Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Chú thích:
Cấp bậc tu chân trong truyện theo thứ tự từ thấp đến cao: Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kim đan kỳ, Nguyên anh kỳ, Hoá thần kỳ, Hợp thể kỳ, Độ kiếp kỳ, Đại thừa kỳ.
Mỗi bậc có 3 cấp: sơ kỳ, trung kỳ, và hậu kỳ.
Sau Đại thừa kỳ, người tu tiên sẽ trải qua độ kiếp và hóa thành tiên. Những người độ kiếp không thành công nhưng không mất mạng thì trở thành Tán tiên. Tán tiên vượt qua mười lần thiên kiếp cũng có thể thành tiên.
1.
Chu Doãn Thịnh và Osborne du lịch vũ trụ hơn hai trăm năm. Trong một lần du hành nọ, họ gặp phải hố đen, khi hoàn hồn lại đã trở về không gian Ngân Hà. Dòng xoáy năng lượng đổ dồn về phía hắn, gần như lấp đầy linh hồn màu vàng kim của hắn. Hắn có một cảm giác mơ hồ, nếu có thể thu được nhiều năng lượng hơn, mình sẽ có thể phá tan sự trói buộc của Chủ Thần, tái tạo lại thân thể.
Điều này có nghĩa hắn có thể hoàn toàn rời khỏi không gian giả tưởng này, trở về thế giới hiện thực. Nhưng chồng hắn phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, cảm xúc của Chu Doãn Thịnh không phải là vui vẻ, mà là do dự. Hắn nấn ná trong không gian hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng rồi biến mất khỏi nơi này. Đi thì cùng đi, ở thì cùng ở, cho dù ở lại đồng nghĩa với tiêu tán thì cũng đành vậy…
—————————–
Đau đớn kịch liệt chạy dọc toàn thân, nhất là phần bụng dưới, Chu Doãn Thịnh cúi đầu, trông thấy một bàn tay thon thả trắng nõn đang cắm vào bụng mình, năm ngón tay chụm lại bóp nát đan điền. Lại ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt phượng ngập tràn sát khí.
Người ra tay với hắn rõ ràng là một cô gái có ngoại hình xinh xắn, khí chất hồn nhiên. Ả rút mạnh tay ra, phất tay ném hắn xuống vực, bấm quyết (*) tịnh trần rửa sạch máu tươi trên người, sau đó rảo những bước chân uyển chuyển rời đi.
(*) Hình thức thực hiện phép thuật, tay bấm độn, hoặc làm một tư thế nào đó, miệng đọc thần chú.
Chu Doãn Thịnh không có thì giờ nghĩ chuyện khác, lập tức chuyển vận năng lượng linh hồn để nâng cơ thể lên, lại nhận ra dưới đáy vực dường như có một lực hút cực mạnh, kéo hắn xuống dưới.
“Bịch” một tiếng, thân thể đập xuống đất nát bét, khiến linh hồn Chu Doãn Thịnh lập tức lìa xác. Vừa đến đã bị giết chết, lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, hơn nữa còn chết rất thảm thiết.
Chu Doãn Thịnh ngồi cạnh thi thể máu me bê bết, thở dài.
“007, tìm một cơ thể thích hợp khác.” – Hắn kích hoạt phím “chuyển đổi”.
007 “rẹt rẹt” vài tiếng, màn hình tắt ngóm.
Trong lòng Chu Doãn Thịnh ùa lên một linh cảm không lành, lập tức dỡ vỏ 007 ra kiểm tra, nhưng làm thế nào cũng không tìm được vấn đề. Hắn cố gắng rời khỏi đáy vực, nhưng lần nào cũng vòng về chỗ cũ, hơn nữa linh hồn dần nhạt đi trông thấy, như thể có thứ gì đó đang hút đi năng lượng linh hồn của hắn.
Linh cảm không lành càng ngày càng rõ rệt, Chu Doãn Thịnh nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc tìm ra một chút manh mối. Đất đá và cây cối dưới vực không rải rác một cách ngẫu nhiên, mà là theo một quy luật kỳ bí nào đó. Chu Doãn Thịnh từng trải qua thế giới tu tiên, lập tức nhận ra đây là trập pháp nhiếp hồn, mắt trận là một chiếc cột đá. Dựa theo linh khí toát ra từ cột đá, có thể đoán ra người bày trận là ông tổ Độ kiếp kỳ.
Nói cách khác, nếu muốn phá trận, tu vi phải cao hơn Độ kiếp kỳ, cũng là Đại thừa kỳ.
Ra còn không ra được, đi đâu tìm cao thủ Đại thừa kỳ giúp đỡ? Hơn nữa cao thủ Đại thừa kỳ dễ tìm vậy chắc? E rằng mỗi thế giới lớn cũng chỉ có vài người ít ỏi mà thôi.
Lúc này, Chu Doãn Thịnh rất muốn chửi thề. Hắn đi hai vòng quanh cột đá, không biết lại giẫm lên chi tiết gì mà cột đá bỗng toát ra ánh sáng chói loà quấn lấy hắn, kéo hắn vào bên trong.
Ánh vàng từ linh hồn nhanh chóng bị những tua sáng xung quanh hấp thu. Lần đầu tiên, Chu Doãn Thịnh cảm nhận được cảm giác suy yếu khi đang ở trạng thái linh hồn. Hắn biết, nếu mình không thể thoát khỏi sự trói buộc của luồng sáng này, hắn sẽ biến mất hoàn toàn.
Có thể chắc chắn đây là một thế giới tu tiên, cấp bậc ít nhất cũng là S, hơn nữa Chủ Thần hiển nhiên đã phát hiện ra mình, nếu không sẽ không bày ra cạm bẫy chết chóc này ngay khi mình vừa đến. Chu Doãn Thịnh ra sức chuyển vận linh hồn, cuối cùng cũng tránh thoát vào giây cuối cùng trước khi bị kéo vào cột.
Hắn nhanh chóng rời khỏi phạm vi ánh sáng có thể vươn đến, ngay sau đó ngã rạp xuống đất. Linh hồn vàng kim đã hoá thành màu bạc, ảm đạm hơn hẳn. Một sợi hồn vương ra từ linh hồn hắn, chậm rãi quấn quanh cột đá, trở thành một bộ phận của nó.
Chỉ cần ở trong trận pháp, năng lượng của hắn sẽ bị cột đá rút cạn như tháo nước, muốn tránh cũng không xong.
Chu Doãn Thịnh nghiến răng, âm thầm đưa ra quyết định. Hắn đâm đầu vào thi thể nát bét kia, dùng chút năng lượng cuối cùng để chữa trị nội tạng và xương cốt, cuối cùng cũng khiến thi thể khởi tử hồi sinh trước khi năng lượng linh hồn cạn kiệt.
Ánh sáng trên cột đá tắt dần, những dòng chữ kỳ bí được khắc trên đó cũng biến mất hoàn toàn, trở thành một tảng đá bình thường phủ đầy rêu xanh.
Chu Doãn Thịnh thở phào, bắt đầu xem xét ký ức trong đầu người này, sau đó lại chửi thề câu nữa.
Người này chẳng những bị dập nát đan điền, linh căn bị tổn hại, mà trong cơ thể còn bị ghim trọn năm bộ đinh thực cốt Thất Tinh, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được chứ đừng nói đến tu luyện. Nhưng linh hồn hắn đã kiệt quệ, không thể khiến cơ thể rách nát này khôi phục thêm chút nào nữa, chỉ có thể nghe số trời.
Chu Doãn Thịnh vốn trông chờ có thể dùng cơ thể thực để rời khỏi trận pháp, lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng. Chủ Thần quả nhiên là Chủ Thần, không ra tay thì thôi, một khi ra tay ắt là thủ đoạn khôn lường. Bảy ngày không ăn không uống, bất kỳ một phàm nhân nào cũng sẽ mất mạng, mà sau khi tử vong, linh hồn hắn sẽ lập tức bị cột đá nuốt chửng, biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian.
Chu Doãn Thịnh đăm đăm nhìn bầu trời âm u, rất muốn giơ ngón giữa.
