Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Linh hồn của Chu Doãn Thịnh rất mạnh, đừng nói ba bốn ngày không ngủ, dù là ba bốn tháng không ngủ hắn cũng có thể. Bởi vậy sau khi trở về phòng hắn vẫn chưa vội đi ngủ, ngược lại đứng bên cửa sổ trầm tư.
Hắn đang đợi, đợi không gian y dược và suối linh của Tạ Ngọc Nhu. Chỉ cần Tạ Ngọc Nhu đến, hắn sẽ có thể cam đoan Thái tử bình yên vô sự. Tạ Ngọc Nhu sẽ đến chứ? Đáp án đương nhiên là có.
Nghĩ đến đây, hắn nheo mắt cười.
“Thẩm đại nhân, Thái tử điện hạ gọi ngài.” – Người hầu bên cạnh tưởng rằng hắn lo cho Thái tử nên mới không thể nào đi vào giấc ngủ, trong lòng không khỏi cảm động.
Chu Doãn Thịnh nghe vậy lập tức đi đến phòng Thái tử.
“Điện hạ.” – Hắn chậm rãi đi đến cạnh giường, cúi người hành lễ.
“Đã lúc nào rồi mà còn gọi ta là điện hạ, gọi Tư Niên.” – Thái tử định nâng nửa người trên dậy để có thể ngắm nhìn khuôn mặt của thanh niên.
Chu Doãn Thịnh vội vàng dìu hắn ngồi dậy, lót một cái gối mềm sau lưng hắn, nghe lời mà gọi một tiếng Tư Niên. Cái tên này dường như đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến cho nét mặt hai người đều mềm lại.
Thái tử thấp giọng cười, cầm lấy bàn tay hắn, gọi một tiếng Doãn Thịnh, ngay sau đó lại gọi một tiếng nữa, như thể bỏ qua lần này sẽ không còn kiếp sau.
“Ngươi đã nói, nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ xuống Hoàng Tuyền cùng ta. Những lời này còn tác dụng chứ?” – Hắn rốt cuộc vẫn hối hận, cái gì mà trải đường cho cậu ấy, để cậu ấy sống một cuộc sống không ai bằng, tất cả đều là lừa mình dối người. Hắn chính là một kẻ ích kỉ như vậy, dù xuống địa ngục cũng nhất định phải nắm chặt người trước mặt này.
Chu Doãn Thịnh sợ gì chứ cũng sẽ không sợ chết. Nhiệm vụ của thế giới này chưa hoàn thành, hắn còn có thể đến thế giới tiếp theo, thế giới tiếp theo nữa, không có gì phải lo lắng hết. Hắn suy nghĩ một lát, cười gật đầu – “Nhớ, những lời đó có tác dụng vĩnh viễn.”
Ánh mắt Thái tử sáng lên, vừa ho khan vừa cười to, tiếng cười vui vẻ chưa từng có.
Mấy cung nữ và người hầu hốc mắt đều đỏ lên, xoay lưng gạt nước mắt.
Đến lúc này, Chu Doãn Thịnh chăm sóc Thái tử không rời nửa bước, cùng ăn cùng uống cùng nằm, không sợ bị lây nhiễm bệnh dịch chút nào. Nói là bằng lòng xuống Hoàng Tuyền cùng Thái tử, nhưng hắn biết, cơ thể mình đã được cải tạo. Trừ khi chủ động rời khỏi, nếu không hắn có thể sống rất lâu, mà Thái tử tuyệt đối sẽ không bị đợt bệnh dịch này cướp mất sinh mạng.
—————————————
Tạ Ngọc Nhu rốt cuộc đến nơi, nghe nói bệnh tình của Thái tử đã rất nguy kịch, thật sự là thở phào một hơi dài, trong lòng cười lạnh nghĩ – Cho dù ngươi thoát khỏi vận mệnh bị phế thì sao. Ông trời đã định ngươi không thể trèo lên vị trí cao nhất, thì sẽ bù lại ở chỗ này. Không có cái số phú quý thì cần gì phải giãy chết chứ!
Ả vái một cái ngoài viện Thái tử, sau đó vội vàng đi chăm sóc Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử thấy ả liều chết mà đến, quả nhiên rất cảm động, nắm tay ả rất lâu không chịu buông. Tạ Ngọc Nhu dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi y một hồi, sau đó nhỏ nước suối linh vào toàn bộ thuốc, nước trà, cơm canh của Thất hoàng tử. Còn lấy hạt sen sinh trưởng dưới suối linh ra bóc cho Thất hoàng tử ăn.
