Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Địa điểm gặp mặt với thiếu niên đã chuyển từ câu lạc bộ thành nhà riêng từ lâu. Tào Mặc Khôn châm một điếu thuốc lá, nhìn chằm chằm thiếu niên đang yên lặng mặc quần áo. Hắn muốn lên tiếng giữ người nọ lại, nhưng lại cảm thấy một món đồ chơi dùng tiền mua được không đáng để mình đổ quá nhiều tình cảm vào. Tâm tư vòng vo rối rắm khiến sắc mặt hắn u ám khó coi vô cùng.
Chu Doãn Thịnh đi rất dứt khoát, trước sau như một. Tào Mặc Khôn khó chịu dập tắt thuốc lá, gọi điện thoại cho cháu trai.
Cậu mình hiện giờ là chỗ dựa lớn nhất của mình, nếu như không nhờ sự giúp đỡ của cậu, nhà máy chắc chắn không thể xây dựng được. Cho nên thái độ của Kỷ Hàm Dục đối với cậu mình rất thận trọng, cho dù là hai giờ sáng, y vẫn thức dậy đi ăn khuya với cậu mình.
Hai người chọn một nhà hàng đồ nướng tương đối sạch sẽ, gọi vài món thịt nướng và một tá bia.
“Mày dạo này vẫn còn ở trong nhà đứa bạn kia của mày à?” – Tào Mặc Khôn không uống bia cũng không ăn gì, chỉ liên tục hút thuốc.
“Đúng vậy.” – Kỷ Hàm Dục cầm một xâu thịt nướng lên ăn ngấu nghiến.
“Rốt cuộc mày với đứa bạn kia của mày có quan hệ gì? Người yêu?” – Tào Mặc Khôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn y.
“Người yêu? Cậu ta mà cũng xứng?” – Kỷ Hàm Dục cười lạnh nói – “Cậu ta chỉ thích tiền của cháu mà thôi. Trước kia còn sống chết mà quấn lấy cháu, nói yêu cháu. Vừa thấy nhà cháu phá sản là lập tức trở mặt, còn đi quyến rũ bạn bè của cháu nữa.”
“Sao? Cậu ta ngủ với bạn bè của mày rồi?” – Tào Mặc Khôn ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong mắt đã ẩn chứa tàn bạo.
“Cái này thì chưa.” – Kỷ Hàm Dục lắc đầu.
“Thế sao mày bảo cậu ta quyến rũ người khác?”
“Thì cậu ta thích chơi với bọn họ. Trước kia tìm mọi cách lấy lòng cháu, hiện giờ chỉ toàn đi lấy lòng người khác.”
Tào Mặc Khôn mở một chai bia dốc thẳng vào miệng mình, hỏi tiếp – “Mày đã ngủ với cậu ta lần nào chưa?”
“Chưa.” – Kỷ Hàm Dục đỏ mặt, lập tức phủ nhận – “Mặc dù cháu ở nhà cậu ta, nhưng cháu và cậu ta chưa từng làm gì cả, cháu đều ngủ sô pha.”
Sự lạnh lẽo trong mắt Tào Mặc Khôn hơi giảm bớt, đang chuẩn bị nói mấy câu khách sáo thì nghe thấy cháu trai nói một lèo – “Cậu, cháu thích bạn của cậu ta, tên là Phương Hữu Nhiên. Phương Hữu Nhiên là trẻ mồ côi, cũng ở nhờ ở nhà Lâm Thừa Trạch. Cậu ấy tốt lắm.”
