Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 74
Mộng Bưu nuốt nước miếng, sau đó buông khấu súng trong tay.
“Mày cũng không cần căng thẳng, tao cũng sẽ không giết mày, nhưng điều kiện là mày lái xe cho tử tế, đưa tao đến biệt thự mà chúng mày vừa nói”.
Tân Tranh ngồi lại vào vị trí hàng ghế sau, nói với tài xế đầu đầy mồ hôi.
“Vâng… vâng…”
Tài xế vốn hít thở gấp, căng thẳng trả lời một tiếng, sau đó cố hết sức điều chỉnh cảm xúc của mình, muốn để hai tay không còn run rẩy, nhưng không thế làm được.
Tân Tranh thấy vậy, không nói gì nữa, mà lấy điện thoại ra, gọi điện cho Dương Hải Quốc, kết quả vẫn không liên lạc được.
“Chúng mày đã làm gì đồng nghiệp của tao?”
Thấy không thể kết nối điện thoại với Dương Hải Quốc, Tân Tranh cau mày, lạnh lùng hỏi Mộng Bưu.
“Cậu Lương bảo Hoàng Giai Vỹ dạy cho đồng nghiệp của mày một bài học, nhưng không để cho chết, chỉ đánh gãy một chân”.
Dù sao Mộng Bưu cũng có kinh
nghiệm làm sát thủ, từng trải qua nhiều nguy hiểm, tố chất tâm lý rất tốt, lập tức bình tĩnh trở lại.
“Đánh gãy một chân?”
Tân Tranh hơi nheo mắt: “Đồng nghiệp của tao chỉ không cho chúng ta lái xe vào khu nhà người thân, thì bị đánh gãy một chân, vậy chúng mày định đối phó tao thế nào?”
Mộng Bưu và gã lực lưỡng lái xe đều không dám nói, thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
“Trả lời câu hỏi của tao!”, Tân Tranh trầm giọng quát.
Gã lực lưỡng lái xe sợ đến tay run lên, suýt nữa lái xe vào vành đai xanh bên đường.
Mộng Bưu lại nhúc nhích yết hầu, do dự, nửa đùa nửa thật trả lời: “Cậu Lương nói định đánh gãy một chân của mày trước”.
“Chỉ đánh gãy một chân sao?”
Tân Tranh híp mắt, giọng nói âm lạnh như băng.
Mộng Bưu trả lời nhẹ một tiếng, trong lòng ớn lạnh.
Tân Tranh không nói nữa, trong xe rơi vào không khí yên tĩnh như cái chết, không khí ngột ngạt khiến Mộng Bưu và gã lực lưỡng lái xe có cảm giác khó thở.
Trong bầu không khí ngột ngạt, gã lực lưỡng lái xe cố kiềm chế nỗi sợ và bất an trong lòng, hai tay run run cầm vô lăng, lái chiếc xe công vụ Buick, đưa Tân Tranh đi về phía Đàn Cung.
Đàn Cung nằm ở phía tây của nhà khách ngoại ô phía Tây đường Hồng Kiều Đông Hải, phong cách kiến trúc lấy ý tưởng kiến trúc kinh điển của nước Anh, nước Pháp, nước Ý, và Tây Ban Nha, là một trong những khu người giàu nổi tiếng nhất Đông Hải.
Mấy năm trước, giá trị của một căn biệt thự Đàn Cung trên trăm triệu, được gọi là “dinh thự đệ nhất Hỗ Thượng”.
Hai năm nay, cùng với giá bất động sản thành phố tuyến một toàn quốc tăng lên, giá nhà của Đông Hải giống như ngồi trên tên lửa, nhảy vọt tăng mạnh chóng mặt.
Dưới tình hình như vậy, giá của biệt thự Đàn Cung được xào đến giá trên trời.
Lương Thế Hào, bố của Lương Bác là tốp người tiến quân vào bất động sản sớm nhất Đông Hải, năm đó, nhờ con mắt nhạy bén, bỏ vốn lớn mua một căn biệt thự ớ Đàn Cung và Tử Viên.
Hai món giao dịch này trở thành hai món giao dịch thành công nhất của Lương Thế Hào.
Ba năm trước, sau khi Lương Bác thi lên học viện quản lý kinh tế của đại học Đông Hải có tên gọi mỹ miều là Harvard Đông Hải, Lương Thế Hào chuyển biệt thự Đàn Cung dưới tên của Lương Bác.
Ba năm nay, Lương Bác không chỉ một lần tổ chức party ở biệt thự Đàn Cung, mỗi một lần đều mời cậu ấm cô chiêu và mỹ nữ hàng đầu trong trường học.
Đây là một trong những nhân tố quan trọng nhất khiến hắn ta trở thành nhân vật phong vân của trường đại học Đông Hải.
