Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 84
Dương Hải Quốc không quan tâm đến cơn đau buốt truyền tới từ đầu gối, mà nôn nóng và lo lắng nhìn Tân Tranh: “Cậu là đang tự đâm đầu vào chỗ chết
II
mã…
“Người khác có thế sợ đắc tội bọn họ, nhưng tôi không sợ- không nói đến việc họ chỉ là con cháu của gia đình giàu có tại Đông Hải, cho dù bọn họ thuộc dòng dõi hiến hách của Yên Kinh, tôi vẫn sẽ dám đánh gãy chân của bọn họ như cũ!”
Mắt thấy Dương Hải Quốc một mực suy nghĩ cho sự an nguy của bản thân, trái tim Tân Tranh lại dâng lên dòng chảy ấm áp, trầm giọng đáp.
“Ư…”
Nghe được lời nói đầy khí phách này của Tân Tranh, Dương Hải Quốc có chút sững sờ.
Mặc dù anh ta là người ở dưới đáy xã hội, nhưng cũng biết con cháu của các gia tộc lớn tại Yên Kinh là ám chỉ điều gì.
Nếu không phải cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ đầu gối, anh ta thậm chí còn tưởng rằng bản thân đang gặp ảo giác!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin và chân thành kia của Tân Tranh, trong lòng lại có một giọng nói nói cho anh ta biết, Tân Tranh tuyệt đối không phải đang ăn nói xằng bậy.
“Đi, tôi đưa anh tới gặp bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất ở Đông Hải!”
Tân Tranh không lại nói thêm lời vô ích nữa, tiến lên đỡ Dương Hải Quốc dậy.
“Ông trời không tuyệt đường sống của ai chăng?”
Dương Hải Quốc lẩm bấm một mình, giọng nói nghẹn ngào run run.
Tại khoảnh khắc này.
Một người đàn ông từng trải bước qua tuổi bốn mươi như anh ta òa khóc giống như một đứa trẻ.
Bệnh viện quân y Hoa Hạ là một bệnh viện đa khoa hạng ba với lịch sử hơn 70 năm, tiền thân được phát triển từ bệnh viện Tế Dân Đông Hải được thành lập bởi cơ quan cứu trợ tổng hợp Mỹ và bệnh viện giáo hội của giáo hội truyền giáo do ông Miller sáng lập.
Tại Đông Hải, nơi được mệnh danh là hòn ngọc phương đông, bệnh viện 445 không được tính là bệnh viện tốt nhất, nhưng khoa chỉnh hình lại nối tiếng nhất tại đây, thậm chí là cả vùng tam giác Trường Giang.
Tất cả những điều này là bởi chủ nhiệm Lý Thục Cầm của khoa này- một ‘thanh đao’ của khoa chỉnh hình của toàn bộ vùng tam giác Trường Giang.
Gần nửa đêm, Tân Tranh gọi taxi đưa Dương Hải Quốc, còn có Dương Anh đến bệnh viện 455.
“Tân Tranh, bệnh viện lớn như vậy chắc chắn phải phải tốn rất nhiều tiền, hay là chúng ta đổi bệnh viện khác đi?”
Sau khi xuống xe, Dương Hải Quốc nhìn tòa nhà khí khái sừng sững của bệnh viện 445 trước mắt có chút chùn bước.
“Anh Dương, khoa chỉnh hình của bệnh viện này là tốt nhất tại toàn bộ Đông Hải này, làm phẫu thuật ở đây có thể tránh được di chứng ớ mức cao nhất”.
Tân Tranh nhìn ra Dương Hải Quốc đang thấp thỏm lo âu chi phí quá lớn liền cười đáp: “Về phần tiền bạc, anh không cần phải lo lắng”.
“Nhưng…”
Dương Hải Quốc có chút do dự, mặc dù có thể nhìn ra Tân Tranh là thực lòng muốn anh ta được phẫu thuật, nhưng anh ta cũng biết, thực hiện ca phẫu thuật tại một bệnh viện lớn như vậy nhất định phải bỏ ra không ít tiền.