Để giành được sự chấp nhận của cậu, hắn đưa ra rất nhiều ví dụ thực tế – “Mặc dù ngoại hình của Phương Hữu Nhiên không đẹp bằng Lâm Thừa Trạch, nhưng tính cách rất kiên cường lạc quan, tài nấu ăn cũng rất giỏi. Lâm Thừa Trạch ở nhà chẳng làm gì cả, tất cả đều đổ cho một mình Hữu Nhiên xử lý, nấu ăn, giặt quần áo, quét tước vệ sinh, cậu ấy làm hết. Cậu ấy còn hôm nào cũng đi làm thêm, nhưng thành tích học tập chưa bao giờ giảm sút cả. Nếu như cháu có xuất thân giống cậu ấy, chắc cháu còn không bằng được một nửa cậu ấy. Cậu, cậu có biết không, cháu lừa cậu ấy rằng cháu muốn dựng lại cơ nghiệp nhà họ Kỷ, cần ba trăm nghìn gây dựng sự nghiệp, cậu ấy lập tức đưa hết tiền của cậu ấy cho cháu. Cậu nghĩ xem một học sinh cấp ba như cậu ấy, dù cho hôm nào cũng đi làm thêm cả ngày thì cũng có tiết kiệm được bao nhiêu tiền đâu cơ chứ? Thật là ngốc nghếch! Lâm Thừa Trạch thì không ngốc như cậu ấy, toàn giả vờ không nghe thấy, hoặc là nói sẽ nghĩ cách giúp cháu cho có lệ, thật ra một lúc sau là quên ngay. Cậu nghĩ xem sao một người đáng yêu với một người dối trá như vậy lại trở thành bạn thân được nhỉ? Làm cháu bây giờ muốn chia tay với Lâm Thừa Trạch còn phải tìm một lý do tử tế.”
Kỷ Hàm Dục khó chịu vò vò đầu.
Tào Mặc Khôn hơi sửng sốt, truy vấn – “Mày bảo với Lâm Thừa Trạch là cần ba trăm nghìn xây dựng sự nghiệp? Chuyện từ khi nào?”
“Khoảng đầu tháng trước gì đó. Thực ra cháu không thiếu tiền, cậu đừng lo.” – Kỷ Hàm Dục cười, xua tay.
Tào Mặc Khôn dùng ánh mắt tối tăm nhìn hắn một cái, để chai bia xuống rồi bỏ đi. Lái xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, hắn đứng trước của sổ sát đất hút một điếu thuốc, sau đó gọi điện cho thiếu niên.
“Ừm?” – Chu Doãn Thịnh lẩm bẩm một tiếng.
“Đang ngủ?” – Tào Mặc Khôn vô thức dịu giọng.
“Không ngủ thì làm gì? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Ngày mai tôi còn phải đi thi, nếu không thi tốt tất cả là tại ông!”
“Được, đều tại tôi.” – Đôi mắt Tào Mặc Khôn toát ra ý cười, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Định truy hỏi có phải cậu ấy theo mình là để giúp đỡ Kỷ Hàm Dục không, nhưng trong phút chốc lại nhớ đến lời cậu ấy từng nói hôm đó —— Bởi vì tôi yêu anh ấy, cho nên mới lên giường với ông.
Đáp án đã rất rõ ràng, căn bản không cần phải hỏi. Vốn tưởng rằng thiếu niên chỉ là một món đồ chơi dùng tiền mua được, đoạ lạc không có trái tim, không ngờ thì ra không phải cậu ấy không có trái tim, mà là đã dâng cả trái tim mình cho người khác. Vì người đó, cậu ấy có thể làm được bất cứ điều gì, thậm chí bao gồm cả bán mình.
Điều này tuyệt không khiến Tào Mặc Khôn dễ chịu được bao nhiêu, mà ngược lại hắn gần như nổi giận. Nhưng hắn biết đây không phải lỗi của thiếu niên, hắn không thể trách móc đối phương nặng nề dù chỉ là chút ít, cho nên hắn cố nhịn, nhẹ giọng trấn an vài câu rồi hẹn thời gian gặp mặt ngày mai. Sau khi dập điện thoại, hắn cười lạnh nói – “Bảo bối, sao em lại để ý đến thứ đồ như vậy?” – Hoàn toàn quên “thứ đồ” kia chính là cháu trai mình.
Chậm rãi hút một điếu xì gà, hắn suy nghĩ xem nên làm thế nào để thiếu niên thấy rõ bộ mặt thật của Kỷ Hàm Dục. Trên thế giới này thiếu gì đàn ông tốt, thay vì yêu Kỷ Hàm Dục, vì sao không đổi một người tốt hơn? Một tình yêu chân thành tha thiết, hiến dâng tất cả như vậy, hắn cũng rất muốn có.
