Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 77
Nghe thấy lời của Tân Tranh, Mộng Bưu và gã lực lượng lái xe gần như cùng lúc kéo mở cửa xe, lom khom đi xuống.
“Anh Bưu, tên nhãi nhép đó đâu?”
Lương Bác không nhìn thấy bóng dáng ở Tân Tranh, cũng không nhìn thấy tay trái máu thịt lẫn lộn của Mộng Bưu, càng không nhìn thấy cơ thịt khóe mặt đang điên cuồng nháy của gã lực lưỡng lái xe, lập tức lên tiếng hỏi.
Mộng Bưu không trả lời, gần như cùng gã lực lưỡng lái xe nhìn vào cửa xe theo bản năng.
Liền sau đó.
Tân Tranh từ trong xe đi xuống.
Bên cạnh chiếc xe, Mộng Bưu và gã lực lưỡng lái xe cung kính đứng ở đó, không dám động đậy.
“Ách…”
Chỗ cách mười mét, Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ giống như gặp quỷ, con mắt trợn tròn, cơ thể bất động, giống như hai tác phẩm điêu khắc sống.
“Nghe nói mày muốn đánh gãy một chân của tao?”
Tân Tranh nheo mắt, bước lớn về phía hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ.
“Chuyện… chuyện gì vậy?”
Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ giống như hai con cừu chui nhầm vào miệng hổ, vẻ mặt kinh hãi.
Nửa tiếng trước, Mộng Bưu gọi điện nói, đã bắt được Tân Tranh, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác với lời Mộng Bưu nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Mộng Bưu đứng ở chỗ không xa, bọn họ đều suýt cho rằng thế giới này đảo loạn rồi!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Trả lời câu hỏi của Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ là tiếng bước chân nặng nề của Tân Tranh.
“Cộc!”
‘Cộc!
tt
“Cộc!
II
Tim của hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ đập dữ dội, cơ thể vốn cứng đờ giống điện giật, điên cuồng run lên, hai chân mềm nhũn.
Sợ hãi, bất an…
Và không hiểu chuyện gì!
Biểu cảm của hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ giống như rồng biến sắc, các loại cảm xúc đan xen.
“Anh… anh Bưu, rốt cuộc là thế nào?”
Cuối cùng Lương Bác không nhịn được, hắn ta cố kiềm chế sự bất an trong lòng, nghẹn giọng hỏi.
Vẫn không có câu trả lời.
Nhưng lần này, Lương Bác nhìn thấy cánh tay máu thịt lẫn lộn của Mộng Bưu!
“Mộng Bưu bị đánh thương?”
Trong lòng Lương Bác xuất hiện suy nghĩ này.
Đúng thế!
Sau đó, trong lòng hắn ta hiện len câu trả lời chắc chắn.
“Sao… sao lại thế này?”
Lương Bác trơ như phỗng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Theo hắn, Mộng Bưu đã từng là một sát thủ, cũng từng giết qua người, hơn nữa, số lượng không chỉ dừng lại ở con số một, thậm chí sau khi trở thành vệ sĩ cho bố hắn, còn thần không biết, quỷ không hay bí mật giết chết đối thủ cạnh tranh!
Có thể nói, trong tiềm thức của hắn, Mộng Bưu là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ!
Cũng giống như sát thủ trong những bộ phim ảnh đến và đi đều không để lại dấu vết!
Nhưng ngay lúc này, Mộng Bưu lại bị Tân Tranh đánh bị thương.
Hơn nữa tiền đề còn là Mộng Bưu tóm được Tân Tranh trước…
Có thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng mà điều này … mang lại cho hắn ta.
Soạt!
Ngay lập tức, Lương Bác liền hoàn hồn lại từ trong cơn bàng hoàng, nhìn Tân Tranh đang đi về phía mình toàn thân không kìm được mà run lên cầm cập, thét chói tai: “Anh… anh muốn làm
gì?”
‘Cộp!
Đáp lại Lương Bác là từng tiếng bước chân vững vàng nện xuống nền đất của Tân Tranh.
