Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 38
Lúc Tân Tranh đến trường đại học Đông Hải, cổng trường đã chật kín người, có sinh viên nhà nghèo không ngại đường xá xa xôi vác túi lớn túi nhỏ đến báo danh, cũng có sinh viên con cái nhà giàu có đi xe hạng sang đến báo danh.
Nhìn cổng trường đại học sừng sững và sinh viên tràn đầy năng lượng, Tân Tranh không khỏi dừng bước chân, nhất thời có chút thất thần.
Đã có lúc, anh cũng mong chờ cuộc sống đại học, tưởng tượng mình sẽ trải qua bốn năm đại học như thế nào, thậm chí còn thảo luận với đám bạn trong đại viện phải phát huy mạnh tinh thần đoàn kết dân tộc, thưởng thức tất cả 56 bông “hoa” khác nhau!
Năm đó, anh mười sáu tuổi.
Năm đó, anh phản nghịch cùng liều
lĩnh.
Năm đó, anh đánh gãy chân con em của một gia đình trong đại viện, dẫn đến sự việc leo thang, hai gia tộc suýt chút nữa xảy ra xung đột.
Vụ việc đó đã gây chấn động trong chính phủ và người dân, nhưng ông cụ nhà họ Tân vẫn luôn cưng chiều anh không đánh đập anh, mắng mỏ anh, thậm chí đến một câu trách móc cũng đều không có, chỉ ném anh vào trong doanh trại quân đội.
Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt đã qua tám năm, người và vật đều đã thay đổi.
“Này, làm gì đấy?”
Không biết đã qua bao lâu, lúc Tân Tranh vẫn đang chìm đắm trong kí ức và ngẩn ngơ suy nghĩ, một giọng nói hung dữ vang lên, một bảo vệ mặc đồng phục cầm dùi cui điện, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tân Tranh.
Ngày khai giảng và kỳ nghỉ hè hàng năm là thời gian căng thẳng nhất của các bảo vệ, một mặt, quá đông học sinh và phụ huynh, ở cổng trường rất dề xảy ra tai nạn giao thông, quan trọng hơn là, những kẻ trộm cắp sẽ nhân lúc này trà trộn vào đội ngũ học sinh để trộm cắp.
Hai năm trước, một học sinh nông thôn bị trộm học phí mà bố mẹ trồng ruộng bán rau tích cóp được ở cổng trường đại học Đông Hải, không chịu được đả kích, đã nhảy lầu tự tử
kết thúc mạng sống khi còn trẻ.
Sự việc này đã gây chấn động lớn ở Đông Hải thậm chí là toàn quốc, bộ công an và hệ thống giáo dục còn vì sự việc này mà bắt tay kết hợp triển khai hoạt động đặc biệt đả kích nhằm vào tội phạm trộm cắp.
Từ đó về sau, các trường đại học cao đẳng trong cả nước bắt đầu hết sức coi trọng sự an toàn trong thời gian khai giảng.
Lúc này, Tân Tranh bị bảo vệ coi thành đối tượng nghi ngờ – kẻ trộm!
Một là, toàn thân từ trên xuống dưới Tân Tranh không có chút dáng vẻ học sinh, cũng không giống phụ huynh học sinh.
Quan trọng hơn là, ánh mắt của Tân Tranh không ngừng nhìn ngó xung quanh, cho người ta cảm giác đang tìm mục tiêu ra tay.
“Xin chào, tôi đến phỏng vấn ứng tuyển.”
Nghe thấy câu hỏi của bảo vệ, Tân Tranh lấy lại tinh thần, cười nói.
“Phỏng vấn ứng tuyển?”, bảo vệ nhìn Tân Tranh từ đầu đến chân: “Cậu đến ứng tuyển vị trí gì?”
“Giống như anh, bảo vệ”, Tân Phong trả lời.
‘Bảo vệ?
II
Bảo vệ nghe xong, nhướn lông mày, giơ cây côn điện trong tay: “Nhóc con, cậu nói dối tốt xấu gì cũng phải đáng tin một chút, năm nay trường học không tuyển bảo vệ, cậu đi đâu ứng tuyến bảo vệ?”
“ô… tôi nghe hiệu trưởng Tô nói, trường học đang tuyển bảo vệ”.
Tân Phong hơi xấu hổ nói, tuy anh không muốn đi cửa sau, nhưng với tình hình hiện tại, vẫn nên đi cửa sau -trường học không tuyển bảo vệ, ngay cả cơ hội ứng tuyển anh cũng không có!
“Nhân vật lớn như hiệu trưởng Tô lại nói chuyện với cậu? Sao cậu không nói là nghe chủ tịch nói? Xin cậu đấy, nhóc con cậu nói dối ít nhất cũng có chút kiến thức chứ?”
Bảo vệ liếc xéo nhìn Tân Tranh từ đầu đến chân, mỉa mai một hồi, sau đó vung cây côn điện trong tay, cảnh cáo nói: “Biết điều thì đi ngay lập tức, nếu không, để tôi bắt được cậu ăn trộm, tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị của cây côn điện này trước, sau đó đưa cậu vào nhà giam!”
