Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-41
Chương 36: Thái Hoa Đường
Kim Thần dừng xe lại, giữ lấy xe ba gác dùng sức đẩy về phía trước, đẩy thẳng đến đường chính trong ủy ban khu dân cư.
Ông cụ thọt ngồi trong đai sắt Kim Thần đặc chế, dùng ba ngón tay ra dấu với Kim Thần, cười cười.
“Không có gì, ông cụ thọt. Con đường này sớm muộn gì cũng phải sửa”.
Quay đầu lại nhìn thấy Lý Ỷ Tuyết đang đẩy xe ba gác của mình đến.
“Anh Thần, cảm ơn anh”.
Lý Ỷ Tuyết ngồi bên lề đường bê tông, cởi giày của mình ra, dùng que kem, từng chút một gạt bùn dính trên giày.
Tuy cô ấy là ăn xin, nhưng động tác lại vô cùng tao nhã khéo léo, loại khí chất toát ra từ trong cử chỉ đó đủ làm người khác đảo điên.
“Anh Thần, anh ngồi đi. Em giúp anh gạt bùn trên giày”.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng truyền đến tai Kim Thần, làm trái tim Kim Thần xao động.
“Không cần”.
Lý Ỷ Tuyết dịu dàng nói: “Vậy anh không cần phải cởi giày”.
Ngồi xổm dưới chân Kim Thần, Lý Ỷ Tuyết nhẹ nhàng gạt bùn trên giày Kim Thần đi, sau đó lấy cuộn giấy từ trong túi ra lau sạch sẽ.
Mỉm cười đứng dậy, yên lặng đứng trước mặt Kim Thần, dịu dàng nhìn đến Kim Thần, trong đôi mắt thụy phụng lộ ra tình cảm sâu đậm không chút che giấu.
“Trên đường cẩn thận chút, sang đường nhìn đèn giao thông”.
“Đừng đến trạm xe, sắp khai giảng rồi. Những học sinh đó rất nghiêm túc, sẽ nhìn thẻ học sinh của cô”.
Kim Thần né tránh Lý Ỷ Tuyết không nhìn cô ấy, châm thuốc rồi nhẹ nhàng nói.
“Chú ý an toàn”.
Chiếc mũi cao thanh tú của Lý Ỷ Tuyết khẽ đáp lại, từ trong túi lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng màu đỏ, dán lên mặt bên trái của mình.
Loay hoay một lúc, Lý Ỷ Tuyết từ một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành biến thành một nữ sinh có gương mặt xấu xí.
Vỗ nhẹ bộ đồng phục học sinh của mình, Lý Ỷ Tuyết mím môi cười với Kim Thần, thấp giọng nói: “An toàn rồi”.
Kim Thần gật gật đầu, lên xe ba gác, Lý Ỷ Tuyết do dự, khẽ gọi một tiếng: “Anh Thần”.
Kim Thần quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Còn có chuyện gì?”
Lý Ỷ Tuyết cắn môi, mỉm cười, lắc đầu.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Cơ thể gầy yếu của Lý Ỷ Tuyết khẽ sững lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh Thần, hình như em...đã nhìn thấy...Dương Vĩ...”
Kim Thần sửng sốt, hai mắt lập tức nheo lại, nắm chặt tay lái, máu dồn lên não, trầm giọng nói: “Khi nào?”
“Hôm kia, ở lối ra Nhiễu Thành”.
Đầu óc Kim Thần hỗn loạn, hít sâu một hơi, im lặng một lúc, ném mạnh đầu mẩu thuốc lá xuống bên đường, nhàn nhạt nói.
“Tôi biết rồi. Cô cẩn thận chút”.
Sau năm năm, cái tên Dương Vĩ lại lần nữa xuất hiện, Kim Thần chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cũng không thèm để trong lòng.
Lý Ỷ Tuyết nhìn thấy được Kim Thần không hề bất ngờ về việc của Dương Vĩ, những tổn thương mà Dương Vĩ gây ra cho Lý Ỷ Tuyết đều đi sẽ theo cô ấy suốt cả cuộc đời.
Những thương tích mà Kim Thần để lại cho Dương Vĩ cũng đủ để Dương Vĩ ghi nhớ suốt đời.
Nếu Dương Vĩ lại dám đến gây chuyện, vừa hay giải quyết luôn thù mới hận cũ.
Đạp xe khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, đến khu thành cổ.
Trong khu thành cổ có phòng khám đông y tên là Thái Hoa Đường, vô cùng nổi tiếng ở Cẩm Thành, người khám bệnh là thần y Cát lão tên tuổi lẫy lừng.
Thần y Cát lão là người có tay nghề nổi tiếng trong nước đã lên sách y học, được hưởng phụ cấp đặc biệt của nhà nước, có bàn tay nhân ái, danh tiếng cực cao.
Năm đó, Trương Hiến Trung thành lập vương triều Đại Tây ở Cẩm Thành, chiến tranh liên miên, Ba Thục hoang tàn mười nhà chín không, người chết như ngả dạ, thi thể chất cao như núi máu chảy thành sông.
Trong đống đổ nát của cung Thục Vương, có một tấm bia bằng đá hoa cương cao bảy thước, rộng ba thước, dày tám tấc.
“Thiên sinh vạn vật dĩ dưỡng nhân, nhân vô nhất vật dĩ báo thiên, sát sát sát sát sát sát sát”.
Lạc khoản năm thứ hai Đại Thuận, tức năm 1645 sau công nguyên.
Đây chính là bia thất sát nói nghe sởn cả tóc gáy.
Về sau cũng có các chuyên gia và học giả đặt ra câu hỏi, rốt cuộc Trương Hiến Trung có tàn sát người dân Ba Thục hay không, việc này cũng gây tranh cãi trong nhiều năm.
Sự thật là gì không thể biết được, nhưng có một truyền thuyết là có thật, đến bây giờ vẫn được lưu truyền trong các quán trà trên phố lớn ngõ nhỏ của Cẩm Thành.
Đó là Trương Hiến Trung đã từng quỳ gối khấu đầu lạy tạ ông tổ của nhà họ Cát ở cửa Thái Hoa Đường, cảm tạ ơn cứu mạng của người ấy.
Thái Hoa Đường đã tồn tại hơn ba trăm năm, chứng kiến sự thay đổi của mấy triều đại, danh tiếng lưu truyền, đứng vững ở Cẩm Thành hơn ba trăm năm qua, đến hiện tại đã trở thành một phong cảnh độc đáo của Cẩm Thành.
Sau khi cải cách mở cửa, Thái Hoa Đường cũng là một trong những phòng khám đầu tiên lọt vào trong danh sách một trăm phòng khám đông y hàng đầu cả nước.
Thần y Cát lão cũng nằm trong top mười danh sách năm trăm bác sĩ đông y nổi tiếng cả nước.
Danh thủ quốc gia chính cống!
Được mệnh danh là Châm Vương!
Khác với các phòng khám đông y khác, Thái Hoa Đường đã thành lập công ty dược phẩm tư nhân từ rất sớm, sản xuất đều là các loại thuốc đông y trong các bài thuốc gia truyền của mình, công ty đã niêm yết trên thị trường từ rất sớm, giá trị tài sản làm người ta phải kinh ngạc.
Ngoài công ty dược phẩm, nhà họ Cát còn có hai bệnh viện tư nhân tương đối nổi tiếng ở khu vực Tây Nam, khắp nơi đều ca ngợi.
Kim Thần đã ở Cẩm Thành mười năm, mọi ngóc ngách lớn nhỏ đều nắm được, cũng biết thời gian và quy củ khám bệnh của nhà họ Cát.
Thần y Cát lão đã chín mươi tuổi, từ lâu đã không ngồi khám bệnh, mà do con trai út Cát Khai Tề của ông ấy tiếp nhận.
Thời gian nhà họ Cát khám bệnh không giống với các bệnh viện phòng khám khác, mà tính dựa theo âm lịch.
Vào bốn ngày mồng một, mồng bảy, mười lăm, hai mươi ba, chủ tịch Thái Hoa Đường Cát Khai Tề sẽ đích thân khám bệnh, thời gian còn lại sẽ do các sư huynh đệ và thế hệ sau của Cát Khai Tề khám bệnh.
Diện tích của Thái Hoa Đường rất lớn, có năm lối vào, trong hơn ba trăm năm trải qua mấy lần mở rộng, tòa nhà đã đạt đến diện tích kinh người.
Ngoài việc là một trong mười phòng khám đông y hàng đầu trong cả nước, Thái Hoa Đường hiện nay còn là một tòa kiến trúc cổ có lịch sử văn hóa nổi tiếng ở Cẩm Thành, có giấy phép kiến trúc bảo vệ trọng điểm.
Chương 37: Mời nhận vật đánh rơi
Bảng hiệu ở cửa cũng đã được truyền lại nhiều năm. Được treo trên cửa hiện tại là đồ phỏng theo, bảng hiệu thật đã trở thành di vật văn hóa cất giữ trong bảo tàng tư nhân của Thái Hoa Đường.
Thái Hoa Đường không thiếu tiền, cũng không quan tâm đến vé vào cửa, bảo tàng tư nhân này bình thường cũng không mở cửa cho người dân.
Hôm nay là ngày mùng bảy, là ngày Cát Khai Tề khám bệnh, trong biển người chờ đợi để được khám bệnh, rất nhiều người đã đứng ở cửa từ sớm.
Lúc Kim Thần đến, lấy vé ở máy rút vé, đã xếp sau năm trăm người rồi.
Kim Thần lấy được vé nhưng không đứng đợi ở khu vực chờ như những người khác mà lấy chiếc loa từ trên xe ba gác xuống.
“Mời nhận vật đánh rơi, mời nhận vật đánh rơi…”
“Trưa qua tôi nhặt được một hộp kim châm cứu kiểu cũ ở đoạn giữa đường Hoàng Tuyền. Kiểu dáng hộp kim châm cứu rất cũ, bên trong có ba bộ kim châm cứu, hi vọng chủ nhân đến nhận lại”.
“Mời nhận vật đánh rơi, mời nhận vật đánh rơi…”
Bên trong chiếc loa ghi lời thoại của chính anh, ngay khi được phát ra đã lập tức gây xôn xao, nhiều người đến khám bệnh nhao nhao liếc nhìn, hầm hầm nhìn Kim Thần.
Kim Thần lại xem như không có chuyện gì, miệng ngậm điếu thuốc đứng trước xe ba gác, dáng đứng thẳng như cây lao.
Dáng vẻ thu gom phế liệu đúng chuẩn khiến rất nhiều người khinh thường Kim Thần, nhưng không có ai đứng ra chỉ trích.
Loa mở rất to, mọi người ở khu vực chờ quả thực không chịu nổi, lúc này cuối cùng cũng có người đi ra.
Người tới là một người trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, đi đến trước mặt Kim Thần mắng như tát nước vào mặt.
“Chàng trai, cậu tắt loa cho tôi, ở đây là phòng khám đông y, không phải chợ bán thức ăn”.
