Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 228
Dương Sách châm chọc khiêu khích: “Bỏ đi, tôi cũng không vòng vo làm gì nữa. Muốn cứu con gái ông thì phải đồng ý ba điều kiện của tôi!”
Trương Bách Hùng chậm rãi phun ra từng chữ.
“Thứ nhất, hai trăm triệu tiền chuộc, phải là tiền mặt, chuyến khoản qua ngân hàng tư nhân của thế giới ngầm, thiếu một đồng cũng không được!”
Dương Sách biết thời cơ đã đến nên không vòng vo làm gì nữa, bắt đầu đi thẳng vào chủ đề: “Thứ hai, cho người của ông rời khỏi Côn Hải!”
“Dương Sách, ông há miệng cũng không nhỏ nhỉ”.
Sắc mặt Trương Bách Hùng cực kỳ khó coi, dù tài sản ông ấy có hơn mấy tỷ đồng nhưng cũng như rất nhiều người kinh doanh khác, vốn lưu động cực kỳ hữu hạn, muốn lấy ra một lần hai trăm triệu chẳng khác gì cắt thịt bán máu.
Ngoài ra, Côn Hải là nơi giao nhau của Nam Tô và Đông Hải, những năm gần đây nó là địa bàn của Trương Bách Hùng, cũng là nơi duy nhất Dương Sách không có được ở Nam Tô.
Một khi Trương Bách Hùng lựa chọn rời khỏi Côn Hải thì thứ tốn thất không chỉ là việc làm ăn ở đó mà còn là mặt mũi và uy danh của ông ấy!
Nên biết rằng trước đây ông ấy đã từng đưa ra những lời đầy cứng rắn sau khi giết chết tình nhân của Dương Sách, đó là chỉ cần Dương Sách bước vào Đông Hải sẽ băm ông ta ra thả xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn!
Nay, nếu như ông ta chắp tay nhường Côn Hải đi thì chẳng khác gì tự vả mặt mình!
“Há miệng to quá hả? Tôi còn chưa nói hết điều kiện của mình đâu”.
Dương Sách cười lạnh nói: “Ngoài hai điều kiện tôi vừa nói ra thì còn một điều kiện nữa… Đó là đầu Tân Tranh!”
“Hai điều kiện trước đó tôi có thể cân nhắc, điều kiện cuối cùng là không thể. Đó không phải là người của tôi, đó chỉ là vệ sĩ mà tôi thuê về cho con gái mình thôi, tôi không thể quyết định được sống chết của cậu ta”, Trương Bách Hùng lạnh lùng đáp.
“Không sao cả, tôi không cần ông phải ra tay, chỉ cần sau khi ông hoàn thành xong hai điều kiện kia thì bảo cậu ta đến tìm tôi nhận người là được. Tôi sẽ tự tay lấy đầu nó!”
Dương Sách dùng giọng điệu chắc mấm nói: “Một tiếng, tôi chỉ cho ông đúng một tiếng! Nếu sau một tiếng mà tôi vẫn không có được đáp án hài lòng thì ông đừng hòng nhìn thấy con gái mình nữa! Mặt khác, tôi cảnh cáo ông, đừng phá hỏng nguyên tắc, nếu không con gái ông sẽ thảm hại hơn cả kết cục mà tôi nói trước đó đó!”
Vừa mới nói xong thì Dương Sách cười lạnh nhấn kết thúc cuộc gọi.
Một bên khác, Trương Bách Hùng đang ở biệt thự Tử Viên tức giận đến mức suýt bóp nát điện thoại.
“Phù!”
Nhưng cuối cùng ông ấy cũng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó châm một điếu Hồng Song Hỉ,
rít thật mạnh, dường như đang muốn dùng nicotine để mình tỉnh táo lại.
Là quân sư của đế quốc Hắc Kim, Chu Văn Mặc biết bản thân mình có tội nên không dám nói chuyện, đứng bên cạnh với vẻ mặt tự trách và áy náy.
“Văn Mặc, báo cho mọi người, mười phút sau bắt đầu họp qua video call, hơn nữa chỉ được tham dự một mình!”, trong vô hình, một điếu thuốc đã hết, Trương Bách Hùng đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.
“Rõ, đại ca!”
Chu Văn Mặc cung kính nhận lệnh, sau đó thấy Trương Bách Hùng không có ý định nói gì nữa bèn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trương Bách Hùng dập tắt tàn thuốc, bấm số điện thoại Tân Tranh.
“Cậu Tân Tranh, tạm thời Hân Như đang nằm trong tay Dương Sách, ông ta vừa gọi cho tôi, yêu cầu phải thỏa mãn ba điều kiện mới chịu thả người”, điện thoại vừa kết nối thì Trương Bách Hùng đã trầm giọng nói.
“Điều kiện gì”.
Đầu dây bên kia, Tân Tranh vừa lái xe vừa cầm điện thoại hỏi.
“Bảo tôi giao hai trăm triệu tiền chuộc, đồng thời rút người khỏi Côn Hải”.
Trương Bách Hùng nói ra hai điều kiện đầu tiên, tạm dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Mặt khác, ông ta
muốn đầu của cậu!”
“Chủ tịch Trương, nếu ông ta đã đưa ra điều kiện thì có thể bảo đảm trước khi chúng ta cho ông ta câu trả lời thuyết phục, hoặc thực hiện điều kiện thì ông ta sẽ không giết con tin, đúng chứ?”, Tân Tranh hỏi lại, giọng đầy tỉnh táo, như thể không hề có chút dao động cảm xúc nào.
“ừm, đúng thế”, Trương Bách Hùng đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đó chính là nguyên tắc”.
