Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 57
Sau đó Mạnh Vạn Ngân lại khách sáo nói chuyện cùng Tân Tranh mấy câu, rồi lấy lý do có việc, kết thúc buổi nói chuyện.
Nhưng trước khi đi, Mạnh Vạn Ngân đích thân đưa Tân Tranh đến văn phòng bên cạnh, long trọng giới thiệu Tân Tranh với Mã Bình và người bảo vệ trung niên.
Còn những người khác đều đang làm việc ở vị trí của mình, không có ở trong văn phòng.
“Người anh em, anh thật lợi hại! Phòng bảo vệ chúng ta nhiều người như vậy, người có thể khiến đích thân trưởng phòng Mạnh giới thiệu, anh là người đầu tiên!”
Sau khi Mạnh Vạn Ngân rời đi, Mã Bình lập tức đứng lên đi đến trước bàn của Tân Tranh, lấy ra một hộp thuốc lá Trung Hoa mà bình thường không nỡ hút, rút ra một điếu, đưa cho Tân Tranh: “Tôi tên là Mã Bình, rất vui có thể làm việc chung với anh”.
“Tôi tên là Tân Tranh, cảm ơn, tôi không hút thuốc”, Tân Tranh mỉm cười từ chối thuốc lá của Mã Bình.
“Người anh em Tân, tên Mã Bình này nói cậu quen biết hiệu trưởng Tô. Hơn nữa hiệu trưởng Tô còn phá lệ vì chuyện công việc của cậu, là thật sao?”
So với Mã Bình, bảo vệ trung niên ngay thẳng hơn nhiều, cơ bản là kiểu người không có tầm nhìn, mở miệng là nói thẳng vào vấn đề chính.
Mã Bình nghe vậy, con mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Tân Tranh.
ừm?
Tân Tranh nghe vậy, nhìn Mã Bình một cái, sau đó trầm ngâm, nói: “ừm, đúng là quen biết. Tôi từng giúp đỡ hiệu trưởng Tô”.
“Giúp việc gì?”
Mã Bình và bảo vệ trung niên đồng thanh nói, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Theo bọn họ thấy, Tân Tranh và Tô Văn đúng là người của hai thế giới, với thân phận, địa vị của Tô Văn, đâu cần Tân Tranh giúp?
“Là thế này, tôi là quân nhân xuất ngũ. Thời gian trước, tôi đụng phải một tên trộm cắp trên phố, liền xông lên ngăn cản – người bị ăn trộm chính là hiệu trưởng Tô”.
“Sau việc đó, hiệu trưởng Tô nói với tôi, ông ấy là hiệu trưởng của trường đại học Đông Hải. Mỗi năm trường học khai giảng nghỉ hè đều sẽ xảy ra những vụ trộm cắp, hỏi tôi có hứng thú đến trường học làm bảo vệ, bắt trộm không…”
Tân Tranh nghiêm túc bịa ra một lời nói dối.
Tuy Tô Văn không để ý những lời ngồi lê đôi mách này, nhưng Tân Tranh không muốn bởi vì chuyện nhỏ mình nhận việc mà ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô Văn.
Vì vậy, anh dự định mượn cái miệng của Mã Bình và bảo vệ trung niên, truyền lời nói dối này ra ngoài.
“Vãi, tên nhóc cậu gặp may mắn rồi!”
Mã Bình đầu tiên hơi ngấn người ra, sau đó nhịn không được kinh hô một tiếng, sự cung kính và lấy lòng Tân Tranh trong nháy mắt biến mất, trực tiếp tuôn ra lời lẽ thô lỗ.
“Đúng vậy, cậu thậm chí còn không biết chúng tôi vào trường khó khăn thế nào đâu. Phải làm một bài kiểm tra viết, một cuộc phỏng vấn và ba tháng huấn luyện trước khi nhận công việc này …” người bảo vệ trung niên gật đầu phụ họa.
“Người anh em, tuy hiệu trưởng Tô biết báo đáp tử tế và trọng dụng nhân tài nên giao cho cậu cơ hội này, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Hiệu trưởng Tô là người chính trực có tiếng, nếu sau này cậu còn muốn dựa vào sự ưu ái của ông ấy sợ rằng không có khả năng đâu. Ngược lại, nếu cậu không làm việc tốt còn có thể bị
Mã Bình lặng lẽ cầm điếu thuốc Trung Hoa trên bàn tính mời Tân Tranh cất vào trong hộp.
Vốn dĩ anh ta còn muốn lấy lòng Tân Tranh nhưng hiện giờ xem ra Tân Tranh chỉ hạng “tép riu”, đương nhiên không cần đi lấy lòng nữa, thậm chí ngay cả một điếu thuốc Trung Hoa cũng không nỡ mời Tân Tranh.
“Cảm ơn đã nhắc nhớ”.
