Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 36
Ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời của Tân Tranh, Tô Văn đầu tiên khẽ ngây ra, sau đó mơ hồ đoán được điều sơ hở trong đó, nhưng không tiếp tục bàn luận nữa, mà mỉm cười nói: “Ha…đột nhiệt chú phát hiện, tên nhóc cháu hình như không có gì thay đổi”.
Tân Tranh ngượng ngùng mỉm cười, sau đó đang định nói rõ mục đích đến đây, lại nghe thấy Tô Văn nói: “Năm ngoái, chú đến nhà cháu, mẹ cháu liền nhắc đến việc bảo cháu chuyến ngành, sau đó kết hôn sinh cho bà ấy một đứa cháu mập mạp. Bây giờ, cháu bị khai trừ cũng tốt, vừa hay thỏa mãn ý nguyện của bà ấy”.
“Không thể hy sinh cháu để thỏa mãn ý nguyện của mẹ cháu được đâu”, Tân Tranh cười đùa nói.
“Hi sinh cháu? Đem việc kết hôn nói thành bi tráng như vậy, tên nhóc cháu đúng là người đầu tiên”.
Tô Văn dở khóc dở cười, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Phải rồi, vợ chưa cưới đó của cháu bây giờ rất được, cô nhóc nhà họ Lý đó hiện tại là nhân tài của trường kinh doanh Harvard, đồng thời chuẩn bị thành lập một công ty đầu tư tư nhân, rất nổi tiếng trong và ngoài nước, không chỉ được lên tạp chí Time của nước Mỹ, còn nghe nói một vài công ty đầu sỏ nước ngoài đều có hứng thú với con bé, muốn tuyển con bé với mức lương cao”.
“Con gái nhà họ Lý bây giờ lợi hại như vậy, chắn hẳn sẽ không thèm đế ý đến cháu, ý nguyện của mẹ cháu tan vỡ rồi”, Tân Tranh cười nói, làm như không để tâm đến những lời đó của Tô Văn.
Hừm?
Chi tiết nhỏ này khiến trong lòng Tô Văn khẽ động, nhưng sau đó liền thoải mái.
Con gái nhà họ Lý mặc dù xuất thân và tài năng diện mạo đều vô cùng tốt, nhưng Tân Tranh cũng không chút thua kém. Người ngoài có thể không biết tám năm này Tân Tranh đã làm những gì, nhưng ông ấy đã lờ mờ nghe được một chút từ trong lời của bố mẹ Tân Tranh!
“Vậy thì cháu nhầm rồi. Mẹ cháu và vợ chú vẫn luôn nói muốn cháu và Diệu Y ở bên nhau, chỉ là ông cụ nhà cháu sớm đã quyết định cuộc hôn nhân của cháu, bà ấy không dám lên tiếng”.
Tô Văn tiếp tục chủ đề nói tiếp: “Nếu thật như những gì cháu nói, cô nhóc nhà họ Lý và cháu không có gì, hai nhà chúng ta vừa hay có thể làm thông gia, thân càng thêm thân”.
“Chú Tô, chú cứ như vậy mà đem em Diệu Y bán đi?”
Tân Tranh cười gượng, trong đầu không khỏi hiện lên cô gái nhỏ mặc sườn xám họa tiết thủy mặc, đi đôi giày da màu đen nhỏ nhắn đó.
“Sao dám, sao dám chứ, địa vị chú trong nhà chúng ta là thấp nhất, sao dám tự quyết thay mẹ con bọn họ”.
Tô Văn cười ha ha nói, trên mặt mang theo ý trêu đùa.
Bởi vì, ông ây biết rất rõ, hôn ước của Tân Tranh và con gái nhà họ Lý là do thế hệ trước quyết định trong hoàn cảnh đặc biệt, liên quan đến rất nhiều thứ, không thể tùy tiện hủy bỏ.
Trong tình huống như vậy, cho dù Tân Tranh là kẻ bất tài vô dụng, con gái nhà họ Lý có quyền thế lớn như một nữ vương, hai nhà cũng sẽ thực hiện hôn ước.
Nhưng đồng thời, ông â’y cũng lờ mờ cảm thấy, bất kể là Tân Tranh hay con gái nhà họ Lý mới bộc lộ tài năng trong giới kinh doanh đó, đều không giống với những đứa trẻ khác ở đại viện, sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, chấp nhận thỏa hiệp mọi sắp xếp!
Cũng có nghĩa là, nếu hai người thật sự không có chút tình cảm dính dáng gì với nhau, nói không chừng thật sự sẽ tách ra!
“Chú Tô, lần này cháu mạo muội đến thăm chú, là muốn nhờ chú giúp đơ’, sau khi hàn huyên, Tân Tranh uống một hớp trà, nói rõ mục đích đến thăm của mình.
“Ồ? Cháu muốn chú giúp cháu làm
gì’
Tô Văn có chút nghi hoặc, theo như ông ấy thấy, nếu Tân Tranh muốn làm việc gì đó, hoàn toàn không cần đến tìm ông ấy.
“Cháu muốn xin vào làm bảo vệ của trường đại học Đông Hải”, Tân Tranh đi thẳng vào vấn đề.
“Cháu…cháu nói cái gì??”
Tô Văn nghe vậy, không khỏi ngây ra, thậm chí còn nghi ngờ tai của mình có vấn đề.