“Anh Tân”.
Bảo vệ vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ phía trước, ngữ điệu vô cùng cung kính.
Nhìn cổng trường đại học sừng sững và sinh viên tràn đầy năng lượng, Tân Tranh không khỏi dừng bước chân, nhất thời có chút thất thần.
Đã có lúc, anh cũng mong chờ cuộc sống đại học, tưởng tượng mình sẽ trải qua bốn năm đại học như thế nào, thậm chí còn thảo luận với đám bạn trong đại viện phải phát huy mạnh tinh thần đoàn kết dân tộc, thưởng thức tất cả 56 bông “hoa” khác nhau!
Năm đó, anh mười sáu tuổi.
Năm đó, anh phản nghịch cùng liều
lĩnh.
Năm đó, anh đánh gãy chân con em của một gia đình trong đại viện, dẫn đến sự việc leo thang, hai gia tộc suýt chút nữa xảy ra xung đột.
Vụ việc đó đã gây chấn động trong chính phủ và người dân, nhưng ông cụ nhà họ Tân vẫn luôn cưng chiều anh không đánh đập anh, mắng mỏ anh, thậm chí đến một câu trách móc cũng đều không có, chỉ ném anh vào trong doanh trại quân đội.
Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt đã qua tám năm, người và vật đều đã thay đổi.
“Này, làm gì đấy?”
Không biết đã qua bao lâu, lúc Tân Tranh vẫn đang chìm đắm trong kí ức và ngẩn ngơ suy nghĩ, một giọng nói hung dữ vang lên, một bảo vệ mặc đồng phục cầm dùi cui điện, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm Tân Tranh.
Ngày khai giảng và kỳ nghỉ hè hàng năm là thời gian căng thẳng nhất của các bảo vệ, một mặt, quá đông học sinh và phụ huynh, ở cổng trường rất dề xảy ra tai nạn giao thông, quan trọng hơn là, những kẻ trộm cắp sẽ nhân lúc này trà trộn vào đội ngũ học sinh để trộm cắp.
Hai năm trước, một học sinh nông thôn bị trộm học phí mà bố mẹ trồng ruộng bán rau tích cóp được ở cổng trường đại học Đông Hải, không chịu được đả kích, đã nhảy lầu tự tử
kết thúc mạng sống khi còn trẻ.
Sự việc này đã gây chấn động lớn ở Đông Hải thậm chí là toàn quốc, bộ công an và hệ thống giáo dục còn vì sự việc này mà bắt tay kết hợp triển khai hoạt động đặc biệt đả kích nhằm vào tội phạm trộm cắp.
Từ đó về sau, các trường đại học cao đẳng trong cả nước bắt đầu hết sức coi trọng sự an toàn trong thời gian khai giảng.
Lúc này, Tân Tranh bị bảo vệ coi thành đối tượng nghi ngờ – kẻ trộm!
Một là, toàn thân từ trên xuống dưới Tân Tranh không có chút dáng vẻ học sinh, cũng không giống phụ huynh học sinh.
Quan trọng hơn là, ánh mắt của Tân Tranh không ngừng nhìn ngó xung quanh, cho người ta cảm giác đang tìm mục tiêu ra tay.
“Xin chào, tôi đến phỏng vấn ứng tuyển.”
Nghe thấy câu hỏi của bảo vệ, Tân Tranh lấy lại tinh thần, cười nói.
“Phỏng vấn ứng tuyển?”, bảo vệ nhìn Tân Tranh từ đầu đến chân: “Cậu đến ứng tuyển vị trí gì?”
“Giống như anh, bảo vệ”, Tân Phong trả lời.
‘Bảo vệ?
II
Bảo vệ nghe xong, nhướn lông mày, giơ cây côn điện trong tay: “Nhóc con, cậu nói dối tốt xấu gì cũng phải đáng tin một chút, năm nay trường học không tuyển bảo vệ, cậu đi đâu ứng tuyến bảo vệ?”
“ô… tôi nghe hiệu trưởng Tô nói, trường học đang tuyển bảo vệ”.
Tân Phong hơi xấu hổ nói, tuy anh không muốn đi cửa sau, nhưng với tình hình hiện tại, vẫn nên đi cửa sau -trường học không tuyển bảo vệ, ngay cả cơ hội ứng tuyển anh cũng không có!
“Nhân vật lớn như hiệu trưởng Tô lại nói chuyện với cậu? Sao cậu không nói là nghe chủ tịch nói? Xin cậu đấy, nhóc con cậu nói dối ít nhất cũng có chút kiến thức chứ?”
Bảo vệ liếc xéo nhìn Tân Tranh từ đầu đến chân, mỉa mai một hồi, sau đó vung cây côn điện trong tay, cảnh cáo nói: “Biết điều thì đi ngay lập tức, nếu không, để tôi bắt được cậu ăn trộm, tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị của cây côn điện này trước, sau đó đưa cậu vào nhà giam!”
“Anh Tân”.
Bảo vệ vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ phía trước, ngữ điệu vô cùng cung kính.