“Anh Bưu, tên nhãi nhép đó đâu?”
Lương Bác không nhìn thấy bóng dáng ở Tân Tranh, cũng không nhìn thấy tay trái máu thịt lẫn lộn của Mộng Bưu, càng không nhìn thấy cơ thịt khóe mặt đang điên cuồng nháy của gã lực lưỡng lái xe, lập tức lên tiếng hỏi.
Mộng Bưu không trả lời, gần như cùng gã lực lưỡng lái xe nhìn vào cửa xe theo bản năng.
Liền sau đó.
Tân Tranh từ trong xe đi xuống.
Bên cạnh chiếc xe, Mộng Bưu và gã lực lưỡng lái xe cung kính đứng ở đó, không dám động đậy.
“Ách…”
Chỗ cách mười mét, Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ giống như gặp quỷ, con mắt trợn tròn, cơ thể bất động, giống như hai tác phẩm điêu khắc sống.
“Nghe nói mày muốn đánh gãy một chân của tao?”
Tân Tranh nheo mắt, bước lớn về phía hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ.
“Chuyện… chuyện gì vậy?”
Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ giống như hai con cừu chui nhầm vào miệng hổ, vẻ mặt kinh hãi.
Nửa tiếng trước, Mộng Bưu gọi điện nói, đã bắt được Tân Tranh, nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác với lời Mộng Bưu nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Mộng Bưu đứng ở chỗ không xa, bọn họ đều suýt cho rằng thế giới này đảo loạn rồi!
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Trả lời câu hỏi của Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ là tiếng bước chân nặng nề của Tân Tranh.
“Cộc!”
‘Cộc!
tt
“Cộc!
II
Tim của hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ đập dữ dội, cơ thể vốn cứng đờ giống điện giật, điên cuồng run lên, hai chân mềm nhũn.
Sợ hãi, bất an…
Và không hiểu chuyện gì!
Biểu cảm của hai người Lương Bác và Hoàng Giai Vỹ giống như rồng biến sắc, các loại cảm xúc đan xen.
“Anh… anh Bưu, rốt cuộc là thế nào?”
Cuối cùng Lương Bác không nhịn được, hắn ta cố kiềm chế sự bất an trong lòng, nghẹn giọng hỏi.
Vẫn không có câu trả lời.
Nhưng lần này, Lương Bác nhìn thấy cánh tay máu thịt lẫn lộn của Mộng Bưu!
“Mộng Bưu bị đánh thương?”
Trong lòng Lương Bác xuất hiện suy nghĩ này.
Đúng thế!
Sau đó, trong lòng hắn ta hiện len câu trả lời chắc chắn.
“Sao… sao lại thế này?”
Lương Bác trơ như phỗng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Theo hắn, Mộng Bưu đã từng là một sát thủ, cũng từng giết qua người, hơn nữa, số lượng không chỉ dừng lại ở con số một, thậm chí sau khi trở thành vệ sĩ cho bố hắn, còn thần không biết, quỷ không hay bí mật giết chết đối thủ cạnh tranh!
Có thể nói, trong tiềm thức của hắn, Mộng Bưu là một sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ!
Cũng giống như sát thủ trong những bộ phim ảnh đến và đi đều không để lại dấu vết!
Nhưng ngay lúc này, Mộng Bưu lại bị Tân Tranh đánh bị thương.
Hơn nữa tiền đề còn là Mộng Bưu tóm được Tân Tranh trước…
Có thể tưởng tượng được nỗi kinh hoàng mà điều này … mang lại cho hắn ta.
Soạt!
Ngay lập tức, Lương Bác liền hoàn hồn lại từ trong cơn bàng hoàng, nhìn Tân Tranh đang đi về phía mình toàn thân không kìm được mà run lên cầm cập, thét chói tai: “Anh… anh muốn làm
gì?”
‘Cộp!
Đáp lại Lương Bác là từng tiếng bước chân vững vàng nện xuống nền đất của Tân Tranh.