Vì phòng ngừa người hầu trung thành đi theo mình bị nhiễm bệnh, ả thậm chí còn hào phóng nhỏ nước suối đó vào ấm trà của người hầu.
Tác dụng của nước suối linh đương nhiên là không giống bình thường, Thất hoàng tử khoẻ lại từng ngày, người hầu ở chỗ hắn cũng không có một ai nhiễm bệnh. Trái lại, ở chỗ Thái tử, gần như ngày nào cũng có thi thể bị nâng ra ngoài, bản thân Thái tử thời gian hôn mê cũng nhiều hơn thời gian tỉnh, dường như đã sắp không xong.
Thuốc hai người dùng đều giống nhau, thái y tuyệt đối không nghi ngờ, chỉ tưởng rằng Thái tử tương đối yếu hơn Thất hoàng tử mà thôi.
Ngày hôm nay, Chu Doãn Thịnh chăm cho Thái tử ngủ, tránh khỏi bàn tay nắm chặt vạt áo mình của hắn, chậm rãi đi đến chỗ Thất hoàng tử.
“Trắc phi nương nương, xin nương nương hãy cứu Thái tử điện hạ.” – Bái kiến Thất hoàng tử nằm triền miên trên giường bệnh xong, hắn cúi thấp lưng với Tạ Ngọc Nhu đứng bên cạnh.
Vài thái y đang khám trong phòng, thấy tình cảnh như vậy, ánh mắt toát ra sự kinh ngạc.
Tạ Ngọc Nhu trong lòng hoảng sợ, ngoài mặt lại không có vẻ gì, nghi hoặc nói – “Thẩm đại nhân nói như vậy là có ý gì? Bổn trắc phi không biết gì về y dược, làm sao có cách cứu chữa cho Thái tử điện hạ được?”
“Trắc phi nương nương khiêm tốn quá, Thất hoàng tử điện hạ hiện giờ có thể khỏe hẳn, tất cả đều là nhờ phúc linh dược của nương nương. Thái tử điện hạ là Thái tử một quốc gia, nương nương rõ ràng là có thuốc mà lại giấu kín không chịu nói ra, bệnh tình điện hạ hiện giờ đang vô cùng nguy kịch, hành động này có khác gì mưu phản?” – Chu Doãn Thịnh vẫn treo nụ cười trên mặt, nhưng lời nói ra thì sắc như dao, suýt nữa chém nát hồn vía Tạ Ngọc Nhu.
“Thẩm đại nhân nói đùa, bổn trắc phi nào có linh dược? Hành lý bổn trắc phi mang đến đều ở đây. Vừa hay các vị thái y đều có mặt, có thể kiểm tra thử một chút. Nếu như tìm được linh dược, bổn trắc phi bằng lòng ngửa cổ chờ bị giết. Mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu như thẩm đại nhân không có chứng cứ thì tốt nhất đừng nói lung tung.”
Tạ Ngọc Nhu ỷ vào có không gian, nhanh chóng trấn định trở lại.
Chu Doãn Thịnh khẽ cười nói – “Nếu như không nắm chắc tuyệt đối, Thẩm mỗ sẽ không vô lễ với nương nương. Không dám giấu giếm, mũi Thẩm mỗ khác với người thường, có thể ngửi thấy mùi mà người thường không thể ngửi được. Nương nương muốn chứng cứ, Thẩm mỗ sẽ cho nương nương xem.”
Hắn chỉ vào túi thơm trên hông Tạ Ngọc Nhu, nói – “Trong túi này có bạch chỉ, xuyên khung, cầm thảo, cam tùng mổi loại năm chỉ. Còn có cả sơn nại, huân thảo, trạch lan, ngải diệp mỗi loại hai chỉ. Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là dược liệu thường dùng nhất trong túi thơm, nương nương có thể nói là Thẩm mỗ nói linh tinh. Nhưng trong túi này còn giấu điều kỳ diệu khác, còn có một lát nhân sâm và một hạt sen. Mùi hương lát nhân sâm này vô cùng độc đáo, cả đời này Thẩm mỗ cũng chưa từng ngửi bao giờ, Thẩm mỗ to gan suy đoán đây chính là tử bì tham đã tuyệt tích từ lâu trong truyền thuyết. Mà hạt sen kia thì càng thần kỳ hơn, chỉ một mùi hương sót lại thôi đã khiến Thẩm mỗ say sưa mê mẩn không biết hôm nay là hôm nao. Thẩm mỗ am hiểu y dược, đọc hết tất cả sách vở, lại không thể nào đoán được chủng loại và lai lịch của nó.”
