật sự không chịu nổi nữa, cầm lấy một con dao cùn định xuống núi, lại bị người nhà họ Chương cực lực khuyên can.
“Đông gia, ngài có nhiều người, có thể phái vài người hỗ trợ tìm một chút hay không? Sau này ta nhất định dùng hết sức mình báo đáp ơn tình này của ngài.” – Chương Gia Thuỵ đi đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, chắp tay nói.
Y từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, mới mười lăm tuổi đã đỗ tú tài, tự xưng là tài giỏi hơn người, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trở nên nổi bật. Hiện giờ mặc dù y đang nhờ vả người khác, nhưng thái độ không khiêm tốn chút nào. Lại thêm một loạt hiểu lầm trước đó, tự cảm thấy mất mặt, vậy nên vẫn còn một chút khúc mắc khó có thể gỡ bỏ với Chu Tử Ngọc. Chẳng những ác cảm trước đó không giảm, ngược lại còn âm thầm thù địch, hơi giống như miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Người như thế Chu Doãn Thịnh chẳng bao giờ để vào mắt. Nhưng nếu để Chương Thư Lâm xuống núi tìm người một mình như diễn biến vốn có, chắc chắn cậu ta sẽ lạc đường trong núi, sau đó trùng phùng cật hoá trung khuyển công, tuỳ tiện tìm một hang động gạo nấu thành cơm.
Trung khuyển công cảm động với hành động xuống núi tìm người mà không để ý đến an toàn bản thân của cậu ta. Từ đó về sau càng che chở cậu ta chu đáo, nói gì nghe nấy, cứ thế trở thành sợ vợ.
Chu Doãn Thịnh không có ý định chia rẽ hai người, nhưng cũng không muốn tình cảm giữa hai người sâu sắc hơn. Nghĩ một lúc rồi lập tức đồng ý. Đây cũng là một cơ hội tăng độ hảo cảm với trung khuyển công.
Mang theo mấy hộ vệ, hắn nhân lúc đêm tối vội vàng xuống núi. Đường núi gập ghềnh, bụi gai rậm rạp, chẳng bao lâu đã khiến quần áo hắn lộn xộn xốc xếch, đâu còn chút hình tượng công tử phóng khoáng nữa.
Đường đêm khó đi, hơn nữa vì sợ giặc cỏ chú ý, mấy người không dám thắp đuốc, chỉ có thể nương ánh trăng mờ nhạt mà đi. Dù cho tố chất cơ thể của Chu Doãn Thịnh có tốt đi chăng nữa cũng không thể nào đạt đến mức độ có thể nhìn xuyên đêm, chân không cẩn thận dẫm phải một hòn đá, lập tức lăn bình bịch xuống núi.
Mấy hộ vệ vừa nhỏ giọng kêu – “Thiếu gia” – vừa cố sức đuổi theo.
Tần Sách đang yên đang lành thì thấy một bóng người nhào về phía mình. Hắn dang tay ra đỡ theo phản xạ, ánh trăng chiếu qua khe hở giữa lùm cây, chiếu sáng một khuôn mặt đẹp như ngọc ngà.
“Tử Ngọc?” – Hắn vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, trái tim đập loạn. Cánh tay vốn ôm vòng eo đối phương càng siết chặt hơn, thở dốc hỏi – “Sao ngươi lại ở đây?”
“Là ngươi?” – Đầu óc Chu Doãn Thịnh vẫn còn choáng váng, vất vả lắm mới tỉnh táo lại mới phát hiện mình và trung khuyển công đang ôm nhau. Hắn đẩy đẩy lồng ngực rộng rãi của đối phương, nói – “Mãi chưa thấy ngươi về, ta dẫn người xuống núi tìm ngươi.”
“Ta không sao.” – Bờ môi mỏng của Tần Sách hơi kéo lên môt độ cong khó phát hiện. Hắn ôm thanh niên đứng dậy, quan sát từ trên xuống dưới – “Ngươi có bị thương không?”
