Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 192
Rất nhanh, Phan Dung đã chui vào trong xe, cũng không vội vàng khởi động xe, vẻ mặt trầm tư.
Ba ngày trước, lúc ba người Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Tân Tranh ở khu nghi dưỡng bàn bạc lẻ quốc
khánh đến Tô Thành, cô ta cũng ở đó, nhưng sau đó, cô ta cũng không nhận được lời mời của Tô Diệu Y.
Vì thế, cô ta suy đi nghĩ lại, quyết định tự mình đến, tìm cơ hội chạm mặt với mấy người Tân Tranh bọn họ, tìm cách tham dự đại thọ bảy mươi của ông cụ Tô.
Đối với cô ta mà nói, mặc dù làm như vậy có chút quá tính toán, quá mất mặt, thậm chí sẽ bị Trương Hân Như chế giễu, nhưng cô ta không quan tâm!
Bời vì, cỏ ta rất rõ ý nghĩa của việc có thể tham dự đại thọ bảy mươi của ông cụ Tô là gì!
Việc này…sẽ trờ thành tấm danh thiếp cực kỳ quan trọng đế cô ta gia
nhập giới thượng lưu trong tương lai!
Hơn nữa, cô ta cũng muốn thông qua cách này tỏ rõ lập trường của mình, trân trọng “tình bạn” với Tô Diệu Y và Trương Hân Như!
“Mình sẽ đến cống cố Thành chờ bọn họ”.
Rất nhanh, Phan Dung đã đưa ra quyết định, khởi động xe, đi đến cổng CỐ Thành.
Theo cỏ ta thấy, mấy người Tân Tranh bọn họ muốn đến dinh thự cố nhà họ Tô, nhất định sẽ đi qua cổng Cổ Thành.
Dựa theo suy đoán của cô ta, mấy người Tân Tranh bọn họ chắc hẳn sẽ lái chiếc Maybach của Trương Hân
Như.
Sự thực đúng như suy đoán của Phan Dung.
Buổi trưa, Tân Tranh lái Maybach đến cổng Cổ Thành ở Tô Thành.
Nhìn thấy cảnh này, Phan Dung trong lòng vui mừng khôn xiết, vội bấm còi.
Hửm?
Trong Maybach, Tân Tranh đang lái xe, đột nhiên nghe thấy tiếng còi, liền theo âm thanh nhìn sang, thì thấy một chiếc Panamera màu đỏ đang đậu ở phía trước bên phải.
Ngay lập tức, cửa sổ xe Panamera mở ra, khuôn mặt của Phan Dung
xuất hiện trong tầm mắt của Tân Tranh, Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Trần Tĩnh.
Lộc cộc!
Lộc cộc!
Lộc cộc!
Dưới ánh nhìn chăm chú của bổn người Tân Tranh, Phan Dung đẩy kính râm lên trán, sau đó mở cửa xe, xuống xe đi về phía Maybach, giày cao gót không ngừng nện trên nền đất, âm thanh lanh lảnh vui tai vang lên.
“Chúng ta không gọi cậu ta, thế mà cậu ta tự mình chạy tới, da mặt thật dày!”, ở hàng ghế sau Maybach, Trương Hân Như cau mày lẩm bẩm
một câu.
“Diệu Y, em định thế nào?”, Tân Tranh hỏi.
“Đã chạm mặt rồi, thì cứ qua chào hỏi, xem cậu ta có ý gì”.
Tô Diệu Y thở dàỉ, Trương Hân Như có thể nhìn ra Phan Dung là cố ý canh giữ ở cống cổ Thành, sao cô lại không biết chứ?
Nhưng dù thế nào đi nữa, ba ngày trước lúc bọn họ bàn nhau đến Tô Thành du lịch, Phan Dung cũng ở đó, mặc dù bọn họ không gọi Phan Dung, nhưng Phan Dung đã tự mình đến, cũng không thể đế cô ta ở ngoài cống.
