Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Chu Doãn Thịnh vừa lên xe là lập tức che mặt, âm thầm cười to. Ba trăm nghìn nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, cầm từng tệp đập người khác, cảm giác kia quả nhiên là thích không gì bằng. Nhất là vẻ mặt đau khổ hối tiếc của Kỷ Hàm Dục, khiến hắn khoái trá vô cùng.
Lâm Thừa Trạch làm điếm, Chu Doãn Thịnh giúp hắn tránh né nguy hiểm, đồng thời còn giúp hắn lập một đền thờ trinh tiết, chẳng những khiến Kỷ Hàm Dục không thể yên tâm thoải mái ở bên Phương Hữu Nhiên, mà còn suốt đời không thể quên được hắn. Khi trái tim y dần dần bị cuộc đời nhuộm đen, mỗi lần nhớ lại chuyện quá khứ này, y sẽ chỉ càng cảm thấy tình yêu và sự hy sinh của Lâm Thừa Trạch đối với y vô tư và đáng quý đến nhường nào.
Từ nay về sau, Lâm Thừa Trạch chính là ánh trăng sáng trước giường, nốt ruồi son trong tim y, cứ nghĩ đến là đau không thể át. Cái gì gọi là xoay chuyển, đây mới chính là xoay chuyển hoàn toàn triệt để.
Tào Mặc Khôn thấy hắn bụm mặt, bả vai run run, còn tưởng rằng hắn đang khóc, bất đắc dĩ ôm hắn vào lòng, chậm rãi nói – “Bảo bối đừng khóc, một người như vậy không đáng để em khóc.”
Chu Doãn Thịnh nằm sấp không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Tào Mặc Khôn tiếp tục nói – “Bảo bối, em không phải sủng vật, đương nhiên, anh cũng không phải là lão già gì hết. Anh năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi.”
Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu nhìn hắn, trên mi treo vài giọt nước mắt. Đấy là vừa rồi phải vất vả lắm mới rớm ra được.
Tào Mặc Khôn bị hắn nhìn đến nỗi căng thẳng, định lấy thuốc lá ra hút một điếu, lại nhớ ra người nọ ghét mùi thuốc lá nên đành phải nhịn, tiếp tục nói – “Bảo bối, giao dịch kia huỷ bỏ đi nhé? Chúng ta bắt đầu lại một tình yêu khoẻ mạnh, bình đẳng, vui vẻ, em thấy có được không?”
Chu Doãn Thịnh bình tĩnh nhìn hắn cả buổi, sau đó vùi mặt vào lòng hắn ấp úng nói – “Tôi thấy không được tốt cho lắm. Ai cũng biết cảm giác mới mẻ đối với một người của Tào Mặc Khôn nhiều nhất chỉ có ba tháng, ngay cả Kỷ Hàm Dục tôi còn không giữ được, lại càng không dám trèo cao lên anh. Tôi bây giờ chỉ muốn học hành tử tế, thi đỗ đại học, tìm một công việc yên ổn mà thôi.”
Tào Mặc Khôn biết cậu bị Kỷ Hàm Dục làm tổn thương, giờ đây không thể tin tưởng bất cứ ai, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn vò đầu, thở dài nói – “Chúng ta bắt đầu từ quan hệ bạn bè có được không? Em cũng có thể xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu. Chúng ta không có một khởi đầu tốt, nhưng có thể có một tương lai tốt đẹp.”
Chu Doãn Thịnh lặng yên một lát, rốt cuộc gật gật đầu, lập tức nhanh chóng bổ sung một câu – “Vậy anh phải trả tiền quảng cáo cho tôi đã.” – Hiện giờ hắn lại nghèo rồi, thực sự là chả còn đồng nào.
Tào Mặc Khôn thở phào, lại thấy hơi buồn cười, vừa đồng ý vừa hôn lên mái tóc mềm mại của hắn.
————————
Kỷ Hàm Dục ngồi canh trước cửa nhà họ Tào hơn một tháng, ngay cả ba mươi Tết cũng không về nhà, vất vả lắm mới đợi được Tào Mặc Khôn đưa Chu Doãn Thịnh về nhà nghỉ phép.
“Bảo bối, em về phòng trước đi, anh nói chuyện với nó.” – Tào Mặc Khôn không thích ánh mắt nóng bỏng mà Kỷ Hàm Dục nhìn người yêu mình, nghiêm giọng dặn dò.