————————–
Chu Doãn Thịnh vừa thi xong đã bị Tào Mặc Khôn đón về nhà.
“Thay đi.” – Người nọ đưa cho hắn một bộ quần áo ở nhà mới tinh.
Chu Doãn Thịnh khó hiểu nhìn hắn, không có động tác gì.
“Về sau tủ quần áo này chính là của em, tôi mua cho em mấy bộ quần áo, em xem một chút xem có thích không?”
Cánh cửa tủ quần áo được kéo ra, bên trong đặt ngay ngắn rất nhiều quần áo, ngay cả nhãn mác còn chưa cắt, có thể thấy được đây đều là đồ mới. Chu Doãn Thịnh không có hứng thú với thời trang, hắn chỉ thích sản phẩm điện tử, nhưng Lâm Thừa Trạch thích, cho nên hắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng đôi chút. Hắn vô thức đi đến, mở lớp bọc bên ngoài ra xem.
Tào Mặc Khôn thấy hắn không kháng cự, vừa lòng nở nụ cười, vừa dùng ngón tay vuốt ve gáy hắn, vừa thì thầm – “Về sau em ở lại đây với tôi, cứ về nhà vào ban đêm sẽ không an toàn.”
“Không được! Hàm Dục sẽ nghi ngờ.” – Chu Doãn Thịnh lập tức bỏ quần áo xuống định đi.
Tào Mặc Khôn không hề tức giận vì hành động của hắn, mà chỉ vội vàng kéo hắn vào trong lòng, liên tục hôn phớt lên gương mặt hắn mà trấn an – “Bảo bối đừng đi, vừa rồi tôi chỉ nói vậy mà thôi. Đương nhiên mấy thứ này tôi sẽ đều giữ lại cho em. Tin tôi đi, sớm muộn gì em cũng sẽ cần đến chúng.”
Chu Doãn Thịnh nghi ngờ nhìn hắn một cái, không giãy giụa nữa. Đêm hôm đó Tào Mặc Khôn đặc biệt dịu dàng, ăn bữa tối với nhau xong còn ngồi làm một đề thi với hắn, hỏi han tình hình thi đại học và đăng ký nguyện vọng của hắn, cho rất nhiều ý kiến đúng trọng tâm. Nhưng khi lên giường thì đặc biệt hung hãn, vừa ra sức chinh phạt trong cơ thể hắn, vừa thở hổn hển truy hỏi – “Bảo bối, nếu như tôi không xuất hiện, có phải em định sẽ bán mình cho bất cứ ai hay không? Bất cứ kẻ nào có thể cho em ba trăm nghìn? Hm?”
Hắn nắm chặt cằm thiếu niên, ép đối phương nhìn thẳng vào mình, chầm chậm đâm vào chỗ sâu nhất.
Chu Doãn Thịnh bị hắn làm cho phát khóc, nghẹn ngào nói – “Nếu có thể sống đường hoàng trong sạch thì ai muốn bán mình đâu chứ? Ông đừng quên, nếu như không phải ông chặn tiền quảng cáo của tôi, tôi căn bản sẽ không rơi vào hoàn cảnh này. Ông phá huỷ cơ hội làm người tốt của tôi!” – Dứt lời, hắn cố gắng mở to mắt, dùng ánh mắt lên án mà trừng người kia.
Dáng vẻ hung ác cùng đôi mắt ướt át mông lung kia lôi cuốn Tào Mặc Khôn muốn ngừng mà không được. Hắn cười khẽ, buông cằm thiếu niên ra, đổi thành siết lấy vòng eo mềm dẻo của hắn. Mồ hôi trên trán hắn liên tục chảy xuống, trong giọng nói toát ra niềm vui khôn xiết – “Bảo bối, chặn tiền quảng cáo của em là quyết định chính xác nhất mà tôi từng làm trong đời.”
Chu Doãn Thịnh không có sức đáp lại, chỉ có thể hung hăng cắn một cái lên vai hắn, đổi lại là sự di chuyển điên cuồng của hắn.
