Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 49
Chuyện đó đã gây chấn động cả trang trại nhà họ Trần, cảnh sát lập án điều tra, Trần Mạnh cấp tốc từ quân đội quay về.
Cuối cùng, một vị đại lão của quân khu phía Bắc đích thân ra mặt cho Trần Mạnh, nói nếu muốn định tội cho Trần Tĩnh, ông ta bằng lòng kiện cáo đến chỗ thủ trưởng cao nhất.
Năm đó, Trần Tĩnh mười ba tuổi.
Năm đó, Trần Mạnh bắt đầu dạy võ công và đối kháng cho Trần Tĩnh!
Từ đó về sau, trang trại nhà họ Trần không có ai dám chọc vào hai mẹ con nhà họ Trần!
“Mạnh Tử, anh có một cô em gái đáng tự hào”.
Tân Tranh không kìm lòng được nhắm đôi mắt, trong lòng thầm nói một tiếng, sau đó mở mắt, nói với Tô Diệu Y và Trương Hân Như: “Diệu Y, Trương Hân Như, hai cô ngồi phòng khách một lúc, tôi nói chút chuyện với Tiểu Tĩnh”.
“Được”.
Tô Diệu Y và Trương Hân Như không hẹn mà cùng gật đầu đáp lại, sau đó đi ra phòng khách.
Trần Tĩnh lặng lẽ đi theo phía sau, hai tay không kìm được nắm vào nhau, trong lòng hơi căng thẳng.
Vì hoàn cảnh gia đình và trải nghiêm đặc biệt, cô ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các cô gái cùng trang lứa.
Bởi vì mạnh mẽ, lúc gặp phải tên cướp trên xe bus, cô ấy không căng thẳng, từ trang trại nhà họ Trần nghèo đói đến Đông Hải phồn hoa cũng không căng thẳng.
Nhưng… lúc này, khi Tân Tranh muốn nói chuyện riêng với cô ấy, cô ấy căng thẳng!
Bởi vì cô ấy có dự cảm không tốt!
“Anh… anh Tranh, có phải anh trai em xảy ra chuyện không?”
Hai người đi vào phòng, Trần Tĩnh không nhịn được lên tiếng nói, giọng nói run run rõ ràng.
Tân Tranh gật đầu với sắc mặt nghiêm trọng, tự trách nhìn Trần Tĩnh đang căng thẳng, giọng nghẹn ngào: “Mạnh Tử hy sinh roi”.
Soạt!
Nghe thấy lời của Tân Tranh, sắc mặt của Trần Tĩnh lập tức thay đổi, cả người như gặp phải sấm sét giữa trời quang, ngẩn người tại chỗ!
Cô ấy không có bố.
Đối với cô ấy, Trần Mạnh vừa là anh trai, vừa đảm nhiệm vai trò của người bố!
Bây giờ, Tân Tranh nói với cô ấy, Trần Mạnh hy sinh rồi…
Chuyện này…. Đả kích với cô ấy thế nào, nghĩ cũng biết.
Hai chữ hy sinh giống như tiếng ma quỷ đến từ địa ngục, không ngừng tấn công vào tâm trí của cô, khiến cơ thể của cô không chịu kiểm soát mà run lên!
Sau đó, cô không còn sức lực quỳ xuống, hai tay ôm đầu, vùi đầu vào giữa hai chân.
Giọt sương long lanh làm mờ đôi mắt của cô ấy, nước mắt rưng rưng trong khoang mắt của cô ấy, nhưng cô ấy lại cắn chặt răng, mím môi, kiên cường không để nước mắt chảy xuống.
“Xin lỗi, anh không bảo vệ được anh trai của em”.
Nhìn thấy cảnh này, Tân Tranh chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng, khiến anh khó thở.
Là đội trưởng của tiếu đội đặc chiến Long Nha, Tân Tranh không những phải đưa theo các chiến hữu hoàn thành mọi nhiệm vụ, mà còn phải đưa mỗi một chiến hữu quay về nguyên vẹn.
Trận chiến đấu xảy ra ở đường biên giới trước đây, bởi vì anh không căn nhắc suy nghĩ kỹ, trực tiếp dẫn đội truy đuối kẻ địch, kết quả bị trúng mai phục của kẻ địch, mới khiến cho Mạnh Tử rời khỏi thế giới này mãi mãi.
