Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 34
Roạt!
Tân Tranh kéo rèm cửa ra, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm đúng lúc xuyên qua chân trời đông tây, chiếu vào trong phòng qua tấm kính.
Sau khi thưởng thức phong cảnh buổi sáng sớm ngoài cửa sổ, Tân Tranh mở cửa sổ, hít một hơi không khí trong lành, sau đó xoay người, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước.
Rầm!
Một âm thanh khẽ vang lên, hai tay Tân Tranh giơ ra, chống đỡ cơ thể, sau đó bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy, tốc độ cực nhanh.
Không biết qua bao lâu, sau khi mồ hôi từ trên mặt nhỏ xuống thảm, Tân Tranh dừng bài tập thể dục buổi sáng, sau đó đi tắm nước lạnh.
Không giống với mấy ngày trước, Tân Tranh sau khi tắm xong, không vội vàng ra ngoài, mà cầm lấy dao cạo râu, cẩn thân cao râu.
Anh làm tất cả điều này chỉ là bởi vì hôm nay anh sẽ đi gặp một người.
Sau khi thu dọn xong, Tân Tranh ra ngoài mua một chiếc điện thoại, sau đó bắt taxi đến một nơi ở nổi tiếng ở khu phố cổ Đông Hải – Tô Viên.
Cùng với sự phát triển kinh tế, con mãnh thú sắt thép của quá trình hiện đại hóa đã tàn phá một cách mạnh mẽ những di sản lịch sử của Hoa Hạ.
Chưa nói đến Đông Hải, cho dù là ở thủ đô Yên Kinh, những ngôi nhà tứ hợp viện hoàn chỉnh đã không còn thấy nhiều nữa, những khu vườn kiểu nhỏ lại càng hiếm hơn, chỉ còn vài khu vườn thượng uyển miễn cưỡng được bảo tồn.
Mà Tô Viên là khu vườn cổ kiểu nhỏ duy nhất được bảo tồn nguyên vẹn ở Đông Hải!
Tất cả những điều này làm cho nó trở nên rất nổi tiếng.
Sự nổi tiếng ở đây là đối với người bình thường.
Đối với người ở tầng lớp thượng lưu, thân phận khác của Tô Viên càng đáng để bọn họ chú ý hơn – dinh thự cổ của nhà họ Tô.
“Cửa dinh thự cổ nhà họ Tô còn khó vào hơn cửa văn phòng làm việc của người đứng đầu Đông Hải!”
Đây là nhận thức chung của những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Đông Hải và thậm chí còn của cả vùng tam giác Trường Giang.
Nửa tiếng sau, Tân Tranh ngồi taxi đã đến Tô Viên.
“Người anh em, Tô Viên không phải là điểm thăm quan, mà là nơi ở tư nhân, cậu đừng nhầm…”
Lúc Tân Tranh thanh toán, lái xe taxi không khỏi nhắc nhở anh.
“Không nhầm, cảm ơn đã nhắc nhở”.
Tân Tranh khẽ cười, mang theo túi lớn màu đen, đi về phía dinh thự cổ với quy mô không lớn trước mặt, nhưng bậc cửa cao của nó khiến những người giàu có gia tài bạc tỉ nhìn đến cũng chùn bước.
Không giống với các biệt thự sơn trang thông thường, cửa của Tô Viên không có bảo vệ, nhưng lại có cảnh sát vũ trang canh gác.
Soạt!
Lúc Tân Tranh xuống xe đi về phía Tô Viên, cảnh sát vũ trang canh gác dùng ánh mắt khóa chặt lấy anh, đầu tiên nhìn huyệt thái dương, cánh tay, ngón tay của anh, cuối cùng bị tư thế bước đi của anh hấp dẫn.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
Mãi cho đến khi Tân Tranh đến gần, cảnh sát vũ trang canh gác mới thu hồi ánh mắt, làm việc công theo thông lệ hỏi.
“Tô Văn”.
Tân Tranh báo tên.
“Xin hỏi anh có hẹn trước với hiệu trưởng Tô không?”, sắc mặt của người cảnh sát vũ trang canh gác khẽ thay đổi, sau đó trầm giọng hỏi.
“Không có, phiền anh thông báo một chút”, Tân Tranh lắc lắc đầu: “Phải rồi, tôi tên là Tân Tranh”.
“Được, xin đợi một lát”.
Dứt lời, cảnh sát vũ trang canh gác xoay người bước đi đến bàn đăng kí ở cửa, cầm lấy ống nói, gọi đi.
“Thư ký Vương, có một người tên là Tân Tranh muốn gặp hiệu trưởng Tô, anh ta không có hẹn trước”, người cảnh sát vũ trang nhanh chóng báo cáo tình hình, sau đó đặt ống nói xuống, nói với Tân Tranh: “Phiền anh chờ một lát”.
“Được”.
Tân Tranh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không chút vội vàng.
