Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 212
Mà hiện tại, Trần Tĩnh một cô gái nông thôn xuất thân nghèo khó, lại trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm, làm được điều mà Lý Tuyết Nhạn không làm được!
Việc này…đem đến đả kích cho Phan Dung, không thể diễn tả bằng
lời!
Nếu không phải cô ta nhìn thấy Tô Nho Lâm đứng trước mặt Trần Tĩnh, nếu không phải nhìn thấy những người xung quanh đều kinh ngạc, cô ta đã nghi ngờ tai của mình có vấn đề!
Tuy nhiên.
Trên thế giới này không có nếu như.
Cho dù cô ta có ngàn vạn lý do để không tin tất cả những điều này là thật, nhưng sự thực nói cho cô ta -Trần Tĩnh đã trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm!
“Mặt mũi của anh Tranh thật lớn…”
Trong lúc Phan Dung hoàn toàn ngây ngốc, Tô Diệu Y đã từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán.
Cô ta biết, Trần Tĩnh có thể trở thành học trò cuối cùng của ông nội mình, chắc chắn nguyên nhân ở Tân Tranh.
Bằng không, theo thông lệ nhận học trò của Tô Nho Lâm, ông sẽ không bao giờ nhận một người chỉ có duyên gặp mặt làm học trò, sẽ càng không tuyên bố trước mặt mọi người trong bữa tiệc mừng thọ!
“Là anh Tranh sao?”
Tô Diệu Y đã đoán được nội tình bên trong, Trần Tĩnh cũng dần khôi phục lại bình tĩnh sau chấn động,
trong lòng hiện lên một suy nghĩ.
Suy nghĩ hiện lên, cô ấy bất giác nhìn về phía Tân Tranh, bỗng nhiên nhìn thấy Tân Tranh đang cười với cô ấy, dường như đang nói với cô ấy: Đừng sợ, cũng đừng căng thẳng, anh tin em có năng lực và tư cách để trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm!
Nhìn nụ cười tràn đầy ủng hộ và khích lệ của Tân Tranh, Trần Tĩnh khẳng định suy đoán của mình – Cô ấy có thể trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm hoàn toàn bởi vì Tân Tranh!
Sau khi hiểu tất cả những điều này, chấn động trên khuôn mặt cô ấy hoàn toàn tan biến, thay vào đó xúc động.
Cô ấy không biết rốt cuộc Tân Tranh sao lại làm được điều này, nhưng cô ấy biết Tân Tranh làm như vậy là có ý gì!
“Tiểu Tĩnh, đứng lên chào mọi người đi”.
Nhìn thấy vẻ mặt chấn động trên mặt Trần Tĩnh rất nhanh đã biến mất, Tô Nho Lâm có phần kinh ngạc, đồng thời cũng vui vẻ yên tâm gật đầu.
Đúng như Tô Diệu Y và Trần Tĩnh phán đoán, Tô Nho Lâm để Trần Tĩnh làm học trò cuối cùng, hoàn toàn là bởi vì mặt mũi của Tân Tranh và nhà họ Tân!
Cho dù như vậy, ông ta cũng hy vọng năng lực của học trò mình đủ xuất sắc.
Mà từ biểu hiện lúc trước của Trần Tĩnh trong nhà chính dinh thự cổ nhà họ Tô và lúc này, ông ta rất hài lòng -ở độ tuổi này của Trần Tĩnh, rất ít người có loại định lực này!
“Vâng, thưa thầy”.
Lời nói của Tô Nho Lâm vang lên bên tai, Trần Tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy, kề vai sát cánh cùng Tô Nho Lâm, ngẩng đầu ưỡn ngực ánh mắt lần lượt nhìn tất cả khách mời, sau đó mới chậm rãi nói: “Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Trần Tĩnh, Nhĩ Đông Trần, Tĩnh trong yên tĩnh”.
Hừm?
Nhìn thấy Trần Tĩnh điềm tĩnh đứng ở đó, lần lượt liếc nhìn mọi người rồi tự giới thiệu bản thân, các vị khách mời không khỏi khẽ giật mình.