Chu Doãn Thịnh gật đầu, hờ hững liếc nhìn Kỷ Hàm Dục một cái rồi lững thững rời khỏi.
Kỷ Hàm Dục muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu mình làm cho đông cứng lại.
“Ngồi đi, mày với thằng bạn trai kia của mày dạo này vẫn khoẻ chứ?”
“Cháu không ở bên cậu ta nữa.”
“Tại sao? Chẳng phải trước kia đã nói rất thích cậu ta cơ mà?” – Tào Mặc Khôn ra vẻ kinh ngạc.
Xảy ra chuyện như vậy, mình làm sao có thể yên tâm thoải mái ở bên Phương Hữu Nhiên? Chỉ cần trông thấy cậu ta là sẽ nhớ đến những đồng tiền đỏ tươi rơi khắp nơi, nhớ đến vành mắt đỏ bừng, ánh mắt bi ai tuyệt vọng của Lâm Thừa Trạch. Cảnh tượng lúc ấy cứ mãi tra tấn Kỷ Hàm Dục, khiến y cả đêm không thể nào đi vào giấc ngủ.
Suy sụp xoa mặt, y lấy một tờ chi phiếu trong cặp ra đưa cho hắn – “Cậu, đây là một triệu, cậu bỏ qua cho tiểu Trạch đi.”
Tào Mặc Khôn cười, thở dài nói – “Hàm Dục, mày ngây thơ quá, mày cho rằng bảo bối đã cho đi còn có thể đòi lại chắc? Hơn nữa Tào Mặc Khôn tao cũng không thiếu một triệu này. Nói thật cho mày biết, dùng ba trăm nghìn bán đứt tình cảm giữa mày và em ấy là khoản đầu tư thành công nhất mà tao từng làm trong cuộc đời này. Lần nào nhớ lại tao cũng muốn bật một chai Champagne ăn mừng.”
Niềm hạnh phúc và sung sướng đong đầy trên gương mặt hắn đâm một dao vào trái tim Kỷ Hàm Dục, nhưng y lại không đủ sức chống cự. Lặng yên ngồi tại chỗ rất lâu mới cầm lại chi phiếu, đi từng bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Tào.
—————————
Học kỳ mới bắt đầu, trên mạng lại bùng lên một vụ bê bối, gây ra rung động rất lớn. Một đám phú nhị đại tổ chức quan hệ tập thể bị người khác chụp được đăng lên các diễn đàn, cảnh tượng vô cùng dâm loạn, bao cao su, bình rượu, thuốc phiện vứt đầy dưới đất.
Thời gian này là thời điểm mấu chốt trong kỳ tuyển cử nhiệm kỳ mới, cơ quan tư pháp dành sự chú ý rất lớn cho chuyện này, nhanh chóng tham gia điều tra. Chu Doãn Thịnh ngay từ đầu đã hack và hệ thống giám sát của câu lạc bộ, xoá hình mình và Tào Mặc Khôn đi, cho nên chuyện này không mảy may ánh hưởng gì đến hắn.
Vương Kiệt bị bắt đi ngay trên lớp học, tội danh là hút thuốc phiện và chứa chấp người hút thuốc phiện. Các học sinh nghi luận vô cùng sôi nổi về chuyện này.
Kỷ Hàm Dục cũng đã xem mấy bức ành kia, nghĩ đến việc nếu không phải cậu mình đến đúng lúc thì Lâm Thừa Trạch cũng sẽ bị người khác đè dưới người ức hiếp, cả người y đều toát mồ hôi lạnh. Hiện tại dù có nghĩ thế nào y cũng không hiểu tại sao mình trước kia có thể sử dụng phương pháp ác độc như vậy hòng huỷ hoại Lâm Thừa Trạch.
Hệt như bị điên đánh mất lý trí vậy!
Trông thấy Lâm Thừa Trạch ném ánh mắt trào phúng về phía mình, trong lòng y tràn ngập xấu hổ. Vất vả lắm mới chịu được đến tan học, y định tìm Lâm Thừa Trạch xin lỗi, nhưng lại phát hiện ra cậu ấy đã biến mất, mấy buổi tiếp theo cũng không thấy cậu ấy xuất hiện. Lúc tan học, y tìm người khác hỏi mới biết cậu ấy xin đi nước ngoài du học, thủ tục đã làm xong xuôi, mấy ngày nữa là xuất phát.