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, bưng bát thuốc của Thất hoàng tử lên ngửi, cười nói – “Trong bát thuốc này có chứa mùi nhân sâm và hạt sen vừa rồi kia. Còn có một mùi hương nước lạnh buốt, hình như vô cùng có linh khí.”
Đặt bát thuốc xuống, trông thấy đài sen đặt trong giỏ trái cây còn chưa bóc ra, ánh mắt hắn hơi sáng lên, thở dài – “Thì ra là loại sen bất phàm, mà trắc phi nương nương lại có nhiều như vậy. Nương nương quả nhiên thần thông quảng đại.”
Đi một vòng trong phòng, cuối cùng hắn đứng lại bên cạnh cửa sổ, chỉ chỉ ấm trà sôi ùng ục trên bếp lò, giọng nói từ nhẹ nhàng chuyển sang sắc lạnh – “Ngay cả nước trà mà người hầu uống cũng được cho linh dược. Vậy mà lại không bố thí cho điện hạ một chút, trắc phi nương nương rốt cuộc có ý đồ gì?”
Tạ Ngọc Nhu âm thầm nắm tay, mồ hôi ướt đẫm. Có đánh chết ả cũng không ngờ không gian y dược và suối linh của mình lại bại lộ bởi vì một cái mũi chó. Giờ phút này, ả đã hỗn loạn, vậy mà vẫn cãi chày cãi cối – “Có nhiều thái y ở đây như vậy mà chỉ có Thẩm đại nhân ngửi thấy mùi hương khác thường. Khả năng ăn nói bừa bãi của Thẩm đại nhân khiến bổn trắc phi được mở rộng tầm mắt. Đã nói bổn trắc phi không có linh dược, có thể cho các ngươi lục soát tất cả mọi thứ, nếu lục soát ra bổn trắc phi sẽ tự đi thú tội.”
Thất hoàng tử từ kinh ngạc hoàn hồn lại, trầm giọng nói – “Vậy thì soát đi.” – Hắn và Tạ Ngọc Nhu vô cùng ăn ý, thấy ánh mắt Tạ Ngọc Nhu có vẻ chắc chắn, hắn cũng không hoảng hốt căng thẳng gì hết.
Chu Doãn Thịnh dường như nghe thấy một chuyện hài ghê gớm lắm, vỗ tay cười rộ lên – “Ta lục soát hành lý của ngươi làm gì? Chỉ cần mang bát thuốc, giỏ trái cây, ấm trà và túi hương này về là được rồi. Trắc phi nương nương, Thẩm mỗ thất lễ, nếu như Thái tử bình an, Thẩm mỗ chắc chắn sẽ đến nhận tội. Còn nếu Thái tử không qua được, Thẩm mỗ sẽ cùng xuống Hoàng Tuyền với người, dù có muốn cũng không đến được. Thẩm mỗ cáo từ, mong Thất hoàng tử và nương nương nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn khom mình hành lễ, sau đó đứng thẳng người dậy giật túi thơm của Tạ Ngọc Nhu xuống, sai người bưng bát đĩa, giỏ trái cây, ấm trà… trong phòng đi, còn công khai gọi mấy thái y đi.
Không gian y dược và suối linh đều là thứ kỳ diệu, hơn nữa tồn tại trong một không gian khác không nhìn thấy được. Ban đầu ngay cả bản thân Tạ Ngọc Nhu còn không dám tin, làm sao có thể ngờ được nó sẽ bị người khác nhìn thấu? Đợi đoàn người đi xa, ả thoáng chốc xụi lơ như bùn, đối diện với ánh mắt quỷ quyệt khó lường của Thất hoàng tử, chỉ cảm thấy con đường phía trước tối đen không có ánh sáng.
Khi Chu Doãn Thịnh trở lại chính viện, Thái tử còn chưa tỉnh. Vài thái y đi theo sát sau đó, khó tin hỏi – “Người mắc bệnh cửu tử nhất sinh, chỉ dựa vào mấy thứ này thực sự có thể cứu Thái tử điện hạ chứ? Chẳng lẽ Thẩm đại nhân nghĩ lầm rồi?”
“Có sai hay không dùng thử là biết.”
Chu Doãn Thịnh kéo mở túi thơm, lấy nhân sâm và hạt sen ra cho vào trong bát thuốc. Sau đó sai người tách tất cả đài sen để sẵn vào khay trà. Lúc này mới nhẹ nhàng gọi Thái tử dậy.