Kim Thần không đếm xỉa đến, ngược lại còn vặn loa đến mức to nhất.
Người trung niên kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ vào Kim Thần mắng hai câu rồi gọi vài người đến.
“Bảo cậu tắt loa đi. Có nghe thấy không?”
“Nếu không tắt, tôi sẽ thu loa của cậu”.
Kim Thần giơ tay tắt loa, liếc mắt nhìn người trung niên, lạnh lùng nói: “Tôi tìm Cát Quan Nguyệt”.
Người trung niên khẽ ngây ra, cười thành tiếng, hung hăng dạy dỗ Kim Thần.
“Tên của sư tổ tôi cũng đến lượt cậu gọi sao?”
“Cũng không nhìn lại đức hạnh đó của cậu, còn muốn gặp sư tổ của tôi!?”
“Cậu nghĩ mình là ai? Này. Nói cho cậu biết, lần trước ông Lý của nhà họ Lý ở Hồng Kông đến Cẩm Thành khám bệnh, cũng phải nhờ quan hệ hẹn trước ba tháng mới được gặp sư tổ tôi”.
“Cậu là cái thá gì?!”
Những bệnh nhân xung quanh cũng cho là như vậy, tên tuổi của thần y Cát lão vang dội, chỉ khám bệnh cho những nhân vật lớn, người bình thường muốn gặp ông ấy là ước mong quá cao.
Người thu gom phế liệu trước mặt lại trâng tráo muốn tìm thần y Cát lão, đúng là hành vi của kẻ ngốc.
Con mẹ nó đồ thiểu năng!!!
Mọi người nhìn Kim Thần với vẻ thương cảm.
Muốn gặp thần y Cát lão phát điên rồi.
Kim Thần ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhàn nhạt nói: “Ông nói không tính. Đi nói với Cát Quan Nguyệt, nếu ông ấy không gặp tôi, xảy ra chuyện đừng hối hận”.
Lời này trong mắt mọi người chắc chắn là một trò cười lớn, người trung niên vừa tức vừa buồn cười, xem như gặp phải tên bệnh thần kinh.
“Hóa ra là tên bệnh thần kinh...”
Xua xua tay nói lớn: “Chàng trai, cậu đi đi. Này, sau này đừng đến nơi này nữa, tôi xem như cậu chưa từng đến đây. Đổi là người khác tôi đã gọi cảnh sát đến nói chuyện với cậu rồi”.
Kim Thần trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, đừng trách tôi”.
“Kim châm bằng vàng đen tinh xảo của nhà họ Cát, chắc chắn sẽ bán được giá tốt”.
Nhảy lên xe chuẩn bị rời đi, một giọng nói trong trẻo ở bên cạnh truyền đến.
“Cái gì!?”
Một cái đầu thò ra từ cửa sổ màu xanh lam đậm của một chiếc xe thể thao.
Ngồi trong xe là một tiểu thịt tươi khoảng hai mươi tuổi, trông rất giống Trần Học Đông, răng trắng môi đỏ mặt trái xoan, nhìn rất giống tiểu hoa đán những năm đó.
Tiểu thịt tươi ăn mặc rất thời trang, cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, cổ tay trái đeo một chuỗi vòng màu nâu kích thước 1.2.
“Chờ đã, tôi bảo này anh bạn thu gom phế liệu, anh vừa nói muốn bán cái gì cơ?”
Kim Thần nhìn chuỗi vòng màu nâu trên cổ tay tiểu thịt tươi, từ xa đã ngửi được một hương thơm nồng nàn.
Hương thơm đó không thể tả bằng lời, không nói ra được cụ thể, rất nồng.
Rất tinh khiết, ngửi rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Đây là hương thơm độc đáo của trầm hương, hơn nữa còn là trầm hương nước.
Trầm hương nước là loại trầm hương thượng hạng, chỉ đứng sau trầm hương kỳ nam, giá cả ngang ngửa với tử ngọc Hòa Điền và phỉ thúy cao cấp, đều bán theo gam, giá cao hơn vàng rất nhiều.
Đây chỉ là một trong số đó, Kim Thần chú ý đến nước bóng dày đậm và mùi hương của chuỗi vòng trầm hương nước của tiểu thịt tươi đó, liền nhận định chuỗi vòng tay này ít nhất cũng phải trên một trăm năm.
Lại nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ tiểu thịt tươi đang lái, logo là một con tuấn mã, Ferrari 458, có giá ít nhất là hai triệu.
Đây là một cậu ấm cực kỳ có tiền.
Kim Thần lấy chiếc hộp kim châm bằng gỗ tử đàn lá nhỏ mà anh nhặt được hôm qua từ trong túi ra, tiện tay giơ cao lên, giọng điệu bình tĩnh.
“Hộp kim châm cứu bằng gỗ tử đàn lá nhỏ. Bên trong có bảy mươi hai cây kim châm cứu bằng vàng đen”.
“Hả…”
“Không phải chứ!”
Tiểu thịt tươi vội vàng tháo kính râm ném sang một bên, ấn nhẹ một cái, cửa cắt kéo mở hướng lên trên, thu hút ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người.
Người trung niên nhìn thấy tiểu thịt tươi này vội vàng đi tới, cười đầy nịnh nọt, khom lưng cúi đầu, thấp giọng gọi một tiếng.
“Cậu chủ nhỏ, cậu chuẩn bị ra ngoài sao?”
Tiểu thịt tươi nhìn thẳng không đáp lại người trung niên, bước nhanh đến trước mặt Kim Thần, dán chặt mắt nhìn, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ánh mắt nhìn Kim Thần không bình thường.
“Cái này…”
“Này, tôi bảo...anh bạn, anh lấy thứ này từ đâu ra vậy?”
Một màn này xảy ra, người trung niên còn đang hung hăng với Kim Thần lập tức không nói được gì.
“Nhặt...nhặt được?!”
“Không phải, anh bạn, thứ này anh... nhặt được ở đâu vậy?”
“Đây là kim châm cứu bằng vàng đen truyền lại từ hơn hai trăm năm của nhà họ Cát chúng tôi!”
Những lời này vừa nói ra, người trung niên đó lập tức giật mình kinh hãi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, những người đứng bên ngoài xem cũng bị dọa không ít.
Kim Thần lãnh đạm nói: “Kim châm đúng là kim châm bằng vàng đen. Thứ này, chính xác là tôi nhặt được”.
Tiểu thịt tươi a a kêu lên hai tiếng, đập mạnh vào đầu mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ hét lên.
“Chao ôi, tôi biết rồi, anh...”
Đột nhiên tiểu thịt tươi đến gần Kim Thần, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: “Anh bạn, hôm qua trên đường Hoàng Tuyền, có phải là anh không?”
Chương 38: Cậu bé mắc bệnh lạ
Kim Thần nghiêng đầu lướt nhìn tiểu thịt tươi một cái rồi ừm một tiếng.
Nghe thấy vậy, tiểu thịt tươi lập tức mở to đôi mắt, nhìn Kim Thần từ trên xuống dưới.
Ánh mắt tiểu thịt tươi nhìn Kim Thần không đúng lắm, cười he he, vẻ mặt cổ quái, thậm chí có chút hài hước.
“Tôi nói mà, sao sáng sớm hôm nay con đàn ông đã chạy lên núi Nga Mi thắp hương cho ông nội, hôm nay ông nội và tôi hưởng phúc không nhỏ rồi…”
“Chẳng trách, thì ra là vậy”.
“Ha ha, thì ra… ha ha ha…”
Tiểu thịt tươi không hề kiêng sợ, cười lớn ha ha cứ như không có ai bên cạnh, không ngừng lắc đầu.
Kim Thần khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói.
“Tôi muốn gặp Cát Quan Nguyệt ngay bây giờ”.
Tiểu thịt tươi hơi ngẩn người, không nhịn được khều cái đầu: “Hôm nay sợ là không được rồi, ông nội đang khám bệnh cho người ta, phải châm cứu…”
“Không có kim châm bằng vàng đen, ông nội phải thay bằng kim châm bằng đá, có lẽ sẽ rất mệt…”
“Hay là ngày mai anh lại đến sau đi? He he, ngày mai… không chừng dì nhỏ của tôi có nhà…”
Lòng Kim Thần sầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi mang kim châm bằng vàng đen đến bán ở Cổ Ngoạn Thành vậy”.
Tiểu thịt tươi ngẩn người, chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi nói người anh em này, anh thực sự đến bán kim châm hả?”
“Không phải đến tán gái…”
Kim Thần quay người bỏ đi.
Mười phút sau, tiểu thịt tươi Cát Tuấn Hiên dẫn theo Kim Thần hiên ngang đi vào hậu viện Thái Hoa Đường.
Trên đường đi, lọt vào mắt toàn là vô số lá cờ khen tặng, đủ loại đủ kiểu, nhìn mà hoa mắt.
Cờ khen thưởng rực rỡ nhất, chữ bên trên đều được may bằng sợi vàng, đường viền còn nạm bảo thạch nhiều màu, rực rỡ đến mức khiến người ta không dám tin.
Lại nhìn đại danh của người tặng cờ khen được ghi bên trên. Đó là đại gia một trăm tỷ đảo Úc được mệnh danh là Vua sòng bạc.
Đi qua bốn cái giếng trời, mỗi một giếng trời như hang động, các loại phong cách khác nhau, cực kỳ đẳng cấp.
Đến hậu đường, phong cảnh tuyệt đẹp mang vẻ phong tình dân quốc, khiến Kim Thần hơi ngẩn ngơ.
Núi giả ao cá, hương thơm long não lan tỏa.
Từng khóm trúc xanh màu vàng tràn đầy sức sống, phong lan đủ màu sắc khẽ nở rộ, hương thơm thỏa khắp vườn.
Không kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, vẻ mặt của Kim Thần khẽ biến sắc.
Có không ít nam nữ đứng trong sân viên rộng gần bảy mươi mét vuông, ai nấy cũng khí độ bất phàm, quần áo lụa là đắt tiền.
Sắc mặt của người nào cũng trầm trọng nghiêm túc, trong sân viện không một tiếng chim kêu, có thể nghe thấy cả tiếng cây kim đâm xuống, ngay cả bầu không khí cũng nặng nề khó chịu.
Dưới cây bạch quả có tuổi đời hơn tám trăm năm là một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi dựa vào ghế mây.
Ông lão mặc một bộ trang phục nhà Đường thêu đôi chữ phúc thọ, chân đi một đôi giày vải đế thấp, trên khuôn mặt điểm vài nét đồi mồi, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
“Đó chính là ông nội của tôi, nhìn thấy chưa?”
“Ông nội tôi khám bệnh cho đứa trẻ đó, có lẽ có vướng mắc, không dám xuống châm”.
Cát Tuấn Hiên dẫn Kim Thần đi vào, cũng không thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Anh ta trốn phía sau đám đông, nén thấp giọng nói với Kim Thần: “Lần này ông nội tôi gặp ca khó, từ lúc tôi ngủ dậy đến bây giờ, ông ấy đã ngồi cả nửa ngày rồi, này, anh đứng im ở đây đấy…”
“Đợi ông nội tôi làm xong việc, sẽ nói chuyện kim châm bằng vàng đen với anh”.