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng gian nan. Cảm giác đau đớn kịch liệt tựa như một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, những huyệt vị bị ghim đinh thực cốt rỉ ra từng dòng máu ố màu, còn toả ra một thứ mùi hôi hám. Chu Doãn Thịnh đành phải đi chỉnh lý lại ký ức của nguyên chủ để quên đi cảm giác đau đớn.
Nơi đây là thế giới Hạo Thiên – một trong ba nghìn đại thế giới, nguyên chủ tên là Phương Tinh Hải, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, là đệ tử ngoại môn của Vô Cực tiên tông, môn phái lớn nhất của thế giới Hạo Thiên. Tư chất của người này kém ngoài sức tưởng tượng, là một phế vật tứ linh căn, nhưng tính tình lại cực kỳ kiêu ngạo, ngang ngược, có thể xem như xưng bá ngoại môn.
Người giết cậu ta tên là Mạc Ngữ, là con gái cưng của Xích Tiêu chân nhân – Tông chủ của Vô Cực tiên tông, cũng là đệ tử thiên tài trong nội môn, mười tám tuổi đã đạt tu vi Trúc cơ hậu kỳ.
Theo lý thuyết, một phế vật ở ngoại môn không đáng để con gái cưng của Tông chủ tự mình ra tay, còn dùng năm bộ đinh thực cốt Thất Tinh để phá huỷ căn cốt của cậu ta, hơn nữa trước đó hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt, chứ đừng nói đến thù hận.
Nhưng tuy không có năng lực, Phương Tinh Hải lại có một người anh trai vô cùng ưu tú. Anh trai cậu ta tên là Phương Văn Quang, là thiên tài tu chân trăm năm có một, mười bốn tuổi đã trúc cơ, hai mươi ba tuổi kết đan, là đệ tử đứng đầu nội môn, đồ đệ của Tông chủ. Hai anh em mồ côi từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, vì vậy tình cảm vô cùng vững chắc. Phương Văn Quang luôn che chở cho em trai, hễ em trai bị ai thoá mạ một lời, hắn sẽ âm thầm hoặc công khai trả miếng cho em trai, dần dà khiến em trai mình trở thành một ông hoàng con.
Nếu Phương Văn Quang có thể kết anh rồi tự lập địa bàn một cách thuận lợi, Phương Tinh Hải cũng có thể tiếp tục sống cuộc sống kiêu ngạo, ngang ngược dưới trướng anh trai mình, nhưng biến cố lại đột nhiên ập đến.
Linh cảm mình sắp kết anh, một khi bế quan sẽ kéo dài vài năm, thậm chí vài chục năm, Phương Văn Quang lo em trai mình bị bắt nạt nên đã áp chế tu vi, đi vào bí cảnh Bách Thảo tìm lá bổ thiên để thanh tẩy linh căn cho em trai. Bí cảnh Bách Thảo năm mươi năm mở một lần, chỉ tu sĩ có tu vi trúc cơ mới có thể vào, Phương Văn Quang tuy áp chế tu vi, nhưng đối phó với một đám nhóc con mới trải đời thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ hắn một đi không trở về, ngọc bài bản mệnh trong nội môn cũng vỡ vụn. Hiển nhiên, hắn đã chết, thậm chí chết không tìm được xác.
Phương Tinh Hải tuy hư hỏng, nhưng cậu ta rất yêu quý anh trai mình. Cậu ta khóc lóc cầu xin Tông chủ đi tìm tung tích của anh trai, quyết tìm ra chân tướng cái chết của anh trai.
Cậu ta liên tục quấy rầy các đệ tử nội môn cùng vào bí cảnh, bị rất nhiều người ghét. Những đệ tử ngoại môn từng bị cậu ta bắt nạt cũng bắt đầu trả thù cậu ta. Không có sự che chở của anh trai, Phương Tinh Hải sống không bằng súc vật. Nhưng cậu ta không để ý chút nào, chỉ một lòng tìm kiếm nguyên nhân cái chết của anh trai.
Hôm nay, Mạc Ngữ bỗng nhiên gửi bùa truyền tin hẹn cậu ta đến nơi này, nói rằng muốn cho cậu ta biết tung tích của Phương Văn Quang. Cậu ta vội vàng chạy đến, còn chưa nói câu nào đã bị Mạc Ngữ ghim năm bộ đinh thực cốt vào cơ thể, còn phá huỷ đan điền, linh căn của cậu ta, đẩy cậu ta xuống vực.
Cho dù Mạc Ngữ có liên quan đến sự mất tích của Phương Văn Quang, nhưng ả đường đường là đệ tử nội môn, còn là thiên tài tu chân có thiên phú bất phàm, hoàn toàn không cần tự tay giết chết Phương Tinh Hải. Chỉ cần ả ra lệnh cho người ở ngoại môn làm khó cậu ta nhiều hơn, chẳng bao lâu cậu ta sẽ bị giết chết mà không ai hay biết. Xem thủ đoạn độc ác tột độ này của ả, e rằng ả có thù riêng với Phương Tinh Hải.
Chu Doãn Thịnh xem đi xem lại ký ức trong đầu mà vẫn không thể tìm ra hình ảnh nào có sự xuất hiện của cả Phương Tinh Hải và Mạc Ngữ. Một phế vật ở ngoại môn, một đứa con cưng của Tông chủ, rõ rành rành một trời một vực.
Nếu 007 vẫn sử dụng được, hắn có thể biết hết tiền căn hậu quả của sự việc, đứa con số mệnh của thế giới này cũng như quỹ đạo diễn ra trong tương lai. Nhưng Chu Doãn Thịnh lúc này không khác gì người mù, có giữ được mạng hay không là cả một vấn đề, huống gì báo thù cho anh em nhà họ Phương.
Bầu trời âm u kéo theo một cơn mưa phùn, hắn vội vàng mở bờ môi nứt nẻ ra đón nước mưa. Hai bên má hắn có mấy lùm cỏ non, chỉ cần nghiêng đầu là có thể cắn được một miếng. Dựa vào hai thứ này, hắn ít nhất có thể sống thêm tám, chín ngày, còn lâu hơn nữa thì đến chính bản thân Chu Doãn Thịnh cũng không nắm chắc được.
Hắn nhớ đến nhân vật Cừu Thiên Xích dưới ngòi bút của Kim Dung, cũng tàn phế, không thể đi lại, sống sót nhờ vào táo dại chín rụng xuống, cũng từ đó luyện ra tuyệt kỹ phun hạt táo. Nói chung bà này cũng may, ngay trên đầu là cây táo, chứ không như mình, trên đầu chẳng có gì khác ngoài mây đen.
Chu Doãn Thịnh chép miệng cười khổ.
——————————
Cùng lúc đó, Vô Cực tiên tông xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. “Kinh thiên động địa” ở đây cũng không phải là phép tu từ nói quá, mà là thực sự.
Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm, giữa tầng mây lớp lớp loé ra vô vàn tia sét tím rất to, tiếng sấm đinh tai nhức óc. Uy áp từ Thiên Đạo cuồn cuộn giáng xuống, khiến những người tu chân giành mệnh với trời cũng cảm thấy sợ hãi.
“Có người sắp độ kiếp! Uy thế lớn đến vậy, rốt cuộc là vị cao nhân nào?”
“Mây đang kéo về núi Phần Tịch của Định Quang chân nhân! Chẳng lẽ là Định Quang chân nhân?!”
“Núi Phần Tịch chỉ có một mình Định Quang chân nhân, không phải ngài ấy thì là ai?”
Các đệ tử đứng trên bãi đất trống ngóng nhìn, trên mặt đều là vẻ không dám tin, ngay cả Xích Tiêu chân nhân đứng trên Lăng Vân các cũng không khỏi toát ra vẻ hồ nghi.
Trong mười hai vị Thái Thượng trưởng lão mà Vô Cực tiên tông cung phụng, Định Quang chân nhân là người trẻ tuổi nhất, tính ra cũng mới hơn bốn trăm tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Độ kiếp kỳ. Người ngoài đều nói Phương Văn Quang là thiên tài kiệt xuất, nhưng lớp người tu chân trước đều biết rõ tư chất của Định Quang chân nhân hơn xa những người được cho là thiên tài này.