Vậy là cậu ấy định cả đời không gặp lại ư? Ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, rốt cuộc Kỷ Hàm Dục cũng được nếm trải cái gì gọi là tuyệt vọng.
——————————
Năm năm sau, Trung Quốc, trong một khách sạn năm sao.
Kỷ Hàm Dục – giờ đã thành ngôi sao mới trong ngành kinh doanh – mang theo thư ký đi vào sảnh chính, người đại diện cho cơ quan tổ chức bữa tiệc lập tức đi đến chào hỏi. Hai mươi hai tuổi, ngoại hình y đã cao lớn vô cùng, dáng người 188 cm dù mặc gì cũng giống như người mẫu bước ra từ bìa tạp chí, nét ngây ngô trên khuôn mặt cũng dần biến mất, thay vào đó là điển trai quyến rũ.
Y nâng một ly Champagne đứng trong sảnh chính, chỉ cần một ánh mắt u buồn thôi là có thể khiến người khác mê say.
“Cravat của tôi không bị thắt lệch chứ?” – Y nhỏ giọng hỏi thư ký của mình, sau đó liên tục nhìn về phía cửa.
“Không, ông chủ đẹp trai tuyệt vời, đẹp chói mù mắt tôi luôn!” – Trình độ nịnh nọt của thư ký cao siêu vô cùng, nhưng cũng không thể chọc cho Kỷ Hàm Dục cười.
Y ngây người nhìn về một phía nào đó, vẻ mặt chậm rãi trở nên tăm tối.
“Tôi sang bên kia một chút.” – Y đặt ly rượu xuống, đi qua kéo một người phục vụ vào trong góc.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu muốn làm gì?” – Y nghiến răng nghiến lợi ép hỏi.
“Tôi, tôi nghe nói Tiểu Trạch sẽ đến, tôi muốn gặp cậu ấy một lần, xin lỗi cậu ấy. Trước kia là tôi có lỗi với cậu ấy.” – Đôi mắt Phương Hữu Nhiên đỏ rực, trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng Kỷ Hàm Dục không mảy may bị biểu cảm đau thương của cậu ta làm rung động, hung ác nói – “Cậu ấy không cần lời xin lỗi của cậu, cậu sẽ chỉ khiến cậu ấy nhớ lại quá khứ đau khổ kia mà thôi. Đừng quấy rầy cậu ấy có được không? Cũng đừng quấy rầy tôi nữa, coi như tôi cầu xin cậu!”
“Tôi khiến cậu ấy nhớ lại những hồi ức không tốt, vậy còn anh? Hình tượng của anh trong cảm nhận của cậu ấy thì như thế nào? Anh mới là kẻ khởi xướng tất cả mọi tai nạn!” – Phương Hữu Nhiên không cam lòng mà phản bác.
Kỷ Hàm Dục không nói gì, chậm rãi thả áo cậu ta ra, mặt mày xám như tro tàn mà đi ra ngoài.
“Ông chủ, anh không sao chứ?” – Thư ký lo lắng đỡ cánh tay y, đang chuẩn bị khuyên y đi vào phòng nghỉ ngơi một lát thì lại nghe thấy đằng sau vang lên tiếng huyên náo, mơ hồ có người nói – “Chủ tịch Tào đến, còn có cả Lâm Thừa Trạch.”
Thư ký không có hứng thú với chủ tịch Tào, nhưng lại là fan cuồng của Lâm Thừa Trạch, lập tức ném ông chủ ra sau ót, kiễng chân nghển cổ hóng, kêu to – “Là Lâm Thừa Trạch, model nam hàng đầu quốc tế Lâm Thừa Trạch, nam thần của tôi đấy!”
Bên tổ chức đón tiếp, đám người vây quanh, khuôn mặt tuấn mỹ hệt như yêu nghiệt của thanh niên dần dần xuất hiện trong tầm mắt y. Cậu ấy mặc complet cùng kiểu, đeo nhẫn đôi và đồng hồ cùng kiểu với người đàn ông cao lớn bên cạnh. Khi nhìn nhau thì dịu dàng thắm thiết, khiến người ngoài không thể nào chen chân.