“Sái chân.” – Chu Doãn Thịnh ngọ nguậy cổ chân, lập tức xuýt xoa một tiếng. Đúng lúc này vài hộ vệ đuổi đến nơi, xúm lại quanh hắn không ngừng quan tâm hỏi han.
Tần Sách bị đẩy ra ngoài, tâm tình mới vừa bay bổng trên mây lập tức tuột dốc không phanh.
“Để ta cõng Chu công tử về, ta là nông phu thôn dã, quen đường núi, đi vững hơn các ngươi.” – Tần Sách – đã khôi phục ký ức – nói khoác không biết ngượng.
Hộ vệ cũng lo mình không cõng được, lại làm thiếu gia ngã, vì thế hợp sức nâng thiếu gia lên lưng hắn. Người nhà họ Chương thấy Chu Tử Ngọc vừa đi chưa được một canh giờ đã trở về với Tiểu Hắc, đều vô cùng vui mừng.
“Tiểu Hắc ca, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?” – Chương Thư Lâm nhào vào lòng Tần Sách, khiến hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa làm ngã người trên lưng. Khi chưa khôi phục trí nhớ, Tần Sách cảm thấy tính tình Chương Thư Lâm dịu dàng, giỏi lo việc nhà, có thể sống với cậu ta cả đời. Hiện giờ không hiểu sao lại cảm thấy phiền chán, thậm chí còn hơi chột dạ.
Nhưng hắn vốn luôn thích nghiêm mặt, cảm xúc không lộ ra ngoài chút nào, chỉ bịa ra chuyện tránh né giặc cỏ lừa gạt Chương Thư Lâm, sau đó cẩn thận thả người trên lưng xuống đống cỏ khô.
“Bị trẹo chỗ nào? Để ta xem.” – Hắn ngồi xuống ngay sát bên cạnh thanh niên, lập tức cởi giày đối phương ra.
Lư thị và Thuý Nhi muốn ngăn cũng đã không kịp, cũng không thể để lộ thân phận thiếu gia nhà mình, chỉ có thể trừng đôi mắt như muốn ăn thịt người với hắn. Có điều hắn dồn hết tâm trí vào việc kiểm tra thương tích của thanh niên, không hề phát hiện chút nào.
“Shhh, ngươi nhẹ một chút được không?” – từ sau khi không làm nhân vật phản diện nữa, Chu Doãn Thịnh đã lâu chưa bị thương. Lúc này chỉ mới trẹo chân thôi đã cảm thấy đau đớn khó nhẫn nhịn.
Tần Sách nhìn chằm chằm bàn chân trong lòng bàn tay mình, hơi ngây ra. Hắn chưa từng nhìn thấy bàn chân nào vừa xinh đẹp vừa nõn nà như vậy bao giờ. Năm ngón chân mềm mại trơn nhẵn hơi co quắp run rẩy vì đau, trông đáng yêu vô cùng. Hắn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, vừa tưởng tượng cảm giác khi ngậm chúng vào miệng liếm láp cắn mút, vừa nghiêm mặt nghiêm túc kiểm tra tình trạng thương tích.
“Không tổn thương xương cốt, bôi một chút thuốc đánh tan máu tụ, nghỉ ngơi tử tế ba ngày là có thể khoẻ hẳn.” – Hắn lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong lồng ngực ra, bôi cao thuốc có mùi hương nhè nhẹ lên nơi tụ máu sưng đỏ, sau đó cẩn thận xoa bóp.
Chu Doãn Thịnh cắn răng nhẫn nhịn, bởi vì quá đau đớn mà đôi mắt đong đầy nước mắt sinh lý. Con ngươi đen láy chìm trong lớp nước trong veo, trông càng có vẻ hớp hồn.
Tần Sách nhanh chóng liếc nhìn một cái, sau đó cúi đầu lẩm bẩm. Muốn ăn sạch người này quá, nhất định là sẽ rất ngon!