Tân Tranh cười cười, anh biết mình đạt được mục đích rồi.
Nhưng trước khi đi, Mạnh Vạn Ngân đích thân đưa Tân Tranh đến văn phòng bên cạnh, long trọng giới thiệu Tân Tranh với Mã Bình và người bảo vệ trung niên.
Còn những người khác đều đang làm việc ở vị trí của mình, không có ở trong văn phòng.
“Người anh em, anh thật lợi hại! Phòng bảo vệ chúng ta nhiều người như vậy, người có thể khiến đích thân trưởng phòng Mạnh giới thiệu, anh là người đầu tiên!”
Sau khi Mạnh Vạn Ngân rời đi, Mã Bình lập tức đứng lên đi đến trước bàn của Tân Tranh, lấy ra một hộp thuốc lá Trung Hoa mà bình thường không nỡ hút, rút ra một điếu, đưa cho Tân Tranh: “Tôi tên là Mã Bình, rất vui có thể làm việc chung với anh”.
“Tôi tên là Tân Tranh, cảm ơn, tôi không hút thuốc”, Tân Tranh mỉm cười từ chối thuốc lá của Mã Bình.
“Người anh em Tân, tên Mã Bình này nói cậu quen biết hiệu trưởng Tô. Hơn nữa hiệu trưởng Tô còn phá lệ vì chuyện công việc của cậu, là thật sao?”
So với Mã Bình, bảo vệ trung niên ngay thẳng hơn nhiều, cơ bản là kiểu người không có tầm nhìn, mở miệng là nói thẳng vào vấn đề chính.
Mã Bình nghe vậy, con mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm Tân Tranh.
ừm?
Tân Tranh nghe vậy, nhìn Mã Bình một cái, sau đó trầm ngâm, nói: “ừm, đúng là quen biết. Tôi từng giúp đỡ hiệu trưởng Tô”.
“Giúp việc gì?”
Mã Bình và bảo vệ trung niên đồng thanh nói, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Theo bọn họ thấy, Tân Tranh và Tô Văn đúng là người của hai thế giới, với thân phận, địa vị của Tô Văn, đâu cần Tân Tranh giúp?
“Là thế này, tôi là quân nhân xuất ngũ. Thời gian trước, tôi đụng phải một tên trộm cắp trên phố, liền xông lên ngăn cản – người bị ăn trộm chính là hiệu trưởng Tô”.
“Sau việc đó, hiệu trưởng Tô nói với tôi, ông ấy là hiệu trưởng của trường đại học Đông Hải. Mỗi năm trường học khai giảng nghỉ hè đều sẽ xảy ra những vụ trộm cắp, hỏi tôi có hứng thú đến trường học làm bảo vệ, bắt trộm không…”
Tân Tranh nghiêm túc bịa ra một lời nói dối.
Tuy Tô Văn không để ý những lời ngồi lê đôi mách này, nhưng Tân Tranh không muốn bởi vì chuyện nhỏ mình nhận việc mà ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô Văn.
Vì vậy, anh dự định mượn cái miệng của Mã Bình và bảo vệ trung niên, truyền lời nói dối này ra ngoài.
“Vãi, tên nhóc cậu gặp may mắn rồi!”
Mã Bình đầu tiên hơi ngấn người ra, sau đó nhịn không được kinh hô một tiếng, sự cung kính và lấy lòng Tân Tranh trong nháy mắt biến mất, trực tiếp tuôn ra lời lẽ thô lỗ.
“Đúng vậy, cậu thậm chí còn không biết chúng tôi vào trường khó khăn thế nào đâu. Phải làm một bài kiểm tra viết, một cuộc phỏng vấn và ba tháng huấn luyện trước khi nhận công việc này …” người bảo vệ trung niên gật đầu phụ họa.
“Người anh em, tuy hiệu trưởng Tô biết báo đáp tử tế và trọng dụng nhân tài nên giao cho cậu cơ hội này, nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Hiệu trưởng Tô là người chính trực có tiếng, nếu sau này cậu còn muốn dựa vào sự ưu ái của ông ấy sợ rằng không có khả năng đâu. Ngược lại, nếu cậu không làm việc tốt còn có thể bị
Mã Bình lặng lẽ cầm điếu thuốc Trung Hoa trên bàn tính mời Tân Tranh cất vào trong hộp.
Vốn dĩ anh ta còn muốn lấy lòng Tân Tranh nhưng hiện giờ xem ra Tân Tranh chỉ hạng “tép riu”, đương nhiên không cần đi lấy lòng nữa, thậm chí ngay cả một điếu thuốc Trung Hoa cũng không nỡ mời Tân Tranh.
“Cảm ơn đã nhắc nhớ”.
Tân Tranh cười cười, anh biết mình đạt được mục đích rồi.