Tân Tranh kéo rèm cửa ra, tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm đúng lúc xuyên qua chân trời đông tây, chiếu vào trong phòng qua tấm kính.
Sau khi thưởng thức phong cảnh buổi sáng sớm ngoài cửa sổ, Tân Tranh mở cửa sổ, hít một hơi không khí trong lành, sau đó xoay người, cơ thể đột nhiên nghiêng về phía trước.
Rầm!
Một âm thanh khẽ vang lên, hai tay Tân Tranh giơ ra, chống đỡ cơ thể, sau đó bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy, tốc độ cực nhanh.
Không biết qua bao lâu, sau khi mồ hôi từ trên mặt nhỏ xuống thảm, Tân Tranh dừng bài tập thể dục buổi sáng, sau đó đi tắm nước lạnh.
Không giống với mấy ngày trước, Tân Tranh sau khi tắm xong, không vội vàng ra ngoài, mà cầm lấy dao cạo râu, cẩn thân cao râu.
Anh làm tất cả điều này chỉ là bởi vì hôm nay anh sẽ đi gặp một người.
Sau khi thu dọn xong, Tân Tranh ra ngoài mua một chiếc điện thoại, sau đó bắt taxi đến một nơi ở nổi tiếng ở khu phố cổ Đông Hải – Tô Viên.
Cùng với sự phát triển kinh tế, con mãnh thú sắt thép của quá trình hiện đại hóa đã tàn phá một cách mạnh mẽ những di sản lịch sử của Hoa Hạ.
Chưa nói đến Đông Hải, cho dù là ở thủ đô Yên Kinh, những ngôi nhà tứ hợp viện hoàn chỉnh đã không còn thấy nhiều nữa, những khu vườn kiểu nhỏ lại càng hiếm hơn, chỉ còn vài khu vườn thượng uyển miễn cưỡng được bảo tồn.
Mà Tô Viên là khu vườn cổ kiểu nhỏ duy nhất được bảo tồn nguyên vẹn ở Đông Hải!
Tất cả những điều này làm cho nó trở nên rất nổi tiếng.
Sự nổi tiếng ở đây là đối với người bình thường.
Đối với người ở tầng lớp thượng lưu, thân phận khác của Tô Viên càng đáng để bọn họ chú ý hơn – dinh thự cổ của nhà họ Tô.
“Cửa dinh thự cổ nhà họ Tô còn khó vào hơn cửa văn phòng làm việc của người đứng đầu Đông Hải!”
Đây là nhận thức chung của những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Đông Hải và thậm chí còn của cả vùng tam giác Trường Giang.
Nửa tiếng sau, Tân Tranh ngồi taxi đã đến Tô Viên.
“Người anh em, Tô Viên không phải là điểm thăm quan, mà là nơi ở tư nhân, cậu đừng nhầm…”
Lúc Tân Tranh thanh toán, lái xe taxi không khỏi nhắc nhở anh.
“Không nhầm, cảm ơn đã nhắc nhở”.
Tân Tranh khẽ cười, mang theo túi lớn màu đen, đi về phía dinh thự cổ với quy mô không lớn trước mặt, nhưng bậc cửa cao của nó khiến những người giàu có gia tài bạc tỉ nhìn đến cũng chùn bước.
Không giống với các biệt thự sơn trang thông thường, cửa của Tô Viên không có bảo vệ, nhưng lại có cảnh sát vũ trang canh gác.
Soạt!
Lúc Tân Tranh xuống xe đi về phía Tô Viên, cảnh sát vũ trang canh gác dùng ánh mắt khóa chặt lấy anh, đầu tiên nhìn huyệt thái dương, cánh tay, ngón tay của anh, cuối cùng bị tư thế bước đi của anh hấp dẫn.
“Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?”
Mãi cho đến khi Tân Tranh đến gần, cảnh sát vũ trang canh gác mới thu hồi ánh mắt, làm việc công theo thông lệ hỏi.
“Tô Văn”.
Tân Tranh báo tên.
“Xin hỏi anh có hẹn trước với hiệu trưởng Tô không?”, sắc mặt của người cảnh sát vũ trang canh gác khẽ thay đổi, sau đó trầm giọng hỏi.
“Không có, phiền anh thông báo một chút”, Tân Tranh lắc lắc đầu: “Phải rồi, tôi tên là Tân Tranh”.
“Được, xin đợi một lát”.
Dứt lời, cảnh sát vũ trang canh gác xoay người bước đi đến bàn đăng kí ở cửa, cầm lấy ống nói, gọi đi.
“Thư ký Vương, có một người tên là Tân Tranh muốn gặp hiệu trưởng Tô, anh ta không có hẹn trước”, người cảnh sát vũ trang nhanh chóng báo cáo tình hình, sau đó đặt ống nói xuống, nói với Tân Tranh: “Phiền anh chờ một lát”.
“Được”.
Tân Tranh gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không chút vội vàng.