Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 83
Tiếp đó giọng nói của bác gái chủ
nhà vang lên, ngữ khí khá bất mãn.
“Chào bác, tôi tới tìm Dương Hải Quốc”.
Ngoài cửa, Tân Tranh nhìn lướt qua số nhà, sau khi xác nhận không có gì sai sót liền mở miệng đáp.
“Đợi chút…”
Trong căn phòng ở tầng một, bác gái chủ nhà mặc quần đùi, tiện tay khoác thêm một chiếc sơ mi, vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, đi thẳng tới cửa sân.
Trên hành lang tầng hai, Dương Anh nghe được có người tới tìm bố mình lập tức dừng lại bước chân, vừa căng thẳng vừa lo âu nhìn về phía cửa.
Cô bé biết bố mình căn bản không có bạn bè tại Đông Hải này, mà người thân đều ở vùng quê hẻo lánh, càng không thể tới đây.
Mặc dù Dương Hải Quốc đã nói với cô bé rằng trước đó là bị một chiếc ô tô đâm vào đầu gối, nhưng từ trong miệng những người hàng xóm, cô bé biết đầu gối của ông là bị người khác đánh gãy.
Trong tình huống như vậy, cô bé lo nghĩ người đã đánh gãy đầu gối Dương Hải Quốc lại tới rồi!
Rầm!
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Dương Anh, bác gái chủ nhà đã mở ra cánh cửa sắt han gỉ, nhưng cũng không lập tức cho người tiến vào mà chặn lại giữa cửa hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Dương Hải Quốc?”
“Tôi là đồng nghiệp của anh ấy”.
Tân Tranh thành thật đáp.
“Đồng nghiệp à… vậy cậu vào đi, anh ta ở phòng trong cùng trên tầng hai”.
Nghe được lời này của Tân Tranh, bác gái kia liền lách người sang một bên, ánh mắt liếc tới Dương Anh đang đứng tại hành lang lầu hai, nói: “Tiểu Anh à, đồng nghiệp của bố cháu tới thăm, bố cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Bác Lý, bố cháu tốt hơn rồi ạ”.
Trên hành lang, Dương Anh gật gật đầu, ánh mắt lại rơi trên người Tân Tranh.
“Ài, đúng là người tốt mệnh không dài mà, cháu nói xem lão Dương làm người lương thiện, như thế nào lại đắc tội với người ta đây”.
Bác gái chủ nhà lắc đầu, sau đó đóng cửa sắt lại, nói với Tân Tranh: “Chàng trai trẻ, lúc rời đi thì kêu lên một tiếng, tôi còn khóa cửa lại”.
“Được”.
Bên tai vẫn đang văng vẳng lời nói vừa rồi của bác gái chủ nhà khiến trong lòng Tân Tranh càng thêm tự trách, anh biết, nếu không phải hồi chiều bản thân ra tay đánh Hoàng Giai Vĩ một bạt tai, Dương Hải Quốc có lẽ đã không bị liên lụy tới.
Trong lúc tự trách bản thân, Tân Tranh cũng không nói thêm điều gì mà bước nhanh lên lầu, sau đó hỏi Dương Anh đang đứng đó đợi mình: ‘”Tinh hình của bố em bây giờ thế nào rồi?”
“Đầu gối của bố tôi bị người ta đánh gãy rồi….”, Dương Anh nói với đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
“Đi, tôi đưa anh ấy tới bệnh viện!”
Tân Tranh nói xong càng gia tăng bước chân đến gian phòng cho thuê trong cùng.
Cót két!
Rất nhanh cùng với tiếng động khẽ khàng, cánh cửa gổ của gian phòng bị Tân Tranh đẩy ra.
“Tiểu… Tiếu Tranh, sao cậu lại tới đây rồi?”
Dương Hải Quốc đang nằm trên giường thấy người tới là Tân Tranh thì không khỏi giật mình.