Nữ thư ký ôm mặt bày ra vẻ mê muội, PR nam thần của mình với boss – “Ông chủ, anh đã xem đoạn phim quảng cáo của Lâm Thừa Trạch khi mới ra mắt bao giờ chưa? Chính là nước hoa Mị Hoặc kinh điển nhất kia ấy! Trời ạ, nhan sắc của nam thần quả thật là đột phá mọi giới hạn! Quảng cáo vừa được tuyên truyền, nước hoa Mị Hoặc lập tức cháy hàng, tôi tranh đến vỡ đầu cũng không cướp được!”
Nhớ chứ, sao có thể không nhớ? Cậu ấy đi đóng quảng cáo kia tất cả vốn là đều vì tôi. Vẻ mặt Kỷ Hàm Dục vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng quảng cáo không thể tuyên truyền trong nước, nhưng rung động trên thị trường Âu Mỹ vẫn được truyền về nước. Trong máy Kỷ Hàm Dục cũng lưu một bản, mỗi đêm khó ngủ y đều sẽ xem đi xem lại, như thể thiếu niên chưa bao giờ rời khỏi mình.
Điệu bộ ghét ăn ớt xanh, điệu bộ sau khi uống sữa mép bị dính một vòng râu trắng, điệu bộ khi về nhà là đá giày ném cặp sách, điệu bộ cắn bút khi suy nghĩ… Tất cả về Lâm Thừa Trạch, trong hai tháng ở chung cuối cùng, y cứ tưởng rằng mình không để ý, nhưng thực ra đã bị thiếu niên hấp dẫn tự khi nào. Y đã khắc từng biểu cảm cử chỉ nhỏ nhất của thiếu niên vào trái tim mình.
Những ký ức mà trước kia tưởng rằng không thèm để ý, thậm chí là khinh thường, hiện giờ lại trở thành nỗi tiếc nuối rõ ràng, không thể gạt bỏ, cũng vĩnh viễn không thể vãn hồi. Đánh mất rồi, y mới giật mình nhận ra, khi đó thiếu niên kia rốt cuộc thẳng thắn mà đáng yêu biết bao. Nếu như có thể trân trọng tình yêu này, hiện giờ cuộc sống của họ sẽ hạnh phúc đến thế nào?
Khi Kỷ Hàm Dục rơi vào hồi ức nuối tiếc vô bờ, lời nói của thư ký lại hung hăng đâm một dao vào tim y.
“Nam thần chẳng những đẹp không gì sánh kịp, ngay cả nhân phẩm cũng không có chỗ chê. Trước kia chủ tịch Tào bị tai nạn xe cộ, có thể sẽ bị liệt, anh ấy lại chủ động come out, nói sẽ chăm sóc cho chủ tịch Tào cả đời, thực sự là rất si tình. Chủ tịch Tào tham gia một chương trình trò chuyện, người dẫn chương trình hỏi ông ấy làm thế nào để đứng dậy lại được. Chủ tịch Tào nói có lần ông ấy xem di động của nam thần, phát hiện tên mình được đặt là “Người yêu bất diệt”, ông ấy nhận được sự cổ vũ lớn lao, thế nên mới phấn chấn lên. Xem xong chương trình kia tôi cũng cảm động phát khóc, trong tình huống gian nan như vậy mà nam thần còn có thể kề vai sát cánh, không xa lánh không bỏ mặc người yêu, chủ tịch Tào đúng là quá may mắn. Ông chủ, anh nói có phải không?”
Thư ký ôm lấy ngực nhìn về phía ông chủ nhà mình, lại thấy vành mắt y đỏ bừng, dường như còn có nước mắt đọng trong con ngươi.
“Tôi đi WC một chút.” – Kỷ Hàm Dục vội vàng rời khỏi sảnh chính, tìm một căn phòng không có người, thất thanh khóc to như một con thú bị đẩy đến đường cùng. Cuối cùng y cũng biết, mình đã mất đi tình yêu chân thành tha thiết mà nồng cháy đến thế nào. Hạnh phúc kia vốn dễ như trở bàn tay, nhưng lại bị y vứt bỏ không chút lưu luyến. Từ nay về sau, sẽ không còn ai yêu y bằng mọi giá như thiếu niên trước kia nữa.
Y hối hận vô cùng, nhưng không thể vãn hồi được nữa.
