Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 177
“Hân Như, cậu đổ oan cho tôi rồi, nếu tôi là đồng bọn với bọn họ, thì còn ở lại đây sao?”, Phan Dung cố ý tỏ vẻ ấm ức.
“Được rồi, Hân Như, tôi thấy bạn học này của cô cũng không phải cố ý, chuyện này kết thúc tại đây đi, các cô đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng, chơi vui vẻ đi”, đúng lúc này, Thẩm Ngọc Đồng mỉm cười lên tiếng giảng hòa.
Trương Hân Như nghe vậy, cũng không nói gì, Phan Dung lại cúi đầu, ra dáng vẻ làm sai chuyện.
Suốt cả quá trình Tân Tranh cũng không lên tiếng.
Tuy anh nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Phan Dung rất tốt, nhưng anh tin, ba người Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh có thể phân biệt được thật giả.
Mấy tiếng sau đó, tuy Trương Hân Như làm theo lời Thẩm Ngọc Đồng nói, không đi gây chuyện với Chu Manh, cũng không trách Phan Dung, nhưng cố ý cách xa với Phan Dung.
Hai người Tô Diệu Y và Trần Tĩnh không cố ý làm vậy, nhưng lúc đối diện với Phan Dung, bọn họ tỏ ra rất lạnh nhạt, khiến Phan Dung có cảm giác bị tạt một xô nước lạnh vào mặt.
Mặc dù như vậy, nhưng cả buổi chiều Phan Dung vẫn tươi cười.
“Dì Thẩm, Hân Như, Diệu Y, Trần Tĩnh, anh Tân, mọi người cứ chơi, tôi ra bên đó đi dạo”.
Đợi khi hoàng hôn dần buông xuống, Phan Dung gần như không thể chịu được cảm giác bị lạnh nhạt này, quyết định rời đi.
“Được, chốc nữa chúng tôi ăn cơm sẽ gọi điện cho cô”.
Thẩm Ngọc Đồng cười nói, cô ta nhìn thấy bóng dáng năm đó của mình trên người Phan Dung.
Năm đó, vì để có được sự yêu thương của Trương Bách Hùng, cô ta có thể gọi là đã dùng hết mọi thủ đoạn.
Bây giờ, tuy cô ta trở thành người phụ nữ của Trương Bách Hùng, nhưng cô ta biết, cô ta chưa từng bước được vào trong lòng của Trương Bách Hùng!
Mặc dù như vậy, cô ta cũng không khóc lóc không gây ầm ĩ, cố hết sức diễn tốt vai diễn của mình, chỉ để đạt được mục đích cuối cùng!
“Được, dì Thẩm”.
Phan Dung mỉm cười gật đầu, đứng lên rời đi, ánh mắt cố ý làm như vô tình lướt nhìn Tân Tranh.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô ta tràn đầy tức giận và oán hận!
Theo cô ta thấy đều vì có sự tồn tại của Tân Tranh nên mới dẫn đến cục diện như hiện tại!
Nếu không có Tân Tranh, quan hệ giữa cô ta và Trương Hân Như, Tô Diệu Y sẽ không trở nên tồi tệ như như vậy!
Sau khi Phan Dung rời đi, Trương Bách Hùng đi đến bên cạnh hồ bơi dưới sự bảo vệ của Trương Trung.
“Cậu Tân”.
Trương Bách Hùng đi thẳng đến phía trước Tân Tranh, đợi Tân Tranh ngồi lên, nói với vẻ có lỗi: “Vốn dĩ tôi dự định buổi tối uống rượu với cậu một trận vui vẻ, nhưng phía công ty có việc gấp cần tôi quay về xử lý, không thể ở lại với cậu, thực sự xin lỗi”.
“Chủ tịch Trương khách sáo rồi, ông làm việc của ông đi, không cần lo cho tôi”, Tân Tranh lắc đầu, ra ý không sao.
“Thế này đi, tôi để Thẩm Ngọc Đồng và Trương Cổ ở lại cùng các cậu, hôm khác tôi với cậu không say không về”.
Trương Bách Hùng nói, không đợi Tân Tranh đáp lời, bèn nói với Thấm Ngọc Đồng: “Ngọc Đồng, tối nay em và Tiểu Cổ thay mặt anh kính mấy ly rượu với cậu Tân nhé”.
Thẩm Ngọc Đồng tim đập thình thịch, nhưng không thể hiện ra trên mặt, chỉ mỉm cười gật đầu.
“Cậu Tân, nếu tiện, ra bãi biển đi dạo với tôi đi?”, Trương Bách Hùng hỏi ý Tân Tranh.
