Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 52
Giấy viết thư có chút cũ, nét chữ bên trong cũng hơi mờ.
Bởi vì, di thư này được Trần Mạnh viết trước khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên sau khi gia nhập đội đặc chiến Long Nha, đã được sáu năm rồi.
Trên thực tế, bức di thư này là một bức thư không có giá trị. Theo quy định của quân đội, các thành viên của đội đặc chiến không được đế lộ thân phận thật và nguyên nhân cái chết của họ.
Bức di thư này có thể trở thành một bức di thư thực sự hoàn toàn là nhờ Tân Tranh.
Khi đó, sau khi nhìn thấy bức di thư của Trần Mạnh, Tân Tranh không trả lại để Trần Mạnh viết lại mà đã giữ lại.
Đây cũng là lý do anh đề xuất với Thiếu tướng Vương Hổ Thành nói rõ tình hình thực tế cho người nhà những thành viên của đội đặc chiến lúc anh rời quân ngũ. Kể từ ngày anh trở thành thành viên của đội đặc chiến, anh đã cảm thấy, cần phải cho những anh hùng vô danh đã mất đó được xứng danh!
Trần Tĩnh lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng mở di thư ra.
Tôi là bộ đội đặc chủng của lục quân Hoa Hạ;
Người lính tinh nhuệ nhất của quân đội Hoa Hạ;
Tôi sẽ dũng cảm đối mặt với mọi gian khổ và hiếm nguy;
Bất kể là huấn luyện hay thực chiến;
Dù phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, tôi cũng phải bình tĩnh, dũng cảm giết giặc.
Tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ lại đồng đội của mình, để họ rơi vào trong tay kẻ địch;
Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng trên chiến trường, khiến tổ quốc mình phải chịu nhục.
Nếu cần, tôi sẽ hy sinh thân mình vì đất nước;
Nếu bắt buộc, lưu lại viên đạn cuối cùng cho tôi;
Khi bức thư tuyệt mệnh được mở ra, thứ đập vào mắt Trần Tĩnh là những lời đầy tâm huyết.
Đây là lời thề của thành viên đội đặc chiến Long Nha khi họ gia nhập.
Trần Mạnh đã để nó thành lời mở đầu cho lá thư tuyệt mệnh của mình.
“Mẹ, em gái:
Thật buồn khi để hai người đọc được bức di thư này.
Thực xin lỗi, con đã gạt hai người.
Như đã viết ở phần đầu của bức di thư, con không phải là một người lính pháo binh, mà là tinh nhuệ của lục quân đặc chủng Hoa Hạ.
Chúng con cũng giống như tất cả các quân nhân khác, tồn tại đế bảo vệ đất nước và nhân dân.
Khác biệt ở chỗ trong thời bình ngày này, chúng con vẫn phải tham gia chiến đấu!
Thật không may, con đã hy sinh trong trận chiến đó.
Con không hối hận vì sự lựa chọn ban đầu của mình, ngược lại, con tự hào khi có thể trở thành bộ đội đặc chủng Hoa Hạ!
Nếu có tiếc nuối, con chỉ có một điều, đó là chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người con, một người anh trai!
Con thực sự xin lỗi!
Mẹ, con không thể làm tròn chữ hiếu!
Con xin lỗi!
Em gái, anh không thể tiếp tục chăm sóc cho em được nữa!
Mẹ, sau khi con chết, quân đội sẽ trợ cấp cho gia đình mình một khoản tiền, con không biết là bao nhiêu nhưng chắc cũng đủ cho mẹ nuôi em gái tốt nghiệp đại học.
Mẹ đã lớn tuổi rồi, hơn nữa sức khỏe lại không tốt, đừng làm lụng quá vất vả, an tâm chờ em gái tốt nghiệp đại học sẽ hiếu kính với mẹ.
Em gái, mẹ vất vả cả đời, mệnh khổ, anh chưa kịp báo đáp mẹ, em nhất định phải thay anh báo hiếu, tranh thủ học xong đại học rồi tìm một công việc tốt, sau đó cùng mẹ chúng ta lên thành phố sống một cuộc sống tốt đẹp”.
Đọc đi đọc lại, đôi mắt Trần Tính lại đỏ lên, trước mắt là một mảng hơi nước mờ mịt nhưng cô ấy vẫn quật cường như cũ, cố gắng không đế nước mắt chảy xuống.
“Tiểu Tĩnh, nếu em không chê thì sau này anh sẽ là anh trai của em”.
Nhìn thấy Trần Tĩnh cố không để nước mắt rơi xuống, trong lòng Tân Tranh càng thêm đau xót, anh tiến lên đưa tay khoát lên vai Trần Tĩnh.
“Anh trai em nói, anh là người mà đời này anh ấy ngưỡng mộ nhất, cũng là anh em thân thiết với anh trai em!”
Cảm nhận được ánh mắt chân thành của Tân Tranh, lại nghĩ đến hết thảy những lời trước kia anh trai cô ấy nói về Tân Tranh, Trần Tính nhẹ giọng đáp lại: “Tuy rằng em không biết anh em chết thế nào trong trận chiến kia, nhưng em biết, nếu như có thể anh sẽ bằng lòng đỡ đạn thay anh trai em”.