“Được”.
Mặc dù Tân Tranh không có thiện cảm với Phan Dung, nhưng hôm nay Tô Diệu Y mới là chủ, Tô Diệu Y đã lên tiếng, anh đương nhiên không có ý kiến.
Vừa dứt lời, Tân Tranh dừng xe sát lại, nhấn đèn nháy đôi.
“Diệu Y, tôi tưởng mọi người đã đến từ sáng, nhưng lúc tôi đến nhà ông nội cậu, mới biết mọi người vẫn chưa đến, vì vậy tôi đã ở đây chờ mọi người”.
Cùng lúc đó, Phan Dung bước đến bên cạnh xe, mỉm cười nhìn bốn người Tân Tranh bọn họ, rõ ràng Tô Diệu Y không mời cô ta, nhưng cô ta làm như được mời, hơn nữa một chút xấu hố cũng không có!
‘Không biết xấu hổ!”
Trong lòng Trương Hân Như mắng thầm một câu, quay đầu đi chỗ khác, đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền.
Trần Tĩnh thì trầm tư, dường như đang suy nghĩ dụng ý của Phan Dung khi làm như vậy.
Còn Tân Tranh lộ ra chút kinh ngạc.
Đúng như người ta nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, biểu hiện hôm nay của Phan Dung đã giúp anh hiếu hơn về Phan Dung.
Anh có thế nhìn ra, Phan Dung muốn cố gắng hết sức để duy trì mối
quan hệ của mình với Tô Diệu Y và Trương Hân Như, nhưng anh đã đánh giá thấp sự khôn ngoan và tính ngấm ngầm chịu đựng của Phan Dung.
“Xin lỗi, Phan Dung, tôi thấy hôm đó cậu không tỏ thái độ gì ở khu nghỉ dưỡng. Tôi nghĩ cậu có kế hoạch khác cho kỳ nghỉ quốc khánh, vì vậy tôi đã không gọi cho cậu”.
Tính cách của Tô Diệu Y không thẳng thán như Trương Hân Như, mặc dù cô ta cũng có chút phản cảm với hành động của Phan Dung, nhưng bây giờ, nếu cô ta từ chổi Phan Dung đến dinh thự cổ của nhà họ Tô, sẽ bị cho là nhỏ mọn.
“Là tôi không đúng, hôm đó tôi không tỏ rõ thái độ, cũng không nói với cậu trước, đã chạy tới đây”, Phan
Dung tỏ vẻ có lỗi nói, ánh mắt như có như không nhìn đến Tân Tranh.
“Anh ta thực sự có thể nghiền nát Dương Sách người đỡ đầu của thế giới ngầm Nam Tô giống như nghiền nát một con kiến sao?”
Nhìn vẻ mặt binh tĩnh của Tân Tranh, Phan Dung không khỏi tự hỏi thầm trong lòng.
Trước khi dính vào hội của Giang Đào, cò ta đã điều tra thông tin về Giang Đào qua nhiều nguồn khác nhau, biết được bô’ của Giang Đào là người đỡ đầu của Dương Sách và là người hậu thuẫn của Dương Sách trong chính phủ.
Theo những gì cô ta biết, Giang Đào cũng sẽ đến Tô Thành để mừng
thọ ông cụ Tô.
Mấy hôm trước, Giang Đào dẫn theo đám người Chu Manh đến khu nghỉ dưỡng bờ biến Thiên Thần du ngoạn, bị Tân Tranh làm cho nhục nhã trước mặt đám đông.
Cô ta tin chắc, Giang Đào chỉ cần nhìn thấy Tan Tranh, chắc chắn sẽ trả thù Tân Tranh, hơn nữa rất có thế sẽ đế Dương Sách ra tay!
Nếu như vậy, việc Tân Tranh và Dương Sách va chạm với nhau là gần như không thể tránh khỏi!