“He he, ông nội tôi gặp anh, chắc chắn sẽ giữ anh lại ăn bữa cơm, đại cứu tinh…”
Những lời một tấc lên đến trời khiến Kim Thần thấy kỳ lạ, rất nhanh bị hình huống trước mắt thu hút.
Ông lão trên ghế mây là Cát Quan Nguyệt, một trong mười đại danh y cả nước, năm nay đã chín mươi tuổi.
Những người học trung y thông thường đều chăm sóc điều dưỡng rất tốt, thần y Cát lão cũng không ngoại lệ.
Nhưng bây giờ thấy sắc mặt của ông ấy hơi tái xanh, Kim Thần cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Cát Quan Nguyệt đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, tuy vẫn khám bệnh cho người khác, nhưng số người được Cát Nguyệt Quan bắt mạch trong cả nước cũng không quá một trăm người.
Anh khẽ lướt nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy bên cạnh đặt một chiếc giường bệnh di động chuyên dụng đặc biệt, hai bên giường bày đầy các loại thiết bị, máy thở, máy theo dõi, túi máu chuyên dụng.
Trên mỗi loại máy móc được dán nhãn chữ nước ngoài, đó đều là hàng nhập khẩu.
Một cậu bé tám chín tuổi nằm trên giường bệnh.
Cậu bé trọc đầu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, giống như người đã chết nhiều giờ vừa được lôi ra từ trong quan tài lạnh.
Toàn thân cứng đờ, tay chân buông thẳng, đôi môi tím xanh, nếu không phải mí mắt còn đang khẽ động, Kim Thần cũng sẽ coi cậu bé là người chết.
Bốn y tá trung niên đứng quanh giường bệnh, còn có hai người mặc áo blouse trắng được phân công vẫn luôn túc trực bên cậu bé.
Lại nhìn thần y Cát lão, dáng vẻ cũng không tốt hơn là bao.
Khuôn mắt lúc xanh lúc đen, miệng nhai miếng sâm, lồng ngực phập phồng, trên chiếc bàn trước mặt bày một hàng kim châm chuyên dụng, lấp lánh ánh sáng lạnh dưới ánh mắt trời.
“Mười ba kim châm tuyệt đỉnh?”
Xem tình hình, có vẻ như thần y Cát lão đã xuống châm, hình như cũng không chữa được cho cậu bé.
“Không đúng, ông nội tôi xuống châm rồi, ôi trời… tôi biết ngay mà…”
“Xong rồi, lần này… toi rồi!”
“Mẹ kiếp, tôi biết ngay mà, ông lão nhà họ Chung ở Thiên Đô Thành không đáng tin mà”.
Cát Tuấn Hiên vỗ trán, hối tiếc không thôi, bóp nắm đấm hậm hực kêu lên.
Tuy Cát Tuấn Hiên là cậu ấm, nhưng khá trưởng thành, tính cách cũng phóng khoáng hào sảng, không hề vì Kim Thần là người thu mua phế liệu mà chê ghét Kim Thần.
Cát Tuấn Hiên lắm lời kéo Kim Thần, bực bội tức giận nói một tràng, Kim Thần cũng không biết rõ nguyên nhân của sự việc.
Cậu bé nằm trên giường tên là Diêm Khai Vũ, là con của nhà họ Diêm đại gia ngành mỏ ở tỉnh bên cạnh.
Sự ra đời của Diêm Khai Vũ là một phen trắc trở lớn, mẹ của cậu bé có tử cung nhỏ như em bé, sách y học gọi là tử cung sơ sinh.Đoc nhanh tại Vietwriter.vn
Đây là căn bệnh bẩm sinh, tử cung không phát triển, vì để sinh cậu ta, mẹ cậu bé đã hy sinh rất lớn, sau khi sinh Diêm Khai Vũ, bà ta cắt bỏ hết tử cung, cả đời không thể mang thai được nữa.
Diêm Khai Vũ trở thành cháu trai trưởng duy nhất, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, địa vị cao quý, sinh ra đã cầm chìa khóa vàng, tận hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng chuyện trên đời mười phần thì tám chín phần là không như ý.
Năm sáu tuổi, Diêm Khai Vũ mặc chứng bệnh kỳ lạ.
Chương 39: Mười ba kim châm tuyệt đỉnh
Ban đầu bệnh viện tốt nhất của tỉnh chẩn đoán là ung thư máu, dân gian gọi là bệnh máu trắng.
Bệnh máu trắng rất khó chữa là điều chắc chắn.
Nhưng đối với nhà giàu hào môn như nhà họ Diêm, thì đó chỉ là chuyện thay tủy.
Hàng trăm triệu đô la đập xuống, rất nhanh đã tìm được tủy xương thích hợp trong kho tủy xương của Đài Loan.
Sau khi cấy ghép tủy xương, Diêm Khai Vũ dần khỏe hơn, đương nhiên cả nhà họ Diêm đều vui mừng.
Không ngờ ba tháng sau, bệnh tình của Diêm Khai Vũ tái phát, còn nghiêm trọng hơn lúc ban đầu.
Triệu chứng bệnh của Diêm Khai Vũ rất kỳ lạ, đó là ho ra máu.
Vừa phát bệnh thì cậu bé vừa nôn vừa tiêu chảy, bảy lỗ mắt mũi tai miệng đều chảy máu.
Đáng sợ nhất là những chuyện kỳ lạ xảy ra sau khi thay máu.
Bảy mươi tiếng sau khi thay máu, máu của Diêm Khai Vũ bắt đầu đông lại.
Tình trạng này chưa bao giờ xảy ra!
Sau khi bệnh tình được xác định, tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng.
Loại bệnh này ngoài việc thay máu liên tục ra thì không còn cách nào khác.
Thay máu thì chắc chắn không có vấn đề, nhà họ Diêm có rất nhiều tiền, thay máu chỉ như thay nước.
Nhưng thật không may, nhóm máu của Diêm Khai Vũ là nhóm máu hiếm RH.
Trên thế giới cũng chỉ có vài người có nhóm máu RH, đây là thứ mà có tiền cũng không mua được.
Nhà họ Diêm có lợi hại giàu có cỡ nào cũng không thể nuôi những người này dùng làm máy bơm máu.
Thế nên nhà họ Viêm lại bắt đầu kiếp sống cầu thầy trị bệnh dài đằng đẵng.
Bệnh viện tốt nhất của tỉnh không chữa được, tiếp đó chuyển lên bệnh viện tốt nhất thành phố tuyến đầu, sau đó ra nước ngoài, rồi lại trong nước, cũng đều làm khó tất cả các chuyên gia.
Không có bệnh viện nào có thể kiểm tra rõ tình trạng bệnh của Diêm Khai Vũ.
Chuyên gia các nước vắt hết đầu óc, các chuyên gia đông y tây y dùng hết mọi cách, kê không ít phương thuốc cũng không chữa được.
Nhìn Diêm Khai Vũ ngày càng chuyển biến xấu, từ trên xuống dười nhà họ Diêm đều lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm được gì.
Nỗi vất vả khổ cực trong việc cầu thầy xin thuốc không phải người bình thường có thể hiểu được.
Nhà họ Diêm là đại gia ngành mỏ, đứng hàng đầu trong ngành, chắc chắn mạng lưới quan hệ không phải nói, bỏ tiền bạc mở đường khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một con đường, chính là nhà họ Chung trong thế gia Ngự y.
Đó là người còn có địa vị cao hơn thần y Cát lão.
Ngự y!
Chỉ riêng hai chữ này thôi cũng đủ rồi!
Cũng không biết phải nợ ân tình lớn thế nào, tốn bao nhiêu tiền bạc, cuối cùng cũng gặp được lão thái gia nhà họ Chung, lão thái gia nhà họ Chung cũng phá lệ bắt mạch cho Diêm Khai Vũ.
Thế gia ngự y, không phải tầm thường.
Lão thái gia nhà họ Chung đưa ra câu trả lời chuẩn xác.
“Bệnh bại huyết”.
“Nhiều nhất có thể sống năm tháng”.
Ngự y chẩn bệnh chắc như đinh đóng cột, một lời đã giải được bệnh lạ của Diêm Khai Vũ.
Về mặt tây y, không tìm được tên gọi tương ứng với bệnh bại huyết, Lão thái gia Chung gọi một cuộc điện thoại kêu viện trưởng của viện bảo tàng y học quốc gia đến, chỉ vào cuốn sách y học khắc gỗ thời Bắc Tống của viện trưởng mang đến và nói.
“Chỉ có trường hợp này”.
Sách cổ khắc gỗ đời Tống là quốc bảo hiếm có nhất, toàn thế giới cũng không có mấy bản, đặc biệt là sách cổ khắc gỗ Bắc Tống còn ít hơn gốm sứ Thanh Hoa.
Sách y học khắc gỗ quả thật là quốc bảo trong quốc bảo.
Có lẽ không có nhiều người biết đời Tống là thời đại đỉnh phong của văn hóa văn minh Thần Châu, kinh tế vô cùng phát triển.
Đời Tống khi đó giàu có đến mức nào?
Lương bổng của quan viên đời Tống cao đến phi lý, lương bổng hàng tháng của một tể tướng có thể mua được một trăm hai mươi ngàn cân gạo ngon.
Binh sĩ canh gác Biện Lương Thành đời Tống đều đi giày làm bằng tơ lụa.
Vào đời Tống, tất cả đồ dùng đựng rượu và uống rượu của các quán ăn ven đường cũng được làm bằng bạc.
Sách cổ đời Tống cũng là nhất tuyệt Thần Châu, nhưng lưu truyền lại rất ít, mỗi một cuốn đều có giá trên trời.
Văn hóa đời Tống đạt đến đỉnh cao nhất trong lịch sử Thần Châu bấy giờ, đa số phường sách dân gian tự xuất bản sách, nội dung trong sách phong phú đa dạng, bao gồm tất cả các lĩnh vực các triều đại văn minh Thần Châu, không gì là không có.
Quyển sách này ghi lại trường hợp được gọi là bệnh bại huyết và bài thuốc chữa trị.
Trong khi mọi người khâm phục bản lĩnh học rộng hiểu nhiều của lão thái gia Chung, đồng thời cũng vô cùng buồn rầu lo lắng.
Buồn vì nguyên liệu điều chế bài thuốc.
Hiện nay đã không tìm đủ được.
Cũng không còn cách nào, từ khi cách mạng đại công nghiệp hóa đến nay, khoa học phát triển, dân số tăng nhanh, để sinh tồn chỉ đành để môi trường nhượng bộ con người.
Rất nhiều động thực vật quý hiếm bị tuyệt chủng.
Chứng bệnh được lão thái gia Chung tìm ra, nhưng muốn chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ lại thành vấn đề khó.