Lâm Thừa Trạch làm điếm, Chu Doãn Thịnh giúp hắn tránh né nguy hiểm, đồng thời còn giúp hắn lập một đền thờ trinh tiết, chẳng những khiến Kỷ Hàm Dục không thể yên tâm thoải mái ở bên Phương Hữu Nhiên, mà còn suốt đời không thể quên được hắn. Khi trái tim y dần dần bị cuộc đời nhuộm đen, mỗi lần nhớ lại chuyện quá khứ này, y sẽ chỉ càng cảm thấy tình yêu và sự hy sinh của Lâm Thừa Trạch đối với y vô tư và đáng quý đến nhường nào.
Từ nay về sau, Lâm Thừa Trạch chính là ánh trăng sáng trước giường, nốt ruồi son trong tim y, cứ nghĩ đến là đau không thể át. Cái gì gọi là xoay chuyển, đây mới chính là xoay chuyển hoàn toàn triệt để.
Tào Mặc Khôn thấy hắn bụm mặt, bả vai run run, còn tưởng rằng hắn đang khóc, bất đắc dĩ ôm hắn vào lòng, chậm rãi nói – “Bảo bối đừng khóc, một người như vậy không đáng để em khóc.”
Chu Doãn Thịnh nằm sấp không nhúc nhích, cũng không lên tiếng.
Tào Mặc Khôn tiếp tục nói – “Bảo bối, em không phải sủng vật, đương nhiên, anh cũng không phải là lão già gì hết. Anh năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi.”
Chu Doãn Thịnh ngẩng đầu nhìn hắn, trên mi treo vài giọt nước mắt. Đấy là vừa rồi phải vất vả lắm mới rớm ra được.
Tào Mặc Khôn bị hắn nhìn đến nỗi căng thẳng, định lấy thuốc lá ra hút một điếu, lại nhớ ra người nọ ghét mùi thuốc lá nên đành phải nhịn, tiếp tục nói – “Bảo bối, giao dịch kia huỷ bỏ đi nhé? Chúng ta bắt đầu lại một tình yêu khoẻ mạnh, bình đẳng, vui vẻ, em thấy có được không?”
Chu Doãn Thịnh bình tĩnh nhìn hắn cả buổi, sau đó vùi mặt vào lòng hắn ấp úng nói – “Tôi thấy không được tốt cho lắm. Ai cũng biết cảm giác mới mẻ đối với một người của Tào Mặc Khôn nhiều nhất chỉ có ba tháng, ngay cả Kỷ Hàm Dục tôi còn không giữ được, lại càng không dám trèo cao lên anh. Tôi bây giờ chỉ muốn học hành tử tế, thi đỗ đại học, tìm một công việc yên ổn mà thôi.”
Tào Mặc Khôn biết cậu bị Kỷ Hàm Dục làm tổn thương, giờ đây không thể tin tưởng bất cứ ai, cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Hắn vò đầu, thở dài nói – “Chúng ta bắt đầu từ quan hệ bạn bè có được không? Em cũng có thể xem xem anh có thể kiên trì được bao lâu. Chúng ta không có một khởi đầu tốt, nhưng có thể có một tương lai tốt đẹp.”
Chu Doãn Thịnh lặng yên một lát, rốt cuộc gật gật đầu, lập tức nhanh chóng bổ sung một câu – “Vậy anh phải trả tiền quảng cáo cho tôi đã.” – Hiện giờ hắn lại nghèo rồi, thực sự là chả còn đồng nào.
Tào Mặc Khôn thở phào, lại thấy hơi buồn cười, vừa đồng ý vừa hôn lên mái tóc mềm mại của hắn.
————————
Kỷ Hàm Dục ngồi canh trước cửa nhà họ Tào hơn một tháng, ngay cả ba mươi Tết cũng không về nhà, vất vả lắm mới đợi được Tào Mặc Khôn đưa Chu Doãn Thịnh về nhà nghỉ phép.
“Bảo bối, em về phòng trước đi, anh nói chuyện với nó.” – Tào Mặc Khôn không thích ánh mắt nóng bỏng mà Kỷ Hàm Dục nhìn người yêu mình, nghiêm giọng dặn dò.
Chu Doãn Thịnh gật đầu, hờ hững liếc nhìn Kỷ Hàm Dục một cái rồi lững thững rời khỏi.
