Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 166
Hôm nay, cô đội một chiếc mũ che nắng màu trắng, mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ, chân đi một đôi xăng -đan màu đỏ, vừa nhìn giống như một đóa hồng đỏ rực, nhiệt tình như lửa.
“Hoạt động do cô tổ chức, mà mình lại chạy đến trước, còn chê chúng tôi đến chậm?”, Tân Tranh xuống xe, không vui nói.
“Ồ… xin lỗi, bố của tôi cứ muốn đưa tôi đến trước!”, Trương Hân Như lè lưỡi, có chút xấu hổ.
“BỐ của cô cũng đến?”
Tân Tranh khẽ động trong lòng, trước đó anh đã đoán được kỳ nghỉ hôm nay sẽ không đơn giản như bề ngoài, bây giờ đã trực tiếp nghiệm chứng suy đoán của mình.
“Tôi vốn muốn nói với anh, nhưng bố tôi lo lắng anh không đến, cho nên…”, Trương Hân Như có chút lúng túng.
“Bố của cô hao tâm tổn sức để tôi đến làm gì?”, Tân Tranh ngắt lời.
“Cũng không có gì, chỉ muốn mời anh ăn bữa cơm, cảm ơn anh”, Trương Hân Như giải thích.
Ăn cơm?
Tân Tranh nghe xong nhướn lông mày, cảm thấy có lẽ không chỉ đơn giản là ăn cơm, nhưng cũng không hỏi thêm.
“Ấy… Phan Dung không đến sao?”
Sau đó, Trương Hân Như phát hiện Phan Dung không có mặt, nghi ngờ hỏi.
“Cậu ta cùng Giang Đào ngồi du thuyên phía sau”, Tô Diệu Y nói.
“Cậu ta lại đưa Giang Đào đến, tâm tư thật sâu nặng!”, Trương Hân Như nhướn lông ngày, đương nhiên nụ cười trên khuôn mặt biến mất.
Là con gái của đại anh hùng Trương Bách Hùng, đương nhiên cô không phải kẻ ngốc.
Trải qua tiếp xúc trong hai mươi ngày huấn luyện quân sự, cô nhìn ra Phan Dung là một cô gái rất có mưu mô, vẫn luôn nghĩ cách gần gũi với cô và Tô Diệu Y.
Ngoài ra, cô cũng nhìn ra Giang Đào đang theo đuổi Tô Diệu Y.
Dưới tình hình như vậy, cô dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ được mục đích của Phan Dung đưa Giang Đào cùng đến khu nghỉ dưỡng – giúp Giang Đào theo đuổi Tô Diệu Y!
“ừm. Tuy cậu ta nói tình cờ gặp đám người Giang Đào, nhưng theo mình thấy, chắc chắn là cậu ta nói với Giang Đào chúng ta muốn đến đây”.
Tô Diệu Y gật đầu, cô ta cũng có ấn tượng không tốt với Phan Dung, đặc biệt là hành vi của Phan Dung ở bến tàu trước đó, khiến cô ta rất không thoải mái.
“Cậu ta không những muốn kéo gần quan hệ với chúng ta, còn muốn giúp Giang Đào theo đuổi cậu, tạo quan hệ tốt với đám người Giang Đào”, Trương Hân Như cau mày.
“Không chỉ vậy, cậu ta còn ăn nói lỗ mãng với anh Tranh, để lấy lòng mấy người đó”.
Trần Tĩnh cũng lên tiếng, Phan Dung có tâm kế hay không cũng không liên quan đến cô ấy, thậm chí, cô ấy không để tâm Phan Dung âm thầm chê bai cô ấy, nhưng cô ấy không thế nhẫn nhịn Phan Dung ăn nói lỗ mãng với Tân Tranh.
Bởi vì trong lòng cô ấy dường như coi Tân Tranh là anh trai của mình, vô cùng tôn trọng Tân Tranh!
“Cái… cái gì?”
Nghe thấy câu đó của Trần Tĩnh, sắc mặt của Trương Hân Như lập tức thay đổi, vội vàng hỏi Tân Tranh: “Anh Tranh, Phan Dung dám tính kế với anh?”
“Không nói được là tính kế, chỉ có thể nói là có chút tâm tư”.
Tân Tranh thản nhiên cười, tâm cơ của Phan Dung cũng coi là thâm sâu trong tập thể sinh viên đại học, nhưng trong thế giới người trưởng thành thì vẫn còn quá non.
Vốn dĩ anh muốn nhắc nhở ba cô gái đừng quá gần gũi với Phan Dung, bây giờ xem ra không cần nhắc nhở.
“He… Phan Dung này, cô ta cảm thấy mình quá thông minh, hay là cảm thấy chúng ta đều là kẻ ngốc?”
Trương Hân Như nghiến răng nghiến lợi, nói: “Diệu Y, Tiểu Tĩnh, sau này những hoạt động như vậy, chúng ta đừng gọi cậu ta. Ngoài ra, bình thường cũng ít để ý đến cậu ta. Nếu cậu ta không biết bớt bớt đi, được đằng chân lân đằng đầu, to gan dám ăn nói lỗ mãng với anh Tranh, mình cho cậu ta bẽ mặt!”