Vừa rồi anh ta mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, nhưng vì cơn đau kịch liệt từ đầu gối không thể không bị phân tán lực chú ý nên nghe không được rõ, cũng không biết người tới là Tân Tranh.
“Anh Dương, xin lỗi, là tôi làm liên lụy tới anh!”
Tân Tranh bước nhanh tới gần, nhìn đầu gối sưng phồng nghiêm trọng cùng sắc mặt nhợt nhạt của Dương Hải Quốc, tự trách cùng ân hận nói: “Đi thôi, tôi đưa anh tới bệnh viện!”
“Tiểu Tranh, cậu không cần lo cho tôi, nghe lời, tranh thủ thời gian rời khỏi Đông Hải đi, nếu không bị bọn họ bắt được, cậu chỉ có một con đường chết…”
Dương Hải Quốc không đồng ý, mà vẫn như trước thật tâm nhắc nhở Tân Tranh.
Nhìn trạng thái thê thảm này của Dương Hải Quốc, lại nghe được lời nhắc nhở của anh ta, một người có trái tim kiên cường như Tân Tranh cũng cả người run lên!
Tuy rằng đi lính đằng đẵng tám năm, nhưng anh cũng biết, người trong xã hội ngày nay đều nhìn vào một chữ ‘tiền’, có rất nhiều anh em, cha con ruột thịt đều vì ‘tiền’ mà trở mặt.
Mà Dương Hải Quốc chỉ là một người cùng anh quen biết chưa tới một buổi chiều nhưng mọi việc đều nghĩ cho anh, người tốt như vậy gần như đã tuyệt chủng trong xã hội ngày nay!
“Anh Dương, tôi đã dạy cho bọn họ một bài học rồi”, cơn cảm động qua đi, Tân Tranh nói đúng sự thực.
“Cái… cái gì?”
Dương Hải Quốc nghe vậy kinh ngạc tới mức gần như bật dậy từ giường, kết quả lại động tới miệng vết thương liền nhăn nhó vì đau.
“Tân Tranh à, cậu quá kích động rồi… Cậu có biết mình làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào không?”
nhà vang lên, ngữ khí khá bất mãn.
“Chào bác, tôi tới tìm Dương Hải Quốc”.
Ngoài cửa, Tân Tranh nhìn lướt qua số nhà, sau khi xác nhận không có gì sai sót liền mở miệng đáp.
“Đợi chút…”
Trong căn phòng ở tầng một, bác gái chủ nhà mặc quần đùi, tiện tay khoác thêm một chiếc sơ mi, vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, đi thẳng tới cửa sân.
Trên hành lang tầng hai, Dương Anh nghe được có người tới tìm bố mình lập tức dừng lại bước chân, vừa căng thẳng vừa lo âu nhìn về phía cửa.
Cô bé biết bố mình căn bản không có bạn bè tại Đông Hải này, mà người thân đều ở vùng quê hẻo lánh, càng không thể tới đây.
Mặc dù Dương Hải Quốc đã nói với cô bé rằng trước đó là bị một chiếc ô tô đâm vào đầu gối, nhưng từ trong miệng những người hàng xóm, cô bé biết đầu gối của ông là bị người khác đánh gãy.
Trong tình huống như vậy, cô bé lo nghĩ người đã đánh gãy đầu gối Dương Hải Quốc lại tới rồi!
Rầm!
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Dương Anh, bác gái chủ nhà đã mở ra cánh cửa sắt han gỉ, nhưng cũng không lập tức cho người tiến vào mà chặn lại giữa cửa hỏi: “Cậu có quan hệ gì với Dương Hải Quốc?”
“Tôi là đồng nghiệp của anh ấy”.
Tân Tranh thành thật đáp.
“Đồng nghiệp à… vậy cậu vào đi, anh ta ở phòng trong cùng trên tầng hai”.
Nghe được lời này của Tân Tranh, bác gái kia liền lách người sang một bên, ánh mắt liếc tới Dương Anh đang đứng tại hành lang lầu hai, nói: “Tiểu Anh à, đồng nghiệp của bố cháu tới thăm, bố cháu đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Bác Lý, bố cháu tốt hơn rồi ạ”.