Để tỏ vẻ thân thiết, mọi người nhao nhao xúm lại xem tình hình bị thương, bàn chân này lập tức lộ ra trước mắt mọi người. Tần Sách rất khó chịu, vô thức đẩy nhanh tiến độ, chỉ chờ cao thuốc vừa tan là lập tức xỏ tất xỏ giày vào cho thanh niên, dùng ngữ điệu cứng ngắc nói – “Được rồi, không quá đáng ngại. Ngươi giữ lọ thuốc này đi, sau này còn dùng.”
Chu Doãn Thịnh cầm lấy lọ thuốc ngửi thử, cười châm chọc – “Cao tán tụ máu Tử Kim, hai mươi lượng bạc một lọ. Ngươi lấy đâu ra thuốc tốt như vậy?”
Bộ mặt than của Tần Sách không thay đổi chút nào, đáp – “Nhặt được trên đường.”
Không ngờ ngoại trừ tính tham ăn, trung khuyển công còn có kỹ năng nói dối không chớp mắt. Chu Doãn Thịnh buồn cười, híp mắt quan sát đối phương với vẻ sâu xa.
“Ta luôn rất may mắn.” – Tần Sách nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh bổ sung.
Trừ Chương Gia Thuỵ, người nhà họ Chương ai ai cũng tin là thật.
“Giặc cỏ dưới núi đã bị quân đội tiêu diệt, khi nào chúng ta trở về?” – Chương Thư Lâm bình ổn cảm xúc kích động, ngồi xuống sát bên cạnh Tiểu Hắc, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi.
Tần Sách vất vả lắm mới được gặp lại Chu Tử Ngọc, chỉ hận không thể ở lại trong hang núi với hắn mười ngày nửa tháng, nghe vậy lập tức nhướn mày, yên lặng một hồi lâu mới lúng búng đáp – “Sáng sớm mai đi.”
Hai cô em gái nhà họ Chương vui vẻ reo lên.
Sáng sớm hôm sau, Tần Sách cướp được nhiệm vụ cõng Chu Tử Ngọc xuống núi. Đoàn người mệt mỏi rã rời đi vào thôn, phóng mắt nhìn, nơi nơi đều hỗn độn. Cửa nhà nào hộ nào cũng mở rộng, thùng nước trong sân đều bị đập tan tành. Bát đĩa trong bếp vỡ đầy dưới đất. Lương thực, gia cầm đều bị càn quét không sót chút nào, đường làng ngõ xóm đều là một đống đổ nát hoang tàn.
“Đông gia, ngài làm sao vậy?” – Thôn trưởng dẫn theo một đám người đi đến. Tuy trên mặt có nét buồn rầu, nhưng nhiều hơn cả là vẻ vui sướng sống sót sau tai nạn.
“Trên đường bị sái chân, không có vấn đề gì lớn. Các ngươi thế nào rồi?” – Chu Doãn Thịnh vỗ vỗ vai Tần Sách, ra hiệu hắn thả mình xuống.
Tần Sách không hề nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ hệt như cọc gỗ.
Thôn trưởng thở dài nói – “Nhờ lời nhắc nhở của đông gia, chúng ta đều không có chuyện gì. May mà ngài bảo chúng ta đừng mang hết lương thực đi, nếu không cả thôn chúng ta đều sẽ gặp nạn. Thôn Dương bên cạnh thấy chúng ta lên núi tị nạn, cũng vội vàng trốn vào khe núi sau thôn bọn họ, lúc trốn còn không quên lôi hết lương thực đi. Lũ giặc cỏ kia không lấy được gì nên rất tức giận, chẳng những phóng hoả thiêu rụi thôn bọn họ, mà còn vào núi tàn sát dân làng. Tình hình lúc đó đúng là thảm thiết, nếu như không phải quân đội triều đình phái đến đến đúng lúc, e rằng chẳng còn người nào sống nổi nữa.”
