Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 70
Một người đàn anh ta vạm vỡ đáp, sau đó tiến lên phía trước một bước, vung lên cây gậy bóng chày trong tay, giáng xuống đầu gối của Dương Hải Quốc.
“Bụp!”
“Răng rắc”.
Âm thanh bị bóp nghẹt và tiếng xương gãy vang lên gần như đồng thời, xương bánh chè của Dương Hải Quốc trực tiếp bị đập gãy.
“A…”
Dương Hải Quốc thống khổ hét lên, bàn tay che chặt lấy nơi đầu gối, toàn thân giống như vừa bị luồng điện chạy qua, không ngừng co giật.
“ông sau này không chỉ là một tên què mà còn mất luôn cả công việc, để tôi nhìn xem ông lấy gì nuôi con gái ăn học!”
Thấy trạng thái thê thảm này của Dương Hải Quốc, Hoàng Giai vr không chỉ không nổi lên chút thương xót nào, ngược lại còn nở một nụ cười biến thái: “Muốn trách thì hãy trách tên khốn kiếp họ Tân đó!”
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, Hoàng Giai Vĩ dẫn theo ba người kia xoay người leo lên xe ô tô.
‘Vù’
Ngay sau đó, cùng với tiếng gầm chói tai của động cơ, chiếc Range Rover biến mất trong làn khói bụi.
“ông trời, tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?”
Nhìn thấy Hoàng Giai Vĩ cùng những người khác ngồi xe rời đi, Dương Hải Quốc đau đớn than khóc, giọng nói phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng.
Nếu sự việc thực sự trở thành như những gì Hoàng Giai Vĩ nói, anh ta không chỉ mất việc, mà còn thành một kẻ khập khiễng, đến lúc nó rất khó tìm được công việc mới.
Nếu không có việc làm, anh ta sẽ không có nguồn thu nhập, không có khả năng cho con gái đi học nữa!
Điều này tương đương với việc bóp chết hy vọng cuối cùng trong cuộc sống của anh ta!
“Hu~ hu~”
Sau khi gào khóc, Dương Hải Quốc chịu đựng cơn đau thấu xương, run rẩy rút ra chiếc điện thoại di động Nokia đời cũ từ trong túi quần, ấn số gọi cho Tân Tranh.
Mặc dù Hoàng Giai Vĩ là vì Tân Tranh mới ra tay với anh ta, nhưng anh ta ta biết lúc đó Tân Tranh cũng là vì giúp mình, nơi sâu thẳm trong trái tim anh ta không hề oán hận Tân Tranh, mà muốn gọi điện thoại báo cho anh rời đi.
Bởi anh ta biết, nếu Hoàng Giai Vĩ đã tìm đến trên đầu anh ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tân Tranh!
“Anh Dương”.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong tai nghe vang lên giọng của Tân Tranh.
“Tân… Tân Tranh, cậu ở đâu?”
Dương Hải Quốc nghe thấy giọng của Tân Tranh, hiếu rằng lúc này Tân Tranh vẫn không sao, hơi thở nhẹ nhõm, sau đó cố chịu cơn đau hỏi.
“Anh Dương, tôi ăn cơm ở gần trường, sao thế?”
Đầu bên kia điện thoại, Tân Tranh vốn đang ăn cơm cùng Trương Hân Như, Tô Diệu Y à Trần Tĩnh, sau khi phát hiện sự bất thường trong giọng điệu của Dương Hải Quốc, anh cầm điện thoại
đứng lên đi ra khỏi phòng bao.
“Vừa nãy tôi bị người ta đánh… kẻ dẫn đầu là một tên trong hai tên cậu ấm buổi chiều…”
Dương Hải Quốc đau đến khó thở, giọng nói run run.
“Anh Dương, nghiêm trọng không?”
Vẻ mặt của Tân Tranh biến sắc, vội vàng hỏi.
“Vẫn ổn”.
Dương Hải Quốc cắn răng, lê cơ thể đến bên tường, dựa vào tường, toàn thân run lên nói: “Bọn chúng đã ra tay với tôi, chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Cậu nhân lúc bọn chúng chưa tìm thấy cậu, mau chạy đi, nếu không một khi cậu bị bọn chúng bắt được thì xong đời”.