“Được”.
“Được rồi, Hân Như, tôi thấy bạn học này của cô cũng không phải cố ý, chuyện này kết thúc tại đây đi, các cô đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng, chơi vui vẻ đi”, đúng lúc này, Thẩm Ngọc Đồng mỉm cười lên tiếng giảng hòa.
Trương Hân Như nghe vậy, cũng không nói gì, Phan Dung lại cúi đầu, ra dáng vẻ làm sai chuyện.
Suốt cả quá trình Tân Tranh cũng không lên tiếng.
Tuy anh nghĩ rằng kỹ năng diễn xuất của Phan Dung rất tốt, nhưng anh tin, ba người Trương Hân Như, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh có thể phân biệt được thật giả.
Mấy tiếng sau đó, tuy Trương Hân Như làm theo lời Thẩm Ngọc Đồng nói, không đi gây chuyện với Chu Manh, cũng không trách Phan Dung, nhưng cố ý cách xa với Phan Dung.
Hai người Tô Diệu Y và Trần Tĩnh không cố ý làm vậy, nhưng lúc đối diện với Phan Dung, bọn họ tỏ ra rất lạnh nhạt, khiến Phan Dung có cảm giác bị tạt một xô nước lạnh vào mặt.
Mặc dù như vậy, nhưng cả buổi chiều Phan Dung vẫn tươi cười.
“Dì Thẩm, Hân Như, Diệu Y, Trần Tĩnh, anh Tân, mọi người cứ chơi, tôi ra bên đó đi dạo”.
Đợi khi hoàng hôn dần buông xuống, Phan Dung gần như không thể chịu được cảm giác bị lạnh nhạt này, quyết định rời đi.
“Được, chốc nữa chúng tôi ăn cơm sẽ gọi điện cho cô”.
Thẩm Ngọc Đồng cười nói, cô ta nhìn thấy bóng dáng năm đó của mình trên người Phan Dung.
Năm đó, vì để có được sự yêu thương của Trương Bách Hùng, cô ta có thể gọi là đã dùng hết mọi thủ đoạn.
Bây giờ, tuy cô ta trở thành người phụ nữ của Trương Bách Hùng, nhưng cô ta biết, cô ta chưa từng bước được vào trong lòng của Trương Bách Hùng!
Mặc dù như vậy, cô ta cũng không khóc lóc không gây ầm ĩ, cố hết sức diễn tốt vai diễn của mình, chỉ để đạt được mục đích cuối cùng!
“Được, dì Thẩm”.
Phan Dung mỉm cười gật đầu, đứng lên rời đi, ánh mắt cố ý làm như vô tình lướt nhìn Tân Tranh.
Khoảnh khắc đó, trong lòng cô ta tràn đầy tức giận và oán hận!
Theo cô ta thấy đều vì có sự tồn tại của Tân Tranh nên mới dẫn đến cục diện như hiện tại!
Nếu không có Tân Tranh, quan hệ giữa cô ta và Trương Hân Như, Tô Diệu Y sẽ không trở nên tồi tệ như như vậy!
Sau khi Phan Dung rời đi, Trương Bách Hùng đi đến bên cạnh hồ bơi dưới sự bảo vệ của Trương Trung.
“Cậu Tân”.
Trương Bách Hùng đi thẳng đến phía trước Tân Tranh, đợi Tân Tranh ngồi lên, nói với vẻ có lỗi: “Vốn dĩ tôi dự định buổi tối uống rượu với cậu một trận vui vẻ, nhưng phía công ty có việc gấp cần tôi quay về xử lý, không thể ở lại với cậu, thực sự xin lỗi”.
“Chủ tịch Trương khách sáo rồi, ông làm việc của ông đi, không cần lo cho tôi”, Tân Tranh lắc đầu, ra ý không sao.
“Thế này đi, tôi để Thẩm Ngọc Đồng và Trương Cổ ở lại cùng các cậu, hôm khác tôi với cậu không say không về”.
Trương Bách Hùng nói, không đợi Tân Tranh đáp lời, bèn nói với Thấm Ngọc Đồng: “Ngọc Đồng, tối nay em và Tiểu Cổ thay mặt anh kính mấy ly rượu với cậu Tân nhé”.
Thẩm Ngọc Đồng tim đập thình thịch, nhưng không thể hiện ra trên mặt, chỉ mỉm cười gật đầu.
“Cậu Tân, nếu tiện, ra bãi biển đi dạo với tôi đi?”, Trương Bách Hùng hỏi ý Tân Tranh.
“Được”.