Ông vừa dứt lời, người sống sót trong thôn đều thổn thức, nhất là những nhà ngoan cố muốn chạy về lấy lương thực, mặt đều đỏ như mông khỉ. Bọn họ trở về mang hết lương thực đi, tính mạng lại được bảo đảm nhờ lương thực mà người khác bỏ lại, thấy kết cục của thôn Dương, bọn họ hiển nhiên hổ thẹn không để đâu cho hết.
Chu Doãn Thịnh nói mấy câu với thôn trưởng, thấy xe ngựa nhà họ Chu đã đến, lập tức cáo từ với mọi người.
Lúc này Tần Sách mới chậm chạp đưa hắn vào trong xe, nhìn theo xe ngựa đến khi chiếc xe biến mất ở nơi cuối đường mới đi về nhà họ Chương.
“Tiểu Hắc mau lại đây xem này, lương thực nhà chúng ta không bị giặc cỏ tìm thấy!” – Chương Thư Lâm đập vỡ giường đất trong nhà, kéo mấy bao gạo trong hầm ra.
Tần Sách ngồi trên ghế không nói lời nào, tâm tình không quá dễ chịu.
Chương Gia Thuỵ gom đồ sứ vỡ lại thành một chồng, xếp ngay ngắn vào mẹt, tỏ vẻ sung sướng khi người gặp hoạ – “May mà ca ca thông minh, biết giấu lương thực dưới giường đất. Nhà chúng ta lụp xụp thế này, nhìn là biết không có đồ tốt gì, giặc cỏ chỉ lật qua một lần là đi ngay. Không giống nhà họ Chu, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, đến là tráng lệ, giặc cỏ thấy mùi tiền sẽ nổi lòng tham, không biết sẽ phá nhà hắn thành thế nào nữa. Nếu như phóng hoả…”
“Lấy tai hoạ của người khác ra mua vui, thực đúng là không phải hành vi quân tử. Nếu như không nhờ Chu công tử nhắc nhở đúng lúc, e rằng người trong thôn các ngươi chẳng còn lại mống nào, ngươi lại còn không biết ơn…” – Tần Sách nói, sắc mặt vô cùng tăm tối. Trước kia hắn cảm thấy tính tình Chương Gia Thuỵ cứng cỏi, là người có tài, có thể trọng dụng; hiện giờ nhìn lại chỉ thấy lòng dạ hẹp hòi, đức hạnh kém cỏi, không đáng để bồi dưỡng.
Chương Gia Thuỵ bị khí thế uy nghiêm của hắn trấn áp, vừa âm thầm suy đoán thân phận của hắn vừa biện hộ – “Nhà họ Chu ức hiếp dân chúng suốt bao nhiêu năm, ta đã nhẫn nhịn oán khí này quá lâu nên mới như vậy.”
“Ức hiếp dân chúng là cha và quản gia của Chu công tử, liên quan gì đến Chu công tử?” – Tần Sách lạnh nhạt nhìn y một cái.
“Hắn nói không liên quan là không liên quan chắc? Tiểu Hắc ca, hắn nói thế mà ngươi cũng tin! Ai chẳng biết Chu Tử Ngọc còn ngang ngược hơn cả cha hắn…”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng hô – “Chu lão Tứ bị đông gia áp giải đến quan phủ rồi, bảo rằng lão ta ức hiếp dân chúng, bóc lột của dân, tội không thể tha thứ. Đông gia còn chuyển hết tài sản đến nha môn, muốn đối chất trực tiếp với Chu lão Tứ. Mọi người mau mau đi xem!”
Tần Sách nghe vậy, lập tức đứng dậy đi đến nha môn.
Chương Gia Thuỵ mới vừa rồi còn khăng khăng chắc miệng, lúc này chẳng khác nào bị tát mấy chục bạt tai, hai má đỏ bừng, đau đớn âm ỉ.