Trên hành lang, Dương Anh gật gật đầu, ánh mắt lại rơi trên người Tân Tranh.
“Ài, đúng là người tốt mệnh không dài mà, cháu nói xem lão Dương làm người lương thiện, như thế nào lại đắc tội với người ta đây”.
Bác gái chủ nhà lắc đầu, sau đó đóng cửa sắt lại, nói với Tân Tranh: “Chàng trai trẻ, lúc rời đi thì kêu lên một tiếng, tôi còn khóa cửa lại”.
“Được”.
Bên tai vẫn đang văng vẳng lời nói vừa rồi của bác gái chủ nhà khiến trong lòng Tân Tranh càng thêm tự trách, anh biết, nếu không phải hồi chiều bản thân ra tay đánh Hoàng Giai Vĩ một bạt tai, Dương Hải Quốc có lẽ đã không bị liên lụy tới.
Trong lúc tự trách bản thân, Tân Tranh cũng không nói thêm điều gì mà bước nhanh lên lầu, sau đó hỏi Dương Anh đang đứng đó đợi mình: ‘”Tinh hình của bố em bây giờ thế nào rồi?”
“Đầu gối của bố tôi bị người ta đánh gãy rồi….”, Dương Anh nói với đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
“Đi, tôi đưa anh ấy tới bệnh viện!”
Tân Tranh nói xong càng gia tăng bước chân đến gian phòng cho thuê trong cùng.
Cót két!
Rất nhanh cùng với tiếng động khẽ khàng, cánh cửa gổ của gian phòng bị Tân Tranh đẩy ra.
“Tiểu… Tiếu Tranh, sao cậu lại tới đây rồi?”
Dương Hải Quốc đang nằm trên giường thấy người tới là Tân Tranh thì không khỏi giật mình.
Vừa rồi anh ta mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, nhưng vì cơn đau kịch liệt từ đầu gối không thể không bị phân tán lực chú ý nên nghe không được rõ, cũng không biết người tới là Tân Tranh.
“Anh Dương, xin lỗi, là tôi làm liên lụy tới anh!”
Tân Tranh bước nhanh tới gần, nhìn đầu gối sưng phồng nghiêm trọng cùng sắc mặt nhợt nhạt của Dương Hải Quốc, tự trách cùng ân hận nói: “Đi thôi, tôi đưa anh tới bệnh viện!”
“Tiểu Tranh, cậu không cần lo cho tôi, nghe lời, tranh thủ thời gian rời khỏi Đông Hải đi, nếu không bị bọn họ bắt được, cậu chỉ có một con đường chết…”
Dương Hải Quốc không đồng ý, mà vẫn như trước thật tâm nhắc nhở Tân Tranh.
Nhìn trạng thái thê thảm này của Dương Hải Quốc, lại nghe được lời nhắc nhở của anh ta, một người có trái tim kiên cường như Tân Tranh cũng cả người run lên!
Tuy rằng đi lính đằng đẵng tám năm, nhưng anh cũng biết, người trong xã hội ngày nay đều nhìn vào một chữ ‘tiền’, có rất nhiều anh em, cha con ruột thịt đều vì ‘tiền’ mà trở mặt.
Mà Dương Hải Quốc chỉ là một người cùng anh quen biết chưa tới một buổi chiều nhưng mọi việc đều nghĩ cho anh, người tốt như vậy gần như đã tuyệt chủng trong xã hội ngày nay!
“Anh Dương, tôi đã dạy cho bọn họ một bài học rồi”, cơn cảm động qua đi, Tân Tranh nói đúng sự thực.
“Cái… cái gì?”
Dương Hải Quốc nghe vậy kinh ngạc tới mức gần như bật dậy từ giường, kết quả lại động tới miệng vết thương liền nhăn nhó vì đau.
“Tân Tranh à, cậu quá kích động rồi… Cậu có biết mình làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào không?”