Nhưng không biết vì lẽ gì, hắn lại chọn tu luyện Phá Thiên kiếm đạo, vì vậy đã quanh quẩn ở Độ kiếp kỳ hơn hai trăm năm mà vẫn không tiến thêm được bước nào.
Phá Thiên kiếm đạo là đạo xoay chuyển càn khôn, huỷ thiên diệt địa, tu luyện đến mức cao nhất có thể phá tan đất trời vạn vật, chỉ duy bản thân là bất tử bất diệt, hàm ý thế chỗ Thiên Đạo.
Vậy nên Thiên Đạo có thể để yên cho hắn mới là chuyện lạ. Mỗi lần hắn độ kiếp đều phải đối mặt với cửu cửu thiên kiếp (*), ngay cả Trúc cơ kỳ cũng vậy. Cho đến hiện tại, Xích Tiêu chân nhân vẫn không quên được hình ảnh đứa trẻ mười hai tuổi bước từng bước ra khỏi bãi đất cháy khét sau khi gánh tròn tám mươi mốt cột thiên lôi.
(*) Thiên kiếp: Kiếp nạn mà người tu đạo phải trải qua. Thiên kiếp trong truyện tu chân thường được mặc định là lôi kiếp – bị sét đánh. Cửu cửu thiên kiếp là kiếp nạn bị sét đánh 81 lần.
Ánh mắt hắn có thể dung nạp vạn vật, cũng có thể xoá tan vạn vật chỉ trong tích tắc. Bất quá một nhãi ranh Trúc cơ kỳ, vậy mà đã lĩnh hội được cảnh giới “Không” – hoá chân thực thành hư vô.
Bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt hắn cũng không chứa nổi bất kỳ ai, bao gồm Tông chủ, cũng bao gồm mười một trưởng lão khác, tác phong tương đối ngang tàng. Nhưng hắn chỉ dựa vào tu vi Nguyên anh kỳ đã giết chết ba cao thủ Hợp thể kỳ. Đến Độ kiếp kỳ, hắn đã gần như không có đối thủ. Rất nhiều ông tổ Đại thừa kỳ đều không dám mó vào mũi nhọn này.
Sở dĩ Vô Cực tiên tông có thể đứng đầu bát đại tiên tông là vì có Định Quang chân nhân chống lưng. Nay vị Chân nhân này lại sắp đột phá Đại thừa kỳ, hắn có thể gánh được cửu cửu thiên kiếp không?
Xích Tiêu chân nhân cảm thấy sầu lo, nhưng cũng không dám đến tận núi Phần Tịch để xem.
Trong khi ông ta suy nghĩ, uy áp từ Thiên Đạo giáng xuống hình thành một vùng mây thiên kiếp đen như vẩy mực, từng cột lôi kiếp va chạm lẫn nhau giữa các tầng mây, phát ra tiếng vang khiến người ta sởn gai ốc. Có đệ tử tu vi thấp kém tức thì thất khiếu (*) đổ máu, xụi lơ dưới đất, thậm chí ngay cả những bậc tiền bối trên Nguyên anh kỳ cũng mất hết khí sắc, nội tâm run sợ.
(*) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
“Toàn bộ đệ tử từ Nguyên anh kỳ trở xuống trở về phòng, khi nào mây tan mới được ra ngoài!” – Người cai quản Hình luật đường dẫn thuộc hạ đi dẹp các đệ tử đứng ngoài bãi đất trống, đồng thời bày trận pháp phòng ngự xung quanh phòng họ.
Ngay cả Tán tiên cũng có thể bị cửu cửu thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, không phải ai cũng có thể xem.
Vừa giải tán hết các đệ tử có tu vi thấp, trên núi Phần Tịch tức thì giáng cột lôi kiếp đầu tiên, tia sét tím sáng rực trông còn to hơn mỏm núi, nuốt trọn tất cả chỉ trong giây lát.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn núi đồ sộ nhất của Vô Cực tiên tông bị san bằng. Ngay giữa đó là một bóng người cao ngất, người nọ phất nhẹ tay áo, điềm nhiên nghênh đón tia sét thứ hai. Không một món pháp bảo nào, cũng không uống lấy một viên thuốc, chỉ chém một nhát kiếm lên trời khi cột lôi kiếp cuối cùng giáng xuống.
Xích Tiêu chân nhân không khỏi trợn tròn mắt, vẻ mặt khiếp sợ tột độ.
Kiếm ý đen tuyền hoá thành một con rồng bay lượn, nhào về phía tia sét tím nọ. Trong tiếng vang rung chuyển trời đất, kiếm ý bổ tan lôi kiếp, xua đi mây mù, hé mở khoảng trời xanh biếc trên cao. Linh khí trong phạm vi vạn dặm bị hút đi, hình thành một cơn lốc xoáy tới tấp lao vào trong cơ thể người đàn ông nọ.
Xích Tiêu chân nhân xoè tay ra, thậm chí có thể hứng được mấy giọt linh khí trong suốt ngưng đọng. Nhưng chúng đều nhanh tróng trượt khỏi bàn tay ông ta, cuốn vào trung tâm lốc xoáy.
Những luồng gió hình thành từ dòng chảy xiết của linh khí có thể cắt vụn da thịt và xương cốt của bất kỳ tu sĩ Nguyên anh kỳ nào. Nếu không phải Tông chủ khởi động trân pháp phòng ngự kịp thời, e rằng Vô Cực tiên tông đã thương vong thảm trọng.
Chín ngày chín đêm trôi qua, lốc xoáy rốt cuộc biến mất, một bóng người chậm rãi bước ra từ khoảng đất cháy đen. Xích Tiêu chân nhân đã chờ sẵn từ lâu, vội vàng lại gần thi lễ – “Vãn bối bái kiến Thái Thượng trưởng lão.” – Người này rõ ràng trẻ hơn ông ta, nhưng vì tu vi nên đã trở thành người có địa vị cao nhất trong Vô Cực tiên tông.
Nếu sư phụ hắn còn sống, e rằng lúc này cũng phải cung kính gọi một tiếng Thái Thượng trưởng lão. Số cao thủ Đại thừa kỳ ở thế giới Hạo Thiên có thể đếm trên đầu ngón tay, còn Tán tiên thì đều đã lánh đời nhiều năm, chỉ mỗi nghìn năm một lần độ kiếp mới có thể gây ra động tĩnh.
Nhưng dù là Cửu kiếp Tán tiên (*) cũng không dám tuỳ tiện giao đấu với người này. Không phải ai cũng có thể gánh được bảy lần cửu cửu thiên kiếp.
(*) Tán tiên đã qua chín lần độ kiếp.
Định Quang chân nhân không buồn nhìn ông ta lấy một cái, phất tay khôi phục lại núi Phần Tịch như lúc ban đầu, thoáng chốc biến mất ngay tại chỗ.
Xích Tiêu chân nhân thế mới thở phào một tiếng. Khí thế của Thái Thượng trưởng lão thật là đáng sợ, làm ông ta suýt nữa vận nguyên thần ra chống cự. May mà trưởng lão không thích nói chuyện, chứ hắn mà hạ cố hỏi vài câu thì chắc chắn ông ta sẽ xấu mặt trước người khác.
Xoay người đi về phía các đệ tử đang đứng xa xa, Xích Tiêu chân nhân khôi phục phong độ thần tiên hư ảo tựa mây khói.
“Cha, đó là Thái Thượng trưởng lão ạ? Ngài ấy khác hẳn với tưởng tượng của con.” – Hai má Mạc Ngữ đỏ bừng, ả giữ chặt tay áo cha mình.
Thì ra Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tiên tông lại trẻ trung, tuấn mỹ đến vậy. Nhất là đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua là đã có thể khiến người ta quên cả hô hấp.
“Không được đàm luận về trưởng lão, mau về tu luyện đi.” – Xích Tiêu chân nhân trừng mắt cảnh cáo con gái mình, lại ngước nhìn đỉnh Phần Tịch mờ sương với ánh mắt kính nể.