—————————
Khi tình cảm giữa hai người đi vào giai đoạn tốt đẹp, tình cảm giữa Kỷ Hàm Dục và Phương Hữu Nhiên cũng càng ngày càng sâu đậm. Một tối nọ, thừa dịp Chu Doãn Thịnh ra ngoài, y dụ dỗ Phương Hữu Nhiên quan hệ với mình, cũng bởi vậy mà càng nóng lòng muốn thoát khỏi Lâm Thừa Trạch.
Sau khi nghỉ đông, hắn làm theo lời hẹn từ trước đó, đưa Lâm Thừa Trạch đến tham gia một buổi tụ họp. Người tổ chức buổi tụ hội là Vương Kiệt, người tham dự đều là những phú nhị đại chơi bời thả phanh, địa điểm là một câu lạc bộ kín.
Nói là tụ họp, chứ thực ra toàn bộ chủ đề của cuộc tụ họp này chính là tình dục tập thể, rượu mạnh, người đẹp, thuốc phiện, bao cao su. Trước kia Kỷ Hàm Dục từng tham gia vài lần, hiện giờ muốn thủ thân như ngọc vì Phương Hữu Nhiên, cho nên chỉ ngồi mấy phút đã chuẩn bị rời khỏi.
“Cậu có đi không?” – Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng y biết Lâm Thừa Trạch chắc chắn sẽ không đi. Ở đây toàn những con ông cháu cha có tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố này, chỉ cần đu theo được một người là có thể không cần sầu lo nửa đời còn lại, làm sao cậu ta nỡ bỏ qua.
Quả nhiên Chu Doãn Thịnh khoát tay – “Cậu đi trước đi, tôi ở lại chơi một chút.” – Những người ở đây đều là người đã từng đùa bỡn Lâm Thừa Trạch, là đối tượng hắn nhất định phải báo thù.
Kỷ Hàm Dục gật đầu, trong mắt chợt loé lên ý cười khinh miệt độc địa. Sau khi y đi, Vương Kiệt lập tức ngồi xuống, ôm lấy vai Chu Doãn Thịnh khuyên nhủ – “Tiểu trạch, cậu uống một ly đi, tôi giới thiệu các anh ở đây cho cậu.”
Không ít người – hoặc âm thầm, hoặc trắng trợn – nhìn về phía này. Mặc dù ở đây có rất nhiều người đẹp, nhưng không thể nghi ngờ thiếu niên này là nổi bật nhất. Một báu vật như vậy mà Kỷ Hàm Dục cũng bằng lòng ném cho mọi người chơi, đúng là dứt khoát.
Chu Doãn Thịnh cũng không ngượng ngùng, đi đến tự mình mở mấy chai rượu, rót cho từng người một. Không ai phát hiện ra hắn dùng tốc độ mắt thường khó có thể nhận ra thả thuốc vào chai rượu. Dưới ánh đèn mờ mịt, âm nhạc sôi động vang lên, một người mẫu đi đến giữa phòng, uốn éo nhảy múa xung quanh cây cột, có người đứng lên vỗ tay huýt sáo, có người đi đến dùng thân dưới cọ xát cặp đùi trắng nõn và bờ mông cong mẩy kia, làm đủ mọi động tác hạ lưu, còn có người nằm bò ra bàn hút thuốc phiện, cảnh tượng vô cùng dâm loạn.
Thật ra chẳng cần chuốc thuốc, bọn họ cũng có thể tự mình chơi high. Nhưng có thuốc trợ hứng, tốc độ đánh mất lý trí của bọn họ sẽ càng nhanh hơn. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, ngoại trừ Chu Doãn Thịnh, trong phòng đã không còn một ai bình thường.
Hưng phấn, điên cuồng, xé rách quần áo giao cấu tập thể; trên sô pha, trên bàn, dưới sàn, khắp nơi đều rải rác những cơ thể trần trụi quấn quít lấy nhau. Chu Doãn Thịnh tìm từng gương mặt quen thuộc một, chụp lại những hình ảnh dâm uế nhất, có vài người không chụp được mặt, hắn còn giúp điều chỉnh tư thế.