“Mày cũng không cần căng thẳng, tao cũng sẽ không giết mày, nhưng điều kiện là mày lái xe cho tử tế, đưa tao đến biệt thự mà chúng mày vừa nói”.
Tân Tranh ngồi lại vào vị trí hàng ghế sau, nói với tài xế đầu đầy mồ hôi.
“Vâng… vâng…”
Tài xế vốn hít thở gấp, căng thẳng trả lời một tiếng, sau đó cố hết sức điều chỉnh cảm xúc của mình, muốn để hai tay không còn run rẩy, nhưng không thế làm được.
Tân Tranh thấy vậy, không nói gì nữa, mà lấy điện thoại ra, gọi điện cho Dương Hải Quốc, kết quả vẫn không liên lạc được.
“Chúng mày đã làm gì đồng nghiệp của tao?”
Thấy không thể kết nối điện thoại với Dương Hải Quốc, Tân Tranh cau mày, lạnh lùng hỏi Mộng Bưu.
“Cậu Lương bảo Hoàng Giai Vỹ dạy cho đồng nghiệp của mày một bài học, nhưng không để cho chết, chỉ đánh gãy một chân”.
Dù sao Mộng Bưu cũng có kinh
nghiệm làm sát thủ, từng trải qua nhiều nguy hiểm, tố chất tâm lý rất tốt, lập tức bình tĩnh trở lại.
“Đánh gãy một chân?”
Tân Tranh hơi nheo mắt: “Đồng nghiệp của tao chỉ không cho chúng ta lái xe vào khu nhà người thân, thì bị đánh gãy một chân, vậy chúng mày định đối phó tao thế nào?”
Mộng Bưu và gã lực lưỡng lái xe đều không dám nói, thậm chí ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
“Trả lời câu hỏi của tao!”, Tân Tranh trầm giọng quát.
Gã lực lưỡng lái xe sợ đến tay run lên, suýt nữa lái xe vào vành đai xanh bên đường.
Mộng Bưu lại nhúc nhích yết hầu, do dự, nửa đùa nửa thật trả lời: “Cậu Lương nói định đánh gãy một chân của mày trước”.
“Chỉ đánh gãy một chân sao?”
Tân Tranh híp mắt, giọng nói âm lạnh như băng.
Mộng Bưu trả lời nhẹ một tiếng, trong lòng ớn lạnh.
Tân Tranh không nói nữa, trong xe rơi vào không khí yên tĩnh như cái chết, không khí ngột ngạt khiến Mộng Bưu và gã lực lưỡng lái xe có cảm giác khó thở.
Trong bầu không khí ngột ngạt, gã lực lưỡng lái xe cố kiềm chế nỗi sợ và bất an trong lòng, hai tay run run cầm vô lăng, lái chiếc xe công vụ Buick, đưa Tân Tranh đi về phía Đàn Cung.
Đàn Cung nằm ở phía tây của nhà khách ngoại ô phía Tây đường Hồng Kiều Đông Hải, phong cách kiến trúc lấy ý tưởng kiến trúc kinh điển của nước Anh, nước Pháp, nước Ý, và Tây Ban Nha, là một trong những khu người giàu nổi tiếng nhất Đông Hải.
Mấy năm trước, giá trị của một căn biệt thự Đàn Cung trên trăm triệu, được gọi là “dinh thự đệ nhất Hỗ Thượng”.
Hai năm nay, cùng với giá bất động sản thành phố tuyến một toàn quốc tăng lên, giá nhà của Đông Hải giống như ngồi trên tên lửa, nhảy vọt tăng mạnh chóng mặt.
Dưới tình hình như vậy, giá của biệt thự Đàn Cung được xào đến giá trên trời.
Lương Thế Hào, bố của Lương Bác là tốp người tiến quân vào bất động sản sớm nhất Đông Hải, năm đó, nhờ con mắt nhạy bén, bỏ vốn lớn mua một căn biệt thự ớ Đàn Cung và Tử Viên.
Hai món giao dịch này trở thành hai món giao dịch thành công nhất của Lương Thế Hào.
Ba năm trước, sau khi Lương Bác thi lên học viện quản lý kinh tế của đại học Đông Hải có tên gọi mỹ miều là Harvard Đông Hải, Lương Thế Hào chuyển biệt thự Đàn Cung dưới tên của Lương Bác.
Ba năm nay, Lương Bác không chỉ một lần tổ chức party ở biệt thự Đàn Cung, mỗi một lần đều mời cậu ấm cô chiêu và mỹ nữ hàng đầu trong trường học.
Đây là một trong những nhân tố quan trọng nhất khiến hắn ta trở thành nhân vật phong vân của trường đại học Đông Hải.