Theo lý, lão thái gia Chung tìm được ra chứng bệnh, cũng có sẵn bài thuốc, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Còn về bài thuốc có phối đủ thuốc hay không thì là chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng lão thái gia Chung lại không làm vậy, dù sao mình cũng là ngự y, cũng vì quan hệ của nhà họ Diêm, trước lời cầu xin của người nhà họ Diêm, thái lão gia Chung đã mở ra con đường khác.
“Có thể tìm đến Cát Quan Nguyệt ở Cẩm Thành thử vận may”.
“Có sống được hay không thì phải xem tạo hóa của cậu bé”.
Câu nói này đã hại Cát Quan Nguyệt.
Cát Quan Nguyệt đã rửa tay gác kiếm từ lâu, lần này lại bị lão thái gia Chung lôi ra, không còn cách nào, bây giờ trong ngành chỉ có bối phận của lão thái gia nhà họ Chung là cao nhất.
Lời của ông ấy chính là thánh chỉ trong giới Đông y.
Thần y Cát lão nhận được lệnh, cũng có được ghi chép bệnh tình chi tiết, nhanh chóng định ra phương án chữa trị.
Bệnh này phải dùng đến tuyệt kỹ gia truyền, mười ba kim châm tuyệt đỉnh.
Hôm nay là ngày cắm kim châm thì xảy ra một rắc rối nhỏ, đó chính là kim châm bằng vàng đen hơn hai trăm năm gia truyền nhà họ Cát…
Bị mất!
Còn tại sao lại mất, nói ra thì đều là nước mắt.
Bất đắc dĩ, thần y Cát lão lại đổi bộ kim châm, dù sao nhà họ Cát cũng cất giấu không ít kim châm nổi tiếng.
Dốc hết sức cắm mười ba cây kim châm, tình trạng của Diêm Khai Vũ bày ngay trước mắt lại không có chút phản ứng gì.
Mười ba kim châm tuyệt đỉnh nhà họ Cát được mệnh danh là đệ nhất kim châm cả nước.
Truyền từ bậc thầy Quách Ngọc triều Tần, sau này lại có được một số thuật châm cứu của Hoa Đà bậc thầy châm cứu, kết hợp lại hình thành nên mười ba kim châm tuyệt đỉnh.
Năm đó tổ tiên của nhà họ Cát đã cứu sống Trương Hiến Trung một trong bốn hoàng đế gần chết bằng mười ba kim châm tuyệt đỉnh, sau đó vang danh khắp thiên hạ, đến nay trải qua hơn ba trăm năm cũng không lụi bại.
Chương 40: Gặp lại
“Lần này biển hiệu của nhà họ Cát chúng ta coi như sập hoàn toàn rồi”.
“Ông nội một đời lẫy lừng, đến lúc sắp vào quan tài thì kết thúc như vậy!”
Anh ta khều nhẹ Kim Thần, thấp giọng nói: “Anh Kim, tình hình không ổn. Tôi cảm thấy tôi nên nhân lúc dạo này giá nhà đất tăng cao, mau chóng bán nhà này đi chuyển đến định cư ở thành phố thiên đường thì còn có thể làm An Lạc hầu vui vẻ”.
“Anh thấy có được không?”
Người hài hước thú vị như Cát Tuấn Hiên nghiêm túc nói ra những lời này, trên mặt không tìm thấy chút vẻ đùa cợt nào.
Kim Thần liếc Cát Tuấn Hiên một cái, nghiêm túc bình tĩnh trả lời.
“Trên giấy tờ nhà đất có tên của anh không?”
Cát Tuấn Hiên ngẩn người, tự tát mạnh mình một cái: “Đúng là không phải tên của tôi. Đều là tên của dì nhỏ”.
Cát Tuấn Hiên thở dài với vẻ mặt đau khổ: “Xong rồi xong rồi, sau này nhà họ Cát chúng tôi bị cấm hành nghề đóng cửa, tôi chỉ có thể điều đến bệnh viện Thái Hoa Trung…”
“Hay là… đổi bệnh viện Thái Hoa Trung thành khách sạn Thái Hoa…”
“Kiếm được hơi ít, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lăn lộn sống qua ngày”.
Cát Tuấn Hiên một mình tấu diễn, đâu có giống một cậu ấm siêu cấp của Cẩm Thành.
Anh ta kéo cánh tay của Kim Thần, nói với sắc mặt nghiêm túc: “Anh Thần, nhờ anh chăm sóc dì nhỏ của tôi”.
Kim Thần nghe vậy sắc mặt sầm xuống.
Lúc này thần y Cát lão chậm rãi mở mắt, việc đầu tiên là quay đầu hằm hằm nhìn Cát Tuấn Hiên.
Đôi mắt Kim Thần lạnh run.
Cát Quan Nguyệt đã chín mươi tuổi mà ánh mắt sắc như điện, khiến mình hơi kinh ngạc.
Chẳng trách chín mươi tuổi cũng có thể sử dụng mười ba kim châm tuyệt đỉnh, thì ra cũng từng luyện nội gia quyền.
Cát Tuấn Hiên bị ông nội nhìn hằm hằm, sợ đến vội vàng che miệng, nhưng vẫn vẫy tay với ông nội mình, không ngừng chỉ vào Kim Thần, ra dấu hiệu tay mà Kim Thần không hiểu.
Trong ánh mắt thần y Cát lão có vẻ trách mắng lại kèm theo chút cưng chiều, nhìn Kim Thần chưa đến một giây đã di chuyển ánh mắt.
Hai mắt nhắm chặt, nét mặt lo âu, lông mày cau chặt thành ba nét thẳng, có lẽ ông ấy gặp phải vấn đề cực khó, thỉnh thoảng lắc đầu, ngón tay liên tục gõ vào đầu gối.
Các học trò của nhà họ Cát ngoan ngoãn nghiêm túc đứng một bên, trời nóng nực mồ hôi nhễ nhại, nhưng không ai dám động đậy.
Ở một bên khác, từ trên xuống dưới người nhà họ Diêm ngưng thần thở nhẹ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bố mẹ, ông bà ngoại của Diêm Khai Vũ căng thẳng dìu đỡ nhau, âm thầm lặng lẽ động viên khích lệ lẫn nhau.
Diêm Trác Chí, người điều hành nhà họ Diêm ngồi trên một chiếc ghế mây khác, không nói một lời.
Trên giường bệnh, bạn nhỏ Diêm Khai Vũ không còn hơi thở, trên đầu treo túi máu 500ml, chính là máu RH trị giá hàng trăm ngàn.
Trong chiếc thùng đông lạnh bên cạnh còn có hai mươi túi máu như vậy.
Trong xe y tế đặc biệt ở bãi đỗ xe của nhà họ Cát còn có bốn thùng đông lạnh di động như vậy.
Thực lực nhà họ Diêm không phải bình thường.
Lúc này Cát Tuấn Hiên, tên phá gia chi tử muốn bán tổ nghiệp nhà mình nhẹ chân nhẹ tay nhưng rất gấp gáp đi đến trước ông nội mình, ghé vào tai nói mấy câu.
Ngón tay không hề khách sáo chỉ vào Kim Thần, thì thầm to nhỏ với thần y Cát lão, dáng vẻ vừa hài hước cổ quái vừa buồn cười.
Vẻ mặt thần y Cát lão hơi biến sắc, nhìn sang Kim Thần đến năm giây.
Bỗng nhiên, thần y Cát lão nở nụ cười mỉm với Kim Thần.
Kim Thần bình tĩnh gật đầu coi như đáp lại.
Ánh mắt thần y Cát lão lấp lánh, lộ vẻ kỳ lạ, nụ cười càng thêm thâm ý sâu xa.
Cát Tuấn Hiên cười càng thêm rạng rỡ, hai mắt phát sáng, vui đến mức tung tăng quay lại, kéo Kim Thần thấp giọng nói.
“Anh… Kim, có hy vọng đấy. Nếu sau này chúng ta thành người một nhà, anh phải…”
Kim Thần hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Cát Tuấn Hiên, sầm mặt hỏi: “Anh nói cái gì?”
Cát Tuấn Hiên ôm miệng cười khà khà, thấp giọng nói: “Nếu… thực sự thành… ha ha… khà khà…”
Lúc này một giọng nữ êm tai như chim hót vang lên.
“Tên khốn Cát Tuấn Hiên nhà cháu lén lén lút lút ở đây làm gì hả?”
Một cô gái mắc bộ đồ adidas hở bụng, chân đi một đôi boots da cao cổ nghiêng đầu nhìn Kim Thần và Cát Tuấn Hiên.
Khuôn mặt trái xoan, chiếc kính râm to bản che lấp một nửa khuôn mặt trái xoan nhìn càng thêm xinh đẹp yêu kiều.
Đôi môi mọng quyến rũ hơi hé mở, hoang dại và phóng khoáng như hoa thủy tiên đẹp nhất mùa hè.
Nhìn thấy cô gái này, khóe mắt Kim Thần liền giật một cái.
Bộ adidas màu đen làm nổi bật thân hình săn chắc của cô gái đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, làn da màu nâu đồng càng thêm bóng sáng khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Tóc ngắn đến tai, cùng với bước chân bay bổng của cô gái, hiên ngang oai hùng, khiến người ta phải kinh ngạc ngưỡng mộ.
“Cát Tuấn Hiên, nhìn bộ dạng lén lút như chim của cháu, có phải định hợp tác với người ngoài ăn trộm đồ cổ của nhà mình không?”
“Cười sắp rách miệng rồi, gặp chuyện vui gì đấy?”
Cát Tuấn Hiên nhìn thấy cô gái này, kêu ôi trời một tiếng, vỗ hai tay với nhau.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, dì đến thật đúng lúc…”
“Có người muốn bán đồ của dì đấy”.
Cô gái ừm một tiếng, nhìn sang Kim Thần.
Lập tức đầu cô gái thò ra dài đến ba tấc!
Cát Tuấn Hiên giơ ngón tay cái chỉ vào Kim Thần, vẻ mặt vừa quái dị vừa khoa trương.
Cô gái liền tháo kính râm xuống, đôi mắt hạt nhãn tròn long lanh mở thật to, khuôn mặt biến sắc.
“Dì nhỏ, tên khốn mà hôm qua dì nói là anh ta phải không?”
Cát Tuấn Hiên còn chưa kịp nói câu thứ hai, cô gái đã xông lên thánh thót kêu nói.
“Trùng hợp quá, quỷ châm thu mua phế liệu, lại gặp nhau rồi!”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Đến mua phế liệu hả?”
Miệng vừa nói, tay vừa giơ lên không hề khách sáo đập mạnh lên vai Kim Thần.
Vẻ mặt Kim Thần sầm xì, rất cạn lời.
Cô gái này chính là thủ trưởng nữ cảnh sát gặp ở trên đường Hoàng Tuyền hôm qua.
Kim Thần dừng xe lại, giữ lấy xe ba gác dùng sức đẩy về phía trước, đẩy thẳng đến đường chính trong ủy ban khu dân cư.
Ông cụ thọt ngồi trong đai sắt Kim Thần đặc chế, dùng ba ngón tay ra dấu với Kim Thần, cười cười.