Hắn cất máy ảnh vào cặp, đang chuẩn bị ra ngoài thì cảm thấy uống quá nhiều rượu cần giải quyết một chút, vì thế đi vào WC. Rửa tay rửa mặt xong, hắn chậm rãi lau tay, vừa chạm vào nắm cửa thì di động vang lên, hiển thị cuộc gọi là “Người yêu bất diệt”.
Chu Doãn Thịnh đi rất dứt khoát, trước sau như một. Tào Mặc Khôn khó chịu dập tắt thuốc lá, gọi điện thoại cho cháu trai.
Cậu mình hiện giờ là chỗ dựa lớn nhất của mình, nếu như không nhờ sự giúp đỡ của cậu, nhà máy chắc chắn không thể xây dựng được. Cho nên thái độ của Kỷ Hàm Dục đối với cậu mình rất thận trọng, cho dù là hai giờ sáng, y vẫn thức dậy đi ăn khuya với cậu mình.
Hai người chọn một nhà hàng đồ nướng tương đối sạch sẽ, gọi vài món thịt nướng và một tá bia.
“Mày dạo này vẫn còn ở trong nhà đứa bạn kia của mày à?” – Tào Mặc Khôn không uống bia cũng không ăn gì, chỉ liên tục hút thuốc.
“Đúng vậy.” – Kỷ Hàm Dục cầm một xâu thịt nướng lên ăn ngấu nghiến.
“Rốt cuộc mày với đứa bạn kia của mày có quan hệ gì? Người yêu?” – Tào Mặc Khôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn y.
“Người yêu? Cậu ta mà cũng xứng?” – Kỷ Hàm Dục cười lạnh nói – “Cậu ta chỉ thích tiền của cháu mà thôi. Trước kia còn sống chết mà quấn lấy cháu, nói yêu cháu. Vừa thấy nhà cháu phá sản là lập tức trở mặt, còn đi quyến rũ bạn bè của cháu nữa.”
“Sao? Cậu ta ngủ với bạn bè của mày rồi?” – Tào Mặc Khôn ngoài mặt vẫn tươi cười, nhưng trong mắt đã ẩn chứa tàn bạo.
“Cái này thì chưa.” – Kỷ Hàm Dục lắc đầu.
“Thế sao mày bảo cậu ta quyến rũ người khác?”
“Thì cậu ta thích chơi với bọn họ. Trước kia tìm mọi cách lấy lòng cháu, hiện giờ chỉ toàn đi lấy lòng người khác.”
Tào Mặc Khôn mở một chai bia dốc thẳng vào miệng mình, hỏi tiếp – “Mày đã ngủ với cậu ta lần nào chưa?”
“Chưa.” – Kỷ Hàm Dục đỏ mặt, lập tức phủ nhận – “Mặc dù cháu ở nhà cậu ta, nhưng cháu và cậu ta chưa từng làm gì cả, cháu đều ngủ sô pha.”
Sự lạnh lẽo trong mắt Tào Mặc Khôn hơi giảm bớt, đang chuẩn bị nói mấy câu khách sáo thì nghe thấy cháu trai nói một lèo – “Cậu, cháu thích bạn của cậu ta, tên là Phương Hữu Nhiên. Phương Hữu Nhiên là trẻ mồ côi, cũng ở nhờ ở nhà Lâm Thừa Trạch. Cậu ấy tốt lắm.”
Để giành được sự chấp nhận của cậu, hắn đưa ra rất nhiều ví dụ thực tế – “Mặc dù ngoại hình của Phương Hữu Nhiên không đẹp bằng Lâm Thừa Trạch, nhưng tính cách rất kiên cường lạc quan, tài nấu ăn cũng rất giỏi. Lâm Thừa Trạch ở nhà chẳng làm gì cả, tất cả đều đổ cho một mình Hữu Nhiên xử lý, nấu ăn, giặt quần áo, quét tước vệ sinh, cậu ấy làm hết. Cậu ấy còn hôm nào cũng đi làm thêm, nhưng thành tích học tập chưa bao giờ giảm sút cả. Nếu như cháu có xuất thân giống cậu ấy, chắc cháu còn không bằng được một nửa cậu ấy. Cậu, cậu có biết không, cháu lừa cậu ấy rằng cháu muốn dựng lại cơ nghiệp nhà họ Kỷ, cần ba trăm nghìn gây dựng sự nghiệp, cậu ấy lập tức đưa hết tiền của cậu ấy cho cháu. Cậu nghĩ xem một học sinh cấp ba như cậu ấy, dù cho hôm nào cũng đi làm thêm cả ngày thì cũng có tiết kiệm được bao nhiêu tiền đâu cơ chứ? Thật là ngốc nghếch! Lâm Thừa Trạch thì không ngốc như cậu ấy, toàn giả vờ không nghe thấy, hoặc là nói sẽ nghĩ cách giúp cháu cho có lệ, thật ra một lúc sau là quên ngay. Cậu nghĩ xem sao một người đáng yêu với một người dối trá như vậy lại trở thành bạn thân được nhỉ? Làm cháu bây giờ muốn chia tay với Lâm Thừa Trạch còn phải tìm một lý do tử tế.”
