Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 35
Người cảnh sát vũ trang thấy vậy, do dự một chút, nhịn không được hỏi: “Xin mạo muội hỏi anh một câu, anh là quân nhân sao?”
“ừm”.
Tân Tranh lại gật đầu, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh tươi cười vui vẻ, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy kiêu ngạo.
Đó là sự kiêu ngạo thuộc về quân nhân!
“Reng reng…”
Nhìn thấy Tân Tranh gật đầu, người cảnh sát vũ trang còn định hỏi gì đó thì chuông điện thoại vang lên, anh ta chỉ có thể nuốt lại lời chuẩn bị nói ra vào trong bụng, xoay người, lại cầm ống nói lên.
“Vâng!
tt
Vài giây sau, sắc mặt người cảnh sát vũ trang kỳ lạ đáp lại một tiếng, sau đó đặt điện thoại xuống, lại lần nữa quan sát Tân Tranh, lần này càng quan sát kĩ hơn so với lúc đầu nhìn thấy Tân Tranh.
Tất cả chuyện này, chỉ bởi vì thư ký của Tô Văn gọi điện thoại đến nói, Tô Văn sẽ đích thân đến đón Tân Tranh!
Điều này…khiến người cảnh sát vũ trang canh gác kinh ngạc không thôi!
Bởi vì, từ một năm trước đến Tô Viên canh gác đến bây giờ, đây lần đầu tiên anh ta thấy Tô Văn đích thân ra mặt đón tiếp.
Mấy tháng trước, người đứng đầu Đông Hải dẫn người đến thăm hỏi, Tô Văn cũng không ra tận ngoài đón tiếp!
Khoảng ba phút sau, một người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường, đi đôi giày vải Yên Kinh cũ, đi cùng một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đến cổng Tô Viên.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, mà chính là Tô Văn trong miệng Tân Tranh.
“Chú Tô, chào chú”.
Chỉ cần nhìn liếc qua, Tân Tranh liền nhận ra Tô Văn, lên tiếng chào hỏi trước.
“Tiểu Tranh, đúng là cháu rồi…”
Tô Văn mỉm cười đi đến trước mặt Tân Tranh: “Tám năm không gặp, cháu thay đổi nhiều quá, chú suýt chút nữa không nhận ra”.
“Chú Tô ngược lại không thay đổi chút nào, khí chất nho nhã chính trực”, Tân Tranh cười nói.
“Ha…câu này ngược lại có chút bóng dáng trước đây của cháu”.
Tô Văn không khỏi bật cười.
Nhà họ Tô và nhà họ Tân mấy đời thân nhau, mỗi dịp năm mới hai nhà đều sẽ qua lại hỏi thăm nhau, hoặc là người nhà họ Tô sẽ đến thủ đô, hoặc là người nhà họ Tân sẽ xuống phía nam đến nhà họ Tô.
Trong trí nhớ của Tô Văn, Tân Tranh tám năm trước có khuôn mặt ngây thơ chất phác mà tà khí, mang danh thái tử của Tứ Cửu Thành, gây chuyện khiến ông cụ nhà họ Tân đau thấu gan, có một lần thậm chí còn gây ra chuyện lớn chấn động chính phủ và người dân, suýt chút nữa ảnh hưởng đến tình hình lúc bấy giờ.
Còn Tân Tranh hiện tại, chín chắn, nội liễm, cả người đầy chính khí, còn đâu bóng dáng của tên ăn chơi năm đó nữa?
“Vào tết tám năm trước, chú đến nhà cháu, bố cháu nói cháu bị ông cụ ném vào trong quân đội, không ngờ thoắt cái đã tám năm”.
Tô Văn dẫn Tân Tranh đến phòng khách, bảo người đi pha một ấm trà dã sơn, đích thân rót cho Tân Tranh một tách, sau đó nói: “Cháu vào doanh trại liền tám năm, là đang giận ông cụ sao?”
“Yêu cầu của công việc”.
Tân Tranh mỉm cười, đưa ra câu trả lời ngắn gọn.
Tô Văn vừa nghe đã hiểu ra, sau đó cầm chiếc ấm tử sa đã rất cũ lên, nói: “Vậy bây giờ cháu chuyển ngành? Hay là nghỉ phép?”
“Bị khai trừ rồi”.
Tân Tranh có chút ngượng ngùng nói.
“ừm”.