“Doãn Thịnh, hình như ta sắp không được rồi, lấy giấy bút mực nghiên ra đây, ta muốn viết thư cho phụ hoàng. Ngươi yên tâm, cho dù ta chết, ta nhất định cũng sẽ bảo vệ cho gia tộc họ Thẩm trăm năm không đổ.” – Thái tử suy yếu mở miệng.
“Điện hạ hôm nay sẽ khỏi hẳn.” – Chu Doãn Thịnh chải chỉnh tề tóc rối bên tai hắn. Sau đó mới bưng bát thuốc lên nói nhỏ – “Đây là linh dược lấy từ chỗ Tạ thị, uống xong là khoẻ ngay lập tức.”
Thái tử coi như hắn đang lừa gạt mình, nhưng vẫn mỉm cười ngoan ngoãn uống. Sau đó cố nén ý muốn nôn mửa nhấm nháp từng hạt từng hạt sen, dùng trà thay nước để uống trôi.
Mấy thái y trơ mắt nhìn, nhưng không chắc chắn như Thẩm đại nhân, không hẹn mà cùng suy đoán: Thứ bệnh nan y như bệnh dịch này sao mà chỉ cần một bát thuốc và vài viên hạt sen là có thể chữa khỏi? Thẩm đại nhân sầu lo vì Thái tử đến phát điên, vừa rồi còn đắc tội với Thất hoàng tử và sủng phi, không lâu nữa Thất hoàng tử lên ngôi, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm!
Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, Thái tử dùng xong mọi thứ cả người lập tức toát mồ hôi. Mồ hôi kia có màu đen, mang theo mùi hôi nồng nặc, như thể tất cả chất độc trong cơ thể đều bị gạt ra ngoài. Ngay sau đó Thái tử đi ra ngoài tắm nước ấm, tắm xong sắc mặt đã hồng hào trở lại, đôi mắt loé sáng, có sức sống vô cùng.
Hiệu quả này quá mức rõ rệt, cũng rất thần kỳ. Chưa kể nước của suối linh và tử bì tham, chỉ riêng dược hiệu của cửu phẩm kim liên đã không giống bình thường. Bên Thất hoàng tử có Tạ Ngọc Nhu khống chế, mỗi ngày chỉ cho Thất hoàng tử ăn một hạt, cho nên mới trông như từ từ khoẻ lại, không bằng Thái tử ăn mấy chục hạt liền một lúc.
Cửu phẩm kim liên kia vốn nở trong suối linh, từng hạt sen đều ăn no nước suối, hiệu quả không cần nói cũng biết. Cũng chỉ trách Tạ Ngọc Nhu sơ xuất, lại lấy cả năm sáu đài sen ra đặt bên ngoài, thế nên mới khiến cho Chu Doãn Thịnh thực hiện được ý đồ, tẩy tuỷ phạt kinh cho Thái tử.
“Bắt mạch cho bổn điện hạ.” – Thái tử để mái tóc ướt rối tung, đặt cổ tay lên gối bắt mạch, giọng nói vô cùng khoẻ mạnh.
Mấy vị thái y thay phiên nhau kiểm tra thực hư, bị mạch đập mạnh mẽ của hắn làm cho giật mình đến rớt cả cằm.
Vương thị nghe tin vội vàng chạy đến, tay cầm một tấm khăn, muốn lau tóc cho Thái tử.
“Sau này ngươi không cần xuất hiện trước mặt bổn điện hạ nữa, thứ đồ sợ chết.” – Thái tử nheo mắt, khí lạnh toả ra bốn phía, sau đó quay về phía thiếu niên đang đứng nghiêm trang bên cạnh, cười như xuân về hoa nở – “Doãn Thịnh lại đây, tóc ta ướt, lạnh quá.”
Ngữ điệu làm nũng này khiến cho Chu Doãn Thịnh nổi da gà khắp người, không thể không từ từ đi đến hầu hạ.
Sắc mặt Vương thị tái xanh, khóc không ra nước mắt.
Sau khi đều thử bắt mạch xong, mấy thái y đồng thanh kêu to – “Điện hạ khoẻ hẳn, thuốc của Tạ thị quả nhiên có hiệu quả thần kỳ!”
Từ trắc phi nương nương tất cung tất kính chuyển thành Tạ thị đại bất kính, có thể thấy được tương lai bi thảm của Tạ Ngọc Nhu. Rõ ràng có thuốc nhưng lại không cho Thái tử sử dụng, việc này truyền đến tai Thiên Thần đế, chẳng những Tạ Ngọc Nhu gặp nạn, e rằng ngay cả Thất hoàng tử cũng sẽ thất sủng theo. Thái tử là người thừa kế ngôi vị của Đại Chu, hai vợ chồng nhà này thấy chết mà không cứu, chính là phạm tội giết vua.