Bởi vì, di thư này được Trần Mạnh viết trước khi thực hiện nhiệm vụ đầu tiên sau khi gia nhập đội đặc chiến Long Nha, đã được sáu năm rồi.
Trên thực tế, bức di thư này là một bức thư không có giá trị. Theo quy định của quân đội, các thành viên của đội đặc chiến không được đế lộ thân phận thật và nguyên nhân cái chết của họ.
Bức di thư này có thể trở thành một bức di thư thực sự hoàn toàn là nhờ Tân Tranh.
Khi đó, sau khi nhìn thấy bức di thư của Trần Mạnh, Tân Tranh không trả lại để Trần Mạnh viết lại mà đã giữ lại.
Đây cũng là lý do anh đề xuất với Thiếu tướng Vương Hổ Thành nói rõ tình hình thực tế cho người nhà những thành viên của đội đặc chiến lúc anh rời quân ngũ. Kể từ ngày anh trở thành thành viên của đội đặc chiến, anh đã cảm thấy, cần phải cho những anh hùng vô danh đã mất đó được xứng danh!
Trần Tĩnh lần nữa điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng mở di thư ra.
Tôi là bộ đội đặc chủng của lục quân Hoa Hạ;
Người lính tinh nhuệ nhất của quân đội Hoa Hạ;
Tôi sẽ dũng cảm đối mặt với mọi gian khổ và hiếm nguy;
Bất kể là huấn luyện hay thực chiến;
Dù phải đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, tôi cũng phải bình tĩnh, dũng cảm giết giặc.
Tôi sẽ không bao giờ vứt bỏ lại đồng đội của mình, để họ rơi vào trong tay kẻ địch;
Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng trên chiến trường, khiến tổ quốc mình phải chịu nhục.
Nếu cần, tôi sẽ hy sinh thân mình vì đất nước;
Nếu bắt buộc, lưu lại viên đạn cuối cùng cho tôi;
Khi bức thư tuyệt mệnh được mở ra, thứ đập vào mắt Trần Tĩnh là những lời đầy tâm huyết.
Đây là lời thề của thành viên đội đặc chiến Long Nha khi họ gia nhập.
Trần Mạnh đã để nó thành lời mở đầu cho lá thư tuyệt mệnh của mình.
“Mẹ, em gái:
Thật buồn khi để hai người đọc được bức di thư này.
Thực xin lỗi, con đã gạt hai người.
Như đã viết ở phần đầu của bức di thư, con không phải là một người lính pháo binh, mà là tinh nhuệ của lục quân đặc chủng Hoa Hạ.
Chúng con cũng giống như tất cả các quân nhân khác, tồn tại đế bảo vệ đất nước và nhân dân.
Khác biệt ở chỗ trong thời bình ngày này, chúng con vẫn phải tham gia chiến đấu!
Thật không may, con đã hy sinh trong trận chiến đó.
Con không hối hận vì sự lựa chọn ban đầu của mình, ngược lại, con tự hào khi có thể trở thành bộ đội đặc chủng Hoa Hạ!
Nếu có tiếc nuối, con chỉ có một điều, đó là chưa thể làm tròn trách nhiệm của một người con, một người anh trai!
Con thực sự xin lỗi!
Mẹ, con không thể làm tròn chữ hiếu!
Con xin lỗi!
Em gái, anh không thể tiếp tục chăm sóc cho em được nữa!
Mẹ, sau khi con chết, quân đội sẽ trợ cấp cho gia đình mình một khoản tiền, con không biết là bao nhiêu nhưng chắc cũng đủ cho mẹ nuôi em gái tốt nghiệp đại học.
Mẹ đã lớn tuổi rồi, hơn nữa sức khỏe lại không tốt, đừng làm lụng quá vất vả, an tâm chờ em gái tốt nghiệp đại học sẽ hiếu kính với mẹ.
Em gái, mẹ vất vả cả đời, mệnh khổ, anh chưa kịp báo đáp mẹ, em nhất định phải thay anh báo hiếu, tranh thủ học xong đại học rồi tìm một công việc tốt, sau đó cùng mẹ chúng ta lên thành phố sống một cuộc sống tốt đẹp”.
Đọc đi đọc lại, đôi mắt Trần Tính lại đỏ lên, trước mắt là một mảng hơi nước mờ mịt nhưng cô ấy vẫn quật cường như cũ, cố gắng không đế nước mắt chảy xuống.
“Tiểu Tĩnh, nếu em không chê thì sau này anh sẽ là anh trai của em”.
Nhìn thấy Trần Tĩnh cố không để nước mắt rơi xuống, trong lòng Tân Tranh càng thêm đau xót, anh tiến lên đưa tay khoát lên vai Trần Tĩnh.
“Anh trai em nói, anh là người mà đời này anh ấy ngưỡng mộ nhất, cũng là anh em thân thiết với anh trai em!”
Cảm nhận được ánh mắt chân thành của Tân Tranh, lại nghĩ đến hết thảy những lời trước kia anh trai cô ấy nói về Tân Tranh, Trần Tính nhẹ giọng đáp lại: “Tuy rằng em không biết anh em chết thế nào trong trận chiến kia, nhưng em biết, nếu như có thể anh sẽ bằng lòng đỡ đạn thay anh trai em”.