———————————–
Giờ phút này, trong cung Phá Thiên, Tông Y – cũng là Định Quang chân nhân đang loay hoay với chiếc la bàn bói sinh tử. Hắn liên tục gảy sợi sinh tử trên la bàn, nhưng vẫn không tìm được tung tích của người nọ.
Trước khi độ kiếp, hắn đã có một cảm giác mơ hồ, người mà mình chờ đợi rốt cuộc cũng xuất hiện, vì quá mừng rỡ nên quên áp chế tu vi, do vậy mới đột phá Đại thừa kỳ. Qua trăm năm nữa, hoặc chỉ vài thập niên, hắn sẽ phi thăng đến Thượng giới, nhỡ không thể tìm thấy người nọ thì làm sao?
Suy nghĩ này khiến hắn không thể nào khống chế tâm tư mình, suýt nữa cắt đứt sợi sinh tử.
Ba nghìn tiểu thế giới, ba nghìn trung thế giới, ba nghìn đại thế giới, hắn đều tìm một lượt, nhưng vẫn không có kết quả gì. Là một tu sĩ Đại thừa kỳ, hắn càng tin tưởng trực giác của mình, người nọ nhất định ở ngay đây.
Hắn gạt sợi sinh tử về vị trí cũ, tìm lại lần nữa. Kết quả vẫn y như cũ, chẳng những thân phận, danh tính, mà ngay cả vị trí cũng không bói ra được, như thể có thứ gì đó đã xoá sạch tung tích của người nọ.
Thiên Đạo? Hắn chợt cười gằn, vứt la bàn xuống, đứng giữa sân chờ màn đêm buông xuống. Mấy canh giờ sau, bầu trời đen thẳm giăng đầy sao đêm. Hắn phất nhẹ tay áo, trải hình chiếu sao trời ra trước mắt mình, ngón tay chuyển dịch phương vị từng ngôi sao để tính vị trí của người nọ.
———————————–
Chu Doãn Thịnh thoi thóp mười ngày dưới đáy vực. May mà nơi này có đủ nước mưa, thảm cỏ tươi tốt, hắn mới không chết đói chết khát. Cỏ hai bên đầu hắn đã bị gặm sạch, e rằng không thể chống đỡ tiếp mười ngày nữa.
Hắn chịu đói chịu rét, toàn thân đau đớn, mỗi giây sống sót với hắn đều là một sự hành hạ. Nhưng hắn vẫn không muốn chết, hắn muốn ra khỏi đây, chính tay xé xác kẻ thù anh em nhà họ Phương, xé xác Chủ Thần.
Sâu trong rừng rậm vang lên tiếng thú hoang rít gào. Nhưng do trận pháp, chúng không tìm được đường đến nơi này, Chu Doãn Thịnh cũng yên tâm.
Nếu bây giờ có ai cứu mình ra ngoài, mình sẽ làm trâu làm ngựa, đền ơn đáp nghĩa người đó. Hắn nghĩ trong mơ hồ.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện giữa trận pháp như một vị thần. Người nọ mặc đạo bào đen, mái tóc đen dài được vấn sau đầu bởi một nhành trúc, phô ra gương mặt góc cạnh sắc nét. Dưới cặp mày kiếm bay xéo là một đôi mắt phượng hẹp dài hờ hững. Nhưng khi trông thấy thiếu niên với thân hình chồng chất vết thương kia, đôi mắt ấy rốt cuộc cũng toát ra gợn sóng.
Hắn bước nhanh hai bước, cẩn thận ôm thiếu niên vào lòng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người nọ, thở dài cảm thán – “Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi.”
Chu Doãn Thịnh không ngờ thật sự sẽ có người đến cứu mình, hơn nữa nghe còn có vẻ như đã tìm mình rất lâu. Hắn dám khẳng định Phương Tinh Hải không biết người này. Dựa theo khí thế mà đoán, đối phương bét nhất là cao thủ Hoá thần kỳ trở lên.
Nghĩ đến một khả năng, đôi mắt Chu Doãn Thịnh sáng lên. Hắn hỏi với giọng khản đặc – “Ngươi đang tìm ta? Ngươi quen ta ư?”
“Trước đây không quen, từ giờ trở đi ngươi là đồ đệ của Tông Y ta.” – Người nọ đưa một viên thuốc vào miệng thiếu niên, ngón tay xoa nhẹ bờ môi nứt nẻ của hắn, ánh mắt tối tăm.
“Vì sao ngươi lại cứu ta? Vì sao lại nhận ta làm đồ đệ? Tư chất của ta rất kém, là một phế vật tứ linh căn.”
“Ta chỉ biết ngươi là người ta muốn tìm, dù tư chất của ngươi ra sao, Tông Y ta cũng không để ý. Tẩy tuỷ phạt kinh, thay đổi vận mệnh, ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi.” – Thấy sau khi uống thuốc, gương mặt thiếu niên hồng hào hơn hẳn, đôi mắt thăm thẳm của người đàn ông nọ mới dịu xuống.
“Vậy ngươi có thể hôn ta một cái không?” – Vì đinh thực cốt vẫn chưa được rút ra nên tuy nội thương đã khỏi, Chu Doãn Thịnh vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể cầu khẩn người đàn ông nọ với đôi mắt ướt át.
Người nọ hiển nhiên không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không khỏi ngây ra. Sống hơn bốn trăm năm, hắn thậm chí chưa từng chạm vào ai bao giờ, huống chi là hôn.
Đôi mắt sáng ngời của thiếu niên trở nên ảm đạm, hắn buồn bã nói – “Không được ư?”
Tuyệt đối không thể để cậu ấy thất vọng – suy nghĩ này chiếm trọn tâm trí của người đàn ông nọ. Hắn cúi đầu, in đôi môi khắc bạc lên bờ môi tái nhợt của thiếu niên. Thiếu niên chợt đưa lưỡi qua hàm răng hắn, mang theo mùi cỏ xanh và vị chan chát, khiến linh hồn hắn run rẩy kịch liệt.
Hắn hoàn toàn không thấy khó chịu một chút nào, thậm chí còn chủ động liếm lại lợi thiếu niên, lại cảm nhận được vị ngọt mơ hồ xen giữa đắng chát. Cảm giác này vừa huyền bí vừa tuyệt vời, khiến hắn không nỡ rời khỏi thiếu niên. Nhưng dần dần, mùi cỏ xanh bị thay thế bằng vị mằn mặn, đó là nước mắt của thiếu niên.
Hắn vội vàng buông thiếu niên ra, cẩn thận quan sát vẻ mặt người nọ.
Nước mắt ầng ậng tràn khỏi khoé mắt, làm thế nào cũng không ngừng được. Chu Doãn Thịnh chưa bao giờ khóc ở trạng thái lý trí như vậy, đâu là lần đầu tiên. Mười ngày mười đêm vùng vẫy trong tuyệt vọng, rốt cuộc đợi được người mình yêu nhất xuất hiện, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể kiềm chế được tâm trạng buồn vui tột độ của mình. Hắn biết mà, chồng hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn. Cho dù ngoại hình hắn có thay đổi thế nào, lạc trôi đến đâu, người nọ vẫn có thể tìm được hắn đúng lúc.
“Cuối cùng ngươi cũng đến, ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi! Ta còn nghĩ nếu có ai cứu ta ra ngoài, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó. May mà người cứu ta là ngươi, nếu không kiếp này chúng ta sẽ không được bên nhau.” – Chu Doãn Thịnh nói năng lộn xộn. Hắn thực sự rất mệt, vì vậy mới bất giác để lộ bộ mặt yếu ớt nhất của mình.
“Không được đi với người khác, ngươi là của ta.” – Vẻ mặt người nọ sa sầm trong giây lát, nhưng động tác bế thiếu niên lên lại hết sức nhẹ nhàng. Hắn dùng đạo bào bao lấy thiếu niên, sau đó bay lên không, rời khỏi nơi này, đồng thời phất tay phá nát cột đá.
Beta: BuBu
Chú thích:
Cấp bậc tu chân trong truyện theo thứ tự từ thấp đến cao: Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kim đan kỳ, Nguyên anh kỳ, Hoá thần kỳ, Hợp thể kỳ, Độ kiếp kỳ, Đại thừa kỳ.