“Đông gia, ngài có nhiều người, có thể phái vài người hỗ trợ tìm một chút hay không? Sau này ta nhất định dùng hết sức mình báo đáp ơn tình này của ngài.” – Chương Gia Thuỵ đi đến bên cạnh Chu Doãn Thịnh, chắp tay nói.
Y từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, mới mười lăm tuổi đã đỗ tú tài, tự xưng là tài giỏi hơn người, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trở nên nổi bật. Hiện giờ mặc dù y đang nhờ vả người khác, nhưng thái độ không khiêm tốn chút nào. Lại thêm một loạt hiểu lầm trước đó, tự cảm thấy mất mặt, vậy nên vẫn còn một chút khúc mắc khó có thể gỡ bỏ với Chu Tử Ngọc. Chẳng những ác cảm trước đó không giảm, ngược lại còn âm thầm thù địch, hơi giống như miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Người như thế Chu Doãn Thịnh chẳng bao giờ để vào mắt. Nhưng nếu để Chương Thư Lâm xuống núi tìm người một mình như diễn biến vốn có, chắc chắn cậu ta sẽ lạc đường trong núi, sau đó trùng phùng cật hoá trung khuyển công, tuỳ tiện tìm một hang động gạo nấu thành cơm.
Trung khuyển công cảm động với hành động xuống núi tìm người mà không để ý đến an toàn bản thân của cậu ta. Từ đó về sau càng che chở cậu ta chu đáo, nói gì nghe nấy, cứ thế trở thành sợ vợ.
Chu Doãn Thịnh không có ý định chia rẽ hai người, nhưng cũng không muốn tình cảm giữa hai người sâu sắc hơn. Nghĩ một lúc rồi lập tức đồng ý. Đây cũng là một cơ hội tăng độ hảo cảm với trung khuyển công.
Mang theo mấy hộ vệ, hắn nhân lúc đêm tối vội vàng xuống núi. Đường núi gập ghềnh, bụi gai rậm rạp, chẳng bao lâu đã khiến quần áo hắn lộn xộn xốc xếch, đâu còn chút hình tượng công tử phóng khoáng nữa.
Đường đêm khó đi, hơn nữa vì sợ giặc cỏ chú ý, mấy người không dám thắp đuốc, chỉ có thể nương ánh trăng mờ nhạt mà đi. Dù cho tố chất cơ thể của Chu Doãn Thịnh có tốt đi chăng nữa cũng không thể nào đạt đến mức độ có thể nhìn xuyên đêm, chân không cẩn thận dẫm phải một hòn đá, lập tức lăn bình bịch xuống núi.
Mấy hộ vệ vừa nhỏ giọng kêu – “Thiếu gia” – vừa cố sức đuổi theo.
Tần Sách đang yên đang lành thì thấy một bóng người nhào về phía mình. Hắn dang tay ra đỡ theo phản xạ, ánh trăng chiếu qua khe hở giữa lùm cây, chiếu sáng một khuôn mặt đẹp như ngọc ngà.
“Tử Ngọc?” – Hắn vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, trái tim đập loạn. Cánh tay vốn ôm vòng eo đối phương càng siết chặt hơn, thở dốc hỏi – “Sao ngươi lại ở đây?”
“Là ngươi?” – Đầu óc Chu Doãn Thịnh vẫn còn choáng váng, vất vả lắm mới tỉnh táo lại mới phát hiện mình và trung khuyển công đang ôm nhau. Hắn đẩy đẩy lồng ngực rộng rãi của đối phương, nói – “Mãi chưa thấy ngươi về, ta dẫn người xuống núi tìm ngươi.”
“Ta không sao.” – Bờ môi mỏng của Tần Sách hơi kéo lên môt độ cong khó phát hiện. Hắn ôm thanh niên đứng dậy, quan sát từ trên xuống dưới – “Ngươi có bị thương không?”
