Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 67
Ngoài ra, hắn cũng biết bố của Lương Bác vài năm nay có thể thuận buồm xuôi gió, khiến đối thủ không dám liều lĩnh hành động, Mộng Bưu đã có đóng góp rất lớn.
“Một tên bảo vệ cỏn con mà thôi cũng dám gây sóng tạo gió ở Đông Hải này, mẹ kiếp, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà”.
Lương Bác hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mà nhìn Tân Tranh đang khoác đồng phục bảo vệ qua gương phản chiếu hừ lạnh một tiếng, sau đó đạp ga tăng tốc chạy đi.
Một giờ sau, Lương Bác lái xe đến bãi đậu xe của tập đoàn Hải Thiên.
Tập đoàn Hải Thiên là công ty mà bố hắn, Lương Thế Hào thành lập, dưới trướng có hàng chục chi nhánh, liên quan đến bất động sản, du lịch, ngoại thương….và vài ngành nghề kinh doanh khác, tại một thành phố tấc đất tấc vàng như Đông Hải cũng được coi là doanh nghiệp có danh tiếng.
Tại bãi đậu xe của tập đoàn Hải Thiên, có một người đàn ông vạm vỡ trong bộ vest đen và áo sơ mi trắng trên tay cầm túi tài liệu đang đứng, sau khi nhìn thấy xe của Lương Bác tới gần, liền đi thẳng tới nghênh tiếp.
Hắn không phải ai khác chính là Mông Bưu, vệ sĩ của Lương Thế Hào.
Khi đi đường, bước chân của hắn ta ung dung nhẹ nhàng, dư quang theo bản năng quét nhìn bốn phía.
Đây đều là những ảnh hưởng khi hắn từng làm sát thủ trong quá khứ lưu lại.
“Cậu Lương!”
Mông Bưu rất nhanh đã tới bên chiếc Aston Martin, đưa túi tài liệu trong tay cho Lương Bác, thuộc lòng nằm nói: “Dương Hải Quốc, 40 tuổi, xuất thân nông thôn, năm 17 rời nhà đi làm thuê, năm 22 tuổi kết hôn, hai năm sau đó có một bé gái. Năm 28 tuổi vợ bỏ trốn theo người khác, trước mắt đang làm bảo vệ thời vụ tại đại học Đông Hải, còn con gái đang học năm nhất tại trường cấp ba Dục Tài…”
“Còn một người nữa thì sao?”
Lương Bác ngắt lời, hắn không có quá nhiều hứng thú đối với thông tin về Dương Hải Quốc.
“Người còn lại là Tân Tranh, không tra được hồ sơ thông tin của hắn ta”, Mông Bưu trầm giọng đáp.
“Không tra được?”
Nghe vậy Lương Bác liền cau mày, sắc mặt có chút khó coi: “Hắn chỉ là một tên bảo vệ, tại sao lại không tra được thông tin?”
“Không biết vì lý do gì, nhưng theo Mạnh Vạn Ngân, tên Tân Tranh này đã từng chế ngự một tên trộm ăn cắp đồ từ hiệu trưởng của đại học Đông Hải, Tô Văn. Từ đó mượn cơ hội này để trở thành nhân viên bảo vệ của trường Đại học Đông Hải. Ngoài ra, Tô Văn cũng rất chiếu cố tới Tân Tranh, biết được hắn không có chỗ ở liền để lại căn phòng của bảo mẫu tại Chức Gia Viện cho hắn”, Mông Bưu đáp.
“Cái… cái gì?”
vẻ mặt của Lương Bác lập tức thay
đổi.
Trương Hân Như chính là ở trong gian phòng kia tại Chúc Gia Viện của Tô Văn.
Mà Tân Tranh lại thực sự ở cùng Trương Hân Như?
“Cậu Lương, cậu cần tôi làm gì nữa không?”
Mông Bưu đi thẳng vào vấn đề, hắn ta biết Lương Bác không thể vô duyên vô cớ kêu hắn tra xét thông tin của hai tên bảo vệ.
“Người tên Dương Hải Quốc kia cậu tự mình xem rồi giải quyết đi, đừng để xảy ra mạng người, cũng đừng làm lớn chuyện”, Lương Bác trầm giọng sắp xếp cho Hoàng Giai Vĩ trước.
“Được!”
Hoàng Giai Vĩ cười âm hiểm sờ sờ khuôn mặt sưng tấy của mình, chỉ hận không thể ngay lập tức lao tới trước mặt Dương Hải Quốc để báo thù rửa hận.
“Anh Bưu, tôi muốn tên khốn kiếp Tân Tranh đó phải quỳ xuống trước mặt tôi van xin tha thứ, sau đó đánh gãy chân chó của hắn ta rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn”.
