Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 13
Song song với sự kinh ngạc, anh cũng nhìn ra được Trương Hân Như hẳn đã luyện qua vài chiêu thức chiến đấu cơ bản nên sức lực của cô so với những cò gái bình thường sẽ lớn hơn một chút, nếu không đã không thể đỡ hai người đàn ông to lớn kia lên ghế.
Sau khi đỡ vệ sĩ ngồi lên ghế, Trương Hân Như đi tới chỗ ngồi trước đó, cầm điện thoại lên, phát hiện buổi phát sóng trực tiếp đã bị gián đoạn từ trước, khi vệ sĩ mặc áo đen đầu tiên ngã xuống đất, người anh ta đập phải chiếc bàn, làm vỡ chân đế chụp ảnh selíìe khiến cả quá trình phát sóng trực tiếp bị gián đoạn.
Cô không phát trực tiếp lại mà hít sâu mấy hơi, sau khi điều chinh lại cảm xúc, mới mở máy gọi một cuộc điện thoại.
“Trương Bách Hùng, con gái bảo bối của bố lại bị người ta nhớ mặt rồi…”
Sau khi điện thoại được kết nối, Trương Hân Như điềm đạm nhẹ nhàng bâng quơ nhấc lại chuyện mình bị bắt cóc một lần, ngữ khí có vài phần làm nũng, lại có cảm giác trêu chọc, hoàn toàn khác với khi cô bị bắt cóc trước đó.
Một màn này không khỏi khiến cho Tân Tranh câm thấy có chút ngạc nhiên.
“Một lần nữa cảm ơn anh vì đã cứu tôi”.
Sau vài phút đồng hồ, Trương Hân Như ngắt máy liền đứng dậy đi đến phía dối diện Tân Tranh rồi ngồi xuống, lòng còn chút sợ hãi nói: “Tôi tên Trương Hân Như, hân trong hân hoan vui vẻ, như trong như ý thuận lợi”.
“Tôi tên Tân Tranh”.
Nhận thấy được vẻ sợ hãi không che giấu được trên mặt Trương Hân Như, Tân Tranh có chút khó hiếu nói: “Tôi thấy khi nãy cô gọi điện thoại đã trấn tĩnh lại rồi, sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?”
“Bởi vì tôi không muốn bố phải lo lắng cho mình”.
Trương Hân Như khẽ thở dài nói.
Vì thân phận đặc thù, cô đã gặp phải rất nhiều vụ ám sát từ khi còn nhỏ và chứng kiến cái chết của rất nhiều vệ sĩ ngay trước mắt mình.
Thậm chí còn cả mẹ cô!
Hình ảnh đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, trở thành cơn ác mộng theo cô trong suốt thời gian dài.
Mỗi đêm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô đều thu mình vào một góc giường, vòng tay ôm mình, lặng lẽ rơi nước mắt và thầm cầu trời sẽ không xảy ra thêm thảm kịch nào nữa.
Sau hừng đông cô lại lau khô nước mắt, khôi phục gương mặt tươi cười, trở thành một cô gái hoạt bát vui vẻ trong mắt bố, thầy cô, bạn bè và các fan hâm mộ.
Cô dùng sự vui vẻ tươi cười để che giấu bóng ma nội tâm bên trong không để bố phải lo lắng cho mình.
Cô thành tâm cầu nguyện, cầu xin ông trời phù hộ, để không có thêm bi kịch nào xây ra.
Nhưng mà~
Ông trời tựa hồ cũng không nghe được tiếng lòng cô.
Khi Tân Tranh và Trương Hân Như đang vui vẻ trò chuyện, hai nhân viên cảnh sát tay cầm theo súng chạy tới toa xe, vừa nhìn thấy đã ngay lập tức hiểu được tình hình.
Mấy nhân viên cảnh sát kia thuộc công an đường sắt, trước đây do cục đường sắt quân lý, nay được giao cho bộ công an, nhưng địa điếm văn phòng trên toa tàu hỏa, mồi đoàn tàu thường được sắp xếp hai cảnh sát trên xe lửa, gồm hai ca trực thay phiên nhau.
Bởi vì trên tàu về cơ bản không có bọn côn đồ hung hãn, cùng lắm cũng chỉ bắt được một vài tên trộm, công việc của mấy nhân viên cảnh sát ở đây dễ dàng và an toàn hơn nhiều so với cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm, bởi vậy năng lực cá nhân cũng yếu hơn chút.