Kỷ Hàm Dục khó chịu vò vò đầu.
Tào Mặc Khôn hơi sửng sốt, truy vấn – “Mày bảo với Lâm Thừa Trạch là cần ba trăm nghìn xây dựng sự nghiệp? Chuyện từ khi nào?”
“Khoảng đầu tháng trước gì đó. Thực ra cháu không thiếu tiền, cậu đừng lo.” – Kỷ Hàm Dục cười, xua tay.
Tào Mặc Khôn dùng ánh mắt tối tăm nhìn hắn một cái, để chai bia xuống rồi bỏ đi. Lái xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, hắn đứng trước của sổ sát đất hút một điếu thuốc, sau đó gọi điện cho thiếu niên.
“Ừm?” – Chu Doãn Thịnh lẩm bẩm một tiếng.
“Đang ngủ?” – Tào Mặc Khôn vô thức dịu giọng.
“Không ngủ thì làm gì? Bây giờ đã mấy giờ rồi? Ngày mai tôi còn phải đi thi, nếu không thi tốt tất cả là tại ông!”
“Được, đều tại tôi.” – Đôi mắt Tào Mặc Khôn toát ra ý cười, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Định truy hỏi có phải cậu ấy theo mình là để giúp đỡ Kỷ Hàm Dục không, nhưng trong phút chốc lại nhớ đến lời cậu ấy từng nói hôm đó —— Bởi vì tôi yêu anh ấy, cho nên mới lên giường với ông.
Đáp án đã rất rõ ràng, căn bản không cần phải hỏi. Vốn tưởng rằng thiếu niên chỉ là một món đồ chơi dùng tiền mua được, đoạ lạc không có trái tim, không ngờ thì ra không phải cậu ấy không có trái tim, mà là đã dâng cả trái tim mình cho người khác. Vì người đó, cậu ấy có thể làm được bất cứ điều gì, thậm chí bao gồm cả bán mình.
Điều này tuyệt không khiến Tào Mặc Khôn dễ chịu được bao nhiêu, mà ngược lại hắn gần như nổi giận. Nhưng hắn biết đây không phải lỗi của thiếu niên, hắn không thể trách móc đối phương nặng nề dù chỉ là chút ít, cho nên hắn cố nhịn, nhẹ giọng trấn an vài câu rồi hẹn thời gian gặp mặt ngày mai. Sau khi dập điện thoại, hắn cười lạnh nói – “Bảo bối, sao em lại để ý đến thứ đồ như vậy?” – Hoàn toàn quên “thứ đồ” kia chính là cháu trai mình.
Chậm rãi hút một điếu xì gà, hắn suy nghĩ xem nên làm thế nào để thiếu niên thấy rõ bộ mặt thật của Kỷ Hàm Dục. Trên thế giới này thiếu gì đàn ông tốt, thay vì yêu Kỷ Hàm Dục, vì sao không đổi một người tốt hơn? Một tình yêu chân thành tha thiết, hiến dâng tất cả như vậy, hắn cũng rất muốn có.
————————–
Chu Doãn Thịnh vừa thi xong đã bị Tào Mặc Khôn đón về nhà.
“Thay đi.” – Người nọ đưa cho hắn một bộ quần áo ở nhà mới tinh.
