Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 226
Long Nữ đồng ý ngay không cần nghĩ ngợi.
Tuy cô ấy không biết Tân Tranh muốn làm gì nhưng cũng không hỏi.
Tuy cô ấy biết làm thế là trái với quy định trong quân đội nhưng cô ấy chẳng màng.
Bởi vì người đầu dây bên kia điện thoại chính là Long Vương!
Là sư phụ cô ấy!
Cũng là vị thần trong lòng cô ấy.
Màn đêm dần trở nên dày đặc, thời tiết Tô Thành như cô công chúa nắng mưa thất thường, đột nhiên nổi
lên gió to, mây mù đen nghìn nghịt bao phủ lấy cả chân trời, tia chớp chợt hiện lên nhưthể đang báo một cơn bão sắp ập đến!
“Trời không trăng không sao, gió nhẹ lên cao là một đêm giết người…”
Trong chiếc Mercedes-Benz S600, Lưu trọc nhìn cơn gió gào thét bên ngoài, vuốt quả đầu bóng lưỡng của mình cười âm hiểm, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của mặt sẹo: “Các cậu không cần chờ tôi, trực tiếp chạy đến nhà máy đi!”
“Rõ, Lưu Gia!”
Mặt sẹo đáp lời, sau đó thấy Lưu trọc đã cúp điện thoại bèn nói với tài xế: “Lưu gia bảo chúng ta trực tiếp chạy về hướng nhà máy, Dương Gia
đang ở đó chờ, chúng ta đi nhanh lên chút”.
“Được!”
Tài xế hào hứng cười quái dị, sau đó chờ mong hỏi: “Anh Đao, hôm nay chúng ta làm việc tốt như vậy, anh nói xem Dương Gia và Lưu Gia có thể thưởng cho chúng ta không?”
“Cái đó là chắc chắn rồi, tôi cảm thấy cũng được kha khá ấy chứ không ít, cho cậu làm em người mẫu nổi tiếng trên mạng mấy lần luôn cũng được nữa là!”
Mặt sẹo cười đầy dâm đãng, sau đó nhìn sang Trương Hân Như bên cạnh, cũng muốn táy máy tay chân nhưng nghĩ đến Dương Sách đã nói rõ phải có người này thì lại không
dám làm bậy nữa.
Bởi vì trong xe không chỉ có mỗi mình hắn ta, nhỡ đâu có người đâm thọt gì với Dương Sách, nói hắn ta đã lén làm trò sàm sỡ Trương Hân Như thì hắn ta không trộm được gà còn mất nắm gạo!
Miệng thì gọi anh xưng em nhưng sau lưng lại đâm cho một nhát!
Lăn lộn mấy năm trong xã hội này, chuyện như thế cũng không phải là hiếm.
Đầu dây bên kia, Lưu trọc ngắt cuộc gọi với mặt sau rồi vội vàng gọi cho Dương Sách.
“Dương Gia, người đã vào tay, tôi bảo chúng nó đưa người đến điểm
chỉ định sẵn rồi”.
Điện thoại được kết nối, Lưu trọc không còn vẻ khí phách khi nói với mặt sẹo nữa mà đầy cung kính báo.
“Thuận lợi thế hả?”, Dương Sách nghe thế cũng hơi bất ngờ, sau đó lại lo lắng hỏi: “Không bại lộ đó chứ?”
“Không bị lộ, chỉ là có chút chuyện nhỏ xảy ra. Người của chúng ta bắt được Trương Hân Như thì vệ sĩ của cô ta, cũng chính là tên bảo vệ đó đuổi tới, cướp một chiếc xe điên cuồng đuổi theo, vừa mới cắt đuôi ở ngã tư đường”.
“Có chắc là đã cắt được đuôi không?”, Dương Sách lo lắng.
Lưu trọc cực kỳ chắc chắn, đèn đỏ ở ngã tư dài hơn một phút, chờ đến khi Tân Tranh có thể đuổi theo được thì xe của bọn mặt sẹo đã biến mất không thấy bóng dáng nữa rồi.
“Thế thì cậu cũng tranh thủ thời gian đi, sắp xếp cho cẩn thận, tối nay phải băm vằm tên Tân Tranh đó ra,
mang về Giang Ninh cho Phi Long!”, Dương Sách lạnh giọng ra lệnh, giọng đằng đằng sát khí.
“Rõ, Dương Gia!”
Bên tai là những lời Dương Sách vừa nói, nghĩ đến hai con cá sấu hung hãn mà Dương Sách nuôi, Lưu trọc bất giác rùng cả mình, giọng lại cung kính thêm vài phần.
“Tiểu Từ, tăng tốc, tranh thủ thời gian chạy tới địa điểm đã chỉ định!”
Kết thúc cuộc gọi, Lưu trọc bình tĩnh lại, trầm giọng ra lệnh cho tài xế: “Mặt khác, để đề phòng chuyện bất trắc, trước khi ra khỏi thành phố đừng đi cùng đường với bọn mặt sẹo”.
“Rõ, Lưu Gia!”
Tài xê Tieu Từ nghe thê đâu tiên là ngấn người, sau đó âm thầm cảm thán Lưu trọc có khả năng chống trinh sát rất mạnh.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz G65 rời khỏi thành phố trong màn đêm, đi dọc theo đường quốc lộ ngoại thành, nhanh chóng đi về phía khu công nghiệp.
Trong xe, Kim Cương phụ trách lái xe, A Cửu ngồi ngay ghế phụ lái, Dương Sách thì ngồi phía sau.
“Không ngờ là sẽ thuận lợi như vậy, xem ra tên khốn họ Tân kia cũng không đáng sợ như những gì chúng ta tưởng”, A cửu cười cười nói.