Hắn đang đợi, đợi không gian y dược và suối linh của Tạ Ngọc Nhu. Chỉ cần Tạ Ngọc Nhu đến, hắn sẽ có thể cam đoan Thái tử bình yên vô sự. Tạ Ngọc Nhu sẽ đến chứ? Đáp án đương nhiên là có.
Nghĩ đến đây, hắn nheo mắt cười.
“Thẩm đại nhân, Thái tử điện hạ gọi ngài.” – Người hầu bên cạnh tưởng rằng hắn lo cho Thái tử nên mới không thể nào đi vào giấc ngủ, trong lòng không khỏi cảm động.
Chu Doãn Thịnh nghe vậy lập tức đi đến phòng Thái tử.
“Điện hạ.” – Hắn chậm rãi đi đến cạnh giường, cúi người hành lễ.
“Đã lúc nào rồi mà còn gọi ta là điện hạ, gọi Tư Niên.” – Thái tử định nâng nửa người trên dậy để có thể ngắm nhìn khuôn mặt của thanh niên.
Chu Doãn Thịnh vội vàng dìu hắn ngồi dậy, lót một cái gối mềm sau lưng hắn, nghe lời mà gọi một tiếng Tư Niên. Cái tên này dường như đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến cho nét mặt hai người đều mềm lại.
Thái tử thấp giọng cười, cầm lấy bàn tay hắn, gọi một tiếng Doãn Thịnh, ngay sau đó lại gọi một tiếng nữa, như thể bỏ qua lần này sẽ không còn kiếp sau.
“Ngươi đã nói, nếu như ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ xuống Hoàng Tuyền cùng ta. Những lời này còn tác dụng chứ?” – Hắn rốt cuộc vẫn hối hận, cái gì mà trải đường cho cậu ấy, để cậu ấy sống một cuộc sống không ai bằng, tất cả đều là lừa mình dối người. Hắn chính là một kẻ ích kỉ như vậy, dù xuống địa ngục cũng nhất định phải nắm chặt người trước mặt này.
Chu Doãn Thịnh sợ gì chứ cũng sẽ không sợ chết. Nhiệm vụ của thế giới này chưa hoàn thành, hắn còn có thể đến thế giới tiếp theo, thế giới tiếp theo nữa, không có gì phải lo lắng hết. Hắn suy nghĩ một lát, cười gật đầu – “Nhớ, những lời đó có tác dụng vĩnh viễn.”
Ánh mắt Thái tử sáng lên, vừa ho khan vừa cười to, tiếng cười vui vẻ chưa từng có.
Mấy cung nữ và người hầu hốc mắt đều đỏ lên, xoay lưng gạt nước mắt.
Đến lúc này, Chu Doãn Thịnh chăm sóc Thái tử không rời nửa bước, cùng ăn cùng uống cùng nằm, không sợ bị lây nhiễm bệnh dịch chút nào. Nói là bằng lòng xuống Hoàng Tuyền cùng Thái tử, nhưng hắn biết, cơ thể mình đã được cải tạo. Trừ khi chủ động rời khỏi, nếu không hắn có thể sống rất lâu, mà Thái tử tuyệt đối sẽ không bị đợt bệnh dịch này cướp mất sinh mạng.
—————————————
Tạ Ngọc Nhu rốt cuộc đến nơi, nghe nói bệnh tình của Thái tử đã rất nguy kịch, thật sự là thở phào một hơi dài, trong lòng cười lạnh nghĩ – Cho dù ngươi thoát khỏi vận mệnh bị phế thì sao. Ông trời đã định ngươi không thể trèo lên vị trí cao nhất, thì sẽ bù lại ở chỗ này. Không có cái số phú quý thì cần gì phải giãy chết chứ!
Ả vái một cái ngoài viện Thái tử, sau đó vội vàng đi chăm sóc Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử thấy ả liều chết mà đến, quả nhiên rất cảm động, nắm tay ả rất lâu không chịu buông. Tạ Ngọc Nhu dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi y một hồi, sau đó nhỏ nước suối linh vào toàn bộ thuốc, nước trà, cơm canh của Thất hoàng tử. Còn lấy hạt sen sinh trưởng dưới suối linh ra bóc cho Thất hoàng tử ăn.
Vì phòng ngừa người hầu trung thành đi theo mình bị nhiễm bệnh, ả thậm chí còn hào phóng nhỏ nước suối đó vào ấm trà của người hầu.