“Sái chân.” – Chu Doãn Thịnh ngọ nguậy cổ chân, lập tức xuýt xoa một tiếng. Đúng lúc này vài hộ vệ đuổi đến nơi, xúm lại quanh hắn không ngừng quan tâm hỏi han.
Tần Sách bị đẩy ra ngoài, tâm tình mới vừa bay bổng trên mây lập tức tuột dốc không phanh.
“Để ta cõng Chu công tử về, ta là nông phu thôn dã, quen đường núi, đi vững hơn các ngươi.” – Tần Sách – đã khôi phục ký ức – nói khoác không biết ngượng.
Hộ vệ cũng lo mình không cõng được, lại làm thiếu gia ngã, vì thế hợp sức nâng thiếu gia lên lưng hắn. Người nhà họ Chương thấy Chu Tử Ngọc vừa đi chưa được một canh giờ đã trở về với Tiểu Hắc, đều vô cùng vui mừng.
“Tiểu Hắc ca, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?” – Chương Thư Lâm nhào vào lòng Tần Sách, khiến hắn lảo đảo một cái, suýt chút nữa làm ngã người trên lưng. Khi chưa khôi phục trí nhớ, Tần Sách cảm thấy tính tình Chương Thư Lâm dịu dàng, giỏi lo việc nhà, có thể sống với cậu ta cả đời. Hiện giờ không hiểu sao lại cảm thấy phiền chán, thậm chí còn hơi chột dạ.
Nhưng hắn vốn luôn thích nghiêm mặt, cảm xúc không lộ ra ngoài chút nào, chỉ bịa ra chuyện tránh né giặc cỏ lừa gạt Chương Thư Lâm, sau đó cẩn thận thả người trên lưng xuống đống cỏ khô.
“Bị trẹo chỗ nào? Để ta xem.” – Hắn ngồi xuống ngay sát bên cạnh thanh niên, lập tức cởi giày đối phương ra.
Lư thị và Thuý Nhi muốn ngăn cũng đã không kịp, cũng không thể để lộ thân phận thiếu gia nhà mình, chỉ có thể trừng đôi mắt như muốn ăn thịt người với hắn. Có điều hắn dồn hết tâm trí vào việc kiểm tra thương tích của thanh niên, không hề phát hiện chút nào.
“Shhh, ngươi nhẹ một chút được không?” – từ sau khi không làm nhân vật phản diện nữa, Chu Doãn Thịnh đã lâu chưa bị thương. Lúc này chỉ mới trẹo chân thôi đã cảm thấy đau đớn khó nhẫn nhịn.
Tần Sách nhìn chằm chằm bàn chân trong lòng bàn tay mình, hơi ngây ra. Hắn chưa từng nhìn thấy bàn chân nào vừa xinh đẹp vừa nõn nà như vậy bao giờ. Năm ngón chân mềm mại trơn nhẵn hơi co quắp run rẩy vì đau, trông đáng yêu vô cùng. Hắn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, vừa tưởng tượng cảm giác khi ngậm chúng vào miệng liếm láp cắn mút, vừa nghiêm mặt nghiêm túc kiểm tra tình trạng thương tích.
“Không tổn thương xương cốt, bôi một chút thuốc đánh tan máu tụ, nghỉ ngơi tử tế ba ngày là có thể khoẻ hẳn.” – Hắn lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong lồng ngực ra, bôi cao thuốc có mùi hương nhè nhẹ lên nơi tụ máu sưng đỏ, sau đó cẩn thận xoa bóp.
Chu Doãn Thịnh cắn răng nhẫn nhịn, bởi vì quá đau đớn mà đôi mắt đong đầy nước mắt sinh lý. Con ngươi đen láy chìm trong lớp nước trong veo, trông càng có vẻ hớp hồn.
Tần Sách nhanh chóng liếc nhìn một cái, sau đó cúi đầu lẩm bẩm. Muốn ăn sạch người này quá, nhất định là sẽ rất ngon!