“Không có gì, ông cụ thọt. Con đường này sớm muộn gì cũng phải sửa”.
Quay đầu lại nhìn thấy Lý Ỷ Tuyết đang đẩy xe ba gác của mình đến.
“Anh Thần, cảm ơn anh”.
Lý Ỷ Tuyết ngồi bên lề đường bê tông, cởi giày của mình ra, dùng que kem, từng chút một gạt bùn dính trên giày.
Tuy cô ấy là ăn xin, nhưng động tác lại vô cùng tao nhã khéo léo, loại khí chất toát ra từ trong cử chỉ đó đủ làm người khác đảo điên.
“Anh Thần, anh ngồi đi. Em giúp anh gạt bùn trên giày”.
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng truyền đến tai Kim Thần, làm trái tim Kim Thần xao động.
“Không cần”.
Lý Ỷ Tuyết dịu dàng nói: “Vậy anh không cần phải cởi giày”.
Ngồi xổm dưới chân Kim Thần, Lý Ỷ Tuyết nhẹ nhàng gạt bùn trên giày Kim Thần đi, sau đó lấy cuộn giấy từ trong túi ra lau sạch sẽ.
Mỉm cười đứng dậy, yên lặng đứng trước mặt Kim Thần, dịu dàng nhìn đến Kim Thần, trong đôi mắt thụy phụng lộ ra tình cảm sâu đậm không chút che giấu.
“Trên đường cẩn thận chút, sang đường nhìn đèn giao thông”.
“Đừng đến trạm xe, sắp khai giảng rồi. Những học sinh đó rất nghiêm túc, sẽ nhìn thẻ học sinh của cô”.
Kim Thần né tránh Lý Ỷ Tuyết không nhìn cô ấy, châm thuốc rồi nhẹ nhàng nói.
“Chú ý an toàn”.
Chiếc mũi cao thanh tú của Lý Ỷ Tuyết khẽ đáp lại, từ trong túi lấy ra một chiếc mặt nạ mỏng màu đỏ, dán lên mặt bên trái của mình.
Loay hoay một lúc, Lý Ỷ Tuyết từ một mỹ nhân tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành biến thành một nữ sinh có gương mặt xấu xí.
Vỗ nhẹ bộ đồng phục học sinh của mình, Lý Ỷ Tuyết mím môi cười với Kim Thần, thấp giọng nói: “An toàn rồi”.
Kim Thần gật gật đầu, lên xe ba gác, Lý Ỷ Tuyết do dự, khẽ gọi một tiếng: “Anh Thần”.
Kim Thần quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Còn có chuyện gì?”
Lý Ỷ Tuyết cắn môi, mỉm cười, lắc đầu.
Kim Thần lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Cơ thể gầy yếu của Lý Ỷ Tuyết khẽ sững lại, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Anh Thần, hình như em...đã nhìn thấy...Dương Vĩ...”
Kim Thần sửng sốt, hai mắt lập tức nheo lại, nắm chặt tay lái, máu dồn lên não, trầm giọng nói: “Khi nào?”
“Hôm kia, ở lối ra Nhiễu Thành”.
Đầu óc Kim Thần hỗn loạn, hít sâu một hơi, im lặng một lúc, ném mạnh đầu mẩu thuốc lá xuống bên đường, nhàn nhạt nói.
“Tôi biết rồi. Cô cẩn thận chút”.
Sau năm năm, cái tên Dương Vĩ lại lần nữa xuất hiện, Kim Thần chỉ kinh ngạc trong chốc lát, sau đó cũng không thèm để trong lòng.
Lý Ỷ Tuyết nhìn thấy được Kim Thần không hề bất ngờ về việc của Dương Vĩ, những tổn thương mà Dương Vĩ gây ra cho Lý Ỷ Tuyết đều đi sẽ theo cô ấy suốt cả cuộc đời.
Những thương tích mà Kim Thần để lại cho Dương Vĩ cũng đủ để Dương Vĩ ghi nhớ suốt đời.
Nếu Dương Vĩ lại dám đến gây chuyện, vừa hay giải quyết luôn thù mới hận cũ.
Đạp xe khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, đến khu thành cổ.
Trong khu thành cổ có phòng khám đông y tên là Thái Hoa Đường, vô cùng nổi tiếng ở Cẩm Thành, người khám bệnh là thần y Cát lão tên tuổi lẫy lừng.
Thần y Cát lão là người có tay nghề nổi tiếng trong nước đã lên sách y học, được hưởng phụ cấp đặc biệt của nhà nước, có bàn tay nhân ái, danh tiếng cực cao.
Năm đó, Trương Hiến Trung thành lập vương triều Đại Tây ở Cẩm Thành, chiến tranh liên miên, Ba Thục hoang tàn mười nhà chín không, người chết như ngả dạ, thi thể chất cao như núi máu chảy thành sông.
Trong đống đổ nát của cung Thục Vương, có một tấm bia bằng đá hoa cương cao bảy thước, rộng ba thước, dày tám tấc.
“Thiên sinh vạn vật dĩ dưỡng nhân, nhân vô nhất vật dĩ báo thiên, sát sát sát sát sát sát sát”.
Lạc khoản năm thứ hai Đại Thuận, tức năm 1645 sau công nguyên.
Đây chính là bia thất sát nói nghe sởn cả tóc gáy.
Về sau cũng có các chuyên gia và học giả đặt ra câu hỏi, rốt cuộc Trương Hiến Trung có tàn sát người dân Ba Thục hay không, việc này cũng gây tranh cãi trong nhiều năm.
Sự thật là gì không thể biết được, nhưng có một truyền thuyết là có thật, đến bây giờ vẫn được lưu truyền trong các quán trà trên phố lớn ngõ nhỏ của Cẩm Thành.
Đó là Trương Hiến Trung đã từng quỳ gối khấu đầu lạy tạ ông tổ của nhà họ Cát ở cửa Thái Hoa Đường, cảm tạ ơn cứu mạng của người ấy.
Thái Hoa Đường đã tồn tại hơn ba trăm năm, chứng kiến sự thay đổi của mấy triều đại, danh tiếng lưu truyền, đứng vững ở Cẩm Thành hơn ba trăm năm qua, đến hiện tại đã trở thành một phong cảnh độc đáo của Cẩm Thành.
Sau khi cải cách mở cửa, Thái Hoa Đường cũng là một trong những phòng khám đầu tiên lọt vào trong danh sách một trăm phòng khám đông y hàng đầu cả nước.
Thần y Cát lão cũng nằm trong top mười danh sách năm trăm bác sĩ đông y nổi tiếng cả nước.
Danh thủ quốc gia chính cống!
Được mệnh danh là Châm Vương!
Khác với các phòng khám đông y khác, Thái Hoa Đường đã thành lập công ty dược phẩm tư nhân từ rất sớm, sản xuất đều là các loại thuốc đông y trong các bài thuốc gia truyền của mình, công ty đã niêm yết trên thị trường từ rất sớm, giá trị tài sản làm người ta phải kinh ngạc.
Ngoài công ty dược phẩm, nhà họ Cát còn có hai bệnh viện tư nhân tương đối nổi tiếng ở khu vực Tây Nam, khắp nơi đều ca ngợi.
Kim Thần đã ở Cẩm Thành mười năm, mọi ngóc ngách lớn nhỏ đều nắm được, cũng biết thời gian và quy củ khám bệnh của nhà họ Cát.
Thần y Cát lão đã chín mươi tuổi, từ lâu đã không ngồi khám bệnh, mà do con trai út Cát Khai Tề của ông ấy tiếp nhận.
Thời gian nhà họ Cát khám bệnh không giống với các bệnh viện phòng khám khác, mà tính dựa theo âm lịch.
Vào bốn ngày mồng một, mồng bảy, mười lăm, hai mươi ba, chủ tịch Thái Hoa Đường Cát Khai Tề sẽ đích thân khám bệnh, thời gian còn lại sẽ do các sư huynh đệ và thế hệ sau của Cát Khai Tề khám bệnh.
Diện tích của Thái Hoa Đường rất lớn, có năm lối vào, trong hơn ba trăm năm trải qua mấy lần mở rộng, tòa nhà đã đạt đến diện tích kinh người.
Ngoài việc là một trong mười phòng khám đông y hàng đầu trong cả nước, Thái Hoa Đường hiện nay còn là một tòa kiến trúc cổ có lịch sử văn hóa nổi tiếng ở Cẩm Thành, có giấy phép kiến trúc bảo vệ trọng điểm.
Chương 37: Mời nhận vật đánh rơi
Bảng hiệu ở cửa cũng đã được truyền lại nhiều năm. Được treo trên cửa hiện tại là đồ phỏng theo, bảng hiệu thật đã trở thành di vật văn hóa cất giữ trong bảo tàng tư nhân của Thái Hoa Đường.
Thái Hoa Đường không thiếu tiền, cũng không quan tâm đến vé vào cửa, bảo tàng tư nhân này bình thường cũng không mở cửa cho người dân.
Hôm nay là ngày mùng bảy, là ngày Cát Khai Tề khám bệnh, trong biển người chờ đợi để được khám bệnh, rất nhiều người đã đứng ở cửa từ sớm.
Lúc Kim Thần đến, lấy vé ở máy rút vé, đã xếp sau năm trăm người rồi.
Kim Thần lấy được vé nhưng không đứng đợi ở khu vực chờ như những người khác mà lấy chiếc loa từ trên xe ba gác xuống.
“Mời nhận vật đánh rơi, mời nhận vật đánh rơi…”
“Trưa qua tôi nhặt được một hộp kim châm cứu kiểu cũ ở đoạn giữa đường Hoàng Tuyền. Kiểu dáng hộp kim châm cứu rất cũ, bên trong có ba bộ kim châm cứu, hi vọng chủ nhân đến nhận lại”.
“Mời nhận vật đánh rơi, mời nhận vật đánh rơi…”
Bên trong chiếc loa ghi lời thoại của chính anh, ngay khi được phát ra đã lập tức gây xôn xao, nhiều người đến khám bệnh nhao nhao liếc nhìn, hầm hầm nhìn Kim Thần.
Kim Thần lại xem như không có chuyện gì, miệng ngậm điếu thuốc đứng trước xe ba gác, dáng đứng thẳng như cây lao.
Dáng vẻ thu gom phế liệu đúng chuẩn khiến rất nhiều người khinh thường Kim Thần, nhưng không có ai đứng ra chỉ trích.
Loa mở rất to, mọi người ở khu vực chờ quả thực không chịu nổi, lúc này cuối cùng cũng có người đi ra.
Người tới là một người trung niên, khoảng bốn mươi tuổi, đi đến trước mặt Kim Thần mắng như tát nước vào mặt.
“Chàng trai, cậu tắt loa cho tôi, ở đây là phòng khám đông y, không phải chợ bán thức ăn”.
Kim Thần không đếm xỉa đến, ngược lại còn vặn loa đến mức to nhất.
