Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 165
Nụ cười trên khuôn mặt Giang Đào không biến mất, giọng điệu rất coi thường: “Hôm nay Trương Bách Hùng sắp xếp như vậy, khả năng lớn là trả ân tình ngày đó”.
“Thì ra là vậy!”
Mấy người đều hiểu ra.
“He, vừa nãy khi giám đốc Ngô nói muốn cho anh ta ngồi trên du thuyền riêng của Trương Bách Hùng, anh ta còn ra vẻ. Tôi còn tưởng rằng anh ta là thần tiên phương nào, thì ra là như vậy”, Chu Manh cười lạnh lùng.
“Một bảo vệ tầng lớp thấp, đột nhiên hưởng thụ đãi ngộ như vậy, chắc chắn sẽ kiêu ngạo, nhưng giống như cậu Chu nói, anh ta quá kiêu ngạo, nghiễm nhiên coi mình là khách quý của Trương Bách Hùng, đúng là nực cười!”
Phan Dung gật đầu hùa theo, vẻ mặt không còn chút kinh ngạc, chỉ có vẻ coi thường sâu sắc.
Vốn dĩ, cô ta đã có thành kiến với Tân Tranh, hôm nay được biết Tân Tranh dựa vào một ân tình mà ra vẻ tự cao tự đại trước mặt mấy cậu ấm, lại càng thêm coi thường.
Với cô ta, chỉ có nhân vật tầng lớp thấp trong lòng vô cùng tự ti mới làm ra việc như vậy!
Cùng lúc đó.
Phía trước, giám đốc Ngô dẫn Tân Tranh, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh thông qua cửa kiểm phiếu, đi về phía chiếc du thuyền tư nhân sang trọng đỗ ở bến tàu.
“Anh Tân, vừa nãy mấy tên đó quá đáng quá rồi!”
Giám đốc Ngô vừa đi vừa trầm ngâm một lúc rồi nói.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Trương Bách Hùng tiếp đãi Tân Tranh như vậy, cũng là coi Tân Tranh là khách quý.
Còn người phụ trách tiếp đón như ông ta, bởi vì mình không làm tròn công việc, khiến cho Tân Tranh bị mấy cậu ấm đó châm chọc giễu cợt.
ít nhiều cũng khiến ông ta có chút thấp thỏm bất an – sợ chuyện này truyền đến tai của Trương Bách Hùng.
“Không sao”.
Tân Tranh nghe vậy, hiểu tâm tư của giám đốc Ngô, lập tức cười thản nhiên, ra ý bảo đối phương không cần để bụng.
“Phù!”
Giám đốc Ngô thở nhẹ nhõm, sau đó đưa ba người Tân Tranh lên du thuyền cá nhân.
Khu nghĩ dưỡng bờ biển Thiên Thần Đông Hải nằm ở điểm cực Đông của đảo Hoành Sa, mặt hướng ra biển Đông bao la, lưng dựa Trường Giang vạn dặm, có tổng cộng hai mươi chín căn biệt thự các phong cách Châu Âu, Châu Mỹ, Nhật Bản, còn có hai mươi phòng khách tiêu chuẩn kiểu khách sạn, giáp biển, cây cối hoa lá đủ loại, du khách có thế hưởng thụ tắm nắng tự nhiên ở ven biển, hoặc đi dạo trên bãi biển, khiêu vũ với bạn bè.
Gần mười hai giờ, dưới sự hướng dẫn của giám đốc Ngô, ba người Tân Tranh ngồi du thuyền của Trương Bách Hùng cập bến đảo Đông Sa.
Trên bến tàu, một chiếc xe ngắm cảnh du lịch đã đợi ở đó từ lâu.
Xuống du thuyền, giám đốc Ngô dặn dò tài xế đưa ba người Tân Tranh đến nhà ăn của khu nghĩ dưỡng xong mới vẫy tay tạm biệt ba người.
Khoảng hai mươi phút sau, ba người Tân Tranh ngồi xe ngắm cảnh du lịch đến nhà ăn của khu nghỉ dưỡng.
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, mình đợi đến mức hoa cũng tàn rồi!”
ở cửa nhà ăn, Trương Hân Như đã đợi từ lâu, nhìn thấy ba người Tân Tranh ngồi xe đến, vừa ra nghênh đón, vừa lầu bầu nói.