Sau khi đỡ vệ sĩ ngồi lên ghế, Trương Hân Như đi tới chỗ ngồi trước đó, cầm điện thoại lên, phát hiện buổi phát sóng trực tiếp đã bị gián đoạn từ trước, khi vệ sĩ mặc áo đen đầu tiên ngã xuống đất, người anh ta đập phải chiếc bàn, làm vỡ chân đế chụp ảnh selíìe khiến cả quá trình phát sóng trực tiếp bị gián đoạn.
Cô không phát trực tiếp lại mà hít sâu mấy hơi, sau khi điều chinh lại cảm xúc, mới mở máy gọi một cuộc điện thoại.
“Trương Bách Hùng, con gái bảo bối của bố lại bị người ta nhớ mặt rồi…”
Sau khi điện thoại được kết nối, Trương Hân Như điềm đạm nhẹ nhàng bâng quơ nhấc lại chuyện mình bị bắt cóc một lần, ngữ khí có vài phần làm nũng, lại có cảm giác trêu chọc, hoàn toàn khác với khi cô bị bắt cóc trước đó.
Một màn này không khỏi khiến cho Tân Tranh câm thấy có chút ngạc nhiên.
“Một lần nữa cảm ơn anh vì đã cứu tôi”.
Sau vài phút đồng hồ, Trương Hân Như ngắt máy liền đứng dậy đi đến phía dối diện Tân Tranh rồi ngồi xuống, lòng còn chút sợ hãi nói: “Tôi tên Trương Hân Như, hân trong hân hoan vui vẻ, như trong như ý thuận lợi”.
“Tôi tên Tân Tranh”.
Nhận thấy được vẻ sợ hãi không che giấu được trên mặt Trương Hân Như, Tân Tranh có chút khó hiếu nói: “Tôi thấy khi nãy cô gọi điện thoại đã trấn tĩnh lại rồi, sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?”
“Bởi vì tôi không muốn bố phải lo lắng cho mình”.
Trương Hân Như khẽ thở dài nói.
Vì thân phận đặc thù, cô đã gặp phải rất nhiều vụ ám sát từ khi còn nhỏ và chứng kiến cái chết của rất nhiều vệ sĩ ngay trước mắt mình.
Thậm chí còn cả mẹ cô!
Hình ảnh đó thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô, trở thành cơn ác mộng theo cô trong suốt thời gian dài.
Mỗi đêm tỉnh dậy sau cơn ác mộng, cô đều thu mình vào một góc giường, vòng tay ôm mình, lặng lẽ rơi nước mắt và thầm cầu trời sẽ không xảy ra thêm thảm kịch nào nữa.
Sau hừng đông cô lại lau khô nước mắt, khôi phục gương mặt tươi cười, trở thành một cô gái hoạt bát vui vẻ trong mắt bố, thầy cô, bạn bè và các fan hâm mộ.
Cô dùng sự vui vẻ tươi cười để che giấu bóng ma nội tâm bên trong không để bố phải lo lắng cho mình.
Cô thành tâm cầu nguyện, cầu xin ông trời phù hộ, để không có thêm bi kịch nào xây ra.
Nhưng mà~
Ông trời tựa hồ cũng không nghe được tiếng lòng cô.
Khi Tân Tranh và Trương Hân Như đang vui vẻ trò chuyện, hai nhân viên cảnh sát tay cầm theo súng chạy tới toa xe, vừa nhìn thấy đã ngay lập tức hiểu được tình hình.
Mấy nhân viên cảnh sát kia thuộc công an đường sắt, trước đây do cục đường sắt quân lý, nay được giao cho bộ công an, nhưng địa điếm văn phòng trên toa tàu hỏa, mồi đoàn tàu thường được sắp xếp hai cảnh sát trên xe lửa, gồm hai ca trực thay phiên nhau.
Bởi vì trên tàu về cơ bản không có bọn côn đồ hung hãn, cùng lắm cũng chỉ bắt được một vài tên trộm, công việc của mấy nhân viên cảnh sát ở đây dễ dàng và an toàn hơn nhiều so với cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm, bởi vậy năng lực cá nhân cũng yếu hơn chút.