“Được”.
“Hoạt động do cô tổ chức, mà mình lại chạy đến trước, còn chê chúng tôi đến chậm?”, Tân Tranh xuống xe, không vui nói.
“Ồ… xin lỗi, bố của tôi cứ muốn đưa tôi đến trước!”, Trương Hân Như lè lưỡi, có chút xấu hổ.
“BỐ của cô cũng đến?”
Tân Tranh khẽ động trong lòng, trước đó anh đã đoán được kỳ nghỉ hôm nay sẽ không đơn giản như bề ngoài, bây giờ đã trực tiếp nghiệm chứng suy đoán của mình.
“Tôi vốn muốn nói với anh, nhưng bố tôi lo lắng anh không đến, cho nên…”, Trương Hân Như có chút lúng túng.
“Bố của cô hao tâm tổn sức để tôi đến làm gì?”, Tân Tranh ngắt lời.
“Cũng không có gì, chỉ muốn mời anh ăn bữa cơm, cảm ơn anh”, Trương Hân Như giải thích.
Ăn cơm?
Tân Tranh nghe xong nhướn lông mày, cảm thấy có lẽ không chỉ đơn giản là ăn cơm, nhưng cũng không hỏi thêm.
“Ấy… Phan Dung không đến sao?”
Sau đó, Trương Hân Như phát hiện Phan Dung không có mặt, nghi ngờ hỏi.
“Cậu ta cùng Giang Đào ngồi du thuyên phía sau”, Tô Diệu Y nói.
“Cậu ta lại đưa Giang Đào đến, tâm tư thật sâu nặng!”, Trương Hân Như nhướn lông ngày, đương nhiên nụ cười trên khuôn mặt biến mất.
Là con gái của đại anh hùng Trương Bách Hùng, đương nhiên cô không phải kẻ ngốc.
Trải qua tiếp xúc trong hai mươi ngày huấn luyện quân sự, cô nhìn ra Phan Dung là một cô gái rất có mưu mô, vẫn luôn nghĩ cách gần gũi với cô và Tô Diệu Y.
Ngoài ra, cô cũng nhìn ra Giang Đào đang theo đuổi Tô Diệu Y.
Dưới tình hình như vậy, cô dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ được mục đích của Phan Dung đưa Giang Đào cùng đến khu nghỉ dưỡng – giúp Giang Đào theo đuổi Tô Diệu Y!
“ừm. Tuy cậu ta nói tình cờ gặp đám người Giang Đào, nhưng theo mình thấy, chắc chắn là cậu ta nói với Giang Đào chúng ta muốn đến đây”.
Tô Diệu Y gật đầu, cô ta cũng có ấn tượng không tốt với Phan Dung, đặc biệt là hành vi của Phan Dung ở bến tàu trước đó, khiến cô ta rất không thoải mái.
“Cậu ta không những muốn kéo gần quan hệ với chúng ta, còn muốn giúp Giang Đào theo đuổi cậu, tạo quan hệ tốt với đám người Giang Đào”, Trương Hân Như cau mày.
“Không chỉ vậy, cậu ta còn ăn nói lỗ mãng với anh Tranh, để lấy lòng mấy người đó”.
Trần Tĩnh cũng lên tiếng, Phan Dung có tâm kế hay không cũng không liên quan đến cô ấy, thậm chí, cô ấy không để tâm Phan Dung âm thầm chê bai cô ấy, nhưng cô ấy không thế nhẫn nhịn Phan Dung ăn nói lỗ mãng với Tân Tranh.
Bởi vì trong lòng cô ấy dường như coi Tân Tranh là anh trai của mình, vô cùng tôn trọng Tân Tranh!
“Cái… cái gì?”
Nghe thấy câu đó của Trần Tĩnh, sắc mặt của Trương Hân Như lập tức thay đổi, vội vàng hỏi Tân Tranh: “Anh Tranh, Phan Dung dám tính kế với anh?”
“Không nói được là tính kế, chỉ có thể nói là có chút tâm tư”.
Tân Tranh thản nhiên cười, tâm cơ của Phan Dung cũng coi là thâm sâu trong tập thể sinh viên đại học, nhưng trong thế giới người trưởng thành thì vẫn còn quá non.
Vốn dĩ anh muốn nhắc nhở ba cô gái đừng quá gần gũi với Phan Dung, bây giờ xem ra không cần nhắc nhở.
“He… Phan Dung này, cô ta cảm thấy mình quá thông minh, hay là cảm thấy chúng ta đều là kẻ ngốc?”
Trương Hân Như nghiến răng nghiến lợi, nói: “Diệu Y, Tiểu Tĩnh, sau này những hoạt động như vậy, chúng ta đừng gọi cậu ta. Ngoài ra, bình thường cũng ít để ý đến cậu ta. Nếu cậu ta không biết bớt bớt đi, được đằng chân lân đằng đầu, to gan dám ăn nói lỗ mãng với anh Tranh, mình cho cậu ta bẽ mặt!”
“Được”.