Chu Doãn Thịnh khó hiểu nhìn hắn, không có động tác gì.
“Về sau tủ quần áo này chính là của em, tôi mua cho em mấy bộ quần áo, em xem một chút xem có thích không?”
Cánh cửa tủ quần áo được kéo ra, bên trong đặt ngay ngắn rất nhiều quần áo, ngay cả nhãn mác còn chưa cắt, có thể thấy được đây đều là đồ mới. Chu Doãn Thịnh không có hứng thú với thời trang, hắn chỉ thích sản phẩm điện tử, nhưng Lâm Thừa Trạch thích, cho nên hắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng đôi chút. Hắn vô thức đi đến, mở lớp bọc bên ngoài ra xem.
Tào Mặc Khôn thấy hắn không kháng cự, vừa lòng nở nụ cười, vừa dùng ngón tay vuốt ve gáy hắn, vừa thì thầm – “Về sau em ở lại đây với tôi, cứ về nhà vào ban đêm sẽ không an toàn.”
“Không được! Hàm Dục sẽ nghi ngờ.” – Chu Doãn Thịnh lập tức bỏ quần áo xuống định đi.
Tào Mặc Khôn không hề tức giận vì hành động của hắn, mà chỉ vội vàng kéo hắn vào trong lòng, liên tục hôn phớt lên gương mặt hắn mà trấn an – “Bảo bối đừng đi, vừa rồi tôi chỉ nói vậy mà thôi. Đương nhiên mấy thứ này tôi sẽ đều giữ lại cho em. Tin tôi đi, sớm muộn gì em cũng sẽ cần đến chúng.”
Chu Doãn Thịnh nghi ngờ nhìn hắn một cái, không giãy giụa nữa. Đêm hôm đó Tào Mặc Khôn đặc biệt dịu dàng, ăn bữa tối với nhau xong còn ngồi làm một đề thi với hắn, hỏi han tình hình thi đại học và đăng ký nguyện vọng của hắn, cho rất nhiều ý kiến đúng trọng tâm. Nhưng khi lên giường thì đặc biệt hung hãn, vừa ra sức chinh phạt trong cơ thể hắn, vừa thở hổn hển truy hỏi – “Bảo bối, nếu như tôi không xuất hiện, có phải em định sẽ bán mình cho bất cứ ai hay không? Bất cứ kẻ nào có thể cho em ba trăm nghìn? Hm?”
Hắn nắm chặt cằm thiếu niên, ép đối phương nhìn thẳng vào mình, chầm chậm đâm vào chỗ sâu nhất.
Chu Doãn Thịnh bị hắn làm cho phát khóc, nghẹn ngào nói – “Nếu có thể sống đường hoàng trong sạch thì ai muốn bán mình đâu chứ? Ông đừng quên, nếu như không phải ông chặn tiền quảng cáo của tôi, tôi căn bản sẽ không rơi vào hoàn cảnh này. Ông phá huỷ cơ hội làm người tốt của tôi!” – Dứt lời, hắn cố gắng mở to mắt, dùng ánh mắt lên án mà trừng người kia.
Dáng vẻ hung ác cùng đôi mắt ướt át mông lung kia lôi cuốn Tào Mặc Khôn muốn ngừng mà không được. Hắn cười khẽ, buông cằm thiếu niên ra, đổi thành siết lấy vòng eo mềm dẻo của hắn. Mồ hôi trên trán hắn liên tục chảy xuống, trong giọng nói toát ra niềm vui khôn xiết – “Bảo bối, chặn tiền quảng cáo của em là quyết định chính xác nhất mà tôi từng làm trong đời.”
Chu Doãn Thịnh không có sức đáp lại, chỉ có thể hung hăng cắn một cái lên vai hắn, đổi lại là sự di chuyển điên cuồng của hắn.
—————————
Khi tình cảm giữa hai người đi vào giai đoạn tốt đẹp, tình cảm giữa Kỷ Hàm Dục và Phương Hữu Nhiên cũng càng ngày càng sâu đậm. Một tối nọ, thừa dịp Chu Doãn Thịnh ra ngoài, y dụ dỗ Phương Hữu Nhiên quan hệ với mình, cũng bởi vậy mà càng nóng lòng muốn thoát khỏi Lâm Thừa Trạch.