Mỗi bậc có 3 cấp: sơ kỳ, trung kỳ, và hậu kỳ.
Sau Đại thừa kỳ, người tu tiên sẽ trải qua độ kiếp và hóa thành tiên. Những người độ kiếp không thành công nhưng không mất mạng thì trở thành Tán tiên. Tán tiên vượt qua mười lần thiên kiếp cũng có thể thành tiên.
1.
Chu Doãn Thịnh và Osborne du lịch vũ trụ hơn hai trăm năm. Trong một lần du hành nọ, họ gặp phải hố đen, khi hoàn hồn lại đã trở về không gian Ngân Hà. Dòng xoáy năng lượng đổ dồn về phía hắn, gần như lấp đầy linh hồn màu vàng kim của hắn. Hắn có một cảm giác mơ hồ, nếu có thể thu được nhiều năng lượng hơn, mình sẽ có thể phá tan sự trói buộc của Chủ Thần, tái tạo lại thân thể.
Điều này có nghĩa hắn có thể hoàn toàn rời khỏi không gian giả tưởng này, trở về thế giới hiện thực. Nhưng chồng hắn phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, cảm xúc của Chu Doãn Thịnh không phải là vui vẻ, mà là do dự. Hắn nấn ná trong không gian hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng rồi biến mất khỏi nơi này. Đi thì cùng đi, ở thì cùng ở, cho dù ở lại đồng nghĩa với tiêu tán thì cũng đành vậy…
—————————–
Đau đớn kịch liệt chạy dọc toàn thân, nhất là phần bụng dưới, Chu Doãn Thịnh cúi đầu, trông thấy một bàn tay thon thả trắng nõn đang cắm vào bụng mình, năm ngón tay chụm lại bóp nát đan điền. Lại ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một đôi mắt phượng ngập tràn sát khí.
Người ra tay với hắn rõ ràng là một cô gái có ngoại hình xinh xắn, khí chất hồn nhiên. Ả rút mạnh tay ra, phất tay ném hắn xuống vực, bấm quyết (*) tịnh trần rửa sạch máu tươi trên người, sau đó rảo những bước chân uyển chuyển rời đi.
(*) Hình thức thực hiện phép thuật, tay bấm độn, hoặc làm một tư thế nào đó, miệng đọc thần chú.
Chu Doãn Thịnh không có thì giờ nghĩ chuyện khác, lập tức chuyển vận năng lượng linh hồn để nâng cơ thể lên, lại nhận ra dưới đáy vực dường như có một lực hút cực mạnh, kéo hắn xuống dưới.
“Bịch” một tiếng, thân thể đập xuống đất nát bét, khiến linh hồn Chu Doãn Thịnh lập tức lìa xác. Vừa đến đã bị giết chết, lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như vậy, hơn nữa còn chết rất thảm thiết.
Chu Doãn Thịnh ngồi cạnh thi thể máu me bê bết, thở dài.
“007, tìm một cơ thể thích hợp khác.” – Hắn kích hoạt phím “chuyển đổi”.
007 “rẹt rẹt” vài tiếng, màn hình tắt ngóm.
Trong lòng Chu Doãn Thịnh ùa lên một linh cảm không lành, lập tức dỡ vỏ 007 ra kiểm tra, nhưng làm thế nào cũng không tìm được vấn đề. Hắn cố gắng rời khỏi đáy vực, nhưng lần nào cũng vòng về chỗ cũ, hơn nữa linh hồn dần nhạt đi trông thấy, như thể có thứ gì đó đang hút đi năng lượng linh hồn của hắn.
Linh cảm không lành càng ngày càng rõ rệt, Chu Doãn Thịnh nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc tìm ra một chút manh mối. Đất đá và cây cối dưới vực không rải rác một cách ngẫu nhiên, mà là theo một quy luật kỳ bí nào đó. Chu Doãn Thịnh từng trải qua thế giới tu tiên, lập tức nhận ra đây là trập pháp nhiếp hồn, mắt trận là một chiếc cột đá. Dựa theo linh khí toát ra từ cột đá, có thể đoán ra người bày trận là ông tổ Độ kiếp kỳ.
Nói cách khác, nếu muốn phá trận, tu vi phải cao hơn Độ kiếp kỳ, cũng là Đại thừa kỳ.
Ra còn không ra được, đi đâu tìm cao thủ Đại thừa kỳ giúp đỡ? Hơn nữa cao thủ Đại thừa kỳ dễ tìm vậy chắc? E rằng mỗi thế giới lớn cũng chỉ có vài người ít ỏi mà thôi.
Lúc này, Chu Doãn Thịnh rất muốn chửi thề. Hắn đi hai vòng quanh cột đá, không biết lại giẫm lên chi tiết gì mà cột đá bỗng toát ra ánh sáng chói loà quấn lấy hắn, kéo hắn vào bên trong.
Ánh vàng từ linh hồn nhanh chóng bị những tua sáng xung quanh hấp thu. Lần đầu tiên, Chu Doãn Thịnh cảm nhận được cảm giác suy yếu khi đang ở trạng thái linh hồn. Hắn biết, nếu mình không thể thoát khỏi sự trói buộc của luồng sáng này, hắn sẽ biến mất hoàn toàn.
Có thể chắc chắn đây là một thế giới tu tiên, cấp bậc ít nhất cũng là S, hơn nữa Chủ Thần hiển nhiên đã phát hiện ra mình, nếu không sẽ không bày ra cạm bẫy chết chóc này ngay khi mình vừa đến. Chu Doãn Thịnh ra sức chuyển vận linh hồn, cuối cùng cũng tránh thoát vào giây cuối cùng trước khi bị kéo vào cột.
Hắn nhanh chóng rời khỏi phạm vi ánh sáng có thể vươn đến, ngay sau đó ngã rạp xuống đất. Linh hồn vàng kim đã hoá thành màu bạc, ảm đạm hơn hẳn. Một sợi hồn vương ra từ linh hồn hắn, chậm rãi quấn quanh cột đá, trở thành một bộ phận của nó.
Chỉ cần ở trong trận pháp, năng lượng của hắn sẽ bị cột đá rút cạn như tháo nước, muốn tránh cũng không xong.
Chu Doãn Thịnh nghiến răng, âm thầm đưa ra quyết định. Hắn đâm đầu vào thi thể nát bét kia, dùng chút năng lượng cuối cùng để chữa trị nội tạng và xương cốt, cuối cùng cũng khiến thi thể khởi tử hồi sinh trước khi năng lượng linh hồn cạn kiệt.
Ánh sáng trên cột đá tắt dần, những dòng chữ kỳ bí được khắc trên đó cũng biến mất hoàn toàn, trở thành một tảng đá bình thường phủ đầy rêu xanh.
Chu Doãn Thịnh thở phào, bắt đầu xem xét ký ức trong đầu người này, sau đó lại chửi thề câu nữa.
Người này chẳng những bị dập nát đan điền, linh căn bị tổn hại, mà trong cơ thể còn bị ghim trọn năm bộ đinh thực cốt Thất Tinh, ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được chứ đừng nói đến tu luyện. Nhưng linh hồn hắn đã kiệt quệ, không thể khiến cơ thể rách nát này khôi phục thêm chút nào nữa, chỉ có thể nghe số trời.
Chu Doãn Thịnh vốn trông chờ có thể dùng cơ thể thực để rời khỏi trận pháp, lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng. Chủ Thần quả nhiên là Chủ Thần, không ra tay thì thôi, một khi ra tay ắt là thủ đoạn khôn lường. Bảy ngày không ăn không uống, bất kỳ một phàm nhân nào cũng sẽ mất mạng, mà sau khi tử vong, linh hồn hắn sẽ lập tức bị cột đá nuốt chửng, biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian.
Chu Doãn Thịnh đăm đăm nhìn bầu trời âm u, rất muốn giơ ngón giữa.
Thời gian trôi qua rất chậm, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng gian nan. Cảm giác đau đớn kịch liệt tựa như một ngọn lửa thiêu đốt cơ thể, những huyệt vị bị ghim đinh thực cốt rỉ ra từng dòng máu ố màu, còn toả ra một thứ mùi hôi hám. Chu Doãn Thịnh đành phải đi chỉnh lý lại ký ức của nguyên chủ để quên đi cảm giác đau đớn.
