Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 167
Tô Diệu Y và Trần Tĩnh đều gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn Trương Hân Như có chút cổ quái.
Bởi vì, sau khi Trương Hân Như nghe thấy Phan Dung ăn nói hỗn xược với Tân Tranh, thì giống như bị dẫm phải đuôi, trực tiếp xù lông.
“Đi thôi, chúng ta lên tầng ăn cơm”.
Trương Hân Như cũng ý thức được cảm xúc của mình dao động quá lớn, lén nhìn Tân Tranh một cái, vội vàng chuyển chủ đề, sau đó dẫn đầu đi vào nhà ăn, đi về phía thang máy.
Bốn người Tân Tranh vừa bước chân vào thang máy, mấy người Phan Dung và Giang Đào đã ngồi xe ngắm cảnh du lịch đến cửa nhà ăn.
“Cậu Vương, biệt thự và phòng bao nhà ăn đều đã đặt trước xong rồi, các cậu đến biệt thự nghỉ ngơi trước, hay là lên tầng dùng bữa trước?”
Một quản lý nghiệp vụ phụ trách tiếp đãi nhận được điện thoại, đợi ở cửa nhà ăn, sau khi nhìn thấy đám người Phan Dung, lập tức ra đón Vương Hải.
Là quản lý tiếp đón của khu nghỉ dưỡng, cô ta từng tiếp đón Vương Hải và bố của cậu ta một lần, vừa nãy lại nhận được điện thoại của Vương Hải, thêm wechat của Vương Hải để tiện liên lạc, vừa nhìn đã nhận ra Vương Hải.
“Có lẽ trướng phòng Lưu đã nói trước với cô rồi. Tôi nhắc cô lần nữa, những người bạn này của tôi đều rất quan trọng, nhất định phải sắp xếp tốt!”, Vương Hải ra vẻ, trầm giọng nói.
“Yên tâm, cậu Vương, bảo đảm khiến cậu và bạn của cậu hài lòng”, quản lý tiếp đón cười nói: “Biệt thự được sắp xếp là biệt thự số 5 – 10, phòng bao nhà ăn là 888”.
“Biệt thự số 5 – 10? Phòng bao ba con tám? Đây gọi là khiến tôi hài lòng?”
Vương Hải nhướn lông mày, hung hăng trách mắng nói: “Bạn của tôi là cậu ấm của phó tĩnh trưởng tỉnh Nam Tô, cô cảm thấy sắp xếp như vậy thích hợp không?”
“Xin lỗi, cậu Vương”.
Quản lý tiếp đón nghe thấy Vương Hải nói đến thân phận của Giang Đào, trong lòng chấn động, săc mặt khó coi nói: “Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sắp xếp cho cậu và bạn của cậu biệt thự phía trước nhất, phòng bao cũng chắc chắn là 999, nhưng hôm nay chủ tịch của tập đoàn chúng tôi đến, đã đặt trước biệt thự số 1, hơn nữa đích thân mở tiệc tiếp đãi khách quý ở phòng bao 999…”
“Xì!
ti
Vương Hải tức đến hít mạnh vào, sắc mặt rất khó coi, hôm nay cậu ta đến đây cùng Giang Đào, tán gái là thứ yếu, chủ yếu là muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với Giang Đào, hôm nay sắp xếp thành ra như vậy, có trời biết liệu Giang Đào có nổi giận hay không?
“Thôi bỏ đi, Vương Hải, làm theo sắp xếp của cô ta đi”.
Đúng lúc Vương Hải lo lắng, Giang Đào lên tiếng, có vẻ cũng không để tâm.
“Xin hỏi khách quý mà chủ tịch Trương tiếp đãi họ Tân phải không?”, Phan Dung không nhịn được hỏi.
“Đúng thế, mỹ nữ, chủ tịch Trương không những mở tiệc tiếp đãi anh Tân ở phòng bao 999, còn sắp xếp biệt thự số 1 cho anh Tân”, quản lý tiếp đón vội gật đầu.
“Trương Bách Hùng trả ân tình, còn thực sự cho tên bảo vệ đó thể diện!”,
Chu Manh nghe vậy, cười châm biếm: “Các cậu nói xem, chốc nữa tên đó nhìn thấy chúng ta, liệu có ngước mắt lên tận trời không?”
“Ha ha…”
Bỗng nhiên tiếng cười vang lên, mấy người Vương Hải giống như nhìn thấy dáng vẻ ra vẻ lợi hại đến ngông cuồng của Tân Tranh.
“Một nhân vật nhỏ tầng lớp thấp, nếu không biết chừng mực, không hiểu tiến lui, sẽ giống như con khỉ trên rạp xiếc, trở thành trò cười trong mắt giới quyền quý!”
Trong đám người, Phan Dung cười lạnh lùng trong lòng, khuôn mặt trang điểm tinh tế đó tràn đầy vẻ khinh thường!