Để tỏ vẻ thân thiết, mọi người nhao nhao xúm lại xem tình hình bị thương, bàn chân này lập tức lộ ra trước mắt mọi người. Tần Sách rất khó chịu, vô thức đẩy nhanh tiến độ, chỉ chờ cao thuốc vừa tan là lập tức xỏ tất xỏ giày vào cho thanh niên, dùng ngữ điệu cứng ngắc nói – “Được rồi, không quá đáng ngại. Ngươi giữ lọ thuốc này đi, sau này còn dùng.”
Chu Doãn Thịnh cầm lấy lọ thuốc ngửi thử, cười châm chọc – “Cao tán tụ máu Tử Kim, hai mươi lượng bạc một lọ. Ngươi lấy đâu ra thuốc tốt như vậy?”
Bộ mặt than của Tần Sách không thay đổi chút nào, đáp – “Nhặt được trên đường.”
Không ngờ ngoại trừ tính tham ăn, trung khuyển công còn có kỹ năng nói dối không chớp mắt. Chu Doãn Thịnh buồn cười, híp mắt quan sát đối phương với vẻ sâu xa.
“Ta luôn rất may mắn.” – Tần Sách nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, bình tĩnh bổ sung.
Trừ Chương Gia Thuỵ, người nhà họ Chương ai ai cũng tin là thật.
“Giặc cỏ dưới núi đã bị quân đội tiêu diệt, khi nào chúng ta trở về?” – Chương Thư Lâm bình ổn cảm xúc kích động, ngồi xuống sát bên cạnh Tiểu Hắc, trên mặt tràn đầy vẻ mong đợi.
Tần Sách vất vả lắm mới được gặp lại Chu Tử Ngọc, chỉ hận không thể ở lại trong hang núi với hắn mười ngày nửa tháng, nghe vậy lập tức nhướn mày, yên lặng một hồi lâu mới lúng búng đáp – “Sáng sớm mai đi.”
Hai cô em gái nhà họ Chương vui vẻ reo lên.
Sáng sớm hôm sau, Tần Sách cướp được nhiệm vụ cõng Chu Tử Ngọc xuống núi. Đoàn người mệt mỏi rã rời đi vào thôn, phóng mắt nhìn, nơi nơi đều hỗn độn. Cửa nhà nào hộ nào cũng mở rộng, thùng nước trong sân đều bị đập tan tành. Bát đĩa trong bếp vỡ đầy dưới đất. Lương thực, gia cầm đều bị càn quét không sót chút nào, đường làng ngõ xóm đều là một đống đổ nát hoang tàn.
“Đông gia, ngài làm sao vậy?” – Thôn trưởng dẫn theo một đám người đi đến. Tuy trên mặt có nét buồn rầu, nhưng nhiều hơn cả là vẻ vui sướng sống sót sau tai nạn.
“Trên đường bị sái chân, không có vấn đề gì lớn. Các ngươi thế nào rồi?” – Chu Doãn Thịnh vỗ vỗ vai Tần Sách, ra hiệu hắn thả mình xuống.
Tần Sách không hề nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ hệt như cọc gỗ.
Thôn trưởng thở dài nói – “Nhờ lời nhắc nhở của đông gia, chúng ta đều không có chuyện gì. May mà ngài bảo chúng ta đừng mang hết lương thực đi, nếu không cả thôn chúng ta đều sẽ gặp nạn. Thôn Dương bên cạnh thấy chúng ta lên núi tị nạn, cũng vội vàng trốn vào khe núi sau thôn bọn họ, lúc trốn còn không quên lôi hết lương thực đi. Lũ giặc cỏ kia không lấy được gì nên rất tức giận, chẳng những phóng hoả thiêu rụi thôn bọn họ, mà còn vào núi tàn sát dân làng. Tình hình lúc đó đúng là thảm thiết, nếu như không phải quân đội triều đình phái đến đến đúng lúc, e rằng chẳng còn người nào sống nổi nữa.”