Nơi đây là thế giới Hạo Thiên – một trong ba nghìn đại thế giới, nguyên chủ tên là Phương Tinh Hải, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, là đệ tử ngoại môn của Vô Cực tiên tông, môn phái lớn nhất của thế giới Hạo Thiên. Tư chất của người này kém ngoài sức tưởng tượng, là một phế vật tứ linh căn, nhưng tính tình lại cực kỳ kiêu ngạo, ngang ngược, có thể xem như xưng bá ngoại môn.
Người giết cậu ta tên là Mạc Ngữ, là con gái cưng của Xích Tiêu chân nhân – Tông chủ của Vô Cực tiên tông, cũng là đệ tử thiên tài trong nội môn, mười tám tuổi đã đạt tu vi Trúc cơ hậu kỳ.
Theo lý thuyết, một phế vật ở ngoại môn không đáng để con gái cưng của Tông chủ tự mình ra tay, còn dùng năm bộ đinh thực cốt Thất Tinh để phá huỷ căn cốt của cậu ta, hơn nữa trước đó hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt, chứ đừng nói đến thù hận.
Nhưng tuy không có năng lực, Phương Tinh Hải lại có một người anh trai vô cùng ưu tú. Anh trai cậu ta tên là Phương Văn Quang, là thiên tài tu chân trăm năm có một, mười bốn tuổi đã trúc cơ, hai mươi ba tuổi kết đan, là đệ tử đứng đầu nội môn, đồ đệ của Tông chủ. Hai anh em mồ côi từ nhỏ, sống nương tựa lẫn nhau, vì vậy tình cảm vô cùng vững chắc. Phương Văn Quang luôn che chở cho em trai, hễ em trai bị ai thoá mạ một lời, hắn sẽ âm thầm hoặc công khai trả miếng cho em trai, dần dà khiến em trai mình trở thành một ông hoàng con.
Nếu Phương Văn Quang có thể kết anh rồi tự lập địa bàn một cách thuận lợi, Phương Tinh Hải cũng có thể tiếp tục sống cuộc sống kiêu ngạo, ngang ngược dưới trướng anh trai mình, nhưng biến cố lại đột nhiên ập đến.
Linh cảm mình sắp kết anh, một khi bế quan sẽ kéo dài vài năm, thậm chí vài chục năm, Phương Văn Quang lo em trai mình bị bắt nạt nên đã áp chế tu vi, đi vào bí cảnh Bách Thảo tìm lá bổ thiên để thanh tẩy linh căn cho em trai. Bí cảnh Bách Thảo năm mươi năm mở một lần, chỉ tu sĩ có tu vi trúc cơ mới có thể vào, Phương Văn Quang tuy áp chế tu vi, nhưng đối phó với một đám nhóc con mới trải đời thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ hắn một đi không trở về, ngọc bài bản mệnh trong nội môn cũng vỡ vụn. Hiển nhiên, hắn đã chết, thậm chí chết không tìm được xác.
Phương Tinh Hải tuy hư hỏng, nhưng cậu ta rất yêu quý anh trai mình. Cậu ta khóc lóc cầu xin Tông chủ đi tìm tung tích của anh trai, quyết tìm ra chân tướng cái chết của anh trai.
Cậu ta liên tục quấy rầy các đệ tử nội môn cùng vào bí cảnh, bị rất nhiều người ghét. Những đệ tử ngoại môn từng bị cậu ta bắt nạt cũng bắt đầu trả thù cậu ta. Không có sự che chở của anh trai, Phương Tinh Hải sống không bằng súc vật. Nhưng cậu ta không để ý chút nào, chỉ một lòng tìm kiếm nguyên nhân cái chết của anh trai.
Hôm nay, Mạc Ngữ bỗng nhiên gửi bùa truyền tin hẹn cậu ta đến nơi này, nói rằng muốn cho cậu ta biết tung tích của Phương Văn Quang. Cậu ta vội vàng chạy đến, còn chưa nói câu nào đã bị Mạc Ngữ ghim năm bộ đinh thực cốt vào cơ thể, còn phá huỷ đan điền, linh căn của cậu ta, đẩy cậu ta xuống vực.
Cho dù Mạc Ngữ có liên quan đến sự mất tích của Phương Văn Quang, nhưng ả đường đường là đệ tử nội môn, còn là thiên tài tu chân có thiên phú bất phàm, hoàn toàn không cần tự tay giết chết Phương Tinh Hải. Chỉ cần ả ra lệnh cho người ở ngoại môn làm khó cậu ta nhiều hơn, chẳng bao lâu cậu ta sẽ bị giết chết mà không ai hay biết. Xem thủ đoạn độc ác tột độ này của ả, e rằng ả có thù riêng với Phương Tinh Hải.
Chu Doãn Thịnh xem đi xem lại ký ức trong đầu mà vẫn không thể tìm ra hình ảnh nào có sự xuất hiện của cả Phương Tinh Hải và Mạc Ngữ. Một phế vật ở ngoại môn, một đứa con cưng của Tông chủ, rõ rành rành một trời một vực.
Nếu 007 vẫn sử dụng được, hắn có thể biết hết tiền căn hậu quả của sự việc, đứa con số mệnh của thế giới này cũng như quỹ đạo diễn ra trong tương lai. Nhưng Chu Doãn Thịnh lúc này không khác gì người mù, có giữ được mạng hay không là cả một vấn đề, huống gì báo thù cho anh em nhà họ Phương.
Bầu trời âm u kéo theo một cơn mưa phùn, hắn vội vàng mở bờ môi nứt nẻ ra đón nước mưa. Hai bên má hắn có mấy lùm cỏ non, chỉ cần nghiêng đầu là có thể cắn được một miếng. Dựa vào hai thứ này, hắn ít nhất có thể sống thêm tám, chín ngày, còn lâu hơn nữa thì đến chính bản thân Chu Doãn Thịnh cũng không nắm chắc được.
Hắn nhớ đến nhân vật Cừu Thiên Xích dưới ngòi bút của Kim Dung, cũng tàn phế, không thể đi lại, sống sót nhờ vào táo dại chín rụng xuống, cũng từ đó luyện ra tuyệt kỹ phun hạt táo. Nói chung bà này cũng may, ngay trên đầu là cây táo, chứ không như mình, trên đầu chẳng có gì khác ngoài mây đen.
Chu Doãn Thịnh chép miệng cười khổ.
——————————
Cùng lúc đó, Vô Cực tiên tông xảy ra một chuyện kinh thiên động địa. “Kinh thiên động địa” ở đây cũng không phải là phép tu từ nói quá, mà là thực sự.
Bầu trời đang trong xanh bỗng nhiên tối sầm, giữa tầng mây lớp lớp loé ra vô vàn tia sét tím rất to, tiếng sấm đinh tai nhức óc. Uy áp từ Thiên Đạo cuồn cuộn giáng xuống, khiến những người tu chân giành mệnh với trời cũng cảm thấy sợ hãi.
“Có người sắp độ kiếp! Uy thế lớn đến vậy, rốt cuộc là vị cao nhân nào?”
“Mây đang kéo về núi Phần Tịch của Định Quang chân nhân! Chẳng lẽ là Định Quang chân nhân?!”
“Núi Phần Tịch chỉ có một mình Định Quang chân nhân, không phải ngài ấy thì là ai?”
Các đệ tử đứng trên bãi đất trống ngóng nhìn, trên mặt đều là vẻ không dám tin, ngay cả Xích Tiêu chân nhân đứng trên Lăng Vân các cũng không khỏi toát ra vẻ hồ nghi.
Trong mười hai vị Thái Thượng trưởng lão mà Vô Cực tiên tông cung phụng, Định Quang chân nhân là người trẻ tuổi nhất, tính ra cũng mới hơn bốn trăm tuổi, nhưng tu vi đã đạt đến Độ kiếp kỳ. Người ngoài đều nói Phương Văn Quang là thiên tài kiệt xuất, nhưng lớp người tu chân trước đều biết rõ tư chất của Định Quang chân nhân hơn xa những người được cho là thiên tài này.