“Anh Dương, anh ở đâu?”
“Bụp!”
“Răng rắc”.
Âm thanh bị bóp nghẹt và tiếng xương gãy vang lên gần như đồng thời, xương bánh chè của Dương Hải Quốc trực tiếp bị đập gãy.
“A…”
Dương Hải Quốc thống khổ hét lên, bàn tay che chặt lấy nơi đầu gối, toàn thân giống như vừa bị luồng điện chạy qua, không ngừng co giật.
“ông sau này không chỉ là một tên què mà còn mất luôn cả công việc, để tôi nhìn xem ông lấy gì nuôi con gái ăn học!”
Thấy trạng thái thê thảm này của Dương Hải Quốc, Hoàng Giai vr không chỉ không nổi lên chút thương xót nào, ngược lại còn nở một nụ cười biến thái: “Muốn trách thì hãy trách tên khốn kiếp họ Tân đó!”
“Chúng ta đi!”
Dứt lời, Hoàng Giai Vĩ dẫn theo ba người kia xoay người leo lên xe ô tô.
‘Vù’
Ngay sau đó, cùng với tiếng gầm chói tai của động cơ, chiếc Range Rover biến mất trong làn khói bụi.
“ông trời, tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy?”
Nhìn thấy Hoàng Giai Vĩ cùng những người khác ngồi xe rời đi, Dương Hải Quốc đau đớn than khóc, giọng nói phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng.
Nếu sự việc thực sự trở thành như những gì Hoàng Giai Vĩ nói, anh ta không chỉ mất việc, mà còn thành một kẻ khập khiễng, đến lúc nó rất khó tìm được công việc mới.
Nếu không có việc làm, anh ta sẽ không có nguồn thu nhập, không có khả năng cho con gái đi học nữa!
Điều này tương đương với việc bóp chết hy vọng cuối cùng trong cuộc sống của anh ta!
“Hu~ hu~”
Sau khi gào khóc, Dương Hải Quốc chịu đựng cơn đau thấu xương, run rẩy rút ra chiếc điện thoại di động Nokia đời cũ từ trong túi quần, ấn số gọi cho Tân Tranh.
Mặc dù Hoàng Giai Vĩ là vì Tân Tranh mới ra tay với anh ta, nhưng anh ta ta biết lúc đó Tân Tranh cũng là vì giúp mình, nơi sâu thẳm trong trái tim anh ta không hề oán hận Tân Tranh, mà muốn gọi điện thoại báo cho anh rời đi.
Bởi anh ta biết, nếu Hoàng Giai Vĩ đã tìm đến trên đầu anh ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tân Tranh!
“Anh Dương”.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong tai nghe vang lên giọng của Tân Tranh.
“Tân… Tân Tranh, cậu ở đâu?”
Dương Hải Quốc nghe thấy giọng của Tân Tranh, hiếu rằng lúc này Tân Tranh vẫn không sao, hơi thở nhẹ nhõm, sau đó cố chịu cơn đau hỏi.
“Anh Dương, tôi ăn cơm ở gần trường, sao thế?”
Đầu bên kia điện thoại, Tân Tranh vốn đang ăn cơm cùng Trương Hân Như, Tô Diệu Y à Trần Tĩnh, sau khi phát hiện sự bất thường trong giọng điệu của Dương Hải Quốc, anh cầm điện thoại
đứng lên đi ra khỏi phòng bao.
“Vừa nãy tôi bị người ta đánh… kẻ dẫn đầu là một tên trong hai tên cậu ấm buổi chiều…”
Dương Hải Quốc đau đến khó thở, giọng nói run run.
“Anh Dương, nghiêm trọng không?”
Vẻ mặt của Tân Tranh biến sắc, vội vàng hỏi.
“Vẫn ổn”.
Dương Hải Quốc cắn răng, lê cơ thể đến bên tường, dựa vào tường, toàn thân run lên nói: “Bọn chúng đã ra tay với tôi, chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Cậu nhân lúc bọn chúng chưa tìm thấy cậu, mau chạy đi, nếu không một khi cậu bị bọn chúng bắt được thì xong đời”.
“Anh Dương, anh ở đâu?”