Tác dụng của nước suối linh đương nhiên là không giống bình thường, Thất hoàng tử khoẻ lại từng ngày, người hầu ở chỗ hắn cũng không có một ai nhiễm bệnh. Trái lại, ở chỗ Thái tử, gần như ngày nào cũng có thi thể bị nâng ra ngoài, bản thân Thái tử thời gian hôn mê cũng nhiều hơn thời gian tỉnh, dường như đã sắp không xong.
Thuốc hai người dùng đều giống nhau, thái y tuyệt đối không nghi ngờ, chỉ tưởng rằng Thái tử tương đối yếu hơn Thất hoàng tử mà thôi.
Ngày hôm nay, Chu Doãn Thịnh chăm cho Thái tử ngủ, tránh khỏi bàn tay nắm chặt vạt áo mình của hắn, chậm rãi đi đến chỗ Thất hoàng tử.
“Trắc phi nương nương, xin nương nương hãy cứu Thái tử điện hạ.” – Bái kiến Thất hoàng tử nằm triền miên trên giường bệnh xong, hắn cúi thấp lưng với Tạ Ngọc Nhu đứng bên cạnh.
Vài thái y đang khám trong phòng, thấy tình cảnh như vậy, ánh mắt toát ra sự kinh ngạc.
Tạ Ngọc Nhu trong lòng hoảng sợ, ngoài mặt lại không có vẻ gì, nghi hoặc nói – “Thẩm đại nhân nói như vậy là có ý gì? Bổn trắc phi không biết gì về y dược, làm sao có cách cứu chữa cho Thái tử điện hạ được?”
“Trắc phi nương nương khiêm tốn quá, Thất hoàng tử điện hạ hiện giờ có thể khỏe hẳn, tất cả đều là nhờ phúc linh dược của nương nương. Thái tử điện hạ là Thái tử một quốc gia, nương nương rõ ràng là có thuốc mà lại giấu kín không chịu nói ra, bệnh tình điện hạ hiện giờ đang vô cùng nguy kịch, hành động này có khác gì mưu phản?” – Chu Doãn Thịnh vẫn treo nụ cười trên mặt, nhưng lời nói ra thì sắc như dao, suýt nữa chém nát hồn vía Tạ Ngọc Nhu.
“Thẩm đại nhân nói đùa, bổn trắc phi nào có linh dược? Hành lý bổn trắc phi mang đến đều ở đây. Vừa hay các vị thái y đều có mặt, có thể kiểm tra thử một chút. Nếu như tìm được linh dược, bổn trắc phi bằng lòng ngửa cổ chờ bị giết. Mưu phản là tội tru di cửu tộc, nếu như thẩm đại nhân không có chứng cứ thì tốt nhất đừng nói lung tung.”
Tạ Ngọc Nhu ỷ vào có không gian, nhanh chóng trấn định trở lại.
Chu Doãn Thịnh khẽ cười nói – “Nếu như không nắm chắc tuyệt đối, Thẩm mỗ sẽ không vô lễ với nương nương. Không dám giấu giếm, mũi Thẩm mỗ khác với người thường, có thể ngửi thấy mùi mà người thường không thể ngửi được. Nương nương muốn chứng cứ, Thẩm mỗ sẽ cho nương nương xem.”
Hắn chỉ vào túi thơm trên hông Tạ Ngọc Nhu, nói – “Trong túi này có bạch chỉ, xuyên khung, cầm thảo, cam tùng mổi loại năm chỉ. Còn có cả sơn nại, huân thảo, trạch lan, ngải diệp mỗi loại hai chỉ. Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là dược liệu thường dùng nhất trong túi thơm, nương nương có thể nói là Thẩm mỗ nói linh tinh. Nhưng trong túi này còn giấu điều kỳ diệu khác, còn có một lát nhân sâm và một hạt sen. Mùi hương lát nhân sâm này vô cùng độc đáo, cả đời này Thẩm mỗ cũng chưa từng ngửi bao giờ, Thẩm mỗ to gan suy đoán đây chính là tử bì tham đã tuyệt tích từ lâu trong truyền thuyết. Mà hạt sen kia thì càng thần kỳ hơn, chỉ một mùi hương sót lại thôi đã khiến Thẩm mỗ say sưa mê mẩn không biết hôm nay là hôm nao. Thẩm mỗ am hiểu y dược, đọc hết tất cả sách vở, lại không thể nào đoán được chủng loại và lai lịch của nó.”
Nói xong, hắn đi đến bên cạnh bàn, bưng bát thuốc của Thất hoàng tử lên ngửi, cười nói – “Trong bát thuốc này có chứa mùi nhân sâm và hạt sen vừa rồi kia. Còn có một mùi hương nước lạnh buốt, hình như vô cùng có linh khí.”