Hửm?
Ba ngày trước, lúc ba người Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Tân Tranh ở khu nghi dưỡng bàn bạc lẻ quốc
khánh đến Tô Thành, cô ta cũng ở đó, nhưng sau đó, cô ta cũng không nhận được lời mời của Tô Diệu Y.
Vì thế, cô ta suy đi nghĩ lại, quyết định tự mình đến, tìm cơ hội chạm mặt với mấy người Tân Tranh bọn họ, tìm cách tham dự đại thọ bảy mươi của ông cụ Tô.
Đối với cô ta mà nói, mặc dù làm như vậy có chút quá tính toán, quá mất mặt, thậm chí sẽ bị Trương Hân Như chế giễu, nhưng cô ta không quan tâm!
Bời vì, cỏ ta rất rõ ý nghĩa của việc có thể tham dự đại thọ bảy mươi của ông cụ Tô là gì!
Việc này…sẽ trờ thành tấm danh thiếp cực kỳ quan trọng đế cô ta gia
nhập giới thượng lưu trong tương lai!
Hơn nữa, cô ta cũng muốn thông qua cách này tỏ rõ lập trường của mình, trân trọng “tình bạn” với Tô Diệu Y và Trương Hân Như!
“Mình sẽ đến cống cố Thành chờ bọn họ”.
Rất nhanh, Phan Dung đã đưa ra quyết định, khởi động xe, đi đến cổng CỐ Thành.
Theo cỏ ta thấy, mấy người Tân Tranh bọn họ muốn đến dinh thự cố nhà họ Tô, nhất định sẽ đi qua cổng Cổ Thành.
Dựa theo suy đoán của cô ta, mấy người Tân Tranh bọn họ chắc hẳn sẽ lái chiếc Maybach của Trương Hân
Như.
Sự thực đúng như suy đoán của Phan Dung.
Buổi trưa, Tân Tranh lái Maybach đến cổng Cổ Thành ở Tô Thành.
Nhìn thấy cảnh này, Phan Dung trong lòng vui mừng khôn xiết, vội bấm còi.
Hửm?
Trong Maybach, Tân Tranh đang lái xe, đột nhiên nghe thấy tiếng còi, liền theo âm thanh nhìn sang, thì thấy một chiếc Panamera màu đỏ đang đậu ở phía trước bên phải.
Ngay lập tức, cửa sổ xe Panamera mở ra, khuôn mặt của Phan Dung
xuất hiện trong tầm mắt của Tân Tranh, Tô Diệu Y, Trương Hân Như và Trần Tĩnh.
Lộc cộc!
Lộc cộc!
Lộc cộc!
Dưới ánh nhìn chăm chú của bổn người Tân Tranh, Phan Dung đẩy kính râm lên trán, sau đó mở cửa xe, xuống xe đi về phía Maybach, giày cao gót không ngừng nện trên nền đất, âm thanh lanh lảnh vui tai vang lên.
“Chúng ta không gọi cậu ta, thế mà cậu ta tự mình chạy tới, da mặt thật dày!”, ở hàng ghế sau Maybach, Trương Hân Như cau mày lẩm bẩm
một câu.
“Diệu Y, em định thế nào?”, Tân Tranh hỏi.
“Đã chạm mặt rồi, thì cứ qua chào hỏi, xem cậu ta có ý gì”.
Tô Diệu Y thở dàỉ, Trương Hân Như có thể nhìn ra Phan Dung là cố ý canh giữ ở cống cổ Thành, sao cô lại không biết chứ?
Nhưng dù thế nào đi nữa, ba ngày trước lúc bọn họ bàn nhau đến Tô Thành du lịch, Phan Dung cũng ở đó, mặc dù bọn họ không gọi Phan Dung, nhưng Phan Dung đã tự mình đến, cũng không thể đế cô ta ở ngoài cống.
“Được”.