“Anh Dương, anh là vì tôi nên mới trở thành như vậy, tôi trả tiền chữa trị cho anh là điều nên làm, anh đừng nghĩ nhiều nữa”, dứt lời, không đợi Dương Hải Quốc đáp lại, Tân Tranh liền nâng Dương Hải Quốc đi về phía tòa nhà bệnh viện.
Dương Hải Quốc lưỡng lự muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Vì thời gian đã trễ, bệnh viện không có phòng khám bệnh, chỉ còn phòng cấp cứu.
Lúc Tân Tranh dìu Dương Hải Quốc đến khoa cấp cứu, số lượng bệnh nhân không nhiều, trên hành lang có giường bệnh, ở cửa sổ đăng ký đang xếp một hàng dài.
Tân Tranh không đăng ký số thứ tự vào khoa cấp cứu mà trực tiếp đưa hai bố con Dương Hải Quốc tới cửa thang máy lên tầng có khoa chỉnh hình.
So với khu cấp cứu, tầng lầu của khoa Chấn thương chỉnh hình yên tĩnh hơn rất nhiều, hành lang hầu như không có bóng người, chỉ lác đác vài người nhà bệnh nhân đang đi lại, một y tá trực ca đang đang ngồi trước máy tính trong khu y tá lướt wechat.
“Xin chào, xin hỏi văn phòng của chủ nhiệm Lý ở đâu?”
Tân Tranh đỡ Dương Hải Quốc tới khu trực của y tá hỏi.
“Đã muộn như vậy rồi, anh tìm chủ nhiệm Lý làm gì?”
Y tá thu nhỏ màn hình wechat, ngẩng đầu liếc Tân Tranh một cái, sau đó lại nhìn xuống đầu gối của Dương Hải Quốc, đáp: “Hiện tại là giờ tan làm, các anh nên đến phòng cấp cứu gặp bác sĩ. Ngoài ra, ngay cả khi trong giờ làm việc, khám bệnh cũng là nên đến phòng khám bệnh, chứ không phải trực tiếp lên đây…”
“Tôi tìm chủ nhiệm Lý!”
Tân Tranh ngắt lời y tá.
“Anh muốn tìm chủ nhiệm Lý liền có thể tìm được sao?”, y tá trợn mắt đáp.
II
mã…
“Người khác có thế sợ đắc tội bọn họ, nhưng tôi không sợ- không nói đến việc họ chỉ là con cháu của gia đình giàu có tại Đông Hải, cho dù bọn họ thuộc dòng dõi hiến hách của Yên Kinh, tôi vẫn sẽ dám đánh gãy chân của bọn họ như cũ!”
Mắt thấy Dương Hải Quốc một mực suy nghĩ cho sự an nguy của bản thân, trái tim Tân Tranh lại dâng lên dòng chảy ấm áp, trầm giọng đáp.
“Ư…”
Nghe được lời nói đầy khí phách này của Tân Tranh, Dương Hải Quốc có chút sững sờ.
Mặc dù anh ta là người ở dưới đáy xã hội, nhưng cũng biết con cháu của các gia tộc lớn tại Yên Kinh là ám chỉ điều gì.
Nếu không phải cảm nhận được cơn đau âm ỉ từ đầu gối, anh ta thậm chí còn tưởng rằng bản thân đang gặp ảo giác!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin và chân thành kia của Tân Tranh, trong lòng lại có một giọng nói nói cho anh ta biết, Tân Tranh tuyệt đối không phải đang ăn nói xằng bậy.
“Đi, tôi đưa anh tới gặp bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất ở Đông Hải!”
Tân Tranh không lại nói thêm lời vô ích nữa, tiến lên đỡ Dương Hải Quốc dậy.
“Ông trời không tuyệt đường sống của ai chăng?”
Dương Hải Quốc lẩm bấm một mình, giọng nói nghẹn ngào run run.
Tại khoảnh khắc này.
Một người đàn ông từng trải bước qua tuổi bốn mươi như anh ta òa khóc giống như một đứa trẻ.
Bệnh viện quân y Hoa Hạ là một bệnh viện đa khoa hạng ba với lịch sử hơn 70 năm, tiền thân được phát triển từ bệnh viện Tế Dân Đông Hải được thành lập bởi cơ quan cứu trợ tổng hợp Mỹ và bệnh viện giáo hội của giáo hội truyền giáo do ông Miller sáng lập.
