Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cao Thủ Chiến Hồn - Chương 163
“Tôi cũng rất tò mò, chúng ta không quen biết nhau, đây lại là lần đầu gặp mặt, tại sao cô biết tên và thân phận của tôi?”
Ngay khi Tô Diệu Y còn đang nghi ngờ, Tân Tranh đã liếc mắt nhìn Phan Dung hỏi.
Từ đầu tới giờ, anh đều theo dõi “màn biểu diễn” của Phan Dung và thấy cô ta là một cô gái ham hư vinh, mưu mô rất có tâm kế, ấn tượng của anh về Phan Dung không hề tốt, thậm chí có thể nói là rất phản cảm.
Trước đó, Phan Dung âm thầm hạ thấp Trần Tĩnh anh đã có chút không vui, giờ phút này Phan Dung lại dùng anh đổi chủ đề, thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành mục tiêu chế giễu của đám đông khiến anh phải lập tức hỏi cô ta.
“Tôi đã nghe qua chuyện của anh, Hân Như từng nhắc tới anh, hơn nữa còn từng xem qua ảnh chụp”.
Đối với lời chất vấn của Tân Tranh, sắc mặt Phan Dung không đổi, nửa thật nửa giả đáp.
“Bạn học Phan, anh ta rất có tiếng sao?”
Vương Hải mở miệng hỏi, Chu Manh nhìn trúng Trần Tĩnh vậy giờ phút này cậu ta chỉ có thể chọn Phan Dung, lúc này nghe Phan Dung nói từng nghe qua chuyện của Tân Tranh, nhất thời có chút nghi hoặc hỏi.
“Chân của Lương Bác là bị anh ta đánh gãy!”, Phan Dung thốt ra một câu khiến mọi người đều phải kinh ngạc.
“CáL.cái gì?”
Trong phút chốc, ngoại trừ Giang Đào thì mặt mấy tên công tử và hai cô gái kia đều kinh hãi tột cùng!
Bọn họ đều là sinh viên của đại học Đông Hải, đương nhiên biết Lương Bác, thậm chí còn nghe nói chuyện nhà họ Lương và tập đoàn Hải Thiên.
Đương nhiên, những gì họ được nghe là dị bản đồn nhiều nhất – vệ sĩ của Lương Thế Hào, Mộng Bưu trở mặt phản bội, bắt cóc Lương Bác để tống tiền Lương Thế Hào nhưng thất bại, sau đó đánh gãy chân của Lương Bác, tiếp đó nhà họ Lương liền xảy ra chuyện!
Dưới tình hình này, lại nghe được Phan Dung nói chân Lương Bác bị Tân Tranh đánh gãy, bọn họ sao có thể không kinh ngạc đây?
“Chẳng lẽ anh ta chính là vệ sĩ của Lương Thế Hào?”
“Không đúng, tôi nghe nói vệ sĩ của Lương Thế Hào đã bị cảnh sát bắt rồi mà?”
Sau giây phút ngỡ ngàng, Trương Chấn Nam và Phan Ngạn Long lần lượt mớ miệng, trong lời nói của họ tràn đầy vẻ hoài nghi.
“Anh ta không phải vệ sĩ của Lương Thế Hào, tin mà mọi người nghe được đều là tin vịt, chân của Lương Bác là do anh ta đánh gãy, tôi cũng biết được sự thật từ một người bạn làm cảnh sát”, Phan Dung giải thích.
“Phan Dung đúng thật thông thạo tin tức, không thể không nói, hẳn ta có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi!”, Vương Hải tán dương liếc nhìn Phan Dung một cái, sau đó tràn đầy hứng thú đánh giá Tân Tranh.
“Nếu không phải tập đoàn Hải Thiên đột nhiên xảy ra chuyện, hắn ta hiện giờ phân nửa đã không còn trên đời rồi”.
Chu Manh gật đầu, theo cậu ta thấy, với quyền thế của nhà họ Lương, nếu không phải xảy ra chuyện không may khó giải thích, thì việc giải quyết người như Tân Tranh sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
“Chẳng lẽ mấy tên thiếu gia này không biết cậu Tân là khách mời danh dự mà chủ tịch Trương hôm nay sẽ chiêu đãi sao?”
Nhìn thấy đám người Chu Manh lấy vú lấp miệng làm trò, quản lý Ngô người chuyên phụ trách nhà ga hành khách thầm nói, biểu tình có chút cổ quái.
“Tôi tuổi mèo, mệnh cứng”.
Đối diện với lời châm chọc khiêu khích của đám công tử kia, Tân Tranh lạnh giọng cười, sau đó thâm ý liếc nhìn Phan Dung một cái: “Có điều, người đẹp, lòng hiếu kỳ cũng có thể hại chết mèo đấy!”
“Anh trai bảo vệ, anh cũng nghĩ nhiều rồi, tôi không hiếu kỳ về anh, chỉ là vô tình nghe được chuyện của anh thôi”.