Kỷ Hàm Dục muốn đuổi theo, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của cậu mình làm cho đông cứng lại.
“Ngồi đi, mày với thằng bạn trai kia của mày dạo này vẫn khoẻ chứ?”
“Cháu không ở bên cậu ta nữa.”
“Tại sao? Chẳng phải trước kia đã nói rất thích cậu ta cơ mà?” – Tào Mặc Khôn ra vẻ kinh ngạc.
Xảy ra chuyện như vậy, mình làm sao có thể yên tâm thoải mái ở bên Phương Hữu Nhiên? Chỉ cần trông thấy cậu ta là sẽ nhớ đến những đồng tiền đỏ tươi rơi khắp nơi, nhớ đến vành mắt đỏ bừng, ánh mắt bi ai tuyệt vọng của Lâm Thừa Trạch. Cảnh tượng lúc ấy cứ mãi tra tấn Kỷ Hàm Dục, khiến y cả đêm không thể nào đi vào giấc ngủ.
Suy sụp xoa mặt, y lấy một tờ chi phiếu trong cặp ra đưa cho hắn – “Cậu, đây là một triệu, cậu bỏ qua cho tiểu Trạch đi.”
Tào Mặc Khôn cười, thở dài nói – “Hàm Dục, mày ngây thơ quá, mày cho rằng bảo bối đã cho đi còn có thể đòi lại chắc? Hơn nữa Tào Mặc Khôn tao cũng không thiếu một triệu này. Nói thật cho mày biết, dùng ba trăm nghìn bán đứt tình cảm giữa mày và em ấy là khoản đầu tư thành công nhất mà tao từng làm trong cuộc đời này. Lần nào nhớ lại tao cũng muốn bật một chai Champagne ăn mừng.”
Niềm hạnh phúc và sung sướng đong đầy trên gương mặt hắn đâm một dao vào trái tim Kỷ Hàm Dục, nhưng y lại không đủ sức chống cự. Lặng yên ngồi tại chỗ rất lâu mới cầm lại chi phiếu, đi từng bước ra khỏi cổng lớn nhà họ Tào.
—————————
Học kỳ mới bắt đầu, trên mạng lại bùng lên một vụ bê bối, gây ra rung động rất lớn. Một đám phú nhị đại tổ chức quan hệ tập thể bị người khác chụp được đăng lên các diễn đàn, cảnh tượng vô cùng dâm loạn, bao cao su, bình rượu, thuốc phiện vứt đầy dưới đất.
Thời gian này là thời điểm mấu chốt trong kỳ tuyển cử nhiệm kỳ mới, cơ quan tư pháp dành sự chú ý rất lớn cho chuyện này, nhanh chóng tham gia điều tra. Chu Doãn Thịnh ngay từ đầu đã hack và hệ thống giám sát của câu lạc bộ, xoá hình mình và Tào Mặc Khôn đi, cho nên chuyện này không mảy may ánh hưởng gì đến hắn.
Vương Kiệt bị bắt đi ngay trên lớp học, tội danh là hút thuốc phiện và chứa chấp người hút thuốc phiện. Các học sinh nghi luận vô cùng sôi nổi về chuyện này.
Kỷ Hàm Dục cũng đã xem mấy bức ành kia, nghĩ đến việc nếu không phải cậu mình đến đúng lúc thì Lâm Thừa Trạch cũng sẽ bị người khác đè dưới người ức hiếp, cả người y đều toát mồ hôi lạnh. Hiện tại dù có nghĩ thế nào y cũng không hiểu tại sao mình trước kia có thể sử dụng phương pháp ác độc như vậy hòng huỷ hoại Lâm Thừa Trạch.
Hệt như bị điên đánh mất lý trí vậy!
Trông thấy Lâm Thừa Trạch ném ánh mắt trào phúng về phía mình, trong lòng y tràn ngập xấu hổ. Vất vả lắm mới chịu được đến tan học, y định tìm Lâm Thừa Trạch xin lỗi, nhưng lại phát hiện ra cậu ấy đã biến mất, mấy buổi tiếp theo cũng không thấy cậu ấy xuất hiện. Lúc tan học, y tìm người khác hỏi mới biết cậu ấy xin đi nước ngoài du học, thủ tục đã làm xong xuôi, mấy ngày nữa là xuất phát.