Người trung niên kinh ngạc kêu lên một tiếng, chỉ vào Kim Thần mắng hai câu rồi gọi vài người đến.
“Bảo cậu tắt loa đi. Có nghe thấy không?”
“Nếu không tắt, tôi sẽ thu loa của cậu”.
Kim Thần giơ tay tắt loa, liếc mắt nhìn người trung niên, lạnh lùng nói: “Tôi tìm Cát Quan Nguyệt”.
Người trung niên khẽ ngây ra, cười thành tiếng, hung hăng dạy dỗ Kim Thần.
“Tên của sư tổ tôi cũng đến lượt cậu gọi sao?”
“Cũng không nhìn lại đức hạnh đó của cậu, còn muốn gặp sư tổ của tôi!?”
“Cậu nghĩ mình là ai? Này. Nói cho cậu biết, lần trước ông Lý của nhà họ Lý ở Hồng Kông đến Cẩm Thành khám bệnh, cũng phải nhờ quan hệ hẹn trước ba tháng mới được gặp sư tổ tôi”.
“Cậu là cái thá gì?!”
Những bệnh nhân xung quanh cũng cho là như vậy, tên tuổi của thần y Cát lão vang dội, chỉ khám bệnh cho những nhân vật lớn, người bình thường muốn gặp ông ấy là ước mong quá cao.
Người thu gom phế liệu trước mặt lại trâng tráo muốn tìm thần y Cát lão, đúng là hành vi của kẻ ngốc.
Con mẹ nó đồ thiểu năng!!!
Mọi người nhìn Kim Thần với vẻ thương cảm.
Muốn gặp thần y Cát lão phát điên rồi.
Kim Thần ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhàn nhạt nói: “Ông nói không tính. Đi nói với Cát Quan Nguyệt, nếu ông ấy không gặp tôi, xảy ra chuyện đừng hối hận”.
Lời này trong mắt mọi người chắc chắn là một trò cười lớn, người trung niên vừa tức vừa buồn cười, xem như gặp phải tên bệnh thần kinh.
“Hóa ra là tên bệnh thần kinh...”
Xua xua tay nói lớn: “Chàng trai, cậu đi đi. Này, sau này đừng đến nơi này nữa, tôi xem như cậu chưa từng đến đây. Đổi là người khác tôi đã gọi cảnh sát đến nói chuyện với cậu rồi”.
Kim Thần trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy, đừng trách tôi”.
“Kim châm bằng vàng đen tinh xảo của nhà họ Cát, chắc chắn sẽ bán được giá tốt”.
Nhảy lên xe chuẩn bị rời đi, một giọng nói trong trẻo ở bên cạnh truyền đến.
“Cái gì!?”
Một cái đầu thò ra từ cửa sổ màu xanh lam đậm của một chiếc xe thể thao.
Ngồi trong xe là một tiểu thịt tươi khoảng hai mươi tuổi, trông rất giống Trần Học Đông, răng trắng môi đỏ mặt trái xoan, nhìn rất giống tiểu hoa đán những năm đó.
Tiểu thịt tươi ăn mặc rất thời trang, cổ tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu bạc, cổ tay trái đeo một chuỗi vòng màu nâu kích thước 1.2.
“Chờ đã, tôi bảo này anh bạn thu gom phế liệu, anh vừa nói muốn bán cái gì cơ?”
Kim Thần nhìn chuỗi vòng màu nâu trên cổ tay tiểu thịt tươi, từ xa đã ngửi được một hương thơm nồng nàn.
Hương thơm đó không thể tả bằng lời, không nói ra được cụ thể, rất nồng.
Rất tinh khiết, ngửi rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Đây là hương thơm độc đáo của trầm hương, hơn nữa còn là trầm hương nước.
Trầm hương nước là loại trầm hương thượng hạng, chỉ đứng sau trầm hương kỳ nam, giá cả ngang ngửa với tử ngọc Hòa Điền và phỉ thúy cao cấp, đều bán theo gam, giá cao hơn vàng rất nhiều.
Đây chỉ là một trong số đó, Kim Thần chú ý đến nước bóng dày đậm và mùi hương của chuỗi vòng trầm hương nước của tiểu thịt tươi đó, liền nhận định chuỗi vòng tay này ít nhất cũng phải trên một trăm năm.
Lại nhìn đến chiếc xe thể thao màu đỏ tiểu thịt tươi đang lái, logo là một con tuấn mã, Ferrari 458, có giá ít nhất là hai triệu.
Đây là một cậu ấm cực kỳ có tiền.
Kim Thần lấy chiếc hộp kim châm bằng gỗ tử đàn lá nhỏ mà anh nhặt được hôm qua từ trong túi ra, tiện tay giơ cao lên, giọng điệu bình tĩnh.
“Hộp kim châm cứu bằng gỗ tử đàn lá nhỏ. Bên trong có bảy mươi hai cây kim châm cứu bằng vàng đen”.
“Hả…”
“Không phải chứ!”
Tiểu thịt tươi vội vàng tháo kính râm ném sang một bên, ấn nhẹ một cái, cửa cắt kéo mở hướng lên trên, thu hút ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người.
Người trung niên nhìn thấy tiểu thịt tươi này vội vàng đi tới, cười đầy nịnh nọt, khom lưng cúi đầu, thấp giọng gọi một tiếng.
“Cậu chủ nhỏ, cậu chuẩn bị ra ngoài sao?”
Tiểu thịt tươi nhìn thẳng không đáp lại người trung niên, bước nhanh đến trước mặt Kim Thần, dán chặt mắt nhìn, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Ánh mắt nhìn Kim Thần không bình thường.
“Cái này…”
“Này, tôi bảo...anh bạn, anh lấy thứ này từ đâu ra vậy?”
Một màn này xảy ra, người trung niên còn đang hung hăng với Kim Thần lập tức không nói được gì.
“Nhặt...nhặt được?!”
“Không phải, anh bạn, thứ này anh... nhặt được ở đâu vậy?”
“Đây là kim châm cứu bằng vàng đen truyền lại từ hơn hai trăm năm của nhà họ Cát chúng tôi!”
Những lời này vừa nói ra, người trung niên đó lập tức giật mình kinh hãi, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, những người đứng bên ngoài xem cũng bị dọa không ít.
Kim Thần lãnh đạm nói: “Kim châm đúng là kim châm bằng vàng đen. Thứ này, chính xác là tôi nhặt được”.
Tiểu thịt tươi a a kêu lên hai tiếng, đập mạnh vào đầu mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ hét lên.
“Chao ôi, tôi biết rồi, anh...”
Đột nhiên tiểu thịt tươi đến gần Kim Thần, hạ thấp giọng thần thần bí bí nói: “Anh bạn, hôm qua trên đường Hoàng Tuyền, có phải là anh không?”
Chương 38: Cậu bé mắc bệnh lạ
Kim Thần nghiêng đầu lướt nhìn tiểu thịt tươi một cái rồi ừm một tiếng.
Nghe thấy vậy, tiểu thịt tươi lập tức mở to đôi mắt, nhìn Kim Thần từ trên xuống dưới.
Ánh mắt tiểu thịt tươi nhìn Kim Thần không đúng lắm, cười he he, vẻ mặt cổ quái, thậm chí có chút hài hước.
“Tôi nói mà, sao sáng sớm hôm nay con đàn ông đã chạy lên núi Nga Mi thắp hương cho ông nội, hôm nay ông nội và tôi hưởng phúc không nhỏ rồi…”
“Chẳng trách, thì ra là vậy”.
“Ha ha, thì ra… ha ha ha…”
Tiểu thịt tươi không hề kiêng sợ, cười lớn ha ha cứ như không có ai bên cạnh, không ngừng lắc đầu.
Kim Thần khẽ nhắm mắt, trầm giọng nói.
“Tôi muốn gặp Cát Quan Nguyệt ngay bây giờ”.
Tiểu thịt tươi hơi ngẩn người, không nhịn được khều cái đầu: “Hôm nay sợ là không được rồi, ông nội đang khám bệnh cho người ta, phải châm cứu…”
“Không có kim châm bằng vàng đen, ông nội phải thay bằng kim châm bằng đá, có lẽ sẽ rất mệt…”
“Hay là ngày mai anh lại đến sau đi? He he, ngày mai… không chừng dì nhỏ của tôi có nhà…”
Lòng Kim Thần sầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi mang kim châm bằng vàng đen đến bán ở Cổ Ngoạn Thành vậy”.
Tiểu thịt tươi ngẩn người, chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi nói người anh em này, anh thực sự đến bán kim châm hả?”
“Không phải đến tán gái…”
Kim Thần quay người bỏ đi.
Mười phút sau, tiểu thịt tươi Cát Tuấn Hiên dẫn theo Kim Thần hiên ngang đi vào hậu viện Thái Hoa Đường.
Trên đường đi, lọt vào mắt toàn là vô số lá cờ khen tặng, đủ loại đủ kiểu, nhìn mà hoa mắt.
Cờ khen thưởng rực rỡ nhất, chữ bên trên đều được may bằng sợi vàng, đường viền còn nạm bảo thạch nhiều màu, rực rỡ đến mức khiến người ta không dám tin.
Lại nhìn đại danh của người tặng cờ khen được ghi bên trên. Đó là đại gia một trăm tỷ đảo Úc được mệnh danh là Vua sòng bạc.
Đi qua bốn cái giếng trời, mỗi một giếng trời như hang động, các loại phong cách khác nhau, cực kỳ đẳng cấp.
Đến hậu đường, phong cảnh tuyệt đẹp mang vẻ phong tình dân quốc, khiến Kim Thần hơi ngẩn ngơ.
Núi giả ao cá, hương thơm long não lan tỏa.
Từng khóm trúc xanh màu vàng tràn đầy sức sống, phong lan đủ màu sắc khẽ nở rộ, hương thơm thỏa khắp vườn.
Không kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, vẻ mặt của Kim Thần khẽ biến sắc.
Có không ít nam nữ đứng trong sân viên rộng gần bảy mươi mét vuông, ai nấy cũng khí độ bất phàm, quần áo lụa là đắt tiền.
Sắc mặt của người nào cũng trầm trọng nghiêm túc, trong sân viện không một tiếng chim kêu, có thể nghe thấy cả tiếng cây kim đâm xuống, ngay cả bầu không khí cũng nặng nề khó chịu.
Dưới cây bạch quả có tuổi đời hơn tám trăm năm là một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi dựa vào ghế mây.
Ông lão mặc một bộ trang phục nhà Đường thêu đôi chữ phúc thọ, chân đi một đôi giày vải đế thấp, trên khuôn mặt điểm vài nét đồi mồi, vẻ mặt không được tự nhiên lắm.
“Đó chính là ông nội của tôi, nhìn thấy chưa?”
“Ông nội tôi khám bệnh cho đứa trẻ đó, có lẽ có vướng mắc, không dám xuống châm”.