Ngay khi Tô Diệu Y còn đang nghi ngờ, Tân Tranh đã liếc mắt nhìn Phan Dung hỏi.
Từ đầu tới giờ, anh đều theo dõi “màn biểu diễn” của Phan Dung và thấy cô ta là một cô gái ham hư vinh, mưu mô rất có tâm kế, ấn tượng của anh về Phan Dung không hề tốt, thậm chí có thể nói là rất phản cảm.
Trước đó, Phan Dung âm thầm hạ thấp Trần Tĩnh anh đã có chút không vui, giờ phút này Phan Dung lại dùng anh đổi chủ đề, thu hút sự chú ý của mọi người, trở thành mục tiêu chế giễu của đám đông khiến anh phải lập tức hỏi cô ta.
“Tôi đã nghe qua chuyện của anh, Hân Như từng nhắc tới anh, hơn nữa còn từng xem qua ảnh chụp”.
Đối với lời chất vấn của Tân Tranh, sắc mặt Phan Dung không đổi, nửa thật nửa giả đáp.
“Bạn học Phan, anh ta rất có tiếng sao?”
Vương Hải mở miệng hỏi, Chu Manh nhìn trúng Trần Tĩnh vậy giờ phút này cậu ta chỉ có thể chọn Phan Dung, lúc này nghe Phan Dung nói từng nghe qua chuyện của Tân Tranh, nhất thời có chút nghi hoặc hỏi.
“Chân của Lương Bác là bị anh ta đánh gãy!”, Phan Dung thốt ra một câu khiến mọi người đều phải kinh ngạc.
“CáL.cái gì?”
Trong phút chốc, ngoại trừ Giang Đào thì mặt mấy tên công tử và hai cô gái kia đều kinh hãi tột cùng!
Bọn họ đều là sinh viên của đại học Đông Hải, đương nhiên biết Lương Bác, thậm chí còn nghe nói chuyện nhà họ Lương và tập đoàn Hải Thiên.
Đương nhiên, những gì họ được nghe là dị bản đồn nhiều nhất – vệ sĩ của Lương Thế Hào, Mộng Bưu trở mặt phản bội, bắt cóc Lương Bác để tống tiền Lương Thế Hào nhưng thất bại, sau đó đánh gãy chân của Lương Bác, tiếp đó nhà họ Lương liền xảy ra chuyện!
Dưới tình hình này, lại nghe được Phan Dung nói chân Lương Bác bị Tân Tranh đánh gãy, bọn họ sao có thể không kinh ngạc đây?
“Chẳng lẽ anh ta chính là vệ sĩ của Lương Thế Hào?”
“Không đúng, tôi nghe nói vệ sĩ của Lương Thế Hào đã bị cảnh sát bắt rồi mà?”
Sau giây phút ngỡ ngàng, Trương Chấn Nam và Phan Ngạn Long lần lượt mớ miệng, trong lời nói của họ tràn đầy vẻ hoài nghi.
“Anh ta không phải vệ sĩ của Lương Thế Hào, tin mà mọi người nghe được đều là tin vịt, chân của Lương Bác là do anh ta đánh gãy, tôi cũng biết được sự thật từ một người bạn làm cảnh sát”, Phan Dung giải thích.
“Phan Dung đúng thật thông thạo tin tức, không thể không nói, hẳn ta có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi!”, Vương Hải tán dương liếc nhìn Phan Dung một cái, sau đó tràn đầy hứng thú đánh giá Tân Tranh.
“Nếu không phải tập đoàn Hải Thiên đột nhiên xảy ra chuyện, hắn ta hiện giờ phân nửa đã không còn trên đời rồi”.
Chu Manh gật đầu, theo cậu ta thấy, với quyền thế của nhà họ Lương, nếu không phải xảy ra chuyện không may khó giải thích, thì việc giải quyết người như Tân Tranh sẽ dễ dàng như trở bàn tay.
“Chẳng lẽ mấy tên thiếu gia này không biết cậu Tân là khách mời danh dự mà chủ tịch Trương hôm nay sẽ chiêu đãi sao?”
Nhìn thấy đám người Chu Manh lấy vú lấp miệng làm trò, quản lý Ngô người chuyên phụ trách nhà ga hành khách thầm nói, biểu tình có chút cổ quái.
“Tôi tuổi mèo, mệnh cứng”.
Đối diện với lời châm chọc khiêu khích của đám công tử kia, Tân Tranh lạnh giọng cười, sau đó thâm ý liếc nhìn Phan Dung một cái: “Có điều, người đẹp, lòng hiếu kỳ cũng có thể hại chết mèo đấy!”
“Anh trai bảo vệ, anh cũng nghĩ nhiều rồi, tôi không hiếu kỳ về anh, chỉ là vô tình nghe được chuyện của anh thôi”.