Nhưng không biết vì lẽ gì, hắn lại chọn tu luyện Phá Thiên kiếm đạo, vì vậy đã quanh quẩn ở Độ kiếp kỳ hơn hai trăm năm mà vẫn không tiến thêm được bước nào.
Phá Thiên kiếm đạo là đạo xoay chuyển càn khôn, huỷ thiên diệt địa, tu luyện đến mức cao nhất có thể phá tan đất trời vạn vật, chỉ duy bản thân là bất tử bất diệt, hàm ý thế chỗ Thiên Đạo.
Vậy nên Thiên Đạo có thể để yên cho hắn mới là chuyện lạ. Mỗi lần hắn độ kiếp đều phải đối mặt với cửu cửu thiên kiếp (*), ngay cả Trúc cơ kỳ cũng vậy. Cho đến hiện tại, Xích Tiêu chân nhân vẫn không quên được hình ảnh đứa trẻ mười hai tuổi bước từng bước ra khỏi bãi đất cháy khét sau khi gánh tròn tám mươi mốt cột thiên lôi.
(*) Thiên kiếp: Kiếp nạn mà người tu đạo phải trải qua. Thiên kiếp trong truyện tu chân thường được mặc định là lôi kiếp – bị sét đánh. Cửu cửu thiên kiếp là kiếp nạn bị sét đánh 81 lần.
Ánh mắt hắn có thể dung nạp vạn vật, cũng có thể xoá tan vạn vật chỉ trong tích tắc. Bất quá một nhãi ranh Trúc cơ kỳ, vậy mà đã lĩnh hội được cảnh giới “Không” – hoá chân thực thành hư vô.
Bao nhiêu năm trôi qua, trong mắt hắn cũng không chứa nổi bất kỳ ai, bao gồm Tông chủ, cũng bao gồm mười một trưởng lão khác, tác phong tương đối ngang tàng. Nhưng hắn chỉ dựa vào tu vi Nguyên anh kỳ đã giết chết ba cao thủ Hợp thể kỳ. Đến Độ kiếp kỳ, hắn đã gần như không có đối thủ. Rất nhiều ông tổ Đại thừa kỳ đều không dám mó vào mũi nhọn này.
Sở dĩ Vô Cực tiên tông có thể đứng đầu bát đại tiên tông là vì có Định Quang chân nhân chống lưng. Nay vị Chân nhân này lại sắp đột phá Đại thừa kỳ, hắn có thể gánh được cửu cửu thiên kiếp không?
Xích Tiêu chân nhân cảm thấy sầu lo, nhưng cũng không dám đến tận núi Phần Tịch để xem.
Trong khi ông ta suy nghĩ, uy áp từ Thiên Đạo giáng xuống hình thành một vùng mây thiên kiếp đen như vẩy mực, từng cột lôi kiếp va chạm lẫn nhau giữa các tầng mây, phát ra tiếng vang khiến người ta sởn gai ốc. Có đệ tử tu vi thấp kém tức thì thất khiếu (*) đổ máu, xụi lơ dưới đất, thậm chí ngay cả những bậc tiền bối trên Nguyên anh kỳ cũng mất hết khí sắc, nội tâm run sợ.
(*) Thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
“Toàn bộ đệ tử từ Nguyên anh kỳ trở xuống trở về phòng, khi nào mây tan mới được ra ngoài!” – Người cai quản Hình luật đường dẫn thuộc hạ đi dẹp các đệ tử đứng ngoài bãi đất trống, đồng thời bày trận pháp phòng ngự xung quanh phòng họ.
Ngay cả Tán tiên cũng có thể bị cửu cửu thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, không phải ai cũng có thể xem.
Vừa giải tán hết các đệ tử có tu vi thấp, trên núi Phần Tịch tức thì giáng cột lôi kiếp đầu tiên, tia sét tím sáng rực trông còn to hơn mỏm núi, nuốt trọn tất cả chỉ trong giây lát.
Chỉ trong nháy mắt, ngọn núi đồ sộ nhất của Vô Cực tiên tông bị san bằng. Ngay giữa đó là một bóng người cao ngất, người nọ phất nhẹ tay áo, điềm nhiên nghênh đón tia sét thứ hai. Không một món pháp bảo nào, cũng không uống lấy một viên thuốc, chỉ chém một nhát kiếm lên trời khi cột lôi kiếp cuối cùng giáng xuống.
Xích Tiêu chân nhân không khỏi trợn tròn mắt, vẻ mặt khiếp sợ tột độ.
Kiếm ý đen tuyền hoá thành một con rồng bay lượn, nhào về phía tia sét tím nọ. Trong tiếng vang rung chuyển trời đất, kiếm ý bổ tan lôi kiếp, xua đi mây mù, hé mở khoảng trời xanh biếc trên cao. Linh khí trong phạm vi vạn dặm bị hút đi, hình thành một cơn lốc xoáy tới tấp lao vào trong cơ thể người đàn ông nọ.
Xích Tiêu chân nhân xoè tay ra, thậm chí có thể hứng được mấy giọt linh khí trong suốt ngưng đọng. Nhưng chúng đều nhanh tróng trượt khỏi bàn tay ông ta, cuốn vào trung tâm lốc xoáy.
Những luồng gió hình thành từ dòng chảy xiết của linh khí có thể cắt vụn da thịt và xương cốt của bất kỳ tu sĩ Nguyên anh kỳ nào. Nếu không phải Tông chủ khởi động trân pháp phòng ngự kịp thời, e rằng Vô Cực tiên tông đã thương vong thảm trọng.
Chín ngày chín đêm trôi qua, lốc xoáy rốt cuộc biến mất, một bóng người chậm rãi bước ra từ khoảng đất cháy đen. Xích Tiêu chân nhân đã chờ sẵn từ lâu, vội vàng lại gần thi lễ – “Vãn bối bái kiến Thái Thượng trưởng lão.” – Người này rõ ràng trẻ hơn ông ta, nhưng vì tu vi nên đã trở thành người có địa vị cao nhất trong Vô Cực tiên tông.
Nếu sư phụ hắn còn sống, e rằng lúc này cũng phải cung kính gọi một tiếng Thái Thượng trưởng lão. Số cao thủ Đại thừa kỳ ở thế giới Hạo Thiên có thể đếm trên đầu ngón tay, còn Tán tiên thì đều đã lánh đời nhiều năm, chỉ mỗi nghìn năm một lần độ kiếp mới có thể gây ra động tĩnh.
Nhưng dù là Cửu kiếp Tán tiên (*) cũng không dám tuỳ tiện giao đấu với người này. Không phải ai cũng có thể gánh được bảy lần cửu cửu thiên kiếp.
(*) Tán tiên đã qua chín lần độ kiếp.
Định Quang chân nhân không buồn nhìn ông ta lấy một cái, phất tay khôi phục lại núi Phần Tịch như lúc ban đầu, thoáng chốc biến mất ngay tại chỗ.
Xích Tiêu chân nhân thế mới thở phào một tiếng. Khí thế của Thái Thượng trưởng lão thật là đáng sợ, làm ông ta suýt nữa vận nguyên thần ra chống cự. May mà trưởng lão không thích nói chuyện, chứ hắn mà hạ cố hỏi vài câu thì chắc chắn ông ta sẽ xấu mặt trước người khác.
Xoay người đi về phía các đệ tử đang đứng xa xa, Xích Tiêu chân nhân khôi phục phong độ thần tiên hư ảo tựa mây khói.
“Cha, đó là Thái Thượng trưởng lão ạ? Ngài ấy khác hẳn với tưởng tượng của con.” – Hai má Mạc Ngữ đỏ bừng, ả giữ chặt tay áo cha mình.
Thì ra Thái Thượng trưởng lão của Vô Cực tiên tông lại trẻ trung, tuấn mỹ đến vậy. Nhất là đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng kia, chỉ cần một cái nhìn thoáng qua là đã có thể khiến người ta quên cả hô hấp.
“Không được đàm luận về trưởng lão, mau về tu luyện đi.” – Xích Tiêu chân nhân trừng mắt cảnh cáo con gái mình, lại ngước nhìn đỉnh Phần Tịch mờ sương với ánh mắt kính nể.