Cát Tuấn Hiên dẫn Kim Thần đi vào, cũng không thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Anh ta trốn phía sau đám đông, nén thấp giọng nói với Kim Thần: “Lần này ông nội tôi gặp ca khó, từ lúc tôi ngủ dậy đến bây giờ, ông ấy đã ngồi cả nửa ngày rồi, này, anh đứng im ở đây đấy…”
“Đợi ông nội tôi làm xong việc, sẽ nói chuyện kim châm bằng vàng đen với anh”.
“He he, ông nội tôi gặp anh, chắc chắn sẽ giữ anh lại ăn bữa cơm, đại cứu tinh…”
Những lời một tấc lên đến trời khiến Kim Thần thấy kỳ lạ, rất nhanh bị hình huống trước mắt thu hút.
Ông lão trên ghế mây là Cát Quan Nguyệt, một trong mười đại danh y cả nước, năm nay đã chín mươi tuổi.
Những người học trung y thông thường đều chăm sóc điều dưỡng rất tốt, thần y Cát lão cũng không ngoại lệ.
Nhưng bây giờ thấy sắc mặt của ông ấy hơi tái xanh, Kim Thần cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Phải biết rằng, Cát Quan Nguyệt đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, tuy vẫn khám bệnh cho người khác, nhưng số người được Cát Nguyệt Quan bắt mạch trong cả nước cũng không quá một trăm người.
Anh khẽ lướt nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy bên cạnh đặt một chiếc giường bệnh di động chuyên dụng đặc biệt, hai bên giường bày đầy các loại thiết bị, máy thở, máy theo dõi, túi máu chuyên dụng.
Trên mỗi loại máy móc được dán nhãn chữ nước ngoài, đó đều là hàng nhập khẩu.
Một cậu bé tám chín tuổi nằm trên giường bệnh.
Cậu bé trọc đầu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, giống như người đã chết nhiều giờ vừa được lôi ra từ trong quan tài lạnh.
Toàn thân cứng đờ, tay chân buông thẳng, đôi môi tím xanh, nếu không phải mí mắt còn đang khẽ động, Kim Thần cũng sẽ coi cậu bé là người chết.
Bốn y tá trung niên đứng quanh giường bệnh, còn có hai người mặc áo blouse trắng được phân công vẫn luôn túc trực bên cậu bé.
Lại nhìn thần y Cát lão, dáng vẻ cũng không tốt hơn là bao.
Khuôn mắt lúc xanh lúc đen, miệng nhai miếng sâm, lồng ngực phập phồng, trên chiếc bàn trước mặt bày một hàng kim châm chuyên dụng, lấp lánh ánh sáng lạnh dưới ánh mắt trời.
“Mười ba kim châm tuyệt đỉnh?”
Xem tình hình, có vẻ như thần y Cát lão đã xuống châm, hình như cũng không chữa được cho cậu bé.
“Không đúng, ông nội tôi xuống châm rồi, ôi trời… tôi biết ngay mà…”
“Xong rồi, lần này… toi rồi!”
“Mẹ kiếp, tôi biết ngay mà, ông lão nhà họ Chung ở Thiên Đô Thành không đáng tin mà”.
Cát Tuấn Hiên vỗ trán, hối tiếc không thôi, bóp nắm đấm hậm hực kêu lên.
Tuy Cát Tuấn Hiên là cậu ấm, nhưng khá trưởng thành, tính cách cũng phóng khoáng hào sảng, không hề vì Kim Thần là người thu mua phế liệu mà chê ghét Kim Thần.
Cát Tuấn Hiên lắm lời kéo Kim Thần, bực bội tức giận nói một tràng, Kim Thần cũng không biết rõ nguyên nhân của sự việc.
Cậu bé nằm trên giường tên là Diêm Khai Vũ, là con của nhà họ Diêm đại gia ngành mỏ ở tỉnh bên cạnh.
Sự ra đời của Diêm Khai Vũ là một phen trắc trở lớn, mẹ của cậu bé có tử cung nhỏ như em bé, sách y học gọi là tử cung sơ sinh.Đoc nhanh tại Vietwriter.vn
Đây là căn bệnh bẩm sinh, tử cung không phát triển, vì để sinh cậu ta, mẹ cậu bé đã hy sinh rất lớn, sau khi sinh Diêm Khai Vũ, bà ta cắt bỏ hết tử cung, cả đời không thể mang thai được nữa.
Diêm Khai Vũ trở thành cháu trai trưởng duy nhất, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, địa vị cao quý, sinh ra đã cầm chìa khóa vàng, tận hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng chuyện trên đời mười phần thì tám chín phần là không như ý.
Năm sáu tuổi, Diêm Khai Vũ mặc chứng bệnh kỳ lạ.
Chương 39: Mười ba kim châm tuyệt đỉnh
Ban đầu bệnh viện tốt nhất của tỉnh chẩn đoán là ung thư máu, dân gian gọi là bệnh máu trắng.
Bệnh máu trắng rất khó chữa là điều chắc chắn.
Nhưng đối với nhà giàu hào môn như nhà họ Diêm, thì đó chỉ là chuyện thay tủy.
Hàng trăm triệu đô la đập xuống, rất nhanh đã tìm được tủy xương thích hợp trong kho tủy xương của Đài Loan.
Sau khi cấy ghép tủy xương, Diêm Khai Vũ dần khỏe hơn, đương nhiên cả nhà họ Diêm đều vui mừng.
Không ngờ ba tháng sau, bệnh tình của Diêm Khai Vũ tái phát, còn nghiêm trọng hơn lúc ban đầu.
Triệu chứng bệnh của Diêm Khai Vũ rất kỳ lạ, đó là ho ra máu.
Vừa phát bệnh thì cậu bé vừa nôn vừa tiêu chảy, bảy lỗ mắt mũi tai miệng đều chảy máu.
Đáng sợ nhất là những chuyện kỳ lạ xảy ra sau khi thay máu.
Bảy mươi tiếng sau khi thay máu, máu của Diêm Khai Vũ bắt đầu đông lại.
Tình trạng này chưa bao giờ xảy ra!
Sau khi bệnh tình được xác định, tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng.
Loại bệnh này ngoài việc thay máu liên tục ra thì không còn cách nào khác.
Thay máu thì chắc chắn không có vấn đề, nhà họ Diêm có rất nhiều tiền, thay máu chỉ như thay nước.
Nhưng thật không may, nhóm máu của Diêm Khai Vũ là nhóm máu hiếm RH.
Trên thế giới cũng chỉ có vài người có nhóm máu RH, đây là thứ mà có tiền cũng không mua được.
Nhà họ Diêm có lợi hại giàu có cỡ nào cũng không thể nuôi những người này dùng làm máy bơm máu.
Thế nên nhà họ Viêm lại bắt đầu kiếp sống cầu thầy trị bệnh dài đằng đẵng.
Bệnh viện tốt nhất của tỉnh không chữa được, tiếp đó chuyển lên bệnh viện tốt nhất thành phố tuyến đầu, sau đó ra nước ngoài, rồi lại trong nước, cũng đều làm khó tất cả các chuyên gia.
Không có bệnh viện nào có thể kiểm tra rõ tình trạng bệnh của Diêm Khai Vũ.
Chuyên gia các nước vắt hết đầu óc, các chuyên gia đông y tây y dùng hết mọi cách, kê không ít phương thuốc cũng không chữa được.
Nhìn Diêm Khai Vũ ngày càng chuyển biến xấu, từ trên xuống dười nhà họ Diêm đều lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm được gì.
Nỗi vất vả khổ cực trong việc cầu thầy xin thuốc không phải người bình thường có thể hiểu được.
Nhà họ Diêm là đại gia ngành mỏ, đứng hàng đầu trong ngành, chắc chắn mạng lưới quan hệ không phải nói, bỏ tiền bạc mở đường khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được một con đường, chính là nhà họ Chung trong thế gia Ngự y.
Đó là người còn có địa vị cao hơn thần y Cát lão.
Ngự y!
Chỉ riêng hai chữ này thôi cũng đủ rồi!
Cũng không biết phải nợ ân tình lớn thế nào, tốn bao nhiêu tiền bạc, cuối cùng cũng gặp được lão thái gia nhà họ Chung, lão thái gia nhà họ Chung cũng phá lệ bắt mạch cho Diêm Khai Vũ.
Thế gia ngự y, không phải tầm thường.
Lão thái gia nhà họ Chung đưa ra câu trả lời chuẩn xác.
“Bệnh bại huyết”.
“Nhiều nhất có thể sống năm tháng”.
Ngự y chẩn bệnh chắc như đinh đóng cột, một lời đã giải được bệnh lạ của Diêm Khai Vũ.
Về mặt tây y, không tìm được tên gọi tương ứng với bệnh bại huyết, Lão thái gia Chung gọi một cuộc điện thoại kêu viện trưởng của viện bảo tàng y học quốc gia đến, chỉ vào cuốn sách y học khắc gỗ thời Bắc Tống của viện trưởng mang đến và nói.
“Chỉ có trường hợp này”.
Sách cổ khắc gỗ đời Tống là quốc bảo hiếm có nhất, toàn thế giới cũng không có mấy bản, đặc biệt là sách cổ khắc gỗ Bắc Tống còn ít hơn gốm sứ Thanh Hoa.
Sách y học khắc gỗ quả thật là quốc bảo trong quốc bảo.
Có lẽ không có nhiều người biết đời Tống là thời đại đỉnh phong của văn hóa văn minh Thần Châu, kinh tế vô cùng phát triển.
Đời Tống khi đó giàu có đến mức nào?
Lương bổng của quan viên đời Tống cao đến phi lý, lương bổng hàng tháng của một tể tướng có thể mua được một trăm hai mươi ngàn cân gạo ngon.
Binh sĩ canh gác Biện Lương Thành đời Tống đều đi giày làm bằng tơ lụa.
Vào đời Tống, tất cả đồ dùng đựng rượu và uống rượu của các quán ăn ven đường cũng được làm bằng bạc.
Sách cổ đời Tống cũng là nhất tuyệt Thần Châu, nhưng lưu truyền lại rất ít, mỗi một cuốn đều có giá trên trời.
Văn hóa đời Tống đạt đến đỉnh cao nhất trong lịch sử Thần Châu bấy giờ, đa số phường sách dân gian tự xuất bản sách, nội dung trong sách phong phú đa dạng, bao gồm tất cả các lĩnh vực các triều đại văn minh Thần Châu, không gì là không có.
Quyển sách này ghi lại trường hợp được gọi là bệnh bại huyết và bài thuốc chữa trị.
Trong khi mọi người khâm phục bản lĩnh học rộng hiểu nhiều của lão thái gia Chung, đồng thời cũng vô cùng buồn rầu lo lắng.
Buồn vì nguyên liệu điều chế bài thuốc.
Hiện nay đã không tìm đủ được.
Cũng không còn cách nào, từ khi cách mạng đại công nghiệp hóa đến nay, khoa học phát triển, dân số tăng nhanh, để sinh tồn chỉ đành để môi trường nhượng bộ con người.
Rất nhiều động thực vật quý hiếm bị tuyệt chủng.