Đặt bát thuốc xuống, trông thấy đài sen đặt trong giỏ trái cây còn chưa bóc ra, ánh mắt hắn hơi sáng lên, thở dài – “Thì ra là loại sen bất phàm, mà trắc phi nương nương lại có nhiều như vậy. Nương nương quả nhiên thần thông quảng đại.”
Đi một vòng trong phòng, cuối cùng hắn đứng lại bên cạnh cửa sổ, chỉ chỉ ấm trà sôi ùng ục trên bếp lò, giọng nói từ nhẹ nhàng chuyển sang sắc lạnh – “Ngay cả nước trà mà người hầu uống cũng được cho linh dược. Vậy mà lại không bố thí cho điện hạ một chút, trắc phi nương nương rốt cuộc có ý đồ gì?”
Tạ Ngọc Nhu âm thầm nắm tay, mồ hôi ướt đẫm. Có đánh chết ả cũng không ngờ không gian y dược và suối linh của mình lại bại lộ bởi vì một cái mũi chó. Giờ phút này, ả đã hỗn loạn, vậy mà vẫn cãi chày cãi cối – “Có nhiều thái y ở đây như vậy mà chỉ có Thẩm đại nhân ngửi thấy mùi hương khác thường. Khả năng ăn nói bừa bãi của Thẩm đại nhân khiến bổn trắc phi được mở rộng tầm mắt. Đã nói bổn trắc phi không có linh dược, có thể cho các ngươi lục soát tất cả mọi thứ, nếu lục soát ra bổn trắc phi sẽ tự đi thú tội.”
Thất hoàng tử từ kinh ngạc hoàn hồn lại, trầm giọng nói – “Vậy thì soát đi.” – Hắn và Tạ Ngọc Nhu vô cùng ăn ý, thấy ánh mắt Tạ Ngọc Nhu có vẻ chắc chắn, hắn cũng không hoảng hốt căng thẳng gì hết.
Chu Doãn Thịnh dường như nghe thấy một chuyện hài ghê gớm lắm, vỗ tay cười rộ lên – “Ta lục soát hành lý của ngươi làm gì? Chỉ cần mang bát thuốc, giỏ trái cây, ấm trà và túi hương này về là được rồi. Trắc phi nương nương, Thẩm mỗ thất lễ, nếu như Thái tử bình an, Thẩm mỗ chắc chắn sẽ đến nhận tội. Còn nếu Thái tử không qua được, Thẩm mỗ sẽ cùng xuống Hoàng Tuyền với người, dù có muốn cũng không đến được. Thẩm mỗ cáo từ, mong Thất hoàng tử và nương nương nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn khom mình hành lễ, sau đó đứng thẳng người dậy giật túi thơm của Tạ Ngọc Nhu xuống, sai người bưng bát đĩa, giỏ trái cây, ấm trà… trong phòng đi, còn công khai gọi mấy thái y đi.
Không gian y dược và suối linh đều là thứ kỳ diệu, hơn nữa tồn tại trong một không gian khác không nhìn thấy được. Ban đầu ngay cả bản thân Tạ Ngọc Nhu còn không dám tin, làm sao có thể ngờ được nó sẽ bị người khác nhìn thấu? Đợi đoàn người đi xa, ả thoáng chốc xụi lơ như bùn, đối diện với ánh mắt quỷ quyệt khó lường của Thất hoàng tử, chỉ cảm thấy con đường phía trước tối đen không có ánh sáng.
Khi Chu Doãn Thịnh trở lại chính viện, Thái tử còn chưa tỉnh. Vài thái y đi theo sát sau đó, khó tin hỏi – “Người mắc bệnh cửu tử nhất sinh, chỉ dựa vào mấy thứ này thực sự có thể cứu Thái tử điện hạ chứ? Chẳng lẽ Thẩm đại nhân nghĩ lầm rồi?”
“Có sai hay không dùng thử là biết.”
Chu Doãn Thịnh kéo mở túi thơm, lấy nhân sâm và hạt sen ra cho vào trong bát thuốc. Sau đó sai người tách tất cả đài sen để sẵn vào khay trà. Lúc này mới nhẹ nhàng gọi Thái tử dậy.
“Doãn Thịnh, hình như ta sắp không được rồi, lấy giấy bút mực nghiên ra đây, ta muốn viết thư cho phụ hoàng. Ngươi yên tâm, cho dù ta chết, ta nhất định cũng sẽ bảo vệ cho gia tộc họ Thẩm trăm năm không đổ.” – Thái tử suy yếu mở miệng.