“Một tên bảo vệ cỏn con mà thôi cũng dám gây sóng tạo gió ở Đông Hải này, mẹ kiếp, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào mà”.
Lương Bác hỏi một đằng, trả lời một nẻo, mà nhìn Tân Tranh đang khoác đồng phục bảo vệ qua gương phản chiếu hừ lạnh một tiếng, sau đó đạp ga tăng tốc chạy đi.
Một giờ sau, Lương Bác lái xe đến bãi đậu xe của tập đoàn Hải Thiên.
Tập đoàn Hải Thiên là công ty mà bố hắn, Lương Thế Hào thành lập, dưới trướng có hàng chục chi nhánh, liên quan đến bất động sản, du lịch, ngoại thương….và vài ngành nghề kinh doanh khác, tại một thành phố tấc đất tấc vàng như Đông Hải cũng được coi là doanh nghiệp có danh tiếng.
Tại bãi đậu xe của tập đoàn Hải Thiên, có một người đàn ông vạm vỡ trong bộ vest đen và áo sơ mi trắng trên tay cầm túi tài liệu đang đứng, sau khi nhìn thấy xe của Lương Bác tới gần, liền đi thẳng tới nghênh tiếp.
Hắn không phải ai khác chính là Mông Bưu, vệ sĩ của Lương Thế Hào.
Khi đi đường, bước chân của hắn ta ung dung nhẹ nhàng, dư quang theo bản năng quét nhìn bốn phía.
Đây đều là những ảnh hưởng khi hắn từng làm sát thủ trong quá khứ lưu lại.
“Cậu Lương!”
Mông Bưu rất nhanh đã tới bên chiếc Aston Martin, đưa túi tài liệu trong tay cho Lương Bác, thuộc lòng nằm nói: “Dương Hải Quốc, 40 tuổi, xuất thân nông thôn, năm 17 rời nhà đi làm thuê, năm 22 tuổi kết hôn, hai năm sau đó có một bé gái. Năm 28 tuổi vợ bỏ trốn theo người khác, trước mắt đang làm bảo vệ thời vụ tại đại học Đông Hải, còn con gái đang học năm nhất tại trường cấp ba Dục Tài…”
“Còn một người nữa thì sao?”
Lương Bác ngắt lời, hắn không có quá nhiều hứng thú đối với thông tin về Dương Hải Quốc.
“Người còn lại là Tân Tranh, không tra được hồ sơ thông tin của hắn ta”, Mông Bưu trầm giọng đáp.
“Không tra được?”
Nghe vậy Lương Bác liền cau mày, sắc mặt có chút khó coi: “Hắn chỉ là một tên bảo vệ, tại sao lại không tra được thông tin?”
“Không biết vì lý do gì, nhưng theo Mạnh Vạn Ngân, tên Tân Tranh này đã từng chế ngự một tên trộm ăn cắp đồ từ hiệu trưởng của đại học Đông Hải, Tô Văn. Từ đó mượn cơ hội này để trở thành nhân viên bảo vệ của trường Đại học Đông Hải. Ngoài ra, Tô Văn cũng rất chiếu cố tới Tân Tranh, biết được hắn không có chỗ ở liền để lại căn phòng của bảo mẫu tại Chức Gia Viện cho hắn”, Mông Bưu đáp.
“Cái… cái gì?”
vẻ mặt của Lương Bác lập tức thay
đổi.
Trương Hân Như chính là ở trong gian phòng kia tại Chúc Gia Viện của Tô Văn.
Mà Tân Tranh lại thực sự ở cùng Trương Hân Như?
“Cậu Lương, cậu cần tôi làm gì nữa không?”
Mông Bưu đi thẳng vào vấn đề, hắn ta biết Lương Bác không thể vô duyên vô cớ kêu hắn tra xét thông tin của hai tên bảo vệ.
“Người tên Dương Hải Quốc kia cậu tự mình xem rồi giải quyết đi, đừng để xảy ra mạng người, cũng đừng làm lớn chuyện”, Lương Bác trầm giọng sắp xếp cho Hoàng Giai Vĩ trước.
“Được!”
Hoàng Giai Vĩ cười âm hiểm sờ sờ khuôn mặt sưng tấy của mình, chỉ hận không thể ngay lập tức lao tới trước mặt Dương Hải Quốc để báo thù rửa hận.
“Anh Bưu, tôi muốn tên khốn kiếp Tân Tranh đó phải quỳ xuống trước mặt tôi van xin tha thứ, sau đó đánh gãy chân chó của hắn ta rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn”.