Chứng bệnh được lão thái gia Chung tìm ra, nhưng muốn chữa khỏi cho Diêm Khai Vũ lại thành vấn đề khó.
Theo lý, lão thái gia Chung tìm được ra chứng bệnh, cũng có sẵn bài thuốc, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Còn về bài thuốc có phối đủ thuốc hay không thì là chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng lão thái gia Chung lại không làm vậy, dù sao mình cũng là ngự y, cũng vì quan hệ của nhà họ Diêm, trước lời cầu xin của người nhà họ Diêm, thái lão gia Chung đã mở ra con đường khác.
“Có thể tìm đến Cát Quan Nguyệt ở Cẩm Thành thử vận may”.
“Có sống được hay không thì phải xem tạo hóa của cậu bé”.
Câu nói này đã hại Cát Quan Nguyệt.
Cát Quan Nguyệt đã rửa tay gác kiếm từ lâu, lần này lại bị lão thái gia Chung lôi ra, không còn cách nào, bây giờ trong ngành chỉ có bối phận của lão thái gia nhà họ Chung là cao nhất.
Lời của ông ấy chính là thánh chỉ trong giới Đông y.
Thần y Cát lão nhận được lệnh, cũng có được ghi chép bệnh tình chi tiết, nhanh chóng định ra phương án chữa trị.
Bệnh này phải dùng đến tuyệt kỹ gia truyền, mười ba kim châm tuyệt đỉnh.
Hôm nay là ngày cắm kim châm thì xảy ra một rắc rối nhỏ, đó chính là kim châm bằng vàng đen hơn hai trăm năm gia truyền nhà họ Cát…
Bị mất!
Còn tại sao lại mất, nói ra thì đều là nước mắt.
Bất đắc dĩ, thần y Cát lão lại đổi bộ kim châm, dù sao nhà họ Cát cũng cất giấu không ít kim châm nổi tiếng.
Dốc hết sức cắm mười ba cây kim châm, tình trạng của Diêm Khai Vũ bày ngay trước mắt lại không có chút phản ứng gì.
Mười ba kim châm tuyệt đỉnh nhà họ Cát được mệnh danh là đệ nhất kim châm cả nước.
Truyền từ bậc thầy Quách Ngọc triều Tần, sau này lại có được một số thuật châm cứu của Hoa Đà bậc thầy châm cứu, kết hợp lại hình thành nên mười ba kim châm tuyệt đỉnh.
Năm đó tổ tiên của nhà họ Cát đã cứu sống Trương Hiến Trung một trong bốn hoàng đế gần chết bằng mười ba kim châm tuyệt đỉnh, sau đó vang danh khắp thiên hạ, đến nay trải qua hơn ba trăm năm cũng không lụi bại.
Chương 40: Gặp lại
“Lần này biển hiệu của nhà họ Cát chúng ta coi như sập hoàn toàn rồi”.
“Ông nội một đời lẫy lừng, đến lúc sắp vào quan tài thì kết thúc như vậy!”
Anh ta khều nhẹ Kim Thần, thấp giọng nói: “Anh Kim, tình hình không ổn. Tôi cảm thấy tôi nên nhân lúc dạo này giá nhà đất tăng cao, mau chóng bán nhà này đi chuyển đến định cư ở thành phố thiên đường thì còn có thể làm An Lạc hầu vui vẻ”.
“Anh thấy có được không?”
Người hài hước thú vị như Cát Tuấn Hiên nghiêm túc nói ra những lời này, trên mặt không tìm thấy chút vẻ đùa cợt nào.
Kim Thần liếc Cát Tuấn Hiên một cái, nghiêm túc bình tĩnh trả lời.
“Trên giấy tờ nhà đất có tên của anh không?”
Cát Tuấn Hiên ngẩn người, tự tát mạnh mình một cái: “Đúng là không phải tên của tôi. Đều là tên của dì nhỏ”.
Cát Tuấn Hiên thở dài với vẻ mặt đau khổ: “Xong rồi xong rồi, sau này nhà họ Cát chúng tôi bị cấm hành nghề đóng cửa, tôi chỉ có thể điều đến bệnh viện Thái Hoa Trung…”
“Hay là… đổi bệnh viện Thái Hoa Trung thành khách sạn Thái Hoa…”
“Kiếm được hơi ít, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lăn lộn sống qua ngày”.
Cát Tuấn Hiên một mình tấu diễn, đâu có giống một cậu ấm siêu cấp của Cẩm Thành.
Anh ta kéo cánh tay của Kim Thần, nói với sắc mặt nghiêm túc: “Anh Thần, nhờ anh chăm sóc dì nhỏ của tôi”.
Kim Thần nghe vậy sắc mặt sầm xuống.
Lúc này thần y Cát lão chậm rãi mở mắt, việc đầu tiên là quay đầu hằm hằm nhìn Cát Tuấn Hiên.
Đôi mắt Kim Thần lạnh run.
Cát Quan Nguyệt đã chín mươi tuổi mà ánh mắt sắc như điện, khiến mình hơi kinh ngạc.
Chẳng trách chín mươi tuổi cũng có thể sử dụng mười ba kim châm tuyệt đỉnh, thì ra cũng từng luyện nội gia quyền.
Cát Tuấn Hiên bị ông nội nhìn hằm hằm, sợ đến vội vàng che miệng, nhưng vẫn vẫy tay với ông nội mình, không ngừng chỉ vào Kim Thần, ra dấu hiệu tay mà Kim Thần không hiểu.
Trong ánh mắt thần y Cát lão có vẻ trách mắng lại kèm theo chút cưng chiều, nhìn Kim Thần chưa đến một giây đã di chuyển ánh mắt.
Hai mắt nhắm chặt, nét mặt lo âu, lông mày cau chặt thành ba nét thẳng, có lẽ ông ấy gặp phải vấn đề cực khó, thỉnh thoảng lắc đầu, ngón tay liên tục gõ vào đầu gối.
Các học trò của nhà họ Cát ngoan ngoãn nghiêm túc đứng một bên, trời nóng nực mồ hôi nhễ nhại, nhưng không ai dám động đậy.
Ở một bên khác, từ trên xuống dưới người nhà họ Diêm ngưng thần thở nhẹ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bố mẹ, ông bà ngoại của Diêm Khai Vũ căng thẳng dìu đỡ nhau, âm thầm lặng lẽ động viên khích lệ lẫn nhau.
Diêm Trác Chí, người điều hành nhà họ Diêm ngồi trên một chiếc ghế mây khác, không nói một lời.
Trên giường bệnh, bạn nhỏ Diêm Khai Vũ không còn hơi thở, trên đầu treo túi máu 500ml, chính là máu RH trị giá hàng trăm ngàn.
Trong chiếc thùng đông lạnh bên cạnh còn có hai mươi túi máu như vậy.
Trong xe y tế đặc biệt ở bãi đỗ xe của nhà họ Cát còn có bốn thùng đông lạnh di động như vậy.
Thực lực nhà họ Diêm không phải bình thường.
Lúc này Cát Tuấn Hiên, tên phá gia chi tử muốn bán tổ nghiệp nhà mình nhẹ chân nhẹ tay nhưng rất gấp gáp đi đến trước ông nội mình, ghé vào tai nói mấy câu.
Ngón tay không hề khách sáo chỉ vào Kim Thần, thì thầm to nhỏ với thần y Cát lão, dáng vẻ vừa hài hước cổ quái vừa buồn cười.
Vẻ mặt thần y Cát lão hơi biến sắc, nhìn sang Kim Thần đến năm giây.
Bỗng nhiên, thần y Cát lão nở nụ cười mỉm với Kim Thần.
Kim Thần bình tĩnh gật đầu coi như đáp lại.
Ánh mắt thần y Cát lão lấp lánh, lộ vẻ kỳ lạ, nụ cười càng thêm thâm ý sâu xa.
Cát Tuấn Hiên cười càng thêm rạng rỡ, hai mắt phát sáng, vui đến mức tung tăng quay lại, kéo Kim Thần thấp giọng nói.
“Anh… Kim, có hy vọng đấy. Nếu sau này chúng ta thành người một nhà, anh phải…”
Kim Thần hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn Cát Tuấn Hiên, sầm mặt hỏi: “Anh nói cái gì?”
Cát Tuấn Hiên ôm miệng cười khà khà, thấp giọng nói: “Nếu… thực sự thành… ha ha… khà khà…”
Lúc này một giọng nữ êm tai như chim hót vang lên.
“Tên khốn Cát Tuấn Hiên nhà cháu lén lén lút lút ở đây làm gì hả?”
Một cô gái mắc bộ đồ adidas hở bụng, chân đi một đôi boots da cao cổ nghiêng đầu nhìn Kim Thần và Cát Tuấn Hiên.
Khuôn mặt trái xoan, chiếc kính râm to bản che lấp một nửa khuôn mặt trái xoan nhìn càng thêm xinh đẹp yêu kiều.
Đôi môi mọng quyến rũ hơi hé mở, hoang dại và phóng khoáng như hoa thủy tiên đẹp nhất mùa hè.
Nhìn thấy cô gái này, khóe mắt Kim Thần liền giật một cái.
Bộ adidas màu đen làm nổi bật thân hình săn chắc của cô gái đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, làn da màu nâu đồng càng thêm bóng sáng khỏe mạnh dưới ánh mặt trời.
Tóc ngắn đến tai, cùng với bước chân bay bổng của cô gái, hiên ngang oai hùng, khiến người ta phải kinh ngạc ngưỡng mộ.
“Cát Tuấn Hiên, nhìn bộ dạng lén lút như chim của cháu, có phải định hợp tác với người ngoài ăn trộm đồ cổ của nhà mình không?”
“Cười sắp rách miệng rồi, gặp chuyện vui gì đấy?”
Cát Tuấn Hiên nhìn thấy cô gái này, kêu ôi trời một tiếng, vỗ hai tay với nhau.
“Dì nhỏ, dì nhỏ, dì đến thật đúng lúc…”
“Có người muốn bán đồ của dì đấy”.
Cô gái ừm một tiếng, nhìn sang Kim Thần.
Lập tức đầu cô gái thò ra dài đến ba tấc!
Cát Tuấn Hiên giơ ngón tay cái chỉ vào Kim Thần, vẻ mặt vừa quái dị vừa khoa trương.
Cô gái liền tháo kính râm xuống, đôi mắt hạt nhãn tròn long lanh mở thật to, khuôn mặt biến sắc.
“Dì nhỏ, tên khốn mà hôm qua dì nói là anh ta phải không?”
Cát Tuấn Hiên còn chưa kịp nói câu thứ hai, cô gái đã xông lên thánh thót kêu nói.
“Trùng hợp quá, quỷ châm thu mua phế liệu, lại gặp nhau rồi!”
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Đến mua phế liệu hả?”
Miệng vừa nói, tay vừa giơ lên không hề khách sáo đập mạnh lên vai Kim Thần.
Vẻ mặt Kim Thần sầm xì, rất cạn lời.
Cô gái này chính là thủ trưởng nữ cảnh sát gặp ở trên đường Hoàng Tuyền hôm qua.