“Cháu biết chú quang minh chính đại, rất ghét một số thói xấu trên quan trường. Cháu cũng không phải muốn đi cửa sau, chỉ là muốn tìm chú hỏi một chút về thủ tục, với năng lực của cháu hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc này”, Tân Tranh thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói.
Tân Tranh ngượng ngùng mỉm cười, sau đó đang định nói rõ mục đích đến đây, lại nghe thấy Tô Văn nói: “Năm ngoái, chú đến nhà cháu, mẹ cháu liền nhắc đến việc bảo cháu chuyến ngành, sau đó kết hôn sinh cho bà ấy một đứa cháu mập mạp. Bây giờ, cháu bị khai trừ cũng tốt, vừa hay thỏa mãn ý nguyện của bà ấy”.
“Không thể hy sinh cháu để thỏa mãn ý nguyện của mẹ cháu được đâu”, Tân Tranh cười đùa nói.
“Hi sinh cháu? Đem việc kết hôn nói thành bi tráng như vậy, tên nhóc cháu đúng là người đầu tiên”.
Tô Văn dở khóc dở cười, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: “Phải rồi, vợ chưa cưới đó của cháu bây giờ rất được, cô nhóc nhà họ Lý đó hiện tại là nhân tài của trường kinh doanh Harvard, đồng thời chuẩn bị thành lập một công ty đầu tư tư nhân, rất nổi tiếng trong và ngoài nước, không chỉ được lên tạp chí Time của nước Mỹ, còn nghe nói một vài công ty đầu sỏ nước ngoài đều có hứng thú với con bé, muốn tuyển con bé với mức lương cao”.
“Con gái nhà họ Lý bây giờ lợi hại như vậy, chắn hẳn sẽ không thèm đế ý đến cháu, ý nguyện của mẹ cháu tan vỡ rồi”, Tân Tranh cười nói, làm như không để tâm đến những lời đó của Tô Văn.
Hừm?
Chi tiết nhỏ này khiến trong lòng Tô Văn khẽ động, nhưng sau đó liền thoải mái.
Con gái nhà họ Lý mặc dù xuất thân và tài năng diện mạo đều vô cùng tốt, nhưng Tân Tranh cũng không chút thua kém. Người ngoài có thể không biết tám năm này Tân Tranh đã làm những gì, nhưng ông ấy đã lờ mờ nghe được một chút từ trong lời của bố mẹ Tân Tranh!
“Vậy thì cháu nhầm rồi. Mẹ cháu và vợ chú vẫn luôn nói muốn cháu và Diệu Y ở bên nhau, chỉ là ông cụ nhà cháu sớm đã quyết định cuộc hôn nhân của cháu, bà ấy không dám lên tiếng”.
Tô Văn tiếp tục chủ đề nói tiếp: “Nếu thật như những gì cháu nói, cô nhóc nhà họ Lý và cháu không có gì, hai nhà chúng ta vừa hay có thể làm thông gia, thân càng thêm thân”.
“Chú Tô, chú cứ như vậy mà đem em Diệu Y bán đi?”
Tân Tranh cười gượng, trong đầu không khỏi hiện lên cô gái nhỏ mặc sườn xám họa tiết thủy mặc, đi đôi giày da màu đen nhỏ nhắn đó.
“Sao dám, sao dám chứ, địa vị chú trong nhà chúng ta là thấp nhất, sao dám tự quyết thay mẹ con bọn họ”.
Tô Văn cười ha ha nói, trên mặt mang theo ý trêu đùa.
Bởi vì, ông ây biết rất rõ, hôn ước của Tân Tranh và con gái nhà họ Lý là do thế hệ trước quyết định trong hoàn cảnh đặc biệt, liên quan đến rất nhiều thứ, không thể tùy tiện hủy bỏ.
Trong tình huống như vậy, cho dù Tân Tranh là kẻ bất tài vô dụng, con gái nhà họ Lý có quyền thế lớn như một nữ vương, hai nhà cũng sẽ thực hiện hôn ước.
Nhưng đồng thời, ông â’y cũng lờ mờ cảm thấy, bất kể là Tân Tranh hay con gái nhà họ Lý mới bộc lộ tài năng trong giới kinh doanh đó, đều không giống với những đứa trẻ khác ở đại viện, sẽ không nhẫn nhục chịu đựng, chấp nhận thỏa hiệp mọi sắp xếp!
Cũng có nghĩa là, nếu hai người thật sự không có chút tình cảm dính dáng gì với nhau, nói không chừng thật sự sẽ tách ra!
“Chú Tô, lần này cháu mạo muội đến thăm chú, là muốn nhờ chú giúp đơ’, sau khi hàn huyên, Tân Tranh uống một hớp trà, nói rõ mục đích đến thăm của mình.
“Ồ? Cháu muốn chú giúp cháu làm
gì’
Tô Văn có chút nghi hoặc, theo như ông ấy thấy, nếu Tân Tranh muốn làm việc gì đó, hoàn toàn không cần đến tìm ông ấy.
“Cháu muốn xin vào làm bảo vệ của trường đại học Đông Hải”, Tân Tranh đi thẳng vào vấn đề.
“Cháu…cháu nói cái gì??”
Tô Văn nghe vậy, không khỏi ngây ra, thậm chí còn nghi ngờ tai của mình có vấn đề.
“Cháu biết chú quang minh chính đại, rất ghét một số thói xấu trên quan trường. Cháu cũng không phải muốn đi cửa sau, chỉ là muốn tìm chú hỏi một chút về thủ tục, với năng lực của cháu hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc này”, Tân Tranh thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm túc nói.