Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 15
Nhìn thấy Tân Tranh với cánh tay mảnh khảnh, đốt ngón tay bị ma sát trây xước, lòng bàn tay chai sạn và thái dương nhướng lên, đồng tử của người đàn õng trung niên đeo kính và mười hai người áo đen lập tức co rút lại!
“Chàng trai, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”
Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường hơi ngấn người, về sau tiến lên trước mấy bước, chủ động vươn tay ra với Tân Tranh, tràn đầy cảm kích nói.
“Ra tay trượng nghĩa, đừng khách sáo”.
Tân Tranh bắt tay người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, anh có thể cảm nhận rõ ràng các khớp xương tay rất phẳng, đó là do thường xuyên luyện quyền lưu lại.
ừm!
Lời nói của Tân Tranh văng vẳng bên tai, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tân Tranh, người đàn õng mặc trang phục nhà Đường lúc này mới giật mình, sau đó nhận ra đối phương hẳn là không biết thân phận của mình.
Sau đó, khi người đàn ông mặc trang phục nhà Đường chuẩn bị giới thiệu bản thân thì hai cảnh sát tiến về phía ông ta, trong sô’ đó có một người là nữ cánh sát.
“Xoạt xoạt!”
Khi nữ cảnh sát bước đi, vòng eo uyển chuyển như rắn nước không chút mỡ nào, chuyển động xoay hông của cô ta cũng rất nhịp nhàng, đôi chân dài thẳng tắp trông rất có lực. Mỗi lần cất bước đôi giày da màu đen dưới chân sẽ chạm đất tạo thành âm thanh thanh thúy khiến hành khách đi ngang qua cũng phải liếc mắt nhìn.
Đến ngay cả ánh mắt Tân Tranh cũng bị nữ cảnh sát kia thu hút.
Hmm!
Không chỉ có vậy Tân Tranh tinh ý nhận ra nữ cảnh sát vừa bước đi vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, có ý thù địch với ông ta.
“Đội trưởng Châu, con gái tôi tuy không bị thương, nhưng bị kinh hãi quá độ, cảm xúc không được ốn định lắm, suy nghĩ hẳn cũng không rõ ràng, tôi đưa nó về nhà trước, ổn định tinh thần rồi sẽ đến chồ cậu hợp tác trình báo, cậu thấy sao?”
Nhìn thấy hai người cảnh sát đi tới, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường buông tay Tân Tranh ra, mặc dù ngoài miệng là hỏi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không thể chối từ.
“Được, ông Trương, thực sự xin lỗi lại để xảy ra chuyện này!”
Đội trưởng Châu gật đầu, sau đó liều mạng nháy mắt với nữ cảnh sát bên cạnh, sợ nữ cảnh sát lại nổi nóng nói lăng lung tung trước mặt người đàn ông mặc trang phục thời Đường kia.
Bởi chính anh ta biết, nữ cảnh sát tên Vương Mộng Nam bên cạnh mình không biết trời cao đất rộng, kể từ lúc vào đội cảnh sát cô ta liền âm thâm điều tra người đàn ông mặc trang phục thời Đường, muốn tìm ra sơ hở của ông ta, khiến người đàn ông này ngã ngựa.
Mà tập đoàn Bách Hùng do người đàn ông mặc trang phục nhà Đường nắm giữ với khối tài sản hơn trăm triệu tệ, hơn nữa còn là xí nghiệp xám duy nhất ở Đông Hải.
Đòng Hải Long!
Đây là tòn xưng của của người đàn ông mặc trang phục nhà Đường ở vùng tam giác Trường Giang thậm chí còn trong cả thế giới ngầm Hoa Hạ.
Có thế không khoa trương khi nói, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường chỉ cần dậm chân một cái thì cả giới ngầm ờ Đông Hải sẽ phải chấn động!
Vị thế của ông ta trong thế giới ngầm ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường Giang có thế so sánh với Đỗ Nguyệt Khuê và Hoàng Kim Quang trong thời chiến.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy há có thế để một cảnh sát nhỏ bé hạ bệ?