Mặc dù Tân Tranh không có thiện cảm với Phan Dung, nhưng hôm nay Tô Diệu Y mới là chủ, Tô Diệu Y đã lên tiếng, anh đương nhiên không có ý kiến.
Vừa dứt lời, Tân Tranh dừng xe sát lại, nhấn đèn nháy đôi.
“Diệu Y, tôi tưởng mọi người đã đến từ sáng, nhưng lúc tôi đến nhà ông nội cậu, mới biết mọi người vẫn chưa đến, vì vậy tôi đã ở đây chờ mọi người”.
Cùng lúc đó, Phan Dung bước đến bên cạnh xe, mỉm cười nhìn bốn người Tân Tranh bọn họ, rõ ràng Tô Diệu Y không mời cô ta, nhưng cô ta làm như được mời, hơn nữa một chút xấu hố cũng không có!
‘Không biết xấu hổ!”
Trong lòng Trương Hân Như mắng thầm một câu, quay đầu đi chỗ khác, đơn giản là mắt không thấy tâm không phiền.
Trần Tĩnh thì trầm tư, dường như đang suy nghĩ dụng ý của Phan Dung khi làm như vậy.
Còn Tân Tranh lộ ra chút kinh ngạc.
Đúng như người ta nói, kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, biểu hiện hôm nay của Phan Dung đã giúp anh hiếu hơn về Phan Dung.
Anh có thế nhìn ra, Phan Dung muốn cố gắng hết sức để duy trì mối
quan hệ của mình với Tô Diệu Y và Trương Hân Như, nhưng anh đã đánh giá thấp sự khôn ngoan và tính ngấm ngầm chịu đựng của Phan Dung.
“Xin lỗi, Phan Dung, tôi thấy hôm đó cậu không tỏ thái độ gì ở khu nghỉ dưỡng. Tôi nghĩ cậu có kế hoạch khác cho kỳ nghỉ quốc khánh, vì vậy tôi đã không gọi cho cậu”.
Tính cách của Tô Diệu Y không thẳng thán như Trương Hân Như, mặc dù cô ta cũng có chút phản cảm với hành động của Phan Dung, nhưng bây giờ, nếu cô ta từ chổi Phan Dung đến dinh thự cổ của nhà họ Tô, sẽ bị cho là nhỏ mọn.
“Là tôi không đúng, hôm đó tôi không tỏ rõ thái độ, cũng không nói với cậu trước, đã chạy tới đây”, Phan
Dung tỏ vẻ có lỗi nói, ánh mắt như có như không nhìn đến Tân Tranh.
“Anh ta thực sự có thể nghiền nát Dương Sách người đỡ đầu của thế giới ngầm Nam Tô giống như nghiền nát một con kiến sao?”
Nhìn vẻ mặt binh tĩnh của Tân Tranh, Phan Dung không khỏi tự hỏi thầm trong lòng.
Trước khi dính vào hội của Giang Đào, cò ta đã điều tra thông tin về Giang Đào qua nhiều nguồn khác nhau, biết được bô’ của Giang Đào là người đỡ đầu của Dương Sách và là người hậu thuẫn của Dương Sách trong chính phủ.
Theo những gì cô ta biết, Giang Đào cũng sẽ đến Tô Thành để mừng
thọ ông cụ Tô.
Mấy hôm trước, Giang Đào dẫn theo đám người Chu Manh đến khu nghỉ dưỡng bờ biến Thiên Thần du ngoạn, bị Tân Tranh làm cho nhục nhã trước mặt đám đông.
Cô ta tin chắc, Giang Đào chỉ cần nhìn thấy Tan Tranh, chắc chắn sẽ trả thù Tân Tranh, hơn nữa rất có thế sẽ đế Dương Sách ra tay!
Nếu như vậy, việc Tân Tranh và Dương Sách va chạm với nhau là gần như không thể tránh khỏi!
Hửm?