Vậy là cậu ấy định cả đời không gặp lại ư? Ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, rốt cuộc Kỷ Hàm Dục cũng được nếm trải cái gì gọi là tuyệt vọng.
——————————
Năm năm sau, Trung Quốc, trong một khách sạn năm sao.
Kỷ Hàm Dục – giờ đã thành ngôi sao mới trong ngành kinh doanh – mang theo thư ký đi vào sảnh chính, người đại diện cho cơ quan tổ chức bữa tiệc lập tức đi đến chào hỏi. Hai mươi hai tuổi, ngoại hình y đã cao lớn vô cùng, dáng người 188 cm dù mặc gì cũng giống như người mẫu bước ra từ bìa tạp chí, nét ngây ngô trên khuôn mặt cũng dần biến mất, thay vào đó là điển trai quyến rũ.
Y nâng một ly Champagne đứng trong sảnh chính, chỉ cần một ánh mắt u buồn thôi là có thể khiến người khác mê say.
“Cravat của tôi không bị thắt lệch chứ?” – Y nhỏ giọng hỏi thư ký của mình, sau đó liên tục nhìn về phía cửa.
“Không, ông chủ đẹp trai tuyệt vời, đẹp chói mù mắt tôi luôn!” – Trình độ nịnh nọt của thư ký cao siêu vô cùng, nhưng cũng không thể chọc cho Kỷ Hàm Dục cười.
Y ngây người nhìn về một phía nào đó, vẻ mặt chậm rãi trở nên tăm tối.
“Tôi sang bên kia một chút.” – Y đặt ly rượu xuống, đi qua kéo một người phục vụ vào trong góc.
“Sao cậu lại ở đây? Cậu muốn làm gì?” – Y nghiến răng nghiến lợi ép hỏi.
“Tôi, tôi nghe nói Tiểu Trạch sẽ đến, tôi muốn gặp cậu ấy một lần, xin lỗi cậu ấy. Trước kia là tôi có lỗi với cậu ấy.” – Đôi mắt Phương Hữu Nhiên đỏ rực, trông cực kỳ đáng thương.
Nhưng Kỷ Hàm Dục không mảy may bị biểu cảm đau thương của cậu ta làm rung động, hung ác nói – “Cậu ấy không cần lời xin lỗi của cậu, cậu sẽ chỉ khiến cậu ấy nhớ lại quá khứ đau khổ kia mà thôi. Đừng quấy rầy cậu ấy có được không? Cũng đừng quấy rầy tôi nữa, coi như tôi cầu xin cậu!”
“Tôi khiến cậu ấy nhớ lại những hồi ức không tốt, vậy còn anh? Hình tượng của anh trong cảm nhận của cậu ấy thì như thế nào? Anh mới là kẻ khởi xướng tất cả mọi tai nạn!” – Phương Hữu Nhiên không cam lòng mà phản bác.
Kỷ Hàm Dục không nói gì, chậm rãi thả áo cậu ta ra, mặt mày xám như tro tàn mà đi ra ngoài.
“Ông chủ, anh không sao chứ?” – Thư ký lo lắng đỡ cánh tay y, đang chuẩn bị khuyên y đi vào phòng nghỉ ngơi một lát thì lại nghe thấy đằng sau vang lên tiếng huyên náo, mơ hồ có người nói – “Chủ tịch Tào đến, còn có cả Lâm Thừa Trạch.”
Thư ký không có hứng thú với chủ tịch Tào, nhưng lại là fan cuồng của Lâm Thừa Trạch, lập tức ném ông chủ ra sau ót, kiễng chân nghển cổ hóng, kêu to – “Là Lâm Thừa Trạch, model nam hàng đầu quốc tế Lâm Thừa Trạch, nam thần của tôi đấy!”
Bên tổ chức đón tiếp, đám người vây quanh, khuôn mặt tuấn mỹ hệt như yêu nghiệt của thanh niên dần dần xuất hiện trong tầm mắt y. Cậu ấy mặc complet cùng kiểu, đeo nhẫn đôi và đồng hồ cùng kiểu với người đàn ông cao lớn bên cạnh. Khi nhìn nhau thì dịu dàng thắm thiết, khiến người ngoài không thể nào chen chân.