Tuy cô ấy không biết Tân Tranh muốn làm gì nhưng cũng không hỏi.
Tuy cô ấy biết làm thế là trái với quy định trong quân đội nhưng cô ấy chẳng màng.
Bởi vì người đầu dây bên kia điện thoại chính là Long Vương!
Là sư phụ cô ấy!
Cũng là vị thần trong lòng cô ấy.
Màn đêm dần trở nên dày đặc, thời tiết Tô Thành như cô công chúa nắng mưa thất thường, đột nhiên nổi
lên gió to, mây mù đen nghìn nghịt bao phủ lấy cả chân trời, tia chớp chợt hiện lên nhưthể đang báo một cơn bão sắp ập đến!
“Trời không trăng không sao, gió nhẹ lên cao là một đêm giết người…”
Trong chiếc Mercedes-Benz S600, Lưu trọc nhìn cơn gió gào thét bên ngoài, vuốt quả đầu bóng lưỡng của mình cười âm hiểm, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của mặt sẹo: “Các cậu không cần chờ tôi, trực tiếp chạy đến nhà máy đi!”
“Rõ, Lưu Gia!”
Mặt sẹo đáp lời, sau đó thấy Lưu trọc đã cúp điện thoại bèn nói với tài xế: “Lưu gia bảo chúng ta trực tiếp chạy về hướng nhà máy, Dương Gia
đang ở đó chờ, chúng ta đi nhanh lên chút”.
“Được!”
Tài xế hào hứng cười quái dị, sau đó chờ mong hỏi: “Anh Đao, hôm nay chúng ta làm việc tốt như vậy, anh nói xem Dương Gia và Lưu Gia có thể thưởng cho chúng ta không?”
“Cái đó là chắc chắn rồi, tôi cảm thấy cũng được kha khá ấy chứ không ít, cho cậu làm em người mẫu nổi tiếng trên mạng mấy lần luôn cũng được nữa là!”
Mặt sẹo cười đầy dâm đãng, sau đó nhìn sang Trương Hân Như bên cạnh, cũng muốn táy máy tay chân nhưng nghĩ đến Dương Sách đã nói rõ phải có người này thì lại không
dám làm bậy nữa.
Bởi vì trong xe không chỉ có mỗi mình hắn ta, nhỡ đâu có người đâm thọt gì với Dương Sách, nói hắn ta đã lén làm trò sàm sỡ Trương Hân Như thì hắn ta không trộm được gà còn mất nắm gạo!
Miệng thì gọi anh xưng em nhưng sau lưng lại đâm cho một nhát!
Lăn lộn mấy năm trong xã hội này, chuyện như thế cũng không phải là hiếm.
Đầu dây bên kia, Lưu trọc ngắt cuộc gọi với mặt sau rồi vội vàng gọi cho Dương Sách.
“Dương Gia, người đã vào tay, tôi bảo chúng nó đưa người đến điểm
chỉ định sẵn rồi”.
Điện thoại được kết nối, Lưu trọc không còn vẻ khí phách khi nói với mặt sẹo nữa mà đầy cung kính báo.
“Thuận lợi thế hả?”, Dương Sách nghe thế cũng hơi bất ngờ, sau đó lại lo lắng hỏi: “Không bại lộ đó chứ?”
“Không bị lộ, chỉ là có chút chuyện nhỏ xảy ra. Người của chúng ta bắt được Trương Hân Như thì vệ sĩ của cô ta, cũng chính là tên bảo vệ đó đuổi tới, cướp một chiếc xe điên cuồng đuổi theo, vừa mới cắt đuôi ở ngã tư đường”.
“Có chắc là đã cắt được đuôi không?”, Dương Sách lo lắng.
Lưu trọc cực kỳ chắc chắn, đèn đỏ ở ngã tư dài hơn một phút, chờ đến khi Tân Tranh có thể đuổi theo được thì xe của bọn mặt sẹo đã biến mất không thấy bóng dáng nữa rồi.
“Thế thì cậu cũng tranh thủ thời gian đi, sắp xếp cho cẩn thận, tối nay phải băm vằm tên Tân Tranh đó ra,
mang về Giang Ninh cho Phi Long!”, Dương Sách lạnh giọng ra lệnh, giọng đằng đằng sát khí.
“Rõ, Dương Gia!”
Bên tai là những lời Dương Sách vừa nói, nghĩ đến hai con cá sấu hung hãn mà Dương Sách nuôi, Lưu trọc bất giác rùng cả mình, giọng lại cung kính thêm vài phần.
“Tiểu Từ, tăng tốc, tranh thủ thời gian chạy tới địa điểm đã chỉ định!”
Kết thúc cuộc gọi, Lưu trọc bình tĩnh lại, trầm giọng ra lệnh cho tài xế: “Mặt khác, để đề phòng chuyện bất trắc, trước khi ra khỏi thành phố đừng đi cùng đường với bọn mặt sẹo”.
“Rõ, Lưu Gia!”
Tài xê Tieu Từ nghe thê đâu tiên là ngấn người, sau đó âm thầm cảm thán Lưu trọc có khả năng chống trinh sát rất mạnh.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes-Benz G65 rời khỏi thành phố trong màn đêm, đi dọc theo đường quốc lộ ngoại thành, nhanh chóng đi về phía khu công nghiệp.
Trong xe, Kim Cương phụ trách lái xe, A Cửu ngồi ngay ghế phụ lái, Dương Sách thì ngồi phía sau.
“Không ngờ là sẽ thuận lợi như vậy, xem ra tên khốn họ Tân kia cũng không đáng sợ như những gì chúng ta tưởng”, A cửu cười cười nói.