Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 236
Nghe được lời này của Lưu trọc, sự hoảng loạn và bất an trong lòng mặt sẹo nhất thời tan biến không còn sót lại chút gì, thậm chí còn mong chờ vào phần thưởng được hứa hẹn đó!
“Các người chẳng lẽ thực sự muốn đợi bố tôi tìm đến tận cửa hả?”
BBởi vì mưa nặng hạt liên tục đập vào xe tạo thành tiếng ồn quá lớn, Trương Hân Như không nghe thấy Lưu trọc nói gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sẹo không còn sợ hãi, trong lòng cô lại có cảm giác bất ổn.
“Hừ, bố cô là Trương Bách Hùng thì sao? Chẳng lẽ Dương gia bọn tôi lại sợ bố cô chắc?”
Mặt sẹo cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn hai tên đồng bọn nói: “Lưu gia bảo chúng ta cứ yên tâm, xây ra chuyện gì có ông ấy và Dương gia chống lưng, còn chờ chúng ta về lĩnh thưởng kìa!”
Sắc mặt Trương Hân Như đột nhiên thay đổi: “Mấy…mấy người là thuộc hạ của Dương Sách sao?”
“Phải, cho nên, đừng có lôi bố cô ra hù dọa bọn tôi, không có tác dụng đâu, Dương gia bảo bọn tôi bẳt cô chính vì muốn trả thù bố cô đấy!”, mặt sẹo thấp giọng nói, như muốn cứu vãn thể diện khi nãy.
Bịch!
Tuy rằng Trương Hân Như đã ý thức được điếm này nhưng sau khi nghe được lời xác nhận của mặt sẹo, trong lòng cô vẫn run lên, thân mình cũng run rẩy dữ dội.
Sau đó, một cảm giác sợ hãi về tương lai bất định từ trong lòng bắt đầu tràn ngập xâm chiếm toàn bộ cơ
thề, khiến cơ thể cô không tự chủ được run lên cầm cập.
“Làm… làm sao bây giờ?”
Trong lòng cô hoảng sợ, thầm hỏi chính mình, muốn để bán thân tỉnh táo lại, chính mình minh mẫn hơn để nghĩ kế sách thoát thân.
Liền sau đó.
Trong đầu của cô hiện lên một bóng hình quen thuộc.
Bóng hình đó, từng giống như một ngọn núi lớn chặn phía trước cô, cho cô trải nghiệm được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Bóng hình đó sớm đã khắc sâu vào nơi sâu thắm trong tim cô!
Đó… là bóng hình của Tân Tranh!
Trong đâu Trương Hân Như hiện lên bóng dáng của Tân Tranh, đôi mắt của cô sáng lên, cảm giác đó giống như người chết đuối nhìn thấy phao cứu mạng, cũng giống như con thuyền mất phương hướng nhìn thấy ngọn hải đăng, cô hỏi theo bản năng:
‘Trước đó, sau khi các anh đưa tôi lên xe, có người đàn ông đuổi theo ra, anh ấy đang ớ đâu?”
“Cô nói tên vệ sĩ của cô sao?”
Tên mặt sẹo lạnh lùng cười nói: “Anh ta cướp một chiếc xe muốn theo bọn tôi, đã bị bọn tôi ném đi rồi”.
“Ách…”
Nghe thấy lời của tên mặt sẹo, ngọn lửa hy vọng thắp lên trong lòng Trương Hân Như bị dập tắt trong phút chốc.
“Cô còn ảo tưởng vệ sĩ của cô có thế cứu cô? Đừng nói anh ta bị chúng tôi ném đi, cho dù anh ta theo đến, cũng phải chôn thân theo cô!”
Thấy Trương Hân Như im lặng không nói, tên mặt sẹo lạnh lùng nói: “Buổi tối ở Nam Tô, ông Dương quyết định là được – ông Dương bảo cô chết canh ba, Diêm Vương cũng không thể giữ cô đến canh năm!”
“Không được thấy mặt trời ngày mai rồi sao?”
Hy vọng bị bóp chết, lòng Trương Hân Như như rơi xuống vực thẳm, cô quay đầu, nhìn vào màn đêm đen tối ngoài cửa kính, thầm hỏi bản thân.