Ông vừa dứt lời, người sống sót trong thôn đều thổn thức, nhất là những nhà ngoan cố muốn chạy về lấy lương thực, mặt đều đỏ như mông khỉ. Bọn họ trở về mang hết lương thực đi, tính mạng lại được bảo đảm nhờ lương thực mà người khác bỏ lại, thấy kết cục của thôn Dương, bọn họ hiển nhiên hổ thẹn không để đâu cho hết.
Chu Doãn Thịnh nói mấy câu với thôn trưởng, thấy xe ngựa nhà họ Chu đã đến, lập tức cáo từ với mọi người.
Lúc này Tần Sách mới chậm chạp đưa hắn vào trong xe, nhìn theo xe ngựa đến khi chiếc xe biến mất ở nơi cuối đường mới đi về nhà họ Chương.
“Tiểu Hắc mau lại đây xem này, lương thực nhà chúng ta không bị giặc cỏ tìm thấy!” – Chương Thư Lâm đập vỡ giường đất trong nhà, kéo mấy bao gạo trong hầm ra.
Tần Sách ngồi trên ghế không nói lời nào, tâm tình không quá dễ chịu.
Chương Gia Thuỵ gom đồ sứ vỡ lại thành một chồng, xếp ngay ngắn vào mẹt, tỏ vẻ sung sướng khi người gặp hoạ – “May mà ca ca thông minh, biết giấu lương thực dưới giường đất. Nhà chúng ta lụp xụp thế này, nhìn là biết không có đồ tốt gì, giặc cỏ chỉ lật qua một lần là đi ngay. Không giống nhà họ Chu, rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, đến là tráng lệ, giặc cỏ thấy mùi tiền sẽ nổi lòng tham, không biết sẽ phá nhà hắn thành thế nào nữa. Nếu như phóng hoả…”
“Lấy tai hoạ của người khác ra mua vui, thực đúng là không phải hành vi quân tử. Nếu như không nhờ Chu công tử nhắc nhở đúng lúc, e rằng người trong thôn các ngươi chẳng còn lại mống nào, ngươi lại còn không biết ơn…” – Tần Sách nói, sắc mặt vô cùng tăm tối. Trước kia hắn cảm thấy tính tình Chương Gia Thuỵ cứng cỏi, là người có tài, có thể trọng dụng; hiện giờ nhìn lại chỉ thấy lòng dạ hẹp hòi, đức hạnh kém cỏi, không đáng để bồi dưỡng.
Chương Gia Thuỵ bị khí thế uy nghiêm của hắn trấn áp, vừa âm thầm suy đoán thân phận của hắn vừa biện hộ – “Nhà họ Chu ức hiếp dân chúng suốt bao nhiêu năm, ta đã nhẫn nhịn oán khí này quá lâu nên mới như vậy.”
“Ức hiếp dân chúng là cha và quản gia của Chu công tử, liên quan gì đến Chu công tử?” – Tần Sách lạnh nhạt nhìn y một cái.
“Hắn nói không liên quan là không liên quan chắc? Tiểu Hắc ca, hắn nói thế mà ngươi cũng tin! Ai chẳng biết Chu Tử Ngọc còn ngang ngược hơn cả cha hắn…”
Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng hô – “Chu lão Tứ bị đông gia áp giải đến quan phủ rồi, bảo rằng lão ta ức hiếp dân chúng, bóc lột của dân, tội không thể tha thứ. Đông gia còn chuyển hết tài sản đến nha môn, muốn đối chất trực tiếp với Chu lão Tứ. Mọi người mau mau đi xem!”
Tần Sách nghe vậy, lập tức đứng dậy đi đến nha môn.
Chương Gia Thuỵ mới vừa rồi còn khăng khăng chắc miệng, lúc này chẳng khác nào bị tát mấy chục bạt tai, hai má đỏ bừng, đau đớn âm ỉ.