“Một khi đã thế thì tôi có thể yên tâm rồi”.
Trương Bách Hùng chậm rãi phun ra từng chữ.
“Thứ nhất, hai trăm triệu tiền chuộc, phải là tiền mặt, chuyến khoản qua ngân hàng tư nhân của thế giới ngầm, thiếu một đồng cũng không được!”
Dương Sách biết thời cơ đã đến nên không vòng vo làm gì nữa, bắt đầu đi thẳng vào chủ đề: “Thứ hai, cho người của ông rời khỏi Côn Hải!”
“Dương Sách, ông há miệng cũng không nhỏ nhỉ”.
Sắc mặt Trương Bách Hùng cực kỳ khó coi, dù tài sản ông ấy có hơn mấy tỷ đồng nhưng cũng như rất nhiều người kinh doanh khác, vốn lưu động cực kỳ hữu hạn, muốn lấy ra một lần hai trăm triệu chẳng khác gì cắt thịt bán máu.
Ngoài ra, Côn Hải là nơi giao nhau của Nam Tô và Đông Hải, những năm gần đây nó là địa bàn của Trương Bách Hùng, cũng là nơi duy nhất Dương Sách không có được ở Nam Tô.
Một khi Trương Bách Hùng lựa chọn rời khỏi Côn Hải thì thứ tốn thất không chỉ là việc làm ăn ở đó mà còn là mặt mũi và uy danh của ông ấy!
Nên biết rằng trước đây ông ấy đã từng đưa ra những lời đầy cứng rắn sau khi giết chết tình nhân của Dương Sách, đó là chỉ cần Dương Sách bước vào Đông Hải sẽ băm ông ta ra thả xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn!
Nay, nếu như ông ta chắp tay nhường Côn Hải đi thì chẳng khác gì tự vả mặt mình!
“Há miệng to quá hả? Tôi còn chưa nói hết điều kiện của mình đâu”.
Dương Sách cười lạnh nói: “Ngoài hai điều kiện tôi vừa nói ra thì còn một điều kiện nữa… Đó là đầu Tân Tranh!”
“Hai điều kiện trước đó tôi có thể cân nhắc, điều kiện cuối cùng là không thể. Đó không phải là người của tôi, đó chỉ là vệ sĩ mà tôi thuê về cho con gái mình thôi, tôi không thể quyết định được sống chết của cậu ta”, Trương Bách Hùng lạnh lùng đáp.
“Không sao cả, tôi không cần ông phải ra tay, chỉ cần sau khi ông hoàn thành xong hai điều kiện kia thì bảo cậu ta đến tìm tôi nhận người là được. Tôi sẽ tự tay lấy đầu nó!”
Dương Sách dùng giọng điệu chắc mấm nói: “Một tiếng, tôi chỉ cho ông đúng một tiếng! Nếu sau một tiếng mà tôi vẫn không có được đáp án hài lòng thì ông đừng hòng nhìn thấy con gái mình nữa! Mặt khác, tôi cảnh cáo ông, đừng phá hỏng nguyên tắc, nếu không con gái ông sẽ thảm hại hơn cả kết cục mà tôi nói trước đó đó!”
Vừa mới nói xong thì Dương Sách cười lạnh nhấn kết thúc cuộc gọi.
Một bên khác, Trương Bách Hùng đang ở biệt thự Tử Viên tức giận đến mức suýt bóp nát điện thoại.
“Phù!”
Nhưng cuối cùng ông ấy cũng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó châm một điếu Hồng Song Hỉ,
rít thật mạnh, dường như đang muốn dùng nicotine để mình tỉnh táo lại.
Là quân sư của đế quốc Hắc Kim, Chu Văn Mặc biết bản thân mình có tội nên không dám nói chuyện, đứng bên cạnh với vẻ mặt tự trách và áy náy.
“Văn Mặc, báo cho mọi người, mười phút sau bắt đầu họp qua video call, hơn nữa chỉ được tham dự một mình!”, trong vô hình, một điếu thuốc đã hết, Trương Bách Hùng đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.
“Rõ, đại ca!”
Chu Văn Mặc cung kính nhận lệnh, sau đó thấy Trương Bách Hùng không có ý định nói gì nữa bèn nhanh chóng rời khỏi phòng.
Trương Bách Hùng dập tắt tàn thuốc, bấm số điện thoại Tân Tranh.
“Cậu Tân Tranh, tạm thời Hân Như đang nằm trong tay Dương Sách, ông ta vừa gọi cho tôi, yêu cầu phải thỏa mãn ba điều kiện mới chịu thả người”, điện thoại vừa kết nối thì Trương Bách Hùng đã trầm giọng nói.
“Điều kiện gì”.
Đầu dây bên kia, Tân Tranh vừa lái xe vừa cầm điện thoại hỏi.
“Bảo tôi giao hai trăm triệu tiền chuộc, đồng thời rút người khỏi Côn Hải”.
Trương Bách Hùng nói ra hai điều kiện đầu tiên, tạm dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Mặt khác, ông ta
muốn đầu của cậu!”
“Chủ tịch Trương, nếu ông ta đã đưa ra điều kiện thì có thể bảo đảm trước khi chúng ta cho ông ta câu trả lời thuyết phục, hoặc thực hiện điều kiện thì ông ta sẽ không giết con tin, đúng chứ?”, Tân Tranh hỏi lại, giọng đầy tỉnh táo, như thể không hề có chút dao động cảm xúc nào.
“ừm, đúng thế”, Trương Bách Hùng đưa ra câu trả lời khẳng định: “Đó chính là nguyên tắc”.
“Một khi đã thế thì tôi có thể yên tâm rồi”.