Nữ thư ký ôm mặt bày ra vẻ mê muội, PR nam thần của mình với boss – “Ông chủ, anh đã xem đoạn phim quảng cáo của Lâm Thừa Trạch khi mới ra mắt bao giờ chưa? Chính là nước hoa Mị Hoặc kinh điển nhất kia ấy! Trời ạ, nhan sắc của nam thần quả thật là đột phá mọi giới hạn! Quảng cáo vừa được tuyên truyền, nước hoa Mị Hoặc lập tức cháy hàng, tôi tranh đến vỡ đầu cũng không cướp được!”
Nhớ chứ, sao có thể không nhớ? Cậu ấy đi đóng quảng cáo kia tất cả vốn là đều vì tôi. Vẻ mặt Kỷ Hàm Dục vô cùng kinh ngạc. Tuy rằng quảng cáo không thể tuyên truyền trong nước, nhưng rung động trên thị trường Âu Mỹ vẫn được truyền về nước. Trong máy Kỷ Hàm Dục cũng lưu một bản, mỗi đêm khó ngủ y đều sẽ xem đi xem lại, như thể thiếu niên chưa bao giờ rời khỏi mình.
Điệu bộ ghét ăn ớt xanh, điệu bộ sau khi uống sữa mép bị dính một vòng râu trắng, điệu bộ khi về nhà là đá giày ném cặp sách, điệu bộ cắn bút khi suy nghĩ… Tất cả về Lâm Thừa Trạch, trong hai tháng ở chung cuối cùng, y cứ tưởng rằng mình không để ý, nhưng thực ra đã bị thiếu niên hấp dẫn tự khi nào. Y đã khắc từng biểu cảm cử chỉ nhỏ nhất của thiếu niên vào trái tim mình.
Những ký ức mà trước kia tưởng rằng không thèm để ý, thậm chí là khinh thường, hiện giờ lại trở thành nỗi tiếc nuối rõ ràng, không thể gạt bỏ, cũng vĩnh viễn không thể vãn hồi. Đánh mất rồi, y mới giật mình nhận ra, khi đó thiếu niên kia rốt cuộc thẳng thắn mà đáng yêu biết bao. Nếu như có thể trân trọng tình yêu này, hiện giờ cuộc sống của họ sẽ hạnh phúc đến thế nào?
Khi Kỷ Hàm Dục rơi vào hồi ức nuối tiếc vô bờ, lời nói của thư ký lại hung hăng đâm một dao vào tim y.
“Nam thần chẳng những đẹp không gì sánh kịp, ngay cả nhân phẩm cũng không có chỗ chê. Trước kia chủ tịch Tào bị tai nạn xe cộ, có thể sẽ bị liệt, anh ấy lại chủ động come out, nói sẽ chăm sóc cho chủ tịch Tào cả đời, thực sự là rất si tình. Chủ tịch Tào tham gia một chương trình trò chuyện, người dẫn chương trình hỏi ông ấy làm thế nào để đứng dậy lại được. Chủ tịch Tào nói có lần ông ấy xem di động của nam thần, phát hiện tên mình được đặt là “Người yêu bất diệt”, ông ấy nhận được sự cổ vũ lớn lao, thế nên mới phấn chấn lên. Xem xong chương trình kia tôi cũng cảm động phát khóc, trong tình huống gian nan như vậy mà nam thần còn có thể kề vai sát cánh, không xa lánh không bỏ mặc người yêu, chủ tịch Tào đúng là quá may mắn. Ông chủ, anh nói có phải không?”
Thư ký ôm lấy ngực nhìn về phía ông chủ nhà mình, lại thấy vành mắt y đỏ bừng, dường như còn có nước mắt đọng trong con ngươi.
“Tôi đi WC một chút.” – Kỷ Hàm Dục vội vàng rời khỏi sảnh chính, tìm một căn phòng không có người, thất thanh khóc to như một con thú bị đẩy đến đường cùng. Cuối cùng y cũng biết, mình đã mất đi tình yêu chân thành tha thiết mà nồng cháy đến thế nào. Hạnh phúc kia vốn dễ như trở bàn tay, nhưng lại bị y vứt bỏ không chút lưu luyến. Từ nay về sau, sẽ không còn ai yêu y bằng mọi giá như thiếu niên trước kia nữa.
Y hối hận vô cùng, nhưng không thể vãn hồi được nữa.