Sau khi nghỉ đông, hắn làm theo lời hẹn từ trước đó, đưa Lâm Thừa Trạch đến tham gia một buổi tụ họp. Người tổ chức buổi tụ hội là Vương Kiệt, người tham dự đều là những phú nhị đại chơi bời thả phanh, địa điểm là một câu lạc bộ kín.
Nói là tụ họp, chứ thực ra toàn bộ chủ đề của cuộc tụ họp này chính là tình dục tập thể, rượu mạnh, người đẹp, thuốc phiện, bao cao su. Trước kia Kỷ Hàm Dục từng tham gia vài lần, hiện giờ muốn thủ thân như ngọc vì Phương Hữu Nhiên, cho nên chỉ ngồi mấy phút đã chuẩn bị rời khỏi.
“Cậu có đi không?” – Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng y biết Lâm Thừa Trạch chắc chắn sẽ không đi. Ở đây toàn những con ông cháu cha có tiếng tăm lừng lẫy trong thành phố này, chỉ cần đu theo được một người là có thể không cần sầu lo nửa đời còn lại, làm sao cậu ta nỡ bỏ qua.
Quả nhiên Chu Doãn Thịnh khoát tay – “Cậu đi trước đi, tôi ở lại chơi một chút.” – Những người ở đây đều là người đã từng đùa bỡn Lâm Thừa Trạch, là đối tượng hắn nhất định phải báo thù.
Kỷ Hàm Dục gật đầu, trong mắt chợt loé lên ý cười khinh miệt độc địa. Sau khi y đi, Vương Kiệt lập tức ngồi xuống, ôm lấy vai Chu Doãn Thịnh khuyên nhủ – “Tiểu trạch, cậu uống một ly đi, tôi giới thiệu các anh ở đây cho cậu.”
Không ít người – hoặc âm thầm, hoặc trắng trợn – nhìn về phía này. Mặc dù ở đây có rất nhiều người đẹp, nhưng không thể nghi ngờ thiếu niên này là nổi bật nhất. Một báu vật như vậy mà Kỷ Hàm Dục cũng bằng lòng ném cho mọi người chơi, đúng là dứt khoát.
Chu Doãn Thịnh cũng không ngượng ngùng, đi đến tự mình mở mấy chai rượu, rót cho từng người một. Không ai phát hiện ra hắn dùng tốc độ mắt thường khó có thể nhận ra thả thuốc vào chai rượu. Dưới ánh đèn mờ mịt, âm nhạc sôi động vang lên, một người mẫu đi đến giữa phòng, uốn éo nhảy múa xung quanh cây cột, có người đứng lên vỗ tay huýt sáo, có người đi đến dùng thân dưới cọ xát cặp đùi trắng nõn và bờ mông cong mẩy kia, làm đủ mọi động tác hạ lưu, còn có người nằm bò ra bàn hút thuốc phiện, cảnh tượng vô cùng dâm loạn.
Thật ra chẳng cần chuốc thuốc, bọn họ cũng có thể tự mình chơi high. Nhưng có thuốc trợ hứng, tốc độ đánh mất lý trí của bọn họ sẽ càng nhanh hơn. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, ngoại trừ Chu Doãn Thịnh, trong phòng đã không còn một ai bình thường.
Hưng phấn, điên cuồng, xé rách quần áo giao cấu tập thể; trên sô pha, trên bàn, dưới sàn, khắp nơi đều rải rác những cơ thể trần trụi quấn quít lấy nhau. Chu Doãn Thịnh tìm từng gương mặt quen thuộc một, chụp lại những hình ảnh dâm uế nhất, có vài người không chụp được mặt, hắn còn giúp điều chỉnh tư thế.
Hắn cất máy ảnh vào cặp, đang chuẩn bị ra ngoài thì cảm thấy uống quá nhiều rượu cần giải quyết một chút, vì thế đi vào WC. Rửa tay rửa mặt xong, hắn chậm rãi lau tay, vừa chạm vào nắm cửa thì di động vang lên, hiển thị cuộc gọi là “Người yêu bất diệt”.