“Chàng trai trẻ, tôi tên Trương Bách Hùng”.
“Chàng trai, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi!”
Người đàn ông mặc trang phục nhà Đường hơi ngấn người, về sau tiến lên trước mấy bước, chủ động vươn tay ra với Tân Tranh, tràn đầy cảm kích nói.
“Ra tay trượng nghĩa, đừng khách sáo”.
Tân Tranh bắt tay người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, anh có thể cảm nhận rõ ràng các khớp xương tay rất phẳng, đó là do thường xuyên luyện quyền lưu lại.
ừm!
Lời nói của Tân Tranh văng vẳng bên tai, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tân Tranh, người đàn õng mặc trang phục nhà Đường lúc này mới giật mình, sau đó nhận ra đối phương hẳn là không biết thân phận của mình.
Sau đó, khi người đàn ông mặc trang phục nhà Đường chuẩn bị giới thiệu bản thân thì hai cảnh sát tiến về phía ông ta, trong sô’ đó có một người là nữ cánh sát.
“Xoạt xoạt!”
Khi nữ cảnh sát bước đi, vòng eo uyển chuyển như rắn nước không chút mỡ nào, chuyển động xoay hông của cô ta cũng rất nhịp nhàng, đôi chân dài thẳng tắp trông rất có lực. Mỗi lần cất bước đôi giày da màu đen dưới chân sẽ chạm đất tạo thành âm thanh thanh thúy khiến hành khách đi ngang qua cũng phải liếc mắt nhìn.
Đến ngay cả ánh mắt Tân Tranh cũng bị nữ cảnh sát kia thu hút.
Hmm!
Không chỉ có vậy Tân Tranh tinh ý nhận ra nữ cảnh sát vừa bước đi vừa nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc trang phục nhà Đường, có ý thù địch với ông ta.
“Đội trưởng Châu, con gái tôi tuy không bị thương, nhưng bị kinh hãi quá độ, cảm xúc không được ốn định lắm, suy nghĩ hẳn cũng không rõ ràng, tôi đưa nó về nhà trước, ổn định tinh thần rồi sẽ đến chồ cậu hợp tác trình báo, cậu thấy sao?”
Nhìn thấy hai người cảnh sát đi tới, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường buông tay Tân Tranh ra, mặc dù ngoài miệng là hỏi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác không thể chối từ.
“Được, ông Trương, thực sự xin lỗi lại để xảy ra chuyện này!”
Đội trưởng Châu gật đầu, sau đó liều mạng nháy mắt với nữ cảnh sát bên cạnh, sợ nữ cảnh sát lại nổi nóng nói lăng lung tung trước mặt người đàn ông mặc trang phục thời Đường kia.
Bởi chính anh ta biết, nữ cảnh sát tên Vương Mộng Nam bên cạnh mình không biết trời cao đất rộng, kể từ lúc vào đội cảnh sát cô ta liền âm thâm điều tra người đàn ông mặc trang phục thời Đường, muốn tìm ra sơ hở của ông ta, khiến người đàn ông này ngã ngựa.
Mà tập đoàn Bách Hùng do người đàn ông mặc trang phục nhà Đường nắm giữ với khối tài sản hơn trăm triệu tệ, hơn nữa còn là xí nghiệp xám duy nhất ở Đông Hải.
Đòng Hải Long!
Đây là tòn xưng của của người đàn ông mặc trang phục nhà Đường ở vùng tam giác Trường Giang thậm chí còn trong cả thế giới ngầm Hoa Hạ.
Có thế không khoa trương khi nói, người đàn ông mặc trang phục nhà Đường chỉ cần dậm chân một cái thì cả giới ngầm ờ Đông Hải sẽ phải chấn động!
Vị thế của ông ta trong thế giới ngầm ở Đông Hải thậm chí cả vùng tam giác Trường Giang có thế so sánh với Đỗ Nguyệt Khuê và Hoàng Kim Quang trong thời chiến.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy há có thế để một cảnh sát nhỏ bé hạ bệ?
“Chàng trai trẻ, tôi tên Trương Bách Hùng”.