Việc này…đem đến đả kích cho Phan Dung, không thể diễn tả bằng
lời!
Nếu không phải cô ta nhìn thấy Tô Nho Lâm đứng trước mặt Trần Tĩnh, nếu không phải nhìn thấy những người xung quanh đều kinh ngạc, cô ta đã nghi ngờ tai của mình có vấn đề!
Tuy nhiên.
Trên thế giới này không có nếu như.
Cho dù cô ta có ngàn vạn lý do để không tin tất cả những điều này là thật, nhưng sự thực nói cho cô ta -Trần Tĩnh đã trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm!
“Mặt mũi của anh Tranh thật lớn…”
Trong lúc Phan Dung hoàn toàn ngây ngốc, Tô Diệu Y đã từ trong kinh ngạc bình tĩnh lại, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán.
Cô ta biết, Trần Tĩnh có thể trở thành học trò cuối cùng của ông nội mình, chắc chắn nguyên nhân ở Tân Tranh.
Bằng không, theo thông lệ nhận học trò của Tô Nho Lâm, ông sẽ không bao giờ nhận một người chỉ có duyên gặp mặt làm học trò, sẽ càng không tuyên bố trước mặt mọi người trong bữa tiệc mừng thọ!
“Là anh Tranh sao?”
Tô Diệu Y đã đoán được nội tình bên trong, Trần Tĩnh cũng dần khôi phục lại bình tĩnh sau chấn động,
trong lòng hiện lên một suy nghĩ.
Suy nghĩ hiện lên, cô ấy bất giác nhìn về phía Tân Tranh, bỗng nhiên nhìn thấy Tân Tranh đang cười với cô ấy, dường như đang nói với cô ấy: Đừng sợ, cũng đừng căng thẳng, anh tin em có năng lực và tư cách để trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm!
Nhìn nụ cười tràn đầy ủng hộ và khích lệ của Tân Tranh, Trần Tĩnh khẳng định suy đoán của mình – Cô ấy có thể trở thành học trò cuối cùng của Tô Nho Lâm hoàn toàn bởi vì Tân Tranh!
Sau khi hiểu tất cả những điều này, chấn động trên khuôn mặt cô ấy hoàn toàn tan biến, thay vào đó xúc động.
Cô ấy không biết rốt cuộc Tân Tranh sao lại làm được điều này, nhưng cô ấy biết Tân Tranh làm như vậy là có ý gì!
“Tiểu Tĩnh, đứng lên chào mọi người đi”.
Nhìn thấy vẻ mặt chấn động trên mặt Trần Tĩnh rất nhanh đã biến mất, Tô Nho Lâm có phần kinh ngạc, đồng thời cũng vui vẻ yên tâm gật đầu.
Đúng như Tô Diệu Y và Trần Tĩnh phán đoán, Tô Nho Lâm để Trần Tĩnh làm học trò cuối cùng, hoàn toàn là bởi vì mặt mũi của Tân Tranh và nhà họ Tân!
Cho dù như vậy, ông ta cũng hy vọng năng lực của học trò mình đủ xuất sắc.
Mà từ biểu hiện lúc trước của Trần Tĩnh trong nhà chính dinh thự cổ nhà họ Tô và lúc này, ông ta rất hài lòng -ở độ tuổi này của Trần Tĩnh, rất ít người có loại định lực này!
“Vâng, thưa thầy”.
Lời nói của Tô Nho Lâm vang lên bên tai, Trần Tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, sau đó đứng dậy, kề vai sát cánh cùng Tô Nho Lâm, ngẩng đầu ưỡn ngực ánh mắt lần lượt nhìn tất cả khách mời, sau đó mới chậm rãi nói: “Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Trần Tĩnh, Nhĩ Đông Trần, Tĩnh trong yên tĩnh”.
Hừm?
Nhìn thấy Trần Tĩnh điềm tĩnh đứng ở đó, lần lượt liếc nhìn mọi người rồi tự giới thiệu bản thân, các vị khách mời không khỏi khẽ giật mình.