Tại Đông Hải, nơi được mệnh danh là hòn ngọc phương đông, bệnh viện 445 không được tính là bệnh viện tốt nhất, nhưng khoa chỉnh hình lại nối tiếng nhất tại đây, thậm chí là cả vùng tam giác Trường Giang.
Tất cả những điều này là bởi chủ nhiệm Lý Thục Cầm của khoa này- một ‘thanh đao’ của khoa chỉnh hình của toàn bộ vùng tam giác Trường Giang.
Gần nửa đêm, Tân Tranh gọi taxi đưa Dương Hải Quốc, còn có Dương Anh đến bệnh viện 455.
“Tân Tranh, bệnh viện lớn như vậy chắc chắn phải phải tốn rất nhiều tiền, hay là chúng ta đổi bệnh viện khác đi?”
Sau khi xuống xe, Dương Hải Quốc nhìn tòa nhà khí khái sừng sững của bệnh viện 445 trước mắt có chút chùn bước.
“Anh Dương, khoa chỉnh hình của bệnh viện này là tốt nhất tại toàn bộ Đông Hải này, làm phẫu thuật ở đây có thể tránh được di chứng ớ mức cao nhất”.
Tân Tranh nhìn ra Dương Hải Quốc đang thấp thỏm lo âu chi phí quá lớn liền cười đáp: “Về phần tiền bạc, anh không cần phải lo lắng”.
“Nhưng…”
Dương Hải Quốc có chút do dự, mặc dù có thể nhìn ra Tân Tranh là thực lòng muốn anh ta được phẫu thuật, nhưng anh ta cũng biết, thực hiện ca phẫu thuật tại một bệnh viện lớn như vậy nhất định phải bỏ ra không ít tiền.
“Anh Dương, anh là vì tôi nên mới trở thành như vậy, tôi trả tiền chữa trị cho anh là điều nên làm, anh đừng nghĩ nhiều nữa”, dứt lời, không đợi Dương Hải Quốc đáp lại, Tân Tranh liền nâng Dương Hải Quốc đi về phía tòa nhà bệnh viện.
Dương Hải Quốc lưỡng lự muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không phản đối nữa.
Vì thời gian đã trễ, bệnh viện không có phòng khám bệnh, chỉ còn phòng cấp cứu.
Lúc Tân Tranh dìu Dương Hải Quốc đến khoa cấp cứu, số lượng bệnh nhân không nhiều, trên hành lang có giường bệnh, ở cửa sổ đăng ký đang xếp một hàng dài.
Tân Tranh không đăng ký số thứ tự vào khoa cấp cứu mà trực tiếp đưa hai bố con Dương Hải Quốc tới cửa thang máy lên tầng có khoa chỉnh hình.
So với khu cấp cứu, tầng lầu của khoa Chấn thương chỉnh hình yên tĩnh hơn rất nhiều, hành lang hầu như không có bóng người, chỉ lác đác vài người nhà bệnh nhân đang đi lại, một y tá trực ca đang đang ngồi trước máy tính trong khu y tá lướt wechat.
“Xin chào, xin hỏi văn phòng của chủ nhiệm Lý ở đâu?”
Tân Tranh đỡ Dương Hải Quốc tới khu trực của y tá hỏi.
“Đã muộn như vậy rồi, anh tìm chủ nhiệm Lý làm gì?”
Y tá thu nhỏ màn hình wechat, ngẩng đầu liếc Tân Tranh một cái, sau đó lại nhìn xuống đầu gối của Dương Hải Quốc, đáp: “Hiện tại là giờ tan làm, các anh nên đến phòng cấp cứu gặp bác sĩ. Ngoài ra, ngay cả khi trong giờ làm việc, khám bệnh cũng là nên đến phòng khám bệnh, chứ không phải trực tiếp lên đây…”
“Tôi tìm chủ nhiệm Lý!”
Tân Tranh ngắt lời y tá.
“Anh muốn tìm chủ nhiệm Lý liền có thể tìm được sao?”, y tá trợn mắt đáp.