Bởi vì, sau khi Trương Hân Như nghe thấy Phan Dung ăn nói hỗn xược với Tân Tranh, thì giống như bị dẫm phải đuôi, trực tiếp xù lông.
“Đi thôi, chúng ta lên tầng ăn cơm”.
Trương Hân Như cũng ý thức được cảm xúc của mình dao động quá lớn, lén nhìn Tân Tranh một cái, vội vàng chuyển chủ đề, sau đó dẫn đầu đi vào nhà ăn, đi về phía thang máy.
Bốn người Tân Tranh vừa bước chân vào thang máy, mấy người Phan Dung và Giang Đào đã ngồi xe ngắm cảnh du lịch đến cửa nhà ăn.
“Cậu Vương, biệt thự và phòng bao nhà ăn đều đã đặt trước xong rồi, các cậu đến biệt thự nghỉ ngơi trước, hay là lên tầng dùng bữa trước?”
Một quản lý nghiệp vụ phụ trách tiếp đãi nhận được điện thoại, đợi ở cửa nhà ăn, sau khi nhìn thấy đám người Phan Dung, lập tức ra đón Vương Hải.
Là quản lý tiếp đón của khu nghỉ dưỡng, cô ta từng tiếp đón Vương Hải và bố của cậu ta một lần, vừa nãy lại nhận được điện thoại của Vương Hải, thêm wechat của Vương Hải để tiện liên lạc, vừa nhìn đã nhận ra Vương Hải.
“Có lẽ trướng phòng Lưu đã nói trước với cô rồi. Tôi nhắc cô lần nữa, những người bạn này của tôi đều rất quan trọng, nhất định phải sắp xếp tốt!”, Vương Hải ra vẻ, trầm giọng nói.
“Yên tâm, cậu Vương, bảo đảm khiến cậu và bạn của cậu hài lòng”, quản lý tiếp đón cười nói: “Biệt thự được sắp xếp là biệt thự số 5 – 10, phòng bao nhà ăn là 888”.
“Biệt thự số 5 – 10? Phòng bao ba con tám? Đây gọi là khiến tôi hài lòng?”
Vương Hải nhướn lông mày, hung hăng trách mắng nói: “Bạn của tôi là cậu ấm của phó tĩnh trưởng tỉnh Nam Tô, cô cảm thấy sắp xếp như vậy thích hợp không?”
“Xin lỗi, cậu Vương”.
Quản lý tiếp đón nghe thấy Vương Hải nói đến thân phận của Giang Đào, trong lòng chấn động, săc mặt khó coi nói: “Nếu là bình thường, chắc chắn tôi sắp xếp cho cậu và bạn của cậu biệt thự phía trước nhất, phòng bao cũng chắc chắn là 999, nhưng hôm nay chủ tịch của tập đoàn chúng tôi đến, đã đặt trước biệt thự số 1, hơn nữa đích thân mở tiệc tiếp đãi khách quý ở phòng bao 999…”
“Xì!
ti
Vương Hải tức đến hít mạnh vào, sắc mặt rất khó coi, hôm nay cậu ta đến đây cùng Giang Đào, tán gái là thứ yếu, chủ yếu là muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với Giang Đào, hôm nay sắp xếp thành ra như vậy, có trời biết liệu Giang Đào có nổi giận hay không?
“Thôi bỏ đi, Vương Hải, làm theo sắp xếp của cô ta đi”.
Đúng lúc Vương Hải lo lắng, Giang Đào lên tiếng, có vẻ cũng không để tâm.
“Xin hỏi khách quý mà chủ tịch Trương tiếp đãi họ Tân phải không?”, Phan Dung không nhịn được hỏi.
“Đúng thế, mỹ nữ, chủ tịch Trương không những mở tiệc tiếp đãi anh Tân ở phòng bao 999, còn sắp xếp biệt thự số 1 cho anh Tân”, quản lý tiếp đón vội gật đầu.
“Trương Bách Hùng trả ân tình, còn thực sự cho tên bảo vệ đó thể diện!”,
Chu Manh nghe vậy, cười châm biếm: “Các cậu nói xem, chốc nữa tên đó nhìn thấy chúng ta, liệu có ngước mắt lên tận trời không?”
“Ha ha…”
Bỗng nhiên tiếng cười vang lên, mấy người Vương Hải giống như nhìn thấy dáng vẻ ra vẻ lợi hại đến ngông cuồng của Tân Tranh.
“Một nhân vật nhỏ tầng lớp thấp, nếu không biết chừng mực, không hiểu tiến lui, sẽ giống như con khỉ trên rạp xiếc, trở thành trò cười trong mắt giới quyền quý!”
Trong đám người, Phan Dung cười lạnh lùng trong lòng, khuôn mặt trang điểm tinh tế đó tràn đầy vẻ khinh thường!