“Thì ra là vậy!”
Mấy người đều hiểu ra.
“He, vừa nãy khi giám đốc Ngô nói muốn cho anh ta ngồi trên du thuyền riêng của Trương Bách Hùng, anh ta còn ra vẻ. Tôi còn tưởng rằng anh ta là thần tiên phương nào, thì ra là như vậy”, Chu Manh cười lạnh lùng.
“Một bảo vệ tầng lớp thấp, đột nhiên hưởng thụ đãi ngộ như vậy, chắc chắn sẽ kiêu ngạo, nhưng giống như cậu Chu nói, anh ta quá kiêu ngạo, nghiễm nhiên coi mình là khách quý của Trương Bách Hùng, đúng là nực cười!”
Phan Dung gật đầu hùa theo, vẻ mặt không còn chút kinh ngạc, chỉ có vẻ coi thường sâu sắc.
Vốn dĩ, cô ta đã có thành kiến với Tân Tranh, hôm nay được biết Tân Tranh dựa vào một ân tình mà ra vẻ tự cao tự đại trước mặt mấy cậu ấm, lại càng thêm coi thường.
Với cô ta, chỉ có nhân vật tầng lớp thấp trong lòng vô cùng tự ti mới làm ra việc như vậy!
Cùng lúc đó.
Phía trước, giám đốc Ngô dẫn Tân Tranh, Tô Diệu Y và Trần Tĩnh thông qua cửa kiểm phiếu, đi về phía chiếc du thuyền tư nhân sang trọng đỗ ở bến tàu.
“Anh Tân, vừa nãy mấy tên đó quá đáng quá rồi!”
Giám đốc Ngô vừa đi vừa trầm ngâm một lúc rồi nói.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Trương Bách Hùng tiếp đãi Tân Tranh như vậy, cũng là coi Tân Tranh là khách quý.
Còn người phụ trách tiếp đón như ông ta, bởi vì mình không làm tròn công việc, khiến cho Tân Tranh bị mấy cậu ấm đó châm chọc giễu cợt.
ít nhiều cũng khiến ông ta có chút thấp thỏm bất an – sợ chuyện này truyền đến tai của Trương Bách Hùng.
“Không sao”.
Tân Tranh nghe vậy, hiểu tâm tư của giám đốc Ngô, lập tức cười thản nhiên, ra ý bảo đối phương không cần để bụng.
“Phù!”
Giám đốc Ngô thở nhẹ nhõm, sau đó đưa ba người Tân Tranh lên du thuyền cá nhân.
Khu nghĩ dưỡng bờ biển Thiên Thần Đông Hải nằm ở điểm cực Đông của đảo Hoành Sa, mặt hướng ra biển Đông bao la, lưng dựa Trường Giang vạn dặm, có tổng cộng hai mươi chín căn biệt thự các phong cách Châu Âu, Châu Mỹ, Nhật Bản, còn có hai mươi phòng khách tiêu chuẩn kiểu khách sạn, giáp biển, cây cối hoa lá đủ loại, du khách có thế hưởng thụ tắm nắng tự nhiên ở ven biển, hoặc đi dạo trên bãi biển, khiêu vũ với bạn bè.
Gần mười hai giờ, dưới sự hướng dẫn của giám đốc Ngô, ba người Tân Tranh ngồi du thuyền của Trương Bách Hùng cập bến đảo Đông Sa.
Trên bến tàu, một chiếc xe ngắm cảnh du lịch đã đợi ở đó từ lâu.
Xuống du thuyền, giám đốc Ngô dặn dò tài xế đưa ba người Tân Tranh đến nhà ăn của khu nghĩ dưỡng xong mới vẫy tay tạm biệt ba người.
Khoảng hai mươi phút sau, ba người Tân Tranh ngồi xe ngắm cảnh du lịch đến nhà ăn của khu nghỉ dưỡng.
“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi, mình đợi đến mức hoa cũng tàn rồi!”
ở cửa nhà ăn, Trương Hân Như đã đợi từ lâu, nhìn thấy ba người Tân Tranh ngồi xe đến, vừa ra nghênh đón, vừa lầu bầu nói.