Tân Tranh lại gật đầu, trên khuôn mặt vốn bình tĩnh tươi cười vui vẻ, khuôn mặt góc cạnh tràn đầy kiêu ngạo.
Đó là sự kiêu ngạo thuộc về quân nhân!
“Reng reng…”
Nhìn thấy Tân Tranh gật đầu, người cảnh sát vũ trang còn định hỏi gì đó thì chuông điện thoại vang lên, anh ta chỉ có thể nuốt lại lời chuẩn bị nói ra vào trong bụng, xoay người, lại cầm ống nói lên.
“Vâng!
tt
Vài giây sau, sắc mặt người cảnh sát vũ trang kỳ lạ đáp lại một tiếng, sau đó đặt điện thoại xuống, lại lần nữa quan sát Tân Tranh, lần này càng quan sát kĩ hơn so với lúc đầu nhìn thấy Tân Tranh.
Tất cả chuyện này, chỉ bởi vì thư ký của Tô Văn gọi điện thoại đến nói, Tô Văn sẽ đích thân đến đón Tân Tranh!
Điều này…khiến người cảnh sát vũ trang canh gác kinh ngạc không thôi!
Bởi vì, từ một năm trước đến Tô Viên canh gác đến bây giờ, đây lần đầu tiên anh ta thấy Tô Văn đích thân ra mặt đón tiếp.
Mấy tháng trước, người đứng đầu Đông Hải dẫn người đến thăm hỏi, Tô Văn cũng không ra tận ngoài đón tiếp!
Khoảng ba phút sau, một người đàn ông trung niên mặc trang phục nhà Đường, đi đôi giày vải Yên Kinh cũ, đi cùng một người đàn ông mặc áo sơ mi quần tây đến cổng Tô Viên.
Người đàn ông trung niên không phải ai khác, mà chính là Tô Văn trong miệng Tân Tranh.
“Chú Tô, chào chú”.
Chỉ cần nhìn liếc qua, Tân Tranh liền nhận ra Tô Văn, lên tiếng chào hỏi trước.
“Tiểu Tranh, đúng là cháu rồi…”
Tô Văn mỉm cười đi đến trước mặt Tân Tranh: “Tám năm không gặp, cháu thay đổi nhiều quá, chú suýt chút nữa không nhận ra”.
“Chú Tô ngược lại không thay đổi chút nào, khí chất nho nhã chính trực”, Tân Tranh cười nói.
“Ha…câu này ngược lại có chút bóng dáng trước đây của cháu”.
Tô Văn không khỏi bật cười.
Nhà họ Tô và nhà họ Tân mấy đời thân nhau, mỗi dịp năm mới hai nhà đều sẽ qua lại hỏi thăm nhau, hoặc là người nhà họ Tô sẽ đến thủ đô, hoặc là người nhà họ Tân sẽ xuống phía nam đến nhà họ Tô.
Trong trí nhớ của Tô Văn, Tân Tranh tám năm trước có khuôn mặt ngây thơ chất phác mà tà khí, mang danh thái tử của Tứ Cửu Thành, gây chuyện khiến ông cụ nhà họ Tân đau thấu gan, có một lần thậm chí còn gây ra chuyện lớn chấn động chính phủ và người dân, suýt chút nữa ảnh hưởng đến tình hình lúc bấy giờ.
Còn Tân Tranh hiện tại, chín chắn, nội liễm, cả người đầy chính khí, còn đâu bóng dáng của tên ăn chơi năm đó nữa?
“Vào tết tám năm trước, chú đến nhà cháu, bố cháu nói cháu bị ông cụ ném vào trong quân đội, không ngờ thoắt cái đã tám năm”.
Tô Văn dẫn Tân Tranh đến phòng khách, bảo người đi pha một ấm trà dã sơn, đích thân rót cho Tân Tranh một tách, sau đó nói: “Cháu vào doanh trại liền tám năm, là đang giận ông cụ sao?”
“Yêu cầu của công việc”.
Tân Tranh mỉm cười, đưa ra câu trả lời ngắn gọn.
Tô Văn vừa nghe đã hiểu ra, sau đó cầm chiếc ấm tử sa đã rất cũ lên, nói: “Vậy bây giờ cháu chuyển ngành? Hay là nghỉ phép?”
“Bị khai trừ rồi”.
Tân Tranh có chút ngượng ngùng nói.