“Điện hạ hôm nay sẽ khỏi hẳn.” – Chu Doãn Thịnh chải chỉnh tề tóc rối bên tai hắn. Sau đó mới bưng bát thuốc lên nói nhỏ – “Đây là linh dược lấy từ chỗ Tạ thị, uống xong là khoẻ ngay lập tức.”
Thái tử coi như hắn đang lừa gạt mình, nhưng vẫn mỉm cười ngoan ngoãn uống. Sau đó cố nén ý muốn nôn mửa nhấm nháp từng hạt từng hạt sen, dùng trà thay nước để uống trôi.
Mấy thái y trơ mắt nhìn, nhưng không chắc chắn như Thẩm đại nhân, không hẹn mà cùng suy đoán: Thứ bệnh nan y như bệnh dịch này sao mà chỉ cần một bát thuốc và vài viên hạt sen là có thể chữa khỏi? Thẩm đại nhân sầu lo vì Thái tử đến phát điên, vừa rồi còn đắc tội với Thất hoàng tử và sủng phi, không lâu nữa Thất hoàng tử lên ngôi, nhà họ Thẩm chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm!
Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, Thái tử dùng xong mọi thứ cả người lập tức toát mồ hôi. Mồ hôi kia có màu đen, mang theo mùi hôi nồng nặc, như thể tất cả chất độc trong cơ thể đều bị gạt ra ngoài. Ngay sau đó Thái tử đi ra ngoài tắm nước ấm, tắm xong sắc mặt đã hồng hào trở lại, đôi mắt loé sáng, có sức sống vô cùng.
Hiệu quả này quá mức rõ rệt, cũng rất thần kỳ. Chưa kể nước của suối linh và tử bì tham, chỉ riêng dược hiệu của cửu phẩm kim liên đã không giống bình thường. Bên Thất hoàng tử có Tạ Ngọc Nhu khống chế, mỗi ngày chỉ cho Thất hoàng tử ăn một hạt, cho nên mới trông như từ từ khoẻ lại, không bằng Thái tử ăn mấy chục hạt liền một lúc.
Cửu phẩm kim liên kia vốn nở trong suối linh, từng hạt sen đều ăn no nước suối, hiệu quả không cần nói cũng biết. Cũng chỉ trách Tạ Ngọc Nhu sơ xuất, lại lấy cả năm sáu đài sen ra đặt bên ngoài, thế nên mới khiến cho Chu Doãn Thịnh thực hiện được ý đồ, tẩy tuỷ phạt kinh cho Thái tử.
“Bắt mạch cho bổn điện hạ.” – Thái tử để mái tóc ướt rối tung, đặt cổ tay lên gối bắt mạch, giọng nói vô cùng khoẻ mạnh.
Mấy vị thái y thay phiên nhau kiểm tra thực hư, bị mạch đập mạnh mẽ của hắn làm cho giật mình đến rớt cả cằm.
Vương thị nghe tin vội vàng chạy đến, tay cầm một tấm khăn, muốn lau tóc cho Thái tử.
“Sau này ngươi không cần xuất hiện trước mặt bổn điện hạ nữa, thứ đồ sợ chết.” – Thái tử nheo mắt, khí lạnh toả ra bốn phía, sau đó quay về phía thiếu niên đang đứng nghiêm trang bên cạnh, cười như xuân về hoa nở – “Doãn Thịnh lại đây, tóc ta ướt, lạnh quá.”
Ngữ điệu làm nũng này khiến cho Chu Doãn Thịnh nổi da gà khắp người, không thể không từ từ đi đến hầu hạ.
Sắc mặt Vương thị tái xanh, khóc không ra nước mắt.
Sau khi đều thử bắt mạch xong, mấy thái y đồng thanh kêu to – “Điện hạ khoẻ hẳn, thuốc của Tạ thị quả nhiên có hiệu quả thần kỳ!”
Từ trắc phi nương nương tất cung tất kính chuyển thành Tạ thị đại bất kính, có thể thấy được tương lai bi thảm của Tạ Ngọc Nhu. Rõ ràng có thuốc nhưng lại không cho Thái tử sử dụng, việc này truyền đến tai Thiên Thần đế, chẳng những Tạ Ngọc Nhu gặp nạn, e rằng ngay cả Thất hoàng tử cũng sẽ thất sủng theo. Thái tử là người thừa kế ngôi vị của Đại Chu, hai vợ chồng nhà này thấy chết mà không cứu, chính là phạm tội giết vua.