Không có câu trả lời.
“Các người chẳng lẽ thực sự muốn đợi bố tôi tìm đến tận cửa hả?”
BBởi vì mưa nặng hạt liên tục đập vào xe tạo thành tiếng ồn quá lớn, Trương Hân Như không nghe thấy Lưu trọc nói gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt sẹo không còn sợ hãi, trong lòng cô lại có cảm giác bất ổn.
“Hừ, bố cô là Trương Bách Hùng thì sao? Chẳng lẽ Dương gia bọn tôi lại sợ bố cô chắc?”
Mặt sẹo cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn hai tên đồng bọn nói: “Lưu gia bảo chúng ta cứ yên tâm, xây ra chuyện gì có ông ấy và Dương gia chống lưng, còn chờ chúng ta về lĩnh thưởng kìa!”
Sắc mặt Trương Hân Như đột nhiên thay đổi: “Mấy…mấy người là thuộc hạ của Dương Sách sao?”
“Phải, cho nên, đừng có lôi bố cô ra hù dọa bọn tôi, không có tác dụng đâu, Dương gia bảo bọn tôi bẳt cô chính vì muốn trả thù bố cô đấy!”, mặt sẹo thấp giọng nói, như muốn cứu vãn thể diện khi nãy.
Bịch!
Tuy rằng Trương Hân Như đã ý thức được điếm này nhưng sau khi nghe được lời xác nhận của mặt sẹo, trong lòng cô vẫn run lên, thân mình cũng run rẩy dữ dội.
Sau đó, một cảm giác sợ hãi về tương lai bất định từ trong lòng bắt đầu tràn ngập xâm chiếm toàn bộ cơ
thề, khiến cơ thể cô không tự chủ được run lên cầm cập.
“Làm… làm sao bây giờ?”
Trong lòng cô hoảng sợ, thầm hỏi chính mình, muốn để bán thân tỉnh táo lại, chính mình minh mẫn hơn để nghĩ kế sách thoát thân.
Liền sau đó.
Trong đầu của cô hiện lên một bóng hình quen thuộc.
Bóng hình đó, từng giống như một ngọn núi lớn chặn phía trước cô, cho cô trải nghiệm được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Bóng hình đó sớm đã khắc sâu vào nơi sâu thắm trong tim cô!
Đó… là bóng hình của Tân Tranh!
Trong đâu Trương Hân Như hiện lên bóng dáng của Tân Tranh, đôi mắt của cô sáng lên, cảm giác đó giống như người chết đuối nhìn thấy phao cứu mạng, cũng giống như con thuyền mất phương hướng nhìn thấy ngọn hải đăng, cô hỏi theo bản năng:
‘Trước đó, sau khi các anh đưa tôi lên xe, có người đàn ông đuổi theo ra, anh ấy đang ớ đâu?”
“Cô nói tên vệ sĩ của cô sao?”
Tên mặt sẹo lạnh lùng cười nói: “Anh ta cướp một chiếc xe muốn theo bọn tôi, đã bị bọn tôi ném đi rồi”.
“Ách…”
Nghe thấy lời của tên mặt sẹo, ngọn lửa hy vọng thắp lên trong lòng Trương Hân Như bị dập tắt trong phút chốc.
“Cô còn ảo tưởng vệ sĩ của cô có thế cứu cô? Đừng nói anh ta bị chúng tôi ném đi, cho dù anh ta theo đến, cũng phải chôn thân theo cô!”
Thấy Trương Hân Như im lặng không nói, tên mặt sẹo lạnh lùng nói: “Buổi tối ở Nam Tô, ông Dương quyết định là được – ông Dương bảo cô chết canh ba, Diêm Vương cũng không thể giữ cô đến canh năm!”
“Không được thấy mặt trời ngày mai rồi sao?”
Hy vọng bị bóp chết, lòng Trương Hân Như như rơi xuống vực thẳm, cô quay đầu, nhìn vào màn đêm đen tối ngoài cửa kính, thầm hỏi bản thân.
Không có câu trả lời.