Cuối cùng, một vị đại lão của quân khu phía Bắc đích thân ra mặt cho Trần Mạnh, nói nếu muốn định tội cho Trần Tĩnh, ông ta bằng lòng kiện cáo đến chỗ thủ trưởng cao nhất.
Năm đó, Trần Tĩnh mười ba tuổi.
Năm đó, Trần Mạnh bắt đầu dạy võ công và đối kháng cho Trần Tĩnh!
Từ đó về sau, trang trại nhà họ Trần không có ai dám chọc vào hai mẹ con nhà họ Trần!
“Mạnh Tử, anh có một cô em gái đáng tự hào”.
Tân Tranh không kìm lòng được nhắm đôi mắt, trong lòng thầm nói một tiếng, sau đó mở mắt, nói với Tô Diệu Y và Trương Hân Như: “Diệu Y, Trương Hân Như, hai cô ngồi phòng khách một lúc, tôi nói chút chuyện với Tiểu Tĩnh”.
“Được”.
Tô Diệu Y và Trương Hân Như không hẹn mà cùng gật đầu đáp lại, sau đó đi ra phòng khách.
Trần Tĩnh lặng lẽ đi theo phía sau, hai tay không kìm được nắm vào nhau, trong lòng hơi căng thẳng.
Vì hoàn cảnh gia đình và trải nghiêm đặc biệt, cô ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều so với các cô gái cùng trang lứa.
Bởi vì mạnh mẽ, lúc gặp phải tên cướp trên xe bus, cô ấy không căng thẳng, từ trang trại nhà họ Trần nghèo đói đến Đông Hải phồn hoa cũng không căng thẳng.
Nhưng… lúc này, khi Tân Tranh muốn nói chuyện riêng với cô ấy, cô ấy căng thẳng!
Bởi vì cô ấy có dự cảm không tốt!
“Anh… anh Tranh, có phải anh trai em xảy ra chuyện không?”
Hai người đi vào phòng, Trần Tĩnh không nhịn được lên tiếng nói, giọng nói run run rõ ràng.
Tân Tranh gật đầu với sắc mặt nghiêm trọng, tự trách nhìn Trần Tĩnh đang căng thẳng, giọng nghẹn ngào: “Mạnh Tử hy sinh roi”.
Soạt!
Nghe thấy lời của Tân Tranh, sắc mặt của Trần Tĩnh lập tức thay đổi, cả người như gặp phải sấm sét giữa trời quang, ngẩn người tại chỗ!
Cô ấy không có bố.
Đối với cô ấy, Trần Mạnh vừa là anh trai, vừa đảm nhiệm vai trò của người bố!
Bây giờ, Tân Tranh nói với cô ấy, Trần Mạnh hy sinh rồi…
Chuyện này…. Đả kích với cô ấy thế nào, nghĩ cũng biết.
Hai chữ hy sinh giống như tiếng ma quỷ đến từ địa ngục, không ngừng tấn công vào tâm trí của cô, khiến cơ thể của cô không chịu kiểm soát mà run lên!
Sau đó, cô không còn sức lực quỳ xuống, hai tay ôm đầu, vùi đầu vào giữa hai chân.
Giọt sương long lanh làm mờ đôi mắt của cô ấy, nước mắt rưng rưng trong khoang mắt của cô ấy, nhưng cô ấy lại cắn chặt răng, mím môi, kiên cường không để nước mắt chảy xuống.
“Xin lỗi, anh không bảo vệ được anh trai của em”.
Nhìn thấy cảnh này, Tân Tranh chỉ cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn đè nặng, khiến anh khó thở.
Là đội trưởng của tiếu đội đặc chiến Long Nha, Tân Tranh không những phải đưa theo các chiến hữu hoàn thành mọi nhiệm vụ, mà còn phải đưa mỗi một chiến hữu quay về nguyên vẹn.
Trận chiến đấu xảy ra ở đường biên giới trước đây, bởi vì anh không căn nhắc suy nghĩ kỹ, trực tiếp dẫn đội truy đuối kẻ địch, kết quả bị trúng mai phục của kẻ địch, mới khiến cho Mạnh Tử rời khỏi thế giới này mãi mãi.