———————————–
Giờ phút này, trong cung Phá Thiên, Tông Y – cũng là Định Quang chân nhân đang loay hoay với chiếc la bàn bói sinh tử. Hắn liên tục gảy sợi sinh tử trên la bàn, nhưng vẫn không tìm được tung tích của người nọ.
Trước khi độ kiếp, hắn đã có một cảm giác mơ hồ, người mà mình chờ đợi rốt cuộc cũng xuất hiện, vì quá mừng rỡ nên quên áp chế tu vi, do vậy mới đột phá Đại thừa kỳ. Qua trăm năm nữa, hoặc chỉ vài thập niên, hắn sẽ phi thăng đến Thượng giới, nhỡ không thể tìm thấy người nọ thì làm sao?
Suy nghĩ này khiến hắn không thể nào khống chế tâm tư mình, suýt nữa cắt đứt sợi sinh tử.
Ba nghìn tiểu thế giới, ba nghìn trung thế giới, ba nghìn đại thế giới, hắn đều tìm một lượt, nhưng vẫn không có kết quả gì. Là một tu sĩ Đại thừa kỳ, hắn càng tin tưởng trực giác của mình, người nọ nhất định ở ngay đây.
Hắn gạt sợi sinh tử về vị trí cũ, tìm lại lần nữa. Kết quả vẫn y như cũ, chẳng những thân phận, danh tính, mà ngay cả vị trí cũng không bói ra được, như thể có thứ gì đó đã xoá sạch tung tích của người nọ.
Thiên Đạo? Hắn chợt cười gằn, vứt la bàn xuống, đứng giữa sân chờ màn đêm buông xuống. Mấy canh giờ sau, bầu trời đen thẳm giăng đầy sao đêm. Hắn phất nhẹ tay áo, trải hình chiếu sao trời ra trước mắt mình, ngón tay chuyển dịch phương vị từng ngôi sao để tính vị trí của người nọ.
———————————–
Chu Doãn Thịnh thoi thóp mười ngày dưới đáy vực. May mà nơi này có đủ nước mưa, thảm cỏ tươi tốt, hắn mới không chết đói chết khát. Cỏ hai bên đầu hắn đã bị gặm sạch, e rằng không thể chống đỡ tiếp mười ngày nữa.
Hắn chịu đói chịu rét, toàn thân đau đớn, mỗi giây sống sót với hắn đều là một sự hành hạ. Nhưng hắn vẫn không muốn chết, hắn muốn ra khỏi đây, chính tay xé xác kẻ thù anh em nhà họ Phương, xé xác Chủ Thần.
Sâu trong rừng rậm vang lên tiếng thú hoang rít gào. Nhưng do trận pháp, chúng không tìm được đường đến nơi này, Chu Doãn Thịnh cũng yên tâm.
Nếu bây giờ có ai cứu mình ra ngoài, mình sẽ làm trâu làm ngựa, đền ơn đáp nghĩa người đó. Hắn nghĩ trong mơ hồ.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện giữa trận pháp như một vị thần. Người nọ mặc đạo bào đen, mái tóc đen dài được vấn sau đầu bởi một nhành trúc, phô ra gương mặt góc cạnh sắc nét. Dưới cặp mày kiếm bay xéo là một đôi mắt phượng hẹp dài hờ hững. Nhưng khi trông thấy thiếu niên với thân hình chồng chất vết thương kia, đôi mắt ấy rốt cuộc cũng toát ra gợn sóng.
Hắn bước nhanh hai bước, cẩn thận ôm thiếu niên vào lòng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc người nọ, thở dài cảm thán – “Rốt cuộc cũng tìm thấy ngươi.”
Chu Doãn Thịnh không ngờ thật sự sẽ có người đến cứu mình, hơn nữa nghe còn có vẻ như đã tìm mình rất lâu. Hắn dám khẳng định Phương Tinh Hải không biết người này. Dựa theo khí thế mà đoán, đối phương bét nhất là cao thủ Hoá thần kỳ trở lên.
Nghĩ đến một khả năng, đôi mắt Chu Doãn Thịnh sáng lên. Hắn hỏi với giọng khản đặc – “Ngươi đang tìm ta? Ngươi quen ta ư?”
“Trước đây không quen, từ giờ trở đi ngươi là đồ đệ của Tông Y ta.” – Người nọ đưa một viên thuốc vào miệng thiếu niên, ngón tay xoa nhẹ bờ môi nứt nẻ của hắn, ánh mắt tối tăm.
“Vì sao ngươi lại cứu ta? Vì sao lại nhận ta làm đồ đệ? Tư chất của ta rất kém, là một phế vật tứ linh căn.”
“Ta chỉ biết ngươi là người ta muốn tìm, dù tư chất của ngươi ra sao, Tông Y ta cũng không để ý. Tẩy tuỷ phạt kinh, thay đổi vận mệnh, ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi.” – Thấy sau khi uống thuốc, gương mặt thiếu niên hồng hào hơn hẳn, đôi mắt thăm thẳm của người đàn ông nọ mới dịu xuống.
“Vậy ngươi có thể hôn ta một cái không?” – Vì đinh thực cốt vẫn chưa được rút ra nên tuy nội thương đã khỏi, Chu Doãn Thịnh vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể cầu khẩn người đàn ông nọ với đôi mắt ướt át.
Người nọ hiển nhiên không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không khỏi ngây ra. Sống hơn bốn trăm năm, hắn thậm chí chưa từng chạm vào ai bao giờ, huống chi là hôn.
Đôi mắt sáng ngời của thiếu niên trở nên ảm đạm, hắn buồn bã nói – “Không được ư?”
Tuyệt đối không thể để cậu ấy thất vọng – suy nghĩ này chiếm trọn tâm trí của người đàn ông nọ. Hắn cúi đầu, in đôi môi khắc bạc lên bờ môi tái nhợt của thiếu niên. Thiếu niên chợt đưa lưỡi qua hàm răng hắn, mang theo mùi cỏ xanh và vị chan chát, khiến linh hồn hắn run rẩy kịch liệt.
Hắn hoàn toàn không thấy khó chịu một chút nào, thậm chí còn chủ động liếm lại lợi thiếu niên, lại cảm nhận được vị ngọt mơ hồ xen giữa đắng chát. Cảm giác này vừa huyền bí vừa tuyệt vời, khiến hắn không nỡ rời khỏi thiếu niên. Nhưng dần dần, mùi cỏ xanh bị thay thế bằng vị mằn mặn, đó là nước mắt của thiếu niên.
Hắn vội vàng buông thiếu niên ra, cẩn thận quan sát vẻ mặt người nọ.
Nước mắt ầng ậng tràn khỏi khoé mắt, làm thế nào cũng không ngừng được. Chu Doãn Thịnh chưa bao giờ khóc ở trạng thái lý trí như vậy, đâu là lần đầu tiên. Mười ngày mười đêm vùng vẫy trong tuyệt vọng, rốt cuộc đợi được người mình yêu nhất xuất hiện, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể kiềm chế được tâm trạng buồn vui tột độ của mình. Hắn biết mà, chồng hắn sẽ không bao giờ bỏ rơi hắn. Cho dù ngoại hình hắn có thay đổi thế nào, lạc trôi đến đâu, người nọ vẫn có thể tìm được hắn đúng lúc.
“Cuối cùng ngươi cũng đến, ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi! Ta còn nghĩ nếu có ai cứu ta ra ngoài, ta sẽ làm trâu làm ngựa cho người đó. May mà người cứu ta là ngươi, nếu không kiếp này chúng ta sẽ không được bên nhau.” – Chu Doãn Thịnh nói năng lộn xộn. Hắn thực sự rất mệt, vì vậy mới bất giác để lộ bộ mặt yếu ớt nhất của mình.
“Không được đi với người khác, ngươi là của ta.” – Vẻ mặt người nọ sa sầm trong giây lát, nhưng động tác bế thiếu niên lên lại hết sức nhẹ nhàng. Hắn dùng đạo bào bao lấy thiếu niên, sau đó bay lên không, rời khỏi nơi này, đồng thời phất tay phá nát cột đá.